Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Trời sắp vào mùa hè, không khí ôn hòa của ngày xuân dần  trở nên khô nóng, tâm tình con người cũng theo thời tiết mà nóng lên, huống chi đây là lúc vừa mới kết thúc lần tuyển tú đầu tiên sau khi tân hoàng đăng cơ, các gia tộc có nữ nhi để lại thẻ bài  đang thấp thỏm bất an chờ đợi thánh chỉ ban xuống, tuy nói mới vào cửa cung đều là từ phân vị thấp đi lên, nhưng từ đó cũng có thể nhìn ra Hoàng Thượng vừa lòng đối với cô nương nhà ai.

   Ở đường phía bắc Kinh thành Chu Tước hiện có một đại trạch đang rất im ắng, chỉ có một thanh âm lanh lảnh của thái giám đang tuyên đọc ý chỉ của vị chủ tử nắm quyền tối cao tại hậu cung.

“······· Bỉnh đức cung cùng, phú tư thục tuệ, đắp luân phất chi vinh ······ phong ngươi vì Quý Phi, khâm thử.”

    Chờ thái giám một hơi đọc xong ý chỉ, phía dưới một mảnh an tĩnh, qua một lúc, một vị phu nhân đoan trang quý phái mới đứng dậy tiếp chỉ, mỉm cười đối với thái giám tuyên chỉ, nói: “Làm phiền công công.”

      Nha hoàn đứng bên cạnh tinh mắt đưa cho thái giám truyền chỉ một cái túi tiền rõ to.

      Người thái giám tiếp nhận túi tiền,  xem cũng không xem trực tiếp nhét vào tay áo, thần sắc trên khuôn mặt lại không có chút nào vui sướng, cũng có thể nói là mặt đã cương đến nhìn không ra biểu tình,cứ đờ đẫn tươi cười như vậy, không còn vẻ lanh lợi như ngày thường, ngoài miệng còn thật khách sáo nói: “Không phiền, không phiền.”

     Thật là, nếu có thể, thái giám truyền chỉ căn bản không muốn tới Kiều gia.

     Vốn dĩ nếu ghé qua nhà ai đều là đại hỉ sự, được Hoàng Thượng nhìn trúng, vừa mới vào cung chính là nhất phẩm Quý Phi, dưới một người trên vạn người, như vậy cũng đủ làm bất kỳ một nữ nhân nào thụ sủng nhược kinh. Mà khai quốc tới nay, dù là nữ nhi của thừa tướng đại nhân cũng phải thành thành thật thật từ vị phân thấp đi lên, còn vừa vào cung đã là Quý Phi chính là vinh quang chính từ trước đến nay chưa ai có được.

       Chính là cố tình Kiều gia lại gặp phải, đại tôn vinh hôm nay cũng cố tình bởi vì là Kiều gia.

   Thái giám nắm ý chỉ dọc theo đường đi, trong đầu đều nghĩ tới Kiều gia kháng chỉ, thái giám truyền chỉ cảm thấy chính mình thật xui xẻo, hôm nay như thế nào lại đến phiên hắn đương trị, việc này vốn dĩ chính là chuyện vui mừng, đi nhà nào có cô nương trúng tuyển đều sẽ không thấp thỏm như vậy, thái giám truyền chỉ lặng lẽ sờ túi tiền nặng trĩu, trên mặt càng thống khổ, so ngày thường cầm bạc lại cảm thấy phỏng tay.

      Quý phụ nhân dường như không thấy được thái giám truyền chỉ tươi cười mất tự nhiên, khách sáo nói: “Công công công việc bận rộn, chúng ta liền không giữ công công lại uống trà, quản gia, mau đưa công công hồi cung.”
      Lệnh đuổi khách đi như vậy, nhưng thái giám truyền chỉ lại không có cảm giác thẹn quá hóa giận, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngoài miệng lại nói vài câu, đi một mạch theo quản gia giống như có người đuổi ở phía sau, thẳng đến đại môn mà đi.

       Thái giám truyền chỉ đi rồi, một lúc sau không khí trong phòng lại không có chút nào nhẹ nhàng hơn, cũng không có bất luận kẻ nào lộ ra vui mừng, tươi cười trên khuôn mặt quý phụ nhân cũng biến mất tâm, một nha hoàn áo lục ngẩng đầu nhìn người đứng ở sau một cái, một đám người trầm mặc không lên tiếng hành một cái lễ rồi nối đuôi nhau đi ra, chỉ còn một nha hoàn áo vàng ở bên cạnh đang cúi đầu không biết suy nghĩ gì.

Nha hoàn áo lục cấp quý phụ nhân châm một ly trà, trong tay bưng tách trà, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Phu nhân,có nên phái người thông báo tin tức cho lão gia hay không?”

Đích ấu nữ bị phong làm đương triều Quý Phi, lão gia tử ngẫm lại liền cảm thấy cực kỳ vi diệu.

      Quý phụ nhân đứng đó một hồi lâu, nghe nha hoàn áo lục hỏi câu này mới hoàn hồn, phất phất tay, nhìn người thiếu nữ bên cạnh, nói: “Cẩm Nhi, ngươi thấy thế nào?”

     Tuy là nói như vậy, quý phụ nhân lại không ôm cái hy vọng gì.

      Quả nhiên, thiếu nữ nghe vậy liền ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn quý phụ nhân, không nhanh không chậm nói: “Mẫu thân quyết định là được.”

       Giọng điệu như người vừa bị phong Quý Phi không phải là nàng.

        Dựa theo quy củ, sau khi tiếp nhận thánh chỉ , mọi người hẳn phải hướng về nàng hành lễ vấn an mới đúng, chính là đến khi  thái giám truyền chỉ đi cũng không nhớ tới việc này.

    Tuy rằng ý chỉ vừa rồi không phải là thánh chỉ, nhưng theo quy củ là như thế.

    Bất quá nghĩ lại, cũng sẽ không ai nói Kiều gia không hiểu quy củ.

    Quý phụ nhân thở dài một hơi, đưa tay được bảo dưỡng cực tốt lên sờ thái dương, trên mặt lại khôi phục biểu tình như ngày thường: “Cẩm Nhi, con đi theo ta.”

     Nữ nhi của nàng phải tiến cung, nàng làm sao có thể yên tâm cho được.

     Vừa rồi là ý chỉ chứ không phải thánh chỉ, việc này hẳn là Thái Hậu tự chủ trương, Hoàng Thượng chưa chắc đã cảm kích, Hoàng Thượng tuy rằng còn chưa cập nhược quán, nhưng nếu người biết, khẳng định sẽ không cho phép Thái Hậu hạ ý chỉ hoang đường như thế.

     Không cần nghĩ cũng biết trong cung hiện tại chẳng yên ổn.

     Bất quá nếu đã hạ chỉ, mặc kệ quá trình như thế nào, kết quả xem như định rồi, Cẩm Nhi tám phần là phải vào cung.

      Quý phụ nhân chỉ cần ngẫm lại hậu quả của đạo ý chỉ này liền đau đầu, phải giải thích như thế nào với lão gia chính là vấn đề lớn, bất quá hiện tại người đau đầu nhất chính là đương kim thánh thượng mới đúng.

     Hoàng Thượng xác thật thực đau đầu, trên thực tế sau khi hắn biết được tin tức liền phái người đuổi theo, chính mình cũng tới Hàm Thọ Cung, Thái Hậu ở đó, Hoàng Hậu cũng đã tới đó, tuy rằng sắc mặt không tốt, nhưng vẫn là bồi Thái Hậu nói chuyện.

      Thái Hậu chỉ cảm thấy chính mình đã giúp nhi tử một làm một chuyện tốt, tâm tình không tồi, nhưng là Hoàng Thượng mới nghênh thú Hoàng Hậu không bao lâu bản thân mình lại nạp cho hắn một Quý Phi gia thế cao quý, Thái Hậu cảm thấy chính mình có lỗi với Hoàng Hậu, vì vậy liền ôn tồn an ủi nàng, mà bên ngoài, thái giám bẩm báo  còn kịp nghỉ ngơi liền thấy Hoàng Thượng đẩy cửa đi vào.

      Thấy Hoàng Thượng vào, Hoàng Hậu vội đứng lên hành lễ, sắc mặt cũng không phải không tốt, Hoàng Thượng nhìn đều không nhìn, phất tay, đối với Thái Hậu miễn cưỡng cười nói: “Mẫu hậu, người hạ ý chỉ ·····”

     Thái Hậu không chút nào cảm thấy không ổn, nói: “ Là Ai gia hạ chỉ, làm sao vậy?”

     Hoàng Thượng nhìn Thái Hậu vẻ mặt vô tư chỉ cảm thấy đau đầu, xoa xoa thái dương nói: “Trừ Hoàng Hậu, tất cả đều lui xuống .”

     Chờ cung nhân lặng yên không một tiếng động rời đi, Hoàng Thượng mới tùy ý ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Thái Hậu: “Mẫu hậu, ngươi biết cô nương Kiều gia là người thế nào nào sao?”

      Thái Hậu hiện tại thần kinh thô, cũng nhìn ra có chỗ không thích hợp: “Không phải là muội muội của Uy Viễn đại tướng quân sao?”

      Thấy Hoàng Thượng sắc mặt không tốt, Thái Hậu vừa thấy chính mình làm chuyện tốt hiện tại lại cảm thấy bất an, hơi xê dịch thân thể, khẩn trương giải thích: “Uy Viễn tướng quân viễn chinh Nam Cương, phong muội muội hắn làm Quý Phi không phải vừa thích hợp?”

     Uy Viễn tướng quân mang  năm mươi vạn binh mã, đem một nửa binh lực Đại Ung nắm giữ, bây giờ đem muội muội duy nhất của hắn phong  Quý Phi vừa lúc trấn an hắn a. Thái Hậu còn vì chuyện này đắc ý một lúc a, có thể vì nhi tử phân ưu, nàng thật cao hứng.

     Hoàng Thượng cương mặt nói: “Vậy người biết Kiều gia là gia tộc thế nào không?”

     Thái Hậu: “Biết a, bằng không tại sao ta lại phong nàng vì Quý Phi.”

      Nữ nhi Thừa tướng  tiến cung cũng chỉ là quý nhân, nàng phong nàng ấy vì Quý Phi chính là cho Kiều gia một thể diện lớn.

      Hoàng Thượng không cần hỏi nữa cũng biết Thái Hậu chỉ biết được một ít tin tức vặt vãnh: “Kiều gia cô nương chưa tham gia tuyển tú, trẫm cũng chưa thể hiện ý tứ này, mẫu hậu như thế nào liền tự tiện hạ chỉ vậy?”

      Hiện tại hắn chỉ mong có thể đem đạo ý chỉ kia đem trở về.

      Thái Hậu: “Hoàng Thượng mới vừa kết thúc tuyển tú lại đón một Quý Phi, triều thần không khỏi sẽ nghị luận, ai gia hạ chỉ tìm người tới bồi vẫn là có thể.”

     Thái Hậu chính là bởi vì ý mới càng cảm thấy đắc ý.

     Hoàng Thượng nghe ý tưởng của Thái Hậu liền lười đến biện giải, chỉ có thể nói: “Kia mẫu hậu nói Kiều gia là gia tộc thế nào?”

     Nếu muốn mang ý chỉ trở về liền phải đánh mất ý tưởng của Thái Hậu, miễn cho nàng hạ ý chỉ lung tung, nếu là không thể truy hồi ······ vậy hắn càng muốn cùng Thái Hậu nói, bằng không nếu lại gây ra vấn đề gì, hắn sẽ đau đầu mà chết mất.

     Hiện tại hắn bất chấp trạng thái của Hoàng Hậu.

     Không đợi Thái Hậu trả lời, Hoàng Thượng lạnh mặt nói: “Kiều gia lịch sử ngược dòng đến đại hạ, trải qua hơn một ngàn ba trăm năm.” So với Tề gia bọn họ lúc đó không biết đang trồng trọt ở đâu, người ta đã có gia tộc mấy trăm năm sừng sững không ngã.

     Thái Hậu vẫn là một mảnh ngây dại, nghe nói vậy, nàng còn cảm khái Kiều gia thật là quản gia rất tốt.

     Hoàng Thượng: “Kiều gia trải qua năm triều đại, tạo ra mười vị đại nho sĩ, mấy vị thừa tướng, năm sáu vị Đại tướng quân.” Hơn nữa đều là nhân vật lưu danh sử sách.

=.=
     Thái Hậu hiện tại liền khựng lại rồi.

     Hoàng Thượng thở dài một hơi: “Tiền triều Võ Đế từng vì Thái Tử xin thú Kiều gia đích trưởng nữ làm thê.”

     Thái Hậu khô khốc nói: “Sau đó thì sau.” Nàng hiện tại đã biết chính mình tuyệt đối đã gây ra một chuyện lớn, nàng cả đời cũng không có quá nhiều kiến thức, nàng chỉ nghe nói Kiều gia gia thế hiển hách, đến cả thừa tướng cũng không thể không tránh đi mũi nhọn, nàng cảm thấy nàng phong Kiều gia cô nương vì Quý Phi đã cho Kiều gia mặt mũi rất lớn.

“Kiều thừa tướng đương triều từng nói, Kiều gia tổ huấn: nữ nhi Kiều gia, không vào cửa cung, không làm thiếp, không làm vợ kế.”

      Những lời này là Hoàng Hậu đang lung lay sắp đổ nói, Hoàng Thượng hứa lấy Thái Tử chính phi chi vị còn bị từ chối, huống chi là Quý Phi.

       Quý Phi, gọi thật dễ nghe, nhưng thực tế cũng chỉ là thiếp.

       Có một người gia thế hiển hách có thừa như vậy vào cung, vị Hoàng Hậu như nàng đây thật lúng túng.

      Thái Hậu ngậm miệng không nói, lão thái thái bất an dịch chỗ ngồi.

      Triều đại thay đổi, không ít  thế gia hiển hách đã biến mất trong lúc loạn thế, hoặc đã bị hoàng đế diệt trừ, chỉ có thanh liên Kiều gia an an ổn ổn truyền thừa cho tới hiện tại.

      Cơ hồ cứ cách trăm năm sẽ xuất hiện một nhân vật tuyệt thế, tuy rằng Kiều gia cơ bản cũng không rời đi đất Thục, nhưng lại thanh danh hiển hách, không ít người đọc sách đem tổ tiên Kiều gia coi như thần tượng.

       Thái Hậu ban đạo ý chỉ này ····· Hoàng Thượng khó mà nói mẫu thân của mình không phải, cũng có thể nói này thật sự là một nước cờ tệ đến không thể tệ hơn được nữa, ca ca người ta còn ở Nam Cương vì quốc gia vào sinh ra tử, bên này mình lại không màng tổ huấn nhà người ta mà mạnh mẽ đem thân muội muội của người ta tiến cung, tiểu hoàng đế chỉ cảm thấy đầu một mảnh choáng váng nặng nề.

      Hoàng Thượng vốn đang có thật nhiều lời muốn nói, miệng đóng mở, cuối cùng cũng chỉ là nghẹn ra được một câu: “Mẫu hậu, ai nói cho người là Thái Hậu có thể trực tiếp phong Quý Phi?”

       Đây mới là điều quan trọng nhất, Quý Phi là chính nhất phẩm, chỉ có Hoàng Thượng mới có thể hạ chỉ, hắn phải khâm thưởng kim ấn kim sách mới tính, ngay cả ý chỉ Thái Hậu cũng nên cùng Hoàng đế là hắn thương lượng.

        Nói đến cùng Hoàng Thượng đến giờ cảm thấy ảo não tức giận nhất không phải sự tình của cô nương Kiều gia, mà là Thái Hậu lão thái thái rõ ràng cái gì cũng không hiểu lại cố tình mọi việc đều phải chen một chân.

      Thái Hậu thế nhưng còn vặn hỏi lại: “Chẳng lẽ không được sao?” Nói còn đi trưng cầu ý kiến của Hoàng Hậu.
 
      Hoàng Hậu chỉ cảm thấy vạn phần khổ sở, đối mặt với ánh mắt chờ mong Thái Hậu, còn có ánh mắt thứ ngươi tội chết của Hoàng Thượng, đành gian nan vạn phần gật gật cái đầu đầu, nàng vốn là theo lệ đi vấn an, ai ngờ vừa tới liền biết Thái Hậu mới hạ một đạo “Kinh thiên động địa” ý chỉ, làm con dâu, nàng đương nhiên nhiên không thể chỉ trích mẹ chồng, nàng chỉ có thể tái mặt cùng Thái Hậu nói chuyện.

       Thái Hậu: “Ý chỉ đã hạ rồi”
Nói rồi đưa đôi mắt nhìn Hoàng Thượng, ý chỉ là không thể thu hồi mà phải không?

     Hoàng Thượng càng đau đầu. Thái Hậu cũng cảm thấy nàng thực vô tội, chưa từng có người nói với nàng Thái Hậu không thể hạ chỉ phong Quý Phi, nàng chỉ biết Thái Hậu là người lớn nhất ở hậu cung, nàng làm cái gì đều được, không phải sao?

      Thái Hậu vốn dĩ chính là nông gia cô nương, một chữ bẻ đôi cũng không biết, tư sắc cũng là thường thường, năm đó ngoài ý muốn thừa sủng, về sau liền sinh Ngũ hoàng tử, cũng chính là hoàng đế hiện tại, cũng không đạt được nhiều sủng ái của tiên đế, trước vẫn luôn ở tại một cái cung điện nhỏ hẻo lánh, cũng là nàng mệnh tốt, năm đó các hoàng tử không còn, đương kim Hoàng Thượng mới thượng vị, nàng mới có thể an an ổn ổn trở thành Thái Hậu.

     Lấy kiến thức của nàng, cảm thấy nhi tử của mình là hoàng đế nàng liền làm cái gì đều là được, không nghĩ tới lại làm ra một sự kiện thế này.

       Đương nhiên, Thái Hậu làm sai, chính nàng cũng biết không giải quyết được, đành phải đưa mắt trông mong nhìn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn là không thể nề hà cáo lui với Thái Hậu cáo.

     Vào buổi tối, Hoàng Thượng nhận được sổ con của Kiều phu nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro