Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Kiều phu nhân năm đó chính là tài nữ danh chấn một thời, một tay trâm hoa chữ nhỏ viết đến cực kỳ xinh đẹp, làm ai nấy vừa nhìn liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui, sổ con này là lấy danh nghĩa Kiều tướng quân viết "Xá muội tài mạo sơ sơ, nhận được hậu ái của Thái Hậu, phong làm nhất phẩm Quý Phi, nhưng xá muội từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, nay lại triền miên trên giường bệnh, gia phụ hiện ở tổ trạch tại đất Thục, đại sự này lại không thể không báo với gia phụ, hy vọng Hoàng Thượng thông cảm, duyên vào cung chi kỳ", đương nhiên đây là ý tứ được phiên dịch lại, nguyên văn viết đến tình ý chân thành, tiểu hoàng đế cảm thấy chính mình nếu không chuẩn thật sự uổng công làm nhân quân.

Hơn nữa nhân gia nói hợp tình hợp lý, tuyển tú nhân gia cũng chưa tham gia, Thái Hậu tung chiêu bất ngờ đem nhân gia mang vào hậu cung, nhân gia cũng chưa kháng chỉ không tuân, chỉ uyển chuyển nói là gia hạn vào cung một hai tháng, tiểu hoàng đế cảm thấy ân điển này vẫn là có thể cấp, huống chi, Quý Phi dù sao cũng chỉ dưới Hoàng Hậu một cấp, không có khả năng tùy tùy tiện tiện liền tiến cung, phong phi đại điển phải để Lễ Bộ cùng Nội Vụ Phủ chuẩn bị, nghĩ tới đó, hắn bèn dùng dùng bút son viết một chữ "Chuẩn" đỏ tươi.

Sau khi biết ý chỉ đã tới Kiều gia, Hoàng Thượng cũng đã bình tĩnh lại để suy nghĩ đối sách, hiện tại nhìn đến sổ con của Kiều phu nhân liền ban vài đạo ý chỉ đi xuống.

Vốn dĩ tú nữ đã tới ngày vào cung, nhưng bởi vì sự tình bất ngờ này, hết thảy đều phải tạm thời gác lại, tiểu hoàng đế nhìn tấu chương viết một hàng chữ "Muội muội được nuông chiều từ bé, hy vọng đế vương thương tiếc." Cùng với tấu chương là một bản vẽ, tiểu hoàng đế đưa ngón tay bảo dưỡng tốt nhẹ nhàng gõ gõ bàn gỗ, nhíu nhíu mi, cuối cùng vẫn là buông lỏng ra.
Hắn mới vừa đăng cơ không được mấy năm liền ở trong cung xây dựng rầm rộ, còn không phải là vì chính mình, vậy mà vì một cái Quý Phi trời xui đất khiến, đây thật sự không phải là ý kiến hay, nhưng Kiều gia ở trong lòng người đọc sách có địa vị rất quan trọng, cấp cho một cái ân điển vẫn là có thể, xem như là cho Kiều gia một sự trấn an.

     Tuy rằng nghĩ như vậy, trong lòng tiểu hoàng đế vẫn là không tốt, đối với vị Quý Phi chưa thấy mặt của mình mất vài phần ấn tượng, chẳng lẽ Quý Phi so với vị Hoàng Thượng là hắn còn muốn tôn quý hơn? Còn chưa tiến cung thế nhưng đã thỉnh cầu dựa theo sở thích của nàng mà sửa chữa cung thất, hơn nữa tiểu hoàng đế còn cảm thấy đây là Kiều gia là tự cao.

      Đúng lúc này, thái giám bên người hắn đi vào, theo quy củ hành lễ, thấp giọng nói: “Trần Tần chủ tử ở ngoài điện cầu kiến.”

       Tiểu hoàng đế mày nhăn lại, nói: “Đây là nơi trẫm phê duyệt tấu chương chỗ, Trần Tần thân là hậu phi sao có thể ra vào, kêu nàng đi đi.”

       Cao công công vừa nghe liền biết Hoàng Thượng trong lòng không thoải mái, ngày thường Vương uyển nghi ngẫu nhiên đưa canh sâm một hai lần, Hoàng Thượng cũng không tỏ ra không vui như vậy, Trần Tần đây là đụng vào họng súng, Cao công công tâm tư xoay chuyển, đáp vâng, sau đó vội đi ra ngoài truyền lời.

       Trần Tần thân là mẹ đẻ của Đại hoàng tử, nếu không phải xuất thân quá thấp, hiện tại cũng sẽ không phải chỉ là một tần vị ngũ phẩm.

     Tiên hoàng mê luyến đạo thuật, cả ngày đều muốn phi thăng thành tiên, cả thượng triều đều không màng, huống chi là quan hôn sự của mấy hoàng tử, hoàng tử có mẫu thân có thân phận tôn quý hoàng tử còn đỡ, đương kim Thái Hậu chẳng những thân phận thấp kém, người cũng không khôn khéo, Hoàng Thượng đến khi đăng cơ cũng chưa thành hôn, cung nữ thị tẩm cũng không có.

       Thẳng đến thánh thượng đăng cơ, mới bắt đầu oanh oanh liệt liệt tuyển hậu, nhưng trước đó cũng không thể ủy khuất Hoàng Thượng phải không? Nên chỉ có thể từ nhóm cung nữ tìm ra vài người tư sắc tốt hầu hạ trước, không nghĩ tới Trần tần cùng Vương uyển nghi vận khí đều không tồi, trước khi Hoàng Hậu tiến cung lần lượt sinh hạ Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử, vị phân cũng từ đáp ứng thăng thành tần cùng uyển nghi.

      Nhưng là Trần tần sinh Đại hoàng tử so với Vương uyển nghi sinh Nhị hoàng tử thấp hơn một bậc vị phân, từ đó liền biết Trần tần so với Vương uyển nghi, Hoàng Thượng càng thêm thiên vị Vương uyển nghi, hôm nay cũng là muốn học thủ đoạn của Vương uyển nghi, không nghĩ tới vận khí thực sự kém, đụng phải thời điểm Hoàng Thượng tâm tình không tốt.

      Cao công công nhìn khuôn mặt Trần Tần trắng bệch, trên mặt vẫn mang ý cười.

*

     Thái Hậu tung chiêu bất ngờ, khiến ai cũng không dễ chịu, đứng mũi chịu sào chính là Hoàng Hậu, có một cái Quý Phi như vậy, nàng ngay cả ngủ đều không an ổn, nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mới mười sáu tuổi mà thôi, ngày thường tuy tỏ vẻ vân đạm phong khinh, dịu dàng đoan trang, nhưng trong lòng cũng sẽ luống cuống, trở về cung liền lập tức cho người mời mẫu thân của nàng tới.

      Hoàng Hậu là trâm anh thế gia, là đích trưởng nữ của Bắc Uy Hầu phủ, nói đến cũng khéo, lần này phụ thân nàng đi theo Kiều Đại tướng quân cùng nhau xuất binh Nam Cương, Kiều tướng quân vì chính, hắn vì phó, việc này vốn dĩ không có gì, ai đều biết Kiều tướng quân tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng là dụng binh như thần, đến bây giờ cũng chưa từng bại, hiện tại ca ca của Quý Phi chính là lãnh đạo trực tiếp của phụ thân Hoàng Hậu, Hoàng Hậu liền cảm thấy nghẹn muốn chết.

      Bắc Uy Hầu phu nhân tới rất mau, bởi vì Thái Hậu hạ chỉ, trong nhà hiện tại đều sứt đầu mẻ trán, hiện tại thánh chỉ lùi lại thời gian tú nữ vào cung của Hoàng Thượng còn chưa ban xuống, nhưng là thêm một Quý Phi thân phận tôn quý cũng đủ cho những gia tộc có chút tâm tư phải đau đầu.

      Bắc Uy Hầu phu nhân thân là mẫu thân Hoàng Hậu, tự nhiên sẽ vì nữ nhi nhọc lòng, Hoàng Hậu sắc phong chưa lâu, ghế ngồi còn chưa nóng, trong cung hết thảy còn chưa chuẩn bị tốt, phía dưới còn có hai phi tần xinh đẹp như hoa, sinh hai hoàng tử, vốn dĩ trong lòng liền đủ cách ứng phó, nhưng hiện tại lại thêm một Quý Phi thân phận không dễ dàng lay chuyển, Bắc Uy Hầu phu nhân thật vì nữ nhi đau đầu.

      Hoàng Hậu duy trì dáng vẻ, chờ Bắc Uy Hầu phu nhân tới liền cho mọi người lui xuống, trong điện chỉ còn lại Hoàng Hậu cùng Bắc Uy Hầu phu nhân, Hoàng Hậu rốt cuộc duy trì không nổi nữa, ủy khuất kêu một tiếng “Mẫu thân” liền bổ nhào vào lòng Bắc Uy Hầu phu nhân khóc lên.

      Bắc Uy Hầu phu nhân thương tiếc sờ đầu nàng, chờ Hoàng Hậu khóc xong, mới nói: “Mẫu thân, vậy phải làm sao bây giờ? Kiều gia năm đó ngay cả Thái Tử Phi vị còn chắp tay nhường người khác, hiện tại chỉ là Quý Phi vị ·, vị trí Hoàng Hậu của nữ nhi  ·····” có bảo trụ được hay không? Nửa câu sau của Hoàng Hậu còn không có nói tiếp, nhưng là Bắc Uy Hầu phu nhân đã nghe hiểu, sắc mặt lạnh lùng, nói: “Phong hậu đại sự quốc gia, Hoàng Hậu không phạm sai lầm lớn, há có thể tùy ý phế truất?!”

      Hoàng Hậu không nói lời nào, chỉ cắn môi dưới nhìn Bắc Uy Hầu phu nhân, đoan trang trang dung đều không thể che dấu sắc mặt tái nhợt, Bắc Uy Hầu phu nhân hòa hoãn sắc mặt, nói tiếp: “Ngươi không cần lo lắng, nếu Hoàng Thượng muốn phế truất, đại thần trong triều cũng sẽ không đáp ứng, huống hồ Kiều gia thân phận ngàn năm thế gia, há có thể bởi vì nữ nhi mà khiến Hoàng Thượng phế truất vợ cả? Nếu như như vậy, Kiều gia ắt phải chịu sự phỉ nhổ của người đọc sách trong thiên hạ.”

      Kiều gia tự nhiên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

      Hoàng Hậu: “Chỉ mong hết thảy giống như lời mẫu thân.”
Bắc Uy Hầu phu nhân: “Nương nương không cần lo lắng.”

      Trong điện an tĩnh một lát, Bắc Uy Hầu phu nhân lại nói: “ Dù sao cô nương Kiều gia cũng là Kiều gia đích nữ, ca ca nàng hiện tại lại lãnh binh bên ngoài, chờ nàng tiến cung, Hoàng Thượng không thể không cho Kiều gia mặt mũi, nương nương hiện tại không con nối dõi, ở trung cung vô vàn không ổn, trong cung lại có sinh Đại hoàng tử Trần tần cùng Vương uyển nghi được Hoàng Thượng sủng ái, nương nương nên sớm tự tính toán thỏa đáng.” Uyển chuyển nhắc nhở Hoàng Hậu suy xét vấn đề con nối dõi, tốt nhất là hoài thai trước khi Quý Phi tiến cung, trong cung có hoàng tử mới coi như địa vị được củng cố, trong cung tuy có Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử, nhưng là mẫu thân bọn họ xuất thân quá thấp, nếu không phải gặp được đương kim thánh thượng, vị trí kia đương nhiên là không tới lượt bọn họ.

      Hoàng Hậu có thể vượt năm ải, chém sáu tướng lên được phượng vị, tự nhiên không phải người ăn chay, vừa rồi chỉ là quá mức lo lắng, hiện tại phát tiết xong, cộng với sự an ủi của Bắc Uy Hầu phu nhân, đã bình tĩnh xuống, mang theo hộ giáp dài trên  tay nắm tay mẫu thân, trên mặt một mảnh bình tĩnh: “Mẫu thân yên tâm, ta biết phải làm như thế nào.”

         Bắc Uy Hầu phu nhân đối với nữ nhi cũng là yên tâm, nhìn Hoàng Hậu trên mặt bình tĩnh, cũng không nói cái gì nữa. Ở lại trò chuyện thêm chốc lát liền rời đi hoàng cung.

       Hoàng Hậu bên này không  quá tốt, bên kia Kiều phu nhân đối với Kiều Điệp Cẩm cũng đau đầu vạn phần, Kiều phu nhân lải nhải nói một hơi dài, Kiều Điệp Cẩm cũng chỉ lãnh đạm nói câu “Đã biết.”
Nếu có thể, Kiều phu nhân chỉ muốn nắm bả vai Kiều Điệp Cẩm. hướng nàng rống to: “Ngươi rốt cuộc có biết tiến cung có ý nghĩa gì không? Ngươi rốt cuộc có nghe được ta vừa nói hay không a?”
Nhưng là Kiều phu nhân từ nhỏ được dạy dỗ theo tiêu chuẩn của tiểu thư khuê các, hiện tại bảo nàng gào lên thật sự không có khả năng, chỉ hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Kiều Điệp Cẩm.

       Nữ nhi của nàng, nàng làm sao không biết chứ, nếu là đại nữ nhi, nàng một chút cũng không lo lắng, nhưng đây là Kiều lão gia tiểu nữ nhi, nếu gả chồng thì lo lắng nàng có thể bị đói chết hay không, huống chi đó là hoàng cung ăn thịt người không nhả xương, cố tình Kiều Điệp Cẩm vẫn là vẻ mặt ngây thơ. Kiều lão gia là thư pháp đại gia nổi danh đương thời, cũng là tiếng đại nho sĩ có tiếng, học vấn không có gì phải bàn cải, nhưng sinh hoạt chính là vấn đề lớn, ôm một bộ dạng đại nho bất cứ lúc nào cũng có thể thành tiên thành phật có đôi khi thật làm Kiều phu nhân bất đắc dĩ, cố tình tiểu nữ nhi cái gì cũng chưa học, đem cái bộ dạng này học tốt mười phần.

Nhạy cảm với tiến học, vụng về với sự cố.

      Đây là đánh giá khách quan nhất dành cho Kiều Điệp Cẩm. Kiều phu nhân vốn dĩ muốn đem nàng gả một môn sinh của Kiều lão gia mà nàng xem trọng kiều lão, gia cảnh tuy rằng bần hàn, nhưng là người trong đơn giản, cha mẹ đều mất khiến Kiều phu nhân không cần lo lắng Kiều cô nương phải phụng dưỡng mẹ chồng  ----------- chính bản thân nàng đều chăm sóc  không tốt, làm sao có thể hầu hạ tốt mẹ chồng.

    Hơn nữa môn sinh kia học vấn khoa cử không thành vấn đề, nhân phẩm tính tình cũng không thành vấn đề, tuy rằng có khả năng không làm quan cao, nhưng nghiên cứu học vấn vẫn là không thành vấn đề, về sau vào Hàn Lâm Viện làm hàn lâm, đã thanh quý lại có thể diện, cũng không tính bôi nhọ Kiều gia.

      Trong nhà bần hàn cũng không tính cái gì, Kiều Điệp Cẩm có hồi môn cũng đủ cho nàng ăn uống không lo.

    Hiện tại là cái gì đều muộn a. Kiều phu nhân thở dài.
Nàng đối tiểu nữ nhi này là sủng ái nhất, nàng tới gần bốn mươi mới được tiểu nữ nhi, chính là Kiều Điệp Cẩm, nàng đối tiểu nữ nhi mười phần sủng ái, vạn sự an bài thỏa đáng mới yên tâm, không nghĩ tới hiện tại tiểu nữ nhi thế nhưng phải nơi mà nàng như thế nào cũng không biện pháp.

     Kiều Điệp Cẩm không phải cái gì cũng đều không hiểu, nhìn mẫu thân nhíu mày, nàng hơi hơi nhíu mày tự hỏi hạ, cẩn thận sắp xếp từ ngữ, mới nói: “Mẫu thân, hoàng cung sách nhiều, nhiều bản đơn lẻ, ta chỉ là đổi cái địa phương để đọc sách thôi.”

      Nàng không phải cái gì cũng đều không hiểu, chỉ là nàng cảm thấy nếu không có biện pháp thay đổi, vậy thì thản nhiên tiếp thu thôi, đối với nàng mà nói, thật ra nơi nào cũng giống nhau thôi. Chỉ là khiến mẫu thân nhọc lòng như vậy, chính là nàng bất hiếu.

     Kiều phu nhân bị Kiều cô nương nói những lời này chọc cười, môi đóng mở, cuối cùng vẫn là vô lực vẫy vẫy tay: “Thôi, ngươi đi xuống trước đi. Lục Ý, Hồng Trù, Tử Thường, Thanh Tước, tiến vào”

   Hồng Trù, Lục Ý là đại nha hoàn bên người Kiều Điệp Cẩm, Thanh Tước, Tử Thường là của Kiều phu nhân, Hồng Trù cùng Lục Ý vốn dĩ chính là nàng tính toán cho Kiều Điệp Cẩm làm của hồi môn, Kiều Điệp Cẩm tính tình thật sự không thích hợp quản gia, Kiều phu nhân liền huấn luyện vài đại nha hoàn đáng tin cho nàng, hiện tại vào cung, Kiều phu nhân chẳng những muốn đem Hồng Trù Lục Ý, cả Thanh Tước Tử Thường cũng muốn đưa vào cung.

    Nữ nhi không đáng tin cậy, nàng chỉ có thể giúp người bên cạnh nàng trang bị kỹ năng.

     Nàng không trông cậy vào nữ nhi được nhiều sủng ái, chỉ cần không vô duyên vô cớ hương tiêu ngọc vẫn liền cám ơn trời đất.

     Kiều cô nương nghe Kiều phu nhân nói xong, ngoan ngoãn đi xuống, trở về tú lâu, nàng ngồi suy tư một lát, lệnh nha hoàn mài mực, nàng lấy ra cái chặn giấy áp hảo, bắt đầu đề bút viết chữ.

Đệ nhất hành chính là điều thứ nhất: Không động tâm ······

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro