Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Kiều Điệp Cẩm cũng không phải người  "Không nhiễm khói lửa phàm trần" như Kiều phu nhân nghĩ như vậy, có  một ít chuyện nàng vẫn biết đến, những điều Kiều phu nhân vừa mới lải nhải nàng xác thật tỉ mỉ nghe, chẳng những nghe, nàng còn cẩn thận tự ngẫm.

       Nàng tự giác biết chính mình không phải người cổ đại, tuy đã trải qua mười mấy năm giáo dục tại nơi này, đối với người và cảnh vật nơi này cũng có hiểu biết,nhưng có những việc khó mà hiểu hết được, Kiều phu nhân ở cổ đại này là một đương gia phu nhân xuất sắc, những điều nàng nói tuyệt đối có giá trị, làm nàng đỡ phải đi đường vòng, đặc biệt là hiện tại nàng phải đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ -------  thoạt nhìn phồn hoa cẩm tú, nhưng những biến đổi liên tục sắp tới thì khó mà đoán trước.

       Xem qua không ít sách sử, Kiều Điệp Cẩm cảm thấy chính mình hiện tại tốt nhất nên ngẫm lại xem làm thế nào để ở trong cung sống thọ và chết tại nhà, mà những điều Kiều phu nhân vừa nói cực có giá trị tham khảo.

       Kiều Điệp Cẩm đặc biệt cẩn trọng chuẩn bị  dùng cả đời tới thực tiễn một luận văn ---------- luận quy tắc sinh tồn ở hậu cung.

       Nghiêm túc viết một lúc, Kiều Điệp Cẩm còn nghĩ tới nếu chính mình nửa đường bất hạnh bị hại chết, trước khi chết nàng sẽ đem đề mục luận văn đổi thành ------- luận hoàn cảnh hiểm ác tại hậu cung.

       Kiều Điệp Cẩm lung tung rối loạn suy nghĩ một hồi, phát hiện trong đầu rối thành một đoàn, cuối cùng vẫn là đem bút phóng tới chỗ đồ rửa bút.

       Tùy ý lấy một quyển sách thật dày trên bàn, ngồi vào ghế, đặt sách ở đầu gối, sống lưng thẳng tắp, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đặt ở góc quyển sách, đốt ngón tay khúc khởi, lông mi dài rủ xuống, ánh nắng xuyên thấu qua một bên song cửa sổ tìm đáp trên mặt nàng, một nửa ở dưới ánh mặt trời làm màu da tái nhợt của nàng trở nên trong suốt , toàn bộ tư thế cũng là vô hạn tốt đẹp, thoạt nhìn như là chuyên tâm đang xem sách, nhưng chỉ cần nhìn kỹ liền biết đôi mắt nàng căn bản là không có tiêu cự.

      Chờ đến thời điểm dùng bữa tối, Lục Ý cũng đã trở lại, lặng yên không tiếng động đi đến bên cạnh Kiều Điệp Cẩm, hành lễ: "Thất cô nương, phu nhân gọi người ra dùng bữa."

      Kiều Điệp Cẩm đứng hàng thứ bảy, tại Kiều gia được gọi là thất cô nương.

      Kiều Điệp Cẩm "Ân" một tiếng, cũng không có động tĩnh, Lục Ý xem như đã quen, cung kính đứng ở phía sau Kiều Điệp Cẩm, quả nhiên, một lát sau, Kiều Điệp Cẩm đem trang sách kia  xem xong, tự mình lấy thẻ kẹp sách làm dấu hiệu, xong mới đứng lên, quần áo thuận hoa không có một tia nếp uốn, trực tiếp hướng tới cửa, Lục Ý tiêu không một tiếng động đi theo.

     Kiều Điệp Cẩm trụ tại phía bắc của Kiều phủ, phải đi qua một đoạn dài mái hiên, mái hiên treo đèn lồng đã được điểm lên, các tua dài lay động theo chiều gió, trên đường các nha hoàn nhìn thấy Kiều Điệp Cẩm đều quy quy củ củ hành lễ vấn an, ngay ngắn trật tự, tuy hôm nay nghe được thánh chỉ làm mọi người thực sự khiếp sợ, biết thất cô nương chắc chắn là Quý Phi nương nương, nhưng không ai lộ ra một tia khác thường, đây thế gia đại tộc phong độ tẫn hiện.

     Dùng bữa không chỉ có Kiều phu nhân, còn có đại tẩu của Kiều Điệp Cẩm, cũng chính là thê tử của Kiều tướng quân - Trịnh thị, Kiều gia đích trưởng tức.

      Đồng thời vị này chính là  An Quốc Công đích trưởng nữ, hôm nay nàng vốn là về nhà mẹ đẻ, muội muội nàng cũng được giữ lại thẻ bài, ai biết thế nhưng nghe được tin tức cô em chồng nàng được phong làm Quý phi, Trịnh thị luôn luôn bát phong bất động cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, nàng vội vã cáo từ trở về, nhìn đến trong nhà không có một điểm khác lạ, Trịnh thị lập tức có chút hổ thẹn, chính nàng vẫn là không đủ bình tĩnh a, xem mẹ chồng một bộ đều nằm trong sự khống chế, nghĩ lại chính mình còn phải đi thêm một đoạn đường dài.

     Thấy Kiều Điệp Cẩm đi tới, Trịnh thị vội tiếp đón nàng ngồi xuống, đều nói cô em chồng khó hầu hạ, nhưng là Kiều Điệp Cẩm cô em chồng này thật sự thực tốt, Kiều Điệp Cẩm số lần đi ra khỏi viện của mình ít đến đáng thương, cơ hồ cả ngày chính là mân mê thi họa, nàng hết thảy được Kiều phu nhân an bài thỏa đáng, Trịnh thị muốn tỏ vẻ chính mình hữu hảo với nàng đều tìm không được cơ hội, bởi vậy thời điểm mỗi lần ăn cơm Trịnh thị liền đối Kiều Điệp Cẩm phá lệ nhiệt tình.

     Thế gia lúc ăn và ngủ không nói chuyện, Kiều gia cũng không ngoại lệ, bữa cơm ăn lặng yên không một tiếng động, chờ nha hoàn đem tất cả mang đi xuống, Kiều phu nhân lấy khăn lông nha hoàn đưa qua, xoa xoa tay, đối với Kiều Điệp Cẩm nói: "Ta đã phái người đưa tin tức cho phụ thân con, đại ca con đại tỷ con cũng phái người đi, đất Thục xa xôi, hơn nữa của hồi môn của con từ nhỏ đều để ở Thục trung, muốn vận chuyển tới đây thì cần một đoạn thời gian, ta sẽ tự mình viết sổ con báo cáo với Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng cấp ân điển."

       Quý Phi chỉ xếp sau Hoàng Hậu, đương nhiên không thể tùy tùy tiện tiện vào cung, không thể dùng kiệu đỏ thẫm liền thôi, một ít thứ vẫn là có thể mang tiến cung, Kiều phu nhân yêu nữ nhi yêu đến tâm can, một chút ủy khuất cũng không muốn nàng chịu, cơ hồ từ lúc Kiều Điệp Cẩm vừa mới sinh ra Kiều phu nhân liền bắt đầu vì Kiều Điệp Cẩm tích cóp của hồi môn, đến bây giờ đương nhiên không phải ít.

       Đến nỗi mang đi vào bao nhiêu rương căn bản không ở trong phạm vi Kiều phu nhân suy xét, Kiều phu nhân vốn dĩ tính thôi, thanh hà Thôi gia dòng thứ, vốn dĩ là một cái thế gia đại tộc, nhưng đắc tội với hoàng đế tiền triều, từ đây điêu tàn, hiện tại dòng chính đã không còn ai, chỉ còn vài dòng thứ may mắn tồn tại, nhưng là khí khái thế gia đại tộc Kiều phu nhân kế thừa mười thành mười.

      Tại thời điểm thế gia phồn vinh hưng thịnh nhất, Hoàng Thượng cầu thú đều không để ở trong mắt, hiện tại nữ nhi mình sủng ái trên tay thế nhưng phải đi làm thiếp, Kiều phu nhân trên mặt một mảnh bình tĩnh, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu khó chịu, đối Thái Hậu ấn tượng giảm lại giảm , trực tiếp xuống âm.

      Nữ nhi phải chịu ủy khuất như vậy, nàng đương nhiên phải vì nữ nhi tranh thủ cũng đủ quyền lợi, của hồi môn chính là hạng nhất trong đó.

      Trịnh thị thấy mẹ chồng lên tiếng, tự nhiên làm ra bộ dáng chăm chú lắng nghe, Kiều Điệp Cẩm đã nghe Kiều phu nhân nói, cho nên cũng nhàn nhạt gật đầu, khuôn mặt tinh xảo thấy thế nào cũng thiếu chút nhân khí, Kiều phu nhân nuốt xuống lời thuyết giáo vừa tới miệng, xoay người đối với Lục Ý nói: "Nếu Hoàng Thượng đã hạ chỉ, từ hôm nay trở đi liền gọi thất cô nương là nương nương, miễn cho về sau đi theo cô nương vào cung lại gọi sai, các ngươi quy củ đều không tồi, nhưng là cũng không thể sơ suất, quy củ trong cung ta sẽ tìm người tới dạy các ngươi, các ngươi gần nhất đều phải cảnh giác, lúc này đã sắp vào hạ, thân thể cô nương cũng cần chú ý."
Lục Ý Hồng Trù  không dám sơ suất hô 'vâng'.

      Kiều phu nhân trở về viết sổ con, không dong dài với Kiều Điệp Cẩm nữa, cuối cùng đối với Trịnh luôn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nói: "Gần đây nhiều việc, con phải tốn nhiều tâm tư, ta tuổi lớn, tinh lực không đủ."

     Trịnh thị vội đứng lên, muốn nói gì đó, Kiều phu nhân phất phất tay ý bảo nàng không cần phải nói, nhìn thoáng qua Kiều Điệp Cẩm rồi đi ra khỏi phòng.

     Trịnh thị lặng lẽ thở dài một hơi, tuy rằng nàng đã làm con dâu mười mấy năm, nhưng là ở trước mặt Kiều phu nhân luôn khẩn trương muốn chết.

     Kiều Điệp Cẩm buông mắt chờ Trịnh thị đi trước, Trịnh thị đối với Kiều Điệp Cẩm nói mấy câu, liền tránh qua một bên, cho Kiều Điệp Cẩm đi trước, Kiều Điệp Cẩm gật đầu, mang theo Lục Ý Hồng Trù đi rồi, Tử Thường Thanh Tước tựa hồ bởi vì Kiều phu nhân còn có sai bảo, hiện tại còn đi theo Kiều phu nhân.

      Kiều Điệp Cẩm đã không thấy thân ảnh,  ý cười trên mặt Trịnh thị biến mất, đối với đại nha hoàn phía sau nói: "Phu nhân phái người trở về Thục trung, chúng ta phái người đi theo đi?"
Trịnh thị có một trai một gái, hiện tại đều ở Thục trung với Kiều lão gia, Trịnh thị tuy rằng người ở kinh thành, tâm lại thường nhớ mong nhi tử nữ nhi, nàng vốn nghĩ chờ vội xong một đoạn thời gian này liền trở về Thục trung, không nghĩ tới lại xảy ra việc này, hiện tại Kiều phu nhân phái người đi Thục trung báo tin, nàng tự nhiên muốn biết tình hình của con mình.

     Đại nha hoàn là người lanh lợi, nghe Trịnh thị hỏi chuyện, cũng không vội, thong thả ung dung nói: "Đã phái người cùng đi theo, người đi gấp, còn chưa báo tin cho thái thái, nô tỳ liền tự làm chủ báo tin mang vài món quần áo ngày thường phu nhân làm cấp tiểu thiếu gia cùng tiểu tiểu thư."

     Trịnh thị vừa lòng gật gật đầu, vốn dĩ muốn khích lệ vài câu, lại nghĩ tới thứ muội bị giữ lại thẻ bài, cái gì đều nuốt đi xuống.

     Kiều phu nhân viết sổ con nói Kiều Điệp Cẩm từ nhỏ thể nhược, thật sự không phải nói dối, Kiều Điệp Cẩm từ trong bụng mẹ ra đã mang bệnh, từ nhỏ chính là thân kiều thể nhược, mỗi năm đều phải mắc một hai tràng bệnh nặng, khi còn nhỏ cơ hồ ai cũng cho rằng không thể sống được, ai biết có thể bình bình an an sống đến bây giờ, Kiều phu nhân thật cảm kích trời xanh đã rũ lòng thương.

    Tới giữa hè, Kiều Điệp Cẩm đúng dự kiến sinh bệnh, vốn dĩ sắc mặt đã không có huyết sắc hiện tại càng thêm tái nhợt đáng thương, vừa thấy liền biết khí huyết không đủ, cả người cuộn trong ổ chăn, điềm đạm đáng yêu.

      Kiều phu nhân nhìn đến tâm đều đau, cầm khăn lau mồ hôi lạnh trên đầu nàng, Kiều Điệp Cẩm chỉ cảm thấy hữu khí vô lực, hơi chút nhúc nhích một chút liền choáng váng đầu óc, ngoài miệng còn nói: "Mẫu thân yên tâm, ta không có việc gì."

       Mỗi năm đều phải gặp, Kiều Điệp Cẩm sớm đã thành thói quen, chỉ là mỗi khi đến lúc này Kiều phu nhân đều khẩn trương đến không ổn, mấy nha hoàn đều như gặp phải đại địch, hận không thể một ngày mười hai cái canh giờ đều nhìn chằm chằm Kiều Điệp Cẩm.

      Kiều phu nhân đau lòng lợi hại, ngoài miệng còn quở trách nàng: "Biết rõ thân thể mình không tốt, thế nhưng còn thức đêm đọc sách! Ngày thường đọc sách ta liền không cản con, còn thức đêm xem, con học ai không tốt, cố tình học thói quen hư của cha ngươi, lại có lần sau, xem ta đem tất cả sách của con tịch thu ! Con không yêu quý thân thể của mình như vậy, là phải khiến cho người làm mẹ này lo lắng phải không? Mắt thấy liền sắp phải vào cung, con bảo ta phải an tâm thế nào đây?"

      Bởi vì chuyện này, Lục Ý Hồng Trù đều gặp một đốn quở trách, Kiều Điệp Cẩm cũng cảm thấy áy náy, nàng chỉ là vừa vặn thấy được cao, triều chỗ, không nghe Lục Ý khuyên bảo đem sách xem xong, ai biết ngày hôm sau liền không xuống giường được.

      Kiều Điệp Cẩm biết nói chuyện ở thời điểm này tuyệt đối là đổ thêm dầu vào lửa , nàng quyết đoán câm miệng, Kiều phu nhân chuyển đề tài: "Năm nay vốn dĩ muốn mang ngươi đi Tây Sơn tránh nóng, kinh thành quá nóng, liền sợ ngươi bị nóng đến bệnh, nhà đềuchuẩn bị tốt, ai biết ngươi thế nhưng bị phong làm Quý Phi, thật là người tính không bằng trời tính."

      Qua hơn một tháng, Kiều phu nhân nhắc tới chuyện này, vẫn là oán khí khắp nơi.

      Bởi vì Thái Hậu ban thánh chỉ, người được giữ lại thẻ bài ở kinh thành đều chú ý Kiều gia, Quý Phi nương nương sinh bệnh tin tức không tính là che giấu, rất nhiều người đều nghe nói, Hoàng Thượng ở trong cung cũng nghe nói, còn phái ngự y lại đây, tặng chút dược liệu, Kiều phu nhân nhìn thấy chẳng những không cảm thấy cảm động, ngược lại càng giận.

      Thái Hậu giống như biết chính mình làm một sự tình trọng đại , gần đây cũng an tĩnh ngây ngốc tại Hàm Thọ Cung.

      Kiều phu nhân: "Con cũng sắp phải tiến cung, có tính toán gì không?"

      Không đợi Kiều Điệp Cẩm nói, Kiều phu nhân lại nói: "Hoàng Thượng đem ngươi an bài ở Trường Nhạc Cung, thợ thủ công cũng vừa mới đem Trường Nhạc Cung sửa chữa lại một lần, trồng tảng lớn thúy trúc, ngươi ở hẳn là quen, đồ vật ngươi dùng cũng đều chuyển tới, theo ngươi cùng nhau tiến cung, vào cung không thể so với trong nhà, ngươi không thể lại làm mẹ lo lắng như vậy nữa."

      Kiều phu nhân không nói ra lời là do tiểu hoàng đế sai người sửa chữa Trường Nhạc Cung là chủ ý của nàng, tâm tình trong đó cũng khonng nói, ở nàng xem ra, nàng đem sự tình có thể an bài liền tận lực an bài tốt, nữ nhi của nàng chỉ cần hưởng thôi.

     Kiều lão gia không có tới thượng kinh, chỉ cho người truyền một câu "Bảo trì bản tâm", Kiều phu nhân giận chết khiếp, đem những lời này liền giấu xuống, chưa nói cho Kiều Điệp Cẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro