Chương 142: Tiểu sư muội gia nhập Ma tộc (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mau dẫn Đại sư huynh rời đi!"

"Các người phải làm thế nào?"

"Không cần lo cho chúng ta, đi mau!"

Đệ tử Kiếm Tông nhìn thấy đồng môn bị đám linh thú bao vây, trong lòng lo lắng nhưng lại không thể làm gì được.

Những linh thú này đột nhiên phát cuồng, hai ngày trước lúc Đại sư huynh đi lấy "Kim Liên Diệp", bị linh thú đồng hành làm bị thương, lúc này gặp nhiều linh thú như vậy, trong đó không thiếu linh thú đã đến Hoá Thần kỳ.

Đại sư huynh vì bảo vệ mọi người, bị một con linh thú cào cho bị thương.

Ai ngờ trên móng vuốt của linh thú đó lại có kịch độc.

Hiện giờ Đại sư huynh hôn mê bất tỉnh, bọn họ chỉ có thể dựa vào sự yểm trợ của đồng môn, dẫn Đại sư huynh rời đi trước.

Nhưng mà đám linh thú này lại không muốn cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ.

Đội ngũ mười mấy người lại lần nữa bị tách ra, hai người trong đó dẫn theo Đại sư huynh chạy ra khỏi vòng vây, chạy đến dãy núi phía xa.

......

......

Hoa Vụ lôi túi nước lên, che mặt gấu đen, vung nhánh cây trong tay: "Xông lên!"

Gấu đen nghe lệnh của nàng, thoáng cái liền chui ra, chắn trước mặt hai đệ tử Kiếm Tông.

"Khương cô nương, có cần thiết không?"

Hạnh Giang đứng ở một bên không nói lời nào.

Gấu đen đó có che mặt hay không, khác biệt lớn sao?

"Vẫn là nên có một chút cảm giác nghi thức đi." Hoạ Vụ ngồi xổm trong rừng cây, nhìn ra xa.

"Ngươi bắt người của Kiếm Tông làm cái gì?"

"Bảo vệ hắn."Hoa Vụ khoanh tay đặt trước ngực, ánh mắt thâm thuý: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa."

"???"

Hai gã đệ tử Kiếm Tông mệt bở hơi tai, trên người còn đầy vết thương, làm sao có thể là đối thủ của con gấu đen kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn con gấu đen ăn mặc kỳ quái đó, cướp đi Đại sư huynh của bọn họ, khiêng người nhảy vào rừng cây, biến mất không dấu vết.

"Đi mau."

Người vừa tới tay, Hoa Vụ lập tức chạy về phía sau.

Hạnh Giang: "......"

Người khác tiến vào bí cảnh tìm báu vật, cả dọc đường đi nàng lại không thấy hứng thú với báu vật, đồ đụng vào chân nàng, nàng cũng lười cúi xuống, nói: Không ăn của bố thí.

Mẹ nó chứ đồ bố thí.

Hạnh Giang nghi ngờ ma khí tiến vào đầu óc nàng.

Nhưng mà......

Nàng lại có hứng thú với người.

Thấy có người ăn cướp, nàng rơi lại phía sau người ta, chờ sau khi người đó cướp xong thì hô lên khẩu hiệu gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, chỉ huy gấu đen lao ra.

Nói cho hay là: Vì dân trừ hại là trách nhiệm của kẻ mạnh.

Mẹ nó ngươi chỉ là một phế vật, kẻ mạnh cái rắm.

Giờ thì hay rồi, từ cướp vật phẩm, thăng lên thành cướp đệ tử Kiếm Tông.

Kiếm Tông thân là một môn phái lớn trong giới tu chân, trong môn phái chỉ có kiếm tu, toàn một đám điên, nổi danh bao che cho người nhà.

Không có chút năng lực thì ai dám khiêu khích bọn họ.

Hạnh Giang cảm thấy nàng rất có thể đã thực sự giết đệ tử của Tầm Dương tông.

Việc làm này cũng quá là không có nhân tính mà!

Hắn thân là ma tộc cũng cảm thấy không chuẩn mực.

......

......

Lạc Ảnh tỉnh dậy liền thấy gương mặt hung dữ của gấu đen, thầm hoảng hốt.

Hắn vô thức sờ vào thanh kiếm của mình, kết quả lại sờ vào khoảng không.

Lạc Ảnh vừa muốn đứng dậy, sau gáy bỗng đau nhức, cả người mất nhận thức.

"Ngươi đánh ngất hắn làm gì?"

"Để hắn thấy nhiều quá không tốt." Hoa Vụ phất tay, ngẩng một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời: "Ta muốn làm một anh hùng vô danh."

"......"

Bệnh thần kinh.

Hạnh Giang đang định nói gì đó thì có người chạy tới: "Ma thị đại nhân, chúng tôi phát hiện người của Tinh La các ở phía trước, nhưng không thấy Quý Phục Lâm."

Hạnh Giang lập tức từ bỏ tán gẫu với Hoa Vụ, gọi người: "Qua đó xem thử."

Hoa Vụ chỉ huy gấu đen khiêng người, theo bọn họ qua đó.

Năm đệ tử của Tinh La các đang giằng co với vài người, bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Ở đây thực sự chỉ có người của Tinh La các, không phát hiện Quý Phục Lâm.

Trước đó Quý Phục Lâm đã rời khỏi Tinh La các không còn tung tích, hắn có lẽ sẽ không ở cùng với người của Tinh La các.

Hoa Vụ nằm bò trên đám cỏ dại nhìn một hồi, đề nghị nói: "Không thì đi bắt hai người hỏi thử, nói không chừng bọn họ có manh mối."

Trong cốt truyện, khi đám ma tu của Hạnh Giang náo loạn gây chuyện, Quý Phục Lâm đã ở trong tay bọn họ.

Cho nên Hoa Vụ cũng không biết phải đi đâu tìm vị thiếu các chủ này.

Hạnh Giang: "......"

Ngươi thật sự có tiềm năng trở thành ma tộc.

Hạnh Giang nghĩ như vậy, nhưng bây giờ có quá nhiều người.

"Đợi bọn họ đi rồi, ta sẽ ra ngoài, mấy người giả vờ truy sát ta." Hoa Vụ hứng thú dạt dào nói về kịch bản: "Đợi ta hấp dẫn được sự chú ý của bọn họ......"

Hạnh Giang: "......"

Tinh La các không đánh cùng nhóm người đó, hai bên giằng co một lúc, nhóm người đó bỏ đi trước.

Hoa Vụ thả tóc xuống, cởi bộ đồ đệ tử Bán Nguyệt Cốc đang mặc ra, cứ như vậy lao ra ngoài.

"Cứu mạng!!!"

Người của Tinh La các nghe thấy âm thanh, lần lượt nhìn về phía nàng.

"Khương Hào!"

"Là đệ tử bị Tầm Dương Tông truy nã sao?"

"Chính là ả!"

Hoa Vụ: "......"

Bỏ mẹ!

Quên mất!

Hoa Vụ không chút do dự quay đầu lại: "Cứu mạng!"

Hạnh Giang: "......"

Đm!

......

......

Hạnh Giang xác nhận được một chuyện từ miệng của đám đệ tử Tinh La các.

Khương Hào đúng là đã bị Tầm Dương tông truy nã.

Đám đệ tử này thật sự biết Quý Phục Lâm ở nơi nào, sau khi Hạnh Giang hỏi ra, liền mang theo người đuổi qua đó.

Hoa Vụ không biết lấy đâu ra mảnh vải, quấn vị đệ tử Kiếm tông kia lại, đề phòng người khác phát hiện, người của Kiếm Tông tìm đến cửa.

Hoa Vụ còn hỏi hắn có loại thuốc nào có thể khiến người ta hôn mê mười ngày không.

Như vậy nàng sẽ không cần mỗi lần đều phải đánh ngất người, từ đây giải phóng đôi tay.

Trong lúc nhất thời, Hạnh Giang không biết nàng muốn vị đệ tử Kiếm tông này làm gì.

Hoa Vụ không phát hiện tung tích của Vân Cẩm Ngọc.

Nhưng để đảm bảo an toàn, vẫn nên mang nam chính bên người thì tốt hơn.

Kẻo kiếm của hắn bị người ta rút ra.

Nàng thật là một nữ chính tốt bụng xinh đẹp.

Tiếp theo là Hạnh Giang mang người đi bắt Quý Phục Lâm.

Hoa Vụ đi theo sau họ, thỉnh thoảng nảy ra một số ý tưởng lộn xộn, cuối cùng vào một buổi chiều đầy gió mát, đã bắt được Quý Phục Lâm.

Khi Hoa Vụ nhìn thấy Quý Phục Lâm, đại khái đã hiểu tại sao chủ tử của Hạnh Giang lại muốn bắt được Quý Phục Lâm.

"Mắt nhìn của chủ tử mấy người khá tốt."

Hoa Vụ ngồi xổm trước mặt Quý Phục Lâm, sờ cằm, giống như một tên biến thái, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Trên người Quý Phục Lâm có từng đợt ma khí nhè nhẹ, vẻ mặt âm trầm, nhưng không có cản trở chút vẻ anh tuấn nào của hắn.

"Người bắt được rồi, mấy người còn có nhiệm vụ khác sao?"

"Không có, đợi bí cảnh kết thúc." Bí cảnh này không thể đi từ bên trong ra, chỉ có thể đợi bí cảnh kết thúc, truyền tống bọn họ ra ngoài.

Hơn nữa cho dù bây giờ có thể đi ra, họ cũng không thể đi ra ngoài.

Bên ngoài toàn là người của các tông môn, đi ra ngoài chính là tự chui đầu vào rọ.

Hạnh Giang sợ bị phát hiện, gây thêm phiền phức, thời gian còn lại đều ở nơi vắng vẻ, tránh gặp mặt tu sĩ khác.

Hoa Vụ thỉnh thoảng ném ngẫu nhiên vị đệ tử Kiếm Tông vào chỗ này, còn mình mang theo gấu đen chạy ra ngoài.

Thời gian rời đi càng ngày càng gần, nàng cũng không chạy ra ngoài nữa.

Trái lại nhắc nhở bọn họ, không nên để người khác phát hiện, nếu không sẽ rất phiền phức.

Có lẽ lời nhắc nhở của Hoa Vụ có tác dụng, Hạnh Giang càng cảnh giác, một khi thấy không thích hợp liền lập tức đổi nơi khác.

"Ngươi đang làm gì thế?"

Hạnh Giang nhìn sang chỗ Hoa Vụ ngồi thiền, biểu tình quái dị.

"Tu luyện."

"??" Linh khí trong bí cảnh dồi dào, đúng thật rất thích hợp tu luyện, nhưng...... "Trong cơ thể ngươi có ma khí, làm sao tu luyện?"

Hấp thu nhiều linh khí như thế, muốn làm cho bản thân khó chịu hả?

"Tu luyện tâm tính."

"......"

Đáng lẽ không nên hỏi nàng.

—--- Ngắm hoa trong sương —---

Xin một ít vé tháng nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro