Chương 349: Cứu mạng, tôi đoạt vị hôn thê của nam chủ! 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by AShu ^_^.

________________

Tiểu cô nương mặc áo sơ mi của chính mình, Thẩm Uyên sao có thể thả người ra được, trực tiếp đem người kéo vào trong lòng ngực, sau đó mới bấm nhận điện thoại.

Người bên kia của điện thoại tựa hồ đã bình tĩnh, lúc này chỉ báo cáo sự tình việc công xử theo phép công.

Một lát sau, Thẩm Uyên ném xuống ba chữ tôi đã biết, sau đó liền tắt điện thoại.

Tô Đường, "Em mới vừa nghe người bên kia điện thoại nói ông của anh đã chết, nhưng mà cái chết của ông ta có chút kỳ lạ?"

Thanh âm Thẩm Uyên bình tĩnh, không có gì phập phồng mà gật gật đầu, "Ân, người bên trong biệt thự nói, lão nhân trước khi chết, người cuối cùng mà gặp ông ta là mẹ của Thẩm Lăng."

Tô Đường cân nhắc suy nghĩ, cuối cùng trực tiếp hỏi hệ thống.

Hệ thống, "Ân, là bà ta ra tay, bất quá bà ta rất thông minh, thuốc kia là ngày nào bà ta cũng cho Thẩm lão nhân uống, chính là thay ông ta tăng thêm lượng thuốc. Ngươi cũng biết đó, Thẩm lão nhân vốn dĩ không sống được mấy ngày nữa."

Tô Đường nghe, không khỏi sách một tiếng, "Chỉ còn có mấy ngày để sống, bà ta liền không chịu nổi a?"

Hệ thống nhún vai, "Bà ta sợ lão nhân đem di sản cho Thẩm Uyên, chó cùng rứt giậu. Đúng rồi, tốc độ của các ngươi nên nhanh một chút, nữ nhân kia tính toán đêm nay muốn đốt hết tất cả chứng cứ. Ngươi cũng biết, Thẩm lão nhân vừa chết, có bao nhiêu người đều đang nhìn chằm chằm đâu, bà ta sợ đêm dài lắm mộng, liền nghĩ một phen đốt sạch sẽ."

Sau khi nói chuyện hệ thống xong, Tô Đường liền lại lần nữa mở miệng, nàng nhìn về phía Thẩm Uyên, tuy nói Thẩm lão nhân đối với hắn cũng không quá thân thiết, thậm chí có thể nói là kém, nhưng rốt cuộc cũng là người thân.

Lỡ như, trong lòng hắn có chút xúc động sao?

"Thẩm Uyên, anh có ổn không?"

Thẩm Uyên đương nhiên rất tốt, hắn chẳng những đối với Thẩm lão gia tử không có tình cảm chi hết, ngược lại còn có chút chán ghét ông ta. Năm đó khi mẹ hắn bị chồng vũ phu, từng nghĩ tới muốn dẫn hắn cùng chạy ra khỏi cái nhà đó nhưng cố tình Thẩm lão gia tử ngăn cản, ông nói, ly hôn thì có thể, nhưng con cháu của Thẩm gia không được phép lưu lạc bên ngoài.

Thật buồn cười, còn con cháu Thẩm gia cái gì.

Ngày thường chẳng quan tâm gì tới mẹ con hắn, lúc đó, hắn thật muốn liếm mặt nói với ông ta là con cháu Thẩm gia chó má a.

Bất quá, tiểu cô nương tựa hồ rất lo lắng cho hắn.

Hắn nghĩ nghĩ, tựa cằm trên vai nàng.

Tiểu cô nương mặc áo sơ mi của hắn, trên người còn tỏa ra một mùi hương thoang thoảng giống hắn. Bọn họ ở cùng nhau, ăn cùng nhau, ngay cả tắm gội cũng dùng chung một loại sữa tắm, bọn họ như là một, gắn kết với nhau, loại cảm giác này, làm hắn nhịn không được giương khóe môi.

Nhưng trên mặt mang theo nụ cười, thanh âm lại lộ ra vài phần đê mê, "Kỳ thật, anh cũng không thích lão nhân, thậm chí, anh chán ghét mọi người ở Thẩm gia."

Hắn nói câu nói chân thật nhất, chẳng qua ngữ điệu lại khác hoàn toàn với ngày thường.

Hắn thừa nhận, hắn là một con người đê tiện.

"Sau khi ba anh chết, mẹ anh liền hộ khẩu đi, chỉ có anh, còn lưu lại ở Thẩm gia." Hắn nói, mở hai tay, đem nàng ôm chặt vào trong lồng ngực của chính mình.

Cái bộ dạng này của hắn, cực kỳ giống như một kẻ đáng thương không có nhà để về.

Tô Đường an ủi vỗ vỗ hắn, "Không sao, chúng ta có thể đem hộ khẩu dời ra, Thẩm lão gia tử đã chết, cha mẹ của Thẩm Lăng hẳn sẽ không ngăn cản anh."

"Chính là dời tới nơi nào a? Anh lại không muốn làm phiền mẹ anh, thân thể của bà không tốt, nên cần tĩnh dưỡng."

Hai người cách nhau rất gần, thời điểm hắn nói những lời này, hơi thở ngẫu nhiên sẽ thổi qua lỗ tai của Tô Đường, ngứa ngứa, làm nàng muốn theo bản năng muốn gãi gãi. Nhưng ai biết, đối phương cư nhiên ở ngay lúc cầm hai tay của nàng, sau đó nói: "Tiểu Diệp Tử, anh đem hộ khẩu nhập chung vào chỗ em thì như thế nào? Anh nhớ rõ em đã đem hộ khẩu rời ra khỏi Diệp gia."

Đã đến bước này, Tô Đường sao còn có thể không nhìn ra, gia hỏa này đang đào hố nàng a! Cái gì đáng thương, nam chủ sẽ đáng thương sao!

"Thẩm tổng chúng ta trên danh nghĩa có nhiều nhà như vậy, tùy tiện đem hộ khẩu chuyển đến một trong nhà đó, chẳng phải càng tiện hơn sao."

Thẩm Uyên thấy mưu kế bị vạch trần, nhưng lại không đem người buông lỏng ra, bất quá người vẫn như cũ không biết xấu hổ, "Tiểu Diệp Tử, còn nhớ rõ lúc trước chúng ta còn một hợp đồng ba năm không?"

Tô Đường cảnh giác mà nhìn về phía hắn, "Đại móng heo anh lại muốn làm cái gì?"

Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên wattpad AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦

Thẩm Uyên đột nhiên nhận được một biệt danh, sửng sốt, "Đại móng heo là cái gì?"

Tô Đường đầu tiên là choáng váng một chút, sau đó hết sức vui mừng nói: "Đại móng heo chính là những móng heo đó, ăn rất ngon, em nói anh là đại móng heo, là tán dương anh mỹ vị đâu ~"

Vốn là tưởng chơi đùa một chút, ai ngờ Thẩm Uyên cư nhiên nghiêm túc nói tiếp nói: "Ân, cho em ăn."

Tô Đường không thể tưởng tượng, tên gia hỏa Thẩm Uyên này, thật sự là bằng tuổi với nàng sao.

"Tuổi đã lớn, quá dầu mỡ, không muốn gặm." Nói, nàng liền tiếp tục nói về đề tài lúc trước, "Sao lại đột nhiên anh nhắc tới bản hợp đồng kia? Em đã từ chức rồi, hợp đồng kia còn có hiệu lực sao?"

Thẩm Uyên, "Lúc trước em xem xét không cẩn thận, hợp đồng lúc trước em ký là hợp đồng cá nhân." Nói, hắn dừng một chút, giải thích nói: "Không phải em ký hợp đồng với Thẩm thị, mà là ký hợp đồng cá nhân với anh, lúc trước anh ở Thẩm thị, cho nên em chính là trợ lý của Thẩm thị."

Tô Đường không nghĩ tới, hắn cư nhiên đã sớm đào hố cho chính mình như vậy, mệt cho nàng lúc ấy còn tưởng rằng gia hỏa này chính là muốn tra tấn nàng đâu, ai biết! Được, hình thức tra tấn liền biến thành lăn lộn, mà cái loại chỉ điên cuồng lăn lộn vào buổi tối.

Tô Đường hối hận a, sớm biết rằng hắn lúc ấy liền nhớ thương chính mình, vậy nàng còn cần làm gì nữa, cứ chính diện đối mặt a!

"Cho nên, anh muốn nói cái gì? Em nói với anh, trên hợp đồng nếu có điều khoản không hợp lý, cho dù em có ký tên, vẫn sẽ không có hiệu lực, anh cũng đừng nghĩ lừa được em!"

Thẩm Uyên nhìn tiểu cô nương đang tức giận, không nhịn được, duỗi tay xoa xoa mái tóc của nàng, "Không lừa em, anh đem hộ khẩu dời tới bên em, bản hợp đồng kia liền trở thành phế thải, thế nào?" Hắn thấy tiểu cô nương bày ra vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía hắn, thập phần không biết xấu hổ nói: "Hộ khẩu cùng một nhà, đó chính là người một nhà, người một nhà đương nhiên được sủng ái. Ngược lại, nếu là cấp bậc trên dưới, Tiểu Diệp Tử, anh không muốn em mệt đâu. "

Gian thương, đây là gian thương trần trụi a!

Tô Đường tức giận nhấc chân trực tiếp đá vào bụng hắn, hung tợn nói: "Cay ** thương, em có tiền, em còn sợ cái gì! Hừ, cư nhiên dám uy hiếp em, em sẽ không cho anh dời vào đâu!"

Tiểu cô nương đá xong liền chạy, còn chưa chạy được hai bước, liền bị bắt trở về.

Thẩm Uyên ngậm cười, "Em mặc quần áo của anh, ở trong phòng của anh, còn mắng anh là gian thương, Tiểu Diệp Tử, gian thương nhà ai mà hào phóng như vậy?"

Tô Đường trừng mắt, nhất thời không biết như thế nào trả lời.

Thẩm Uyên nói: "Đây không gọi là gian thương, đây là yêu em, nên anh muốn đem toàn bộ cho em, bao gồm cả chính mình. Cho nên Tiểu Diệp Tử, không cần cự tuyệt anh, được không?"

Cái thanh âm từ tính khàn khàn kia, Tô Đường nghe vào lỗ tai đều đỏ lên, lúc ấy liền muốn đầu hàng.

Những lời âu yếm như thế này, ai mà chịu được!

"Dời, hôm nay liền đi dời!"

Một tiếng cười truyền từ đỉnh đầu, Tô Đường quay đầu lại, liền thấy Thẩm Uyên tràn đầy ý cười, "Vậy về sau, chúng ta chính là người một nhà. Đúng rồi, nếu muốn dời hộ khẩu, chúng ta đây liền thuận tiện cùng nhau lãnh giấy đăng ký kết hôn đi."

Tô Đường:???

Cái gì vậy trời, nàng còn chưa được cầu hôn, ngươi cư nhiên đã nghĩ đến giấy hôn thú?

"Bất quá cũng không vội ngay bây giờ, lão nhân mới mất ngày hôm nay, đen đủi, chờ thêm một khoảng thời gian nữa." Hắn giả vờ rộng lượng, cư nhiên còn ôn nhu hỏi nàng, "Tiểu Diệp Tử cảm thấy ngày mấy tương đối thích hợp?"

Hảo cho cái danh bá tổng, cư nhiên học cách dùng lời âu yếm dụ hoặc nàng.

Tô Đường mới không thừa nhận chính mình bị thuyết phục đâu, "Em xem 50 năm sau rất thích hợp." Nói xong, nghĩ đến lúc trước trên mạng lưu hành một đoạn lời nói, rập khuôn nói: "Anh xem, chờ 50 năm sau, anh về hưu, em cũng về hưu, vừa lúc thời gian đều được rảnh rang, có thể tay trong tay đi du lịch, không có con cái phiền não, cũng không có mẹ chồng nàng dâu, còn có thể mỗi tháng đúng hạn nhận tiền lương hưu, quả thực rất hoàn mỹ a ~"

_____________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro