Chương 390: Tôi bao nuôi cho tên nam chủ phá sản này! 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by AShu ^_^.

_________________

Nam chủ Hoắc Viên này, lúc trước là một quý công tử thanh lãnh tự phụ, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều là dáng vẻ đường đường ưu nhã, bất quá bản nhân hắn ít khi nói cười, cho nên mặc dù thân sĩ, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu nho nhã bình thường, tương phản, hắn càng như là một cái máy móc tinh vi, từ đọc sách đến làm việc, giống như con nhà người ta, ngươi không thể chỉ ra hắn nơi nào không tốt, nhưng chính là cảm thấy rất ghê người.

Bởi vì hắn không có cảm tình, hai đồng tử màu đen toàn chứa đầy sự lương bạc, mà hiện tại, Hoắc gia đã phá sản, không cần duy trì những cái gọi là nhân thiết của xã hội thượng lưu nữa, Hoắc Viên như bại lộ bản tính, nên cái điểm ưu nhã thân sĩ này cũng lười làm nữa.

Trong một cái chớp mắt, trong đầu Tô Đường nhảy ra hai chữ chán đời.

Cho nên, nàng đây là giải quyết được chứng tự bế của nam chủ, nhưng lại làm hắn chán đời?

Như vậy không nên a, nàng là sau khi hắn 18 tuổi mới rời đi, lúc ấy, hắn tuy rằng lạnh nhạt, nhưng tuyệt đối không đến mức phát triển đến mức chán đời a. Chẳng lẽ là bởi vì phá sản? Nhưng cũng không được a, làm nam chủ, cho dù phá sản hắn cũng hoàn toàn có thể Đông Sơn tái khởi, nhưng có lẽ, là bởi vì hiện tại hắn đang trong thời điểm vẫn còn đang sốc a?

Nội tâm của Tô Đường chuyển biến liên tục, trên mặt lại vẫn là đại tiểu thư bị sủng hư, cao ngạo làm người đối diện sinh ra chán ghét.

"Hoắc tiên sinh đây là lần đầu đi giao cơm hộp đi, anh chẳng lẽ không biết cơm hộp cần phải đưa tận tay khách hàng sao? Cứ để trước cửa như vậy, anh đút cơm cho chó à."

Lâm Dao từ nhỏ đã li kinh phản đạo (li kinh phản đạo: thành ngữ, ý chỉ không tuân theo khuôn phép), cùng Hoắc Viên hoàn toàn không phải người cùng một thế giới, trước kia nàng xem nhân gia diễn kịch, cảm thấy rất thú vị, cuối cùng nháo với người nhà muốn làm người đầu tư, cuối cùng toàn võng đen, lúc này mới dừng tay. Tiếp theo lại cảm thấy đua xe kích thích, cuối cùng liền bị tai nạn xe cộ nằm ở bệnh viện suốt ba tháng, kết quả vừa mới khỏi, lại chạy tới nhảy dù......

Mọi việc như thế thật sự quá nhiều, Lâm gia đều thấy sợ nàng, chỉ cần nàng không hề đùa giỡn ra những trò chơi kích thích đó, Lâm gia đều tùy tiện nàng lăn lộn.

Mà không, mới vừa hai mươi tuổi liền yêu cầu dọn ra ngoài, Lâm gia có tâm ngăn trở, nhưng mà bị nàng lăn lộn hai lần cũng sợ, tùy nàng đi, yêu cầu duy nhất chính là mỗi tuần phải về nhà một ngày.

Nguyên bản dựa theo phát triển vốn có, trong một trò chơi ngoài ý muốn bỏ mình, bất quá hiện tại Tô Đường đã tiếp nhận, liền không còn làm theo ý định đó nữa.

Nàng đánh giá nam chủ, tuy rằng nghèo túng, bất quá tinh thần vẫn còn khá tốt, không có xuất hiện điểm suy sút.

Hoắc Viên thấy nàng muốn làm khó dễ hắn, mặt vô biểu tình mà cầm cơm hộp trên mặt đất lên, sau đó đưa tới trước mặt nàng, "Lâm tiểu thư, cơm hộp của cô."

Thanh âm thanh lãnh mang theo chút từ tính, kỳ thật rất dễ nghe, bất quá trước kia khí thế của Hoắc đại lão quá đáng sợ, người bình thường đều cúi đầu, ai dám nghĩ nhiều.

Chỉ có Tô Đường, như một con khổng tước cao ngạo xòe ra cái đuôi, người ngoài đều nói Lâm gia đều làm người hận, nếu không sao có thể làm nàng đắc tội với nhiều người như vậy.

Đúng vậy, Lâm Dao là nhị thế tổ, nói thật tình, ai làm nàng khó chịu nàng liền dỗi người đó, cũng có lúc nàng khó chịu ra mặt.

Mà hiện tại, Hoắc gia phá sản, không ít người vì lấy lòng nàng, chính là tranh nhau đem tin tức tốt nói cho nàng. Như vậy, ngay khi nàng đứng ở cửa, di động liền leng keng không ngừng.

Nàng khoanh tay ôm ngực, dựa vào khung cửa, bày ra vẻ mặt không hảo ý mà cười, "Ai, trong tay không sức lực, Hoắc tiên sinh có thể giúp tôi đưa vào được không?"

Hoắc Viên dùng đôi mắt không có cảm tình gì nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, trong một cái chớp mắt, Tô Đường cảm thấy gia hỏa này tuyệt đối là đang nhẫn nại, bất quá không có biện pháp, nàng phải dựa theo tính tình của nguyên chủ mà tiếp tục diễn, nếu không đột nhiên đi lên ôm đùi, tuyệt đối sẽ đem người dọa chạy.

"Hoắc tiên sinh không muốn? Ai, vậy không có biện pháp, phục vụ không đúng chỗ, tôi sẽ khiếu nại."

Cái miệng lưỡi đê tiện này, Tô Đường cảm thấy sợ hãi a, nhưng nàng không có biện pháp, ở các thế giới trước bị nam chủ ngược cmn quá khổ bức, nàng cần phải tìm về công lý a!

Cuối cùng, Hoắc Viên mở miệng, kết thúc lời uy hiếp ấu trĩ này, "Để chỗ nào."

Tô Đường chỉ chỉ bàn trà trong phòng khách, "Để kia đi."

Hoắc Viên không nói nhiều lời, liền trực tiếp bước chân đi vào, bất quá hắn mới để cơm hộp trên bàn, liền nghe tiểu cô nương phía sau lại lần nữa gào to lên.

"Ai, Hoắc tiên sinh, sao anh lại không đổi dép, sàn nhà này không thể dính nước, còn có cái thảm này, là được nhập khẩu từ nước ngoài, rất quý giá, hiện tại lại bị dính nước, tất cả đều sắp hỏng rồi a."

Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên wattpad AShu089 và wordpress: để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦

Bên ngoài đang mưa, toàn thân Hoắc Viên đều ướt đẫm, càng đừng nói chân hắn.

Đồng tử màu đen của hắn liếc qua liếc lại, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, bất quá lời nói ra, lại làm Tô Đường trợn tròn mắt.

"Tôi không có tiền."

Thời điểm hắn nói lời này, trong tin tức vừa lúc quay đến cảnh công nhân Hoắc thị khóc lớn náo loạn, bất quá cái kỹ thuật diễn kia có chút giả tạo, khóc có chút giả, bất quá nháo thì thật sự nháo a.

Hoắc Viên không có biểu tình gì, nhưng Tô Đường lại có chút ngu đần.

Vì thế, hắn lại lần nữa lặp lại một lần, "Tôi đã phá sản."

Ngụ ý chính là không có tiền, nhưng Tô Đường, nhất thời có chút không tiếp thu được hắn trả lời thẳng thắn như vậy. Nàng nhịn không được nhớ lại một chút, Hoắc Viên lúc trước cao lãnh ít nói, sẽ trực tiếp nói tôi đã phá sản sao, có thể nói ra câu tôi không có tiền sao?

Có lẽ sẽ nói, nhưng tuyệt đối sẽ không nói với nàng a. Bọn họ chính là đối thủ một mất một còn, vì là đối thủ một mất một còn nên phải che giấu hoàn cảnh xấu nhất của bản thân sao?

Tô Đường hốt hoảng, nhưng Hoắc Viên lại nhướng mày, một bộ không muốn phản ứng với nàng.

"Cơm hộp đã tới rồi, tôi đi đây."

Tô Đường lại lần nữa bừng tỉnh, đi cái gì đi, bên ngoài đều là ép trả nợ, đi ra ngoài người có bất tử cũng phải bị lột một tầng da a.

"Ai cho phép anh đi, tiền không có, có thể bắt anh tới gán nợ."

Hoắc Viên nặng nề mà nhìn nàng, nửa ngày mới nói: "Cô xác định?"

Lời này nghe phi thường như là uy hiếp, Tô Đường lập tức cao ngạo mà ngẩng đầu, "Xác định, như thế nào, một Hoắc đại thiếu phá sản, còn có giá trị bao nhiêu tiền?"

Hoắc Viên, "86 trăm triệu, mắc nợ."

Tô Đường thiếu chút nữa phun ra, mắc nợ cũng là tiền a.

Nhưng mà, Hoắc Viên vẫn còn tiếp tục, "Còn có 3000 vạn số lẻ, Lâm tiểu thư hẳn là chướng mắt."

Giả bộ thất bại, Tô Đường liền tức giận trừng mắt, kia chính là 3000 vạn, ai nói nàng chướng mắt! Điều kiện đầu tiên mà Lâm gia cho nàng chuyển ra ngoài ở, ngoại trừ mỗi tuần đều phải trở về, tiền tiêu vặt cũng trực tiếp giảm, cho nên hiện tại Lâm Dao, thật sự không bao nhiêu tiền.

"Cẩu tử, ta còn lại bao nhiêu tiền?"

Hệ thống, "Vì chúc mừng sinh nhật hai mươi tuổi của ngươi, cùng với việc dọn ra khỏi Lâm gia, ngày hôm qua ngươi chi tiêu tổng cộng67 vạn." Nói xong, nó còn học khẩu khí của nam chủ, "Còn 6000 số lẻ, bất quá ta cảm thấy ngươi hẳn là chướng mắt."

Tô Đường:......

Hệ thống như là hậu tri hậu giác, cuối cùng mới nói: "Ta đã tra xét mười mấy thẻ ngân hàng của ngươi, tổng cộng tài sản 3000 nguyên."

Tô Đường:......

Hẹn gặp lại.

Nhưng mà, còn không đợi nàng đổi ý, Hoắc Viên lại cư nhiên gật đầu.

Hắn, cư nhiên gật đầu!

"Bất quá nếu Lâm tiểu thư nhìn trúng tôi, cũng có thể." Quanh co, nếu không phải khi hắn nói chuyện vẫn dùng miệng lưỡi trầm thấp đó, Tô Đường liền sẽ cảm thấy hắn đã bị người đoạt xá.

"Rốt cuộc một phân tiền cũng là tiền."

Tô Đường chấn kinh rồi.

Đây không phải là nam chủ mà nàng biết, tỉnh tỉnh, cái sự kiêu ngạo kia của ngươi đâu! Sao ngươi có thể dựa vào nữ nhân bao dưỡng!

Hơn nữa, 3000 đồng tiền, nàng lấy cái gì bao dưỡng hắn a!

Tô Đường: Ta cho rằng ta là phú bà, cho đến khi ta nhìn thẻ ngân hàng của ta, ta khóc!

Lời tác giả: cảm ơn một đời dụ hoặc, trần bì là vỏ quýt, tàn táng thiếu niên hoa quý ba vị đại bảo bối đánh thưởng, ái các ngươi ~

__________________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro