Chương 391: Tôi bao nuôi tên nam chủ phá sản này! 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by AShu ^_^.

_________________

Lời đã nói ra khỏi miệng, không thể nào thu lại được.

Tô Đường hốt hoảng, còn Hoắc Viên, thập phần có giác ngộ bị bao nuôi, lúc này đã muốn chạy lên ban công tìm cây lau nhà. Đương nhiên, bởi vì giày ướt, lần này hắn không quên đổi giày, ngay cả vớ cũng cởi, thậm chí còn xắn ống quần lên.

Cổ chân trắng trẻo lộ ra bên ngoài, cùng với sàn nhà màu trắng thật ngoài ý muốn thực tương xứng.

Hoắc Viên cần cù chăm chỉ, Tô Đường lại càng hoảng hốt.

Ở trong nhà này, nàng mới là chủ nhân chân chính đi?

Nàng tự hỏi chính mình, bên kia, Hoắc Viên đã cong lưng, một bộ muốn đem thảm lôi ra.

Tô Đường đang đau đầu, còn Hoắc Viên quét mắt đến cơm hộp trên bàn, đứng thẳng lên hỏi nàng, "Không ăn sao?"

Tô Đường: "...... Ăn!"

Nàng cũng chỉ còn có 3000 nhân dân tệ, mà hộp cơm này lại tốn của nàng hơn một trăm đồng a, không ăn thì thật lãng phí.

Nói là ăn, nhưng nàng thật sự không ăn nhiều như vậy, chờ dạ dày không còn khó chịu nữa, nàng liền buông đũa xuống.

Thời gian này, Hoắc Viên đã thay nàng đem nhà ở sửa sang lại một lần, nói thật, rất ma huyễn, nhà này nàng mới vừa chuyển đến, rất nhiều đồ vật đều cần sửa sang lại. Lâm gia mỹ kỳ danh nếu muốn độc lập, vậy thì hoàn toàn độc lập, cái gì cũng đều tự làm, kỳ thật chính là biến tướng bức nàng trở về.

Tô Đường nghĩ nghĩ, trở về thì không thể, tốt xấu cũng chờ nam chủ trở thành bá tổng a.

Ăn chút cháo ấm, dạ dày liền không cảm thấy khó chịu nữa, kết quả vừa nhấc đầu, liền phát hiện trên người Hoắc Viên còn đang ướt.

Tô Đường liền cảm thấy áy này, chính mình có phải khi dễ đối phương quá đáng hay không? Mới vừa phá sản, lại còn bị nàng chế nhạo, hiện tại cả người ướt đẫm còn phải sửa sang lại nhà ở cho nàng, giống như, thật sự hơi quá đáng.

"Anh, dừng lại." Tô Đường đau đầu, thấy hắn dừng lại, xoa xoa huyệt thái dương, "Đi tắm rửa, đừng có để lát nữa rồi bị bệnh, để tôi còn phải bỏ tiền ra mua thuốc cho anh."

Hoắc Viên nhìn nàng, vẫn là bộ dáng thanh lãnh như cũ, nhưng mà đầu tóc vẫn luôn chỉnh chu đã rũ xuống, trên mặt còn dính những hạt mưa, nhìn rất đáng thương.

"Không có quần áo để thay."

Tô Đường là một nữ hài tử, trong nhà đương nhiên không có khả năng sẽ có quần áo của nam sinh, nghĩ nghĩ, liền nói: "Hôm nay cứ như vậy đi, anh cứ đi về trước, chờ ngày mai lại đến."

Hoắc Viên chần chờ một chút, cũng không có làm cái gì tỏ vẻ, liền buông xuống đồ vật trong tay, sau đó thả lại ống quần, mang lại đôi vớ ướt dầm dề, không đợi hắn mang giày vào, Tô Đường liền nhìn không được.

Thật là quá thảm, đã quá quen với những nam chủ khốc huyễn trước đó, đột nhiên nhìn thấy người nghèo túng như vậy, chênh lệch quá lớn, nàng liền không thể nhẫn tâm a.

"Được rồi, anh cứ đi tắm rửa trước đi, sau đó đem quần áo của chính mình giặt sạch rồi hong khô, rồi mới về nhà."

Nàng bất đắc dĩ nói xong, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội hỏi hệ thống, "Cẩu tử, hắn khi nào mới có thể khôi phục thân phận bá tổng?"

Hệ thống có chút muốn nói lại thôi, qua nửa ngày, mới có chút ấp úng nói: "Nửa năm sau đi, sẽ có một cơ hội, bất quá trong khoảng thời gian này hắn sẽ gặp một kiếp nạn."

Tô Đường vừa nghe kiếp nạn, lập tức tinh thần tỉnh táo, "Kiếp nạn gì?"

Hệ thống, "Ngươi cũng biết đấy, lúc trước hắn chính là con nhà người ta trong truyền thuyết, trêu chọc không ít thù hận của các nhị đại, hiện tại hắn rơi vào cảnh nghèo túng, bọn họ đều muốn chỉnh hắn, tỷ như buộc quỳ xuống, còn có phải bò như chó."

Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên wattpad AShu089 và wordpress: để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦

Tô Đường nghe được lời cuối cùng, đôi mắt đều trừng lớn, "Ngọa tào, bọn họ là người sao?"

"Bỏ đá xuống giếng, cũng rất bình thường, còn có những nữ sinh lúc trước theo đuổi hắn, ngươi biết đấy, chê nghèo yêu giàu, hiện tại sôi nổi cảm thấy trước kia đôi mắt của chính mình hẳn là bị mù, muốn từ trên người hắn tìm về chút thể diện." Đương nhiên, nửa câu sau nói của hệ thống còn chưa dứt lời, thể diện của bọn họ cũng chưa tìm trở về, hậu kỳ ngược lại bị hung hăng vả mặt.

Bất quá, lời này hiện tại không thể nói, bằng không lấy sự hiểu biết của nó đối với ký chủ nhà mình, nàng cái gì cũng đều mặc kệ, thậm chí còn cắm một chân cùng nhau chơi trò nhục nhã đối phương a.

Tô Đường nghe thế, quả nhiên nghe không nổi nữa.

"Sao hắn có thể nhẫn nhịn được vậy?" Nàng nói, lại đột nhiên đứng lên, "Không được, ta phải giúp hắn."

Hoắc Viên tắm cũng không lâu lắm, bất quá bởi vì không có quần áo mới, hắn trực tiếp liền mặc một cái áo tắm dài đi ra, một màn kia, thật sự phi thường kích thích, Tô Đường thiếu chút nữa liền phun máu mũi, đặc biệt là nghĩ đến bên trong hắn không có mặc cái gì hết, liền muốn ngất xỉu.

Hoắc Viên như là không nhận ra, làn da màu lúa mạch, cơ bụng sáu múi, liền như vậy ở trước mặt nàng lắc lư.

Mà trong một khắc này, đôi mắt Tô Đường nhìn hắn đều trừng lớn, mà đối phương còn rất vô tội, "Máy giặt ở đâu?"

Tô Đường đâu biết gì đâu, nàng cũng vừa mới dọn vào a.

"Không biết, anh tự đi tìm đi." Nói xong, liền nằm dài trên sô pha, nhắm mắt không hé răng.

Nàng không nói, Hoắc Viên cũng không nói, đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng động của máy giặt, bất quá lúc này, Tô Đường đột nhiên ma xui quỷ khiến mà trợn mắt, nàng nghĩ đến lời nói của hệ thống, kế tiếp sẽ có một đống người bỏ đá xuống giếng, nghĩ nghĩ, nàng trộm lấy ra di động.

Hoắc Viên đứng gần ngay nàng, dưới ánh đèn lờ mờ của ban công, bất quá ngoài cửa sổ lại tràn đầy ánh sao rạng rỡ, dưới ánh sáng mờ ảo này, chụp được một tấm ảnh cũng tràn đầy tính nghệ thuật. Đương nhiên, ít nhiều cũng nhờ vào dáng người của Hoắc Viên đủ tốt, sườn mặt đủ soái.

Mông lung, bất quá vẫn có thể nhìn ra đối phương là ai.

Chụp xong, nàng lại click mở WeChat, biên tập lại từ ngữ.

Từ hôm nay trở đi, Hoắc Viên, là người của tôi.

Nói xong, phía dưới thả mấy tấm ảnh chụp mà nàng chụp lén vừa rồi.

Tin tức này vừa đăng lên, toàn bộ bạn bè trên mạng của nàng lập tức khiếp sợ, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

—— chị em, cậu nghiêm túc sao?

—— ngọa tào, Dao Dao cậu cư nhiên xuống tay nhanh như vậy! Cmn, dáng người này cực phẩm a! Soái ca a!

—— a a a, thổ bát thử thét chói tai! Tôi muốn hỏi một chút tỷ muội cậu xài bao nhiêu tiền mà bắt được vậy?

Những câu hỏi đều là từ nữ nhân, đương nhiên cũng có nam nhân nhắn lại, bất quá so với nữ nhân bén nhọn khó nghe hơn nhiều.

—— chuẩn bị chơi bao lâu a? Chờ kết thúc, nhớ rõ nói cho tôi một tiếng, tôi rất tò mò nam nhân này chơi như thế nào.

—— nha, Hoắc Viên lợi hại a, đằng trước phá sản, sau lưng liền được bao dưỡng, đầu óc kinh thương này, bội phục bội phục a.

—— Dao Dao, loại người rác rưởi như Hoắc Viên mà em cũng hạ thủ được? Sao không nói sớm a, anh chọn cho em mấy người tốt, đừng ủy khuất chính mình.

Tô Đường cách mười phút làm mới bảng tin, nàng quét mắt nhắn lại, nghĩ đến hệ thống nói những lời nhục nhã đó, liền ở phía dưới đơn độc để lại một câu.

—— từ hôm nay trở đi, ai khi dễ Hoắc Viên, người đó chính là đối đầu với Lâm Dao tôi.

Lời nói phi thường kiêu ngạo, bất quá cũng kinh sợ một nhóm người, đương nhiên, Tô Đường cũng biết, muốn cho mọi người dừng tay đó là không có khả năng, Lâm gia cũng không có gia thế lớn như vậy.

Nàng xử lý xong, ngửi ngửi mùi rượu trên người, liền đứng dậy đi tắm rửa một cái.

Trên ban công, Hoắc Viên lấy ra di động, trên màn hình hiển thị có tin nhắn mới.

Trợ lý: Hoắc tổng, đã tìm được nhà trọ, đây là địa chỉ, bên trong đã chuẩn bị hai bộ quần áo, tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng.

Nếu Tô Đường ở chỗ này, đọc được tin nhắn này, nàng sẽ phát hiện, cái gì cơm hộp, cái gì phá sản, tất cả đều là hắn hố nàng, đây là một cái bẫy rập!

Lời tác giả: Cảm ơn nói mớ ☆ tiêu dao, miêu quýt, tàn táng thiếu niên hoa quý, ngày tốt chưa vãn, tiểu vọng năm vị tiểu bảo bối đánh thưởng, ái các ngươi vịt ~

______________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro