Chương 217: Đế Vương Huyết Tộc Có Chút Ngọt (71)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hệ thống: "Đâm hắn một đao, tôi lại bóp méo nội dung một chút, báo cáo lấp liếm, là có thể lấy được tích phân phần ám sát. Cô chỉ việc đâm, còn lại giao cho tôi, bảo đảm có thể lấy được tích phân."

Lật Manh: "...... Bóp méo, lấp liếm, báo cáo......"

Hệ thống: "Không cần sùng bái tôi, đây là thế mạnh của tôi, nếu không phải năng lượng không đủ, tôi đã sửa lại quy tắc để cô đạt tiêu chuẩn rồi."

Lật Manh: "......"

Từ từ, hệ thống của cô sao nghe cứ như hệ thống phi pháp vậy. Không phải là chạy từ trong ngục giam hệ thống ra chứ?

Hệ thống: "Mau đi, không thì hắn sắp khôi phục rồi."

Tốt nhất có thể chọc giận nam chủ, khiến hắn vì yêu mà sinh hận. Cuối cùng thừa dịp hắn bị thương, phản bội hắn. Hắn phẫn nộ, trói ký chủ lên giá hoả hình. Quy trình ngược văn hoàn mỹ.

Nữ phụ và nam chủ không có kết cục tốt!

Lật Manh: "Không đúng, không phải ngươi đã nói không cần ám sát sao?"

Hệ thống: "Đó là bởi vì tôi thấy không có hi vọng, cảm thấy chi tiết hoả hình tương đối dễ lấy điểm, giờ hoả hình không được thì tùy tiện đâm nam chủ ở đây để vớt điểm đi."

Lật Manh:...... Cảm giác hệ thống này có chút không đáng tin cậy, sao hay thay đổi vậy.

Cô do dự một lúc rồi mới lấy dao găm quang minh từ ví của mình ra.

Cô suy nghĩ, chần chờ nói: "Đâm thật sao?"

Hệ thống: "Đừng đâm chết là được."

Lật Manh: Vì sao cảm thấy nhiệm vụ này không có một chút cảm giác nghiêm túc nào, lỗi quá mà. Cô thở dài một chút, bỏ đi.

Đâm xuống một cái, rách da xíu, rồi lại đút kẹo cho hắn. Lật Manh nắm chặt dao găm, mới vừa cúi đầu. Liền đối diện với một đôi mắt nhỏ đen bóng đáng yêu, hắn ngơ ngác quỳ rạp trên mặt đất, thân thể nho nhỏ, giấu dưới quần áo hoa lệ rộng thùng thình. Chân tay nhỏ bé, rút vào dưới tay áo và ống quần. Hắn tựa như bị vây lại làm cho bực bội, cố sức chống thân thể ngồi dậy, nhưng lại bị quần áo kéo lại ngã xuống đất.

Lật Manh cầm dao nhỏ, "......"

Serrill cau mày, khuôn mặt nhỏ mềm mại non nớt, đỏ ửng vì tức giận. Hắn mím môi, răng nanh nhỏ nhô ra, như là một con mèo nhỏ muốn xòe móng vuốt.

Sau đó hắn cuối cùng cũng ý thức được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn thấy dao găm trong tay cô.

Nữ phụ cùng nam chủ lâm vào trầm mặc khó tả.

Rốt cuộc cái trường hợp này, trong lúc nhất thời có chút quỷ dị. Cuối cùng, Lật Manh có chút không lưu loát nói, "Tây Nhĩ?"

Serrill ngơ ngác quỳ rạp trên mặt đất, như là ý thức được mình bị bại lộ. Hắn kích phát sức mạnh cuối cùng, vươn tay nhỏ từ cổ tay áo ra, sau đó cuốn lên, sau đó cuốn ống quần.

Serrill mặc quần áo của người trưởng thành, cuống quít ôm quần áo to rộng, sau đó chạy lạch bạch lạch bạch từng bước nhỏ. Núp vào phía sau xe ngựa. Dáng vẻ này quá mất mặt, thế nhưng bởi vì sức mạnh không đủ, nên hắn bị biến trở lại trán thái con nít.

Dáng vẻ này, không soái một chút nào.

Hắn vừa phồng mặt lên, vừa lục lọi trong quần áo tìm bình thủy tinh long huyết dự định khôi phục sức mạnh.

Hệ thống nhìn thấy nam chủ chạy, lập tức nói: "Đâm hắn."

Lật Manh cuối cùng cũng lấy lại phản ứng.

"Hắn là một đứa nhỏ?"

Hệ thống: "Hơn một trăm tuổi rồi, trẻ con cái rắm."

Lật Manh: "......"

Già như vậy?

Lật Manh trầm mặc nhìn chằm chằm dao găm trên tay mình, sau đó từng bước một đi đến xe ngựa bên kia. Cô nhìn thấy Serrill nho nhỏ, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lãnh khốc đạm mạc. Hắn cũng đã phản ứng lại. Lạnh lùng nhìn dao nhỏ trong tay cô, nhịn không được cười lên một tiếng, răng nanh bên khóe môi có vài phần sắc bén mỹ cảm.

"Em muốn giết ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro