Debut ở vị trí center trong lòng đỉnh lưu(12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện hố NPC, đối với Linh Quỳnh mà nói là một món chuyện nhỏ.

Triệu tổng không tin lắm, chính mình đi cùng đối phương nói chuyện trong chốc lát, ánh mắt trở về nhìn Linh Quỳnh cũng rất cổ quái.

Một lúc lâu sau, Triệu tổng nghẹn ra mấy chữ, "Cô cho hắn ăn bùa mê thuốc lú ?"

Việc này hắn đã nói rất lâu, đối phương chính là không có ý hợp tác. Hôm nay, hắn cũng thật vất vả mới mời được người ta tới.

Linh Quỳnh mỉm cười: "Triệu tổng, tôi không phải loại người đó."

Triệu tổng:"..."

Cô không phải là con người!

Triệu tổng mặt đầy nghi vấn, bảo trợ lý chuyển tiền cho cô.

Linh Quỳnh vì kéo thêm vài khách hàng, cũng không lập tức rời đi.

Hà Đình Đình ngược lại an phận, không làm ra hành động gì, vẫn im lặng cho đến khi kết thúc.

Cô tìm cớ, từ bên người đàn ông đi tới, "Thẩm Yểu Yểu, sau này cô đừng uy hiếp tôi nữa, bằng không..."

Hà Đình Đình lắc lắc điện thoại di động trong tay, cười đến thập phần đắc ý.

Linh Quỳnh cười như không cười: "Cô uy hiếp tôi?"

Hà Đình Đình hừ lạnh một tiếng: "Ta chẳng qua là lấy những gì cô làm trả lại cho cô thôi."

Không phải lúc trước cô uy hiếp tôi như vậy sao?

Hiện tại trong tay cả hai đều có nhược điểm riêng, không muốn cá chết lưới rách, cô tốt nhất đừng giày vò tôi nữa.

Linh Quỳnh vô tội buông tay, giọng nói nhẹ nhàng: "Nhưng bản chất cô đã khác rồi"

Mục đích Linh Quỳnh tới nơi này không giống Hà Đình Đình.

Làm thế nào có thể dùng thứ này uy hiếp?

Hà Đình Đình: "???"

Linh Quỳnh mặt mày hớn hở, hướng Triệu tổng đang chuẩn bị rời đi kêu một tiếng.

"Làm gì?" Triệu tổng rất hung dữ, biểu tình không tốt.

Linh Quỳnh đi qua, thấp giọng nói với hắn hai câu.

Hà Đình Đình chỉ thấy ánh mắt Triệu tổng nhìn qua, làm cô giật nảy mình.

Chẳng lẽ cô ta muốn tố cáo cô với Triệu tổng?

Không... Không thể nào.

Loại chuyện này nếu nói cho Kim chủ biết, không sợ người ta chê nhiều chuyện ư?

Hiển nhiên Triệu tổng cũng không phải, hắn trực tiếp đi tới, "Hà Đình Đình?"

Hà Đình Đình: "..."

Hà Đình Đình: "Triệu tổng, tôi..."

Triệu tổng lười nói nhảm: "Điện thoại di động."

"!!"

Hà Đình Đình cầm điện thoại di động, lui về phía sau hai bước, không muốn đưa.

"Triệu tổng, làm sao vậy?" Chờ hà Đình Đình đi ra ngoài ,đợi nửa ngày không được kim chủ liền vào tìm.

Vừa lúc liền nhìn thấy một màn này.

Thấy bầu không khí không đúng, người nọ lập tức tiến vào.

- Triệu tổng, Đình Đình ở chỗ nào mạo phạm ngài?

Hà Đình Đình khiếp sợ nhìn về phía nam nhân.

Anh ta lại là là cấp dưới của Triệu tổng ư?

Hà Đình Đình lúc trước không thấy kim chủ mình cùng Triệu tổng nói chuyện, còn tưởng rằng hắn không sợ Triệu tổng này.

Triệu tổng: "Chụp những thứ không nên chụp."

Những thứ không nên chụp...

Thần sắc nam nhân hơi đổi, "Hà Đình Đình, điện thoại di động. "

Hà Đình Đình muốn nói cô không chụp, nhưng người đàn ông trực tiếp cướp điện thoại di động từ tay cô.

Sau khi mở khóa, nhấp vào album.

Nhìn vào video và hình ảnh của album ảnh, người đàn ông biểu hiện u ám.

"Triệu tổng, đều đã xóa rồi." Nam nhân đem ảnh xóa đi, đưa cho Triệu tổng xem.

"Quản tốt người của anh."

"Vâng vâng, Triệu tổng ngài yên tâm, sẽ không có lần sau." Người đàn ông phải gánh hậu quả.

Triệu tổng lạnh mặt rời đi, Linh Quỳnh khoát tay với Hà Đình Đình, diễu võ dương oai đi theo.

Lúc này trong phòng tất cả mọi người đều đi rồi.

Lửa giận của người đàn ông không có nơi phát tác, trực tiếp đập điện thoại di động: "Hà Đình Đình cô có bệnh à!"

Hà Đình Đình bị điện thoại đập vào mu bàn tay, đau đớn rơi nước mắt.

"Cô chụp cái gì?"

"Cô muốn làm gì?"

"Đúng là bệnh thần kinh!!"

Mặc dù Hà Đình Đình không phải chụp hắn, nhưng vạn nhất thì sao? Cái thứ như ảnh, video này là bằng chứng thuyết phục nhất.
Hiện tại cô dám chụp người khác, sau này cũng dám chụp hắn.Đến lúc đó cô lấy ra uy hiếp hắn thì làm sao?

"Sau này đừng liên lạc nữa."

Người đàn ông ném những lời này xuống, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho Hà Đình Đình, đóng cửa đi ra.

Hà Đình Đình bị mắng tới choáng ngợp.

Chờ nàng phản ứng lại, đuổi theo đi ra ngoài, nam nhân đã sớm đi mất.

"Thẩm Yểu Yểu..."

Hà Đình Đình tức giận đến đau tim.

Mối thù giữa hai ta không bao giờ kết thúc! !

...

Kiều Trầm Diệc đeo tai nghe, tựa vào góc tường trong bóng tối.

Từ vị trí của hắn, vừa khéo nhìn thấy cửa chính câu lạc bộ cách đó không xa.

Bên kia lúc này có người đi ra, xe lần lượt đến đón.

Linh Quỳnh và người đàn ông kia cuối cùng đi ra, hai người không biết đang nói cái gì, từ góc độ của Kiều Trầm Diệc, tư thế hai người có chút thân mật.

Kiều Trầm Diệc nhìn Linh Quỳnh cùng nam nhân rời đi, hắn đứng trong chốc lát, trong đầu vụt qua chút suy nghĩ ý vị.

Kiều Trầm Diệc trở lại phòng ngủ, bạn cùng phòng đã về trước, những người khác cũng ở đây, đang vây quanh nói chuyện.

"Một mình đến, một mình đi thì vào nhóm làm gì. Dứt khoát rời nhóm đi."

Cửa ký túc xá đóng lại, một âm thanh kì lạ vang lên.

"Đi đâu cũng không biết nói một tiếng."

Nam sinh ngồi ở giữa chào hỏi mọi người: "Mỗi người nói ít hơn một câu đi. "

"Hằng Dụ cậu đừng hiền lành như vậy, cậu ta có coi cậu là đội trưởng sao?"

Hằng Dụ: "Được rồi, các cậu thể lực tốt như vậy thì đi luyện tập thêm chút đi."

Kiều Trầm Diệc coi như không nghe thấy, cầm quần áo đi vào toilet.

"Người nào đó!"

"Đội trưởng, cậu đừng bênh hắn!"

"Đúng, nên cho hắn trải nghiệm một chút."

Hằng Dụ lắc đầu: "Đều là một nhóm, cần gì phải."

"Nhưng mà hắn..."

"Quên đi." Hằng Dụ khép lại để cho bọn họ không nói nữa.Hằng Dụ cũng là người có uy tín, mọi người đành phải không nói nữa.

...

Linh Quỳnh và Triệu Sương cùng nhau nói chuyện phiếm, Diêu Phỉ Nhi tức tốc xông vào.

"Tin nóng!!!"

Triệu Sương: "Cái gì nóng?"

Diêu Phỉ Nhi thở hổn hển: "Kiều... Kiều Trầm Diệc..."

Linh Quỳnh: "Kiều Trầm Diệc làm sao vậy?"

Diêu Phỉ Nhi thở hổn hển, "... Lại đánh người nữa! "

Linh Quỳnh: "..."

Người bị đánh chính là đồng đội của Kiều Trầm Diệc, tên là Tiết Tử Tiêu.

Động tĩnh đặc biệt lớn, trên lầu đều nghe thấy động tĩnh.

Hơn nữa nghe nói Tiết Tử Tiêu bị đánh rất thảm.

Náo nhiệt lần này đã được giấu kĩ, bất quá trong nhóm có thành viên truyền ra.

Có người chụp được bộ dáng Tiết Tử Tiêu, cả khuôn mặt đều sưng lên, nhìn qua đặc biệt thảm.

Triệu Sương chuyển cho Linh Quỳnh xem, Linh Quỳnh lo lắng: "Con tôi không bị đánh chứ?"

"......Hắn là người đánh ! ! "Diêu Phỉ Nhi hoảng sợ.

Linh Quỳnh: "Vậy ngộ nhỡ người họ Tiết kia đánh hắn thì sao?"

"......"

Diêu Phỉ Nhi cùng Triệu Sương liếc nhau, đồng loạt thở dài.

Một tiếng con yêu, hai tiếng con yêu. Xem ra là không cứu được rồi

Linh Quỳnh sang một bên hỏi chị Dương.

"Tôi ở bên ngoài, nào biết được... Tại sao hắn lại đánh người? Hắn ta có khuynh hướng bạo lực không? Được rồi, không nói không nói, tôi cảnh báo cô, không được yêu đương! "

- Ta nuôi con cũng không được!!!!

"......"

Đuổi theo ai không biết?!

Chị Dương rất bận rộn, nhưng không quản được Linh Quỳnh, tìm người hỏi thăm.

"Kiều Trầm Diệc không có việc gì, nhưng chuyện lần này có chút lớn, trải qua có chút khó khăn"

Nhóm nhỏ có lịch trình tiếp theo.

Tiết Tử Tiêu bị thương thành bộ dáng kia, làm sao tham gia hoạt động kế tiếp?

Mà bọn họ hiện tại ở thời điểm mấu chốt, vắng mặt một người thì đi thế nào được.

Nếu không đi đủ người thì là vi phạm hợp đồng...

Công ty bây giờ ước tính cũng đang gà bay chó chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro