Debut ở vị trí center trong lòng đỉnh lưu (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Linh Quỳnh đưa thực đơn cho Kiều Trầm Diệc: "Tiền bối có gì muốn ăn không?"

Kiều Trầm Diệc: "Gì cũng được."

Linh Quỳnh gọi không ít, cho nên Kiều Trầm Diệc cũng không thêm thêm thức ăn nữa, nhưng chính là gọi rượu.

Lúc này tuy ít người nhưng Linh Quỳnh vẫn đeo khẩu trang.

Kiều Trầm Diệc không đeo khẩu trang, ngay cả một cái mũ cũng không đội, liền tùy tiện ngồi ở bên cạnh.

Thỉnh thoảng có nữ sinh đi ngang qua nhìn hắn, ngạc nhiên trước dung mạo xinh đẹp nhưng giống như không nhận ra hắn.

Linh Quỳnh tìm anh đáp lời: "Tiền bối , em đã xem anh nhảy múa, siêu đẹp trai."

Kiều Trầm Diệc cũng nhìn chằm chằm vào mặt bàn, "Trong nhóm có nhiều người như vậy, cô chỉ nhìn thấy tôi ?"

Bản nhóm đông người, hơn nữa vị trí của hắn cũng không tốt lắm, rất ít có cơ hội lên sóng. Tầm mắt mọi người bình thường đều ở vị trí C

"Tiền bối là đẹp nhất !"Thanh âm của cô gái nhỏ trong trẻo giòn tan, giống như dòng suối vui vẻ chạy trên núi.

Rơi vào bên tai người khác, đều mang theo một cảm giác thoải mái nhẹ nhàng.

Kiều Trầm Diệc cũng nhấc mắt lên, "Cô cảm thấy như vậy?"

Linh Quỳnh hai tay cầm đũa, đặt trên bàn, nhu thuận gật đầu, "Ừm. "

Kiều Trầm Diệc mở một lon bia ra, uống một ngụm, "Cô không thích Hằng Dụ?"

Linh Quỳnh lắc đầu: "Không thích. "

Hằng Dụ kia đâu sánh bằng con yêu được! Con yêu ở trong mắt baba, đó là mang theo vầng hào quang cấp 10!

Kiều Trầm Diệc cũng như có điều suy nghĩ nhìn cô một lát, sau đó không đáp lời nữa, trầm mặc uống bia.

Linh Quỳnh nhìn đống lon rỗng bên cạnh hắn dần dần nhiều lên.

Kiều Trầm Diệc tửu lượng cũng khá,uống nhiều như vậy cũng không thấy hắn say.

Hắn không chỉ uống rất nhiều, mà còn ăn rất nhiều.Linh Quỳnh hoài nghi có phải có người ngược đãi con yêu nhà cô hay không...

Linh Quỳnh đi thanh toán, Kiều Trầm Diệc cũng cầm lon bia cuối cùng, đứng ở ngoài cửa hàng chờ.

Ánh sáng mờ ảo bao phủ trên người hắn, phủ lên một tầng màu ấm áp, làm cho nam sinh càng thêm đẹp mắt.

Linh Quỳnh nói vài câu với nhân viên thu ngân, bên ngoài cửa hàng đột nhiên có tiếng ồn ào.

Linh Quỳnh quay đầu nhìn, vừa lúc nhìn thấy Kiều Trầm Diệc cũng đem một người đè trên mặt đất, nắm đấm vung xuống.

Người bên cạnh đồng loạt xông lên. Kiều Trầm Diệc một chọi bốn, nhưng không rơi vào hạ phong.

Linh Quỳnh:"!!!"

Tiền bối

Kiều Trầm Diệc cũng bị cô gái nhỏ ôm lấy tránh sang bên cạnh, tránh được nhát dao từ tên đàn ông.

Linh Quỳnh bị trầy xước trên cánh tay. Máu tươi trong nháy mắt thấm ướt quần áo , nhuộm thành màu đỏ chói mắt.

Sắc mặt Kiều Trầm Diệc đen lại, một tay bóp chặt tay đối phương chưa kịp thu hồi, đoạt lấy con dao kia, một cước đá vào bụng đối phương.

Người đàn ông ngã ra ngoài và đập vào tấm biển đứng của chủ cửa hàng. Kiều Trầm Diệc cũng muốn đi qua, cánh tay bị người kéo lại.

"Tiền bối đừng qua, chúng ta mau chạy thôi"

Người vây xem càng ngày càng nhiều, khách trong cửa hàng đều đi ra xem náo nhiệt. Vài người đã lấy điện thoại di động của họ để quay video.

Bọn họ chỉ là người bình thường thì không sao, nhưng bọn họ là nghệ sĩ, bị chụp được cũng không phải là chuyện tốt gì.

Con yêu không thể mang tiếng xấu!!!

Linh Quỳnh kéo Kiều Trầm Diệc cùng rời đi. Chạy được một đoạn, xác định không có ai đuổi theo, Linh Quỳnh dừng lại.

"Phù..."

Linh Quỳnh chống đầu gối thở hổn hển. Đường phố tối đen, cách xa mới có một ngọn đèn đường, cửa hàng hai bên đều đóng cửa.

Cả con phố, lúc này chỉ có hai người bọn họ.

Linh Quỳnh vỗ ngực, đem hơi thở ổn định trở lại, "Tiền bối, bọn họ khi dễ anh sao?"

"Tại sao cô cảm thấy như vậy?"

Kiều Trầm Diệc thanh âm lạnh lẽo u ám. "Sao không thể là tôi động thủ trước ?"

"..." Linh Quỳnh xoay người, giọng nói chắc chắn, "Tiền bối đang yên đang lành, làm sao có thể động thủ được, chắc chắn là bọn họ làm cái gì trước. "

Con yêu của ta sao có thể kiếm chuyện với mấy tên xấu xí kia được. Con yêu thật đáng thương!

Con ngươi Kiều Trầm Diệc híp lại một chút:"Cô có biết tôi là ai không?"

"Kiều Trầm Diệc"

"..."

Vậy những tin đồn trong công ty, cô không biết? Lý do hắn đánh người là gì? Dù sao trong mắt bọn họ, mỗi lần náo loạn, đều là hắn đứng đầu trước.

Cô gái nhỏ nghi hoặc nghiêng đầu, dường như không biết hắn hỏi cái này làm cái gì.

Kiều Trầm Diệc cũng trầm mặc vài giây.

"Bọn họ ăn cắp ví tiền của tôi."

Hắn chỉ muốn lấy lại ai ngờ mấy người kia ỷ vào nhiều người không thừa nhận, hắn không có kiên nhẫn tốt như vậy, cho nên liền động thủ.

Linh Quỳnh nắm tay: "Đáng đời bị đánh"

Kiều Trầm Diệc nhìn qua máu trên tay áo cô, "Tay cô, cho tôi xem một chút. "

Tiểu cô nương giống như lúc này mới cảm thấy đau, sắc mặt trong nháy mắt uỷ khuất đi vài phần.

Kiều Trầm Diệc cũng xách túi từ hiệu thuốc đi ra, đi tới ghế nghỉ ngơi cách đó không xa. Linh Quỳnh ôm cánh tay, ngồi trên ghế.

Thân thể cô gái mềm yếu,đơn bạc, không hiểu sao lại khiến người ta sinh lòng thương tiếc.

"Thật sự không cần đi bệnh viện?"

Linh Quỳnh cau khuôn mặt nhỏ nhắn: "Không đi. Chút vết thương nhỏ này, cũng không cần phải lên bệnh viện. "

Kiều Trầm Diệc cầm thuốc, ngẩng đầu liền nhìn thấy vai trắng nõn như ngọc của thiếu nữ.

Váy bên trong cô được nơ, dây đeo tinh tế treo trên vai, làm nổi bật xương quai xanh xinh đẹp.

Kiều Trầm Diệc dời tầm mắt, dừng lại trên cánh tay cô.Nơi đó có một vết thương dài, đang rỉ máu.

"Tiền bối, đau đau..."

"Biết đau còn tới ngăn cản?"

"Tôi nhìn thấy hắn cầm dao, sợ hắn đả thương anh, sốt ruột nên cái gì cũng không nghĩ tới."

Kiều Trầm Diệc động tác hơi dừng lại, "Mấy ngày nay không được chạm vào nước, lúc lên sẹo sẽ ngứa, không được gãi. "

"Ồ..."

Kiều Trầm Diệc bôi thuốc mỡ cho cô, quấn băng gạc, thắt một cái nơ bướm. Sau đó kéo áo khoác của cô và che vai cô.

"Sau này đừng xúc động như vậy, lần này chỉ là vết thương nhỏ, lần sau cũng không nhất định."

Linh Quỳnh lẩm bẩm: "Đổi lại người khác tôi cũng không làm vậy"

Kiều Trầm Diệc đưa Linh Quỳnh về, tới kí túc của mình đã là hơn hai giờ sáng. Bạn cùng phòng đã ngủ, Kiều Trầm Diệc không buồn ngủ, tuỳ tiện nằm trên giường bất giác mở video Linh Quỳnh nhảy múa.

Kiều Trầm Diệc biểu tình nghiêm túc, chăm chú xem như đang học tập gì đó. Video phát lại, không biết đã phát bao nhiêu lần, Kiều Trầm Diệc mới tháo tai nghe ra, tắt điện thoại đi ngủ.

...

Linh Quỳnh vừa trở về đã bị Triệu Sương tóm được.

Triệu Sương từ trên giường đi xuống hỏi: "Yểu Yểu, cậu đi đâu về vậy?"

Triệu Sương và Diêu Phỉ Nhi trở về đã không thấy cô. Họ nghĩ cô ấy sẽ quay lại trong chốc lát. Kết quả là phải mất nhiều thời gian như vậy mới trở lại.

Linh Quỳnh vui vẻ nói: "Theo đuổi thần tượng."

Triệu Sương: "Muộn vậy rồi, cậu đuổi theo ngôi sao nào? Sao trên bầu trời?"

Linh Quỳnh đem Triệu Sương kéo về trong chăn, "Mau ngủ đi, không phải ngày mai cậu còn muốn dậy sớm sao? ngoan, ngủ ngon. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro