Debut ở vị trí center trong lòng đỉnh lưu(10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Linh Quỳnh nằm trên giường xem tư liệu của Kiều Trầm Diệc.

Kiều Trầm Diệc vừa mới được ký hợp đồng vào công ty, cũng bởi vì bạn cùng phòng ghen ghét xung đột đánh nhau, dẫn đến công ty có ý thành kiến với anh.

Sau đó Kiều Trầm Diệc không phối hợp với công ty an bài. Tuy rằng cuối cùng công ty cho hắn xuất đạo, nhưng không cung cấp tài nguyên. Kiều Trầm Diệc giống như một người trong vô hình trong nhóm.

Người hâm mộ nghĩ Kiều Trầm Diệc là người tính cách, quan hệ với đồng đội không tốt, không biết làm việc theo nhóm, động một chút liền đánh người.

Từ khi nhóm thành lập, trên mạng đã có ý kiến kêu Kiều Trầm Diệc rời khỏi nhóm.

Về sau nhóm xảy ra xung đột, Kiều Trầm Diệc trở thành người cõng nồi. Danh tiếng ngày càng thảm hại. Fan nhà khác hoàn toàn tẩy chay Kiều Trầm Diệc.

Kiều Trầm Diệc tính tình ngày càng kém. Cuối cùng bị công ti bài trừ khỏi nhóm, kịch liệt phong sát.

Chậc...

Con yêu thật là thảm ~

Nhưng bây giờ thì khác! Con yêu đã có núi dựa rồi. Sau này ai thảm còn chưa biết đâu!

Linh Quỳnh xem xong tư liệu, lại xem đồ giám.

Một thẻ bài đã được thắp sáng.

Kiều Trầm Diệc đứng ở trên đường phố tĩnh lặng, bên trái đèn đường mờ ảo, bên phải hoàn toàn tối tăm. Mà Kiều Trầm Diệc vừa vặn ở giữa, thân thể một nửa trong bóng tối, một nửa ở ngoài ánh sáng.

Hắn chỉ mặc áo sơ mi mỏng manh, khó khăn lắm mới cài ba nút ở giữa, cổ áo cùng vạt áo tùy ý buông xuống.

Linh Quỳnh ôm mình lăn hai vòng trên giường.

Con yêu dù nhìn thế nào cũng đẹp...

Linh Quỳnh lăn qua mấy vòng, đại khái là bị sắc đẹp hấp dẫn, chờ cô phục hồi tinh thần lại, đã rút hết thẻ.

Linh Quỳnh:"..."

Hừ! Trò chơi rách nát hút máu!!!

...

Linh Quỳnh không có hoạt động gì, cũng không cần tham gia khảo hạch lần này, tự nhiên nhàn rỗi.

Linh Quỳnh tìm một tấm thẻ nhân viên, chạy tới phòng luyện tập của nam sinh, lần lượt tìm kiếm.

Có rất nhiều phòng luyện tập của công ty, hầu hết trong số đó đang được sử dụng. Nhưng người bên trong, đều không phải người cô muốn tìm.

Linh Quỳnh tìm một vòng lớn, cuối cùng mới tìm được phòng luyện tập của Kiều Trầm Diệc.

Linh Quỳnh ở cửa nhìn, vị trí của Kiều Trầm Diệc vẫn luôn ở phía sau, bất quá hắn cũng không đưa ra yêu cầu gì, lão sư xếp hàng như thế nào, hắn liền luyện như thế ấy.

Giữa giờ giải lao, thành viên khác ở một bên đùa giỡn, hắn một mình đứng ở phía sau đeo tai nghe nhìn điện thoại di động.

"Được rồi, ngày mai tiếp tục, mọi người trở về nghỉ ngơi đi."

Giáo viên vừa nói kết thúc, người bên trong giống như tan học, học sinh được giải thoát, vui vẻ ra về.

Mấy nam sinh khoác vai nhau, nhanh chóng rời khỏi phòng luyện tập.

Kiều Trầm Diệc dựa vào góc, không ai gọi anh, giống như bọn họ không phải là một nhóm.

Mọi người rời đi hết, Kiều Trầm Diệc không có ý định rời đi,

Anh mở điện thoại ra để hát, lại luyện tập thêm hai lần. Khi âm nhạc lặp đi lặp lại đến lần thứ ba, Kiều Trầm Diệc bấm tạm dừng.

Hắn quay đầu nhìn về phía cửa sau: "Cô còn muốn xem bao lâu nữa?"

Cửa sau bị đẩy ra, lộ ra một cái đầu xù xì, "Tiền bối làm sao phát hiện ra tôi?"

Kiều Trầm Diệc lấy khăn mặt lau mồ hôi, "Cô tới làm gì?"

Linh Quỳnh đẩy cửa đi vào, "Tôi không có biện pháp tự thay thuốc, đành phải tìm anh hỗ trợ. "

Lúc này Kiều Trầm Diệc mới nhìn thấy cái túi nhỏ trong tay cô.

Kiều Trầm Diệc:"Bạn cùng phòng của cô đâu?"

Linh Quỳnh:"Họ phải tham gia khảo hạch, phải luyện tập đến khuya mới trở về."

Kiều Trầm Diệc:"Cô không tham gia khảo hạch?"

Cho dù đó là thực tập sinh nam hay nữ,
Hệ thống của công ty đều không khác nhau lắm, sát hạch đối với bọn họ mà nói, rất quan trọng.

Linh Quỳnh: "Ừm, không phải tôi vừa mới rời khỏi cuộc thi sao, công ty bảo tôi nghỉ ngơi."

Kiều Trầm Diệc ném khăn mặt xuống, bỏ tai nghe điện thoại vào trong túi, "Đi theo tôi. "

...

Kiều Trầm Diệc thay đổi một phòng luyện tập.

Phòng tập này nhìn qua không được sử dụng thường xuyên, phía sau chất đống đồ đạc, cửa sau đều bị chặn lại, chỉ có cửa trước mới có thể vào.

Phía trước vẫn rất rộng rãi sạch sẽ, Kiều Trầm Diệc bảo Linh Quỳnh ngồi xuống.

Kiều Trầm Diệc:"Cởi áo"

Linh Quỳnh cởi áo khoác bên ngoài ra, Kiều Trầm Diệc nhìn không chớp mắt, thay thuốc cho vết thương của cô.

Linh Quỳnh:"Ca ca, đau..."

Kiều Trầm Diệc:" Còn đau không?"

Con ngươi tiểu cô nương ngập nước, nhỏ giọng nói: "Anh nhẹ một chút đi."

Kiều Trầm Diệc:"..."

Nể tình vết thương này là vì hắn mà chịu, Kiều Trầm Diệc nhẫn nại, động tác nhẹ nhàng.

Kiều Trầm Diệc bôi thuốc xong, bỏ đồ vào trong túi, "Tại sao cô lại bỏ cuộc?"

Linh Quỳnh: "Công ty nói để tôi ra mắt một mình."

Kiều Trầm Diệc lạnh nhạt: "Lời này cô cũng tin?"

Hiển nhiên đối với phong cách làm việc của Hoa Sướng, mọi người sau khi vào đều có hiểu biết nhất định.

Đối với miếng bánh lớn mà họ vẽ ra, không có mấy phần là thật.

Linh Quỳnh không sao cả nhún vai, "Dù sao cuối cùng tôi nhất định sẽ kiếm... Ra mắt. "

Kiều Trầm Diệc: "Ai cho cô sự tự tin đó?"

Linh Quỳnh đặt hai ngón trỏ lên gò má mình, cười cong mặt mày, "Nhan sắc của tôi. "

"..." Kiều Trầm Diệc đưa túi cho cô, trực tiếp đuổi người, "Được rồi, cô có thể về. "

Linh Quỳnh: "Ca ca, anh không đi sao?"

Kiều Trầm Diệc: "Tôi còn muốn luyện tập."

Linh Quỳnh:" Ở chỗ này?"

Kiều Trầm Diệc:"ừm"

Linh Quỳnh chớp chớp mắt, cẩn thận hỏi: "Vậy tôi có thể xem một chút được không?" Tôi hứa sẽ không làm phiền anh. "

Kiều Trầm Diệc: "Tùy cô."

Linh Quỳnh vui vẻ tìm một chỗ ngồi xuống, xem Kiều Trầm Diệc luyện nhảy.

Kiều Trầm Diệc đại khái là đang tìm chỗ mình nhảy không tốt, tập từng động tác chậm rãi, từng chút từng chút đem động tác trở nên hoàn mỹ.

Khi hắn tập nhảy, như chìm vào thế giới riêng. Mặc dù Linh Quỳnh nhìn chằm chằm, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Kiều Trầm Diệc bấm dừng nhạc, đi tới trước mặt Linh Quỳnh, đưa tay," Điện thoại di động."

Linh Quỳnh: "???"

Kiều Trầm Diệc: "Vừa rồi có có phải đã quay phim hay không, cho tôi xem một chút."

Linh Quỳnh: "Ồ..."

Linh Quỳnh đưa điện thoại cho anh ta. Kiều Trầm Diệc ngồi xuống xem video cô vừa quay.

Linh Quỳnh: "Ca ca anh có đói không?"

Kiều Trầm Diệc: "Không đói."

"Nhưng tôi đói quá." Linh Quỳnh sờ bụng: "Tôi còn chưa ăn tối. "

Kiều Trầm Diệc: "Hiện tại căng tin cũng không có thức ăn, nhịn đi."

Linh Quỳnh:"..."

Con yêu thật lạnh lùng !

Linh Quỳnh có chút nhớ Hà Đình Đình, ăn khuya cũng không cần tự mình lén lút.

...

Cuối cùng Linh Quỳnh vẫn gọi đồ ăn mang đến, cùng Kiều Trầm Diệc ngồi trong phòng luyện tập ăn.

Kiều Trầm Diệc thấy cô kén ăn, nhặt không ít đồ ra.

Linh Quỳnh đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của hắn.

Kiều Trầm Diệc lập tức dời tầm mắt.

Linh Quỳnh dường như không phát hiện ra điểm khác biệt của hắn, "Ca ca, phòng luyện tập này anh thường xuyên đến sao?"

"Ừm."

"Không còn ai đến sao?"

"Ừm."

"Vậy sau này tôi có thể đến không?"

"Làm sao cô xuống được?"

Kiều Trầm Diệc bây giờ mới nhớ tới vấn đề này, nơi này mỗi tầng đều phải quẹt thẻ, làm sao cô đến đây được?

Linh Quỳnh khoa trương lấy ra tấm bảng nhân viên công tác, "Ặc. "

"Cô trộm?"

Ánh mắt tiểu cô nương giảo hoạt, "Ca ca đừng nói cho người khác nha. "

Kiều Trầm Diệc:"...."

Linh Quỳnh lại hỏi một lần nữa, "Sau này tôi có thể tới nơi này sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro