Dạ yến • 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Trương Triết Hạn gõ cửa nhà Cung Tuấn, bên trong có tiếng sột soạt, sau đó truyền đến một tiếng thở hổn hển "Xin chờ một chút..."

Cửa mở, Cung Tuấn không mặc áo khoác, áo sơ mi cởi đến nút thứ ba, lỏng lẻo lộ ra một mảng xương quai xanh.

Nhìn thấy y Cung Tuấn hơi sửng sốt "Ôi, rồng đến nhà tôm này."

Trương Triết Hạn không để ý đến hắn, liếc hắn một cái lập tức đi vào trong.

Cửa phòng tắm nửa mở, toát ra chút hơi nước màu trắng mờ mịt. Quần áo để thay xếp gọn gàng trên tủ. Rèm cửa sổ được kéo kín. Xem ra Cung Tuấn định đi tắm.

Trương Triết Hạn cởi áo khoác quay đầu nhìn hắn. Cung Tuấn cũng không khách khí, tiếp tục cởi quần áo, lộ ra nửa thân trên.

"Đến tìm tôi làm gì?" giọng nói trầm thấp, mang theo chút ý cười vi diệu "Không phải ngày mai sẽ đi nhậm chức sao?"

"Anh biết?" Trương Triết Hạn nhất thời có chút kinh ngạc.

"Ở Bộ ngoại giao tôi cũng không đến nỗi chẳng có lấy một người bạn." Cung Tuấn dường như cảm thấy câu hỏi này rất buồn cười. Hắn nghĩ nghĩ, lại trêu chọc nói "Nhưng kiểu như em thì chỉ có duy nhất một người."

Trương Triết Hạn lườm hắn một cái, tiện tay ném áo khoác và mũ lên ghế, không quay đầu lại đi vào phòng ngủ "Tắm nhanh lên."

Cung Tuấn nhìn chằm chằm vòng eo bọc trong áo khoác màu đen, đột nhiên phát hiện, hình như Trương Triết Hạn gầy đi một chút.

Trương Triết Hạn buồn bực dựa vào đầu giường, nghe tiếng nước từ phòng tắm bên cạnh xuyên qua vách tường mỏng truyền đến cực kỳ rõ ràng. Căn hộ này nằm ẩn mình giữa những dãy nhà cũ kỹ san sát nối tiếp nhau trong khu thành cổ, không tính là lớn, đối với một người đàn ông độc thân như Cung Tuấn mà nói thì rất phù hợp, tiền thuê cũng không cao. So với đồng nghiệp cùng tuổi hắn, Cung Tuấn có thể xem như sống tương đối tiết kiệm. Trương Triết Hạn mới chỉ tới đây vài lần, nhưng một nơi nhỏ như vậy cũng không giấu được bí mật gì, rất nhanh y liền rõ như lòng bàn tay — tựa như đối với Cung Tuấn.

Khi không cần đóng quân ở trung đoàn, mỗi ngày Cung Tuấn sẽ về căn hộ này. Còn khi đến lượt nghỉ phép hắn sẽ về quê ở tỉnh ngoài, nơi cha hắn là chủ một điền trang địa phương. Trang viên nhà hắn không lớn, nhưng mỗi lần Cung Tuấn nhắc với y trong giọng nói đều là tưởng niệm và vui vẻ. Cây hạt dẻ trước cổng, bụi việt quất trong rừng, hai chú chó săn trung thành thông minh, một chú mèo Ba Tư an nhàn sung sướng thích làm tổ bên cạnh lò sưởi, và hai chú ngựa con vui vẻ trong chuồng. Chờ Cung Tuấn trở về, bọn chúng hẳn là có thể kéo xe rồi. Cung Tuấn nói với y như vậy, đáy mắt đều là ý cười chờ mong. Trương Triết Hạn nhìn cũng không khỏi mỉm cười.

Thượng úy nhà chủ trang viên nhỏ và nhà ngoại giao xuất thân quý tộc hết thời, ở một mức độ nào đó mà nói cũng rất xứng đôi. Trương Triết Hạn mở chiếc đồng hồ bỏ túi của ông nội y để lại ra xem giờ, tiện tay đặt trên tủ đầu giường.

Y hơi mệt, định chợp mắt một lát.

Cung Tuấn bình thường trông cũng nhanh nhẹn, tắm rửa lại chậm như vậy. Trong đầu y đầy oán giận, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lúc Cung Tuấn đi ra đã thấy Trương Triết Hạn cuộn mình trên giường như vậy, ngủ rất sâu, rất yên lặng.

Hắn quấn một chiếc khăn lông, mở cửa phòng tắm, duỗi tay lần mò thấy quần áo trên tủ đã biến mất, lúc này mới biết là bị Trương Triết Hạn lấy đi. Trên giường có gối đàng hoàng thì không gối, nhất định phải cuộn tròn như con mèo, gối đầu lên quần áo của hắn. Cung Tuấn không khỏi bất đắc dĩ.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn còn không bằng bàn tay mình, lông mi của Trương Triết Hạn khẽ run cọ vào lòng bàn tay hắn. Người này chỉ có khi ngủ mới vừa ngọt vừa ngoan, kể cả đêm hai người gặp nhau lần đầu cũng vậy. Sau khi bị hắn ôm lên xe ngựa Trương Triết Hạn rất nhanh đã ngủ thiếp đi, thậm chí lúc hắn vuốt ve gò má còn nhẹ giọng lẩm bẩm hai tiếng, làm cho hắn lập tức nhớ tới con mèo Ba Tư kiều quý dính người ở quê nhà. Đêm đó hắn giúp y tắm rửa sạch sẽ rồi mới trở về nhà mình — đương nhiên, chuỗi vòng cổ bằng ngọc đã bị lấy đi.

Cho nên ngày hôm sau liền có một nhà ngoại giao xấu hổ muốn bốc khói gõ cửa căn hộ này.

Hắn xoay người lên giường, nhẹ nhàng ôm y vào lòng. Trương Triết Hạn mơ mơ màng màng tựa hồ đã tỉnh, nhưng thân thể vẫn mềm nhũn dựa vào ngực hắn, mặc cho hắn bài bố.

Thường ngày hai người họ hẹn hò, mặc kệ là ai chủ động đề xuất, sau khi lên giường Trương Triết Hạn luôn rất lạnh lùng. Dường như vẫn ghi hận hắn lần đầu tiên thô bạo và nhục nhã, nhất định muốn hắn phải hạ mình phục vụ dỗ dành nửa ngày, mới chịu lộ ra vẻ động tình quyến rũ không chút che giấu với hắn.

Nào giống hôm nay, ngoan thành cái dạng này. Cung Tuấn nhẹ nhàng rải những nụ hôn dày đặc xuống sườn cổ của người trong ngực, cởi cúc áo của y, vùi vào cổ y hít một hơi thật sâu: Mùi thơm quen thuộc khiến thần kinh của hắn lập tức trầm tĩnh lại. Hắn cũng không vội cởi quần áo Trương Triết Hạn, bắt đầu mài răng trên xương quai xanh lộ ra một nửa. Hắn thích người yêu của mình ăn mặc thế này. Bộ đồng phục công vụ này rất hợp với y, ưu nhã thanh quý, khiến hắn không nhịn được muốn mang ra ngoài khoe khoang với người khác, nhưng lại muốn đóng thêm vài dấu ấn để chứng minh quyền sở hữu.

"Hừ..." Trương Triết Hạn nhắm mắt, trong lúc mơ màng không biết đối phương đang làm gì, cũng không nghĩ ra kế tiếp hắn còn muốn làm gì. Hai chân y bị kéo ra kẹp ở bên hông Cung Tuấn, cự vật dưới khăn lông chậm rãi ngẩng lên đỉnh vào mông y. Thân thể Cung Tuấn trần trụi, trên người vẫn còn vương hơi nước ấm áp, mùi sữa tắm sạch sẽ thoang thoảng trên chóp mũi, đường cong cơ bắp đẹp mắt, săn chắc đàn hồi. Y mềm nhũn treo trên người hắn không muốn động đậy.

"Ưm —" Trương Triết Hạn đột nhiên rên rỉ đau đớn, khó chịu vặn vẹo thân thể. Cung Tuấn nhả ra, hài lòng nhìn dấu răng đỏ tươi mình vừa cắn ra. Vị trí này Trương Triết Hạn chỉ cần cởi nút áo thứ hai sẽ lộ ra dấu vết. Hắn tin rằng các nhà ngoại giao bận rộn sẽ không trải qua bất cứ tình huống nào cần phải cởi đến nút áo thứ hai.

"Chó." Trương Triết Hạn bình luận đơn giản. Y gắng sức muốn kéo mình ra khỏi cảm giác hỗn độn hoảng hốt này, nhưng nhất thời trên người chẳng có chút sức lực nào.

Cung Tuấn cười, lại cởi hai nút áo sơ mi, kéo rộng cổ áo, cởi chiếc áo khoác màu đen của Trương Triết Hạn xuống một nửa. Bộ ngực màu trắng ngà nhô cao tạo thành một cái bóng khe rãnh đặc biệt rõ ràng trong ánh sáng lờ mờ của phòng ngủ. Chiếc thắt lưng màu xám quấn chặt quanh eo Trương Triết Hạn.

Lông mày của Cung Tuấn khẽ giật một cái, tiểu huynh đệ dưới thân nhanh chóng phồng lên, thẳng thắn đâm vào cái mông kia. Cảnh trí này bất kể nhìn bao nhiêu lần vẫn quá mức kích thích.

"Sặc." Lẳng lơ. Cung Tuấn cắn răng, yên lặng nuốt lại nửa câu sau.

Mi mắt Trương Triết Hạn run rẩy, rốt cuộc chịu mở mắt nhìn hắn. Trong đôi mắt hạnh mông lung hơi nước, chứa đựng xấu hổ giống như đọc hiểu nửa câu hắn không nói ra kia, còn có chút lạ lẫm, để Cung Tuấn nhìn đến trong lòng run rẩy.

Trương Triết Hạn đang luyến tiếc hắn.

Hắn không phản bác được. Hai tay ôm lấy bộ ngực mềm mại kia, vùi mặt vào thật sâu.

"Ngoan, tự cởi quần ra." hắn hàm hàm hồ hồ ra lệnh, tập trung cắn hai cục thịt mềm trên ngực y.

Trương Triết Hạn ưỡn eo, ngửa đầu ra sau, rên rỉ đau đớn không ngừng vặn vẹo trong tay Cung Tuấn.

Tên khốn này hạ miệng cũng quá độc ác. Trương Triết Hạn đau đến ứa nước mắt, nhỏ giọng mắng "Nhẹ chút!"

Cung Tuấn đáp lại bằng cách cắn mạnh thêm một chút, Trương Triết Hạn thở dốc một tiếng, nhưng cũng không có biện pháp.

Trên bộ ngực trắng noãn đã in đầy ký hiệu đỏ tươi lớn nhỏ, Cung Tuấn mê mẩn ôm lấy hai bầu ngực gặm cắn liếm mút, lại nắm lấy đầu vú non mềm ăn hết lần này đến lần khác. Tiểu huynh đệ dưới thân hắn nặng nề đứng thẳng, đâm vào giữa hai cánh mông Trương Triết Hạn, bị Cung Tuấn động eo mài vào khe mông.

"Triết Hạn, tự ăn nó vào đi." Cung Tuấn cởi áo khoác và áo sơ mi của y xuống đầu vai, chỉ chừa lại phần thắt lưng vẫn chỉnh tề, khàn giọng ra lệnh. Khi nãy sờ vào hắn liền biết Trương Triết Hạn đã chuẩn bị rồi mới đến. Nghĩ đến người yêu chuẩn bị kỹ càng từ trong ra ngoài cho mình, kẹp lấy mật huyệt vẫn còn đang nhỏ nước xuyên qua cả thành phố ồn ào náo nhiệt, động tác trên tay hắn không khỏi nhiều hơn vài phần nôn nóng.

Hai mắt Trương Triết Hạn ngập nước trừng hắn một cái, cầm cự vật cứng ngắc của hắn lên, dùng miệng huyệt ngậm lấy quy đầu thô to, chầm chậm ngồi xuống từng chút một.

Hành lang trơn ướt chặt chẽ mút đến da đầu Cung Tuấn tê dại, mỗi một tấc đi vào đều khiến hắn phải sung sướng rên rỉ. Hắn đỏ mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng của Trương Triết Hạn, nhìn y đong đưa cánh mông chậm rãi thu lưỡi đao vào trong vỏ, bởi vì không quen mà động tác có chút cứng ngắc. Cung Tuấn thấy y vất vả như vậy, bản thân cũng phải kìm nén đến khó chịu, không nhịn được ra tay giúp đỡ. Hắn nắm eo Trương Triết Hạn ấn mạnh xuống, lập tức vùi hết đồ vật của mình vào hang động nóng ướt mê người kia.

"Haa..." Trương Triết Hạn ngửa cổ rên dài một tiếng, nhũn eo ngã vào ngực Cung Tuấn, ngón tay nắm chặt lấy cơ bắp trên cánh tay hắn. Cung Tuấn bị mút tới nổi đom đóm mắt, phải cắn răng trì hoãn một lúc lâu, sau đó vỗ lên bờ mông đầy đặn của y làm nổi lên từng đợt sóng thịt "Tự mình động."

Đêm nay Trương Triết Hạn dường như không hiểu được cái gì gọi là từ chối. Y bị Cung Tuấn cắm mạnh đến tận cùng, hung hăng mài ép điểm mẫn cảm, eo lưng mềm đến bủn rủn vô lực. Nhưng vừa nghe thấy mệnh lệnh của Cung Tuấn, dù ủy khuất vẫn ngoan ngoãn vịn vai hắn bắt đầu gắng sức nâng mông, chậm rãi phun ra nuốt vào tính khí thô lớn kia.

Tay Cung Tuấn đặt trên mông y cũng không hề nâng đỡ chỉ ra sức nhào nặn hai khối thịt mềm trơn nhẵn kia. Hắn cũng mặc kệ Trương Triết Hạn trúc trắc ăn côn thịt của hắn, bị cảm giác ê ẩm ngứa ngáy trong huyệt ép đến khó chịu nức nở, cúi đầu chuyên tâm ăn thịt mềm trước ngực y. Bộ ngực theo động tác lên xuống của Trương Triết Hạn khẽ run thành những gợn sóng, khiến hắn nhìn đến đỏ mắt nóng tai, trong miệng mút càng thêm hung ác. Hai bầu ngực bị gặm đến gần như không còn chỗ nào lành lặn, hắn lại tiếp tục hướng xuống dưới, kéo thắt lưng của Trương Triết Hạn cởi toàn bộ nút áo, bắt đầu in dấu răng lên vùng bụng mềm mại.

"Đau..." Trương Triết Hạn cực kỳ ủy khuất, nhưng vẫn phóng túng, vẫn khoan dung, cố gắng xoay eo nuốt lấy côn thịt kia vào, ngoan ngoãn lấy lòng người yêu mình.

Cung Tuấn nhìn dáng vẻ nhu thuận này của y, dục vọng chiếm hữu lại càng thêm bành trướng. Một tay hắn nhàn rỗi tuốt cho Trương Triết Hạn vài cái, gạt ra chút dịch thể trong suốt chảy ra từ phía trên đỉnh. Trương Triết Hạn sảng khoái đến không ngừng rên rỉ, nhưng vẫn không quên động tác phía sau, từng cái lên xuống, lại đột nhiên si ngốc phản ứng chậm chạp. Cung Tuấn hài lòng nhìn côn thịt trong tay co giật khát khao được phóng thích, cầm lấy chiếc nơ vừa bị vứt sang một bên, nhanh chóng buộc chặt gốc dương vật.

"Anh..." Trương Triết Hạn vừa sợ vừa giận, trợn to mắt nhìn hắn, đang muốn chất vấn, nhưng lời oán trách đến miệng lập tức bị tiếng thở gấp xua tan: Cung Tuấn trong nháy mắt lấy lại quyền chủ động, đỡ lấy mông y, bắt đầu nâng eo mãnh liệt ra vào đường hành lang đã ướt đến rối tinh rối mù.

"Anh, anh chỉ giỏi bắt nạt tôi." khoái cảm trong nháy mắt vọt tới đỉnh đầu, nhưng côn thịt lại trướng đến đau nhức vì không cách nào phóng thích, tình dục như thủy triều không tìm được lối ra, cọ rửa tứ chi bách hài của y, toàn thân bủn rủn ngứa ngáy quả thực làm cho y phát điên. Trương Triết Hạn không thể chịu được nữa, vừa thở gấp vừa khóc nức nở, dùng chút sức lực còn sót lại để đánh vào lưng Cung Tuấn. Rất nhanh nắm đấm của y cũng mềm nhũn không còn sức, móng tay cào mạnh vào lưng hắn, gần như sắp rách da chảy máu.

Nhưng Cung Tuấn vẫn chẳng nói tiếng nào chỉ mãnh liệt xỏ xuyên, cắn chặt khớp hàm đỉnh mạnh vào đường hành lang chật hẹp. Chỉ vài lần bị hắn đụng vào điểm mẫn cảm yếu ớt nhất Trương Triết Hạn đã không chịu nổi lập tức khuất phục. Gãi ngón tay hắn vô lực cuộn người lại, Trương Triết Hạn cắn môi khóc không thành tiếng trong ngực hắn.

"Ngoan nào." Cung Tuấn nhẹ giọng an ủi. Khóc ra cũng tốt. Hắn nghĩ vậy, động tác trên eo lại càng thêm mãnh liệt.

"Cung Tuấn, cho tôi bắn... xin anh..." Trương Triết Hạn nức nở, khó chịu vặn eo, căng trướng không thể phóng thích tiếp tục giày vò y. Nhưng Cung Tuấn tàn nhẫn phớt lờ khẩn cầu của y, giam cầm vòng eo nhỏ nhắn kia từng cái đỉnh vào chỗ sâu nhất trong huyệt. Trương Triết Hạn khóc đến thở không ra hơi, thét chói tai leo lên cao trào mà không thể bắn tinh. Lúc này Cung Tuấn mới cởi bỏ trói buộc trước người y, vừa giúp y lột động vừa phóng thích trong mật huyệt đang co rút kẹp chặt sau cơn cực khoái.

Trương Triết Hạn sướng đến choáng váng đầu óc, tựa vào người hắn thở dốc dồn dập, còn xen lẫn vài tiếng nức nở chưa hết. Một lúc lâu sau, y đột nhiên bóp chặt cánh tay Cung Tuấn, quay đầu cắn mạnh vào xương quai xanh của hắn.

"Ui —" nhất định thấy máu. Nhưng Cung Tuấn để mặc y cắn xé trút giận, nhẹ nhàng vuốt lưng y an ủi.

Rốt cuộc Trương Triết Hạn cũng nhả ra có vẻ đã bình tĩnh lại, trầm mặc như đang suy nghĩ gì đó. Cung Tuấn ôm y nằm trên giường. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe ngựa và tiếng người nói ồn ào. Mấy rạp hát bên ngoài quảng trường vừa mới tan cuộc.

"Lần này điều nhiệm còn rất gấp." y đột nhiên mở miệng, bình tĩnh như đang báo cáo công tác trước mặt Bộ trưởng bộ ngoại giao, chỉ có giọng nói hơi khàn khàn và mềm mại đáng yêu là bằng chứng cho tình triều mãnh liệt vừa rồi "Người tiền nhiệm của tôi tuần trước đã... Anh cũng biết."

Cung Tuấn vuốt ve đỉnh đầu y, trầm mặc không nói.

"Gần đây đám người bên kia hẳn là rất loạn" một lúc lâu sau hắn bình tĩnh dặn dò "Sau khi tới đó đi đường ban đêm chú ý một chút, đừng đi lung tung."

Trương Triết Hạn im lặng gật đầu.

Tình hình chính trị ở nước láng giềng phía tây vừa thống nhất vẫn chưa rõ ràng, với những cuộc biểu tình của công nhân, các vụ ám sát cánh hữu và các cuộc nổi dậy của những người theo chủ nghĩa vô chính phủ. Các nước láng giềng tham lam nhìn chằm chằm. Trong không khí gần như có thể ngửi được mùi thuốc súng mơ hồ. Một cuộc chiến tranh sắp nổ ra và họ biết rõ điều đó.

Nhưng Cung Tuấn vẫn nói "Nếu lần sau em nghỉ phép về nước đúng lúc gặp được tôi, chúng ta có thể cùng nhau về trang viên nhỏ của nhà tôi." hắn dịu dàng vuốt mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi của Trương Triết Hạn, tràn đầy nhu tình mặc sức tưởng tượng "Cha mẹ tôi chắc chắn sẽ thích em, cả đời họ chưa từng gặp qua một quý tộc chân chính... Hơn nữa em còn xinh đẹp như vậy." hắn cười khẽ "Mèo nhà tôi chắc chắn cũng sẽ dính lấy em, còn có hai con chó săn nữa... Tốt nhất là nghỉ phép vào mùa thu, tôi dẫn em đi săn thú trong rừng. Mùa thu lá cây đều chuyển thành màu vàng, nước hồ xanh thẫm, đẹp vô cùng."

Trương Triết Hạn yên lặng nghe hắn líu lo không ngừng. Suy nghĩ giống như đã cùng hắn về tới quê nhà xa xôi, trở lại trang viên nhỏ đơn sơ nhưng trù phú, y chưa từng thấy qua nhưng ở trong đầu lại sinh động như thế. Đất đai của tổ tiên y đã bị bán từ lâu, y mang tước hiệu quý tộc, lại sinh ra ở thành phố, chưa từng trải qua cuộc sống nhàn nhã yên bình ở nông thôn.

"Sẽ có một ngày như vậy." Cung Tuấn nói "Đến lúc đó tôi đánh xe ngựa nhà chúng ta, đưa em đi một vòng tất cả nông trang xung quanh, để cho những lão đầu cả ngày khoác lác đánh rắm kia nhìn xem, quý tộc chân chính rốt cuộc trông như thế nào."

Trương Triết Hạn không nhịn được cười lên "Chí hướng này của anh thật đúng là đủ rộng lớn."

Lời vừa ra khỏi miệng y liền hối hận. Y tình nguyện chí hướng đời này của Cung Tuấn chính là đánh xe ngựa mang theo một quý tộc hết thời khoe khoang khắp trong thôn. Y chỉ mong có vậy.

Cung Tuấn nhẹ nhàng hôn trán y "Cho nên em phải nhanh chóng trở về, nếu không tiền đồ rộng lớn của tôi sẽ bị em làm trễ nải."

Mi mắt Trương Triết Hạn khẽ run, thật lâu sau, y mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1640#jz48