Dạ yến • 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Chương này mình đổi lại xưng hô nhé, phần trước Hạn vẫn nghĩ là Tuấn ít tuổi nhưng có vẻ Hạn nhầm gòi 😂
• Hạn xưng anh - tôi (không gọi cậu nữa)

-═══════-

Trương Triết Hạn lắc đầu khổ sở rên rỉ. Trong miệng bị nhét khăn vải khiến y nói không ra lời, tiếng nghẹn ngào đáng thương trong cổ họng Cung Tuấn cũng hoàn toàn phớt lờ. Y thống hận cái cảm giác yếu thế trước mặt người khác, nhưng nếu chỉ vì mạnh miệng mà bị Cung Tuấn làm chết ở chỗ này cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì. Trước giờ Trương Triết Hạn vẫn luôn là kẻ biết thời thế, trong đời chưa bao giờ y hối hận như lúc này: Nếu y biết Cung Tuấn bình thường nhìn trầm tĩnh, chất phác như vậy lại là một kẻ điên không cố kỵ chuyện gì, thì dù có chết y cũng không tìm mọi cách đùa giỡn, trêu chọc hắn, cũng sẽ không nói năng tùy tiện làm nhục hắn.

Cung Tuấn không phải là một con cún nhỏ ngây ngô mặc người đùa giỡn, y chọc phải chính là một con sói chỉ cần ngửi thấy mùi máu tanh sẽ lập tức sẽ trở nên tàn bạo và hung dữ gấp bội.

Quần áo trên người Trương Triết Hạn đã bị bóc tán loạn từ sớm. Y đá chân giãy giụa, nhưng lại thuận lợi cho Cung Tuấn cởi quần của y xuống. Vải vóc mềm mại dễ dàng bị những ngón tay thon dài hữu lực của hắn xé nát, Trương Triết Hạn bị Cung Tuấn ôm trong ngực vừa giãy giụa vừa kinh hãi: Người này hoàn toàn không có ý định chừa cho y một chút thể diện nào để trở về.

Bởi vì cổ tay y đang bị trói nên áo sơ mi cởi xuống đều dồn lại hai bên cánh tay, nút áo bị kéo đứt văng đầy dưới đất. Điều duy nhất Trương Triết Hạn cảm thấy may mắn trong lúc này là y không khắc họ của mình lên cúc áo như những gia đình quý tộc cổ xưa, nếu không sáng mai toàn bộ người hầu trong hoàng cung đều biết, y - nổi danh phong lưu lãng tử, tối qua bị người đè trong một góc khuất trên hành lang, xé nát quần áo rồi chịch không thương tiếc.

Một chân của y bị Cung Tuấn treo trên khuỷu tay, người nọ dựa vào ưu thế chiều cao, ác liệt nâng cánh tay thật cao, khiến thân thể y giống như một cây cung bị kéo tới cực hạn, và bắt chân còn lại của y phải kiễng lên lảo đảo lắc lư, căn bản không đứng được, chỉ có thể ngã trái ngã phải dựa vào trong ngực hắn. Ban đầu, Trương Triết Hạn vẫn còn khàn giọng hùng hùng hổ hổ, liều mạng giãy dụa phản kháng, nhưng rất nhanh, y đã hoàn toàn mất đi loại chí khí này —— thằng nhóc này chịch quá mạnh. Hậu huyệt chỉ được qua loa mở rộng hai ba cái, ngay sau đó tính khí thô to cứng rắn liền không thương tiếc gắng sức đâm vào, đau tới mức cảnh vật trước mắt Trương Triết Hạn đều lần lượt biến thành màu đen. Ngay sau đó, mỗi lần Cung Tuấn đỉnh vào y cũng chỉ có thể dựa trên đầu vai hắn thở dốc. Lúc này, Cung Tuấn lại nhẹ nhàng hôn lên bắp chân thon dài mang tất trắng đang treo trên khuỷu tay hắn, khuôn mặt anh tuấn hơi giãn ra, không còn vẻ tàn nhẫn như lúc thô bạo xé toạc quần áo của Trương Triết Hạn. Bỏ qua việc tính khí của hắn đang bị hậu huyệt non mềm kẹp chặt tới nổi đom đóm mắt, thì bây giờ nhìn Trương Triết Hạn mềm nhũn nằm ở trên người mình thở dốc, quả thật tâm tình của hắn rất tốt.

Rốt cuộc, khi Cung Tuấn kiên nhẫn đem cả cây vùi vào hậu huyệt của y, Trương Triết Hạn đã đau tới mức chỉ còn hơi sức để thì thào. Y cảm thấy, thà lúc này mình cứ ngất đi, đến khi tỉnh lại có thể sẽ phát hiện mình đã không đến buổi dạ vũ xui xẻo này, tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng mà Cung Tuấn cũng không cho y cơ hội thất thần, hắn vuốt ve nhào nặn hai bờ mông đầy đặn dưới tay, kẹp lấy eo Trương Triết Hạn rồi bắt đầu điên cuồng ra vào.

"Ư..." trên trán Trương Triết Hạn đều đã nổi gân xanh, nếu không phải trong miệng y đang có đồ vật, chắc chắn Cung Tuấn sẽ bị cắn rớt một miếng thịt. Vốn dĩ Cung Tuấn cũng chẳng hề thoải mái, nhưng hắn đối với chuyện này lại cực kỳ chịu đựng và kiên trì. Hắn không nhanh không chậm lục lọi, ở bên trong hậu huyệt của Trương Triết Hạn cố gắng tìm kiếm điểm nhỏ có thể khiến người ta ý loạn tình mê kia. Theo động tác thăm dò của hắn, bên trong hành lang khô khốc cũng bắt đầu trở nên mềm mại ẩm ướt. Trương Triết Hạn cảm giác được trong hậu huyệt của mình đang trào ra từng đợt thủy dịch, nương theo động tác cắm rút của Cung Tuấn bắt đầu phát ra tiếng nước lép nhép, chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa mất thể diện. Mà Cung Tuấn dĩ nhiên là mười phần hưởng thụ cái miệng huyệt vừa phản ứng thành thật lại còn nhiệt tình chiêu đãi này, duỗi thẳng eo ra vào càng thêm mãnh liệt.

Cái miệng nhỏ bên dưới hút chặt tới eo hắn mỏi nhừ, mà gương mặt của người trong ngực đang dần dần nhuốm màu dục vọng lại khiến hắn cảm thấy rất có thành tựu. Ánh mắt phẫn hận của Trương Triết Hạn trừng hắn đã dần trở nên tan rã, gò má ửng hồng mềm mại, những tiếng rên rỉ khó nhịn từ cổ họng tiếng sau mềm mại hơn tiếng trước, từng cái một gãi vào tim hắn.

Hai cánh môi bởi vì đồ vật vướng víu mà không thể ngăn trở nước miếng tràn ra ngoài, thủy dịch lấp loáng dính ướt chảy xuống cằm, đều bị Trương Triết Hạn cọ lên quân phục của Cung Tuấn

"Có khó chịu không? Tôi cởi ra cho anh?" Biết rõ còn cố hỏi.

Trương Triết Hạn oán giận trừng hắn, nhưng để thoát khỏi tình cảnh này thì vẫn phải học cách nhượng bộ. Y dùng gò má nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay Cung Tuấn, mà người kia rốt cuộc cũng mềm lòng lấy khăn vải ra khỏi miệng y.

"Cung Tuấn... anh, khốn kiếp..." Trương Triết Hạn bị chịch tới đầu váng mắt hoa, thật ra thì đã không quá chắc chắn mình đang nói cái gì. Nhưng miệng vừa mới được tự do, y liền vô thức réo tên Cung Tuấn, nhưng là tiếng chửi rủa tiếp ngay sau đó lại yếu ớt mềm nhũn, giống như là móng vuốt của mèo con cào nhẹ một cái, cào tới trong lòng Cung Tuấn vừa tê vừa ngứa.

"Hửm? Anh biết tôi?" Hắn tò mò hỏi, nhưng lúc này Trương Triết Hạn hoàn toàn không có năng lực trả lời vấn đề của hắn. Toàn thân y đều treo trên người Cung Tuấn, theo mỗi động tác đỉnh vào của hắn lại lắc lư một cái, lay động như lục bình trong gió. Những tiếng rên rỉ vỡ vụn đều bị Cung Tuấn nuốt vào bụng, Trương Triết Hạn bị vây trong khoái cảm dần dần tích tụ chỉ có thể mờ mịt rơi lệ.

Đôi bàn tay thon dài hữu lực lưu luyến bên hông y, vuốt ve trên sống lưng của y, xoa nắn đầu ngực y, bóp một cái lên bắp đùi mềm mại của y, đem thân thể của y đùa giỡn trong lòng bàn tay. Trương Triết Hạn không cách nào kháng cự, chỉ có thể khuất phục trầm luân trong khoái cảm do Cung Tuấn bố thí.

Những đám mây bồng bềnh che đậy mặt trăng lúc này đã hoàn toàn tan đi, ánh trăng rực rỡ chiếu sáng nơi góc khuất bí ẩn trên hành lang. Cung Tuấn si ngốc nhìn chăm chú cơ thể dưới thân, làn da trắng ngà ửng hồng, một tầng mồ hôi lấp lánh trên cần cổ thon dài, đầu vai cứng rắn cùng khuôn ngực mượt mà đầy đặn, ánh trăng nhu hòa tựa như một tầng lụa mỏng bao trùm lên con hươu trắng bị hiến tế, đẹp đến mức hắn gần như thất thần. Tư thế hai tay bị trói khiến Trương Triết Hạn tựa như ưỡn ngực đem đầu vú đưa đến trước mặt hắn. Cung Tuấn thuận theo đón nhận nghi thức hiến tế này dưới ánh trăng, cúi người ngậm lấy một viên hồng châu, dùng hàm răng mài ép qua lại, chọc cho người dưới thân run rẩy vặn vẹo không ngừng. Vừa mệt mỏi vừa xấu hổ, Trương Triết Hạn nhắm chặt hai mắt nhỏ giọng nghẹn ngào, không muốn nhìn thẳng vào khuôn mặt của Cung Tuấn dưới ánh trăng.

"Triết Hạn..." Cung Tuấn nhỏ giọng lẩm bẩm, đem tiếng gọi này cẩn thận ngậm trong miệng, đảm bảo Trương Triết Hạn không có khả năng nghe được.

Y thật là đẹp, hắn thầm nghĩ.

Hắn cho rằng sự say mê của mình là do bị ánh trăng mê hoặc, nhất thời phóng túng hẳn là có thể thông cảm, giờ phút này hắn cam tâm tình nguyện sa vào đóa hoa hồng trong bụi gai này.

"Mở mắt ra, nhìn tôi." Hắn thấp giọng ra lệnh. Giọng nói trầm thấp rung động ở bên tai y, gõ vào buồng tim của Trương Triết Hạn. Y vô thức mở mắt, lại không chịu nhìn thẳng Cung Tuấn. Một đôi mắt hạnh hơi ẩm ướt mông lung, xuyên thấu qua tầng hơi nước khó khăn trắc trở, lặng lẽ đánh giá viên sĩ quan trẻ tuổi tuấn mỹ đang đè ở trên người mình.

Nếu như mình không ở trong hoàn cảnh như thế này chính thức biết hắn thì tốt hơn, y xấu hổ nghĩ, tức giận vặn cổ tay một cái, kết quả là đứng không vững lại ngã vào trong ngực hắn.

Cung Tuấn nghiêng người đè y ở trên lan can, tinh tế hôn trán của y, sống mũi cùng bờ môi, hôn nốt ruồi nhỏ dưới mắt và trên gò má y. Trương Triết Hạn tựa như con dân của Thần Mặt Trăng, gương mặt này ở dưới ánh trăng đoan chính thanh nhã như thế, phảng phất như nhuộm lên một tầng ánh sáng thánh khiết, để cho Cung Tuấn không cách nào không thành kính ngưỡng mộ quỳ bái.

Ở bên dưới hắn nhàn nhạt rút ra cắm vào, cố ý chăm sóc điểm mẫn cảm trong hậu huyệt của Trương Triết Hạn, một cái tay dịu dàng vuốt ve tính khí trước người y đã đứng thẳng hồi lâu.

Ở bên trong huyệt bị hắn điên cuồng thảo phạt giằng co hồi lâu tựa như mưa giông gió bão, cả người trên dưới vừa rã rời vừa mẫn cảm, nơi đó của Trương Triết Hạn làm sao chịu nổi loại vỗ về chơi đùa như vậy, y nhanh chóng ngửa cổ vừa nghẹn ngào vừa thở dốc, đung đưa eo muốn cọ xát thứ kia vào lòng bàn tay Cung Tuấn, cả người từ trên xuống dưới đều run rẩy.

"Suỵt, phía dưới trong bụi cỏ có người." Cung Tuấn đột nhiên dán vào bên tai y nhẹ giọng nói. Trương Triết Hạn cũng nghe thấy dưới lầu có âm thanh của một đôi trai gái trò chuyện cười đùa, trong nháy mắt y quả thực muốn hỏng mất: trên người không có lấy một mảnh vải lành lặn dựa vào lan can trên hành lang, bị Cung Tuấn chịch đến thần trí không rõ ý loạn tình mê, vạn nhất trong sân của cung điện có tân khách về sớm, chỉ cần ngẩng đầu một chút...... Y không dám nghĩ tiếp nữa.

Bị vây trong cảm giác hốt hoảng, bối rối Trương Triết Hạn chỉ biết khóc nức nở, vặn vẹo thân thể dụi vào trong ngực Cung Tuấn, hy vọng hắn có thể đem mình hoàn toàn bọc lại, hy vọng hắn có thể mang mình rời đi...

Soạt một tiếng có âm thanh ngọc thạch va chạm. Đó là sợi dây chuyền ngọc trai trong tay Trương Triết Hạn rơi trên nền đá hoa của hành lang. Vừa rồi y một mực nắm chặt sợi dây chuyền này trong vô thức, nhưng giờ y rốt cuộc không nghĩ ngợi được nhiều nữa, chỉ muốn chui vào trong ngực Cung Tuấn, thoát khỏi nỗi sợ hãi và rắc rối không tên này.

"Được rồi được rồi, không có việc gì." Cung Tuấn nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng trần ướt đẫm mồ hôi của người trong ngực, thấp giọng an ủi, "Bọn họ đi rồi, không nhìn thấy anh..."

Một trận sợ bóng sợ gió này đã cho Trương Triết Hạn cơ hội tìm về chút lý trí. Y nhanh chóng nhớ lại, một đôi mắt mèo trợn tròn căm tức nhìn Cung Tuấn: "Khốn kiếp! Còn không phải đều do anh!"

Cung Tuấn cực kỳ luyến tiếc bé mèo ngoan ngoãn đáng thương trong một thoáng kia, khẽ cười đáp lại: "Đều do tôi, vậy thì thế nào?"

"Anh ——!" Trương Triết Hạn thấy hắn quang minh chính đại bày ra vẻ mặt vô sỉ như vậy, nhất thời cũng không biết phải mắng chửi thế nào. Mà Cung Tuấn cũng không chờ đợi phản ứng của y, hắn nâng mông thịt tròn trịa của Trương Triết Hạn lên, ngay lập tức tăng nhanh tiết tấu đâm rút ở bên dưới.

"Hừ —— nhẹ chút, nhẹ chút, chậm thôi..." Trương Triết Hạn đã sớm không còn sức lực để mạnh miệng, giờ phút này chỉ có thể nhẹ giọng cầu xin. Thể lực của thằng nhóc này thật sự là không cách nào ứng phó, y bị thứ đồ vật của hắn ghim ở chỗ này cũng không biết đã bao lâu, lâu tới mức y cảm thấy bên trong huyệt của mình chắc chắn đã bị mài rách một lớp da, nhưng con sói nhỏ này vẫn không ngừng quấn lấy y, càng lúc càng đỉnh vào sâu hơn.

"A... A —— dừng lại, xin anh! Dừng lại..." Y đã bị cắm bắn một lần, nhưng Cung Tuấn chẳng qua chỉ lau sạch tinh dịch bắn tung tóe lên núm vú của hắn, dưới người động tác vẫn không ngừng chút nào, ngược lại còn trở nên ác liệt hơn. Trương Triết Hạn gần như thở không ra hơi trong cơn sướng tột độ, loại khoái cảm nồng độ cao ngưng kết thành thống khổ này y hoàn toàn không chống đỡ nổi, cố hết sức giãy giụa kháng cự, nhưng lại bị Cung tuấn lạnh lùng trấn áp. Hắn nghiến răng, bóp lấy hông eo Trương Triết Hạn hung hăng dùi vào cái miệng trơn ướt nịnh nọt kia, sau cơn cực khoái hậu huyệt càng chặt chẽ bao bọc cắn mút lấy tính khí của hắn, thoải mái đến da đầu tê dại, sống lưng như có điện giật. Hắn cảm nhận được Trương Triết Hạn ở trong ngực mình khó chịu giãy giụa, khóc đến thở không ra hơi, nhưng trong lòng mang theo một chút khoái ý trả thù, ngược lại càng tăng nhanh động tác. Đã định trước sẽ là một đêm khó quên, vậy thì hắn nhất định phải để cho người trong ngực học được một bài học.

Cuối cùng hắn gầm nhẹ bắn toàn bộ vào nơi sâu nhất trong tràng đạo của y, Trương Triết Hạn đã choáng váng dựa vào vai hắn. Cung Tuấn bình ổn lại hô hấp, tỉ mỉ thưởng thức một lần hiếm hoi Trương Triết Hạn ở trước mặt hắn không có một chút ngụy trang và phòng bị nào. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi nhỏ trên gương mặt y, trong lòng chợt dâng lên cảm giác trống rỗng mất mát. Sẽ còn có cơ hội tiếp theo được đem lệ chí xinh đẹp này áp vào lòng bàn tay sao?

Mà vào lúc này Trương Triết Hạn chậm rãi tỉnh lại, ánh mắt mờ mịt nhìn Cung Tuấn chăm chú, một lát sau liền trở nên xấu hổ tràn ngập địch ý. Cung Tuấn lập tức cảm thấy mình hơi quá tự mình đa tình rồi. Hắn tự giễu cười cười, ánh mắt quét qua sợi dây chuyền trang nhã dưới chân.

"Anh..." Trương Triết Hạn thấy hắn nhặt sợi dây chuyền kia lên, trong lòng đang cân nhắc tìm từ. Y hiện tại vẫn bị người này khống chế, nhưng sợi dây chuyền này vô luận như thế nào y đều phải lấy lại. Y còn đang cân nhắc nên thương lượng như thế nào, liền hoảng sợ phát hiện bàn tay của Cung Tuấn đang cuốn chuỗi hạt kia trực tiếp hướng hậu huyệt đã chịu đủ hành hạ của y tiến vào.

"Tên khốn, lấy ra!" Y vặn vẹo giãy dụa, gấp đến độ giọng nói trở nên nghẹn ngào trong nháy mắt, nhưng vẫn bị người này đem chuỗi ngọc trai toàn bộ nhét vào bên trong huyệt. Từng viên ngọc trai cọ xát vào vách thịt mềm mại mẫn cảm bên trong, khiến Trương Triết Hạn khó nhịn kẹp chặt hai chân.

"Kẹp chuỗi ngọc trai này đi khiêu vũ." Cung Tuấn ghé vào bên tai y thì thầm: "Đi tìm tình nhân nhỏ của anh nhảy một điệu polka...Hoặc là nói không chừng hoàng hậu sẽ tới dự và cùng anh nhảy một điệu, nàng thích anh như vậy cơ mà, có phải không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng và ướt mồ hôi của Trương Triết Hạn bị hắn nâng ở giữa ngón tay vuốt ve. Y gắng hết sức cắn chặt môi, không để hai ngón tay đang khuấy động chuỗi hạt ngọc trong huyệt bức y phải phát ra những tiếng rên rỉ xấu hổ, đối mặt với Cung Tuấn nhẹ giọng giễu cợt cùng lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác, hàng mi ướt át chỉ có thể bất lực run rẩy.

Mong manh như vậy, nhưng cũng dối trá như vậy. Cung Tuấn đã có một thoáng mềm lòng, nhưng nhớ tới hành vi nhất quán của vị công tử phong lưu này, để trả đũa hắn liền ấn vào điểm mẫn cảm vừa mới tìm được, mượn lòng bàn tay bên trên đè ép chuỗi ngọc lại dùng sức ma sát một chút.

"Ưm ——!" thân thể trong ngực hắn lập tức chìm xuống, Trương Triết Hạn hai chân mềm nhũn đến mức đứng không vững, nhưng lúc này Cung tuấn muốn bứt ra rời đi. Hắn vừa buông tay, đột nhiên mất đi chỗ dựa, Trương Triết Hạn phải dùng hết toàn lực mới không bị ngã nhào xuống đất. Y nắm chặt tay vịn lan can, đôi mắt tròn xoe như mèo con tội nghiệp lại ngưng tụ một chút khí thế hung ác bén nhọn, căm hận nhìn Cung Tuấn.

"Anh chờ đó cho tôi..." Y cố làm cho lời của mình nghe có sức thuyết phục một ít, chỉ tiếc là giọng nói thoát ra từ cổ họng nghe thế nào cũng đều nhiễm một tầng quyến rũ yếu mềm, "Cung Tuấn, anh sẽ phải trả giá thật lớn... "

Cung Tuấn dửng dưng sửa sang lại quân phục của mình, nhìn Trương Triết Hạn từ trên xuống dưới chỉ còn một đôi tất chân lành lặn, cả người lộn xộn bị trói ở lan can, cười nhẹ nói: "Giá gì? Anh tới gặp trung đoàn trưởng của tôi tố cáo sao? Vậy đừng quên mang theo chuỗi ngọc trai kia."

Hắn dùng đầu ngón tay vuốt ve miệng huyệt sưng đỏ của Trương Triết Hạn, ghé vào bên tai y thổi khí nói: "... Dùng nơi này mang."

"Anh! Không, không biết xấu hổ!" Trương Triết Hạn tức giận đến mức nói lắp. Cả người mềm nhũn treo ở trên lan can, hai chân vẫn còn phát run, không thể tin nổi nhìn Cung Tuấn chỉnh trang lại quân phục, dáng vẻ giống như muốn ném y ở chỗ này rồi làm như không có chuyện gì quay trở lại phòng dạ vũ đèn đuốc huy hoàng, gấp đến mức liên tục kêu hắn dừng lại: "Cung Tuấn, anh không thể để tôi như thế này ở lại đây!"

Cung Tuấn hài lòng bắt được một tia sụp đổ trong giọng nói nghẹn ngào của y, tâm tình mười phần vui sướng thỏa mãn. Hắn xoay người lại ung dung nhàn nhã đi tới, trước ánh mắt vừa phẫn hận vừa xấu hổ của Trương Triết Hạn, chậm rãi kéo thân thể căng thẳng nhưng mềm nhũn của y vào trong ngực.

Hắn cởi trói cổ tay Trương Triết Hạn ra khỏi lan can, thay y khép lại chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, lại cởi áo khoác quân phục của mình khoác lên người y, tỉ mỉ che giấu những vết tích hoan ái phủ đầy trên làn da màu trắng ngà vào trong màn đêm lờ mờ.

Nhưng hắn chính là không chịu động vào chuỗi ngọc trai, vẫn nhét nó trong hậu huyệt của Trương Triết Hạn, chặn lại tinh dịch nhớp nháp lành lạnh, một đoạn tua bạc treo bên ngoài miệng huyệt nhẹ nhàng đung đưa. Trương Triết Hạn thừa biết lòng dạ nhỏ mọn của hắn, tức giận nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể chịu đựng hậu huyệt ê ẩm cùng với thịt mềm ở cửa động bị cào nhẹ vừa tê vừa ngứa theo mỗi một lần bước đi, bị người ôm ở trong ngực kéo ra khỏi hoàng cung.

"Nhà ngoại giao, đây là một cái giá khác!" Nghe Cung Tuấn trêu tức Trương Triết Hạn rất muốn cho người này một đấm vào mặt. Nhưng hiện giờ y thật sự là cả người mềm nhũn, chỉ có thể để mặc Cung Tuấn ôm mình lên xe ngựa, lại nghe hắn thấp giọng phân phó mấy câu với phu xe.

Đêm đó, những chuyện còn lại Trương Triết Hạn đều không nhớ, y chỉ biết là, dây chuyền ngọc trai này —— cùng con sói kia —— y đều không muốn nhìn thấy nữa.

——

Thượng úy: Tôi cũng cảm thấy đêm nay là một đêm rất tuyệt vời!

Nhà ngoại giao: ... Cút!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1640#jz48