[Lăng Việt] Lễ tình nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 【凌越】情人节番外 —发完:玫瑰
Tác giả: shenglaizhiji
Phiên ngoại lễ tình nhân: Hoa hồng

-═══════-

Vương Việt đứng ở lối vào trung tâm thương mại, nhìn cô bé bên cạnh lại bán được một bó hoa hồng lớn, âm thầm thở dài.

Chiều nay cậu cố ý ngừng nhận đơn hàng từ sớm, chạy đến trung tâm thương mại để bán hoa, vì hôm nay là lễ tình nhân, cậu nghĩ có thể kiếm thêm một chút. Nhưng Vương Việt đã bỏ qua một điểm — hoa hồng phần lớn đều được bán cho các chàng trai, để bọn họ mua tặng bạn gái, vì vậy những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp dĩ nhiên sẽ được hoan nghênh hơn cậu.

Hôm nay hoa của cậu bán không chạy, số lượng ít ỏi đều là các cô gái mua tặng cho chị em của mình. Nếu chỉ tính doanh số bán hàng hôm nay, thì cậu kiếm được nhiều hơn so với giao đồ ăn, nhưng nếu tính chi phí thì lại không lạc quan như vậy, Vương Việt nhìn giỏ hoa hồng dưới chân, có chút sầu muộn.

Qua lễ tình nhân giá hoa hồng sẽ tụt thảm hại, thậm chí giá hiện tại cũng đã rẻ hơn hai đồng so với buổi chiều. Bóng tối dần buông, trung tâm thương mại cũng sắp đến giờ đóng cửa, Vương Việt đứng trong gió lạnh cóng đến nhẹ nhàng dậm chân, thầm mong có thể bán được thêm mấy cành.

Hai đôi tình nhân đi ngang qua đều bị cô gái nhỏ bên kia giành trước, Vương Việt nhìn thấy lại có một đôi tình nhân đi tới, vừa lúc cô gái nhỏ bên kia còn chưa bán xong, cậu thấy thời cơ thích hợp liền đi qua chào hàng: "Anh đẹp trai, mua hoa cho bạn gái đi."

Vương Việt ngẩng đầu, phát hiện hai chữ "đẹp trai" thật sự rất thích hợp để hình dung người đàn ông này, người rất cao, chân dài vai rộng, mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm, mang kính gọng kim loại, vừa nhìn chính là loại cảm giác tinh anh thành phố.

Cô gái bên cạnh anh trông cũng giống một nữ cường nhân, nhưng nghe xong lời của cậu cô gái lại không nhịn được nở nụ cười, anh đẹp trai bên cạnh rất lịch sự hỏi cô gái: "Mua mấy bông để em về trang trí văn phòng một chút?"

Vương Việt cảm thấy có hi vọng, vội vàng ở bên cạnh thêm mắm dặm muối: "Anh đẹp trai anh mua 9 bông đi, trường trường cửu cửu." (thật dài lâu)

Người đàn ông khẽ "ừ" một tiếng, chưa nói gì, Vương Việt thầm nghĩ muốn bán thêm một chút, lại nói tiếp: "Nếu không thì mua 11 bông, một đời một kiếp."

Cô gái ở bên cạnh vui vẻ cười lớn, anh đẹp trai cũng bất đắc dĩ cười cười, hỏi cậu: "20 bông có cách nói gì không?"

20 bông? Vương Việt bị câu hỏi của anh làm cho đứng hình, nhất thời cậu không thể bịa ra 20 bông có cách nói gì, chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh. 

Anh đẹp trai nở nụ cười, quét mã QR bên cạnh Vương Việt: "Vậy gói cho tôi 20 bông đi."

Vương Việt chốt được đơn hàng lớn vội vàng gói 20 bông hồng đặt vào tay cô gái, không chú ý tới anh đẹp trai kia vẫn luôn ở bên cạnh quan sát nhất cử nhất động của cậu.

Không bao lâu trung tâm thương mại đã đóng cửa, Vương Việt nhìn giỏ hoa bên cạnh, phát hiện bên trong vẫn còn một ít hoa vụn vặt lẻ tẻ, nhưng tính sơ sơ thì vẫn lời được mấy trăm tệ, cậu cảm thấy hôm nay làm cũng không uổng công, xách giỏ lên dự định về nhà.

Hôm nay từ chạng vạng đã đổ tuyết, đến bây giờ vẫn còn chưa ngừng. Vương Việt không dám đi xe điện, lại không nỡ gọi taxi, mà cũng chưa chắc gọi được, vì vậy cậu cầm giỏ cẩn thận đi ở ven đường. Đi được một đoạn, cậu nghe thấy xe bên cạnh bấm còi với mình, Vương Việt tránh vào trong một ít, đi chưa được mấy bước xe kia lại chậm rãi đuổi theo, ấn còi với cậu.

Có chuyện gì vậy? Vương Việt không nhịn được nhìn thoáng qua trong xe, lại phát hiện có chút quen mắt. Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, lộ ra khuôn mặt của anh đẹp trai vừa mới mua hoa.

"Cậu về chỗ nào? Tôi chở cậu một đoạn."

Vương Việt rất ngại, nhưng cậu thật sự quá lạnh, hơn nữa nhà cậu đúng là đi hướng này, mặc kệ như thế nào, có thể ngồi trong xe ấm áp một chút cũng tốt.

"Hoa của cậu để ở ghế sau đi, còn lại bao nhiêu? Tôi mua." Người đàn ông nói xong, giúp cậu mở cửa xe. Vương Việt lóng ngóng ngồi vào, sờ soạng nửa ngày mới sờ thấy dây an toàn, vụng về cài lại.

"Không, không sao, mấy bông đó không đẹp, để vứt thôi." Vương Việt nói xong nhìn thoáng qua phía sau, trong xe không có ai.

"À, vừa rồi cô ấy không phải bạn gái tôi, chỉ là hai chúng tôi có việc đi ngang qua đó." Người đàn ông dường như biết cậu muốn hỏi gì.

Vương Việt càng cảm thấy ngượng ngùng, cậu nhớ lại một chút mới ý thức được, người đàn ông nói là mua mấy bông để cô mang về trang trí ở văn phòng, còn đặc biệt mua 20 bông — con số chẳng có cách nói nào liên quan đến ngày lễ tình nhân.

"Thật xin lỗi, để anh phải tốn kém..."

Người đàn ông nở nụ cười: "Không có gì, phòng làm việc của cô ấy cũng là phòng làm việc của tôi, cắm vài bông hoa cũng không tệ."

Vương Việt ngại ngùng cười: "Vậy hoa phía sau tặng cho anh đi, có thể trang trí trong nhà."

Người đàn ông nhìn cậu một chút, khóe mắt mang theo ý cười: "Cảm ơn. Cậu thật đáng yêu."

Vương Việt không biết đời này mình lại có thể dính dáng đến "đáng yêu", nhưng hai má lại hơi nóng lên. Cậu kéo áo khoác, cố giấu tay áo len bị tuột đường chỉ.

Tuyết rơi rất dày, lại là buổi tối lễ tình nhân, xe trên đường tắc thành bãi đỗ xe, đèn xe trước sau chen vai thích cánh xếp thành một chiếc đèn neon trải dài hơn nửa thành phố. Người đàn ông kiên nhẫn lái xe về phía trước từng chút một, thỉnh thoảng cùng Vương Việt trò chuyện vài câu, cậu cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, lúc hồi thần mới phát hiện bọn họ đã bị kẹt trên đường 40 phút.

Cậu biết người đàn ông đẹp trai này tên Lăng Duệ, là bác sĩ của bệnh viện tỉnh, tuổi còn trẻ đã lên làm phó chủ nhiệm khoa. Vương Việt có chút hâm mộ lén nhìn anh một cái, cậu đã gặp quá nhiều người nhìn bề ngoài hào nhoáng sạch sẽ, trên thực tế nhân phẩm lại chẳng ra sao, hầu hết đều coi thường người lao động chân tay như cậu, nhưng ở Lăng Duệ không có loại cảm giác kênh kiệu đó, như thể anh chỉ là một người bạn cũ được giáo dục tốt của cậu, tự nhiên trò chuyện cùng cậu.

"Tiểu Việt, ngày mai cậu vẫn phải đi làm sao?" Trong lúc vô tình, xưng hô của Lăng Duệ với cậu đã thành "Tiểu Việt". Vương Việt muốn nói ngày mai có thể cậu vẫn phải đi giao đồ ăn, nhưng cậu nhìn thoáng qua tuyết lớn bên ngoài, lại nghĩ đến hôm nay kiếm được không ít, chẳng biết vì cái gì cậu không muốn để cho Lăng Duệ biết mình đi giao đồ ăn ngoài, vì vậy nói: "À, không, ngày mai tôi không đi làm."

"Vậy chúng ta rẽ phải ở ngã tư này rồi tìm một nơi để ngủ qua đêm trước được không?" Lăng Duệ nhìn thoáng qua dòng xe cộ phía trước, rất hiển nhiên là bọn họ không thể đi qua ngay được. "Ngày mai tôi lại chở cậu về."

Vương Việt cảm thấy như vậy quá phiền toái người khác, nhưng cậu phát hiện mình đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan: Nếu như đồng ý với đề nghị của Lăng Duệ cậu sẽ phải tìm một địa điểm qua đêm cùng anh, nhưng nếu không đồng ý, thì đại khái Lăng Duệ sẽ phải tốn hơn một giờ mới có thể đưa cậu về nhà, vẫn rất phiền toái.

Trái phải đều làm phiền người khác, Vương Việt nghĩ nghĩ đành phải đồng ý: "Được... nhưng ngày mai tôi có thể tự về. Ngày mai tôi cũng không có việc gì, ngồi xe bus là được."

Lăng Duệ nở nụ cười không trả lời, rẽ phải ở ngã tư rồi dừng xe trước một khách sạn.

Vương Việt biết khách sạn này, mặc dù cách biết có hơi bi thương — cậu đã từng muốn đến đây làm người giữ cửa, nhưng đối phương nói nơi này là khách sạn quốc tế, hỏi cậu có biết nói tiếng Anh không.

Cho nên ở trong lòng Vương Việt, khách sạn này vẫn luôn là cao cấp trong cao cấp, không ngờ có một ngày mình có thể dùng phương thức này tới ở một đêm.

Lúc bọn họ tới đã rất muộn, bởi vậy chỉ còn phòng thương gia vừa đắt vừa không có "tình thú", dù sao cũng chẳng ai muốn thuê một căn phòng như vậy vào lễ tình nhân. Sau khi Vương Việt đi vào lập tức bị phong cách "thương gia" bên trong làm cho kinh ngạc, phòng này có thể đủ cho vài người mở một cuộc họp tại chỗ luôn ấy.

Lăng Duệ cũng bất đắc dĩ nhíu mày, anh gọi điện thoại cho lễ tân trao đổi vài câu, một lát sau có nhân viên phục vụ gõ cửa phòng bọn họ.

"Thưa ngài, hoa ngài muốn." Vương Việt phát hiện hóa ra anh nhờ nhân viên khách sạn lấy giúp hoa hồng khi nãy để trong xe. Lăng Duệ mặc một chiếc áo len màu trắng sữa nhìn rất mềm mại, vô tư lấy những bông hoa hồng đã cắm rễ vào đất dinh dưỡng từ trong túi ra, trang trí khắp phòng sau khi đã cắt tỉa cẩn thận.

"Như vậy nhìn đẹp hơn nhiều đúng không?" Chiếc áo len trắng của anh dính mấy vết bùn đất, ngón tay thon dài cũng dính bẩn, nhưng phong cách của phòng thương gia nhìn không còn lạnh lùng cứng nhắc nữa, nội thất màu tối làm nền cho hoa hồng đỏ rực, ngược lại hiện ra loại cảm giác sang trọng và huyền bí.

Vương Việt nhanh chóng dọn rác, ngại ngùng cười với Lăng Duệ: "Đẹp hơn nhiều, bác sĩ Lăng thật lợi hại."

Lăng Duệ tựa hồ đối với những lời này rất hưởng thụ, anh nhìn đôi tay mình một chút, nói với Vương Việt: "Tiểu Việt, cởi áo len giúp tôi, tôi đi tắm chút."

Vương Việt muốn hỏi anh tại sao không rửa tay trước rồi cởi áo, nhưng nghĩ đến bác sĩ ưu tú nhất định là một người có hiệu suất cao ở mọi phương diện cuộc sống, bởi vậy có thể tiết kiệm bước nào thì tiết kiệm nhỉ? Vương Việt có chút ngượng ngùng đi qua, đưa tay vào vạt áo len, áo len làm từ chất liệu rất mềm sẽ không cọ lên da, cậu không chút phòng bị chạm vào sườn eo trần trụi của Lăng Duệ, sợ tới rụt tay lại.

Cậu sợ chiếc áo len sẽ bị kéo hỏng dáng, cho nên đưa tay rất sâu mới từ từ mở đường viền cổ áo, sau đó giúp Lăng Duệ cởi ra. Cởi ra mới phát hiện dáng người của anh thực sự rất đẹp, cậu vốn tưởng rằng bác sĩ Lăng vừa cao vừa gầy, không nghĩ tới anh là kiểu cởi áo mới lộ thịt, đường nét cơ ngực và cơ bụng rất rõ ràng, còn có tuyến nhân ngư gợi cảm...

"Vậy tôi đi tắm trước." giọng nói trầm thấp của Lăng Duệ vang lên, cậu vội vàng nhìn đi chỗ khác, đỏ mặt, sau đó đi đến chiếc sofa gần nhất ngồi xuống, giống như một đứa trẻ đang chờ đến lớp động cũng không dám động mạnh, yên lặng chờ Lăng Duệ.

Vương Việt đi tắm sau, trong lúc đang tắm đầu óc của cậu vẫn rất loạn, suy nghĩ đủ thứ, ví như cậu vừa mới phát hiện trong phòng chỉ có một cái giường lớn, lại ví như, cậu có hảo cảm với bác sĩ Lăng, nhưng lại không biết mình nên làm thế nào để tranh thủ.

Vương Việt có chút hồi hộp đi ra khỏi phòng tắm, phát hiện Lăng Duệ đã ở trên giường đọc sách, cậu nhất thời không biết nên làm gì, đành phải nói: "Tôi, tôi có thể ngủ sofa."

Lăng Duệ nghe vậy liền kéo cậu qua, vỗ vỗ bên giường còn lại: "Rộng như vậy còn chưa đủ cho em lăn qua lăn lại sao?"

Vương Việt luống cuống tay chân, không cẩn thận giẫm lên vạt áo tắm rộng thùng, vậy mà ngã lên người Lăng Duệ.

Giữa hai người cách nhau hai lớp áo choàng tắm, Vương Việt quả thực sợ tim mình đập quá nhanh bị bác sĩ Lăng nghe được, cậu giãy giụa nghĩ, kết quả tư thế sau cùng là bị bác sĩ Lăng từ phía sau ôm vào trong ngực.

"Tiểu Việt..." bác sĩ Lăng dán vào lưng cậu, nhẹ giọng gọi tên cậu, Vương Việt cảm thấy trên người nổi lên một tia lửa, nhanh chóng cháy khắp toàn thân. 

 "Nếu em không thích, bất cứ lúc nào cũng có thể từ chối tôi." bác sĩ Lăng vẫn dùng giọng điệu ôn nhu bình tĩnh như lúc nói chuyện với cậu trên đường, nhưng Vương Việt ngay cả hít thở cũng không thông.

Muốn từ chối bác sĩ Lăng sao? Trong lòng Vương Việt không xoắn xuýt quá nhiều, bởi vì hiện giờ cậu đã khủng hoảng đến đầu óc trống rỗng, trước giờ cậu vẫn luôn là một người rất bị động, chưa từng bị bức bách thế  này, cậu theo thói quen muốn từ chối, nhưng sâu trong lòng lại không muốn từ chối.

"Em im lặng nãy giờ, tôi coi như em không từ chối." giọng nói của Lăng Duệ mang theo ý cười, lúc Vương Việt lấy lại tinh thần, áo choàng tắm đã bị cởi ra. Đầu ngón tay hơi lạnh của Lăng Duệ lướt qua lồng ngực khiến cậu khẽ run lên.

"Tôi..." Vương Việt vốn muốn thoát khỏi đôi tay kia, nhưng cậu phát hiện càng trốn về phía sau, ngược lại khiến bản thân càng lún sâu vào vòng tay của bác sĩ Lăng, cậu hoàn toàn tiến thoái lưỡng nan, càng nguy hiểm hơn là đôi tay cầm dao giải phẫu cũng không run của bác sĩ Lăng vững vàng trượt về phía bụng dưới của cậu, Vương Việt cuống quýt kẹp chặt hai chân.

Tay Lăng Duệ lại linh hoạt cởi quần lót của cậu, cầm lấy nam căn nửa cương của cậu.

"Phản ứng thành thật như vậy, không cần nói cũng được." ý cười trong giọng nói của Lăng Duệ càng thêm rõ ràng, anh nắm lấy côn thịt của cậu vuốt ve, tay còn lại từ giữa hai cánh mông dò xét đi vào, ấn lên miệng huyệt nới lỏng cho cậu.

Đầu óc Vương Việt trống rỗng, hình như cậu chưa từng hưởng thụ kiểu phục vụ "xa xỉ" như vậy, cảm giác này vừa khẩn trương lại hưng phấn, càng xấu hổ nhiều hơn — bởi vì cậu nhanh chóng cứng lên trong tay anh không nói, còn bị tuốt ra rất nhiều dịch thể trong suốt, Lăng Duệ dùng lòng bàn tay xoa mật dịch kia để bôi trơn, côn thịt được vuốt ve phát ra tiếng nước nhớp nháp. Vương Việt vốn đã lâu chưa làm qua, tay của Lăng Duệ lại quá thuần thục, khiến cậu chẳng mấy chốc đã dựa vào ngực anh giãy giụa bắn ra.

Lăng Duệ dùng lòng bàn tay hứng lấy tinh dịch của cậu, sau đó dùng đầu ngón tay nhúng vào, trực tiếp bôi vào hậu huyệt chặt chẽ của cậu, Vương Việt kinh hô một tiếng, nhưng Lăng Duệ dùng lòng bàn tay xoa nắn đáy chậu, để khoái cảm không thể giải thích được giảm bớt sự khó chịu của cậu, chờ đến khi Vương Việt ý thức được, hai ngón tay của Lăng Duệ đã chui vào được hai đốt.

"A..." Vương Việt cảm nhận được ngón tay của anh thăm dò trong vách huyệt, cậu xấu hổ muốn chết lại không nhịn được nâng eo phối hợp với tay của Lăng Duệ, bởi vì cậu phát hiện có một chỗ sau khi đụng vào rất sung sướng.

Lăng Duệ không tốn chút sức lực nào đã tìm được điểm G của Vương Việt, anh biến đổi nhiều cách khác nhau để kích thích nơi đó, biết thân thể Vương Việt chưa trải qua tình sự, đại khái sẽ không chịu nổi quá ba phút, quả nhiên cậu bắt đầu khó nhịn vặn vẹo trong ngực anh, còn phát ra tiếng hừ hừ giống như lúc mèo con làm nũng.

"Thoải mái sao?" Lăng Duệ cảm giác được điểm nhỏ trong vách huyệt đã lớn hơn nhiều, mỗi khi đầu ngón tay lướt qua nơi đó nhẹ nhàng xoa nắn, Vương Việt sẽ phát ra một tiếng rên rỉ khó nhịn, cả người co rụt lại trong ngực anh.

"A..." Vương Việt dùng hai bắp đùi chống nửa thân dưới lên cao hơn, để Lăng Duệ có thể cắm vào càng sâu, động tác này cũng làm cho ngực cậu cứng lên. Vương Việt không ngờ Lăng Duệ vừa có thể giúp cậu mát xa tuyến tiền liệt vừa có thể phân tâm chăm sóc ngực cậu, lúc đầu vú bị Lăng Duệ nắm lấy cậu liền kêu ra tiếng.

Bên trong hành lang bị nước dâm rỉ ra thấm ướt, theo ngón tay di chuyển phát ra tiếng nước òm ọp, Vương Việt không nhịn được đưa tay nhéo đầu vú bên kia tự mình đùa bỡn. Lăng Duệ cong ngón tay dùng khớp xương đỉnh vào điểm G của cậu, một luồng khoái cảm không thể cưỡng lại như mưa rào ập tới, làm Vương Việt đỏ mắt bắn ra lần nữa.

Hậu huyệt được khai phá và nới lỏng đầy đủ, Vương Việt cũng cảm giác được phía sau mình bị một vật cứng rắn kề sát đã lâu, Lăng Duệ ôm eo để cậu nhấc người lên, đỡ côn thịt của mình để Vương Việt nuốt thứ kia vào. Vương Việt chỉ cảm thấy một vật cực lớn cắm vào thân thể mình, cậu nhẹ nhàng vặn eo, không dám tùy tiện ngồi xuống, sợ vật to lớn kia sẽ xuyên thủng bụng mình.

"Đừng sợ..." giọng nói của Lăng Duệ rốt cuộc đã có chút khàn khàn, anh đỡ eo Vương Việt chậm rãi ấn xuống, hành lang chật hẹp của cậu gần như bị kéo căng ra, anh biết Vương Việt xấu hổ sẽ không tự mình động, vì vậy anh đỡ mông cậu bằng hai tay sau đó ưỡn hông từ dưới đỉnh lên.

"A!" Vương Việt ngửa ra sau chống ở bên người Lăng Duệ, đùi và ngực bị động tác kịch liệt của anh chấn đến phát run, ngón tay không thể nào so sánh với cảm giác bài sơn đảo hải này, làm cho cậu không thể chống đỡ.

Nhưng mà ăn tủy biết vị, loại cảm giác không biết thỏa mãn ở sâu trong hành lang lại một lần nữa ập tới, lúc này là đồ vật to lớn hơn ngón tay rất nhiều, tới tới lui lui hành hạ điểm G của cậu, Vương Việt rất nhanh đã tìm thấy cảm giác dục tiên dục tử mới, bắt đầu vô thức xoay eo, phối hợp với động tác của Lăng Duệ.

"Tiểu Việt muốn tự mình động sao?" Lăng Duệ vỗ nhẹ cái mông vểnh của cậu, cảm thấy huyệt nhỏ ướt đẫm kia đột nhiên kẹp anh chặt hơn. Vương Việt ngồi xuống nuốt côn thịt của anh đến chỗ sâu nhất, sau đó hai tay duỗi về phía sau chống lên cơ bụng của Lăng Duệ, xa lạ lại tràn ngập dã tính bắt đầu tự mình chuyển động.

Trong khoái cảm tràn ngập Vương Việt vứt bỏ tất cả cảm giác xấu hổ và ngại ngùng, huyệt nhỏ đói khát ngấu nghiến côn thịt của anh, cậu vụng về xoay eo để quy đầu của Lăng Duệ càng đụng mạnh vào điểm sướng của mình, nam căn bị làm tới cứng lên lắc lư theo động tác kịch liệt của cậu. Vương Việt thở hổn hển cưỡi trên người Lăng Duệ rên rỉ, hai tay của Lăng Duệ nhào nặn bên eo và ngực cậu đầy sắc tình, xoa đến trên người cậu rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Lăng Duệ lặng lẽ xuất hiện sau gáy cậu như một con báo săn, cắn một ngụm xuống sườn cổ đầy mồ hôi của cậu.

Thành ruột của Vương Việt bỗng nhiên co lại, cậu lớn tiếng rên rỉ nuốt côn thịt của Lăng Duệ đến chỗ sâu nhất, phía trước bất ngờ không kịp đề phòng bị Lăng Duệ vuốt đến cao trào, mà bác sĩ Lăng cũng bởi vì hậu huyệt chặt chẽ của cậu siết chặt không muốn nhịn nữa, một hơi bắn vào toàn bộ.

Cao trào qua đi Vương Việt có vẻ sợ hãi, không thể tin được mình lại cùng bác sĩ Lăng làm ra chuyện khác người như vậy. Lăng Duệ nhớ lại một chút cậu thường ngày nhu thuận cùng trên giường cuồng dã, cảm thấy mình càng không thể buông tha người này.

Nhất định phải theo đuổi bằng được, Lăng Duệ âm thầm quyết định, nhưng đêm nay Vương Việt đối với anh hoàn toàn không đề phòng, bởi vậy bác sĩ Lăng dự định, trải qua lễ tình nhân ngọt ngào này trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1640#jz48