[Ôn Chu] Dạ hợp hoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 【温周】夜合欢
Tác giả: shenglaizhiji

-═══════-

Từ khi Chu Tử Thư lấy Thất Khiếu Tam Thu Đinh trong cơ thể ra, lại điều dưỡng trên Trường Minh sơn một năm, thân thể đã dần dần khôi phục như cũ, chỉ là vẫn có chút sợ lạnh.

Sau khi vào thu, Ôn Khách Hành liền cố ý mua lông chồn tốt nhất cho y, lại đốt thêm lò sưởi trong phòng, bất đắc dĩ mùa đông năm nay lạnh đến tà môn, vừa tới Nhị Cửu (1 tiết khí dân gian) nước đã đóng thành băng. Ôn Khách Hành thấy môi y lạnh đến không còn màu sắc, nghĩ thầm những ngày kế tiếp còn phải lạnh nữa.

"A Nhứ, không bằng chúng ta đi Nam Cương tránh rét đi." Ôn Khách Hành ngồi nghiêng trên giường, hai tay cầm tay Chu Tử Thư, bỏ vào trong ngực mình sưởi ấm, ngón tay lạnh lẽo đụng tới lồng ngực ấm áp của hắn rụt lại một chút, Chu Tử Thư nhìn hắn lắc đầu, "Đến đó làm gì, không quen sống ở đó."

"Đại vu Nam Cương đều là người quen cũ của ngươi, sao lại không quen cuộc sống ở đó?" Ôn Khách Hành nói, ánh mắt vừa chuyển, như cười như không nhìn Chu Tử Thư nói, "Hay là, mỗi ngày đều thân mật với ta, thân thể tự nhiên ấm áp..."

Chu Tử Thư hướng hắn cười lạnh một tiếng, ngón tay trong ngực hắn cảnh cáo hai cái, "Ta mặc dù sợ lạnh, công lực vẫn còn, ngươi không sợ bị đánh cứ việc tới thử xem."

Ôn Khách Hành làm bộ đáng thương nhìn y, từ sau lần đó, A Nhứ của hắn còn chưa từng để cho hắn chạm qua, tuy nói là trời đông giá rét, mỗi ngày trong lòng hắn vẫn giống như nổi lửa — đến cứng rắn, hai người họ thực lực ngang ngửa, thật khó có phần thắng, rồi lại mềm nhũn... Hắn đường đường là nam tử hán, cũng không thể mỗi lần đều dựa vào lòng trắc ẩn của người ta. Ôn Khách Hành sờ được ăn không được, cắn môi oán hận nhìn người trước mặt.

"Nhưng mà đi Nam Cương cũng không phải là không được..." Chu Tử Thư quả nhiên là cứng miệng mềm lòng, thấy Ôn Khách Hành vẻ mặt đáng thương hề hề, không muốn làm cho hắn lo lắng, "Mỗi ngày bọc trong ba tầng ngoài ba tầng như vậy cũng thực phiền toái, hay là viết cho Thất gia một phong thư, nói chúng ta tới quấy rầy một trận đi."

Thư là trên đường mới gửi đi, ngay hôm đó Ôn Khách Hành thu dọn hành lý, chuẩn bị xe ngựa, lôi kéo Chu Tử Thư lên đường.

"Trong xe xóc nảy, A Nhứ gối lên đùi ta đi."

Chu Tử Thư nhìn không gian trong xe không tính là rộng rãi, lại nhìn phu xe bên ngoài còn đang đánh xe, cho rằng Ôn Khách Hành hẳn là không vô sỉ đến mức ở chỗ này giở trò với y, vừa vặn thân thể cũng có chút mệt mỏi, liền nằm nghiêng gối ở trên người Ôn Khách Hành.

Ai ngờ chẳng được bao lâu, một bàn tay nhanh nhẹn luồn vào cổ áo y, vuốt ve trước ngực y.

"... Lão Ôn, ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi." Chu Tử Thư cách quần áo bắt được bàn tay không thành thật kia, không nhẹ không nặng nhéo một cái.

Ôn Khách Hành cực kỳ tiếc nuối nhìn y, "A Nhứ, ngươi thật là quá không có tình thú."

Chu Tử Thư xuyên thấu qua rèm xe ngựa trông thấy bóng lưng xa phu như ẩn như hiện, thầm nghĩ tình thú của ngươi thật đúng là kinh thế hãi tục, rất có tiềm chất trở thành Hạt Vương thứ hai.

Hai người cứ như vậy ngươi công ta thủ xóc nảy hai ngày, đường đi dần dần ấm lên, rốt cục ngay cả Chu Tử Thư cũng không cần mặc quần áo mùa đông nữa.

Cảnh Bắc Uyên tự mình tới đón bọn họ, sau khi Ôn Khách Hành xuống xe muốn ôm Chu Tử Thư xuống, bị người kia dùng chân nhẹ nhàng đá vào bả vai, Ôn đại thiện nhân tự làm mất mặt, giả vờ vỗ vỗ bả vai mình, vừa quay đầu phát hiện Cảnh Bắc Uyên đang nhìn hắn như cười như không.

"Ôn công tử, Chu huynh này của ta thật không dễ đối phó nhỉ."

Da mặt Ôn Khách Hành so với tường thành còn dày hơn vậy mà bị y nói đến đỏ lỗ tai, có chút lúng túng, mà Chu Tử Thư vừa mới xuống xe thì hắng giọng một cái, vẻ mặt bình tĩnh hành lễ với Cảnh Bắc Uyên.

Nam Cương ấm áp như xuân, trên mặt Chu Tử Thư cũng có huyết sắc, sau khi hàn huyên vài câu Thất gia liền mời bọn họ đêm nay dự tiệc đón gió tẩy trần, Chu Tử Thư biết y muốn tận tình đãi khách liền vui vẻ tiếp nhận, Ôn Khách Hành càng không gì không thể, hai người trở lại chỗ ở nghỉ ngơi nửa ngày, buổi tối liền tắm rửa thay quần áo đi dự tiệc.

Phong cảnh Nam Cương khác Trung Nguyên rất nhiều, hai người tới yến hội mới phát hiện yến hội được bày tại một tòa nhà trúc chân cao xây dọc theo bờ sông, lớn hơn so với những gì bọn họ nhìn thấy dọc theo đường đi, đi lên lầu, thấy Thất gia và Đại vu đã chờ bọn họ.

"Hôm nay chuẩn bị đều là phong vị Nam Cương, không biết có hợp khẩu vị Chu huynh hay không, nhưng các ngươi mới tới, nhất định phải cho các ngươi nếm thử trước mới được."

Chu Tử Thư nhìn lướt qua trên bàn, quả nhiên khác xa với ẩm thực Trung Nguyên, nhưng thoạt nhìn bề ngoài không tệ, chỉ là có một đĩa đen sì đặt ở xa xa, nhìn không rõ là cái gì.

"A Nhứ, A Nhứ~"

Chu Tử Thư đang ôn chuyện với Thất gia, cảm giác được Ôn Khách Hành một mực kéo tay áo mình, y vừa quay đầu lại, thấy Ôn Khách Hành cầm trong tay một con bọ cạp dài như ngón tay lắc lư trước mặt y.

"A Nhứ ngươi xem, bọ cạp nhỏ giòn tan~" Ôn Khách Hành nói, cầm đuôi bọ cạp lên cắn một nửa, nhai trong miệng đến phát ra tiếng răng rắc, thật sự rất giòn.

"..." Chu Tử Thư không nghĩ tới hắn có thể thích ứng như vậy, mặc dù biết người Nam Cương ngay cả ngũ độc cũng ăn, giờ phút này tận mắt nhìn thấy khóe miệng vẫn không nhịn được co quắp một chút.

"Chu huynh có thể nếm thử, ăn rất ngon." Thất gia ở bên cạnh cười xấu xa khuyến khích một câu, bị Chu Tử Thư nhìn thoáng qua. Vừa quay đầu lại, nhìn thấy cốc chủ lỗ mãng kia không biết lại đang ăn côn trùng gì, Chu Tử Thư yên lặng cầm lấy một cái cơm ống trúc trước mặt, thầm nghĩ ăn cái này có vẻ tương đối an toàn.

Cơm no rượu say, Chu Tử Thư thấy Thất gia cùng Đại Vu hai vị chủ nhân còn chưa có ý tứ giải tán, liền dùng ánh mắt ám chỉ với Thất gia, ý tứ là chút nữa có phải nên giải tán hay không, ai ngờ Thất gia hé miệng cười một tiếng, lặng lẽ nói câu gì đó với Đại vu bên cạnh, người kia có chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật gật đầu, sau đó phân phó xuống dưới.

Chỉ chốc lát sau, một nhóm nam nữ trẻ tuổi đi lên, đều mặc trang phục Nam Cương, rực rỡ lóa mắt. Chu Tử Thư không biết có ý gì, chợt nghe Thất gia ở bên cạnh nói, "Hai vị từ xa đến có điều không biết, thật ra hôm nay là 'Hợp Hoan nhật' của Nam Cương chúng ta, hàng năm vào dịp này, nam nữ thanh niên Nam Cương đều vừa múa vừa hát, mượn cơ hội này biểu đạt tâm ý với người mình yêu, nếu là lưỡng tình tương duyệt, liền có thể..."

Y cố ý chưa nói hết, nhưng nếu ngày hôm nay đã gọi là "Hợp Hoan nhật" chắc hẳn chuyện kế tiếp không nói cũng biết. Ôn Khách Hành nghe xong, cực kỳ hâm mộ nói, "Ôi chao, thật hâm mộ phong tục cởi mở của Nam Cương, lại còn có ngày như vậy, nếu là A..."

Một tay Chu Tử Thư vòng ra phía sau, sờ lên thắt lưng Ôn Khách Hành hung hăng bóp một cái, "A Nhứ" của Ôn Khách Hành mới nói được một nửa, trực tiếp biến thành một tiếng kêu sợ hãi.

Thất gia cười một tiếng, "Ôn công tử không cần tiếc nuối, hôm nay ta cố ý gọi bọn họ đến, thứ nhất là để cho hai vị lĩnh hội một chút ca múa Nam Cương ta, thứ hai là để cho hai vị cùng mọi người vui vẻ, mượn cơ hội này cùng người mình yêu nói những lời muốn nói, chẳng phải rất đẹp sao?"

Đại vu ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh nhẹ nhàng hắng giọng một tiếng, Thất gia mỉm cười, phủ tay mình lên tay của Đại vu đặt ở trên đùi, "Đương nhiên, hai chúng ta đã hứa hẹn với nhau sẽ không tham gia."

Vẻ mặt Đại vu không hề động chút nào, lỗ tai lại đỏ bừng. Chu Tử Thư thấy hai người họ tránh né, vừa định nói thân thể mình không khỏe, không tham gia náo nhiệt, ai ngờ Ôn Khách Hành bên cạnh vô cùng hăng hái, "Thật tốt quá, ta vừa vặn mượn cơ hội này, mở rộng tầm mắt."

Hắn nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Chu Tử Thư, cũng không biết ai được mở rộng tầm mắt ở đây. Thất gia vỗ tay cười to, "Được, vậy bắt đầu đi, đến đến, các ngươi không cần khách sáo."

Người Nam Cương quả nhiên nhiệt tình cởi mở, ngoại trừ Đại vu động một chút là thẹn thùng của bọn họ, mỗi người đều vô cùng thoải mái tự nhiên. Chỉ thấy những nam nữ mặc phục sức Nam Cương tốp năm tốp ba đối diện hát ca, nhảy múa, cũng là cảnh đẹp ý vui.

Nhìn một chút, hai cô nương Nam Cương chạy tới ngồi vào bên cạnh Ôn Khách Hành, một cô nương đoán chừng là học qua một ít tiếng phổ thông, có chút trúc trắc nói với hắn, "Ca ca, ngài uống rượu."

Ôn Khách Hành được người gọi là ca ca, lại thấy là hai tiểu cô nương trẻ trung xinh đẹp, bệnh cũ tầm hoa vấn liễu liền tái phát, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, còn đắc ý vong hình nói, "Hai ngươi hát cho ta một bài, ta uống thêm một bình."

Chu Tử Thư hắng giọng một cái, muốn nói xem ngươi nói đó là cái lời gì, ngươi cho rằng người ta là Tần Lâu Sở Quán đến hát rong sao? Ai ngờ tiểu cô nương cũng không thèm để ý, lại hát cho Ôn Khách Hành một điệu hát dân gian, hai người hi hi ha ha rót cho Ôn Khách Hành một bầu rượu.

Chu Tử Thư yên lặng trợn mắt, lại không tiện phát tác, lúc này một tiểu hỏa tử* Nam Cương bỗng nhiên đi về phía bọn họ, quỳ một gối trước mặt Chu Tử Thư, sau đó nói câu gì.
[*] 小伙子- tiểu hỏa tử: trai trẻ, xanh tươi mơn mởn =))

"Hắn nói hắn chưa bao giờ thấy qua mỹ nhân thanh tú như ngươi, muốn mời ngươi cùng khiêu vũ." Thất gia ở bên cạnh cười như lão hồ ly, cũng không biết là nghe hiểu thật, hay là phiên dịch ẩu.

Chu Tử Thư sửng sốt một chút, vừa định từ chối, lại thấy Ôn Khách Hành bên cạnh như bị sét đánh, biểu tình kia đủ cho y giải trí cả năm, vì vậy hừ nhẹ một tiếng, đưa tay nắm lấy tay tiểu hỏa tử, đứng dậy.

Lần này Ôn Khách Hành cảm thấy rượu không thơm, ca cũng không ngọt, muội tử Nam Cương cũng không đẹp, một đôi mắt dán ở trên người Chu Tử Thư đảo qua đảo lại giống như đuổi theo y.

Vốn dĩ hắn muốn mượn cơ hội này nũng nịu đùa giỡn với A Nhứ của hắn một chút, nói mấy lời sến sẩm, khi nãy có tiểu cô nương tới tìm, hắn còn đắc ý vênh váo muốn cho A Nhứ thấy hắn rất được hoan nghênh, nói không chừng A Nhứ ghen tuông, sẽ đối với hắn khá hơn một chút.

Ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, sao lại có thằng nhãi to xác coi trọng A Nhứ nhà hắn?

Ôn Khách Hành ấm ức nhìn sang bên cạnh, phát hiện Thất gia như cười như không nhìn hắn, hắn nhìn Thất gia và Đại vu tay hai người đang quấn một chỗ, bỗng nhiên hiểu được cái gì.

Phi, thượng bất chính hạ tắc loạn, nam nhân Nam Cương đều bị hai chủ tử này làm hư.

Ôn Khách Hành cảm thấy mình bị hố, lại đi tìm bóng dáng A Nhứ, mới phát hiện tiểu tử Nam Cương kia vậy mà ôm y nhảy múa cái quỷ gì — khiêu vũ thì khiêu vũ, sao phải ôm eo? Tiểu tử thân thể cường tráng, trên ngực xăm một con bọ cạp độc uy phong lẫm liệt.

"Răng rắc" Ôn Khách Hành cắn một miếng bọ cạp giòn tan, giống như muốn ăn hết oán niệm đối với người kia vào bụng.

Chu Tử Thư cũng không biết khiêu vũ, nhưng chỉ cần lắc lư trong đám người cũng khiến cho y rất vui vẻ, nhất là nhìn thấy khuôn mặt giống như chó con bị vứt bỏ của Ôn Khách Hành, làm cho Chu Tử Thư không nhịn được buồn cười, y đang nhìn Ôn Khách Hành xuất thần, bỗng nhiên bị người bên cạnh ôm eo xoay một vòng, tiểu hỏa tử cúi người nhìn y, ánh mắt sáng lấp lánh, tay kia nhẹ nhàng phất qua lọn tóc trước trán y.

Chu Tử Thư cảm thấy có chút không đúng, đoán chừng đứa nhỏ ngốc này không nhìn ra y cố tình trêu ghẹo Ôn Khách Hành, thật sự muốn cùng y... hợp hoan. Chu Tử Thư cười khẽ một tiếng, đẩy nhẹ bả vai tiểu hỏa tử, y chỉ dùng một thành nội lực, đem người đẩy xa ba bước. Tiểu hỏa tử mặc dù ngôn ngữ không thông, nhưng lần này cũng hiểu ra cái gì, ý nghĩa của hợp hoan nhật là ngươi tình ta nguyện, chưa từng cưỡng cầu, tiểu hỏa tử giật xuống một món trang sức bằng bạc trên người mình, nhét vào trong lòng Chu Tử Thư lưu luyến rời đi.

Chu Tử Thư vừa định xoay người, quay lại liền đụng vào Ôn Khách Hành, thì ra vừa rồi hắn nhìn tình huống có chút không đúng, ngay cả đường cũng quên đi trực tiếp khinh công bay tới, dọa tiểu cô nương bên cạnh sợ hãi hét lên.

"Ngươi qua đây làm gì?" Chu Tử Thư cầm 'tín vật' vừa nhận được ôm vào trong lòng, cố ý hỏi, "Tiểu muội hát dân ca của ngươi đâu?"

Ôn Khách Hành giận đến trợn to mắt, lại thấy ánh mắt Chu Tử Thư bình thản như nước, trong nháy mắt không còn khí thế, quả thực giống như con chó nhỏ muốn nổi điên lại sợ hãi.

Chu Tử Thư liền lẳng lặng nhìn hắn, chờ xem hắn nói cái gì, ai ngờ Ôn Khách Hành nghẹn nửa ngày không biết nói cái gì cho phải, trực tiếp ôm lấy Chu Tử Thư, từ cửa sổ trúc lâu bay ra ngoài.

Sau lưng trong trúc lâu vang lên một trận kinh hô, Chu Tử Thư nghĩ chuyện lần này đúng là ném hết mặt mũi, yến hội đang tốt đẹp, khách nhân bỏ về sớm không nói, lại còn đi từ cửa sổ.

Ôn Khách Hành thi triển khinh công, một đường chân không chạm đất về tới chỗ ở của hai người, hắn cho rằng Chu Tử Thư nhất định sẽ cùng hắn đánh một trận, hoặc ít nhất trách mắng vài câu, ai biết người trong ngực vô cùng ngoan ngoãn, mặc cho hắn ôm mình trở về.

"A Nhứ... ngươi vậy mà để cho nam nhân khác ôm." Ôn Khách Hành trở lại trong phòng, tay ôm ở trên người Chu Tử Thư còn không buông, hắn càng nói càng cảm thấy ấm ức, mặt mày đều tiu nghỉu.

"Đó là khiêu vũ, không phải ngươi cũng uống rượu với người ta sao?" Chu Tử Thư nhíu mày, "Hát một khúc, ngươi liền uống một bình, cốc chủ đại nhân, tửu lượng ngài thật tốt."

Thù này nhớ rất rõ ràng, lúc này còn làm trầm trọng thêm. Ôn Khách Hành hoàn toàn binh bại như núi đổ, ăn nói khép nép, "A Nhứ, ta sai rồi... Ngươi ghen có thể đánh ta mắng ta, có thể đừng phạt ta như vậy không."

Lỗ tai Chu Tử Thư đỏ lên, "Đánh rắm, ai ghen."

Cảm nhận được Chu Tử Thư có chút không được tự nhiên, Ôn Khách Hành quả nhiên được đà lấn tới, "A Nhứ, ngươi chính là mạnh miệng, uiii..."

Bụng dưới trúng một quyền, tuy rằng không đau nhưng Ôn Khách Hành vẫn làm bộ như bị thương rất nặng, thuận thế ôm Chu Tử Thư lăn tới trên giường.

"Ôi... mưu sát thân phu..."

Ôn Khách Hành nói xong cúi người muốn hôn Chu Tử Thư, bị y đẩy ra, "Không được hôn ta, ngươi vừa mới ăn rất nhiều bọ cạp."

Ôn Khách Hành giận đến nghiến răng, "A Nhứ, sao ngươi cứ bắt nạt ta hoài vậy?"

Mặt Chu Tử Thư lại đỏ lên, thầm nghĩ, đương nhiên là vì bắt nạt ngươi rất vui, còn có... vì thích ngươi.

"Ngươi nhất định rất thích ta, đúng không?" Ôn Khách Hành giống như con giun trong bụng y, thấy Chu Tử Thư sửng sốt một chút, cảm thấy mình nói trúng, cái đuôi lại vểnh lên trời, "Ngươi không thể thẳng thắn một chút sao, ngươi xem người Nam Cương người ta không chỉ trực tiếp thổ lộ, còn có thể trực tiếp..."

Chu Tử Thư trừng mắt liếc hắn một cái, thành công khiến mấy lời hạ lưu của hắn nghẹn trở về, "Vậy ngươi thẳng thắn, ngươi nói trước đi."

"Nói thì nói, A Nhứ, ta thích ngươi, muốn ngươi, ngươi bắt nạt ta thế nào cũng được, nhưng có thể để ta... làm, làm... phu quân của ngươi được không..."

Chu Tử Thư nghe đến cuối cùng, không nhịn được phốc một tiếng bật cười, "Ôn đại tài tử, công phu khoe chữ của ngươi rơi đi đâu rồi?"

Ôn Khách Hành vùi mặt vào cổ Chu Tử Thư, cảm thấy không còn mặt mũi gặp người.

"Ôi ta nói này, ngươi chỉ nói mà không làm sao?" qua thật lâu, Chu Tử Thư bỗng nhiên thở dài, chậm rãi nói.

Có ý gì? Ôn Khách Hành cho là mình nghe lầm, hai tay chống lên ngơ ngác nhìn Chu Tử Thư.

"Xùy, thế này mà cũng muốn làm phu quân của ta, ngươi không được đúng không? Vậy để ta đến, cho ngươi biết vi phu..."

Chu Tử Thư còn chưa nói xong, đã bị Ôn Khách Hành mạnh mẽ hôn xuống.

Ban đêm Nam Cương oi bức ẩm ướt, ánh trăng chiếu nghiêng vào cửa sổ, chiếu lên hai thân thể dây dưa như ánh trăng.

"A Nhứ... thích không?"

Chu Tử Thư cắn chặt môi không trả lời, trong mắt Ôn Khách Hành phảng phất như có một ngọn lửa, muốn nhìn thấu y, khiến y không khỏi giơ tay lên che mắt mình lại, "Ngươi, ngươi có thể đừng nói chuyện được không..."

Ôn Khách Hành cười khẽ một tiếng, ngón tay lướt qua bờ môi Chu Tử Thư, "Nhất định là thích."

Trên tay hắn có tầng kén mỏng do luyện võ nhiều năm, nhẹ nhàng cọ qua đôi môi có chút khô ráo của Chu Tử Thư, sau đó nâng mặt y lên.

"A Nhứ, nói ngươi thích ta được không..."

Chu Tử Thư nhìn hắn trong mắt đều là cưng chiều, nhưng cắn cắn môi, chính là không nói.

Quả nhiên, vẻ mặt Ôn Khách Hành cực kỳ bi thương, cúi người chôn mặt ở vai Chu Tử Thư, lẩm bẩm dông dài nói, "A Nhứ... Nói ngươi thích ta, nói ngươi sẽ không rời khỏi ta... nói đi mà..."

Trong lòng Chu Tử Thư giống như bị móng vuốt của chó con cào nhẹ một chút, bất đắc dĩ cười, ghé vào tai hắn nhỏ giọng gọi tên hắn, "Ôn Khách Hành..."

"A Nhứ, ta ở đây."

Giống như vô số lần trước đây, Ôn Khách Hành sẽ ngay lập tức đáp lời y.

"Ta sẽ không rời khỏi ngươi, ta... ta thích ngươi."

Ôn Khách Hành có được thứ mình muốn, hô hấp trầm xuống, dùng sức hôn Chu Tử Thư, chặn thanh âm của y ở trong cổ họng.

Ban đêm ở Nam Cương không có người gõ mõ cầm canh báo giờ, Chu Tử Thư không biết đã cùng hắn lăn qua lăn lại bao lâu, chỉ thấy ánh trăng bên ngoài dâng lên lại hạ xuống, đã ẩn vào rừng cây ngoài cửa sổ.

"... Ngươi quả nhiên là cẩu." Chu Tử Thư mệt mỏi rã rời, cuộn mình trong chăn, tùy ý Ôn Khách Hành ngửi tới ngửi lui trên người mình. Trang sức tiểu hỏa tử Nam Cương tặng y đã sớm bị Ôn Khách Hành dùng nội lực làm cho biến dạng, trở thành một thỏi nguyên bảo.

"Hừ, ngày mai ra ngoài dùng nó mua nước đường uống."

Chu Tử Thư thật không biết hắn lấy đâu ra máu ghen lớn như vậy, nghĩ thầm ngày mai đành phải nhờ Thất gia đền bù cho tiểu tử kia chút gì đó mới được.

"A Nhứ, có thể gọi phu quân nghe một chút không?" Ôn Khách Hành ôm lấy Chu Tử Thư, lại tán khởi đức hạnh.

"Ha..." Chu Tử Thư đã mệt đến không muốn đấu võ mồm với hắn, chỉ lạnh lùng cười nhạo hắn.

Không gọi thì thôi, Ôn Khách Hành nở nụ cười xấu xa, ôm y vào ngực, lần sau lại để cho ngươi gọi cũng không muộn.

Hôm sau, qua buổi trưa Chu Tử Thư mới miễn cưỡng rời giường, vừa mở mắt trông thấy trên bàn bày đầy đồ ăn.

"Lão Ôn, đây là ngươi làm à?" Chu Tử Thư khó có thể tin, nghĩ thầm đây không phải trình độ của hắn.

"Là Thất gia sai người đưa tới" Ôn Khách Hành nói, nghiêng người dựa vào bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc Chu Tử Thư, "Nói thân thể ngươi không tốt, ăn nhiều đồ bổ một chút."

Gân xanh trên trán Chu Tử Thư nhảy lên một cái, rõ ràng từ hôm qua Cảnh Bắc Uyên đã bắt đầu bày trận hố y, khuỷu tay vậy mà hướng ra ngoài, bán bạn già của mình còn rất vui vẻ.

"A Nhứ, ngươi nói xem y biết ngươi là..."

Y biết ngươi là phu nhân của ta. Ôn Khách Hành vừa nói được một nửa, bị Chu Tử Thư cứng rắn nhìn lại, "A ha ha, A Nhứ ngươi đừng động, ta bưng tới cho ngươi ăn."

Chu Tử Thư trừng mắt nhìn hắn, nhìn hắn bận trước bận sau lại cảm thấy có chút đáng yêu. Nửa đời trước y cơ quan toán tận, nửa đời sau lại bất cẩn rơi vào bẫy của "hỗn thế ma vương" này, y lại còn cảm thấy rất tốt, có lẽ y chính là "tội ác tràn đầy", chỉ thiếu một "ác nhân" đến giày vò nửa đời sau của y nữa thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1640#jz48