[Ôn Chu] Khói lửa nhân gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 【温周】人间烟火
Tác giả: shenglaizhiji
Lái xe tiếp tập 17

-═══════-

Ôn Khách Hành không ngủ được.

Thế gian bộn bề, tại sao ái nhân của hắn lại không thể sống lâu?

Hơn hai mươi năm hắn cứng rắn tự biến mình thành "Quỷ" máu lạnh vô tình, ai ngờ tựa như rắn dù độc cũng có bảy tấc, Chu Tử Thư vừa xuất hiện đã trở thành điểm chí mạng của hắn, chút hơi người còn sót lại trong hắn cứ như vậy bị y ngoắc một cái, làm cho Ôn Khách Hành lại trở thành "Người".

Ôn Khách Hành đột nhiên ngồi dậy, lảo đảo đi đến bên cạnh bàn, chộp lấy vò rượu rót vào miệng, hắn đã say lắm rồi, nhưng vẫn mong có thể say thêm một chút, tốt nhất là cho hắn "Túy sinh mộng tử" lần nữa, để hắn ngủ một giấc không biết chuyện người, ngực mới không vừa buồn vừa đau như thế này.

"Lão Ôn! Ngươi vẫn không nghe đúng không?" Ôn Khách Hành say có chút đờ đẫn, vừa ngước mắt lại thấy Chu Tử Thư đã vào phòng hắn từ lúc nào, y nhíu mày, một tay đoạt lấy bầu rượu, một tay vỗ nhẹ lên trán hắn, "Biết ngay ngươi sẽ không ngoan ngoãn đi ngủ, quả nhiên bị ta bắt được."

Ôn Khách Hành si ngốc nhìn y, một phát bắt lấy cổ tay Chu Tử Thư, "A Nhứ... ngươi đừng đi..."

"Ngươi ngoan ngoãn đi ngủ, ta sẽ không đi." Chu Tử Thư qua loa đồng ý, nhưng hiển nhiên Ôn Khách Hành từng bị y qua loa nhiều lần, lập tức đứng dậy ôm lấy y, làm nũng: "Ngươi gạt người, ta mới không ngủ, dù sao ngươi chắc chắn phải đợi ta ngủ say rồi mới lẳng lặng đi, ta không ngủ ngươi sẽ không đi, đúng không?"

Trong lòng Chu Tử Thư mềm nhũn, y vuốt tóc Ôn Khách Hành cười nói: "Uống nhiều như vậy mà vẫn rõ ràng nhỉ."

Ôn Khách Hành đặt cằm lên vai Chu Tử Thư, ôm y đẩy vào trong phòng, Chu Tử Thư biết căn phòng này của hắn còn có một gian phòng nhỏ phía trong, cùng lắm thì chen chúc ở chỗ này ngủ tạm một đêm, đỡ cho Ôn Khách Hành lại phiền y, ai biết đi tới bên giường, Ôn Khách Hành không cẩn thận đụng vào mép giường, ngã ngửa xuống nhưng hai tay vẫn ôm chặt eo y, Chu Tử Thư nhất thời không để ý bị hắn ôm cũng ngã xuống theo, nằm ngay trên người hắn.

"Chậc, ta vừa nói chờ ngươi tỉnh sẽ đánh ngươi một trận, không nghĩ tới bây giờ đã muốn đánh ngươi." Chu Tử Thư muốn đứng dậy khỏi người hắn, lại bị Ôn Khách Hành ôm chặt.

"A Nhứ, cho ta xem vết thương của ngươi..."

Chu Tử Thư vốn định mắng hắn, nhưng vừa cúi đầu lại thấy viền mắt Ôn Khách Hành đều đỏ, rốt cuộc vẫn không thể nhẫn tâm, đành phải kéo cổ áo tới bả vai, "Nhìn đi, nhìn cho đủ."

Vừa rồi lúc đánh nhau với Diệp Bạch Y, tiết y bên trong đã bị giật ra, hiện giờ cổ áo vừa nới lỏng lồng ngực Chu Tử Thư lập tức lộ ra, y lại ghé vào trên người hắn, từ cổ áo có thể nhìn thấy cả bụng dưới.

Tay Ôn Khách Hành có chút run rẩy, đầu ngón tay khẽ chạm vào ngực Chu Tử Thư, da của y không tính là trắng như tuyết, mà là màu mật ong nhàn nhạt, trên ngực ngoại trừ mấy cây đinh dọa người, còn có vô số những vết sẹo nông sâu lớn nhỏ.

"A Nhứ, sao ngươi lại nhiều vết thương như vậy?" Ôn Khách Hành chạm vào vết sẹo trên ngực y, tim muốn thắt lại, "Đau không?"

Chu Tử Thư bị hắn sờ đến có chút tâm phiền ý loạn, quay đi nhỏ giọng nói, "Đều là vết thương cũ, làm sao còn đau được."

"Nhưng ngực ta đau quá, A Nhứ." Ôn Khách Hành run giọng nói, "Tim của ta đau..."

Chu Tử Thư đỏ mặt, một phát bắt lấy cổ tay Ôn Khách Hành, "Được rồi, sờ đủ chưa, một đại nam nhân còn ra thể thống gì nữa."

Nhưng y không ngờ, Ôn Khách Hành lại ôm lưng y đè xuống, chóp mũi của hai người cũng đụng vào nhau, Ôn Khách Hành đè chặt y, "A Nhứ, lúc trước ta lầm rồi, ta cho rằng thiên địa rộng lớn chúng ta vẫn còn quãng đời còn lại để bầu bạn, tâm tư của ta đối với ngươi mặc dù khó mà mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn có thể đợi được một ngày như vậy..."

"Ôn, Ôn Khách Hành..." Chu Tử Thư mơ hồ đoán được hắn muốn nói gì, vô cớ trở nên khẩn trương.

"Ta... ta thật hận chết mình... Nếu biết sẽ như vậy, ngày đầu tiên gặp ngươi, ta đã trói chặt ngươi, nhốt ngươi lại, để cho ngươi không thể rời khỏi ta dù chỉ một giây..."

Một giọt nước từ khóe mắt Ôn Khách Hành lăn xuống, nhỏ vào bàn tay đang chống ở bên gối của Chu Tử Thư, trong lòng y khẽ động, không nhịn được cúi đầu dùng chóp mũi cọ hắn, môi của hai người như gần như xa, "Ngươi không cần nói, ta đều hiểu... Nếu ta biết có ngày gặp được ngươi, lúc trước cũng không đến mức không lưu cho mình một đường lui..."

"Quãng đời còn lại tuy có hạn, nhưng một đêm xuân ta vẫn cho nổi." Chu Tử Thư nói xong nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, "Ngươi có muốn không?"

Ôn Khách Hành có cảm giác mình không ở nhân gian, mà đang ở trong một kẽ hở thời gian, nơi này không có ngày đêm, không có thời gian trôi, không có bất cứ gì ngoài hắn và Chu Tử Thư, tất cả của hắn đều là A Nhứ, tất cả của A Nhứ đều là hắn.

"A Nhứ..." Ôn Khách Hành thấp giọng thì thầm tên của y, thô bạo xé toạc quần áo của Chu Tử Thư, khi hắn rốt cuộc nếm được đôi môi hơi khô đó, mới giống như một người độc hành trong sa mạc rốt cuộc uống được ngụm nước, thở ra một hơi thật sâu.

Nụ hôn vội vàng kích động từ môi đến vành tai, đến bên cổ, đến xương quai xanh, Ôn Khách Hành hôn từng li từng tí khắp người y, như muốn nuốt chửng y, cho đến khi nụ hôn của hắn rơi vào vết sẹo trên ngực, Chu Tử Thư mới phát ra tiếng than nhẹ đầu tiên.

"Ôn Khách Hành... chỗ đó đừng..."

Vết thương đã khép lại tạo thành những vết sẹo khó coi, có lẽ vì xấu hổ, ngay khi Ôn Khách Hành hôn y Chu Tử Thư đột nhiên thở dốc vô thức đưa tay muốn đẩy hắn ra.

Ôn Khách Hành thở hổn hển bắt hai tay của y đè trên đỉnh đầu, dùng dây lưng quấn lại, ngay sau đó nụ hôn nóng rực rơi xuống lồng ngực y, khiến Chu Tử Thư không nhịn được rên rỉ ra tiếng.

"A Nhứ, ngươi nói không muốn, nhưng thật ra rất thích ta hôn chỗ này đúng không?"

Chu Tử Thư cắn chặt răng không nói, nhưng Ôn Khách Hành đã bắt đầu liếm láp thất khiếu tam thu đinh trên ngực y, "A... đừng..."

Nhiệt độ đầu lưỡi xuyên qua thất khiếu tam thu đinh, càng truyền sâu vào ngực Chu Tử Thư, khiến ngực y phập phồng kịch liệt. Ôn Khách Hành vừa liếm láp một bên vừa nhào nặn bên còn lại, cơ ngực Chu Tử Thư căng đầy, cho dù hai tay bị trói ở đỉnh đầu, lồng ngực vẫn hơi nhô lên, nhất là hai đầu vú đỏ thẫm, dưới sự trêu đùa của Ôn Khách Hành đã sớm cứng lên.

"Ưm..." đầu vú một bên bị Ôn Khách Hành ngậm lấy, một bên bị nắm, đầu lưỡi hắn đảo quanh quầng vú, thi thoảng khẽ cắn một ngụm, khiến Chu Tử Thư càng lúc càng nóng.

"A Nhứ, ta có làm ngươi thoải mái hơn bọn hắn không?" tay Ôn Khách Hành phủ lên ngực y, xoa nắn vừa chậm chạp vừa hạ lưu, chen một chân vào giữa hai chân y, đỉnh nhẹ vào nam căn của y.

"Câm miệng, ta chưa bao giờ cùng nam nhân..." Chu Tử Thư mắng, bên dưới lại không chịu kém nổi lên phản ứng, đồng thời y cũng cảm giác được Ôn Khách Hành cứng rắn chọc vào đùi mình, dáng vẻ vận sức chờ phát động.

"Vậy nghĩa là từng có với nữ nhân." ánh mắt Ôn Khách Hành run lên, uống một ngụm giấm của quá khứ, sau đó cười khẽ, "A Nhứ, sau này ngươi chỉ có thể có ta."

Chu Tử Thư không muốn để ý hắn, có lẽ đã lâu chưa làm, hoặc là trước đó cũng chưa từng nghĩ tới, lần đầu tiên y phát hiện thì ra ngực mình lại mẫn cảm như vậy, Ôn Khách Hành vừa xoa vừa liếm một hồi, xuân thủy của y đã thấm ướt toàn bộ nam căn.

"Ngươi nháo đủ chưa, Ôn Khách Hành, ta thấy ngươi có phải không được đúng không..." Chu Tử Thư sợ mình cứ như vậy bị hắn trêu tới bắn ra, đành phải khích tướng, nam nhân quả nhiên không thể nghe hai chữ "không được", Ôn Khách Hành hừ lạnh một tiếng, tách hai chân của y ra.

Chu Tử Thư biết Ôn Khách Hành phong nguyệt lão làng, hơn nữa trước giờ hắn luôn thích nam nhân, nhưng y không ngờ Ôn Khách Hành thật sự tinh thông loại chuyện này, mặc dù lúc đầu có hơi đau, nhưng đầu lưỡi và ngón tay hắn du tẩu khắp thân thể y, chẳng mấy chốc đã khiến y hoàn toàn thả lỏng, lại cảm nhận cự vật của hắn cắm trong cơ thể mình, chẳng những không cảm thấy đau đớn, mỗi lần ra vào còn mang theo một tia lửa nhỏ, trêu chọc thân thể đã lâu không hoan hảo của y.

"Ưm... a..." Chu Tử Thư bị hắn đè dưới thân làm tới cả người mềm nhũn, hậu huyệt cũng bị hắn cắm đến ướt mềm, trên người y vốn không có một chút thịt thừa, bụng dưới phẳng lì theo động tác của Ôn Khách Hành phác họa rõ ràng hình dạng thứ đó của hắn, Ôn Khách Hành đặt tay lên bụng dưới của y, dùng sức đỉnh vào, "A Nhứ, ta vào có sâu không..."

Chu Tử Thư phát ra một tiếng rên rỉ lười biếng, hiển nhiên là đang rất hưởng thụ, đôi chân dài quấn lên eo hắn, thở hổn hển cười nói: "Ta thấy ngươi chưa ăn cơm thì phải, sâu nữa đi."

Hô hấp của Ôn Khách Hành nặng thêm vài phần, quả nhiên động tác càng mãnh liệt, Chu Tử Thư bị hắn làm tới rên rỉ không ngừng, trên người phủ một tầng mồ hôi mỏng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên làn da màu mật của y, Ôn Khách Hành cúi đầu liếm đi mồ hôi bên cổ y, như dã thú ân ái cùng y.

Chu Tử Thư đắm chìm trong khoái cảm vô tận, y cho rằng ngũ giác của mình đã sớm suy yếu, nhưng mà phần da thịt kề cận này lại khiến y dục tiên dục tử, y ôm chặt lấy Ôn Khách Hành, móng tay cắm sâu vào da thịt trên lưng hắn, khàn giọng ghé vào bên tai hắn không ngừng đòi hỏi, Ôn Khách Hành giống như phát điên hung hăng xỏ xuyên y, như thể muốn xé nát y nuốt vào trong bụng.

Lúc tờ mờ sáng, hai người mồ hôi đầm đìa rốt cuộc ôm lấy nhau ngừng lại, chăn đệm bên dưới đã vừa ướt vừa nhàu, Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư, hai người dính chặt vào nhau không muốn tách ra.

"Lão Ôn, thật ra ta vẫn còn một cách."

Hơi thở của Ôn Khách Hành vừa mới bình ổn, nghe y nói có cách lại lập tức khẩn trương, "Cái gì? Ngươi nói là, có cách để rút đinh trong người ngươi?"

Chu Tử Thư "ừm" một tiếng, "Ta vốn không muốn nợ hắn ân tình này..."

Tim Ôn Khách Hành nhảy lên, lại nghe được Chu Tử Thư thở dài nói, "Nhưng ai bảo ta không bỏ được ngươi, còn muốn cùng ngươi bạch đầu giai lão."

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót líu lo buổi sáng, tiếng rao hàng chợ sáng xa xa cũng mơ hồ truyền tới, Chu Tử Thư bỗng nhiên thèm ăn mì hoành thánh nóng hổi ở quầy hàng kia, một ngày mới lại bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1640#jz48