[Ôn Chu] Thái Hồ xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 【温周】太湖春 ABO
Tác giả: shenglaizhiji
• Tag: ABO, ghen tuông, ngoài trời...
• Mặt ngoài lẳng lơ bên trong trung khuyển công X Mặt ngoài liệt nữ (?) bên trong hơi dụ thụ

Alpha: Càn nguyên
Omega: Khôn trạch
Beta: Hòa di
Pheromone: Tín hương

-═══════-

Vào tháng ba, cảnh xuân Thái Hồ đẹp vô cùng, trên hồ thấp thoáng vài ba chiếc thuyền hoa, sáo trúc cách không lọt vào tai, rất thích ý.

Trong cảnh đẹp như tranh vẽ này, một nam tử mặc áo vải thô mang đấu lạp, thi triển khinh công xẹt qua mặt hồ, bay về phía rừng trúc bên hồ.

"A Nhứ! A Nhứ ngươi chờ ta một chút đi mà..."

Trong tiếng nhạc lại nghe thấy thanh âm của một nam nhân từ xa mà đến, nam tử mặc áo vải thô nghe vậy nhíu mày, tăng nhanh tốc độ, nam nhân phía sau y mặc một bộ thanh sam, khinh công tương xứng, một đường đuổi theo mà đến.

Hai người bay qua non xanh nước biếc, không biết đuổi theo bao nhiêu dặm, nam nhân đội đấu lạp rốt cuộc không chịu nổi phiền phức, xoay người đáp xuống một ngọn cây, dù là một nam nhân người cao chân dài đứng ở ngọn cây lại thân nhẹ như yến. Người phía sau thấy y đã chịu dừng lại, cũng dừng ở một ngọn cây khác bốn mắt nhìn nhau. Bay một đường này, hắn thậm chí hơi thở cũng không gấp, còn ung dung cầm quạt ngọc 'xoạt' một cái mở ra, nhẹ nhàng phe phẩy trước ngực.

"Ngươi đã xong chưa hả?" khuôn mặt nam nhân ẩn bên trong đấu lạp nhìn không rõ ràng, nhưng chỉ nghe thanh âm liền biết y tức giận.

Nam nhân áo xanh tươi cười "A Nhứ, ngươi nói không rõ ràng, ta làm sao yên tâm để cho ngươi đi được."

"Ta bởi vì sơn trang có việc gấp, không thể tham gia đại hội anh hùng, đã cùng các đại môn phái chào hỏi qua, tại sao lại nói không rõ ràng?"

"Nhưng ngươi không nói với ta, A Nhứ, trong lòng ngươi ta không có chút phân lượng nào sao?" người kia nói xong, hơi oán trách nhìn y một cái.

Chu Tử Thư thở dài, đầu tháng y được mời tới tham gia đại hội anh hùng Thái Hồ, trên đường đi tình cờ gặp nam nhân tên Ôn Khách Hành, tuy là một người tốt bụng suốt dọc đường cũng đối với y chăm sóc có thừa, nhưng lại nói nhiều quá mức, mỗi ngày đều khiến y phiền muộn không thôi.

Thật ra ồn ào cũng không sao, nhưng Chu Tử Thư trang chủ Tứ quý sơn trang cao cao tại thượng lại là một khôn trạch, chuyện này ngoại trừ người hầu thân cận Hàn Anh của y ra không có người thứ hai biết được. Vốn dĩ Chu Tử Thư đã tính toán tình kỳ lần này không rơi vào thời gian đại hội, nhưng có lẽ anh hùng hào kiệt tụ hội, trong đó đa số là càn nguyên mới gây nhiễu loạn nội tức của y, sáng sớm hôm nay lại bất ngờ lâm vào tình kỳ.

Chu Tử Thư vội vàng uống một viên ẩn tín đan, sau đó bái biệt các môn phái, không ngờ Ôn Khách Hành này không chịu buông tha muốn hỏi y rốt cuộc làm sao, thời gian của ẩn tín đan có hạn, nếu trong vòng một canh giờ không kịp trở về chỉ sợ sẽ bại lộ, Chu Tử Thư hung hăng trừng hắn một cái, lại đụng phải ánh mắt tràn đầy ân cần của đối phương, ngược lại chính mình có chút không đành lòng.

"Ôn huynh không cần lo lắng, ta thật sự không có việc gì, đợi ta lo liệu tốt sơn trang, lại cùng Ôn huynh luận bàn cũng không muộn." Chu Tử Thư nói xong, hướng hắn chắp tay, "Ta với ngươi bái biệt từ đây đi."

"A Nhứ, ngươi cần gì phải cự người ngàn dặm như vậy, người hầu kia của ngươi lại không ở bên cạnh, không bằng để ta hộ tống ngươi về sơn trang đi."

Chu Tử Thư vừa định nói chuyện, bỗng nghe thấy một tiếng va chạm rất nhỏ, y vừa ngước mắt, thấy Ôn Khách Hành cũng đang đưa mắt ra hiệu với mình, hai người lập tức ngầm hiểu đồng thời tránh sang hai bên, gần như trong nháy mắt đó hai ám khí từ dưới tán cây bắn ra. Chu Tử Thư một cước đá bay ám khí, tiện tay hái xuống một mảnh lá trúc hướng chỗ ám khí phóng ra bắn tới, nghe được tiếng kêu đau sợ hãi.

"A Nhứ, ngươi trốn kẻ thù liền nói trốn kẻ thù, chẳng lẽ ta sẽ không giúp ngươi sao?" Ôn Khách Hành xoay người nhảy xuống đất, tiếp tục giao thủ với mấy người áo đen mai phục dưới tán cây.

Chu Tử Thư thật sự oan uổng, y xác thực không phải vì trốn tránh kẻ thù, nhưng ám khí kia thoạt nhìn giống như của tổ chức trên giang hồ gọi là Độc Hạt, bọn chúng vẫn luôn thèm muốn bí tịch dịch dung của Tứ quý sơn trang, nhưng Chu Tử Thư tuyệt đối sẽ không để chúng toại nguyện. Làm sao sớm không đến muộn không đến lại đụng phải bọn chúng ngay lúc này, thật đúng là nhà dột còn gặp mưa.

"Các ngươi muốn đánh thì tìm ta, không liên quan đến hắn." Chu Tử Thư cũng xoay người nhảy xuống đất, hướng về phía đám người áo đen nói lớn.

Ai ngờ tên áo đen còn chưa kịp phản ứng, Ôn Khách Hành đã mở miệng trước, "Này, ta hộ tống y về nhà, các ngươi đánh với ta trước."

Chu Tử Thư thật muốn đem bọn họ dọn dẹp một thể, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống tạm giữ Ôn Khách Hành lại, sau đó hai người hợp lực khống chế đám người áo đen.

"Nói, ai phái các ngươi tới?" Chu Tử Thư dùng mũi chân đá đá bả vai tên áo đen "Có phải Độc Hạt không?"

Ôn Khách Hành quan sát một chút, giống như phát hiện thứ đồ chơi mới mẻ, cười nói "A Nhứ, bình thường ngươi thẩm vấn người khác như vậy sao? Có muốn ta giúp ngươi không?"

Chu Tử Thư nhìn hắn, lộ ra một nụ cười mang theo huyết khí, "Thấy hắn chỉ là một tên đạo chích, không muốn làm khó hắn mà thôi — Lúc ta thẩm vấn người khác, không ai dám nhìn."

Người áo đen nghe xong không khỏi run rẩy một chút, nhưng Ôn Khách Hành lại giống như gãi đúng chỗ ngứa, cất cây quạt xếp, chậm rãi phủi tay, hướng Chu Tử Thư làm động tác 'mời'.

Thật sự Chu Tử Thư không muốn thẩm vấn, ẩn tín đan sắp hết tác dụng y chỉ muốn mau chóng vứt bỏ đám người áo đen và cả Ôn Khách Hành giống như miếng cao da chó này, vì thế y trói chặt mấy tên áo đen, dự định ném qua một bên coi như xong.

Ai ngờ đang trói tên cuối cùng, gã thừa dịp Chu Tử Thư khom lưng bỗng nhiên tiến đến bên tai y thấp giọng nói câu gì đó, Chu Tử Thư sững sờ cả người, tên áo đen nhanh chóng thổi ra một luồng khói trắng, Chu Tử Thư vô tình hít vào một hơi, ho khan không dứt.

Ôn Khách Hành thấy tình huống không đúng, xông lên trước một chưởng đánh vào ngực tên áo đen, không nhẹ không nặng, tên kia phun ra một ngụm máu liền nằm bất động trên mặt đất. Chu Tử Thư lại vì không cẩn thận hít phải thứ khói trắng kia, bắt đầu choáng váng từng cơn.

"A Nhứ, A Nhứ ngươi sao vậy?"

"Ta, ta không sao..." Chu Tử Thư cảm giác được Ôn Khách Hành đi tới ôm lấy bả vai y, vừa rồi người kia nhỏ giọng nói với y "Chủ tử nhà ta biết ngươi thật ra là một khôn trạch, ngươi không giao bí tịch ra, thì chờ bị người trong thiên hạ nhạo báng đi".

Chu Tử Thư không biết khói trắng kia là thứ gì, nhưng tác dụng của ẩn tín đan đang nhanh chóng biến mất, mà ngay lúc này y lại ngửi thấy mùi tín hương của càn nguyên...

"A Nhứ, ngươi quả nhiên là khôn trạch."

Giọng của Ôn Khách Hành vang lên trên đỉnh đầu y, giống như cách một tầng sương mù không thể nghe rõ. Thì ra Ôn Khách Hành... là càn nguyên.

Chu Tử Thư khó có thể tin nhìn hắn, lại chỉ thấy một đôi mắt mỉm cười, y chưa từng cảm giác được tín hương của Ôn Khách Hành, lại bởi vì hắn vẫn luôn ở bên cạnh mình nũng nịu đùa giỡn Chu Tử Thư còn cho rằng hắn là hòa di, ai ngờ nội lực của hắn quá mạnh, lại có thể khống chế tín hương. Lúc này Chu Tử Thư mới phát hiện mình bị qua mặt, oán hận nhìn hắn.

"Ta đã nói ta nhìn người chưa bao giờ sai." Ôn Khách Hành một tay ôm lấy y, vận khinh công bay lên vô cùng nhẹ nhàng, "Ngươi diệu nhân như vậy, sao có thể không phải chứ? Hmm..."

Ôn Khách Hành cúi đầu hít sâu một hơi, "A Nhứ, tín hương của ngươi thật là câu nhân."

Mặt Chu Tử Thư tức giận đến trắng bệch, lại không có khí lực đánh hắn, đành phải chửi ầm lên.

"A Nhứ, ngươi mắng ta làm gì, những người đó xuất hiện chỉ là trùng hợp, đơn giản là để cho ta sớm biết bí mật của ngươi — dù sao ta sớm muộn cũng sẽ biết, ẩn tín đan một canh giờ là mất hiệu lực đúng không? Chỉ cần ta mặt dày mày dạn đi theo ngươi, kiểu gì cũng sẽ phát hiện bí mật của ngươi." Ôn Khách Hành ôm y tới một khách điếm, bắt đầu nhân lúc cháy nhà đi hôi của, "A Nhứ, để ta giúp ngươi có được không?"

Chu Tử Thư nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi dám đụng vào ta thử xem."

Ai ngờ Ôn Khách Hành thật sự không đụng, hắn đặt Chu Tử Thư ở trên giường đắp kín chăn, ngồi xuống bên cạnh nhìn y, "A Nhứ, ngươi cần gì ủy khuất mình như vậy?"

Chu Tử Thư tình kỳ đã tới lại thêm thất khiếu tam thu đinh trong ngực tra tấn, thân thể vô cùng suy yếu. Từ năm 16 tuổi biết mình là khôn trạch y chưa hề tiết lộ với bất kỳ ai, cũng chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì với càn nguyên, chỉ vì y trời sinh tính tình quật cường, không muốn bị người coi thường, bởi vậy tình nguyện một mình chịu đựng cũng không kêu rên một tiếng.

Nhưng tín hương trên người Ôn Khách Hành làm cho y lần đầu tiên sinh ra cảm giác khao khát, chỉ mơ hồ ngửi thấy cũng làm cho y muốn sa vào trong đó, nhưng nhất thời y vẫn không bỏ được tự tôn, lại nghĩ tới ngay từ đầu Ôn Khách Hành đi theo y cũng là vì nhận định y là khôn trạch, muốn chờ y sơ suất, Chu Tử Thư càng nghĩ càng tức giận, tại sao mang khuôn mặt tuấn tú như vậy lại là một tên đăng đồ tử.

"Không nhọc Ôn đại thiện nhân lo lắng, nếu bây giờ ngươi đi ra ngoài không quản ta nữa, chính là giúp ta một đại ân." Chu Tử Thư cắn răng phun ra mấy câu, trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi.

"Ơ kìa, A Nhứ ngươi nói cái gì vậy, một mình ngươi ở đây lại trong tình kỳ, nếu bị kẻ xấu bắt nạt thì phải làm sao? Ta dù bất tài, nguyện..."

Ôn Khách Hành còn chưa nói hết, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gọi ầm ĩ.

"Trang chủ! Trang chủ ngài ở bên trong sao?"

Biểu tình trên mặt Ôn Khách Hành cứng đờ một chút, đành phải đứng dậy đi mở cửa, thấy tên hầu ngốc của Chu Tử Thư đang đứng bên ngoài sốt ruột gọi loạn.

"Ài, đừng gọi nữa, người ở trong này." Ôn Khách Hành mặt thối gọi hắn vào, Hàn Anh vừa thấy Chu Tử Thư vội vàng quỳ xuống, "Trang chủ, ta tới chậm, để ngài chịu ủy khuất."

Ôn Khách Hành đứng ở cửa trong lòng có chút không thoải mái, thầm nói ngươi tới chậm nhưng ta vẫn luôn ở đây, cũng không để trang chủ nhà ngươi phải chịu ủy khuất gì.

"Không sao, Ôn, Ôn đại hiệp một đường chiếu cố ta đến tận đây." Chu Tử Thư nói xong nhìn hắn một cái, Ôn Khách Hành bỗng cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.

"Được rồi, ở đây cũng không còn chuyện của ta nữa." Ôn Khách Hành nhìn lướt qua chủ tớ tình thâm nhà bọn họ, hậm hực nói.

Hàn Anh vội vàng chạy đến cửa, giữ chặt tay áo Ôn Khách Hành, "Nhờ có Ôn đại hiệp ra tay cứu giúp, chuyện hôm nay, vạn mong, vạn mong..."

Vẻ mặt Ôn Khách Hành không kiên nhẫn quơ quơ cây quạt, "Ta sẽ không nói ra."

Mỹ nhân như vậy, sao có thể để người bên ngoài cũng biết y là khôn trạch? Ôn Khách Hành nhìn thoáng qua tiểu tử ngốc này, chán nản đi ra.

**

Tầm hoa vấn liễu đến nửa đêm, trên đường trở về khách điếm Ôn Khách Hành vẫn rầu rĩ không vui. Những dung chi tục phấn này làm sao có thể so được với A Nhứ thanh tân thoát tục của hắn? Nhưng là mỹ nhân đều có chút tính tình, không thể nóng vội... Ôn Khách Hành tự trấn an mình, phòng của hắn ở ngay bên cạnh Chu Tử Thư, lúc trở về phòng đi ngang qua thấy trong phòng Chu Tử Thư còn sáng đèn, hắn có chút chần chờ, lặng lẽ ở cửa nghe động tĩnh.

"A......"

Thanh âm này, là Chu Tử Thư. Ôn Khách Hành nghe được trong lòng khẽ động, thiếu chút nữa muốn đẩy cửa đi vào, ai ngờ giọng nói của Hàn Anh vang lên, "Trang chủ, thuốc sắp có tác dụng rồi, ngài chịu đựng một chút..."

Tiểu tử này... Ôn Khách Hành chợt nghĩ, chuyện Chu Tử Thư là khôn trạch từ nhỏ chỉ có Hàn Anh biết, Hàn Anh lại là người y vẫn mang theo bên người, chẳng lẽ...

Ôn Khách Hành ghen tuông đại phát, lại không thể làm gì, trở lại trong phòng nhớ tới Chu Tử Thư có lẽ còn đang trằn trọc ở cách vách, hắn nhớ rõ lúc đắp chăn cho y, hình như thấy trên ngực y có vết thương, e là mỗi tháng Chu Tử Thư không chỉ riêng tình kỳ tra tấn... Ôn Khách Hành thở dài, rút tiêu ngọc bên hông ra, nhẹ nhàng thổi.

Thổi một hồi, tiếng rên rỉ sát vách dần dần ngừng lại, bởi vì tiếng tiêu của hắn có thể điều hòa nội tức. Ôn Khách Hành cứng rắn đè ép tà hỏa trong người, thật sự ở trong phòng thổi tiêu một đêm, thẳng đến khi trời tờ mờ sáng, hắn nghe được Chu Tử Thư ở phòng bên cạnh hình như tỉnh lại muốn uống nước, biết tình kỳ của y đã thuận lợi trôi qua.

Ôn Khách Hành cất tiêu, xuống lầu phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước nóng và thức ăn thanh đạm đưa lên, thanh toán tiền, còn mình thì lặng lẽ rời đi.

**

Từ sau lần đó gần một tháng Chu Tử Thư không gặp lại Ôn Khách Hành.

"A Nhứ, cái này rất ngọt, ngươi nếm thử ~"

"A Nhứ! Ngươi xem ta mua cái gì này?"

"A Nhứ, đừng uống rượu lạnh, ta hâm nóng cho ngươi."

Chu Tử Thư thở dài, người này ồn ào quá mức cũng thôi đi, tại sao không ở trước mặt vẫn có thể nghe thấy thanh âm của hắn.

Ngày đó y thật sự cho rằng Ôn Khách Hành sẽ không buông tha cho mình, dù sao Hàn Anh căn bản cũng không phải đối thủ của hắn, nhưng hắn cứ như vậy đi, còn vì mình thổi tiêu một đêm, giúp mình điều tức tĩnh khí.

Hỗn tiểu tử từ đâu tới làm cho người ta nhìn không thấu, nếu là đăng đồ tử sắc dục huân tâm, y cũng có thể nhất đao lưỡng đoạn, giang hồ không gặp, nhưng Ôn Khách Hành hết lần này tới lần khác cợt nhả như vậy, kỳ thực lại đối với y cẩn thận chu đáo, ngược lại khiến y không bỏ xuống được.

Trong lòng Chu Tử Thư thầm mắng Ôn Khách Hành tâm cơ quá sâu, nhất định là phong nguyệt đã quen cố ý lấy lui làm tiến, trong lòng lại không giận nổi, vừa nghĩ đến hắn liền thất thần, ngay cả Hàn Anh đi đến cũng không biết.

"Trang chủ" Hàn Anh cầm trong tay một phong thiệp mời, "Thái Hồ Triệu Kính Triệu đại hiệp gửi thiệp tới, mời trang chủ đến phủ thượng phó ước."

Chu Tử Thư cầm lấy nhìn một chút, y biết Triệu Kính gần đây muốn nâng cao địa vị của mình trong giang hồ, cho nên thường xuyên tìm chút lý do tụ tập anh hào, vì mình gia tăng danh vọng, mặc dù Chu Tử Thư không thích những trường hợp này, nhưng lần này lại nghĩ nghĩ đáp ứng.

"Anh nhi, giúp ta chuẩn bị hành trang, ngày mai khởi hành." Chu Tử Thư nói xong lại bỏ thêm một câu, "Ngươi ở lại trông chừng sơn trang, một mình ta đi là được."

**

Lần trước tới Thái Hồ vẫn là đầu xuân, lúc này đã là cảnh cuối xuân. Chu Tử Thư một đường phơi nắng ngắm cảnh, rất nhàn nhã, rõ ràng một ngày là có thể đi hết lộ trình, y ngày thứ ba vẫn còn chưa đến, nhưng mà cuối xuân ngay cả ban đêm thời tiết cũng không lạnh, Chu Tử Thư lười tìm khách điếm, dưới ánh trăng chậm rãi cưỡi ngựa độc hành.

"Vạn lý thanh thiên nhất luân nguyệt, canh ba tuyết lãng Thái Hồ xuân... A Nhứ, thật là trùng hợp."

Chu Tử Thư vừa quay đầu lại, chỉ thấy Ôn Khách Hành mặc một thân xiêm y đỏ rực, cưỡi một con ngựa trắng đi tới.

"Ôn huynh, quả nhiên thật trùng hợp." Chu Tử Thư nhàn nhạt nói, ánh mắt lại không nhịn được nhìn hắn thêm một lần.

Ôn Khách Hành thấy y chẳng có chút rung động nào hơi bĩu môi, "A Nhứ, ngươi đã một tháng không gặp ta, sao chẳng thấy vui vẻ chút nào?"

Lỗ tai Chu Tử Thư hơi đỏ lên, nhưng vẫn lạnh nhạt nói, "Giang hồ tử đệ, bình tung lãng tích, đừng nói một tháng không gặp, từ biệt chính là ba năm, năm năm cũng có."

Ôn Khách Hành bẹp miệng, oán giận nói "Ba năm, năm năm? Vậy ta sẽ nhớ ngươi muốn chết, chân trời góc biển cũng phải tìm ra ngươi."

Chu Tử Thư thấy đối phương lại nói mấy lời cợt nhả liền không để ý tới hắn, ai ngờ Ôn Khách Hành lại bỏ ngựa của mình, phi thân nhảy đến phía sau y, cùng y cưỡi chung. Hắn đưa tay bắt lấy dây cương, thuận thế nắm tay Chu Tử Thư.

"A Nhứ, ngươi cũng là Triệu Kính mời đến? Sao không đi nhanh chút, lại ở đây chậm rãi ung dung."

"Ta vì lên đường đêm khuya cũng không ở trọ, sao ngươi lại nói ta không đi nhanh?"

"Ngươi đừng lừa ta, ta đã theo ngươi ba ngày, lộ trình một ngày tại sao ngươi đi tận ba ngày?" Ôn Khách Hành nói xong mới ý thức được hình như mình vừa lỡ miệng, nhìn Chu Tử Thư lại thấy khóe miệng y đã sớm nhếch lên, liền biết mình bị bẫy.

Không đi chậm một chút, sao có thể ép ngươi mất hết kiên nhẫn ra tìm ta? Chu Tử Thư thầm nghĩ.

"Ta đây không phải lo lắng cho ngươi sao... tiểu phó nhân kia của ngươi đâu?" Ôn Khách Hành bị vạch trần cũng không ngại ngùng, ngực hắn dán vào lưng Chu Tử Thư, hai người theo vó ngựa xóc nảy như gần như xa.

"Ở lại trông coi sơn trang."

Ôn Khách Hành nhất thời không nói chuyện, hắn suy nghĩ một chút, dần dần cảm giác được cái gì, lại nhìn ánh trăng trên trời, vừa to vừa tròn, giống như ngày hắn đuổi theo Chu Tử Thư tháng trước.

"A Nhứ, ngươi, ngươi rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi?"

"Ta nghĩ thông suốt cái đầu ngươi." Chu Tử Thư lạnh lùng nói, ánh mắt lại nhu hòa.

Một luồng tín hương mê người lan tỏa xung quanh Ôn Khách Hành, để cho trái tim hắn điên cuồng đập loạn, quả nhiên là tình kỳ của Chu Tử Thư lại tới, nhưng tại sao y...

Chu Tử Thư mềm mại ngã ra sau, tựa vào bả vai Ôn Khách Hành, hắn ôm ấp nhuyễn ngọc lại khẩn trương đến không biết làm thế nào, đành phải ôm lấy Chu Tử Thư trước, phi thân ẩn vào trong rừng cây bên hồ.

Ôn Khách Hành thôi động nội lực giải phóng tín hương của mình bao quanh Chu Tử Thư, cởi ngoại bào đỏ rực của mình lót dưới người y, Chu Tử Thư mặc một bộ bạch y càng tôn lên môi hồng răng trắng, tóc đen như mực.

"A Nhứ..." Ôn Khách Hành gạt lọn tóc mai trước trán y, nhẹ nhàng hôn xuống, "Ta, ta có thể không?"

Chu Tử Thư hơi cười, giơ tay nắm cổ áo hắn kéo về phía mình, "Ngươi dám đụng vào ta thử xem."

Ôn Khách Hành nở nụ cười, xoay người ôm lấy Chu Tử Thư, kéo dây lưng của y.

Bóng đêm nồng sâu, tín hương của Ôn Khách Hành so với màn đêm còn dày đặc hơn, kéo dài vài dặm, giống như hận không thể tỏ rõ với thế nhân, đêm nay hắn muốn chiếm hữu một khôn trạch tuyệt thế.

"Ưm..." hầu kết Chu Tử Thư khẽ động, đè xuống một tiếng rên rỉ, y phục trên người đã bị Ôn Khách Hành kéo tới lộn xộn, lộ ra khuôn ngực đầy vết thương cùng đôi chân dài trắng nõn.

Ôn Khách Hành từ trên xuống dưới nhẹ nhàng hôn khắp thân thể y, hôn đến mỗi vết sẹo liền ép hỏi Chu Tử Thư làm sao mà có, nếu không nói hắn liền dùng đầu lưỡi liếm qua liếm lại, Chu Tử Thư vốn đang trong tình kỳ không chịu nổi trêu chọc, toàn bộ bí mật cứ như vậy bị hắn ép hỏi bằng sạch.

"A Nhứ, ngươi đối với mình thật đủ tàn nhẫn..." Ôn Khách Hành nói xong đã hôn tới bụng dưới, hắn nhẹ nhàng cắn thịt mềm bên eo Chu Tử Thư, nhỏ giọng nói, "Để ta đối tốt với ngươi một chút."

"A! Đừng..." Chu Tử Thư vạn vạn không ngờ tới Ôn Khách Hành lại ngậm lấy nam căn của mình, thân thể y chấn động, một luồng nhiệt khí hướng bụng dưới xông tới, "Chỗ đó không được..."

Ôn Khách Hành cảm thấy y phản ứng thẹn thùng như vậy quá mức đáng yêu, động tác càng thêm mạnh bạo, đầu lưỡi liếm dọc theo thân trụ trên dưới trêu chọc, một tay nắm lấy hai viên ngọc bên dưới nhẹ nhàng xoa nắn.

"Ưm... a..." Chu Tử Thư chưa từng trải qua loại chuyện này, bị hắn mút đến thần hồn điên đảo, ánh trăng xuyên thấu qua cành lá chiếu xuống, y cảm thấy như đang bị người vây xem, xấu hổ vạn phần, nhưng thân thể lại nóng như lửa đốt, hậu huyệt cũng dần dần ướt át.

"A Nhứ, ta hầu hạ thế nào? So với tiểu phó nhân kia của ngươi thì tốt hơn nhiều đi."

Chu Tử Thư vừa nghe hắn hiểu lầm mình và Hàn Anh, không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngươi khốn kiếp... Hàn Anh và ta mới không có... a..."

"Thật sự không có?"

"Ngươi nói nữa, ta liền tức giận..."

Ôn Khách Hành thấy y nói rõ ràng, mới biết được mình suy nghĩ quá nhiều, vì vậy càng trở nên vui vẻ, "A Nhứ, vậy ta là càn nguyên đầu tiên của ngươi đúng không?"

Chu Tử Thư không muốn để ý tới hắn, Ôn Khách Hành cười vui vẻ một chút lại bắt đầu liếm láp chỗ đó, nuốt tính khí của y vào thật sâu, cắm đến tận yết hầu, sau đó hóp hai bên má, lại dùng cổ họng kẹp lấy quy đầu, quả nhiên Chu Tử Thư chưa bao giờ nếm trải khoái cảm như vậy, rên rỉ mấy lần liền xuất trong miệng hắn.

"A Nhứ, ngươi thật ngọt." Ôn Khách Hành cố ý nuốt xuống ngay trước mặt y, khóe miệng còn dính một ít dịch trắng, Chu Tử Thư xấu hổ phẫn nộ muốn chết, giơ tay che mặt mình lại.

"Vô sỉ!"

"Còn có thứ vô sỉ hơn này..." Ôn Khách Hành nói xong, tách hai chân Chu Tử Thư ra, đưa tay vào khe mông của y sờ soạng, đã sớm vừa ướt vừa trơn, "A Nhứ, ngươi muốn ta đến vậy sao."

Chu Tử Thư không nói lời nào, vẫn muốn tiếp tục mắt điếc tai ngơ, bất ngờ bị Ôn Khách Hành nắm cổ tay kéo ra buộc phải lộ mặt, cự vật của hắn kề vào hậu huyệt của y, trong mắt lóe lên một tia điên cuồng của dã thú.

"A Nhứ, nhìn ta thật kỹ."

Chu Tử Thư chăm chú nhìn hắn giống như bị bỏ bùa, thừa nhận mình thật sự yêu cái tên điên này "A!" Ôn Khách Hành bỗng nhiên dùng sức, côn thịt tiến vào hơn một nửa khiến Chu Tử Thư giật mình kêu lên.

"Ngoan lắm, A Nhứ... lớn tiếng một chút..." Ôn Khách Hành nắm chân y quấn lên người mình, như thế này hắn có thể nhìn thấy rõ ràng mình chiếm lấy y như thế nào, côn thịt to lớn chậm rãi đỉnh vào hậu huyệt, mỗi nếp uốn đều bị căng ra, thân thể Chu Tử Thư đến tình kỳ mẫn cảm dị thường, còn chưa thế nào đã bắt đầu tiết mật hoa.

"Ưm... A! Ôn Khách Hành... Ngươi nhẹ chút..."

Ôn Khách Hành nhiều lần xâm nhập giống như hận không thể xỏ xuyên người y, Chu Tử Thư khó nhịn rên rỉ, cảm thấy thứ đó của Ôn Khách Hành cứng rắn thô dài, sợ hắn sẽ đâm hỏng mình, lại cảm thấy đường hành lang tê dại từng đợt, càng muốn nhiều hơn.

"Nhẹ chút? A Nhứ, ngươi lúc nào cũng nghĩ một đằng nói một nẻo." Ôn Khách Hành nói xong, ngược lại càng hung ác đỉnh vào, quả nhiên, Chu Tử Thư phát ra một tiếng rên rỉ kéo dài, giống như mèo cái gọi bạn tình đêm xuân.

Ôn Khách Hành cười khẽ một tiếng, càng tin chắc Chu Tử Thư chính là mạnh miệng, vừa nhanh vừa ác ra vào mấy trăm cái, hậu huyệt của Chu Tử Thư bị hắn làm đến mềm xốp, mật hoa theo động tác kịch liệt chảy tràn xung quanh, mang theo hương ái dục nồng đậm, thúc giục Ôn Khách Hành thú tính đại phát.

"A Nhứ, ngươi có biết dáng vẻ hiện tại của mình như thế nào không?" Ôn Khách Hành vừa mạnh mẽ cắm rút vừa cười xấu xa hỏi.

Quần áo của Chu Tử Thư bị hắn lột sạch sẽ, trên thân thể trần trụi ngoại trừ những vết sẹo cũ, còn có dấu vết mập mờ Ôn Khách Hành vừa mới hôn cắn lưu lại, nhưng Ôn Khách Hành ngoại trừ vạt áo trước ngực bị nới lỏng một chút, cơ hồ vẫn là áo mũ chỉnh tề.

"Bình thường ngươi có bao nhiêu lạnh lùng, bây giờ liền có bấy nhiêu dâm đãng... A Nhứ, sao ngươi lại chọn ta?" Ôn Khách Hành nắm lấy cằm y, ngón tay lướt qua bờ môi run rẩy của Chu Tử Thư.

"Ưm... haa... tên cầm thú ngươi..." Chu Tử Thư dưới thân khó nhịn, nào có tâm tư trả lời hắn, giờ phút này y hoàn toàn không còn chút tôn nghiêm, chỉ một lòng nghĩ đến khoái cảm ngập đầu, "Ngươi có thời gian rảnh rỗi lắm miệng như vậy không bằng tập trung làm ta đi, nhanh lên... a..aa..."

Mi mắt Ôn Khách Hành khẽ run, ép người Chu Tử Thư gần như gập lại, mỗi lần đều lui đến tận cửa huyệt rồi lại toàn lực cắm vào, cả người y không ngừng xóc nảy lên xuống, lúc đỉnh đến chỗ sâu Ôn Khách Hành cảm giác được giống như đụng tới cái gì, hắn giữ nguyên tư thế như vậy, động eo mấy lần, cảm nhận được một dòng nước ấm tưới lên quy đầu.

"A Nhứ, là nơi này sao?" Ôn Khách Hành nghiền ép lối vào ẩn sâu bên trong, thở dốc hỏi.

"Ư... không muốn..." Chu Tử Thư bị hắn mài đến cả người mềm nhũn, vừa muốn Ôn Khách Hành đỉnh vào lại vừa sợ hãi.

"Đã nói không muốn, vậy chính là nơi này." Ôn Khách Hành nở nụ cười xấu xa, chậm rãi hạ eo quả nhiên cảm giác được thứ giống như cái miệng nhỏ kia bị hắn đẩy ra một chút. Chu Tử Thư ở dưới thân hắn vừa khóc vừa kêu, hai chân lại gắt gao quấn lên người hắn, kéo hắn về phía mình.

"A Nhứ... về sau ngươi chính là của một mình ta..." Ôn Khách Hành nói, đột nhiên phát lực, đồng thời hôn Chu Tử Thư, đem tiếng rên rỉ của y chặn ở cổ họng, quy đầu chợt phá vỡ cái miệng nhỏ đâm vào chỗ sâu nhất của Chu Tử Thư.

"A a... haa ..." Chu Tử Thư cả người run rẩy, côn thịt lại run run bắn ra một cỗ bạch trọc, hậu huyệt cũng đã sớm chảy nước tràn trề. Ôn Khách Hành bị cái miệng nhỏ ở sâu bên trong gắt gao ngậm lấy, không thể di chuyển, hắn đỉnh thêm mấy lần rồi cũng bắn vào toàn bộ, trên thân trụ nổi đầy gân xanh, hung ác bắn liên tiếp mấy cỗ mới dừng lại.

Chu Tử Thư vừa khóc vừa kêu, trước sau lại lần nữa đồng thời cao trào, cả người mềm nhũn trong ngực hắn, Ôn Khách Hành thở hổn hển ôm y, hai người đều không nói gì, nhưng chỉ chốc lát Ôn Khách Hành lại ngửi thấy tín hương của Chu Tử Thư.

"Bảo bối A Nhứ của ta thật là một tiểu yêu tinh ăn không biết no." Ôn Khách Hành nhẹ nhàng vỗ vỗ mông y, hậu huyệt vì động tác của hắn lại chảy ra một cỗ mật hoa.

"Ngươi cởi quần áo." Chu Tử Thư cuộn trong ngực hắn, đưa tay kéo cổ áo hắn một chút, "Nếu không không cho chạm vào ta."

Ôn Khách Hành im lặng nở nụ cười, cởi áo nới dây lưng, sau đó mở rộng vạt áo bọc lấy Chu Tử Thư, hai người da thịt kề cận, mỗi một tấc đều dính với nhau.

"A Nhứ, ta không có chuyện gì giấu ngươi."

Tình kỳ của Chu Tử Thư rút đi đã là chuyện sáng ngày hôm sau, hai người không biết xấu hổ ở trong rừng dây dưa cả đêm, khiến xung quanh không còn bóng dáng một con chim nào.

Ôn Khách Hành ôm y đến dòng suối nhỏ gần đó tắm rửa, mặc quần áo tử tế trở lại đường lớn, mới phát hiện hai con ngựa bị chủ nhân vô cớ ném lại trên đường trải qua một đêm ở chung đã trở nên thân quen không ít, đang cùng ăn cỏ ở ven đường.

"A Nhứ, thân thể ngươi còn yếu, ngồi chung với ta đi."

"Còn ra thể thống gì. Ngươi ta ngồi chung một con ngựa đến phủ thượng của Triệu đại hiệp phó ước, chỉ sợ tin đồn lớn nhất trong giang hồ sẽ là về hai chúng ta."

Ôn Khách Hành nhướng mày, nũng nịu, "A Nhứ, đã như vậy ngươi còn muốn đi phó ước sao?"

Chu Tử Thư nghĩ một chút cười nói, "Cũng được, nghe nói cảnh xuân ở Thái Hồ đẹp nhất, nếu ngươi nguyện ý hầu hạ ta, chúng ta liền du thưởng một phen cũng không sao."

Ôn Khách Hành cực kỳ vui vẻ, nhưng còn một vấn đề, "Vậy ngươi ăn nói thế nào với Triệu đại hiệp?"

Chu Tử Thư lười biếng nằm trên vai Ôn Khách Hành, mặc hắn phóng ngựa, "Cứ nói... nói trên đường ngẫu nhiên gặp được tri kỷ, ta cùng hắn chung phó cảnh xuân."

Ôn Khách Hành nở nụ cười, khẽ quát một tiếng thúc ngựa đi, trong lòng đã là cảnh xuân, không cần lại đến cảnh xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1640#jz48