[Lăng Việt] Trị liệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 【凌越】治疗
Tác giả: shenglaizhiji

• Một người chị em nói với tôi ít thấy Lăng Việt không phải song tính, vì vậy tôi nghĩ mình sẽ viết một cpy đơn giản (guẩy)
• Vương Việt không cứng được, đến gặp Lăng Duệ khám bệnh, sau đó như này như này...

-═══════-

Vương Việt đang quỳ trên giường bệnh trong phòng khám, nửa thân dưới để trần, quần lót vắt ở một bên cổ chân, phía sau là bác sĩ của phòng khám này, họ Lăng. Vương Việt có chút căng thẳng, cảm giác được chất lỏng lạnh lẽo bôi lên phía sau cậu.

"Thả lỏng một chút, sẽ không đau." Giọng nói của bác sĩ Lăng trầm thấp lưu loát, lớp găng tay mỏng manh vẫn có thể truyền đến nhiệt độ của ngón tay anh, hai ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa hậu huyệt của Vương Việt, sau đó không kiên nhẫn đẩy vào.

Vương Việt hít mạnh vào một hơi, cái này hoàn toàn khác với những gì cậu đã nghe... Cậu nghe nói về phòng khám này từ chỗ mấy người công nhân, đám đàn ông tụ tập với nhau luôn luôn không thể tách rời khỏi những chủ đề này, nếu là đàn ông đã có tuổi, đề tài sẽ trở thành "Gần đây có làm không" ; "Thời gian có phải ngắn đi không"...các loại.

Vương Việt không tham gia vào cuộc thảo luận của họ, bọn họ còn trêu ghẹo nói Vương Việt tuổi còn trẻ, những chuyện kia nhất định không thể thiếu. Thật ra cậu và bạn gái đã hơn nửa năm không làm chuyện ấy, cũng không biết là không thể hay không muốn, bởi vì hình như cả hai đều như vậy, cho nên rốt cuộc cũng bắt đầu lo lắng. Cậu lặng lẽ nhớ kỹ phòng khám bọn họ nói, tranh thủ lúc nghỉ ngơi thì chạy qua.

"Nữ y tá trong phòng khám rất ưa nhìn, nói chuyện còn rất dịu dàng, đúng là phòng khám tư có khác."

Vương Việt cảm thấy bàn tay của người đàn ông càng ngày càng cắm vào sâu bên trong cậu, thầm nghĩ y tá nữ đâu? Tại sao mình lại bị bác sĩ nam cắm vào phía sau...

Nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ nhiều, ngón tay thon dài nhạy bén đã tìm được chỗ yếu ớt trong vách huyệt của cậu, dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái, tiếp theo Vương Việt liền không nhịn được hừ một tiếng.

"Đừng động." bác sĩ Lăng đè một tay lên eo Vương Việt, ngón tay xoa ấn quanh khối thịt mềm kia, Vương Việt chỉ cảm thấy toàn thân tê dại từng đợt, phát ra một chuỗi tiếng rên rỉ ngay cả mình cũng không phát hiện.

"Aaa... a..." cậu cũng không biết mình bị ấn vào cái công tắc gì, phía sau vậy mà truyền đến tiếng nước mơ hồ, mà côn thịt đã buồn bã ỉu xìu hơn nửa năm cũng nửa cương lên.

Tay bác sĩ Lăng đè trên eo cậu vỗ nhẹ mấy lần, giống như trấn an, lại làm cho Vương Việt không nhịn được trực tiếp cao trào, cậu vậy mà ngay lúc nửa cương đã bắn, phía sau giống như tuôn ra một trận nhiệt lưu, thế nhưng đầu óc quá hỗn loạn Vương Việt đã không thể bận tâm, cậu chỉ biết là eo mình run rẩy dưới bàn tay của bác sĩ một trận, sau đó chân mềm nhũn ngồi phịch ở trên giường.

"Cậu không có vấn đề gì, có thể là áp lực quá lớn." Bác sĩ Lăng cởi găng tay ném vào thùng rác. Vương Việt nghĩ đến bộ dạng của mình vừa rồi, xấu hổ đến mức muốn tan biến vào không khí, cậu chống người dậy, thấy đệm dùng một lần dưới người đã bị mình bắn loang lổ, mà bác sĩ Lăng đang rút một tờ khăn giấy lau cổ tay — cậu bắn quá nhiều, phun cả lên cổ tay bác sĩ.

Bác sĩ Lăng cúi đầu nhìn cậu, "Rất lâu rồi không làm?"

Vương Việt xấu hổ gật đầu, "Tôi... tôi không cứng nổi."

Bác sĩ nhìn lướt qua cái đệm cậu vừa bắn rối tinh rối mù kia, "Vừa rồi không phải rất tốt sao."

"Ở bên nhau lâu, có thể không có cảm giác kích tình, cậu có thể thử đổi cách khác." bác sĩ Lăng chân thành đề nghị, "Bạn gái cậu là người rất bảo thủ sao?"

Vương Việt suy nghĩ một chút, không biết nên nói như thế nào.

Bác sĩ Lăng nở nụ cười, "Vậy thì chính cậu quá bảo thủ."

**

Buổi tối Vương Việt nghĩ có nên thay đổi phương thức một chút không, kết quả bị bạn gái từ chối "Ngày mai còn phải dậy sớm". Cậu tắm rửa qua loa lúc ra ngoài phát hiện bạn gái đã ngủ.

Vương Việt tắt đèn nằm ở đó, làm thế nào cũng ngủ không được, chuyện buổi chiều giống như món khai vị, ném thứ đã cứng một nửa cậu ra giữa khoảng không, dục vọng tích lũy hơn nửa năm, chỉ vẻn vẹn như vậy giống như đào ra một góc nhỏ của núi băng, còn dư lại vô số dục cầu bất mãn đang cắn xé lấy thần kinh của cậu

Thật muốn. Cậu biết nếu đánh thức bạn gái vào lúc này, có lẽ sẽ cô mắng vài câu rồi cũng ỡm ờ đồng ý, nhưng cậu muốn lại không phải thứ này.

Vương Việt đưa tay vào quần đùi, mò đến thứ nóng bỏng cứng rắn của mình, chỉ là nghĩ đến chuyện buổi chiều lại khiến cậu càng thêm khó nhịn, cậu nhớ đến bàn tay của bác sĩ Lăng đã khiến mình dục tiên dục tử như thế nào, giống như bị ma xui quỷ khiến mà đưa tay đến khe mông.

Đầu ngón tay dùng sức thăm dò vào chỗ sâu, nhưng không thể chạm tới điểm mà bác sĩ Lăng đụng vào, Vương Việt mở chân ra, muốn cho ngón tay vào sâu hơn, trong giây lát dường như móng tay đã gãi nhẹ được một chút.

"A..." Vương Việt không nhịn được run lên, nâng eo muốn tự mình cọ chỗ đó, trong bóng tối cậu cảm giác thân thể mình như muốn bốc cháy. Bên cạnh đèn bàn đột nhiên sáng lên, bạn gái cậu vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn cậu.

Vương Việt muốn giải thích, lại không biết nên giải thích như thế nào. Bạn gái hình như cũng hiểu ra nguyên nhân hơn nửa năm nay Vương Việt không cứng nổi.

"Anh đồ lừa đảo này. Anh ở bên tôi chỉ vì dễ bề ăn nói với người nhà đúng không?"

Vương Việt muốn nói không phải, cậu làm sao có thể thích đàn ông... Nhưng cậu lại phản bác yếu ớt như vậy, bạn gái liền tức giận đuổi cậu ra ngoài, Vương Việt nghe thấy tiếng khóc loáng thoáng bên trong, đứng một lúc rồi lặng lẽ rời đi.

Không biết nên đi đâu, ngay cả chứng minh thư cũng không cầm, Vương Việt đi dạo lung tung trong màn đêm oi ả. Khi cậu đến phòng khám của bác sĩ Lăng, đã hơn ba giờ đêm.

Đương nhiên lúc này phòng khám sẽ không mở cửa, cậu cũng không biết mình tới đây làm gì, chỉ là thân thể và linh hồn đều đã mất phương hướng, đơn thuần đi dạo tới nơi này.

"Sao cậu lại ở đây?"

Bác sĩ Lăng hiển nhiên là vừa kết thúc cuộc sống về đêm, dừng ở ven đường hạ cửa kính xe xuống. Dĩ nhiên anh nhớ rõ bệnh nhân này, bị anh mát-xa tuyến tiền liền một chút rất nhanh đã bắn, nước rất nhiều, thân thể cũng rất tuyệt, nhưng Lăng Duệ chắc chắn sẽ không chiếm tiện nghi của bệnh nhân, chẳng qua là lúc ấy suy nghĩ một chút thôi.

"Bác sĩ Lăng, anh... anh còn chưa tan làm sao?"

Lăng Duệ hất cằm, "Tôi ở ngay trên lầu của phòng khám."

Lúc này Vương Việt mới biết thì ra tòa nhà ba tầng này đều là của Lăng Duệ, "Hơn nửa đêm rồi, có chuyện gì vậy?"

Lăng Duệ mang theo mùi nước hoa cao cấp đi tới, "Chỗ này tôi không nhận cấp cứu, nhưng phòng ngủ thì có vài cái."

"Bạn gái chia tay với tôi." Vương Việt không biết tại sao lại muốn nói chuyện này, mà chân cũng không hiểu tại sao lại bước theo Lăng Duệ lên lầu, "Cô ấy đuổi tôi ra ngoài."

Lăng Duệ quay đầu lại nhìn cậu, phát hiện Vương Việt mặc áo ba lỗ quần đùi, đúng là quần áo cũng chưa kịp thay, "Tôi sẽ đổi phương pháp trị liệu khác cho cậu, nhưng điều kiện tiên quyết là cần được bạn gái cho phép."

Anh thấy Vương Việt không nói gì, nghĩ nghĩ một lát, "A, vậy là tối nay vẫn không cứng?"

Vương Việt bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt, cậu ngửi thấy mùi thơm trên người Lăng Duệ, lại nghĩ tới chuyện buổi chiều đã xấu hổ tới cứng lên một nửa, kết quả vừa bị Lăng Duệ hỏi liền có tật giật mình, mặt đỏ đến tận mang tai.

Lăng Duệ nhìn lướt qua quần đùi của cậu, nheo mắt lại, quay người ép Vương Việt đến góc tường, đè tay lên đũng quần cậu, quả nhiên đã cứng.

"Gặp tôi lại có thể cứng sao?" Lăng Duệ cười xấu xa hỏi, buổi tối anh uống một chút rượu, có hơi hưng phấn, hiện giờ con cừu nhỏ chiều nay khiến anh động tâm lại tự mình đưa tới cửa thật sự tặng cho anh kinh hỉ ngoài ý muốn.

"Đã lâu không thoải mái như vậy đúng không?" Lăng Duệ đẩy cậu vào góc tường, cúi đầu thì thầm bên tai cậu. Mặt Vương Việt đỏ đến sắp bỏng, khó nhọc nuốt ngụm nước miếng, cậu vậy mà lại muốn Lăng Duệ, muốn đến phát điên.

"Áo, nhấc lên." Lăng Duệ ra lệnh. Tay Vương Việt run run kéo chiếc áo ba lỗ đã giặt tới gần như trong suốt đến ngực, quả nhiên núm vú cũng đã dựng đứng.

"Em tên gì?" Lăng Duệ vừa nghịch núm vú của cậu, vừa thưởng thức đôi mắt trong veo tràn đầy dục vọng của cậu, đôi mắt kia tựa hồ sợ anh, lại không thể rời mắt khỏi anh.

"...Vương Việt."

"Vậy, Tiểu Việt. Có muốn tôi chịch em không?" Lăng Duệ nắm cằm cậu nâng lên, hô hấp của anh mang theo một chút mùi rượu, để cho anh so với ban ngày nhiều hơn mấy phần tà khí, tim Vương Việt nhảy loạn, phía dưới cũng không chịu thua kém cứng tới phát đau.

"Muốn..."

"Cởi quần."

Dưới mệnh lệnh của anh thoáng chốc Vương Việt đã không mảnh vải che thân, ánh mắt của Lăng Duệ tham lam phủ lên bộ ngực và bắp đùi đầy đặn của cậu, sau đó kéo một chân của cậu giữ lấy đầu gối nhấc lên, bàn tay duỗi ra phía sau cậu.

Lăng Duệ lại một lần nữa nhanh chóng tìm được điểm mẫn cảm của Vương Việt, hai tay cậu đè chặt vào tường, bị Lăng Duệ dùng ngón tay chịch đến bắn nước tung tóe, thứ đằng trước cọ qua cọ lại trên quần áo Lăng Duệ cũng không nhịn được bắn ra, phun trắng cả người anh.

"Nếu bạn gái của em biết em ở trước mặt tôi cứng rắn như sắt, cô ấy sẽ nghĩ thế nào nhỉ?" Lăng Duệ cười nói, sau đó rút tay ra lắc lắc, "Còn rất nhiều nước."

Vương Việt sướng đến sắp lên trời, mặc kệ anh nói gì cũng không tức giận, chỉ vòng hai tay trên cổ anh hổn hển thở gấp, Lăng Duệ cũng không nhịn được nữa, kéo quần tới ngang đùi, sau đó để Vương Việt quay người lại chống tay lên tường, từ phía sau mạnh mẽ cắm vào.

"Aaa..." Vương Việt cũng chỉ là một chú chim non, phía sau chưa bao giờ bị thứ to lớn như vậy đâm vào, hai bàn tay ấn lên vách tường khớp xương đều trắng bệch, nhưng Lăng Duệ không có ý định dừng lại, ôm lấy eo của cậu dùng sức đỉnh làm.

Ngón tay hoàn toàn không thể so sánh với thứ thô lớn đang ra vào hậu huyệt, quy đầu so với thân trụ còn lớn hơn một vòng mỗi lần ra vào đều hung hăng nghiền ép điểm nhỏ yếu ớt kia, để Vương Việt sau một chút khó chịu đã dần dần cảm thấy sung sướng.

Lăng Duệ dùng hai tay mạnh mẽ tách cặp mông tròn trịa của Vương Việt, muốn nhìn xem bảo bối này mút chặt lấy anh như thế nào, nhìn hai bắp đùi ép chặt vào nhau Lăng Duệ bỗng nhiên nổi ý xấu, tách hai chân của cậu ra, còn mình đứng vào chính giữa, sau đó lợi dụng ưu thế chiều cao đỉnh mạnh từ dưới lên.

Vương Việt bị cắm đến hai chân phát run, Lăng Duệ cao hơn cậu rất nhiều, cậu chỉ có thể dùng sức kiễng chân nâng mông lên mới có thể nghênh hợp động tác ra vào của anh. Vương Việt nghiêng mặt tựa vào trên tường, nửa thân trên gần như vuông góc với tường để phía sau có thể nhếch lên càng cao. Lăng Duệ thừa dịp người ta gặp khó, hai tay vòng tới trước ngực cậu xoa nắn, dùng móng tay gãi nhẹ đầu vú.

"A...... a......"

Vương Việt cảm thấy mình bị làm giống như phụ nữ nhưng điều này lại khiến cậu hưng phấn một cách khó hiểu, thậm chí đầu vú cũng phồng lên một chút, để Lăng Duệ có thể nắm đầy một bàn tay.

Lần đầu tiên Lăng Duệ cũng không muốn làm khó mình, để Vương Việt lại bắn một lần mình cũng bắn ở bên trong cậu. Sau đó anh ôm Vương Việt lên giường, tách hai chân của cậu ra ép xuống bên người, hung hăng chịch cậu vùi vào chăn đệm.

Lăng Duệ thích nhìn bộ dáng Vương Việt bị mình làm đến chịu không nổi, đôi mắt của cậu luôn ướt sũng, bờ môi hồng nhuận, bị chịch đến hồ ngôn loạn ngữ, lúc cao trào sẽ tự nắm lấy ngực mình xoa nắn, hai bắp đùi kẹp lấy eo anh run rẩy không ngừng, Lăng Duệ thừa nhận mình có một chút S, Vương Việt bị anh biến thành như vậy khiến trong lòng anh vô cùng thỏa mãn.

"Bác sĩ Lăng... Bác sĩ Lăng..."

Ánh mắt Vương Việt không có tiêu cự, ôm cổ anh máy móc gọi tên anh, Lăng Duệ biết cậu lại sắp cao trào, vì thế anh cố ý thả chậm tốc độ, tóc Vương Việt đã ướt sũng, vừa ôm cổ anh lại gần mút đầu lưỡi anh, vừa phát ra tiếng rên rỉ cầu hoan.

"Mạnh nữa đi, chịch chết em đi..." Vương Việt dùng giọng mũi nồng đậm cầu xin, hai chân quấn chặt lấy thắt lưng bền chắc của Lăng Duệ, "Làm chết em... mau lên..."

Cuối cùng Lăng Duệ cũng bị cậu làm cho không chịu nổi, mãnh liệt cắm rút mấy chục cái, lúc Vương Việt khóc lóc cao trào bên trong cũng nghênh đón lần phóng thích thứ hai.

Ngày hôm sau lúc Vương Việt tỉnh dậy thật sự không thể cử động, toàn thân đau như bị đánh. Cậu ngước mắt thấy Lăng Duệ vẫn còn ở đây, lại nhìn điện thoại, đã là một giờ chiều.

"... Anh, sao anh không đi làm đi."

Lăng Duệ đưa cho cậu một ly sữa, "Hôm nay phòng khám nghỉ, dù sao cũng là phòng khám của tôi."

"Anh, sao hôm nay anh lại nghỉ?' Vương Việt muốn nói mình không sao, đừng trì hoãn việc kiếm tiền.

Lăng Duệ cười với cậu, "Lát nữa em sẽ biết."

Vương Việt thật sự không muốn biết, nhưng cậu cảm thấy mình cũng không thể làm gì.

Tối hôm sau Vương Việt vẫn về nhà, Lăng Duệ nói em không cần trở về, dù sao bạn gái em chắc chắn không ở đó. Vương Việt không tin, "Sẽ không, trước đây cãi nhau còn dữ dội hơn cô ấy cũng không đi.”

Kết quả lúc nửa đêm, Lăng Duệ lại một lần nữa nhặt được Vương Việt ngoài cửa.

Lăng Duệ nhìn cậu một chút, vẫy vẫy tay với cậu, Vương Việt ủ rũ đi theo, nhỏ giọng nói, "Cô ấy bỏ đi thật rồi, còn kéo tôi vào danh sách đen.”

Lăng Duệ cười bất đắc dĩ, “Em cho rằng mình hiểu rõ cô ấy. Thật ra, ngay cả bản thân mình em cũng không hiểu rõ.”

Vương Việt không nói gì, đúng hơn là cậu không có lời nào để phản bác, hai ngày trước cậu cũng chưa từng nghĩ mình sẽ lên giường với một người đàn ông, có lẽ cậu thực sự không hiểu rõ mình.

“Cho nên?” Lăng Duệ đóng cửa lại, ôm eo Vương Việt, “Phát hiện mình bị bạn gái đá liền đến tìm tôi? Lốp dự phòng tôi đây thật là đáng thương.”

Vương Việt ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh, miệng lẩm bẩm một câu, "Không biết ai mới là lốp dự phòng.”

Lăng Duệ bóp mông cậu, lại gần nhỏ giọng nói, “Đừng nghĩ lung tung, làm gì có ai thường xuyên dùng lốp dự phòng như vậy — Tiểu Việt, tôi chỉ trùng hợp ra ngoài xã giao thôi, em đừng ăn giấm.”

Vương Việt cảm thấy cuộc đối thoại này càng ngày càng không đúng, nhưng tại sao cậu lại muốn đến chỗ Lăng Duệ, tại sao lại có chút lo lắng mình là lốp dự phòng cậu cũng không nghĩ ra.

“Anh, anh đừng lộn xộn, ngày mai tôi còn phải đi làm.” Vương Việt tránh né, cuối cùng vẫn bị ôm hôn một hồi mới được thả.

“Ừ, ngày mai tôi cũng phải đi làm.” Lăng Duệ nói, từ phía sau ôm lấy Vương Việt đi về hướng phòng tắm, “Cùng nhau tắm, tiết kiệm thời gian."

Kết quả tắm xong đã là hai tiếng rưỡi sau. Vương Việt mệt nhũn người chui vào trong chăn, điều hòa nhà Lăng Duệ rất thoải mái, “Này, thời gian của anh lâu như vậy có phải cũng có vấn đề không?”

Lăng Duệ phơi khăn tắm cẩn thận, sau lưng phủ đầy vết cào, “Tôi chỉ khống chế một chút thôi, chứng tỏ tôi có ý thức tự quản lý rất tốt.”

“Cái này cũng có thể khống chế sao?” Vương Việt có chút hâm mộ, trước kia thời gian của cậu cũng không tính là ngắn, nhưng khi cảm giác tới thì thật sự không nhịn được… “Vậy lần sau anh có thể khống chế ngắn hơn được không?"

Làm sao có thể, Lăng Duệ nở nụ cười, bởi vì nhìn em vừa khóc vừa nháo dáng vẻ sướng đến không chịu nổi tôi mới cố ý kéo dài thời gian lâu một chút mà.

“Được.” Vương Việt không ngờ Lăng Duệ sẽ đồng ý dễ dàng như vậy, sau đó liền thấy anh xốc chăn của cậu lên, chui vào ôm cậu.

"Làm gì?"

“Lần này tôi khống chế thời gian ngắn hơn một chút, em xem có phù hợp không?” Lăng Duệ như cười như không nhìn cậu, nhìn ánh mắt Vương Việt từ khó hiểu đến tức giận, sau đó biến thành khó có thể tin.

Đây không phải là bắt nạt người quá đáng sao? Vương Việt cảm thấy thân thể và IQ của mình đều bị nghiền ép, nhưng cơn tức giận nhất thời nhanh chóng bị hóa giải trong nụ hôn của Lăng Duệ, rất lâu rồi cậu không gần gũi thân mật với ai như thế này.

“Bác sĩ Lăng…” Vương Việt bị anh hôn mơ mơ màng màng, thở hổn hển hỏi, “Đối với người mới quen sinh ra ỷ lại... cũng là bình thường sao?"

“Đương nhiên là bình thường.” Lăng Duệ đáp.

Đó chính là cảm giác của tôi đối với em.

**

Vương Việt mở mắt ra, phát hiện trời đã tối đen.

Cậu mò mẫm đi bật đèn, va vào tủ một lần vì không quen cách bố trí phòng ngủ, sau đó lại nheo mắt vì ánh đèn lóe lên.

Cậu đã đã sống ở đây cùng Lăng Duệ được một tuần. Trong thời gian này cậu vẫn tiếp tục đi làm, Lăng Duệ cũng không nói gì, dù sao cậu cũng không phải cô gái nhỏ, Lăng Duệ cũng không nói là bạn trai cậu, cứ ở chỗ này ăn không ở không có vẻ không ổn lắm.

Vương Việt nhìn đồng hồ, đã là một giờ sáng. Cậu xuống bếp, đồ ăn nóng hổi lúc tối giờ đã nguội ngắt. Vương Việt đang suy nghĩ xem có nên hâm nóng lại không, thì nhìn thấy Lăng Duệ gửi cho cậu một tin nhắn, kêu cậu đừng đợi anh, ngủ trước đi.

Khó chịu không nói ra được. Vương Việt cảm thấy mình và Lăng Duệ là người của hai thế giới, bình thường ngoài bạn gái cậu cũng không giao du với ai, bởi những người làm bán thời gian tính lưu động rất lớn, thanh niên nhà quê như bọn họ đều phải lăn lộn dốc sức, Lăng Duệ thì khác, mặc dù anh không phải kiểu du học trở về trình độ cao thuộc vào giới tinh anh, nhưng để mà nói thì cuộc sống của anh có lẽ còn tiêu sái hơn những người được gọi là tinh anh kia.

Dân gốc thành phố hạng A, có nhà có xe, có khả năng, có sự nghiệp của mình, còn có một đám bạn bè khí vị hợp nhau. Mấy điều kiện như vậy, các tinh anh lương trăm vạn một năm nhưng vẫn phải trả tiền vay thế chấp cũng sẽ thầm ghen tị với anh.

Vương Việt có chút mặc cảm tự ti, Lăng Duệ ở bên cậu có lẽ chỉ vì cảm giác mới mẻ. Anh thường xuyên nhận một cú điện thoại liền ra ngoài chơi với bạn bè, sau nửa đêm mới trở về, trên người mang theo mùi nước hoa không biết cọ từ đâu tới. Vương Việt chưa bao giờ hỏi, bởi vì cậu nghĩ mình không thèm để ý.

Vương Việt cảm thấy nhàm chán, cho nên cậu xuống lầu tới cửa hàng tiện lợi mua một bao thuốc, sau đó ngồi ở lề đường ngay trước cửa hàng hút thuốc. Một lát sau cậu trông thấy phía xa có một chiếc xe đi tới, là Lăng Duệ.

Lăng Duệ dừng xe lại, vừa xuống đã cảm thấy sắc mặt Vương Việt không đúng. Anh còn chưa mở miệng, đã nghe cậu nói, "Tôi, ngày mai tôi về nhà.”

Lăng Duệ là người thông minh, lập tức nói, "Hôm nay thật sự là anh em của anh từ nước ngoài trở về, hiếm khi gặp mặt.”

Vương Việt lắc đầu, "Không phải vì chuyện này. Chính là…”

Chính là cảm thấy em và anh là người của hai thế giới.

Lăng Duệ hình như biết cậu muốn nói gì, nhưng anh cũng không nói tiếp nữa, chỉ gạt rơi điếu thuốc lá khỏi tay Vương Việt, “Em còn hút thuốc cơ đấy, sao anh không biết nhỉ — lần sau mua loại đắt một chút, loại rẻ tiền này có hại sức khỏe.”

Vương Việt cười, “Giờ anh biết rồi.”

Lăng Duệ xoay mặt cậu về phía mình cúi đầu hôn cậu, đầu lưỡi dò xét một vòng trong miệng cậu, “Thuốc này mùi khói nồng quá.”

Sau đó hai người cũng không nhắc lại chuyện về nhà, Vương Việt cảm thấy mình cũng không phải cô gái nhỏ, đi thì đi, cần gì phải ầm ĩ cứ như chia tay vậy. Trở về thì lẳng lặng đi ngủ, đêm nay Lăng Duệ cũng đặc biệt ngoan, không táy máy chân tay với cậu, anh là người thông minh, đại khái đã biết Vương Việt có ý gì.

Ngày hôm sau Vương Việt ngủ dậy Lăng Duệ đã đi xuống phòng khám dưới lầu. Cậu xuống bếp nhìn, đồ ăn hôm qua nấu cho anh đều đã ăn hết, bát cũng rửa. Đồ của Vương Việt cũng chẳng có thứ gì để sắp xếp, chỉ là tới tới lui lui không đi được, đến khi cậu rốt cuộc hạ quyết tâm, đã là giữa trưa.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Vương Việt mở cửa nhìn thấy bên ngoài là một nhân viên chuyển phát nhanh. “Anh Vương Việt đúng không? Chuyển phát nhanh của anh.”

Vương Việt lúng túng ôm hai cái hộp lớn, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lăng Duệ, “Tiểu Việt, là đồ anh mua cho em, mở ra nhìn xem."

Vương Việt mở hộp, trong chiếc hộp lớn hơn là một bộ đồ nam trông có vẻ đắt tiền, áo sơ mi lụa bán trong suốt màu xám, cùng quần âu màu đen cạp cao kiểu cổ điển, trong hộp nhỏ là một đôi giày thể thao màu trắng.

Đây là ý gì. Quà chia tay?

Điện thoại reo lên, Vương Việt nhận được tin nhắn từ Lăng Duệ, “Buổi chiều ngủ thêm một lát đi, tối cùng anh đến chỗ này.”

Vương Việt thật sự không thể tin có một ngày mình sẽ mặc như vậy ra ngoài. Khi cậu và Lăng Duệ cùng nhau đứng trước cánh cổng màu tối nặng nề kia, sợi dây trong lòng cậu đã căng thẳng đến sắp đứt đoạn.

Cánh cổng nặng trịch mở ra, từ bên trong lập tức truyền đến tiếng nhạc và tiếng cười nói ầm ĩ, Lăng Duệ nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, thoải mái dẫn cậu vào.

“Wow, hôm nay bác sĩ Lăng dẫn theo bạn tới?” những người ở đây rõ ràng đã rất quen thuộc với Lăng Duệ, nhưng nhìn phản ứng của họ, đây hẳn là lần đầu tiên Lăng Duệ dẫn người đến. “Rượu lần trước cậu cất ở đây tôi mang lên nhé?”

“Không được, mở chai mới đi.” Lăng Duệ nhìn Vương Việt, ánh đèn mờ ảo sắc lạnh hắt lên sườn mặt cậu, có vẻ cấm dục lại tràn ngập cám dỗ.

Vương Việt căng thẳng đến mức không biết nhìn đi đâu, nhưng Lăng Duệ lại không bỏ sót chút nào, từ lúc bọn họ bước vào, ánh mắt của hầu hết mọi người đều rơi vào trên người Vương Việt, cậu giống như một viên ngọc bị phủ bụi, mài giũa một chút sẽ lập tức tỏa sáng mà bản thân cậu cũng không biết.

"Ông chủ nơi này là bạn anh, anh đi chào hỏi một chút." Lăng Duệ nói xong liền rời đi, để lại Vương Việt ngồi một mình trên ghế dài. Chẳng mấy chốc đã có người lân la đến bắt chuyện với cậu, mời cậu uống rượu, Vương Việt có chút không biết làm thế nào, bỗng nhiên bị một nam sinh kéo ra sàn nhảy.

Lăng Duệ đâu? Vương Việt lạc lõng giữa đám người đang điên cuồng, giống như có người thừa dịp náo loạn đứng sát vào cậu xoa mông cậu, cậu luống cuống tay chân muốn né tránh, cuối cùng đụng vào vòng tay của một người.

"Lăng Duệ!"

Lăng Duệ không biết từ đâu xuất hiện, sau đó ôm lấy cậu, dùng bờ vai rộng lớn của anh tạo thành một thế giới chỉ thuộc về hai người họ trong đám đông ồn ào.

“Anh đi đâu? Tại sao lại bỏ tôi lại…”

“Anh cố ý.”

Vương Việt giật mình nhìn anh, “Tại sao?”

“Vì anh muốn em biết sức hấp dẫn của mình, Tiểu Việt.” Lăng Duệ ôm vai cậu, cách một lớp áo mỏng manh, nhiệt độ cơ thể lập tức truyền tới da của Vương Việt.

“Sau đó em sẽ biết, có lẽ anh mới là người lo được lo mất.”

Trong phút chốc Vương Việt cảm thấy âm nhạc cùng tiếng người nói cách bọn họ rất xa, giống như tiếng nhạc nền mơ hồ, giờ khắc này trong mắt cậu chỉ có Lăng Duệ cùng với lời thổ lộ của anh.

“Tiểu Việt, đừng đi được không?”

Lăng Duệ mang theo cậu rời khỏi đám đông, ở một góc không ai chú ý cúi người hôn cậu.

Những người vừa bắt chuyện với cậu thoáng thấy cảnh này liền nhao nhao than thở mình chậm chân, vẫn là bị người đoạt trước, nhưng điều bọn họ không biết là, ở nơi đó thế giới của một đôi tình nhân đang hòa làm một.

**

Lăng Duệ đang ở phòng khám thì thấy Vương Việt kéo vali ra cửa, sau đó điện thoại của anh rung lên, là tin nhắn của cậu, “Em về nhà thu dọn đồ đạc, sẽ quay lại ngay.”

Vương Việt đã thương lượng với chủ nhà bên kia, Lăng Duệ giúp cậu bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, vì muốn cậu mau chóng chuyển tới chỗ anh.

Vương Việt mang một cái thùng rỗng lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa, vừa đi vào đã giật nảy mình — bạn gái của cậu vậy mà đang ở trong.

“Em, sao em lại ở đây?”

“Về lấy đồ.” cô gái nhìn thấy cậu xuất hiện trong mắt lóe lên một tia sáng, Vương Việt nhớ rõ đồ đạc của cô đều đã mang đi, kết quả vào nhà lại nhìn thấy nhiều thêm chút vật dụng hàng ngày.

“Sao gần đây anh không ở nhà?” cô gái nói xong hùng hổ đứng dậy đi tới, “Nhanh như vậy đã có người mới?”

Vương Việt không phản bác được, lui về sau một bước, “Không phải chúng ta đã chia tay rồi sao?... Anh có lỗi với em, anh…”

“Tôi cho anh thêm một cơ hội. Anh có muốn không.”

Vương Việt ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới bạn gái còn nguyện ý quay lại với mình, nhưng cậu thật sự không có bất kỳ cảm giác gì, thật lâu trước kia đã không có... Cậu cảm thấy rất có lỗi, nhưng cậu thực sự không thể làm gì.

"Thật xin lỗi, anh… chúng ta không thể quay lại. Là anh không xứng với em, anh… có lẽ đối với phụ nữ anh thật sự không được. Anh cũng chỉ mới phát hiện, thời gian bên nhau để em chịu nhiều ấm ức như vậy, em, em đánh anh mắng anh cũng được.”

Trên mặt cô gái tràn đầy khó có thể tin, cô cho rằng Vương Việt vì muốn thoát khỏi cô nên mới tùy tiện lấy cớ, một lần nữa bị từ chối khiến cô phẫn nộ tát Vương Việt một cái, cùng lúc đó cô chợt nghe thấy tiếng động mạnh ngoài cửa.

“Ai đó?” Vương Việt cũng giật mình, theo bản năng vội vàng kéo bạn gái về phía sau một chút, sau đó một mình đi về phía cửa, nhưng cậu còn chưa đi đến nơi, lại một tiếng động thật lớn, cửa hoàn toàn bị đạp ra.

“Lăng, Lăng Duệ!”

Cửa tiểu khu cũ vốn cũng không chắc chắn, Lăng Duệ nghĩ đồ quá nhiều sợ một mình Vương Việt chuyển không nổi nên lái xe tới đón cậu, ai ngờ đến cửa lại nghe thấy hai người cãi vã, cô gái kia hình còn đánh Vương Việt, máu nóng bốc lên trực tiếp đá văng cửa.

"Anh là ai?"

“Bạn trai của Vương Việt.” Lăng Duệ vẫn mặc áo blouse trắng, đeo một cặp kính gọng kim loại, một người ăn mặc văn nhược thư sinh như vậy sau khi bạo lực đá văng cửa không hiểu sao lại biến thành nhân vật phản diện IQ cao tâm ngoan thủ lạt, để bạn của Vương Việt kinh hồn bạt vía.

Cô khiếp sợ nhìn Vương Việt, vốn tưởng rằng Vương Việt qua loa với mình, không nghĩ tới thật sự có "bạn trai"? Cô gái tức giận đến toàn thân phát run, mắng một câu "Không biết xấu hổ" sau đó giơ tay lên lại muốn đánh cậu, bị Lăng Duệ nắm lại giữa không trung, không nặng không nhẹ gạt xuống.

“Cô gái, lúc hai người vẫn bên nhau tôi và Tiểu Việt tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô, tôi biết chuyện này rất khó tiếp nhận, cũng cảm thấy thật có lỗi với cô, nhưng hy vọng cô có thể dừng lại kịp thời.” Lăng Duệ bất động thanh sắc tiến về phía Vương Việt một bước, hơi nghiêng ở phía sau cậu, giống như một chỗ dựa vững chắc, để Vương Việt bỗng nhiên bình tĩnh lại.

"Anh… anh muốn tiền không tiền, muốn trình độ không có trình độ, không xe không nhà không tiền gửi tiết kiệm, chỉ có tôi nguyện ý cùng anh, anh lại đối với tôi như vậy." Cô gái càng nói càng giận, cảm thấy hơn một năm này quả thực là cho chó ăn.

Lăng Duệ cười lạnh một tiếng, chỉnh lại mắt kính, “Em ấy đã vô dụng như vậy tại sao lúc trước cô lại ở bên em ấy? Nếu ở bên em ấy khiến cô uất ức như vậy, tách ra chẳng phải tốt hơn sao?"

“Không giống tôi, tôi không ghét Tiểu Việt chút nào.” Lăng Duệ nói, ôm lấy vai Vương Việt, “Tôi thích Tiểu Việt nhất.”

Vẻ mặt của cô gái nhất thời không thể diễn tả được, đối với những thứ “mới mẻ” này hiểu biết của cô rất ít, không nghĩ tới có một ngày mình sẽ tranh giành đàn ông với một người đàn ông — còn tranh không lại. Vì vậy cô chỉ có thể lấy ra vài chữ trong vốn từ vựng của mình ném cho Lăng Duệ, "...Không, không biết xấu hổ, hồ ly tinh!"

Cô gái ném đồ vào balo đi một mạch không quay đầu lại, còn đóng cánh cửa vốn đã bị hỏng rầm một tiếng rung trời. Vương Việt nhìn Lăng Duệ, nhất thời không biết nên nói gì.

"Còn đau không?” Lăng Duệ sờ sờ mặt cậu, cảm giác hơi nóng lên, "Bạn gái em thật tàn nhẫn, anh ở ngoài cửa cũng nghe thấy rõ ràng… Không giống anh, anh sẽ chỉ đau lòng Tiểu Việt."

Vương Việt trừng mắt nhìn anh, lại nghe anh bồi thêm một câu, “Không đúng, bạn gái cũ. Anh mới là đương nhiệm của em.”

Lăng Duệ ôm cậu đẩy vào phòng ngủ, "Bắt đầu dọn dẹp ở đây trước?"

Vương Việt muốn nói có chút quần áo thì bỏ đi, đồ dùng hàng ngày có thể mang theo một ít, nhưng dưới chân cậu bỗng nhiên nhẹ hẫng, bị Lăng Duệ ôm lên giường.

"Anh làm gì?"

“Tụi mình còn chưa làm ở nhà em bao giờ.” Lăng Duệ nói, cúi người đè xuống, “Không làm là không còn cơ hội nữa.”

Vương Việt dở khóc dở cười, nhưng không hiểu sao cậu cũng rất muốn Lăng Duệ. Đây chính là giữa ban ngày, Vương Việt tự nhắc nhở mình cửa bên ngoài còn bị hỏng.

Nhưng cậu chính là muốn Lăng Duệ. Vương Việt ngoan ngoãn để Lăng Duệ lột sạch đồ trên người, cậu có chút e lệ lại dũng cảm phơi bày thân thể mang theo một tầng mồ hôi mỏng của mình dưới ánh mặt trời, “Anh thật sự không chê em?”

Ánh mắt của Lăng Duệ theo ngực Vương Việt trượt đến bụng dưới, đầu ngón tay lau đi mồ hôi trên rãnh ngực cậu, “Ừ, tất cả mọi thứ của Tiểu Việt đều hoàn mỹ.”

Đầu vú màu hồng phấn đứng thẳng chờ Lăng Duệ liếm láp, anh mặc áo blouse trắng, nhìn vừa cấm dục lại tà khí, Vương Việt chỉ bị anh nhìn qua nhìn lại mấy lần đã nửa cứng lên.

Chiếc giường gỗ khung sắt trong căn nhà cho thuê theo động tác của Lăng Duệ phát ra tiếng kẽo kẹt không ngừng, Vương Việt bị đè trên giường, cả nửa người dính sát xuống mặt giường, chỉ có cái mông vểnh cao nhận lấy thứ to lớn của Lăng Duệ, hai tay anh đè trên eo của cậu ép xuống chút nữa, vòng eo vừa mịn màng vừa săn chắc uốn thành một vòng cung duyên dáng, cặp mông tròn trịa lại càng nhấc cao hơn, bị bụng dưới của Lăng Duệ đụng đến rung lên từng hồi.

"A... a..." dưới động tác khống chế cao độ này Vương Việt lại ngoài ý muốn đạt được khoái cảm, đầu vú cọ vào ga trải giường, côn thịt đứng thẳng bị đè xuống giường, cậu dùng sức vặn eo muốn đón ý nói hùa với anh nhiều hơn.

Lăng Duệ phát hiện cậu tự mình di chuyển, mắng một câu thô tục thẳng lưng cắm vào chỗ sâu nhất, Vương Việt bị làm đến ngón chân đều cuộn lại, “A! Lăng Duệ… nữa đi... mạnh…”

Lăng Duệ ngược lại không nhúc nhích, “Không phải em có thể tự mình động sao, Tiểu Việt."

Ngón tay thon dài vươn đến ngực cậu xoa nắn đầu vú, Vương Việt khó nhịn chống đùi lên, cánh mông đưa đẩy trước sau để thứ kia của Lăng Duệ cọ xát tới lui ở bên trong. Động tác của cậu hơi vụng về, lại khiến cho dục hỏa của anh không ngừng bốc lên, hận không thể chịch cậu vùi vào chăn đệm.

“A!” hai tay của Vương Việt bị Lăng Duệ kéo dậy, cả nửa người trên bị nhấc lên, Lăng Duệ giống như cưỡi ngựa liên tục đỉnh về phía trước, ngực của Vương Việt dựng đứng đung đưa lên xuống theo động tác phía sau.

Ga trải giường và vỏ chăn bị tinh dịch của hai người và nước dâm của Vương Việt làm cho loang lổ không nỡ nhìn, Lăng Duệ ôm cậu đi tới bệ cửa sổ, ấn cậu trên mặt kính, từ phía sau hung hăng đỉnh đi vào.

"Đừng… a… người khác sẽ thấy…” 

Lăng Duệ đè lưng cậu, để bộ ngực đầy đặn của cậu ép chặt vào kính, “Tiểu Việt nhanh một chút lên đỉnh, chúng ta liền kết thúc. Hay là em vẫn muốn bị người ta nhìn.”

Vương Việt khóc nức nở một tiếng, cậu thực sự không thể bắn nữa. Trên chiếc giường ọp ẹp kia Lăng Duệ đã làm cậu bắn bốn lần, giờ cậu chỉ có thể cảm nhận được khoái cảm vô tận, nhưng cảm giác không thể bắn khiến cậu sắp hỏng mất.

“Hmm… Lăng Duệ… xin anh…”

“Tiểu Việt, em thích bị người khác nhìn mình bị cắm đúng không?” Lăng Duệ cố ý hỏi, sau đó tách hai chân cậu ra, nơi riêng tư đã hoàn toàn bại lộ không sót chút gì.

"Không... ưm..." Vương Việt nghe thấy âm thanh ‘òm ọp’ là Lăng Duệ nhanh chóng ra vào hậu huyệt của cậu phát ra tiếng nước, lại một trận khoái cảm dời núi lấp biển đánh tới, Vương Việt bất chấp cửa sổ bên kia vẫn đang mở, lớn tiếng rên rỉ, sau đó bụng dưới truyền đến một luồng nhiệt, cậu bị Lăng Duệ chịch đến phun nước tiểu.

“A… huhu… buông em ra…” Vương Việt nhìn thấy một tia nước đập vào cửa sổ, mang theo mùi dịch thể tanh nồng rơi xuống người cậu, hòa cùng với mồ hôi ướt đẫm.

Lăng Duệ thỏa mãn nhìn Vương Việt bị anh làm tới hỗn loạn, sau đó ôm cậu xuống đi tắm rửa, Vương Việt ở trong ngực anh vừa mềm vừa ngoan, thỉnh thoảng lại nức nở một tiếng.

“Anh gọi nhân viên vệ sinh rồi, lát nữa đến quét dọn một chút.”

Vương Việt vừa nghĩ đến căn phòng do mình làm bẩn vừa thút thít.

“Còn quần áo và giày dép kia, hay là bỏ đi, chúng ta thay cái mới.”

Vương Việt muốn nói em không có tiền mua, đồ anh mua cho em đều quá thời thượng không mặc đi làm được. Nhưng Lăng Duệ ôm cậu nói với cậu, “Biểu thị cuộc sống sau này cũng là hoàn toàn mới, đây có phải là điềm tốt không?"

“Vâng.” Vương Việt gật đầu, cuộc sống sau này cũng là hoàn toàn mới.

Là cậu và Lăng Duệ ở bên nhau.

_Hết_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1640#jz48