Lão Ôn nuôi mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 四时好
Tác giả: yiliasparrow

• Còn có tên là "Ngày ngày ngọt ngào" <Nhàn tình ký 3 Lão Ôn dưỡng miêu>
• Viết đến cuối... tôi thấy hơi xấu hổ.

Quýt: Chúc mọi người trung thu vui vẻ, moa moa ~

-═══════-

1.

Mèo con nhặt được dần dần phát triển theo chiều ngang, cuối thu chỉ là một con mèo nhỏ nhắn yếu ớt, đến tết đã trở thành cục bông tròn vo, toàn thân màu trắng, trên hai chóp tai có chùm lông không dài không ngắn, khi chạy nhảy lắc lư, xinh đẹp yếu ớt vô cùng, ăn cá phải gỡ xương đút tới bên miệng, ăn no rồi nằm ườn bên bếp lửa, sợ cháy lông dịch nó ra một chút nó còn hầm hừ kêu ré lên không vui - dĩ nhiên, đây đều là Ôn Khách Hành dưỡng ra.

"Đừng động." Ôn Khách Hành đang định đứng dậy rót trà, nhưng chân lại bị đè xuống, Chu Tử Thư nằm nghiêng trên đùi hắn, híp mắt, "Để ta nằm một lát."

"Ngươi không đi xem Thành Lĩnh luyện công?"

"Nó dám lười biếng thì ngươi phạt nó đi."

"Ha, ngươi để ta làm người xấu?"

"Đừng nói chuyện, để ta chợp mắt một lát." Chu Tử Thư lắc lắc chân, kéo chăn đắp lên người, "Ăn no thì ngủ, ngủ xong lại ăn, đây là cách ngươi dạy đệ tử sao?" Ôn Khách Hành vừa dém lại chăn vừa hỏi.

"Nó đã bao giờ học xong những gì nên học, vẫn có thể ăn no ngủ đủ." Chu Tử Thư giống như nhớ tới cái gì đột nhiên nở nụ cười.

"Học xong những gì nên học... A Nhứ ngươi thật xấu xa." Ôn Khách Hành nhớ tới "trọng trách" gánh vác toàn bộ võ lâm của Thành Lĩnh, cũng không nhịn được cười ra tiếng.

"Cảm giác bồi dưỡng Trạng Nguyên cũng không cần học những thứ này."

"Đúng vậy, Thành Lĩnh của chúng ta là thiên tướng giao trọng trách... sao gần đây ngươi hay buồn ngủ vậy?"

"Xuân khốn thu mệt hạ ngủ gật, ba tháng mùa đông không thể thức dậy chưa nghe nói sao? Ngươi nói nhiều quá, để ta ngủ một lúc..." giọng Chu Tử Thư mang theo ấm áp đêm đông, xê dịch một chút, tìm tư thế thoải mái hơn, gối lên đùi Ôn Khách Hành ngủ say. Thật lâu sau, một nụ hôn rơi xuống giữa lông mày, tựa như hoa mai rơi xuống sau trận tuyết.

Ngoài cửa sổ hoa mai nở rộ, mai hồng mai trắng quấn quýt, hương mai bay đầy cả sơn trang. Thành Lĩnh đang nướng hạt dẻ và khoai môn, thấy mèo con chậm chạp đi tới Thành Lĩnh có chút kinh ngạc, "Sao hôm nay mày không dính Ôn thúc đi?" meo meo cũng sẽ không trả lời cậu, vung vẩy cái đuôi bá đạo chui vào lòng cậu, Thành Lĩnh khoanh chân ngồi ở chỗ đó, vừa vặn tạo thành một cái ôm ấm áp. Thành Lĩnh một tay cầm hạt dẻ, tay kia xoa đầu mèo con, nghe nó kêu gừ gừ thoải mái, mặc cho hai chân mình bắt đầu tê dại, nhớ đến một câu của Ôn thúc...

"Lúc mèo con nằm trên người ngươi không thể loạn động, đây là quy củ."

2.

"Có người còn nói mình là công tử văn nhã?" Chu Tử Thư vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh đẹp - mỹ nhân đang dùng dao phay gọt trái cây.

"Ngươi nói vậy có xấu hổ không? Có người tứ thể bất cần ngũ cốc bất phân* không nói, trái cây này là gọt cho ai cũng không nói, chỉ nói có người mang hết dao trong nhà cất đi đâu rồi, ngươi tính làm gì, muốn xây kho binh khí à? Ta không lấy Bạch Y kiếm của ngươi gọt táo là tốt lắm rồi."
(*) Ý là không lao động thì không phân biệt được ngũ cốc, chê Nhứ lười =))

Chu Tử Thư trầm ngâm một lát, "Ta cất rồi, ngươi không tìm thấy à?"

"Ngươi đào hố chôn sau đó nói với ta ngươi cất kỹ đúng không? May là ngươi bỏ sót một cái, nếu không ngày mai ta phải lấy Bạch Y kiếm của ngươi thái rau."

"Ta cất kỹ thật mà, đi theo ta."

Đúng là không để lung tung, bên cạnh bếp lò, phía sau vại nước.

"A Nhứ, ngươi thật quá thương ta, thấy ta nấu cơm mệt mỏi liền giấu hết ở đây, sợ ta tìm được." Ôn Khách Hành nhìn mười mấy con dao xếp ngay ngắn trong hộp dao gỗ, thật sự không còn gì để nói.

"Loại đồ vật sắc bén này phải cất kỹ đừng làm người khác bị thương, từ nhỏ ta đã được dạy như vậy, quen rồi."

"Ngươi nói rất có lý, ta còn phải cảm ơn ngươi đã để lại một con dao phay." Ôn Khách Hành tức giận cầm táo trong bát nhét vào miệng cái người cưỡng từ đoạt lý này.

"Nói đi mày ghiền đúng không?" Ôn Khách Hành tức hổn hển, dí nhẹ đầu mèo con, nắm móng vuốt nhỏ của nó chỉ vào "chứng cứ phạm tội" lấy ra từ dưới gầm giường - gồm một cái túi tiền bị cắn nát rút tơ, một cái đai lưng nhỏ nhìn không ra màu sắc ban đầu, một cái túi lưới màu đỏ không biết niên đại, một quả cầu lông gà trọc lóc, nửa con cá muối, kỳ quái nhất là có nửa xâu tiền.

"Cho mày tiền, tự xuống núi mua cá khô cho mình đi, mất nết." mèo con rầm rì chớp chớp đôi mắt to, cố sức quay đầu liếm tay Ôn Khách Hành, có chút nịnh nọt, có chút chột dạ... "Bữa tối nay trừ một nửa cá." Ôn Khách Hành làm bộ hung dữ gãi cằm nó.

"Ngày phòng đêm phòng, trộm nhà khó phòng ha lão Ôn." Chu Tử Thư nhận lấy nửa xâu tiền, cười trên nỗi đau của người khác.

"Ngươi còn nói, nó giấu đồ khắp nơi chính là học theo ngươi!"

Mèo con chải lông xong meo meo đi qua một bên, người lớn tán tỉnh nhau liên quan gì đến nó?

3.

Chu Tử Thư cũng giống như tất cả tửu quỷ khắp thiên hạ, tuyệt không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể uống rượu.

Những ngày trọng đại như giao thừa mùng một Tết, Đoan Ngọ thì không nói, y ước gì Thành Lĩnh có hai sinh nhật một năm, chỉ vì Ôn Khách Hành không cho y uống rượu.

"Ta hầu hạ hơn ba tháng mới hầu được ngươi tỉnh lại, thân thể ngươi về sau đều là của ta, đương nhiên do ta định đoạt." Ôn Khách Hành chống nạnh đúng tình hợp lý giật lấy bầu rượu của y.

Nói đến chuyện này Chu Tử Thư liền từ nghèo đuối lý, dù sao đó cũng là sự thật. Đã không có cách, thì... lừa gạt.

"Sao hôm nay ngươi lại hảo tâm cho Thành Lĩnh theo ta xuống núi chơi? Không làm nghiêm sư à?" Ôn Khách Hành đội mũ cho Thành Lĩnh, còn giống như đối với con nít đeo cho cậu một cái gùi nhỏ sau lưng, "Vậy sao có thể gọi là chơi? Mua đồ dùng ăn mặc là chuyện nghiêm túc, Thành Lĩnh, con cũng đừng ham chơi, mua đồ xong thì về đừng gây thêm phiền phức cho Ôn thúc của con nghe không?" Chu Tử Thư nghiêm mặt, rất ra dáng sư phụ nghiêm khắc.

Thành Lĩnh thật sự rất muốn vạch trần sư phụ mình. "Đừng ham chơi, đừng gây thêm phiền toái" là có ý gì, chính là dùng "nghỉ ngơi một ngày" làm hối lộ để cậu giữ chân Ôn thúc. Sư phụ cũng thật là, người lại thèm rượu chứ gì.

Buổi chiều mùa hè, mèo con nằm trong bóng râm bên cạnh giếng nước ngáy o o. Nó vừa mới lăn lộn trong bụi bạc hà mèo, thoải mái lăn lộn trên đất kêu loạn, ôm bao cát nhỏ đường may không chỉnh tề lắm, đá hai chân sau mập mạp rất lâu, mệt mỏi lại hắt xì vài cái, hai mắt đờ đẫn, sau đó nghiêng đầu, khò khè cho đến khi ngủ thiếp đi.

Chạng vạng tối, cuối cùng hai người cũng về đến nhà, vừa vào đã bắt được một chú mèo nhỏ đón cửa, Thành Lĩnh cõng một giỏ đồ trên lưng mồ hôi đầm đìa, "Nóng ha, đi lấy dưa hấu treo trong giếng ra ăn, lần sau còn dám cùng sư phụ ngươi gạt ta thì không chỉ làm khuân vác đơn giản như vậy đâu." Ôn Khách Hành giúp cậu cởi chiếc mũ ướt đẫm mồ hôi xuống, vỗ nhẹ vào trán cậu như đối với mèo con.

"A, Ôn thúc người biết..." Thành Lĩnh cảm thấy diễn xuất của mình rất tốt, sao lại bị phát hiện.

"Làm chuyện xấu thì phải giấu kỹ cái đuôi, ngươi xem, đừng có học theo nó. Ngươi lại đây cho ta... Tiểu Túy Miêu." Người cũng giống như mèo, chỉ cần cẩn thận là được. Ôn Khách Hành cúi xuống nắm gáy mèo con dính đầy cỏ quanh miệng và trên thân ôm vào ngực, dí nhẹ cái đầu nhỏ của nó, "Hừ, khắp nơi đều là sơ hở." vừa nói vừa đi vào trong nhà.

"Đừng trốn nữa, toàn bộ Tứ Quý sơn trang đều là mùi rượu, nửa tháng tới ngươi đừng nghĩ đến việc lấy uống." Ôn Khách Hành đầu tiên là thấy mảnh giấy dầu gói thịt chưa dọn sạch sẽ, sau đó lại thấy khăn lau mang theo mùi rượu dùng để dọn dẹp đống bừa bộn.

"Này, ta không biết ngươi nói cái gì, lão Ôn, đừng bịa đặt nói xấu ta." Chu Tử Thư đứng thật xa, vẫn không cách nào che giấu được mùi rượu trên người.

"Thật sao? Hôm nay xuống núi ta mua một ít rượu hồng khúc thượng hạng còn có rượu vải, vốn thấy ngươi không được uống rượu rất đáng thương, nhưng ngươi đã có giác ngộ như vậy, rượu này ta sẽ tự..." Ôn Khách Hành vẻ mặt tiếc hận xoay người muốn đi.

"Này này này lão Ôn!" Chu Tử Thư lập tức chạy tới, "Thương lượng một chút đi."

"Hừ, cả người ướp toàn mùi rượu còn nói chưa uống, đừng nói là nửa tháng một tháng nữa cũng không được uống." Ôn Khách Hành khịt mũi, thu lại khuôn mặt tươi cười, thuận tay tìm bàn chải lông, ra khỏi phòng ngồi xổm dưới mái hiên chải lông cho mèo nhỏ cả người hỗn loạn.

Thành Lĩnh cắt dưa hấu xong ngồi ở đằng kia nghỉ ngơi, nhìn sư phụ sốt ruột đi vòng quanh Ôn thúc một hồi sang trái một hồi chuyển tới bên phải, cực kỳ giống cục bông nhỏ trên mặt đất ăn vụng cá khô bị cắt xén đồ ăn vặt.

4.

"Sư phụ ngươi nuông chiều ngươi như vậy sao, A Nhứ?" Ôn Khách Hành nhìn người lần thứ ba gắp rau hẹ bỏ vào bát mình, có loại cảm giác im lặng hỏi trời xanh.

"Sao lại nói vậy?"

"Ta không tin trước kia lão nhân gia có thể nhìn ngươi lãng phí lương thực như vậy."

"Ta không lãng phí, trước kia đều cho các sư đệ ăn." hoàn toàn coi đó là chuyện đương nhiên.

"Giỏi quá... vậy dứt khoát liệt kê những thứ ngươi không ăn đi."

"Đây chính là ngươi nói."

"... Đúng vậy, đâu phải ngươi nấu cơm."

"Nếu ngươi muốn thì ta nấu cũng được."

"... Bỏ đi, xây lại phòng bếp một lần là đủ phiền phức rồi."

"Rau hẹ, cà rốt, rau giá, cần ta, rau mùi, hành, gừng, bắp cải, dương xỉ, rau dền... ngươi nói xem ngươi có thể ăn gì." Ôn Khách Hành đập tờ giấy xuống bàn, "Thành Lĩnh còn ngoan hơn ngươi, thằng bé chưa bao giờ kén ăn."

"Nó dám." lúc này lại bày ra dáng vẻ sư trưởng.

"So với nó ngươi không ngại thật sao, ngày mai ta sẽ làm món Thành Lĩnh thích ăn, ai thèm quản ngươi thích ăn cái gì."

"Đừng mà lão Ôn, ta cũng có món thích ăn, thịt dê thịt heo đều được, cá kho cũng tốt, dưa chuột, rau cải, nấm cũng được..."

"Ta và Thành Lĩnh muốn ăn thịt dê nướng ướp tương hẹ, không phải ngươi không ăn sao? Ở một bên nhìn đi."

"Nấm cũng được, ngươi biết chọn thế nào không? Ta cùng đi với ngươi, ngươi đừng chọn loại có độc."

"Ngươi dẹp đi, để ngươi chọn ba chúng ta đều bị độc chết..."

"Chờ ta một lát... Thành Lĩnh ngoan ngoãn luyện tập, ta với Ôn thúc của con ra ngoài một chuyến." cầm lấy túi tiền lập tức theo sau.

Vừa ra cửa chính là cả ngày, chỉ có Thành Lĩnh lo lắng ở lại sơn trang, cũng không phải cậu không thể tự mình nấu cơm, mà là con mèo nhỏ phiền phức kia làm sao cũng không chịu ăn cơm, cá khô đưa tới miệng không ăn, lấy cá tươi hôm qua cũng không ăn, bỏ hết thịt cá ra vẫn không ăn, Thành Lĩnh đẩy cái bát nhỏ trong tay, vò đã mẻ không sợ vỡ, "Mày chờ Ôn thúc về tao mách thúc ấy."

Không ăn thịt dê nướng nhưng nguyên một bát thịt dê hầm đều chui vào bụng Chu đại thủ lĩnh.

"Ôn thúc, hôm nay nó không chịu ăn cơm, con hết cách rồi, làm sao giờ?" Thành Lĩnh rất muốn xem Ôn thúc trừng phạt mèo nhỏ kén ăn này như thế nào.

"Lại không nghe lời, cứ để nó đói cả ngày rồi cái gì cũng ăn." lúc này mèo con ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, nhưng ánh mắt Ôn Khách Hành lại liếc về phía người đang ăn đến toát mồ hôi bên cạnh. "Thành Lĩnh, cắt một miếng gan heo ta mua rồi băm nhỏ."

Mèo con vừa ngửi thấy mùi thơm liền nhảy khỏi đùi Ôn Khách Hành, cắm đầu vào chén bắt đầu ăn, như thể con mèo kén ăn khiến Thành Lĩnh phát hỏa căn bản không tồn tại, "Ngươi xem, có nhiều tật xấu không?" Ôn Khách Hành đẩy nồi canh về phía Chu Tử Thư.

"Nhiều." Thành Lĩnh nhìn ánh mắt Ôn Khách Hành, nghẹn cười phun ra một chữ.


5.

Sáng sớm Chu Tử Thư đã phát hiện lão Ôn có gì đó không đúng.

Ôm mèo đến trước bếp lò, rì rầm không biết nói cái gì, lại bưng một con cá vược thượng hạng ra cửa, lúc trở về hai tay trống trơn.

"Cả ngày ngươi bận rộn cái gì vậy?"

"Sính miêu."

"Cái gì?"

"Lúc trước ta và Thành Lĩnh vội vàng mang nó về cũng không có lễ nghi gì, cảm thấy rất có lỗi với nó, dù sao cũng phải có quy củ."

Chu Tử Thư cau mày đưa tay sờ trán hắn, "Sốt à?"

"Sốt cái gì? Ngươi đừng cản trở ta, hôm nay ta phải hoàn thành." Ôn Khách Hành tràn đầy phấn khởi chạy tới phòng chứa đồ, lấy táo to, vừng vàng, còn có một gói đường, rồi đặt mèo con lên bàn, rút tờ giấy đã sớm chuẩn bị, rút được một nửa liền bị Chu Tử Thư giật mất.

"Đông vương công chứng, gặp nam không đi, Tây vương mẫu chứng, gặp bắc không du... đều là cái gì, lão Ôn hôm nay ngươi bị làm sao vậy?" lúc Chu Tử Thư ở kinh thành đã nghe qua không ít vương tôn công tử văn nhân mặc khách thích nuôi mèo, nhưng trịnh trọng như lão Ôn ngược lại đã ít lại càng ít.

"Gặp nhau dưới tàng cây hoa đào là duyên phận khó được, ta đặt con cá vược lớn ở đó, tặng cho mèo cái sinh ra nó làm sính lễ. Ta không yêu cầu xa vời nó phù hộ nhà cửa an bình bắt chuột gì đó, chỉ hy vọng nó có thể an ổn làm một con mèo lười biếng, ngàn vạn lần đừng chạy ra ngoài đi lạc, nếu không thiên hạ rộng lớn, ta đi đâu tìm nó?"

Ôn Khách Hành hoàn toàn không có ý nói đùa, nghiêm túc đọc xong khế ước sính miêu.

Sau đó vui mừng hớn hở như nhặt được món hời lớn, chạy đến thư phòng tiếp tục mân mê đại công trình "sính miêu" của hắn.

Mãi tới đêm khuya trước khi ngủ, Chu Tử Thư mới phát hiện người này đang làm trò gì.

Trên bàn trong phòng ngủ hình như bày thứ gì đó, nhìn kỹ, là hai túi trà lớn, Mông Đỉnh và Tạ Nguyên. Bên cạnh còn bày một tờ giấy, dưới ánh nến vừa sáng vừa bỏng, trên mặt Chu Tử Thư cũng nhiễm ý cười, lấy bút lông viết lên đó hai chữ.

Thổi tắt nến, cảnh xuân lại đang thịnh. Ngày hôm sau trời quang đại sáng, chiếu rõ ràng chữ viết trên tờ giấy kia.

"Ba mươi năm không thể đảo ngược, trải qua đêm mưa trên sông hồ nhàn nhã, tám ngàn dặm vì cố nhân, cầu mong phu thê hòa thuận."

"Đồng ý."

***

Lời tác giả:

(1) "Tứ thì hảo" trong《 Tương miêu kinh 》để gọi những chú mèo lông toàn thân chỉ có một màu như vàng, trắng, đen đều có thể gọi như vậy. Đương nhiên trong lòng tôi chúng mãi là "Tứ thì hảo"

(2) Người xưa lấy trà làm sính lễ, dùng trà như một loại linh vật để gửi gắm lời chúc phúc của mọi người. Trà Mông Đỉnh, trà Tạ Nguyên đều là những loại trà nổi tiếng từ thời nhà Tống. Trà Mông Đỉnh đến từ Tứ Xuyên và trà Tạ Nguyên đến từ Giang Tây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1640#jz48