Một lời cầu hôn bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 只是一次普通的求婚
Tác giả: yiliasparrow

[Bối cảnh hiện đại, gia đình năm người] Cầu hôn sau ba năm hẹn hò!

-═══════-

1.

Con người luôn có đủ loại đau đớn, làm bác sĩ Ôn Khách Hành không thể rõ ràng hơn, dù sao mỗi ngày hắn đều chứng kiến bệnh tật của người khác, huống hồ trong nhà còn có một vị không để người ta bớt lo, để hắn lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.

"Ưm..." mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, ngay cả miếng bánh nhỏ mềm nhất đưa tới trong miệng cũng đau đến mức hắn không khỏi kêu ra tiếng. Việc nhai nuốt trở nên vô cùng khó khăn, lúc hàm trên và hàm dưới đụng nhau có cảm giác như bị kim cùn đâm vào.

"Em mau hẹn... đưa điện thoại đây anh đặt lịch cho em." Chu Tử Thư thở dài, nhìn hắn bị cái răng khôn nhiễm trùng kia hành hạ đến cơm cũng không ăn nổi, cau mày muốn lấy điện thoại của hắn.

Ôn Khách Hành quanh co nói mình đã hẹn rồi, chiều mai sẽ đi. Một lần kéo dài tới ba ngày sau bọn họ lại gặp nhau. Cũng không phải Chu Tử Thư đã quên, thật sự là mấy ngày nay sở cảnh sát bận bịu lật trời, y vất vả làm xong chạy về nhà buồn ngủ đến mức chỉ kịp nhắn Wechat hỏi "Răng thế nào rồi?" sau đó ngủ thiếp đi trước cả khi nhận được hồi âm.

Mãi đến buổi tối người này treo hai cuộc gọi video của mình y mới cảm thấy không đúng.

"Cố Tương, anh trai em có chuyện gì vậy?" Chu Tử Thư mặc áo khoác, vừa gửi tin nhắn cho Cố Tương vừa lên mạng tìm hiểu xem sau khi nhổ răng khôn nên ăn gì.

"Anh Tử Thư, thật ra anh trai em nhổ răng xong mặt sưng phù, anh ấy không cho em nói..." Cố Tương bán anh trai không chút do dự, dù sao cái nhà này sớm muộn gì cũng do anh Tử Thư định đoạt.

"Em ấy đang ở nhà đúng không? Anh qua bây giờ?"

"Dậy được không, bé cưng?" bác sĩ Ôn trùm chăn, im lặng phản kháng.

"Biết em có thuốc tiêu viêm nên không mua, mua kem, dậy ăn đi." vỗ vỗ chăn, vẫn không có phản ứng.

"Đồng chí Ôn Khách Hành, đừng chống cự nữa, em phải biết là vô dụng, một lúc nữa kem chảy là cái gì cũng không có." Chu Tử Thư chắp tay đạp mông hắn.

Điện thoại sáng lên, người này trốn trong chăn gửi tin nhắn cho y — Điều vĩnh viễn không tan chảy chính là quyết định yêu anh.

"... Bệnh thần kinh, dậy đi!" Chu Tử Thư liếc mắt một cái, đã hết kiên nhẫn, người này vừa có thể làm ầm ĩ lại thích nói nhảm, lúc này lại không thành thật còn mẹ nó chống đối y bằng lời bài hát.

Mái tóc bù xù của Ôn Khách Hành bị người kéo ra, nửa mặt bên phải phồng lên, lập tức khiến Chu Tử Thư nhớ đến tấm ảnh chú chó bị ong đốt vào miệng, vừa đáng thương lại có chút buồn cười.

"Mặt bánh bao nhỏ này..." Chu Tử Thư dùng mu bàn tay xoa nhẹ, "Nếu hai bên đối xứng thì càng đáng yêu." vẫn không nhịn được cười.

Ôn Khách Hành khoanh tay ngồi ở trên giường trừng y.

"Bác sĩ Ôn của chúng ta chịu khổ rồi, nào, ăn đi." mặt Ôn Khách Hành không thể làm ra biểu cảm quá lớn, nhưng vẫn cố hết mức bĩu môi, cúi đầu nhấn điện thoại

— Đút em.

Đôi mắt chớp chớp, như vậy... nếu Chu Tử Thư từ chối, chính là nhẫn tâm ngược đãi động vật nhỏ.

Khi Cố Tương mang nước chanh vào, nhìn thấy chính là Chu Tử Thư ngồi ở mép giường nghiêm túc chuyên chú giống như đang làm đại sự gì, đút từng muỗng kem cho người anh trai giống như không thể tự chăm sóc bản thân của cô.

Ôn Khách Hành còn chưa thể nhếch miệng cười to, nhưng trong mắt đều là ý cười. Cố Tương để ly xuống, căm tức liếc nhìn Ôn Khách Hành đang khoe khoang với mình. Ai chẳng có bạn trai, tình nhân thối!
  
  
2.

Cô bé đã sớm để ý, Chu Tử Thư và anh trai cô có sự khác biệt về bản chất. Anh trai cô chính là thuần túy không biết xấu hổ, muốn khoe ân ái, hận không thể để cho tất cả mọi người biết anh ấy và bạn trai yêu nhau nhiều như thế nào; còn anh Tử Thư là kiểu không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, vừa có chuyện gì, trong mắt anh ấy chỉ có anh trai cô.

Một người là cố ý khoe khoang, một người là trong lúc vô tình lóe mù mắt người khác.

Cô và Thành Lĩnh là nạn nhân lớn nhất.

Chẳng hạn như bây giờ.

"Làm ơn đi, anh sắp thành giun đũa trong bụng anh Thư Tử rồi, còn không biết anh ấy thích kiểu dáng gì sao?" lần đầu tiên Cố Tương cảm thấy học tập là thú vui bổ ích, ít nhất cũng tốt hơn anh trai ồn ào này của cô.

"Cả đời chỉ có một lần, đương nhiên anh muốn hoàn hảo nhất có thể, con nít như em thì biết gì."

Cố Tương hít sâu, nặn ra một nụ cười, "Anh trai yêu quý, chẳng lẽ anh thật sự không biết bất kể anh tặng cái gì anh Tử Thư cũng thích sao? Sự thật đơn giản như vậy cũng phải để em nhắc anh hả?" cô thuận tay đẩy iPad đặt trên bàn sang bên cạnh, trên đó hiển thị một đống nhẫn cưới nam đủ kiểu, suốt nửa giờ qua cô bị ép phải giúp Ôn Khách Hành chọn kiểu dáng, nhìn đến nỗi cô bắt đầu choáng váng.

Ôn Khách Hành cười đến vui vẻ, thì ra trong mắt A Tương hắn và A Nhứ yêu nhau như vậy.

Vừa định nói cái gì, lại chợt nhớ ra, "Nhóc phản bội nhà mi, lần này tuyệt đối không được phép lộ ra nửa chữ với A Nhứ, trước đây coi như anh tốt tính nhưng lần này thì khác, nếu mi dám nói..." Ôn Khách Hành thu lại nụ cười, nghiêm túc cảnh cáo em gái.

Cố Tương vô cùng thành khẩn gật đầu, trong lòng lại nghĩ anh mưu đồ tính toán với anh Tử Thư đã bao giờ thắng đâu?

Giống như con sóc giấu quả thông vào mùa thu, Ôn Khách Hành muốn giấu bảo bối của mình ở một nơi mà ngay cả người ngoài hành tinh cũng không tìm được, "Anh đừng tốn sức tìm chỗ giấu nữa, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, với lại anh Tử Thư sẽ không đến mức lục soát cái chăn này."

Hộp nhẫn trong tay Ôn Khách Hành đã sắp bị hắn cầm tới bốc cháy, "Anh muốn chắc chắn, hiểu không, thời điểm cũng phải chọn thật tốt..." giống như con ruồi không đầu bay quanh phòng. Cố Tương bất lực ngồi dựa vào sofa hô lên với Ôn Khách Hành đang lục lọi trong phòng chứa đồ, "Anh, không cần chọn ngày đâu. Ngày kỷ niệm đều tự tạo ra mà. Không phải anh nói yêu đúng người thì mỗi ngày đều là lễ tình nhân sao?"

"Nói có lý! Nhưng anh vẫn muốn chọn." phòng chứa đồ vang lên tiếng ồn ào, khiến giọng nói của Ôn Khách Hành có chút mơ hồ.

Hết cứu! Cố Tương đeo tai nghe vào, quyết định không để ý tới người đàn ông mất trí trong tình yêu cuồng nhiệt.
  
 
3.

Chu Tử Thư mơ hồ cảm giác được có điểm là lạ. Hôm nay Ôn Khách Hành đã gọi điện ba lần trong lúc y làm việc, liên tục xác nhận đêm nay y không phải tăng ca, còn gửi mấy tin nhắn Wechat hỏi buổi tối ăn món Pháp giống sinh nhật lần trước được không, khiến đồng đội nhiều lần trêu chọc y, hỏi sao chị dâu quản nghiêm thế?

Chu Tử Thư chỉ nhàn nhạt liếc qua, "Sao? Ghen tị à? Tự tìm một người đi."

Gửi tin nhắn cho hai đứa nhỏ hỏi có muốn y tới trường đón không, một đứa nói muốn đến nhà bạn, một đứa nói muốn đi mua sắm với bạn trai, còn nói Ôn Khách Hành đã đồng ý.

Hôm nay lại vừa vặn là Ôn Khách Hành không cần trực đêm...

— Trước đây hai người từng cãi nhau về chuyện này. Chính là bệnh nghề nghiệp của Chu Tử Thư, y thường xuyên phát hiện ra bọn họ "giở trò" sau lưng mình, mặc dù không có ác ý, nhưng thật sự khiến Ôn Khách Hành không có chút cảm giác thành tựu nào.

Cảm giác thành tựu gì? Đương nhiên là cảm giác thành tựu khi làm người yêu ngạc nhiên.

Y cố gắng không để cho mình suy nghĩ nhiều, chỉ là một buổi hẹn hò bình thường, y cũng không muốn lại nhìn Ôn Khách Hành xị mặt, cuối cùng mình còn phải dỗ.

Ôn Khách Hành ngược lại cũng không ôm hoa hồng cầu hôn trong nhà hàng, mặc dù hắn biết A Nhứ sẽ không để hắn xuống đài không được, chính mình bình thường cũng rất thích show... Nhưng thời khắc quan trọng như vậy chỉ hai người họ độc hưởng vẫn tốt hơn.

Nhưng hắn quên mất một chuyện quan trọng, đó là, hắn để hộp nhẫn lên giường.
  
  
4.

Rất thuận lợi, không có người ngoài can thiệp, cũng không xuất hiện tình huống kẹt xe, trời mưa ăn phải đồ hư.

Hôm nay Ôn Khách Hành đặc biệt ăn mặc... phải nói là vô cùng đẹp trai. Nhất là ánh sáng ấm áp trong phòng ăn chiếu vào, có chút cảnh đẹp ý vui.

"Hôm nay là ngày gì... kỷ niệm gì sao?" Chu Tử Thư nghĩ đến đây, chuông báo động trong lòng lập tức vang lên. Lúc trước y quên mất ngày kỷ niệm một năm, người này phụng phịu với y, còn hờ hững lạnh lùng hơn nửa tháng, nhìn chiến trận hôm nay... sẽ không phải mình lại quên cái gì chứ?

"Thấy anh quá bận không có thời gian ra ngoài nên làm một buổi hẹn hò, sao lại mắc bệnh nghề nghiệp nữa rồi?" Ôn Khách Hành uống hết rượu trong ly, bờ môi đỏ ướt át, Chu Tử Thư nhìn mấy giây không hiểu sao lại nghĩ đến một vài khoảnh khắc.

Có chút khô nóng, mặt cũng nóng.

Y vào trong nhà nhìn quanh một vòng cũng không có gì đặc biệt. Người kia rửa tay xong ôm lấy mặt y hôn nồng nhiệt, nhưng chỉ lướt qua đầu lưỡi y câu quấn một chút liền lui ra, "Sao vậy? Tối nay anh cứ ngốc ngốc?"

"Luôn cảm thấy em có âm mưu gì..." Chu Tử Thư thấp giọng đáp, một nụ hôn thắp lên ngọn lửa, ngón tay vuốt ve theo khe hở ngón tay, "Trong mắt anh em xấu như vậy sao?" Ôn Khách Hành cởi đồ của y, luồn tay vào vạt áo, nắm lấy vòng eo thon nhỏ của người yêu.

"Răng hết đau rồi? Không cần anh đút nữa à?" Chu Tử Thư nhìn vẻ đắc ý này của hắn, ngoài miệng không nhịn được, sau lưng bị sờ đến bốc hỏa, "Mút sữa là được rồi cần gì ăn cơm." cách áo sơ mi hơi mỏng, cắn một ngụm vào núm vú mẫn cảm.

Chu Tử Thư bị cắn đến "shh" một tiếng, loại cảm giác "Tối nay người này chắc chắn có âm mưu" càng thêm mãnh liệt.

Bị siết chặt lấy, ôm eo cùng nhau ngã xuống giường, Chu Tử Thư bỗng lộ ra vẻ đau đớn —

Y bị vật cứng gì đó cấn vào lưng, lại thêm sức nặng của hai người đè xuống, đau đến nổi đom đóm mắt.

Hít ngược khí lạnh, y lật người nhấc chăn lên để tìm thủ phạm. Lúc này Ôn Khách Hành mới nhớ ra mình quên giấu hộp nhẫn, buổi chiều thưởng thức một lúc lâu sau đó tiện tay đặt lên giường.

"Em coi anh là công chúa hạt đậu à?" Chu Tử Thư nghiến răng chịu đau, Ôn Khách Hành vội vàng hoảng hốt xoa cho y, cũng không biết có thể giảm bớt bao nhiêu, trên lưng y vốn đã chẳng có mấy lạng thịt, bây giờ bị cấn ra vết đỏ, đoán chừng lát nữa sẽ tím bầm. Hắn đau lòng muốn chết, không ngừng xoa chỗ đó sờ rồi lại hôn, trong lòng không khỏi chán nản.

Vốn muốn cầu hôn vào thời khắc nồng tình mật ý, sau đó vui vẻ triền miên làm cả đêm, giờ thì hay rồi, người bị thương. Không với chả khí đều hỏng bét.

"Lão Ôn, em muốn cầu hôn sao?" Chu Tử Thư nghỉ ngơi một lúc, phát hiện người này ghé vào trên bụng mình không chịu ngẩng đầu, tựa hồ tâm tình rất thấp. Được rồi, lại là y biết rõ còn cố hỏi.

Chu Tử Thư lung tung xoa đầu đối phương, làm loạn mái tóc được tạo kiểu bằng keo xịt tóc, như thế này trông càng đáng yêu...

"... Đeo vào đi đồ ngốc." Ôn Khách Hành ngẩng lên, thấy người này đã tự đeo nhẫn.

"Tắm bây giờ hay để lát nữa?" Chu Tử Thư nằm hướng về phía đèn phòng ngủ, hài lòng nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, khóe mắt đều cười ra nếp nhăn li ti. Đó là một chiếc nhẫn phóng khoáng, đơn giản và đẹp đẽ, càng nhìn càng vui vẻ. Đợi một hồi không nghe được trả lời, y cúi đầu nhìn Ôn Khách Hành, còn đang ôm eo y, ngửa đầu nhìn y vẻ mặt không nói nên lời.

"... Chu tiên sinh anh có thể lãng mạn chút được không?" Ôn Khách Hành bất lực bị Chu tiên sinh nắm tay đeo chiếc nhẫn vào, "Lãng mạn thế nào? Nếu không mai chúng ta làm lại lần nữa?" Chu Tử Thư xoa tóc hắn cho rối hơn một chút, dáng vẻ hờn dỗi này, chỗ nào giống người đàn ông đã ngoài ba mươi.

"Nào có ai như anh..." bác sĩ Ôn nhíu chặt mày, nhưng động tác cởi thắt lưng không hề gián đoạn, vạt áo sơ mi bị vò nhăn nhúm, thân thể cũng dịch lên trên, giống như chơi xấu đè chặt lên người đối phương.

Ngày mai, lần sau, sau này... những từ này, nghe thật sự là khuấy động hy vọng cùng chờ mong ngọt ngào, nhưng là, cầu hôn ai còn làm lại lần hai!
 
 
5.

"Anh đã nói tối nay em có âm mưu..."

"Có đôi khi em thật hy vọng chúng ta không cần tâm linh tương thông như vậy." Ôn Khách Hành vẫn không vui vẻ, lúc trước trong miệng hắn ngậm đồ ăn chỉ khua tay một chút người này liền hiểu buổi tối muốn xem phim gì, quanh co vài câu y sẽ biết mấy giờ đi đón Thành Lĩnh và A Tương, hắn rất kiêu ngạo với sự ăn ý này, nhiều lần khoe với đồng nghiệp trong sở cảnh sát của y bọn họ là trời sinh một đôi. Nhưng, đối với việc tạo kinh hỉ này mà nói... thì chẳng có chút lợi ích nào cả.

"A, anh nói xem, Thành Lĩnh gọi em là chú, A Tương gọi anh là anh, sau này hai đứa sẽ gọi chúng ta như thế nào, không hiểu sao em cứ cảm giác Thành Lĩnh nhỏ hơn bạn đồng lứa..." Chu Tử Thư còn đang mặc sức tưởng tượng về cuộc sống tương lai, tay sờ tóc sau đầu hắn, dùng lời của A Tương mà nói thì giống như nựng cún, tháng trước vừa mới cắt, lúc này sờ lên, giống như hạt dẻ lông mềm mại, vừa mềm vừa ngọt, y nhìn bàn tay đeo nhẫn của mình luồn vào mái tóc đen của hắn, có loại thỏa mãn khó có thể hình dung.

— Ôn Khách Hành vĩnh viễn không thể biết Chu Tử Thư có bao nhiêu loại phương pháp đạp đổ lãng mạn, "Vấn đề duy nhất em nên suy nghĩ bây giờ chính là bao cao su trong nhà có đủ dùng không, chứ không phải hai đứa nhóc kia nên gọi chúng ta là gì, thích gọi là gì... thì gọi cái đó..." những nụ hôn liên tiếp rơi xuống cùng với giọng nói mơ hồ, hắn thích tự tay cởi quần áo của y, mỗi lần cởi một chiếc cúc nhỏ trên áo sơ mi, sẽ gần món quà yêu thích nhất thêm một phần, "Cách hợp pháp lên giường với Chu tiên sinh không còn xa nữa." cười như tên trộm, quỳ xuống giường tách hai chân Chu Tử Thư đặt bên eo mình.

"... Anh thấy cách đùa giỡn lưu manh hợp pháp cũng không xa." Chu Tử Thư thuận thế xoay người cưỡi lên, đàn ông thường xuyên vận động, bờ mông săn chắc vểnh lên, cọ xát trên đùi Ôn Khách Hành điều chỉnh tư thế, cuối cùng ngồi vào trong ngực hắn, tư thế có phần trịch thượng, Ôn Khách Hành đột nhiên cười như hoa, đôi mắt cong cong, ngẩng đầu hôn người yêu — hắn cảm thấy lúc này ngôn ngữ quá nhạt nhẽo, ngọt ngào đầy ắp chỉ có nụ hôn mới có thể biểu đạt. Cho đến khi khuôn mặt mình bị hai bàn tay ôm lấy hôn trả, hai tai cũng bị ngón tay nhẹ nhàng kẹp lại xoa nắn — người động tình đâu chỉ có mình hắn.

Người vô sỉ đã quen ngay cả mất mặt cũng phải lôi kéo y cùng một chỗ, đồng nghiệp trong sở cảnh sát không chỉ một lần trêu ghẹo y trong lúc lơ đãng lộ ra một ít dấu vết, mỗi lần đều nghiêm chỉnh cảnh cáo, sau đó ở thời điểm thần trí không rõ quên không còn một mảnh, giống như hiện tại.

Mà y không có cách nào nói không với tình yêu sâu đậm lại tràn đầy vui vẻ như vậy.

Tay trên eo càng ôm càng chặt, nụ hôn dịu dàng dần trở nên cường thế, đầu lưỡi của hắn câu đến thịt mềm trong miệng, ngứa ngáy tê dại giống như từ trong miệng nháy mắt truyền đến bụng dưới, y cứng ngắc một lát, sau đó mút từ bờ môi đến đầu lưỡi, cho đến khi người đang ôm mình bị câu đến quên thu lưỡi về, có chút ngốc. Nhưng y thích. Y chưa bao giờ nói, y thích thanh âm hắn lúc này, so với bình thường không đứng đắn càng thêm triền miên.

Nụ hôn sắc tình xuôi xuống cằm, trong căn phòng yên tĩnh quanh quẩn tiếng mút vang vọng, y cố tình vòng quanh yết hầu của hắn mút đến cổ hắn đỏ bừng một mảnh, Ôn Khách Hành khó nhịn kêu rên đỉnh vào mông y, âm thầm bày tỏ sự bất mãn, trong miệng cũng không thành thật, ngậm một miếng thịt nhỏ hết mút lại cắn, cuối cùng còn muốn lưu lại dấu răng để đánh dấu kết thúc công việc.

Để tránh người đàn ông sắc tâm nổi lên thật sự tức giận, Chu Tử Thư như hắn mong muốn ngậm lấy yết hầu nhô lên nhẹ nhàng mút hôn, Ôn Khách Hành nhắm mắt lại thở dài một hơi, cảm giác thoải mái khiến hạ thân càng muốn tìm được nơi phát tiết.

"Không được A Nhứ... em không nhịn được..." hơi thở dồn dập như thể vừa chạy mấy nghìn mét, liếm môi đến mấy lần, khuôn mặt hồng hồng dáng vẻ thật giống cậu học sinh ngây thơ, nhưng không biết bao lần bị dục vọng nồng đậm hun đỏ viền mắt cùng vô số làn sóng mãnh liệt nơi đáy mắt, không lừa gạt Chu Tử Thư.

Ôm người xuống giường tìm bao, đáng thương nhìn chằm chằm để người ta đeo lên cho mình, ngón tay thon dài tra tấn giữa hai chân người ta, từ phía trước sờ đến phía sau, cho đến khi bờ mông săn chắc rốt cuộc biến thành quả đào mềm mại, hai tay ôm lấy mông thịt xúc cảm tốt đến không chịu nổi ngồi xuống cây gậy của mình, thân trên của Chu Tử Thư lập tức căng cứng, đường cong cơ bắp xinh đẹp nhìn không sót gì. Đêm nay chắc chắn sẽ bị làm đến đau lưng đau mông nhưng nhìn hắn dương dương đắc ý, Chu Tử Thư đưa tay nhéo mũi hắn cùng hắn hôn lưỡi, người đàn ông không nói được thở hổn hển ngoan ngoãn để vị hôn phu của mình phát chút tính tình, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, áo sơ mi lỏng lẻo khoác trên người nửa che nửa không, Chu Tử Thư ghét vướng víu, cởi ra ném sang một bên, hoàn toàn đắm chìm vào cuộc vui chỉ thuộc về hai người đêm nay.

Sau cao trào cả người Chu Tử Thư mềm nhũn, ngay cả nhấc chân cũng có vẻ cố sức, lớp mồ hôi mỏng trên người đang từ từ biến mất, phải rất lâu đôi mắt không có tiêu cự mới chậm rãi tập trung vào người đang ôm mình, Ôn Khách Hành đang chăm chú liếm hôn khuôn mặt và bờ môi y, Chu Tử Thư vô thức đáp lại, đôi môi đỏ đỏ mềm mềm, liếm một ngụm liền không muốn rời đi. Khẽ thở hổn hển, lim dim mắt, phát ra âm mũi ngắn ngủn lại dính dính không rõ, da thịt kề cận càng tăng thêm khoái cảm. Y dựa sát vào hắn, lúc này giống như hoa cỏ bị mưa lớn kéo căng, tay trái đeo nhẫn không còn chút sức lực khoác lên bạn trai y... Không đúng, là trên lưng vị hôn phu của y, ngón tay nhẹ nhàng trượt trên làn da non mịn, bị hắn bắt được, "Còn muốn thêm lần nữa à?"

Chu Tử Thư buồn ngủ nhắm mắt lại, cắn miệng hắn, "Đàn ông ba mươi tuổi vẫn phải bảo dưỡng thật tốt." Vừa rồi cái hộp nhẫn xui xẻo kia cấn vào lưng y, lúc làm tình eo không bị lão Ôn bóp tím, đoán chừng hiện tại đã bị cái hộp nhỏ kia cấn tím.

"Tiểu gia ta một đêm bảy lần cũng được."

"Nói nhảm nhiều quá..." nếu nói mấy năm nay yêu đương với Ôn Khách Hành học được cái gì, dĩ nhiên là một lời không hợp liền chặn cái miệng thao thao bất tuyệt của hắn.

Sau mưa rền gió dữ là những nụ hôn ấm áp và ôm ấp mềm mại, ngay cả đầu ngón chân chạm nhau trong chăn cũng cảm thấy tê dại thoải mái.

Y thật sự bị làm nhũn người.
   
  
6.

Màn cầu hôn kết thúc mỹ mãn với vết bầm trên lưng Chu Tử Thư và cao trào liên tiếp không ngừng. Ngày hôm sau Ôn Khách Hành mơ màng tỉnh dậy, tay ôm người không thành thật, theo bụng đi lên sờ núm vú, Chu Tử Thư xoay người trong chăn, cắn hắn một cái, tăng thêm sắc thái cho lồng ngực loang lổ dấu vết, sau đó cả phòng ngủ một lần nữa trở về yên tĩnh.

Đứa nhỏ không ở nhà, hôm nay cũng không đi làm, Ôn Khách Hành lại ôm người ngủ thật say, mười ngón đan nhau, chiếc nhẫn sáng lấp lánh, trong một buổi sáng bình thường như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1640#jz48