Một đêm bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 只是一个普通的夜晚
Tác giả: yiliasparrow

• Bối cảnh hiện đại, đua xe tốc độ cao, oneshot

-═══════-

Yêu nhau hơn ba năm thì nhất định phải ở chung sao?

Chưa chắc. Ít nhất họ cảm thấy chạy qua chạy lại hai nơi rất tình thú. Cho dù không ở chung thì hai người cũng thường xuyên ngủ cùng một chỗ, cũng không cảm thấy lãng phí cái gì. Trước mắt hai người đã đạt thành nhận thức chung là chờ bọn nhỏ đều lên đại học rồi mới cân nhắc chuyện chuyển nhà ở chung.

Ôn Khách Hành thường xuyên đến nhà Chu Tử Thư, dù sao đứa nhỏ ngốc Thành Lĩnh dễ gạt hơn nhiều so với quỷ nha đầu A Tương, lúc Ôn Khách Hành quấn lấy Chu Tử Thư không buông Thành Lĩnh cũng sẽ không lắm miệng như A Tương.

Chỗ Ôn Khách Hành thích nhất là cửa sổ trong phòng ngủ của Chu Tử Thư. Bên trên bày đầy gối ôm mềm mại Ôn Khách Hành vơ vét từ khắp nơi về, trong ngăn tủ kế bên đầu giường toàn bộ đều là chăn đệm, lúc đầu Chu Tử Thư còn thắc mắc sao người này luôn thích mua gối ôm như mấy cô bé, còn nhất định nhét ở chỗ mình, về sau y mới hiểu.

Nguyên nhân... có hơi không phù hợp với trẻ em.

Bệ cửa sổ không đủ để hai người nằm ở trên đó, cho nên sau khi nằm mệt thì đổi thành ngồi hoặc quỳ trên đó.

Nói chung, góc ấm cúng của nhà người ta để đặt ổ mèo hoặc các hoạt động tao nhã như thưởng trà đánh cờ... Nhưng mấy thứ đó hoàn toàn không liên quan gì đến bệ cửa sổ trong phòng ngủ của Chu Tử Thư.

Ngay cả rèm cửa sổ mờ ảo này cũng là hắn mua. Ôn Khách Hành đối với chuyện làm y quả thực là hao tâm tổn sức. Chu Tử Thư đang quỳ trên bệ cửa sổ, toàn thân không nhịn được phát run nghĩ như vậy.

"Trường cảnh sát các anh có dạy làm thế nào để thoát khỏi tư thế này không?" trên mặt Ôn Khách Hành đều là ý cười, thái dương đã bắt đầu chảy mồ hôi, từng ngụm từng ngụm gặm bả vai bạn trai, để lại dấu răng màu hồng nhạt, hoặc mút ra những dấu hôn nho nhỏ. Hắn có thể cảm nhận được da thịt dán sát bên đùi mình, là đùi trong của Chu Tử Thư bị cưỡng ép đẩy ra, có vẻ như đã không chịu nổi run rẩy chẳng có xíu quy luật nào cả, nhưng phần da thịt hiếm khi tiếp xúc với ánh nắng vừa trơn vừa mềm xúc cảm quá mức tốt đẹp. Ôn Khách Hành còn ác ý đẩy về phía trước, gần như muốn đẩy y ra ngoài cửa sổ. Mông thịt no đủ theo động tác của Ôn Khách Hành vỗ tới đập lui vào bụng dưới của hắn. Tư thế này đặc biệt kích tình, chỉ dùng một ít bôi trơn đã cắm ra tiếng nước òm ọp, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy mình sắp bị đâm hỏng, hai chân liều mạng muốn khép lại nhưng không có cách nào, ngược lại bởi vì động tác co rút của y khiến Ôn Khách Hành sướng đến cắn y, xông vào càng kịch liệt hơn.

"Trường cảnh sát đã dạy gặp phải loại lưu manh như em có thể phòng vệ chính đáng..." Chu Tử Thư nghiến răng đáp, thân thể người này cứng đến mức khiến trong lòng y hoảng hốt, cơ bắp cũng chẳng hề kém cạnh, nhìn có vẻ như Ôn Khách Hành chỉ nhẹ nhàng ôm y từ phía sau, nhưng tay chân Chu Tử Thư đều bị đối phương áp chế sít sao, thứ giữa hai chân hắn giống như phát điên không ngừng ra vào huyệt nhỏ đã bị làm tới mềm nát không chịu nổi.

Trong phòng ngủ một mảnh tối đen, điện thoại và iPad của hai người đều đã tắt màn hình từ lâu, hiện giờ chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua tấm rèm nửa trong suốt bị Chu Tử Thư túm lấy không ngừng lay động. Ôn Khách Hành liếm cổ y từng chút từng chút — là kiểu hạ lưu đến mức khiến người ta đỏ mặt, "Anh nói xem nếu chúng ta bật đèn thì khu nhà đối diện có nghĩ em bạo hành, cưỡng bức anh không?" Chu Tử Thư nhìn thoáng ngoài cửa sổ, khu nhà đối diện vẫn sáng đèn. Tay trái Ôn Khách Hành nắm chặt cổ tay trái của Chu Tử Thư ấn lên cửa sổ kính, tay phải vân vê đầu vú của y, thuận tiện dùng nửa thân trên của mình dán vào người y cọ xát, cứ như nữ diễn viên phim AV mát-xa bằng ngực. Núm vú mẫn cảm ma sát trên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của người yêu đến sắp phát ra tia lửa điện, Ôn Khách Hành sung sướng rên rỉ, dùng loại thanh âm Chu Tử Thư từng đánh giá là "nóng bỏng như muốn thiêu cháy người ta."

"Ý kiến hay... a... lát nữa anh sẽ xuống lầu thương lượng với những hộ gia đình đối diện, hy vọng, ưm... mọi người thấy việc ác dũng cảm ngăn chặn... Mẹ, em lại còn học mấy trò trong AV... ngực của em được mấy lạng..." nghe những lời của hắn, cảm giác xấu hổ như bị người khác nhìn trộm khiến y không khỏi siết chặt hậu huyệt. Dĩ nhiên Chu Tử Thư cảm giác được mấy động tác nhỏ của Ôn Khách Hành ở sau lưng mình, hắn dán lên người y chậm rãi cọ xát, ai nói y không có cảm giác, y sướng chết đi được.

"Nếu anh còn đi được... tất nhiên em không có ngực lớn như cảnh sát Chu... hức..." bác sĩ Ôn say đỏ đuôi mắt làm cho đôi mắt cún ngày thường nhìn xinh đẹp ngây thơ bỗng sinh ra mấy phần yêu khí. Chu Tử Thư bị hắn thổi một hơi vào tai, toàn thân tê dại, cuộc yêu này tựa như một cơn ác mộng xen lẫn khoái cảm tột độ, y làm cách nào cũng không thể trốn thoát, đành phải nghẹn ngào nửa là chịu thua nửa là mềm mại cầu xin, vòng eo linh hoạt co rụt về phía trước như muốn chạy trốn, không chỉ phí công còn khiến người phía sau lóa mắt, thuận tiện đốt thêm một mồi lửa ở bụng dưới, "A Hành, a... chúng, chúng ta đổi... đổi tư thế..." trên bệ cửa sổ lạnh buốt đều là thảm lông thật dày và đống gối ôm lộn xộn, Chu Tử Thư quỳ ở phía trên toàn thân run rẩy, chỉ nhìn thấy chiếc gối mèo con hay chim cánh cụt mình đang đè lên đã hoàn toàn biến dạng, ngực bên phải bị xoa đỏ bừng, sau khi hút cắn nhào nặn thì vô cùng đáng thương so với bên trái.

Giọng nói thấm đẫm dục vọng vang lên bên tai y, "Không."

Quả quyết, không lưu tình.

Hắn dùng tay phải còn trống nắm lấy tay phải của Chu Tử Thư đang định kéo rèm, xoa xoa ngón cái, "Đây là cái gì vậy cảnh sát Chu?" hoàn toàn là giọng điệu tính sổ. Đó là một vết máu bầm rất sậm màu, gần như bao phủ toàn bộ rìa móng tay, Ôn Khách Hành càng nhìn càng tức giận, nâng eo liên tục nhằm vào điểm G thúc mạnh, chỉ khiến cho khuôn mặt đỏ bừng của cảnh sát Chu dục tiên dục tử, nước mắt chảy tràn xuống gò má, giống như những chất lỏng nhớp nháp dưới thân. Chu Tử Thư không nói nên lời, y sướng đến không ngừng chảy nước. Người này điên lên quá muốn mạng, xã hội văn minh hắn không thể đi đánh những kẻ xấu kia, chỉ có thể "trả đũa" lên người y. Lần này cũng do y sơ suất bị cửa xe kẹp mạnh vào ngón tay.

— "Cả người anh đều là của em, dựa vào cái gì nói bị thương là bị thương."

Đây là câu lần trước Ôn Khách Hành dùng dây lụa cột dương vật của y không cho bắn, sau đó cắn tai y lý trực khí tráng (có lý chẳng sợ) hùng hồn nói.

Lần đó hắn làm đến hai mắt đỏ ngầu, mình mất mặt kêu khóc, cầu xin hắn thương xót lời thô tục gì cũng nói, cuối cùng mới đổi được mấy phần dịu dàng, trong lúc y cao trào đến mềm nhũn trên giường hắn mới chậm rãi di chuyển hạ thân, nói:

"Anh còn dám nói cái gì huân chương đàn ông, tiêu chí gợi cảm này nọ em sẽ chơi anh không đi làm nổi." Ôn Khách Hành tựa hồ biết bạn trai mạnh miệng của hắn muốn nói gì, buông một câu làm đối phương nghẹn họng.

Trong lòng Chu Tử Thư lặng lẽ tranh luận, so với lần trước thì tốt hơn nhiều còn gì, ít nhất móng tay còn có thể mọc lại.

"Anh chết tâm cho em, em biết anh muốn nói gì, chuyện này em với anh nói cả đời cũng không hết đâu." Ôn Khách Hành trên miệng hung dữ dưới tay lại dịu dàng, chạm vào vết sẹo trên bụng y nhẹ nhàng vuốt ve, "Em không muốn so đo với mấy cô bé trong đội cảnh sát các anh, bọn họ đều nói cái quái gì 'Dục huyết phấn chiến', 'Đội phó Chu bị thương thật gợi cảm', cmn vết thương đâu phải ở trên người bọn họ." Ôn Khách Hành càng nói càng tức, trong đầu lại hiện lên hình ảnh lần trước người này bất tỉnh mặt mũi tái nhợt được đưa vào bệnh viện, lúc đó tim của hắn cũng suýt ngừng đập.

Chu Tử Thư bị từng đợt thủy triều xô đẩy tới thần hồn mê loạn, nhưng vẫn cố gắng dùng chút ý thức cuối cùng bắt được những lời yêu thương cuồng nhiệt của Ôn Khách Hành, trong lòng vừa mềm mại vừa ấm áp, y biết lúc ấy hắn thật sự lo lắng sắp điên rồi. Y buông lỏng thân thể, nhẹ nhàng ngã về phía sau, im lặng biểu đạt sự ỷ lại với hắn, dùng sườn cổ ướt đẫm mồ hôi cọ xát cổ hắn, dùng ôn nhu người khác vĩnh viễn không được nhìn thấy an ủi người đàn ông lo lắng hãi hùng vì mình.

Kiềm chế trên tay trái nới lỏng rất nhiều, y có thể quay đầu lại dễ dàng hơn chút, ngậm lấy đôi môi của bạn trai nhỏ đang xù lông ngọt ngào hôn lên, mút đến khi môi hắn đỏ bừng, in xuống tất cả những đau khổ triền miên đều bị nhốt trong gian phòng tối đen, Ôn Khách Hành hiếm khi ngoan ngoãn để mặc y cắn mút đầu lưỡi, câu ra một đống nước bọt chảy xuống khóe miệng. Xấu hổ không? Lần đầu tiên làm tình quả thật rất xấu hổ, lúc ấy Ôn Khách Hành còn vươn người lấy khăn giấy trên tủ đầu giường cẩn thận lau miệng cho y. Bây giờ lại hận không thể hạ lưu hơn chút nữa.

Áo ngủ bằng vải bông ném ở trên giường, cùng kiểu dáng với Crayon Shin-chan, Chu Tử Thư vô số lần cười nhạo hắn, nói hắn ấu trĩ, nhưng vẫn mặc bộ đồ đôi này cùng hắn. Lòng bàn tay khoan hậu tiếp xúc thân mật với da thịt hắn, bàn tay từng vật lộn với đám côn đồ, bàn tay cầm súng, lúc này sự thô ráp cùng những đường vân tay dịu dàng xóa đi sự run rẩy trên người hắn, im lặng nói lời yêu với hắn. Ôn Khách Hành hôn đến nhập tâm, say đắm chân thành đến nghẹt thở.

Tay phải nắm rèm cửa của Chu Tử Thư buông ra chuyển xuống giữa hai chân dang rộng, trong tình triều ùn ùn kéo đến xoa nắn dương vật lộ ra cùng hai trái cầu no đủ phía sau, càng khiến người phía sau tê dại sống lưng, tiếng rên rỉ trầm thấp dụ hoặc tràn ra từ giữa môi lưỡi giao triền, Chu Tử Thư ra sức dỗ dành, lúc này Ôn Khách Hành có thể cảm nhận rõ ràng mềm mại của y, bị tình dục đưa lên đỉnh sóng Chu Tử Thư không nói nên lời, cả người dựa ở trong ngực hắn hoàn toàn tín nhiệm.

Người đàn ông được sờ đến cả người run rẩy xương sống như bị điện giật thở hổn hển biết người yêu không chịu nổi, mồ hôi từng giọt rơi xuống không phân rõ được của ai với ai. Đầu lưỡi Chu Tử Thư tê dại, nghiêng đầu hôn say đắm hồi lâu khiến y gần như kiệt sức, đầu óc đều trở nên mơ hồ, hơi hé mắt, chỉ thấy đôi mắt sáng ngời của bạn trai nhỏ, tình yêu, tình dục, sự chiếm hữu từ trong đó tràn ra thấm đẫm cả trái tim.

Chu Tử Thư mơ màng hừ một tiếng cũng không biết mình nói cái gì, phía trước bị làm đến cứng lên run rẩy bắn ở trên rèm cửa, hậu huyệt không ngừng bị xỏ xuyên, tình cảm mãnh liệt trong lần cuồng hoan phóng túng này được thỏa mãn tới cực điểm, họ thuộc về nhau, chỉ là của nhau.

Một dấu vết đỏ rực ấn xuống lồng ngực đẫm mồ hôi, còn in rõ dấu răng. Chu Tử Thư tận hưởng cảm giác mút cắn tê dại trên vai trên cổ, hai chân bị tách ra sau khi quỳ lâu mềm đến không khép lại được, Ôn Khách Hành nhẹ nhàng đổi lại tư thế cho y, đắp kín chăn mỏng để người ngồi dựa trong lòng mình.

Tay Chu Tử Thư hơi run rẩy vén một góc rèm lên, ngoài cửa sổ gió lạnh từng cơn, trong phòng hai người lại nóng đến mồ hôi đầm đìa như vừa vớt từ trong nước ra. Chu Tử Thư nhích lại gần cửa sổ, im lặng hà hơi lên mặt kính.

Trên lớp hơi nước viết hai chữ "A Hành", Ôn Khách Hành ôm người, nhìn Chu Tử Thư viết tên mình trên cửa kính, khóe miệng cong lên làm thế nào cũng không ép xuống được, hắn liếm môi như thể muốn kìm nén vui vẻ, nắm tay y vẽ một trái tim bao quanh tên của mình.

Chu Tử Thư bình phục hô hấp, quay đầu ghé vào trong ngực bạn trai nhỏ kêu buồn ngủ. Người ôm y siết chặt vòng tay, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Còn ngây thơ hơn cả trẻ con. Nhưng người ngoài căn bản không biết khi yêu người ta ngây thơ đến mức nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1640#jz48