Thâu hoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 偷欢
Tác giả: yiliasparrow

• Tuyến thời gian đảo lộn, khi lão Ôn đã bắt đầu dùng Lưu Ly Giáp khuấy đục nước, A Nhứ còn chưa kịp ngả bài thất khiếu tam thu đinh với Tấn vương đã bị cử đi tra Lưu Ly Giáp, Quỷ cốc và võ khố. Vốn tưởng rằng chỉ là nhiệm vụ bình thường, nhưng lại xảy ra biến số...
• Biến số chính là Ôn Chu nhất kiến như cố trời sinh một đôi ❤️💙

-═══════-

1.

Chu Tử Thư căn bản không có tâm tình uống rượu, cũng may Tấn vương không để y tham dự tiệc trung thu, nếu không chắc chắn sẽ nhìn ra tâm của y đã không ở chỗ này. Từ mùa xuân kéo tới mùa thu, không thể kéo dài thêm nữa, còn trì hoãn chỉ sợ đến ngày y chết tự nhiên Tấn vương sẽ biết, như vậy thì thật đáng tiếc, đến chết cũng không thể quang minh chính đại rời khỏi lồng giam bẩn thỉu này. Y tự giễu cười một tiếng.

Tiếng lạch cạch trên mái nhà trong đêm rất chói tai. Cung nhân sẽ trực tiếp gõ cửa, người Thiên Song sẽ dùng ám hiệu của bọn họ, ai sẽ đi trên nóc nhà động mảnh ngói? Chu Tử Thư vô thức ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt tràn đầy trêu chọc.

Cũng đúng, ngoại trừ hắn, ai sẽ lớn gan như vậy. Châm trong tay suýt nữa phóng ra, may là vẫn kịp nhìn thoáng.

Thủ vệ cửa bất tỉnh dựa vào cây cột, Chu Tử Thư đi tới kiểm tra, chỉ ngủ mấy canh giờ thôi không có vấn đề.

Tên trứng thối này...

"Ngươi muốn hỏi ta tại sao dám xông vào cung đúng không?" người bị kéo vào phòng đung đưa cây quạt, mặt mũi đầy đắc ý.

"Dưới gầm trời này còn có cái gì ngươi không dám." Chu Tử Thư không hào hứng lắm, nhưng nhìn thấy hắn cũng vui vẻ, rót chén trà cho hắn.

"Trên có thể đánh tới ba mươi ba tầng trời, dưới có thể xuống địa ngục chiếu cố mười tám vị phán quan. Ngươi ở đâu, ta cũng ở đó. Hiện giờ ta chỉ là ban đêm xông vào hoàng cung, trộm ngọc thâu hương." vẫn là vẻ không đứng đắn lúc mới gặp. Có lẽ là đêm nay ánh trăng sáng tỏ chiếu lên tâm tư hỗn loạn của y, có lẽ là y trở lại hoàng cung quá lâu lại lăn lộn trong vũng bùn bẩn thỉu không có hy vọng tự do, có lẽ cũng chỉ là y đã lâu không nhìn thấy hắn. Cảm giác chua xót từ đáy lòng cuộn lên, ngay cả hốc mắt cũng cay xè.

Lúc đầu Ôn Khách Hành ngả ngớn dùng cán quạt nâng cằm y, vốn tưởng sẽ bị đánh lại thấy Chu Tử Thư không nhúc nhích chăm chú nhìn hắn, nhìn đến nỗi hắn thu lại phần không đứng đắn, cau mày cởi đai lưng của y, thủ lĩnh Thiên Song ngoan ngoãn ngồi đó mặc hắn tác quái, ám khí phòng thân cùng với da giáp cấn đến Ôn Khách Hành đau lòng.

"Lại đau à?" đoạn đường này hắn dùng nội lực để chữa thương cho y, ban đêm người kia vẫn luôn đau đến ngủ không ngon hắn đều biết. Khoảng thời gian y trở lại hoàng cung này, không phải hắn chưa từng oán trách, oán y vì sao không thể nhân cơ hội này dứt khoát rời đi, trong quá trình điều tra Quỷ cốc thủ lĩnh Thiên Song gặp chuyện ngoài ý muốn cũng không phải không có khả năng, sơn ngoại hữu sơn thiên ngoại hữu thiên ai biết trên giang hồ có cao nhân gì.

Mà Chu Tử Thư chỉ quật cường trả lời hắn, quy củ là chính y lập ra, y không thể phản bội các huynh đệ đã chết, chỉ có thể dựa theo quy củ.

Diệt trừ Quỷ Cốc thành công liền quy củ về hoàng cung phục mệnh, ngả bài với Tấn vương chuyện thất khiếu tam thu đinh, sau đó rời đi sống hết mấy năm cuối cùng. Nếu nhiệm vụ thất bại thì dứt khoát chết trong quá trình diệt trừ Quỷ cốc, chính là không thể sống tốt những ngày cuối cùng có chút thua thiệt mà thôi.

— Ai có thể biết trước y vừa gặp cốc chủ Quỷ cốc đã nhận định hắn là người mình muốn. Bắt đầu từ lúc đó, tất cả đều đã rối loạn.

Ôn Khách Hành oán chứ, sao có thể không oán. Nhưng hắn cũng không biết bắt đầu oán từ đâu. Dù sao kế hoạch ban đầu của Chu Tử Thư chính là lưỡng bại câu thương, hiện giờ còn sống ngược lại thành ngoài ý muốn. Lúc Ôn Khách Hành biết y tính toán như vậy thì tức giận phớt lờ y rất lâu.

"Nói cách khác, kế hoạch ban đầu của ngươi là đánh một mất một còn với ta, cuối cùng chết bên ngoài biến thành cô hồn dã quỷ?" lúc ấy Ôn Khách Hành tức giận tới nửa đêm, quay người lại run giọng chất vấn người cũng không ngủ được như vậy.

Y thừa nhận.

"Lão Ôn, dù ta làm gì cũng sẽ là cái chết, ngươi cho rằng, ta còn có thể sống bao lâu?" Chu Tử Thư nắm chặt lấy tay hắn ấn vào ngực mình, mặt không cảm xúc nói.

Nhìn người trong lòng của y kìa, nhẫn tâm đến vậy, một cái chớp mắt đã không đánh mà thắng cả thân lẫn tâm của y... "Ta cũng không phải muốn đánh với ngươi, kế hoạch của ta, là đánh với cốc chủ Quỷ cốc, lão Ôn." giây tiếp theo đã khiến tim của y tan chảy.

2.

Ngày tiễn biệt Ôn Khách Hành đỏ hốc mắt nhìn y, nên hỏi nên tranh luận đều nói mệt rồi, "Nếu ngươi một đi không trở lại, ta đuổi theo ngươi đến bích lạc hoàng tuyền." ngoài miệng hung tợn, nhưng dáng vẻ mím môi nước mắt chực trào ra nào có một tia uy hiếp, Ôn Khách Hành ôm người không muốn buông tay, "Nghe lời đại sư huynh, thay ta trông chừng Thành Lĩnh cùng Tứ Quý sơn trang." Chu Tử Thư dán vào bên tai hắn dặn dò.

Ngược lại hắn muốn nghe xem, thả một người sắp dầu hết đèn tắt chỉ còn treo mệnh về đầm rồng hang hổ, hắn làm sao có thể yên tâm. "Lão Ôn, ta sẽ tự bảo vệ mình, ta chẳng qua là trở về... 'Tự nguyện chịu phạt', để lại một lời giải thích, sao có thể lại đi bán mạng."

Khi nãy nhìn y, cho dù trên người mặc chế phục dày dặn của Thiên Song cũng không toát lên vẻ khôi ngô, cởi chế phục ra nhìn, đã gầy hơn rất nhiều so với lần trước ở miếu Quan Âm, hắn vừa muốn động thủ vận công chữa thương cho y đã bị ngăn lại.

"Không đau?" đã bị cởi áo Chu Tử Thư cũng không kháng cự hắn đụng vào, "Hoàng cung ngược đãi Thiên Song các ngươi sao, ngay cả ăn cũng không đủ no?"

"Sao ngươi không nói là y tiêu* đến người tiều tụy?" Trung thu đoàn viên, tâm tình y đã khá hơn nhiều.

[*] Câu gốc là "Vì y tiêu đến người tiều tụy" trong bài thơ của Liễu Vĩnh. "Y" là chỉ người ấy. "Tiêu" là gầy gò ốm yếu. Câu thơ này ý là ta tình nguyện gầy gò đến tinh thần uể oải thần sắc tiều tụy vì người.

"Ngươi vẫn còn tâm tình đùa giỡn ta." ngoài cửa sổ yên tĩnh đến ngay cả tiếng dế kêu cũng không có, để Chu Tử Thư càng thêm tưởng niệm Tứ Quý sơn trang đã dần khôi phục sự sống.

"Lão Ôn, ngươi nói thêm vài câu đi..." từ yêu sinh ưu, từ yêu sinh sợ, y lại hoảng sợ luống cuống, có một tia vướng bận liền sinh ra lưới tình vô cùng vô tận dài đằng đẵng, mỗi khắc ở trong cung đều là dày vò, đều đang siết chặt thời gian còn lại trong sinh mệnh của y dành để ở bên lão Ôn, y chán ghét mình ủy mị thế này, nhưng lại may mắn lúc còn sống có thể gặp được một người làm cho mình mềm lòng lại đau lòng. Nhìn khuôn mặt có chút sững sờ của lão Ôn, nước mắt lặng lẽ theo khóe mắt chảy xuống, đêm nay Trung thu bọn họ có thể ở chỗ không người ôm nhau, năm sau thì sao, năm sau nữa thì sao, sẽ thành lão Ôn nhìn ảnh ba người dưới ánh trăng... Rõ ràng mình đang khóc, y lại vươn tay vuốt ve khuôn mặt Ôn Khách Hành, giống như người mù vậy.

Đem những lời đứng đắn hoặc không đứng đắn của hắn đều nhớ kỹ, giờ khắc này y chỉ muốn hắn nhiều lời hơn một chút, nói gì cũng được.

Ôn Khách Hành sững sờ nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, lập tức hiểu ra. "Ta không nói! Chu Tử Thư... ngươi... ngươi muốn ta nói, về Tứ Quý sơn trang nói đủ, ta không nói ở nơi bẩn thỉu này." hắn tức chết rồi. Lời này nghe thế nào cũng giống như khẩn cầu lúc hấp hối, như thể nếu không nghe sẽ không còn cơ hội nữa, điềm xấu muốn chết.

Chu Tử Thư am hiểu biện thuật, lúc này lại không nói được lời nào chỉ có thể nắm chặt vải áo sau lưng hắn. Tấn vương, hoàng cung, Triệu Kính, Độc Hạt... y đều không quan tâm, tất cả đều không quan trọng bằng người trước mặt. "A Tương với tiểu Tào thế nào?"

"Hai đứa nó... giỏi lắm, ngày nào cũng lắc lư trước mặt ta, rất chướng mắt." hắn nhắm mắt tựa lên vai y thì thào, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng y, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn.

"Đêm dài lắm mộng, mau chóng chuẩn bị hôn sự, không cần chờ ta, ta còn có chút chuyện của Thiên Song chưa bàn giao hết." Ôn Khách Hành tựa vào vai y, dùng ngoại bào rộng rãi quấn chặt lấy y, "Không được, cao đường còn chưa về chúng nó bái ai?"

Chu Tử Thư bật cười, "Không biết xấu hổ."

"Ta không đùa với ngươi, Chu Tử Thư, ngươi đã hứa với ta. Thất gia và Đại vu đã tới, họ nhất định có biện pháp cứu ngươi, ngươi phải nhanh chóng trở về, ta chờ ngươi." Trở về, không phải đơn giản trở về, không phải kết thúc tất cả rời khỏi Thiên Song sống như lục bình trôi nổi cuối cùng lặng lẽ chết đi, mà là về nhà, sống với người này thật lâu.

"Ngươi cũng phải hứa với ta, không được tự tiện chủ trương, vạn sự chờ ta trở về. Nếu không, lão Ôn ta thật sự sẽ trở mặt với ngươi." Chu Tử Thư dùng hai tay vuốt ve mặt hắn, nghiêm túc nói, Ôn Khách Hành chần chừ chốc lát rồi nhẹ nhàng gật đầu. Tấn vương đã "kết minh" với Độc Hạt, chỉ là tạm thời còn chưa tra rõ chuyện của Quỷ cốc, lần này y trở về một là đặt cái kết cho mình, hai là thăm dò lực lượng của chúng, Chu Tử Thư uốn ba tấc lưỡi miêu tả cốc chủ Quỷ cốc đến thần bí khó lường gian tà giảo hoạt, không chỉ thuộc hạ trọng thương mà bản thân y cũng trúng độc, đành phải trở về trước phục mệnh thỉnh tội, tóm lại y không nói một lời nào về chuyện giữa bọn họ. Về phần Tấn Vương, có lẽ tin có lẽ không tin, đều không quan trọng, mục đích cuối cùng của gã cũng không phải Quỷ cốc, mà là Lưu Ly Giáp và kho vũ khí phía sau. Diệt trừ Quỷ cốc chẳng qua là một cái cớ cho có vẻ đường hoàng chính nghĩa.

Chu Tử Thư cũng từng nghĩ nếu là hai năm trước, mình còn chưa nghĩ đến việc rời khỏi Thiên Song, còn một lòng bán mạng cho bọn chúng, nếu như khi đó gặp lão Ôn, sẽ như thế nào.

Y vẫn sẽ chọn chọn hắn. Bất kể phải trả giá thế nào, y chắc chắn vẫn chọn Ôn Khách Hành.

"Thật sự là biến số..." Chu Tử Thư cười mình sao lại trở nên mềm lòng thế này. Chăn trong cung nhỏ đến mức không che nổi hai đại nam nhân, bọn họ dán đến vô cùng chặt.

"Có thể trở thành lan lộ hổ bàn cước thạch* của Chu đại nhân, ta thật sự là tam sinh hữu hạnh." Ôn Khách Hành muốn dùng áo trong đắp thêm cho y, nếu là bên ngoài còn có thể thổi tiêu tĩnh tâm giúp y chữa thương, ở đây thì không thể.

[*] 拦路虎 : vật cản đường ; 绊脚石 : hòn đá ngáng chân (đều dùng để chỉ người hoặc vật làm cản bước tiến)

Nến bạc sinh hoa như hồng đậu, ban đêm trong cung cực kỳ tĩnh lặng, hai người nhìn nhau lại không biết nói gì. Quang cảnh hiện tại, là sự bình lặng hiếm hoi trước cơn bão.

Nến bị thổi tắt, hồng đậu từ đỉnh sáp bay vào lòng người, Ôn Khách Hành giống như mây đen đè xuống, cắn đau miệng y giống lần trước. Ánh trăng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt hắn, trên khuôn mặt tuấn tú cũng là luống cuống lo sợ không yên như trẻ con, cho dù tính toán kỹ càng họ cũng không dám nói đã nắm chắc phần thắng trong tay, chỉ là cũng may, họ không phải chiến đấu một mình nữa.

Nụ hôn sâu khiến hai người đều thở hổn hển, Chu Tử Thư cảm nhận được sự luống cuống trong lòng Ôn Khách Hành không biết con đường phía trước sẽ thế nào, dứt khoát ngay tại đêm nay lưu lại chút hồi ức không xóa đi được, mặc kệ ngày mai sẽ như thế nào, dù chỉ là cảm giác yên ổn ngắn ngủi cũng tốt. Nếu lúc trước có người nói với y đường đường là thủ lĩnh Thiên Song sẽ làm càn như thế ở trong cung thâu hoan với người, y nhất định phải quất hắn một trận.

Giữa răng môi tất cả đều là lưu luyến không lời, ánh mắt của họ sáng ngời trong suốt, quạt của Ôn Khách Hành "cạch" một tiếng từ trên chăn rơi xuống ghế nhỏ, giày im ắng rơi trên thảm, gió đêm chợt nổi lên lay động cánh cửa, lúc này tất cả đều không ngừng triền miên như sóng.

Môi mỏng bị mút hôn đến hồng nhuận no đủ, ấm áp mềm mại hoàn toàn không giống tính tình của y. Chu Tử Thư vốn đã gầy đi nhiều hoàn toàn vùi trong ngực hắn, búi tóc của Thiên Song lỏng lẻo tuột xuống, trở thành dáng vẻ Ôn Khách Hành quen thuộc; Thất khiếu tam thu đinh phát tác càng ngày càng mạnh mẽ, y muốn tập trung tinh thần nghe rõ lời của lão Ôn, nhưng cũng bởi vậy mà che hết ồn ào xung quanh, chỉ lưu lại tiếng tim đập thẳng thắn quanh quẩn trong màn trướng.

Cắn môi trên nhẹ nhàng cọ xát, chợt nhận ra kể từ lần hai người đọ sức hôn không ai nhường ai đã rất lâu rồi, mà trận hồ nháo ở miếu Quan Âm vẫn như mới hôm qua. Đầu lưỡi tỉ mỉ miêu tả hình dáng môi của hắn, môi của Ôn Khách Hành bẩm sinh đầy đặn, giống như những thư sinh đôn hậu, ai có thể nghĩ cốc chủ Quỷ cốc danh chấn giang hồ lại là một chàng trai có chút trẻ con lúc này đang ôm chặt thủ lĩnh Thiên Song không chịu buông tay. Lưỡi mềm mại quấn quýt lấy nhau, mút từ đầu đến gốc lưỡi, mút đến khi đối phương nghẹn ngào, tiếng mút hôn triền miên không dứt trong đêm yên tĩnh. Dưới tay vội vã hành động, lung tung cởi đồ, nói không chừng sáng mai sẽ mặc nhầm đồ lót của nhau.

Là một quả đào trong yến hội Thiên Cung, ăn vào bụng là có thể trường sinh bất lão, Ôn Khách Hành hôn đến càng sâu. Người nội lực thâm hậu cũng không ngừng hé miệng thở dốc, trên da thịt trắng nõn có thể mơ hồ nhìn thấy mạch máu xanh nhạt, họ lấy lòng đối phương như thể không có ngày mai, dùng mi mắt khép lại không ngừng rung động, dùng đôi môi đỏ hồng ướt át, dùng bàn tay cầm kiếm cầm quạt, dùng đầu lưỡi linh hoạt mềm mại.

Nhưng còn chưa đủ. Bình ngọc cao có mùi thảo dược dùng hết hơn nửa, nhưng ngón tay lại không vội vã, cẩn thận tiến vào để cảm giác tê dại truyền khắp thân thể đang khát vọng. Đai lưng còn chưa cởi hết bị Chu Tử Thư giật xuống, lồng ngực phủ kín vết đỏ không ngại tăng thêm chút màu sắc, y nhìn hắn há miệng cắn đầu vú của mình, đầu lưỡi ướt mềm đánh vòng tròn, không để ý nặng nhẹ xoa bóp, lôi kéo nhưng vẫn tránh đinh trên người y, hai cánh tay vững vàng chống hai bên đầu y, không chịu hoàn toàn đè xuống.

"Lão Ôn..." y run giọng ôm chặt lấy hắn, đau cũng không sao, ít nhất bọn họ đều còn sống.

Hai chân vòng lên eo hắn, thân thể cọ xát với tơ lụa trên giường, hai người dán sát như thể sinh ra đã vậy, "A Nhứ, ngươi còn nhớ lần trước không..." eo nhỏ bị đỉnh đến không nhịn nổi ưỡn lên kề sát vào bụng dưới săn chắc của Ôn Khách Hành, hai tay Chu Tử Thư nắm lấy cổ tay nổi đầy gân xanh cùng những đường cơ bắp rõ ràng chống bên eo mình, lúc lỏng lúc chặt

Làm sao y có thể quên được. Lần đầu tiên đó còn hỗn loạn hơn bây giờ, hắn dán vào lỗ tai y không ngừng nói nhỏ, từ dâm ngôn diễm khúc đến những lời bộc bạch yêu thương, dán chặt sau lưng y ôm y ngồi ở trên đùi, dâm loạn làm càn dưới cái nhìn chăm chú của Quan Thế Âm Bồ Tát, hắn nói đây là Quan Âm chứng kiến nhân duyên, đời này bọn họ đã không thể tách rời, cho dù Thiên Vương lão tử đến chia rẽ cũng phải nhìn mặt mũi Quan Âm. Tai y đỏ bừng, cũng không biết là bị mút cắn quá lâu hay là không chịu nổi tình triều mãnh liệt thế này, trên xương hồ điệp loang lổ hồng ấn, Ôn Khách Hành yêu thích không buông phóng túng lưu lại dấu vết của mình, hắn thật sợ một ngày nào đó đôi xương hồ điệp này vỗ cánh bay đi.

Ôn Khách Hành hôn đến mắt miệng của y đều ướt sũng, hài lòng nói đây chính là Quan Âm tọa liên. Chu đại thánh nhân xả thân cứu vớt ác quỷ, cho dù muốn viết vào kinh Phật cũng có thể...

Chu Tử Thư nhớ rõ trận hoang đường kia, lại không tức giận nổi, lúc này y ngồi trên người hắn giống như lần trước, nhưng là hai người đối mặt nhau. Dưới thân đi vào cực sâu, khoái cảm mãnh liệt theo cột sống chảy khắp cơ thể, kích thích đến trước mắt mơ hồ.

San hô hương điểm son phấn tuyết, phù dung trướng ép dưới mây xuân.

"Lão Ôn, chờ ta trở về..."

"... Còn cần ngươi nói."

3.

Chu Tử Thư không ngủ được, lần đầu tiên y có chút oán hận, hận trời xui đất khiến hận không đúng lúc. Trước khi rời đi Ôn Khách Hành im lặng nhìn y thật lâu, Chu Tử Thư đều biết. Hắn nhẹ nhàng viết cái gì ở sau lưng mình, y cũng biết...

"Một nỗi niềm nho nhỏ, sợ quân có thấu chăng."

Đã qua giờ mão từ lâu, trời đã sáng. Cái gì mà nỗi nhớ triền miên, cái gì mà ly biệt dài lâu, từ khi biết hắn, muốn bên nhau mãi mãi đâu chỉ có mình hắn.

"Lão Ôn..." người trong phòng thấp giọng thì thầm theo đàn hương cuối cùng của lư hương tan hết dưới ánh mặt trời của một ngày mới. Mặc dù buồn cười, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời, Chu Tử Thư không nhịn được khẩn cầu thần phật trên trời: Người chết sống lại nhiễm một thân vết máu cùng với ác quỷ bò ra từ địa ngục, liệu có thể sống ở nhân gian, lại uống rượu ngon ba trăm chén, cùng ngắm ngàn hoa ngày như gấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1640#jz48