Nửa cành hoa lê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 半树梨花
Tác giả: yiliasparrow

• Viết tiếp kết phim, Ôn tóc bạc thường xuyên bị coi là trưởng bối của A Nhứ, rất không vui...

• Câu chuyện ngọt ngào và không biết xấu hổ về việc hai người muốn ân ái với nhau khắp thiên hạ, pwp.

-═══════-

Nữ tử vùng biên cảnh nhiệt tình phóng khoáng, trên đường ra khỏi Ngọc Môn Quan tìm khách điếm nữ tử tới lui đều nhìn về phía Chu Tử Thư, cho dù Ôn Khách Hành đội nón rộng vành có mạng che mặt cũng bị ánh mắt chăm chú như vậy nhìn đến cả người không được tự nhiên.

Cũng không phải nhìn hắn làm cho hắn không thoải mái, mà là ánh mắt của những nữ tử kia đều rơi vào trên người A Nhứ... Điều này làm cho hắn rất khó chịu.

"A Nhứ, biên quan bão cát lớn hay là ngươi cũng đội..." hắn thử đưa chiếc nón mới mua, "Không cần, ngươi đội là được, tránh phiền phức."

Đúng, một đầu tóc bạc của hắn đoạn đường này cũng thu hút rất nhiều ánh mắt, ý tốt ý xấu đều có cũng may không gặp phiền toái gì. Họ thực sự không quan tâm ánh mắt thế nhân nhưng lần này xuống núi chỉ muốn vui vẻ du ngoạn không muốn bị người quấy rầy, cuối cùng phiền nhiễu không chịu nổi hắn dứt khoát đội nón che mặt, giảm bớt những ánh mắt tò mò.

Đúng là bớt được phiền phức, nhưng không nhìn hắn nữa thì ánh mắt của những người kia lại rơi vào trên người A Nhứ, một nam nhân tuấn mỹ đang ở độ tuổi thành thục, "Người có tâm hồn của thiếu niên và cơ thể của nam tử trưởng thành, khí độ bất phàm dáng người mạnh mẽ..." Ôn Khách Hành chua đến híp mắt nghiến răng nghiến lợi.

"Người ta nào có nói như vậy, chỉ có ngươi nghĩ nhiều."

"Các nàng không nói như vậy? Nhưng trên mặt các nàng viết như vậy!" Ôn Khách Hành mất hứng nhéo mu bàn tay y một cái, dưới tay áo rộng rãi tay hai người lại mạnh mẽ so chiêu.

Vừa nói vừa quậy bước vào trong tửu lâu, tiểu nhị chờ bên cạnh nửa ngày chen vào nói, "Hai vị khách quan..."

"Bốn món đặc sản, thêm một bầu rượu nho." ở bên ngoài Chu Tử Thư đều phải một người gánh hai, mà người bên cạnh đã sớm chua thành một bình dấm lão Trần.

"A Nhứ, vừa rồi ngươi nói cái gì với nữ tử kia? 'Đây là chuyết kinh*, tại hạ muốn dành cả đời ở bên cạnh yêu thương sủng ái'? Ngươi không cảm thấy lời của ngươi có chút thái quá sao?" hắn quăng cái nón rộng vành lên bàn, chống tay vẻ mặt "chờ ngươi giải thích".

[*] Mấy bố thư sinh văn vở gọi vợ là chuyết kinh, còn Chu thủ lĩnh tui cảm thấy ổng gọi vầy vì ngứa mỏ thôi.

"Ha, lão Ôn nhà chúng ta thật sự là càng lớn càng giống trẻ con, ta không nói ngươi là tiểu nương tử của ta thì nói ngươi là ai? Sư đệ? Hay nói như lần trước... là trưởng bối trong nhà?" Chu Tử Thư nghĩ đến lần trước, không nhịn được quay đầu đi chỗ khác cười ra tiếng.

"Ngươi cười đúng không, hừ... Nói cho cùng cũng là ta chiếm hời, vô duyên vô cớ biến thành dáng vẻ này." đôi đũa trong tay hắn đưa tới đưa lui lại chẳng gắp cái gì lên.

Chu Tử Thư dỗ trẻ đã có bài bản, tuy rằng không giống như dỗ dành Tiểu Niệm Tương nhưng cũng rất quen thuộc. Y nâng cằm chăm chú nhìn người đối diện, khóe mắt lặng lẽ quan sát xung quanh.

"Tướng công." giọng nói qua nhiều năm không thay đổi, trong trẻo lạnh lùng nhưng lúc này lại ẩn chứa một chút trêu ghẹo cùng cưng chiều muốn dỗ người vui vẻ.

"... Cái gì? Không nghe thấy." đậu phộng thật vất vả gắp lên 'bộp' một tiếng rơi về trong đĩa, ánh mắt sáng rực, khóe miệng đắc ý muốn cười lại cố mím chặt nhịn trở về, một lần nữa bày ra dáng vẻ tràn ngập ghen tuông.

"Lời hay không nói hai lần, Ôn đại thiện nhân đừng được đà lấn tới, cẩn thận lần sau ta biến người thành mỹ nữ tuyệt thế, kéo ngươi ra đường khoe khoang ta cưới được nương tử vạn người mê." nửa bình rượu nho cứ như vậy xuống bụng, Ôn Khách Hành đoạt lấy uống hết nửa bình còn lại.

"Ta biết ngay ngươi tặc tâm không chết, nhớ thương đại cô nương tiểu tức phụ khắp thiên hạ... Nghĩ lại ta cũng là công tử văn nhã, thế nhưng si tâm sai lầm, bây giờ cũng là dung nhan chưa già... A không, là hồng nhan vị lão ân tiên đoạn, tà ỷ huân lung tọa đáo minh."

[*] Hai câu thơ trong bài "Hậu cung từ" của Lí Bạch: Hồng nhan chưa già mà ân vua đã tuyệt. Dựa vào lò hương ngồi chờ đến sáng.

Đã nhiều năm như vậy bản lĩnh ăn nói của Ôn đại thiện nhân vẫn không suy giảm chút nào, ngược lại càng thêm nhanh mồm nhanh miệng. Chỉ là những lời này giống như đã vét hết sức lực thổi phồng cỗ ấm ức trong lòng, sau khi nói xong liền xẹp xuống, không còn thừa thắng xông lên như trước nữa. Vẻ mặt cô đơn, tay cũng vô thức vuốt mái tóc bạc của mình. Chu Tử Thư muốn nhìn sư đệ của mình trở lại làm trẻ con, đúng vậy, so với thật lâu trước đây mang cái mặt nạ làm bộ làm tịch thì tốt hơn nhiều, chịu biểu lộ tâm tình, nhưng cũng không phải là... tâm tình thế này.

Y có chút bực mình vô cớ, mình đã làm gì khiến tên ngốc này sinh ra ý niệm ngu xuẩn như vậy.

Chu Tử Thư vì chuyện này mà buồn bực Ôn Khách Hành đến tối, ngay cả rượu ngon cũng chưa uống được mấy ngụm đã mặc nguyên quần áo nằm lên giường, khói sa mạc trải dài mặt trời lặn trên sông còn chưa kịp thưởng thức thì đầu đã đầy bột nhão, có cảm giác như trở về buổi tối năm ấy, đêm hôm khuya khoắt không tâm tình lại còn chọc giận nhau.

Dù không thắp đèn Chu Tử Thư cũng biết người này căn bản không hề ngủ, y cầm khăn lông ướt lau mặt cho người kia, tay hơi dùng sức lau đến mặt của hắn nóng lên, "Đừng giả bộ ngủ, dậy đi."

Không có động tĩnh.

... Sao người này càng sống càng giống trẻ con.

Chu Tử Thư bất đắc dĩ thở dài, xắn tay áo lên, lộ cổ tay cho hắn nhìn, "Ôn đại thiện nhân, mời ngước đôi mắt cao quý lên nhìn xem."

Trên đó còn lưu lại một vết sẹo mờ, một dấu răng hoàn chỉnh, "Đây là kiệt tác của ai ngươi sẽ không quên chứ?"

"... Vậy ngươi cắn lại đi." Ôn Khách Hành rầu rĩ trả lời, sắc mặt vẫn sa sầm giống như Chu Tử Thư thật sự đã làm chuyện gì có lỗi với hắn vậy. Hắn đương nhiên không quên, khi đó bản thân vừa tức giận vừa đau lòng, trên người vẫn còn một đống chuyện rắc rối, đầu óc choáng váng, sau khi cắn đến chảy máu lại đau lòng không chịu nổi, cả người đều bị y làm cho rối tinh rối mù.

"Vẫn cảm thấy thua thiệt chứ gì? Lại ở trong lòng bố trí ta đúng không?" Chu Tử Thư nửa đè ép hắn, tóc rơi xuống cổ hắn tê ngứa, Ôn Khách Hành vừa né tránh vừa vò đã mẻ không sợ vỡ đưa cổ tay đến bên miệng y, "Cắn đi, ngươi cắn lại đi, dù sao..."

Trên cổ tay truyền đến xúc cảm vừa ướt vừa nóng làm cho hắn không thể nói tiếp, "Dù sao cái gì? Ta không nhẫn tâm được như Ôn công tử, cứ như cắn kẻ thù vậy." Chu Tử Thư theo ý hắn mút một ngụm trên cổ tay đối phương, càng khiến hắn giống như cố tình gây sự.

"Khí thế năm đó muốn ăn tươi nuốt sống ta đâu rồi? Đêm đó ta còn tưởng rằng tai kiếp khó thoát cơ, náo loạn nửa ngày hóa ra chỉ là hổ giấy." đối với chuyện trêu chọc hắn Chu Tử Thư đã đạt tới cảnh giới thành thục nhuần nhuyễn, quả nhiên vừa nghe lời này người trên giường lập tức ngồi dậy làm cho ván giường phải cót két mấy tiếng, "A Nhứ đây là trách ta không xuống tay sớm một chút sao? Năm đó nếu không phải nhìn ngươi..."

"Nhìn ta thân thể trọng thương chẳng còn sống được bao lâu cho nên không nỡ?" Chu Tử Thư càng nhìn người này càng cảm thấy năm đó mắt mình có tật, nhìn lần đầu là một kẻ phóng túng, nhìn lần hai là tên vô lại võ công cao cường, bây giờ nhìn lại, chính là lão ngoan đồng.

Ôn Khách Hành còn muốn nói gì đó nhưng miệng đã bị ngăn lại.

Hắn còn nhớ rõ nụ hôn giống như đọ sức giữa bọn họ, ai cũng không chịu thua nhưng sau đó cũng chẳng còn đọng lại hào hứng cùng động tâm như giờ khắc này.

"Đương nhiên thua thiệt... lo lắng hãi hùng vì cái đồ không có lương tâm ngươi cả ngày lẫn đêm đều thua thiệt... Ngươi nợ ta bao nhiêu lần ta muốn đòi lại bằng hết..." ngoài cửa sổ đã nổi gió, ban đêm ở Tây Bắc so với núi tuyết chỉ có hơn chứ không kém, đối với những người khác là gian nan lạnh lẽo, đối với bọn họ mà nói chẳng qua là đổi một nơi khác nằm ngủ.

"Bù nhiều năm như vậy vẫn còn chưa đủ à?" giọng nói lạnh lùng có chút run rẩy, từng cái hôn xuống người đang giận dỗi, từ khẽ hôn đến dây dưa quấn quýt, khiến người dưới thân càng ôm chặt, hai tay từ bên eo ôm đến sau lưng, chỉ chốc lát sau đã áo rách quần manh, "Không đủ... nếu không phải ngươi ngăn cản, ta nhất định phải tới trước mặt biểu ca ngươi, tại Thiên Song của ngươi sảng khoái làm một lần... shhh..."

Bờ môi bị cắn hơi nhói lên, ngón tay cái thay hắn lau khóe môi ướt át, Chu Tử Thư không mắng hắn không biết xấu hổ như mọi khi, đầu lưỡi chui vào miệng hắn liếm một vòng, lại hung hăng cắn mạnh một cái, dán bên môi hắn khàn giọng đáp, "Ở Thiên Song có một cái hồ nhỏ, so với suối nước nóng ở Tứ Quý sơn trang thì hoa mỹ hơn nhiều, ngươi cũng muốn đi phải không..."

"Ngươi không nói sớm, ngày mai chúng ta đi luôn..." Ôn Khách Hành theo cằm của y hôn xuống cổ, biên thùy lạnh lẽo, trên người họ lại nóng hầm hập, "Khốn kiếp, nếu Hạt Vương muốn nhìn ngươi cũng lôi kéo ta cho hắn xem?"

"Hắn xứng sao?" Ôn Khách Hành cười nhỏ một tiếng ngậm lấy vành tai y cắn mút, qua nhiều năm như vậy mỗi lần đối mặt với A Nhứ hắn vẫn sẽ vội vàng như sắc quỷ, có lẽ dáng vẻ cấp bách cũng không đủ để hình dung. Quần áo của Ôn Khách Hành cũng bị kéo ra, một đôi tay ấm áp vuốt ve bên hông, nhẹ nhàng khéo léo chui vào trong quần, bàn tay bình thường nắm Bạch Y Kiếm lúc này linh hoạt đến quá phận khiến hắn nhịn không được rên rỉ ra tiếng, trầm thấp dụ hoặc, trong hơi thở tràn đầy mùi vị của đối phương, mặc kệ đã qua bao lâu đều sẽ làm cho hắn mê mẩn.

Hận không thể ăn sạch cả da lẫn xương của người này, mỗi lần như vậy đều phải được voi đòi tiên, thở hổn hển nũng nịu gọi, "A Nhứ, A Nhứ, ngươi thương ta đi mà..."

"Ta còn chưa đủ thương ngươi?" Chu Tử Thư không chịu nổi những nụ hôn dày đặc của hắn, Ôn Khách Hành thuận thế cắn tai y, đầu lưỡi ướt mềm phác họa vành tai y, dịu dàng lại suồng sã vừa hôn vừa liếm, trêu đến Chu Tử Thư không chịu nổi. "Dọc đường đi chúng ta rốt cuộc dạo qua những gì... Ta đều không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ ngủ qua bao nhiêu khách điếm tửu quán, lén lút đi qua bao nhiêu phủ đệ sơn trang..."

Ôn Khách Hành không thể ngừng cười, ngay cả người đè trên người hắn cũng bị chấn đến phát run, "Không đủ... A Nhứ... không đủ..." vạn dặm non sông hắn đều muốn đi qua, cùng người này ở mỗi nơi ngủ lại một lần.

Nụ hôn dính dấp kéo dài từ sau tai, cực kỳ trêu người, day dứt triền miên, cánh môi nóng bỏng vội vàng khắc lên làn da của y, khiến Chu Tử Thư không kịp mở miệng, vừa muốn mắng hắn vài câu đã bị kéo vào nụ hôn sâu triền miên, khóe miệng vừa mới lau sạch lại chảy xuống từng vết nước bọt, lau không hết, vừa đỏ vừa sưng.

Bàn tay vuốt ve qua lại ở thắt lưng, eo nhỏ của A Nhứ nhiều năm như một ngày, câu hồn hắn, đôi bàn tay to theo cột sống trượt tới trượt lui, cách áo mỏng trêu đến Chu Tử Thư cả người khẽ run, quần áo từng cái rơi xuống, cuối cùng gần như trần trụi mà thân mật tiếp xúc, quanh năm ở núi tuyết không trải qua nắng gió, còn lưu lại làn da trơn mềm khỏe mạnh lúc thịnh niên, mẫn cảm nhẵn nhụi có thể cảm thụ được từng tia run rẩy.

Nụ hôn của Ôn Khách Hành luôn kịch liệt lại chân thành, có đôi khi cuốn lấy người khiến trời đất quay cuồng, phần lớn thời gian là tình cảm mãnh liệt không hề có kết cấu, có lẽ là ngửa đầu hôn môi có chút phí sức không đủ tận hứng, hắn ôm siết lấy eo y xoay người đè xuống, cúi người hôn y, vội vàng cởi áo nới dây lưng — Chu Tử Thư cũng đã quen, dù đi tới đâu, ngày hôm sau tỉnh dậy nhất định là hỗn độn đầy đất khiến người ta xấu hổ.

Quần áo vừa cởi, nụ hôn càng thêm cuồng nhiệt, Chu Tử Thư ngửa đầu bắt gặp đôi mắt cực kỳ sáng, y thở hổn hển bình tĩnh lại, trước giờ A Hành của y chưa từng thay đổi, suốt mấy chục năm vẫn luôn mang hình hài của một nam nhân trưởng thành và tính chiếm hữu của một đứa trẻ, y có thể làm gì chứ? Tim của y đã sớm bị một Ôn Khách Hành như vậy chiếm lấy. Bàn tay vô thức vuốt ve mái tóc bạc có chút xốc xếch của hắn, y muốn nói gì đó, muốn nói trong lòng y chỉ có hắn, muốn nói...

"A Hành..." hai má Chu Tử Thư ửng đỏ, hơi nhíu mày do dự muốn trấn an hắn, muốn nói chút lời tâm tình thích hợp với thời điểm này. Bọn họ quả thực không còn trẻ nữa, nhưng tâm pháp kia cũng giống như phép màu, đem dung nhan của họ dừng ở thời khắc hai người sa vào lưới tình, cho nên mỗi lần vào lúc này, trái tim đều sẽ không nhịn được đập như nổi trống.

"Rốt cuộc cũng cảm thấy nợ ta? Ta chính là muốn ngươi nợ ta cả đời..." Ôn Khách Hành tự nhiên biết y muốn nói gì, cúi đầu cắn môi y một cái, kề sát lại liếm láp mấy ngụm, liếm đến khi hai cánh môi đỏ bừng ngon miệng, "Vậy ngươi thương ta nhiều thêm một chút."

"Lão hồ ly." Chu Tử Thư cười khẽ một tiếng, đưa tay ôm cổ hắn, ngửa đầu đón nhận nụ hôn triền miên.

Đêm Tây Bắc yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng gió, mặc cho ban ngày cả tòa thành náo nhiệt cỡ nào lúc này cũng đều chìm vào giấc ngủ say, ánh trăng nơi này cũng mang vẻ u sầu của lữ khách cùng tiếng chuông lạc đà tới lui, nhưng dù thế nào, vẫn là yên tĩnh dịu dàng. Từng tia từng sợi lọt vào phòng, trong bóng tối chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai thân thể tỏa ra nhiệt khí mạnh mẽ trên giường, không ngừng quay cuồng quấn quýt lấy nhau.

Có lẽ vị cô nương ban ngày thật sự đã kích thích Ôn Khách Hành, đêm nay hắn cực kỳ cuồng nhiệt, da thịt trên ngực bị gặm có chút đau, không chỉ đầu lưỡi liếm vòng quanh còn dùng hàm răng lôi kéo, miệng Chu Tử Thư tràn ra tiếng kêu đau rất khẽ, lại không chịu nổi trước ngực bị giày vò đến tê dại, dưới thân hoàn toàn căng ra, gân cốt trên vai và sườn cổ bị liếm qua liếm lại, lúc này y chỉ cảm thấy luyện lục hợp thần công chính là để tra tấn mình.

Lúc bình thường đã hơn hai canh giờ, đêm nay lại càng gian nan. Y cố gắng kiềm chế để mình không kêu khóc như nữ tử, lại không chịu nổi sức lực giống như vô hạn của người đang đè ép mình, cưỡi trên người y đâm vừa sâu vừa nặng, không biết từ lúc nào đôi chân bị mạnh mẽ tách ra hơi run rẩy quấn lên eo hắn, người này lại xấu xa bóp lấy eo y, nắm cổ chân y đè xuống, mông thịt đầy đặn bị ép nâng lên, "Ôn Khách Hành... ngươi điên à, ngươi..."

"Giờ ngươi mới biết sao, A Nhứ? Bị ác quỷ để mắt tới... ừm... sẽ chạy không thoát." Ôn Khách Hành luôn ở thời khắc thế này toát ra bướng bỉnh của trẻ con cùng tà mị của quỷ chủ trước đây, cổ y đã bị gặm đến xanh tím một mảnh, dấu nước bọt chưa tan đã bị bao phủ bởi những vệt nước mới. Hơi thở của Chu Tử Thư hỗn loạn, hai tay muốn nhéo ngực hắn trả đũa, đổi lấy Ôn Khách Hành càng thêm càn rỡ hạ lưu đùa bỡn hai cánh mông y, xoa bóp nhào nặn không ngừng biến đổi hình dạng, lúc ra vào hoàn toàn là cảm giác áp bách không thể bị cự tuyệt, bắp đùi ướt át dính nhớp đến rối tinh rối mù, tí tách nhỏ xuống, chăn đệm xếp chồng chất lộn xộn dưới thân khẳng định cũng không tránh thoát.

Ôn Khách Hành càng lúc càng hăng hái, trong đêm lạnh cuối thu trước ngực và sau lưng hắn lại trải rộng mồ hôi, dục vọng nhiều năm trước đây từ Tứ Quý sơn trang kéo dài đến đại giang nam bắc bọn họ đi qua. Chu Tử Thư hiếm khi đỏ mặt, y thật sự không có cách nào không cảm thấy ngượng ngùng, nếu không tìm được thành trấn không kịp thu xếp, họ liền quấn lấy nhau giữa núi rừng. Ngay cả lúc này thân thể y bị đối phương đè ép cùng nhau lay động với đệm giường đến sắp tan ra thành từng mảnh, cũng coi là còn giữ được một chút xấu hổ thể diện.

Bị đỉnh đến không nhịn được hướng lên trên, đây là hành động tự vệ trong tiềm thức, vì bị căng ra đến cực hạn, bắp đùi bủn rủn đến không thể giãy giụa, cắn lỗ tai hắn, cắn ngực hắn, cắn môi hắn, lại chỉ đổi lấy bên dưới càng thêm dùng sức hồi báo, kích thích hai người càng không ngừng hít thở dồn dập đến da đầu tê dại.

Hai mái tóc hai màu trắng, đen rơi cùng một chỗ, giống như chủ nhân của chúng kín kẽ thân mật đến không có bất kỳ khoảng cách nào, dường như chỉ có kiểu chìm đắm này mới có thể cho hắn vài phần an tâm, tựa như yêu thú trốn trong lòng thật lâu không nhịn được thò đầu ra liều mạng gặm nuốt, mà nguồn dinh dưỡng duy nhất chính là dung túng và yêu thương của A Nhứ, chỉ có như vậy nỗi sợ hãi đã bị chôn vùi quá lâu mới có được chút an ủi. Run rẩy ngẩng đầu ngậm mút môi hắn chính là y, bị hắn ấn trên giường tách rộng hai chân đỉnh làm chính là y, hai mắt ngập nước không chịu nổi khoái ý cuồn cuộn vươn tay nhéo đỏ đầu nhũ của hắn chính là y, bị nắm chặt hai tay mười ngón đan nhau vùi vào cổ gặm cắn chính là y.

Là người lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã đặt ở trong lòng.

Hắn muốn biết liệu tình yêu của A Nhứ có giống như ẩm ướt bên dưới không, mỗi lần đều như nước mùa xuân, kéo dài mãnh liệt làm cho hắn không nhịn được muốn càng nhiều.

Rõ ràng là đêm đen tới mức chỉ có ánh trăng làm bạn, trước mắt Chu Tử Thư lại sáng tối đan xen lẫn lộn, mông lung lóe ra chỉ có nam nhân trên người đổ mồ hôi như mưa rõ ràng dị thường. Lúc trước người này ép mình đối diện với gương đồng trong phòng mình ở Tứ Quý sơn trang, nơi đó chiếu rọi ra bộ dáng mình không bao giờ muốn nhìn thấy nữa, hai má đỏ bừng, giống như uống rượu mạnh nhất cùng với xuân dược nguy hiểm nhất, mặt mũi tràn đầy xuân ý, trên ngực nhiễm lấy dấu hôn ướt át, cả người đều đang run rẩy, cố ý khi đó ngũ giác lại cực kỳ nhạy cảm, ngay cả mồ hôi lăn trên người, dấu răng gặm cắn bả vai lưu lại y đều cảm nhận vô cùng rõ ràng, chứ đừng nói đến dáng vẻ dâm mỹ phóng đãng dưới thân, chỉ có vào lúc này y sẽ ghét bỏ vòng eo thon gầy do mình luyện công lâu dài, bị người phía sau thoải mái nắm trong tay khó mà bỏ chạy.

"Được rồi..." Ôn Khách Hành chăm chú nhìn người lúc này có chút thất thần, như bầu trời đêm phản chiếu đầm sâu, có chút ánh sao còn có lòng tham không biết điểm dừng, hắn theo cằm liếm láp da thịt phủ một tầng mồ hôi mỏng của y, sau khi nghe được A Nhứ gần như yếu thế hỏi xong hắn chôn ở ngực y nhếch khóe môi, "Còn sớm mà... A Nhứ."

Cố ý ngậm môi dưới hôn ra tiếng nước chậc chậc, phía trên hôn đến lưu luyến tri kỷ, dưới thân lại không chút lưu tình, mỗi một lần đỉnh làm đều mãnh liệt đến kích thích đối phương vô thức co rút lại, từng đợt lại từng đợt khoái cảm từ nơi tiếp xúc thân mật không ngừng lan tràn, người dưới thân không nhịn được phát ra tiếng rên the thé mơ hồ như thú non, hai chân vốn có chút thoát lực lúc này trong nháy mắt căng cứng nghênh đón cao trào, dâng lên mà ra, để càng nhiều đệm chăn nhiễm lấy chứng cứ của trận hoan tình này.

Khi ánh mắt tan rã một lần nữa tập trung lại, Chu Tử Thư ngay cả đẩy người này ra cũng lười động, nằm trên gối hơi nghiêng đầu mặc cho Ôn Khách Hành nắm ngón tay mình chơi đùa, khóe mắt đuôi mày đều là thỏa mãn khoái ý. "Môi nhỏ như đầu đũa, tay mảnh như cành hành... thật là một mỹ nhân kiều diễm." dán bên tai y nói lời tâm tình không đứng đắn.

[*] Trích từ "Chiết Quế Lệnh – Thất Tịch Tặng Ca Giả" của Kiều Cát đời Nguyên (mấy câu này là khen gái xinh nên Nhứ mới nói như bên dưới)

"Ta mà là cô nương... thì đã sớm bị ngươi chơi chết rồi." Chu Tử Thư nhắm mắt dưỡng thần.

"Cho nên chúng ta là trời đất tạo nên." Ôn Khách Hành cọ cọ ngực y.

"Ừm, đúng là, chăn gấm uyên ương một đêm ấy, một nhành hoa lê áp hải đường." không muốn nhìn dáng vẻ người này đắc ý đến mức đuôi cũng vểnh lên trời, Chu Tử Thư làm bộ than thở chải vuốt mái tóc bạc của hắn, quấn quanh ngón tay.

[*] Trích trong bài thơ "Nhất Thụ Lê Hoa". Bài này Tô Đông Pha làm để trêu Trương Tiên lấy vợ trẻ. Trương Tiên đã 80 tuổi, lấy một người thiếp 18 tuổi. "Lê hoa" là chỉ Trương Tiên, "hải đường" là chỉ thiếu phụ 18 tuổi. Áp là áp đó =))

Ôn Khách Hành nghe lời ấy lập tức biến sắc, giận đến tái mặt, khóe mắt Chu Tử Thư liếc thấy ánh mắt hắn, lặng lẽ ngừng động tác trên tay.

"A Nhứ..."

Cùng với thanh âm hơi khàn mang theo dư vị ái dục, Chu Tử Thư còn chưa kịp hồi phục đã bị lật người úp sấp xuống giường, hạt châu nhỏ bị gặm cắn tới sưng đỏ cứng rắn cọ vào mặt chăn thô ráp đến đau nhức, hai chân thậm chí chưa kịp chống xuống giường đã bị xâm chiếm hoàn toàn, đôi chân nửa đặt ở trên giường khẽ run, kích thích từ phía sau khiến y choáng váng, bên trong những cơ bắp mượt mà trơn nhẵn đều là xao động bất an. Muốn vĩnh viễn như vậy cùng A Nhứ, mang theo tiếng khóc nức nở nhỏ vụn, eo nhỏ mềm dẻo như liễu, chiếm hữu và bị chiếm hữu, đây chính là chuyện đẹp đẽ nhất thế gian.

Muốn chết trên giường cùng với y.

"A... Hành, A Hành..." trước mắt nhòe đi vì lệ nóng, cả người run rẩy bị đè xuống đệm giường, y nghiêng đầu cắn mạnh vào cổ tay vừa duỗi tới, nhưng vẫn không thể nhẫn tâm cắn rách, chỉ để lại một dấu hôn đỏ tím. Đưa một tay ra sau vuốt ve eo hắn, cắn môi cố gắng chịu đựng, chỉ phát ra âm thanh như tiếng thút thít — dù sao đây cũng là quán trọ, y không muốn bị người khác nghe thấy.

Trận hoan ái này tưởng như không có hồi kết, Ôn Khách Hành quá dồi dào tinh lực mà thần hồn của y đã sắp tiêu tán, giữa hai chân không ngừng rút ra cắm vào, sau lưng rải xuống những nụ hôn ướt át, cuối cùng bị giữ chặt bả vai điên cuồng đỉnh làm, nghiền ép cọ xát thịt mềm mẫn cảm, y chỉ có thể đứt quãng rên rỉ thổ lộ những lời yếu thế, "A Hành, không, haa..."

Thế giới xung quanh đều chao đảo lắc lư, vành tai tóc mai đan xen trong khách điếm xa lạ, tiếng nước dính nhớp trở về yên tĩnh, thủy triều chồng chất đến chỗ cao đột nhiên sụp đổ, vỡ tan, ánh trăng lay động dệt thành một mảnh như tơ lụa.

"Không không, A Hành không phải một cây lê hoa, mà là nửa cây, ha..." Chu Tử Thư buồn ngủ không chịu nổi, không quản được nhiều, chỉ muốn tên điên này nhanh chóng đi ngủ đừng giày vò y nữa, hai tay vuốt ve mặt Ôn Khách Hành xoa nắn vài cái, "Tư thái uy vũ, ngọc thụ lâm phong, tướng mạo sánh với Phan An, là tại hạ trèo cao."

Ôn Khách Hành nặng nề hừ một tiếng, nhưng rất nhanh đã chìm trong nụ hôn A Nhứ chủ động dâng tới.

Tóc trắng như tuyết, tóc đen như mực, giờ phút này đan xen trên gối, giống như trời sinh.

***

Thành Lĩnh,

Ta và sư thúc con mọi chuyện đều tốt, con nhớ không được lười biếng, chưa đầy hai tháng nữa chúng ta sẽ về ăn Tết. Có quà cho Tiểu Niệm Tương, đồ ăn đồ chơi đều có, đừng cho con bé ăn vặt quá nhiều, con và các sư đệ cũng có quà. Trông coi rượu trong tầng hầm thật cẩn thận cho vi sư, không được uống trộm.

Thành Lĩnh, Tiểu Niệm Tương muốn ăn cái gì cứ chiều theo ý con bé, đừng nghe sư phụ con, y đã bao giờ nuôi con gái đâu, Tứ Quý sơn trang cũng không đến mức không nuôi nổi một tiểu cô nương. Đúng rồi, rượu trong hầm con với các sư đệ chia nhau hết đi, đỡ cho sư phụ con lại uống say đến không biết gì, cuối cùng lại đến tay ta thu dọn.

Khi Thành Lĩnh nhận được thư vào tháng chạp, Niệm Tương đã ba tuổi, chính là thời điểm nghịch ngợm thích náo loạn, cô bé vừa kéo tóc phụ thân vừa cướp thư, ê a chọn từng chữ để đọc, Thành Lĩnh khó khăn ôm lấy bé con, dở khóc dở cười đọc hết thư.

Từ bao nhiêu năm trước vẫn vậy, ngươi nói một đằng ta nói một nẻo, như thể không dạy hắn đến tẩu hỏa nhập ma sẽ không bỏ qua. Hoa mai trong sơn trang lần lượt nở rộ, hồng mai bạch mai lục mai đẹp đến say lòng, chỉ chờ hai người họ trở về. Bên ngoài có người nói sư phụ và sư thúc hắn là một đôi ma đầu gây họa giang hồ, lại có người nói ngọc cốt băng giá u sầu kia rất có phong thái thần tiên. Nhưng ai có thể rõ ràng hơn hắn, bọn họ chỉ là một đôi tình nhân bình thường nhất thế gian mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1640#jz48