Ngôi nhà hoa hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 【俊哲】玫瑰花房
Tác giả: Osteospermum

Tóm tắt:
• Người làm vườn Tuấn ❤ hoa hồng Triết
• Mài cơ bụng
• Bắt nguồn từ một nhận thức chung trong fandom: Mẹ tôi ở nhà không cần mặc quần áo (hình như cũng không có nhận thức chung này đâu)
• Dáng vẻ người làm vườn của cha tôi, chỉ mặc nửa bộ quần áo.

-═══════-

Trong khu rừng rộng lớn có một vườn hoa bằng kính, chủ nhân của vườn hoa là một người làm vườn nhỏ. Người làm vườn nhỏ tên là Cung Tuấn. Cung Tuấn đến vườn hoa vào mỗi sáng sớm, chăm sóc cẩn thận hoa cỏ mà hắn thu thập được, cho đến khi mặt trời lặn mới rời đi.

Một ngày nọ, hắn mang về một gốc hoa hồng dại từ trong rừng sâu. Lúc gặp được gốc hoa hồng này sắc trời đã bắt đầu mờ tối, hắn đang trên đường vội vã trở về thì bất ngờ bị nó thu hút. Trong cánh rừng âm u lại có một bông hồng trắng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, tâm hoa là màu hồng e lệ, lan dần đến mép cánh hoa. Đầu ngón tay Cung Tuấn nhẹ nhàng lướt qua mép cánh hoa uốn lượn, có giọt sương trượt trên cánh hoa nhung mịn, đóa hoa như khẽ rung rinh trong lòng bàn tay hắn.

Cung Tuấn không chút do dự mang gốc hoa hồng về nhà kính. Hắn cẩn thận chuyển hoa hồng dại vào chậu, nâng niu suốt dọc đường, trong lòng cực kỳ vui vẻ. Hoa cỏ đương nhiên không biết nói, nhưng hắn lại cảm thấy gốc hoa hồng này giống như một thiếu nữ xinh đẹp, có thể nghe hiểu hắn đang nói cái gì. Lúc hắn làm việc không thích nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy gốc hoa hồng này lại không nhịn được bắt đầu lẩm bẩm. Hắn cũng không biết có phải là ảo giác của mình không, phảng phất lúc hắn nói chuyện với hoa hồng, đôi lúc còn có thể nhìn thấy cánh hoa nhẹ nhàng rung động.

Cuộc sống của người làm vườn đơn giản nhưng cũng phong phú, ngày tháng cứ trôi qua như vậy. Thời kỳ ra hoa của hoa hồng đã qua từ lâu, nhưng ở trong vườn hoa ấm áp được Cung Tuấn dốc lòng chăm sóc, bông hồng này tựa hồ nở mãi không tàn (câu gốc là trường thịnh bất suy). Cung Tuấn thích nói với hoa hồng tất cả những chuyện mới mẻ trong cuộc sống. Mùa đông đang đến gần, và gió bắc đôi khi cuốn theo tuyết mỏng. Trên trấn đã dựng một gian hàng giáng sinh nhỏ ở chợ. Cung Tuấn nói với hoa hồng, ngày hôm qua đi mua đồ trang trí giáng sinh, hắn gặp dàn hợp xướng trong trấn tập luyện ở đầu đường. Có mấy cô bé mang khăn quàng cổ lông cừu và đội mũ giáng sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn bị cóng đến đỏ bừng, đặc biệt đáng yêu.

Hoa hồng dĩ nhiên sẽ không có phản ứng gì. Cung Tuấn gãi nhẹ viền cánh hoa mấy lần, sau đó thu dọn đồ đạc quay trở về ngôi nhà nhỏ của mình. Ban ngày càng lúc ngày ngắn, Cung Tuấn rời khỏi vườn hoa cũng càng ngày càng sớm. Hoa hồng ở trong vườn dần dần tối tăm tịch mịch vừa giận vừa buồn bực. Nó quyết định tỏ thái độ với Cung Tuấn.

Sáng hôm sau, lúc Cung Tuấn đi vào nhà kính liền giật mình phát hiện chậu hoa hồng hắn đặt ở vị trí dễ thấy nhất đã biến mất không còn dấu vết. Hắn vừa lo lắng lại bối rối, đang suy nghĩ không biết nên làm thế nào thì bỗng có tiếng sột soạt phát ra từ bụi chuối rừng nằm sâu trong góc vườn.

Kẻ lấy trộm hoa hồng. Hắn lập tức cảnh giác, cầm cuốc sắt lên, nhẹ nhàng bước về phía bụi chuối.

Hắn đứng cách đám lá chuối rậm rạp vài bước, cả người cảnh giác, chậm rãi vung cuốc lên, sau phiến lá bỗng vang lên tiếng cười khúc khích. Cung Tuấn nhíu mày, trong lòng vừa khó hiểu vừa tức giận.

Trộm hoa hồng của ta còn không biết xấu hổ ở đó mà cười. Hắn thầm nghĩ. Ta mà không đánh mi mặt mũi bầm dập nổi đom đóm mắt —

Đúng lúc này phiến lá to đột nhiên bị đẩy ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp xuất hiện trước mắt hắn. Trong một thoáng hô hấp của hắn cứng lại, đầu óc trống rỗng.

Đây không phải kẻ trộm hoa hồng, đây chính là hoa hồng của hắn. Trực giác của Cung Tuấn nói như vậy.

Hoa hồng dò xét hắn một lượt từ đầu đến chân, cười tinh nghịch, cào lá chuối hỏi hắn, "Này, anh có cái gì ăn được không? Sao chuối anh trồng lại không có quả?"

Cung Tuấn nhất thời không kịp phản ứng, đầu lưỡi như bị thắt nút, “Tôi, tôi… cậu, cậu là ai?”

Hoa hồng chớp chớp mắt, đẩy phiến lá chậm rãi hiện thân. Trên người cậu đến một mảnh vải cũng không có, da thịt màu ngà phảng phất tản ra thứ ánh sáng mờ ảo. Mắt Cung Tuấn lập tức mở to, tầm mắt dính chặt vào bờ mông rung rinh nhè nhẹ theo bước chân. Thật tròn, thật vểnh, thật mềm… Hắn rất nhanh ý thức được ánh mắt của mình quá thất lễ, vừa hoảng loạn muốn dời tầm mắt, đã bị hoa hồng chạy đến nhào vào trong ngực.

Ánh mắt Cung Tuấn vừa bối rối vừa hoảng hốt, lòng bàn tay vô tình chạm vào eo hoa hồng, lại lập tức nhấc lên như bị bỏng. Xúc cảm trong nháy mắt đó tựa như cánh hoa mềm mại, đầu ngón tay hắn cứng đờ không dám cử động, sợ vừa động sẽ mất đi ký ức về xúc cảm tinh tế khi nãy. Cổ họng hắn căng chặt, vô thức nuốt một ngụm nước miếng.

“Cậu… cậu không lạnh sao?” Cung Tuấn nhỏ giọng hỏi, tay đặt nhẹ bên eo của hoa hồng, cứng ngắc không dám cử động.

“Có chút.” hoa hồng vừa nói vừa cọ lên người hắn. Cung Tuấn tuyệt vọng nhận ra rằng hạ thân của hai người đã dán vào nhau, mà người anh em của hắn đã không kịp chờ đợi ngóc dậy chào hỏi đối phương.

Hoa hồng nhoẻn miệng cười, “Anh ấm thật đấy!”

Cung Tuấn đã đầu váng mắt hoa, lắp bắp nói, “Tôi đi lấy áo cho cậu — Lấy cho cậu một cái lò sưởi nữa.”

*

Trong khu rừng rộng lớn có một vườn hoa bằng kính, chủ nhân của vườn hoa là một người làm vườn nhỏ, người làm vườn nhỏ trồng một cây hoa hồng trắng có thể biến thành người. Người làm vườn nhỏ tên là Cung Tuấn, tên hoa hồng là Trương Triết Hạn (tác giả: không biết vì sao một gốc hoa hồng lại có tên có họ)

Người làm vườn nhỏ thích gọi cậu là Hạn Hạn. Hạn Hạn có lò sưởi, mỗi ngày ở trong vườn hoa dù không mặc quần áo cũng sẽ không cảm thấy lạnh — ít nhất, Cung Tuấn nói với cậu như vậy.

Hạn Hạn chỉ có thể biến thành người lúc bình minh, khi mặt trời lặn sẽ biến thành gốc hoa hồng xinh đẹp. Trước kia, mỗi ngày Cung Tuấn đến vườn hoa đều sẽ lẩm bẩm nói chuyện với hoa hồng trắng. Nhưng bây giờ, hoa hồng sẽ tò mò đi theo bên cạnh hắn nhìn từng động tác của hắn, không ngừng thì thầm với hắn.

“Tay của anh thật xinh đẹp."

“Tay của anh còn rất khéo léo.”

“Sao em vừa nói chuyện liền trở thành tay chân vụng về. Vậy không khen nữa.”

Lúc này, đổi lại thành Cung Tuấn trầm mặc, số lần đỏ mặt ngày càng nhiều, thậm chí bị Hạn Hạn chăm chú nhìn lâu một chút hắn cũng khẩn trương đến mồ hôi đầy đầu. Mỗi ngày Hạn Hạn trần truồng lắc lư bên cạnh hắn, lúc hắn ngồi xổm xuống chăm sóc hoa cỏ, đôi chân thon dài không đứng yên ổn giây nào. Hắn vừa đứng dậy, lại đối mặt với bóng lưng đang cúi xuống của Hạn Hạn, bắp đùi nở nang, cặp mông căng tròn, còn có hai cánh hoa mềm mụp… Trời ạ, đây là cái gì? Đầu hắn choáng váng đến suýt nữa ngã dập mông.

Hạn Hạn quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn bằng đôi mắt tròn xoe, “Anh không sao chứ?” 

Sao có thể không sao? Mặc dù Hạn Hạn chưa bao giờ mặc quần áo, nhưng hắn vẫn không dám nhìn kỹ, mà hoa hồng của hắn biến đổi linh hoạt muốn cho hắn chút bất ngờ nho nhỏ. Mỗi ngày Cung Tuấn đều rất vất vả, Tuấn nhỏ càng vất vả hơn. Nhưng hắn vẫn cảm thấy Hạn Hạn không cần mặc quần áo. Dù sao… cậu cũng không lạnh mà.

Hoa hồng chỉ cần tưới nước, nhưng Hạn Hạn cần ăn. Trước kia Cung Tuấn làm việc ở nhà kính đến buổi trưa chỉ ăn chút sandwich đơn giản. Sau khi Hạn Hạn biến thành người thì ghét bỏ sandwich của hắn không có mùi vị, quấn lấy hắn muốn ăn thứ khác ngon hơn.

Vì thế bữa trưa của Cung Tuấn ngược lại trở thành bữa chính. Ngoại trừ chăm sóc hoa cỏ ra, mỗi ngày hắn còn có thêm một công việc chính là vắt óc nghiên cứu thực đơn. Hạn Hạn rất kén ăn, đã không thích thì một miếng cũng không ăn, nhưng gặp được món hợp khẩu vị, sẽ hào phóng thưởng cho Cung Tuấn một nụ hôn mang theo mùi hoa hồng.

Lúc đầu là hôn má, sau đó biến thành khóe miệng. Sau đó, trong ánh mắt lấp lánh mong đợi của Cung Tuấn, rốt cuộc cậu cũng hôn lên môi hắn.

Ngay khoảnh khắc Hạn Hạn chạm vào môi hắn, Tuấn nhỏ ngay lập tức phấn chấn tinh thần. Cung Tuấn xấu hổ muốn rụt người lại che giấu, lại bị Hạn Hạn đẩy ngã lên đệm ăn trưa.

Cậu liếm láp môi hắn, đầu lưỡi trơn trượt bị Cung Tuấn ngậm lấy, nụ hôn rất nhanh bị Cung Tuấn chiếm quyền chủ đạo, cuốn đầu lưỡi cậu hút thịt mềm trong miệng cậu, trúc trắc lại cường thế không cho kháng cự, cướp đoạt hơi thở và dưỡng khí của cậu, muốn cậu khuất phục muốn cậu thuận theo. Hạn Hạn nhỏ giọng nức nở, khẽ vặn vẹo thắt lưng. Bộ ngực đầy đặn hơi run rẩy theo động tác của cậu, Cung Tuấn nằm dưới người cậu không dám nhúc nhích, không biết nên nhìn vào đâu. Tâm đùa giỡn của cậu nổi lên, nhấc chân cưỡi lên eo hắn. Hai chân mở rộng, lộ ra hoa huyệt mềm mụp, cách vải vóc cọ xát Tuấn nhỏ, không tới mấy lần đã kéo ra tơ mỏng trong suốt.

“Haa…” cậu chống ở bên người hắn, run rẩy như một chú mèo thỏa mãn, trong huyệt phun ra vệt nước trong suốt. Hoa đế mẫn cảm mài ép qua lại trên mặt vải kaki thô ráp, rất nhanh đã mài đến eo chân bủn rủn không có khí lực, vểnh mông nằm trên người Cung Tuấn. Hai hạt đậu dựng thẳng cọ vào vải áo của hắn, vừa mềm vừa ngứa, trêu chọc cậu đến khó chịu rên rỉ, nhưng lại không nhịn được tiếp tục xoay eo cọ xát, thở hổn hển đến mức Tuấn nhỏ đứng dậy với tốc độ ánh sáng, vừa nóng vừa cứng kẹt ở miệng huyệt.

Hai bên thái dương của Cung Tuấn giật giật, hạ thân cứng đến phát đau. Một đôi tay dè dặt phủ lên eo cậu. Một tay hắn có thể vững vàng đè lại cái eo nhỏ xíu này, tay còn lại có thể dễ dàng nắm chặt hai cổ tay… Tưởng tượng đến người dưới thân quyến rũ mềm mại khóc lóc rên rỉ, hắn lại càng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Hạn Hạn cười trộm, nhìn dáng vẻ Cung Tuấn ngốc nghếch nhìn mình không chớp mắt. Tâm tư của người làm vườn nhỏ này vẫn luôn dễ đoán như vậy.

“Ngày mai em muốn ăn gì đó cay cay.” cậu nằm trong ngực hắn nũng nịu, “Muốn loại đặc biệt cay ấy.”

“Cay… cay.” Cung Tuấn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi ẩm ướt kia, đầu óc trống rỗng. “Ngày mai làm cho em.”

Hạn Hạn cười đến mặt mày cong cong, cọ mông trên người hắn, “Tuấn Tuấn là người tốt. Mang lò sưởi cho em, còn làm đồ ăn ngon cho em.”

Cung Tuấn bị bờ mông đầy đặn rung rinh kia làm cho choáng váng, mơ màng nghĩ: Đúng vậy, mình thật sự là một người tốt.

*

Thời tiết ngày càng lạnh, lò sưởi Cung Tuấn đốt cho Hạn Hạn càng ngày càng nóng. Có lúc hắn làm việc trong nhà kính mà đổ mồ hôi đầm đìa, không thể không cởi áo cho bớt mồ hôi, nếu không lát nữa vượt gió tuyết về nhà nhất định sẽ bị cảm lạnh.

Lần đầu tiên Hạn Hạn thấy hắn cởi áo, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm cơ bụng của hắn không rời mắt. Trước kia Cung Tuấn làm việc trên trấn vào mùa hè có lúc cũng sẽ nóng đến cởi áo, bị thiếu nữ và các phụ nhân đi ngang qua nhìn ngó thậm chí còn nhỏ giọng la hét. Hắn đối với chuyện này tập mãi thành quen, nhưng đối với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa si mê của Hạn Hạn, vẫn không khỏi đắc ý.

Nhưng Hạn Hạn căn bản không thỏa mãn với việc hò hét và nhìn ngắm, Cung Tuấn vừa không chú ý, một đôi tay đã tò mò dán lên.

“Oa…” Hạn Hạn rụt rè chọc chọc cơ bụng săn chắc. Cung Tuấn đột nhiên bị cậu dính sát, không dám thở mạnh, nhưng vẫn len lén hít một hơi, gồng bụng để đường cong cơ bắp rõ ràng hơn.

“Thích không?” sự đắc ý nho nhỏ của hắn hoàn toàn không che giấu được. Hạn Hạn nhẹ nhàng mơn trớn cơ ngực hắn, say mê vuốt cánh tay hắn, bàn tay giống như mọc trên người hắn không dứt ra được.

Hạn Hạn đột nhiên hỏi, “Tuấn Tuấn, sau này anh cũng không mặc quần áo được không?”

Cung Tuấn sững sờ, lắp bắp nói, "Hả... Cái gì?"

Hắn tưởng tượng cảnh này một chút, hai người đều trần truồng đi qua đi lại trong nhà kính… Nghĩ như thế nào cũng rất kỳ quái. Nhưng nếu chỉ có một mình Hạn Hạn không mặc quần áo, đôi chân thon dài, mông vừa vểnh vừa tròn, bộ ngực đầy đặn, da thịt mịn màng, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào vào lòng hắn... Hình ảnh này ngẫm lại thật sự rất đẹp.

Vì vậy hắn kiếm cớ nói, “Nếu anh không mặc quần áo sẽ lạnh. Hạn Hạn, em không mặc quần áo có lạnh không?”

Hạn Hạn bất mãn, "Em không lạnh. Nhưng anh đốt lò sưởi ấm hơn một chút, chẳng phải cũng có thể không mặc quần áo sao?"

Cung Tuấn chột dạ cười hì hì, ôm Hạn Hạn vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve thịt mềm bên eo cậu, cảm nhận xúc cảm trơn nhẵn trên tay, “Con người nhất định phải mặc quần áo, từ xưa đến giờ đều quy định như vậy. Nhưng Hạn Hạn có thể không mặc quần áo. Bởi vì Hạn Hạn là một gốc hoa hồng.”

Hạn Hạn bị hắn ôm eo xoa mông một trận, ngón tay đầy vết chai lướt qua miệng huyệt, mài đến hai chân cậu phát run. Cậu hừ hừ bóp cánh tay hắn, sẵng giọng, "Sao em cứ có cảm giác anh đang gạt em?"

Cung Tuấn cười nịnh nọt, ôm Hạn Hạn hôn khóe miệng cậu. Hạn Hạn dán sát vào người hắn, trên làn da trần trụi rắn chắc rịn ra một tầng mồ hôi, bị Hạn Hạn cọ lên người cậu, vừa cọ vừa khó nhịn lắc mông.

"Trên người anh nhiều lông như vậy… cọ em ngứa." cậu nhỏ giọng thì thầm, “Hứ, trên người anh nhiều lông như vậy còn muốn mặc quần áo. Anh bắt nạt em chứ gì…” chưa nói xong đã bị Cung Tuấn nâng mông bế lên, hai bắp đùi quấn chặt bên eo hắn. Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cậu, Cung Tuấn khàn giọng hỏi, “Bé cưng, hôm nay có muốn anh bắt nạt em không?”

Hạn Hạn cắn môi hắn cho hả giận, răng hổ gần như muốn cọ rách môi, đau đến nỗi Cung Tuấn rơm rớm nước mắt. Hạn Hạn thấy vậy tâm tình rất vui vẻ, hàm hồ nói, “Người xấu! Không cho em mặc quần áo, còn suốt ngày bắt nạt em.”

Cung Tuấn nhéo cái mông mềm trong tay, cười hì hì nói, “Vậy đã xấu rồi? Còn có thể xấu hơn nữa này.”

“Anh muốn làm gì?” Hạn Hạn trợn tròn mắt hỏi.

Cung Tuấn mút lưỡi cậu, dính nhão nói, “Cuối tuần anh lên trấn mua một cái chuông cho Hạn Hạn mang theo người được không? Như vậy Hạn Hạn đi tới đâu anh cũng có thể nghe thấy.” vừa nói ngón tay vừa xoa lên hoa huyệt ướt sũng trơn mượt kia, hai ngón tay nhẹ nhàng vạch môi âm hộ ra, “Nhưng Hạn Hạn không có túi quần áo, chỉ có thể nhét vào đây. Mỗi ngày đều mang theo, cứ như vậy ở bên cạnh anh, có được không?”

Hạn Hạn lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, vùi vào cổ Cung Tuấn, giận dỗi đánh vào lưng hắn, “Biến thái, anh đừng mơ — Ô!” còn chưa nói xong đã bị Cung Tuấn chen vào đường hành lang quấy nhiễu. Cậu ôm siết vai hắn, hai chân kẹp chặt, một mực treo trên người Cung Tuấn. Miệng huyệt mở ra bị không khí rót vào, đường hành lang hối hả mút lấy ngón tay hắn, liên tục co rút vặn xoắn. Mồ hôi trên người Cung Tuấn đã sắp khô hết, nhưng lúc này lại bị thân thể phủ một tầng mồ hôi của Hạn Hạn dính sát vào, bị hoa huyệt ướt át nóng bỏng của cậu mút đến mồ hôi đầm đìa. Hai người ôm nhau, hơi thở dồn dập nóng bỏng hòa quyện, cả người nhớp nháp ướt đến rối tinh rối mù.

“Tiểu yêu tinh…” hắn gặm cắn vành tai cậu, nhịn đến có chút đau đầu, “Hạn Hạn, em nói xem em có phải yêu tinh không?”

Hạn Hạn cắn môi, ưm a lắc lắc đầu. Làm sao cậu biết mình có phải yêu tinh hay không, hiện giờ trong đầu cậu chỉ có duy nhất một ý nghĩ muốn Cung Tuấn nhanh chóng đi vào. Cậu không muốn ngón tay, cậu muốn cây gậy vừa cứng vừa thô của Cung Tuấn.

“Tuấn Tuấn, mau vào đi…” cậu cũng mặc kệ Cung Tuấn vất vả nhẫn nhịn, chỉ lo dễ chịu phần mình, nâng eo cọ xát Tuấn nhỏ. Quần của Cung Tuấn bị dâm dịch từ hoa huyệt chảy ra làm ướt, cọ đến sền sệt dính nhớp. Cung Tuấn cắn chặt khớp hàm, cố gắng ổn định thân thể, dùng một tay giải thoát Tuấn nhỏ khỏi quần áo trói buộc. Gậy thịt đã cương cứng từ lâu hưng phấn bắn ra, quất vào hoa huyệt đỏ thẫm chín rục. Hạn Hạn run rẩy hét một tiếng, từ hoa huyệt phun ra một luồng nước dâm.

“Quần của Tuấn Tuấn bị em làm ướt…” cậu nhỏ giọng nức nở, “Tuấn Tuấn, sau này đừng mặc quần nữa được không? Như vậy lúc nào cũng có thể —”

Cung Tuấn thật sự không thể nhịn được nữa, ưỡn lưng đỉnh vào hoa huyệt mềm ướt trơn trượt kia. Trong hành lang vừa chặt vừa nóng, mút hắn đến không nhịn được than nhẹ một tiếng. Hạn Hạn mềm nhũn thở hổn hển, bóp cánh tay hắn, xoay loạn trên người hắn, mông bị hắn vỗ nhẹ một cái, chỉ có thể ấm ức lẩm bẩm.

“Nhóc xấu xa, tè ướt hết quần anh rồi.” Cung Tuấn nắm cánh mông tròn trịa trên tay, ưỡn hông mạnh mẽ chịch cậu, mỗi một lần đều hung hăng đục vào cái miệng nhỏ sâu trong đường hành lang. “Có phải em tè ướt không, em nói đi?” Hạn Hạn bám trên người hắn bị xóc đến run rẩy, sâu trong thân thể dâng lên cảm giác tê dại ngứa ngáy như sóng lớn đổ ập xuống muốn nuốt chửng cậu, sướng đến ngón chân đều cuộn lại, rên rỉ không ngừng. Cậu giống như bạch tuộc quấn lấy người hắn để giữ thăng bằng, bên tai bị ép hỏi những câu trần trụi làm cậu xấu hổ đến muốn chui xuống đất, vừa khóc vừa hổn hển lắc đầu phủ nhận:

“Nói bậy, anh nói bậy.” cậu cắn răng từ khe hở của những tiếng thở dốc ép ra mấy câu chữ vỡ vụn, “Không phải, haaa… không phải nước tiểu.”

“Không phải nước tiểu, vậy đó là cái gì?” Cung Tuấn vừa thảo phạt càng thêm mãnh liệt, vừa từng bước ép sát trêu đùa, “Mới sờ hai cái đã chảy nhiều nước như vậy, thật sự rất dâm đó. Xem ra vẫn phải mua một cái chuông bịt lại cho em, nếu không thì toàn bộ vườn hoa đều bị nước của em làm ướt.”

Hạn Hạn mềm nhũn đánh vào lưng hắn, vừa tức vừa xấu hổ kháng nghị, “Nói bậy. Em không muốn chuông gì hết, anh không được mua cái đó.” Nhưng sau đó lại đỏ bừng mặt, cọ đến bên miệng Cung Tuấn ngậm môi dưới của hắn nhẹ nhàng gặm cắn, “Tuấn Tuấn, anh cắm vào bịt lại có được không... Ban ngày anh cắm vào bịt kín, em sẽ không làm nước chảy đầy ra sàn…”

Đệt. Cung Tuấn cảm thấy lý trí của mình bốc hơi trong nháy mắt. Hắn khàn khàn gầm nhẹ một tiếng, nắm lấy mông Hạn Hạn ấn mạnh vào côn thịt của mình, eo chó đực nhanh chóng đóng cọc. Hôm nay nếu để cho tiểu yêu tinh này còn có sức lực đứng dậy, từ nay về sau hắn sẽ không nhận mình là đàn ông nữa. Hạn Hạn thét chói tai, ngón tay gần như cào ra vết máu trên lưng hắn. Hôm nay Cung Tuấn đại khái muốn chịch hỏng người ta. Tiếng rên rỉ càng lúc càng mềm mại, xen lẫn tiếng da thịt va chạm kịch liệt vang vọng trong nhà kính. Hạn Hạn bị cắm đến cả người nhanh chóng bủn rủn không còn sức lực, gần như không thể bám trên người hắn, mềm nhũn xin tha. Cánh tay cường tráng và cơ bụng săn chắc của Cung Tuấn cũng không phải vật trang trí. Hắn đỡ lấy hai chân của Hạn Hạn, vững vàng ôm cậu trong ngực, động tác dưới thân không có chút mệt mỏi, vừa say mê vừa tàn bạo đâm thẳng vào hoa huyệt non mềm.

“Nếu không phải bên ngoài quá lạnh, thật muốn ôm em ra ngoài chịch, để cho cả khu rừng đều nghe thấy em kêu như thế nào.” Cung Tuấn ghé vào tai cậu thì thầm, “Nhưng Hạn Hạn không mặc quần áo nếu bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt, đúng không?”

“Chỉ biết bắt nạt em…” nước mắt Hạn Hạn rơi lã chã, cả người đều run rẩy trong tình triều quá kịch liệt, “Để cho người khác thấy cũng được. Cho tức chết đồ cún ngâm giấm nhà anh.”

Cung Tuấn hung hăng bóp cánh mông trong tay, cắn răng cười nói, “Đây là em tự tìm.”

“Hức, rõ ràng chính là anh tìm lý do bắt nạt em.” nhưng mà kháng nghị đã vô dụng, Cung Tuấn nắm mông cậu đóng cọc càng thêm kịch liệt.

Sau đó Hạn Hạn ngay cả sức lực để rên rỉ cũng không có. Hoa huyệt liên tiếp phun ba bốn luồng dâm dịch, bị cây gậy thô to khuấy đảo ép ra khỏi cửa huyệt, tí tách theo bắp đùi nhỏ xuống. Cậu vừa mệt vừa buồn ngủ, cả người đều mẫn cảm quá mức. Nhưng hết lần này tới lần khác Cung Tuấn không muốn tha cho cậu, nhẹ nhàng cắn mút yết hầu của cậu, chọc cho cậu ngửa cổ lắc đầu khóc đến không thở nổi. Hắn lại liếm mút chóp tai cậu, nhẹ nhàng thổi hơi nóng bên tai cậu. Giọng nói từ tính trầm thấp khiến cả người cậu mềm nhũn tê dại, tiếp tục bị Cung Tuấn đặt trên côn thịt của hắn đóng cọc, quá nhiều khoái cảm rất nhanh từ sung sướng biến thành một loại tra tấn.

"Hức... Tuấn Tuấn, em mệt quá…” cậu yếu ớt lắc đầu xin tha, "Hôm nay không làm nữa, được không?"

Cung Tuấn cắn môi cậu, không cho cậu mở miệng cự tuyệt lần nữa, câu từ không rõ mớm lời vào miệng cậu, "Bé cưng, nếu mệt thì ngủ đi."

Chịch hung ác như vậy làm sao ngủ được? Cậu tức giận đang muốn mở miệng, đã bị câu nói tiếp theo của Cung Tuấn hoàn toàn bịt miệng:

“Anh muốn thử xem, anh có thể chịch em tỉnh dậy không.”

*

Giáng sinh càng ngày càng gần, bầu không khí giáng sinh cũng từ trên trấn dần dần lan đến trong khu rừng yên tĩnh này. Cung Tuấn bận rộn mấy ngày, toàn bộ cây cối trong nhà kính đều được phủ một tầng trang sức giáng sinh lộng lẫy, bóng đèn và dây đèn được treo ở mọi góc của nhà kính, khi bật công tắc lên sẽ nhấp nháy ánh sáng ấm áp.

Lúc Hạn Hạn nghe nói mọi người sẽ tặng quà cho nhau vào dịp giáng sinh, liền kiên trì muốn tự làm một món quà tặng cho Cung Tuấn. Cậu tìm hắn xin rất nhiều nguyên liệu, lại vì cho Cung Tuấn một niềm vui bất ngờ, Hạn Hạn còn dựng xưởng nhỏ của mình trong bụi chuối rừng ở sâu trong nhà kính, nhiều lần yêu cầu Cung Tuấn không được tới gần. Nghĩ đến Hạn Hạn muốn tự tay làm một món quà tặng mình, trong lòng Cung Tuấn rất vui vẻ. Hắn cũng có món quà đặc biệt muốn tặng cho Hạn Hạn, đặt làm ở tiệm kim hoàn trên trấn, một chiếc vòng tay trang nhã, trên đó có một đóa hoa hồng vàng. Người làm vườn nhỏ rút tiền tiết kiệm đã dành dụm một thời gian, cuối cùng đã có thể mang chiếc vòng tay từ tiệm kim hoàn về nhà. Nghĩ đến dáng vẻ Hạn Hạn đeo chiếc vòng xinh đẹp này, trong lòng Cung Tuấn liền tràn ngập hạnh phúc, cả người lâng lâng như sắp bay lên. Chờ hắn có tiền, nhất định phải đặt thợ kim hoàn làm thêm mấy cái — cổ tay và mắt cá chân Hạn Hạn đều tinh tế xinh đẹp như vậy, rất thích hợp mang những trang sức lấp lánh này.

Hắn cẩn thận gói chiếc vòng lại, ngày đêm mong chờ đến giáng sinh. Vào buổi chiều của đêm giáng sinh tuyết rơi dày đặc, sắc trời hôn ám, đèn giáng sinh được thắp sáng trong nhà kính, bày xong nến và bữa tiệc thịnh soạn Cung Tuấn lấy cái hộp nhỏ đựng vòng tay ra, lúc đưa cho Hạn Hạn trái tim quả thực muốn nhảy ra ngoài.

“Đây là…” Hạn Hạn mở hộp ra, ngạc nhiên ngắm chiếc vòng tay bằng vàng kia. Cung Tuấn vụng về giúp cậu đeo nó lên, mong đợi nhìn phản ứng của cậu.

"Thật xinh đẹp!" Hạn Hạn xoay cổ tay dưới ánh đèn vàng ấm áp, nhìn vòng tay phản chiếu ánh sáng chói mắt, "Sáng lấp lánh, sáng hơn cả những ngôi sao treo trên cây thông Noel."

Cổ họng Cung Tuấn khô khốc, khẩn trương gãi đầu nói, “Năm nay chỉ mua một cái… Chờ anh tiết kiệm đủ tiền, sẽ mua mấy cái khác nữa.” vừa nói vừa lấy từ trong hộp ra ba sợi dây lụa màu vàng, buộc vào cổ tay kia và hai mắt cá chân của Hạn Hạn, “Đây là anh ghi giấy nợ.”

Hạn Hạn nhìn dải lụa màu vàng trên cổ tay, lại nhìn Cung Tuấn, cười khúc khích, ôm cổ hắn nhào vào ngực hắn, in một nụ hôn ướt át lên khóe miệng hắn, “Cún ngốc.”

Cung Tuấn bị đôi môi mềm mại hôn đến tâm thần nhộn nhạo, tủi thân hỏi, “Ngốc chỗ nào?”

Hạn Hạn cũng không nói được lý do, đành phải nhăn mũi sẵng giọng, “Nói anh ngốc chính là ngốc, không được phản bác.”

Cung Tuấn kéo người ôm vào trong lòng, cười hì hì nói, "Ngốc thì ngốc, ngốc anh cũng muốn dính lấy em." vừa nói vừa cọ cái đầu bông xù vào ngực cậu, “Bảo, quà em tặng anh đâu?”

Mặt Hạn Hạn hơi đỏ lên, đứng dậy lấy một cái túi từ trong góc vườn hoa. Cung Tuấn háo hức mở túi: là một bộ quần áo làm vườn màu nâu nhạt có mũ trùm đầu —

“Như vậy lúc trời mưa anh sẽ không bị ướt tóc.” Hạn Hạn mang theo chút ngượng ngùng, không ngừng xoắn ngón tay, “Có thể không tốt lắm… Nhưng đây là lần đầu tiên em may quần áo.”

— Nhưng tại sao chỉ có nửa cái?

Hình minh họa

Cung Tuấn mở trang phục ra, tỉ mỉ quan sát, vừa vui vừa muốn cười.

“Anh mau mặc vào thử xem.” Hạn Hạn mong đợi nhìn hắn, “Bên trong quần áo làm vườn không được mặc quần áo khác nha! Sẽ bị bẩn.”

Quần áo này mặc vào thật sự rất tiện. Chiều dài chỉ có thể che khuất lồng ngực, cơ bụng rõ ràng và tuyến nhân ngư gợi cảm đều lộ ra, thợ may nhỏ rất dụng tâm ngay cả tay áo cũng không làm. Hạn Hạn tham lam nhìn ngắm cánh tay và cơ bụng của hắn, vô thức cắn môi. 

Nhóc háo sắc này… Cung Tuấn âm trầm nhìn cậu, hạ quyết tâm tặng cậu một món quà “đáp lễ”.

“Thích không?” hắn cười nhỏ.

“Có… ê, rõ ràng là quà em tặng anh, câu này phải là em hỏi anh mới đúng.” Hạn Hạn si mê một lúc sau mới phản ứng lại, kháng nghị nói. Cung Tuấn nắm cằm cậu, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, “Như này tóc sẽ không bị ướt, bụng ướt thì mặc kệ, có phải không?”

“Ơ, bụng ướt cũng không sao mà, lau một cái là khô, cũng sẽ không bị cảm lạnh…” cậu chột dạ mau chóng ngụy biện. Hạn Hạn ngồi bên người Cung Tuấn, trên cổ tay và mắt cá chân mang vòng tay và dây lụa màu vàng, đáng yêu như một chú mèo con được nuông chiều — chỉ là Cung Tuấn không biết trên thế giới này có con mèo nào có thể có cặp đùi và bờ mông gợi cảm như vậy, một khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên lại mê người như vậy.

Dục niệm của Cung Tuấn sôi trào, đỏ mắt nhìn chằm chằm đôi môi và đầu lưỡi phấn hồng như ẩn như hiện, ngón tay luồn vào trong miệng cậu khuấy đảo, kẹp lưỡi cậu tùy ý đùa giỡn. Hạn Hạn bị hắn cạy miệng nghịch lưỡi, lúng búng nói không rõ ràng, nước bọt từ khóe miệng chảy xuống, trượt qua yết hầu xinh đẹp. Cậu si mê nhìn ngắm eo hắn, Cung Tuấn cười một tiếng nghiêng người nằm xuống, ngoắc ngoắc ngón tay muốn Hạn Hạn đi qua.

Hạn Hạn dùng cả tay cả chân bò qua, cọ đến bên cạnh hắn giống như mèo con thân mật với chủ nhân.

“Thích không?” Hạn Hạn tựa đầu vào ngực hắn, một đôi mắt tròn xoe lấp lánh tràn ngập chờ mong, “Anh dám nói không thích xem.”

Cung Tuấn thấp giọng cười nói, "Đương nhiên thích. Bảo, sau này làm thêm cho anh vài bộ nữa được không?”

Hạn Hạn kiêu căng nói, "May quần áo mệt lắm, để xem tâm tình của em thế nào." nói dứt lời một tay đã không kịp chờ đợi trượt lên bụng Cung Tuấn, “Nếu anh thích thì ngày nào cũng phải mặc nha.”

Đầu ngón tay mơn trớn cơ bụng trần trụi của hắn, lại không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng. Cung Tuấn mỉm cười nhìn cậu, bị cậu chống lên ngực đẩy nhẹ, hắn liền thuận theo nằm xuống nền nhà. Hạn Hạn chậm rãi bò đến, dạng chân ngồi lên người Cung Tuấn, từng chút từng chút di chuyển đến bụng dưới của hắn. Hoa huyệt ướt sũng mút lấy da thịt ấm áp, âm đế tò mò ngó ra bị nghiền ép giữa những khối cơ bụng nhấp nhô tới ngã trái ngã phải, vẽ thành một vệt nước ướt át dọc đường. Hạn Hạn nức nở cuộn chặt ngón chân, chậm rãi cọ xát qua lại trên cơ bụng.

Như này mới đúng chứ. Cậu nghĩ, tại sao phải mặc nhiều quần áo như vậy, cơ bụng của Tuấn Tuấn phải để cậu nhìn thấy, chạm vào mỗi ngày…

"Haa…” cậu nhẹ nhàng chống lên ngực hắn, thoải mái xoay eo. Môi hoa ướt đẫm ép lên cơ bụng cứng rắn, âm đế bị cọ xát nhiều lần rất nhanh đã sưng đỏ cứng lên, càng cọ xát càng ngứa ngáy khó chịu. Cậu sướng đến cả người run rẩy, hai tay nắm chặt vải vóc trước ngực Cung Tuấn. Cơ bụng bị mài ép nhanh chóng lưu lại vệt nước lấp lánh, lông tơ bị dâm dịch thấm ướt, kết thành từng lọn nhỏ dán lên bụng hắn. Hạn Hạn cảm giác được dâm thủy từ trong huyệt chậm rãi chảy ra, vừa xấu hổ vừa hưng phấn, ưm a thở dốc, mài ép càng nhiệt tình, ra sức như thể muốn bôi dâm thủy lên mỗi một tấc cơ bụng của hắn. Vòng eo thon nhỏ càng vội vã lắc lư, bộ ngực khẽ đung đưa, bị Cung Tuấn nắm trong lòng bàn tay, tay còn lại vân vê đầu vú bên kia vừa bóp vừa nhéo, khiến Hạn Hạn ấm ức rên rỉ. Bờ mông đầy đặn run run, lùi về sau một cái vừa vặn đụng vào Tuấn nhỏ đang phấn chấn dựng thẳng.

“Ưm…” Cung Tuấn được thịt mềm ở hai cánh mông ngậm lấy, trong nháy mắt sướng đến da đầu tê dại. Hắn khàn giọng dụ dỗ, “Bé cưng, lùi ra sau một chút.”

Hạn Hạn rầm rì một tiếng, ngoan ngoãn lắc mông lùi về phía sau, hai cánh mông đầy đặn kẹp lấy côn thịt. Khu rừng rậm vừa cứng vừa xoăn cọ xát môi hoa mẫn cảm, tê ngứa khó nhịn khiến cậu nhỏ giọng kêu lên. Tuấn nhỏ theo mỗi động tác của cậu càng thêm cứng rắn nóng bỏng. Cung Tuấn đưa tay vuốt côn thịt, nhẹ nhàng quất vào mông Hạn Hạn. Cậu nức nở muốn tránh, nhưng lại không nỡ rời khỏi khối cơ bụng này. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng như người say, động tác ưỡn eo cũng dần dần tăng nhanh, mài đến động tình đầu lưỡi còn khẽ vươn ra, rên rỉ không ngừng. Hạn Hạn mài ép một hồi eo nhỏ bỗng siết chặt, ngửa cổ ra sau.

“A —” toàn thân cậu đều khẽ run lên, hoa huyệt phun ra chất lỏng sền sệt. Dâm dịch theo thắt lưng Cung Tuấn chậm rãi chảy xuống.

Như vậy, cơ bụng của Tuấn Tuấn đã hoàn toàn thuộc về mình, Hạn Hạn chìm đắm trong ý nghĩ này, nhẹ nhàng cọ mông trên người hắn.

Cung Tuấn chăm chú nhìn đối phương bồng bềnh trong dư vị cao trào, một đôi mắt hạnh mờ mịt ướt át, côn thịt co giật càng lúc càng cứng rắn, chỉ hận không thể ngay lập tức nuốt người vào bụng. Hắn đưa tay xoa xoa cánh mông cậu, vuốt đùi muốn cậu tách hai chân ra một chút, lừa gạt muốn cậu ăn côn thịt của mình.

“Em mệt…” Hạn Hạn cúi người nằm lên ngực hắn, lười biếng làm nũng, “Tuấn Tuấn, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

“Bảo, nhưng anh còn…” Cung Tuấn tủi thân nhìn cậu. Côn thịt cứng rắn ướt sũng dán ở khe mông Hạn Hạn, cậu nhấc eo hai cánh mông tròn trịa kẹp lấy côn thịt cọ xát qua lại, dường như không hề ý thức được mình đang đổ thêm dầu vào lửa.

“Vừa rồi là em muốn chỉ cho anh cách sử dụng món quà này.” Hạn Hạn cười tinh nghịch, vuốt mèo duỗi vào trong áo hắn, cào nhẹ lên ngực hắn vài cái, “Anh cũng không nên quá tham lam.” nói xong muốn đứng dậy lại bị Cung Tuấn bóp eo kéo trở về. Hạn Hạn trợn tròn đôi mắt hạnh, giả bộ hầm hừ nhìn hắn.

“Anh muốn làm gì? Em đói bụng, có chuyện gì ăn cơm xong hãy nói. Lát nữa thì đồ ăn nguội hết.”

Cung Tuấn trầm thấp cười một tiếng, nắm chặt hai cánh tay Hạn Hạn để ở trên ngực, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay đeo dây lụa màu vàng và lắc tay hoa hồng.

“Bảo, món quà này của anh cũng có cách sử dụng.” Cung Tuấn chờ mong nhìn cậu, “Em nghe anh nói xong, chúng ta sẽ ăn cơm.”

Hạn Hạn hừ nhẹ một tiếng, cảnh giác nói, “Em mới không tin, chúng ta phải ăn cơm trước — A!” lời còn chưa nói xong đã bị Cung Tuấn xoay người đè xuống dưới thân, còn chưa kịp giãy giụa đã bị hắn nắm cổ tay ấn lên đỉnh đầu. Cung Tuấn lập tức cúi người hung ác mút môi cậu.

“Ư... ưm… anh nói không giữ lời, cún thối.” Hạn Hạn lắc đầu, thở hổn hển kháng nghị giữa những đợt tấn công dữ dội của Cung Tuấn. Hắn cười khúc khích, dùng dây lụa trên cổ tay cậu luồn qua vòng tay hoa hồng buộc thành một cái nút lỏng lẻo.

“Không giữ lời chỗ nào?” Cung Tuấn vô tội nhìn cậu, nhẹ nhàng mút yết hầu không ngừng rung động của cậu, “Đây chính là cách sử dụng món quà này. Bảo bối, em đừng dùng sức quá, nếu như làm đứt vòng tay…” hắn thấp giọng tỏ vẻ đáng thương, “Hạn Hạn, đây là lần đầu tiên anh tặng quà giáng sinh cho em, em đừng làm hỏng nha…”

Hạn Hạn bị giọng nói trầm thấp mềm mại này làm cho nhũn người, lúc này Cung Tuấn nói cái gì cậu cũng đồng ý. Cậu vốn có thể thoát khỏi loại trói buộc làm màu này, nhưng bây giờ chỉ có thể ngoan ngoãn đặt hai cổ tay trên đỉnh đầu, hoàn toàn trần trụi dưới thân hắn, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

“Anh, anh nhẹ chút…” hai chân bị Cung Tuấn tách ra, côn thịt nóng bỏng cứng rắn từng chút một tiến vào sâu trong hành lang mẫn cảm sau cao trào. Bụng dưới của hắn vẫn còn dính đầy dâm thủy, mỗi lần va chạm hai cánh mông cậu lại nổi lên từng trận sóng thịt. Hạn Hạn không nhịn được nâng eo, vừa giãy giụa muốn kẹp chân lại, vừa vô thức xoắn chặt đường hành lang, thịt huyệt nóng ướt hút lấy côn thịt thô lớn càng nuốt vào sâu hơn, quy đầu hung hăng đỉnh vào cái miệng nhỏ sâu trong hoa huyệt.

"Đệt..." bất kể bao nhiêu lần, lúc tiến đến chỗ sâu nhất kia đều sẽ bị một cái miệng nhỏ hút tê cả da đầu. Hạn Hạn bị hắn bất ngờ xông vào, cuộn chặt ngón chân, nức nở vặn eo, bụng dưới căng cứng hơi ưỡn lên. Cung Tuấn nhìn chằm chằm đuôi mắt ửng hồng và bờ môi bị cắn tới ướt sũng đỏ bừng, trong cổ họng càng khô nóng khó nhịn. Hắn thở dốc một hơi, trên tay tăng thêm sức lực, nắm lấy bắp đùi nở nang, kéo hai chân cậu mở rộng hơn chút. Hạn Hạn đau đớn kêu một tiếng, trên tay lại không dám dùng sức sợ làm hỏng lắc tay, mười ngón tay xoắn chặt lại buông ra, cả người run rẩy, chỉ có thể ấm ức rên rỉ.

“Cún hư, chỉ giỏi gạt em…” sâu trong hoa huyệt bị xé rách căng trướng ê ẩm rất nhanh biến thành tê dại muốn ngừng mà không được. Cậu yếu ớt rên rỉ, dùng ngữ điệu ngây ngô lại đáng yêu nghẹn ngào lên án, “Lần sau anh nói gì em cũng sẽ không nghe…”

“Bé cưng, anh lừa em cái gì?” Cung Tuấn cúi người mút đầu lưỡi hồng phấn ướt át của cậu, răng môi quấn quýt, dưới thân càng kịch liệt đâm rút, ép ra tiếng khóc cùng tiếng thở dốc không thể kiềm chế. Trên tay Hạn Hạn quấn vòng tay hoa hồng hắn tặng, ngoan ngoãn mở chân để hắn… Cung Tuấn vuốt ve mắt cá chân non mềm buộc dây lụa màu vàng của Hạn Hạn, hơi thở nặng nề phun vào bên tai người dưới thân:

“Bảo, đợi đến đầu xuân thời tiết ấm áp, chúng ta vào rừng thông kia làm một lần được không?” hắn ngậm cười hỏi, cũng mặc kệ Hạn Hạn nghe xong lời này trợn tròn mắt muốn giãy giụa, bóp đùi cậu ưỡn hông một cái, mạnh mẽ đỉnh vào chỗ sâu, “Chính là khu rừng anh tìm được em. Xung quanh nơi đó đều là hàng xóm của em phải không? Để cho bọn họ nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn xinh đẹp này của em được không?”

“Hừ, ai sợ anh.” Hạn Hạn giận đến mức không thèm để ý cổ tay vẫn đang bị trói, nắm chặt tay đánh vào vai hắn, “Làm thì làm! Đến lúc đó anh cũng đừng nửa đường rút lui.” Cậu cố tỏ ra hung dữ lườm hắn, nhưng viền mắt ướt sũng, trên mặt ửng hồng như nhiễm men say, rơi vào trong mắt Cung Tuấn đáng yêu đến mức khiến tim hắn run lên. Hắn thấp giọng cười, rải những nụ hôn ướt át từ sườn cổ đến hầu kết non mịn. Hạn Hạn bị hắn ngậm mút đến toàn thân ngứa ngáy, nắm đấm nện vào vai Cung Tuấn càng lúc càng mềm nhũn, cuối cùng chỉ có thể bóp lấy cơ bắp căng chặt của hắn, tiếng thút thít trong cổ họng nghe như một bé mèo thỏa mãn rên rỉ.

Cung Tuấn nắm cổ chân của cậu nhẹ nhàng ve vuốt, dụ dỗ nói, “Đến lúc đó dùng dây lụa buộc chân của Hạn Hạn lên cây được không? Tách hai chân, lộ ra đóa hoa nhỏ kia. Anh lấy đi đóa hoa hồng đẹp nhất trong khu rừng, cũng nên trả lại cho họ khung cảnh đẹp nhất chứ nhỉ.”

“Không được.” Hạn Hạn nghe vậy xấu hổ không chịu nổi, muốn che kín khuôn mặt đỏ bừng lại bị Cung Tuấn nắm cổ tay ấn trở lại đỉnh đầu. Hắn cúi đầu ở trên người cậu vừa gặm vừa cắn, da thịt trơn bóng bị mút tới phủ kín dấu hôn. Ở trong rừng hoa hồng nhỏ từng trông thấy sói hoang săn mồi, giờ phút này cậu cũng giống như con mồi phủ phục dưới thân Cung Tuấn, ánh mắt của kẻ đi săn thâm trầm nóng bỏng, Hạn Hạn bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, hoảng sợ quay đi chỗ khác.

“Sắc cẩu, biến thái.” Hạn Hạn xấu hổ thấp giọng mắng, nhưng âm cuối càng lúc càng mềm, thanh tuyến run rẩy, tiếng nghẹn ngào dày đặc. Cung Tuấn chịch quá mạnh, hoa huyệt của cậu bị khuấy đảo vừa căng trướng vừa ngứa ngáy, dâm thủy tràn ra càng nhiều. Cậu không chịu nổi loại khoái cảm như muốn bài tiết này, vô thức muốn kẹp chặt chân, lại bị Cung Tuấn đè ép hai đùi mở rộng hơn. Cậu đau đớn rên rỉ, bắp đùi trong run rẩy không ngừng. Cung Tuấn cười nhỏ một tiếng, cắn nhẹ đầu vú của cậu, dưới thân cũng đỉnh mạnh một cái, chen vào cái miệng nhỏ ẩn sâu bên trong, lập tức đẩy Hạn Hạn lên đỉnh cực khoái.

Hạn Hạn cắn chặt môi, cả người run rẩy như lá thu, nhưng vẫn nhớ kỹ lắc tay hoa hồng, cổ tay hoàn toàn không dám dùng sức. Cung Tuấn than nhẹ, hưởng thụ cảm giác được miệng nhỏ mút chặt cùng với đường hành lang nóng ướt vặn xoắn sau cao trào, hôn lên môi cậu, không cho cậu cắn môi. Sóng mắt Hạn Hạn khẽ lưu chuyển, còn mang theo chút giận dỗi, một đôi mắt hạnh sáng lấp lánh trừng hắn.

“Bảo, thích món quà này không?” đầu ngón tay Cung Tuấn vuốt ve cổ tay Hạn Hạn, chờ mong nhìn cậu. Hắn bị mút thật sự quá sảng khoái, không nhịn được nhàn nhạt di chuyển trong hoa huyệt. Hạn Hạn bị hắn cọ xát, da đầu tê dại, vừa rì rầm xoay eo vừa bắt bẻ, “Người tặng quà quá vô lại, nhưng quà cũng không tệ lắm.”

Cung Tuấn nghe vậy cười hì hì rải một chuỗi nụ hôn ướt sũng lên môi cậu. Nếu người này có một cái đuôi, lúc này nhất định sẽ lắc như cánh quạt, Hạn Hạn thầm nghĩ.

“Sao anh còn chưa xong hả?” cậu bất mãn lẩm bẩm, hung hăng bóp cánh tay Cung Tuấn, "Em mệt rồi... Em muốn ăn cơm."

Cung Tuấn cười hì hì nói: “Bảo, chỗ này của em nhiều nước lắm, phải bịt kín lại, nếu không sàn nhà sẽ ướt hết… Anh ôm em, đút cho em ăn được không?” vừa nói vừa ôm người vào ngực, Hạn Hạn nhỏ giọng kháng nghị, nhưng vẫn mềm nhũn ngã vào lòng Cung Tuấn. Cậu rúc vào khuỷu tay hắn kéo sợi chỉ trên bộ quần áo làm vườn, lúc đi đường xóc nảy bị hắn cắm vào không ngừng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ xíu. Cung Tuấn nắm mông cậu, cố ý đâm rút với biên độ nhỏ, thấy đối phương nghẹn ngào vừa khóc vừa thở lại càng thêm hăng hái, bị Hạn Hạn tức giận đánh vào ngực.

“Còn bắt nạt em, em cho anh biết tay.” Hạn Hạn đuôi mắt ửng hồng làm bộ hung dữ uy hiếp nói, “Coi chừng em cắt hết quần áo của anh. Cái tội lừa em không mặc quần áo.”

Cung Tuấn cười trộm, tủi thân nói: “Bảo, anh sai rồi. Nếu em muốn mặc quần áo thì lần tới anh mang cho em…”

Hạn Hạn quét mắt nhìn hắn, mị nhãn như tơ gãi vào tim hắn một cái.

“Nể tình anh tặng quà em lại nấu cơm cho em, không so đo với anh.” Hạn Hạn kiêu căng nói, “Nhưng quà em tặng ngày nào anh cũng phải mặc đó.”

“Dĩ nhiên rồi.” Cung Tuấn khàn giọng nói. Hắn ôm Hạn Hạn ngồi vào bàn ăn, côn thịt chôn trong hoa huyệt khẽ co giật, đỉnh đến Hạn Hạn khó nhịn vặn vẹo eo nhỏ.

"Tuấn Tuấn, anh động một chút…" cậu nhỏ giọng, “Trướng quá… anh cọ em ngứa…”

Hắn cố tình di chuyển với biên độ nhỏ, chậm rãi hôn cậu một cái, lại cầm một quả nho đút cho cậu.

“Bé cưng, không phải em đói bụng sao, chúng ta ăn cơm trước.” Hạn Hạn ngậm lấy quả nho, nức nở cào tay hắn. Cung Tuấn bóp mông thịt trong tay, quyến luyến tựa đầu vào vai Hạn Hạn, hít sâu mùi hương mát lạnh ngọt ngào trên hoa hồng của hắn.

“Cún thối…” Hạn Hạn nhai nuốt quả nho, lại nhăn mũi như mèo con, vênh mặt hất hàm sai khiến, “Em muốn ăn thịt nướng bên kia.”

Hạn Hạn cướp thịt nướng đã được cắt nhỏ từ trong miệng Cung Tuấn, tiện thể cắn môi hắn một cái. Thấy Cung Tuấn đau đến rơm rớm nước mắt liền cười đắc ý, mặt mày cong cong. Giờ mới là bắt đầu thôi, đợi lát nữa nhất định phải cho anh biết tay.

— Nhưng mà, ăn xong bữa cơm này rồi nói sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1640#jz48