[Ôn Chu] Tầm hoa đắc Nhứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 【温周】寻花得絮
Tác giả: shenglaizhiji
Thiết lập của nguyên tác, Nhứ bẩn (bánh trôi nhân vừng đen)

-═══════-

Trong Đắc Nguyệt Lâu, một mỹ nhân hồng y đang tự rót tự uống, mặc dù hắn trang điểm đậm nhìn xinh đẹp tựa như vũ cơ diễu hành trên phố vào tết Nguyên Tiêu, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện là một nam tử.

Đêm nay hắn được một công tử tuấn tú phong lưu bao trọn, không cần xuống lầu tiếp khách, hiện giờ công tử đi xuống tắm rửa, hắn liền một mình uống rượu, nhớ tới bộ dáng vị công tử kia còn mừng thầm trong lòng, nghĩ đến xuân tâm nhộn nhạo.

Đột nhiên một trận kình phong từ phía sau đánh tới, mỹ nhân còn không biết chuyện gì xảy ra, trên cổ đã đặt một thanh kiếm sắc lạnh, mỹ nhân sợ tới mức cả người run rẩy, trông thấy một nam nhân khuôn mặt thô kệch râu ria xồm xoàm ở đối diện đang trừng mắt nhìn hắn.

"Ôn Khách Hành ở đâu?"

Ôn Khách Hành chính là vị công tử đêm nay bao hắn, mỹ nhân run rẩy nói không ra lời, dùng ngón tay chỉ ra bên ngoài: "Ngài, ngài ấy... ở dưới lầu, dưới lầu tắm rửa... hảo hán tha mạng!"

Nam nhân thấy hắn bị dọa thành bộ dáng này không khỏi bật cười, vươn tay vào trong ngực móc ra mấy thỏi bạc vụn, kéo vạt áo mỹ nhân ra, ném lên da thịt hắn. Y vừa từ bên ngoài vào, bạc vẫn lạnh như băng, mỹ nhân bị mấy thỏi bạc này lạnh đến run rẩy, vẫn còn thầm ước lượng xem chỗ này được bao nhiêu.

"Cầm bạc lăn xuống lầu, ta tìm Ôn công tử của ngươi có việc." Nam nhân dùng lưng kiếm vỗ vỗ cằm mỹ nhân, thấy yết hầu nam nhân dùng bao nhiêu phấn cũng không đắp được của hắn căng thẳng nhúc nhích một chút. Tâm niệm của mỹ nhân thay đổi thật nhanh, trong lòng tự nhủ hắn mặc dù tham luyến sắc đẹp của Ôn công tử, nhưng giữ mạng vẫn quan trọng hơn, huống chi Ôn công tử vốn đã trả một phần bạc, người này lại trả hắn một phần, còn không bị tú bà ăn chặn, chung quy là kiếm lời. Vì thế nặn ra một khuôn mặt tươi cười liên tục đáp ứng: "Hảo hán, mời ngài ngồi, ta ra ngoài. Ra ngoài ngay đây..."

Chu Tử Thư thu kiếm lại, cầm lấy bầu rượu trên bàn rót thẳng vào miệng, uống nửa bầu. Hôm nay hội đèn lồng Thượng Nguyên đang tốt đẹp, tên khốn Ôn Khách Hành lại tới chỗ thế này ăn chơi đàng điếm, trong lòng Chu Tử Thư tức giận, hình như còn có chút giấm chua, lại không nói ra được.

Dù sao y với Ôn Khách Hành quen biết còn chưa tới một tháng, mà Ôn Khách Hành rốt cuộc là ai y cũng còn không rõ ràng lắm, nói là đến bắt gian ở thanh lâu tựa hồ cũng không có tư cách, không bằng cứ coi như tới đùa với hắn đi.

Trong lòng Chu Tử Thư hạ quyết tâm, cầm rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó tìm thấy một kiện trường bào màu xanh nhạt trong tủ, áo choàng này không giống áo ngủ, cũng không thể mặc ra ngoài, ống tay áo vừa rộng vừa dài, cổ áo lại còn khoét thật sâu — chắc chắn là thứ bọn họ mặc ở nơi không đứng đắn này. Chu Tử Thư thay sang bộ y phục này, lén lút trốn lên giường, buông màn xuống, hiện giờ y vẫn mang dịch dung, muốn chờ Ôn Khách Hành trở lại đạp đổ hưng phấn của hắn, dù sao cũng chỉ là một trò đùa, đến lúc đó hắn còn có thể thế nào?

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng bị đẩy ra, bên ngoài vang lên giọng nói của Ôn Khách Hành, đại khái là gọi tên của vị mỹ nhân kia hai tiếng, thấy không có ai đáp lời, Ôn Khách Hành cầm lấy bầu rượu phát hiện cũng trống không.

"Công tử, nô gia ở chỗ này chờ đợi đã lâu, công tử mau tới nha..."

Chu Tử Thư nhịn cười, đè tay ở cổ họng bắt chước "mỹ nhân" nói chuyện, y nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi tới gần, biết Ôn Khách Hành mắc câu.

Chu Tử Thư vốn nghĩ Ôn Khách Hành vén rèm lên khẳng định sẽ bị mình dọa cho nhảy dựng, đến lúc đó mình cũng có thể tận tình cười nhạo hắn một phen, ai ngờ rèm vén lên, Ôn Khách Hành tựa hồ quá sốt ruột, trực tiếp nhào đến đẩy y ngã xuống giường, ôm hôn, tay còn sờ soạng ngực y.

"Ưm..." Chu Tử Thư bất ngờ không kịp đề phòng bị người ta hôn, nhất thời quên cả chống cự, chờ y lấy lại tinh thần, tay Ôn Khách Hành tay đã luồn vào cổ áo rộng rãi, vò ngực y — Lẽ nào lại như vậy, Chu Tử Thư muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện khí lực của Ôn Khách Hành rất lớn, đẩy cũng không ra, đầu lưỡi của tên kia còn cực kỳ hạ lưu, duỗi thẳng vào trong miệng y, ngậm đầu lưỡi của y mút lấy. Chu Tử Thư bị hắn cưỡng hôn nửa ngày, quần áo cũng bị cởi tán loạn, Ôn Khách Hành mới ngước mắt lên nhìn y, thản nhiên nói một câu: "Ồ, sao lại là ngươi?"

Thật ra lúc Ôn Khách Hành cầm bầu rượu lên đã cảm thấy không đúng, mỹ nhân yếu đuối nào có thể một mình uống cả bầu rượu? Hơn nữa giọng nói kia, vừa nghe chính là nam nhân đè cổ họng giả vờ, quan trọng nhất là Chu Tử Thư có lẽ cũng không biết, trên người y có một mùi thơm rất đặc biệt.

Ôn Khách Hành thèm muốn y đã lâu, chỉ hận Chu Tử Thư bình thường quá "đứng đắn", mấy phen thăm dò đều bị y cản lại. Hôm nay hắn chỉ muốn ra ngoài tìm người tâm sự, chia sẻ chút nỗi khổ tương tư, không ngờ y lại tự mình đưa tới cửa. Ôn Khách Hành nghĩ chắc chắn Chu Tử Thư là tới cười nhạo hắn, không bằng tương kế tựu kế, chiếm tiện nghi trước rồi nói sau, coi như là "giang hồ cứu cấp"

Chu Tử Thư bị một câu "Sao lại là ngươi?" của hắn hỏi ngây ngẩn cả người, hỏi bình bình đạm đạm như thế có quỷ mới tin trước đó hắn không biết. Lại nhìn thấy ý cười không thể nhịn được trong mắt Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư liền biết mình bị tính kế, y đẩy Ôn Khách Hành ra, dùng tay áo chà xát miệng mình, làm bộ cực kỳ ghét bỏ.

"Ôn Khách Hành! Ngươi..." Chu Tử Thư muốn nói ngươi đã sớm biết rồi phải không? Ngẫm lại lại cảm thấy mình quá mất mặt, cho nên "ngươi" nửa ngày, cuối cùng đành phải mắng: "Ngươi thật vô sỉ!"

Ôn Khách Hành giống như được khích lệ, cười hì hì tiến lại gần, hắn vừa mới tắm rửa chỉ mặc áo trong, dây lưng cũng không thắt, cúi người một cái liền nhìn không sót thứ gì.

"A Nhứ, sao ngươi lại tới nơi này tìm ta? Ngươi ghen?"

Chu Tử Thư hừ một tiếng: "Ta uống rượu, cẩn thận ta đánh ngươi."

Ôn Khách Hành vừa rồi "chiếm trước tiên cơ" giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, còn chưa nếm ra mùi vị, lúc này liền không nhịn được có voi đòi tiên xáp lại gần: "Đánh ta cũng được, hôn ta một cái nữa, ta quỳ ở chỗ này cho ngươi đánh."

Chu Tử Thư nghe mấy lời không có tiền đồ này, cho dù mình cũng từng phong lưu, mặt vẫn đỏ lên: "Hôn, hôn ngươi cái..."

Trong lúc y nói chuyện Ôn Khách Hành liền cẩn thận từng chút tiến lại gần, giống như con chó nhỏ rụt rè muốn thân cận người, chóp mũi nhẹ nhàng đụng vào chóp mũi y, bờ môi khó khăn lắm mới dừng lại bên môi y.

Chu Tử Thư lạc giọng, trong lòng bỗng nhiên nổi trống, lần này Ôn Khách Hành không nôn nóng như vừa nãy, tinh tế thưởng thức đôi môi y nếm từ trong ra ngoài mấy lần. Rượu Chu Tử Thư vừa uống không biết là ủ từ hoa gì, hương thơm ngọt ngào, Ôn Khách Hành nếm xong môi lưỡi của y, lại muốn nếm khuôn mặt y, cổ y, từ cổ áo thẳng đến trước ngực, Ôn Khách Hành một đường tiến quân thần tốc, không hề gặp phải chống cự.

"Khốn kiếp... cho ngươi nếm thử mùi vị, ngươi đừng được voi đòi tiên." Chu Tử Thư ỡm ờ, có lẽ là do hơi rượu quá mạnh, đầu óc không rõ ràng lắm: "Đừng liếm..."

Chuyện tốt đến tay Ôn Khách Hành sao có thể buông ra, hắn đã thèm thuồng thân thể của A Nhứ từ lâu. Lúc trước trên đường bọn họ đưa Thành Lĩnh tới Thái Hồ gặp phải mưa rào tầm tã, tất cả mọi người đều ướt sũng, khi đó hắn đã nhìn thấy trang phục của A Nhứ dán sát vào thân thể y, khuôn ngực và bờ mông đều vểnh cao, eo và đùi lại rất thon gọn, hắn thèm cả một đêm ngủ không ngon giấc, bây giờ ngực và mông đều ở trong tay hắn, Ôn Khách Hành cảm thấy mình như đang ở trong mộng đẹp.

Ngón tay thon dài của Ôn Khách Hành đẩy quần áo Chu Tử Thư ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đen nhẻm râu ria xồm xoàm của y bỗng sinh ra cảm mến, trêu ghẹo nói: "Hay cho một cái bánh trôi vừng đen, để ta nếm thử xem có ngọt không."

Lúc này Chu Tử Thư mới nhớ ra mình còn mang dịch dung, bỗng nhiên xấu hổ: "Lão Ôn... đừng nháo! Thả ta ra..."

Chu Tử Thư cao lãnh cũng có lúc thẹn thùng, Ôn Khách Hành yêu vô cùng, hận không thể một ngụm nuốt viên bánh trôi này vào bụng.

Ôn Khách Hành cởi đồ xuống Chu Tử Thư mới phát giác thì ra hắn cũng rất cường tráng, chỉ là không thô cứng như những người luyện võ bình thường, lúc này Chu Tử Thư khí lực không tốt, chỉ có thể mặc cho hắn ấn mình liếm loạn, đầu nhũ bị liếm đến dựng thẳng, vết sẹo trên người cũng đều bị Ôn Khách Hành nhìn ở trong mắt, nhưng hắn lại không hỏi cái gì, chỉ liếm từng vết sẹo kia, đầu lưỡi phất qua những dấu vết thô ráp dữ tợn, làm cho Chu Tử Thư không nhịn được sung sướng run rẩy.

"Lão Ôn..." quầng vú của Chu Tử Thư đỏ bừng, hai hạt đậu cũng bị xoa tới sưng lên, Ôn Khách Hành cẩn thận bôi trơn cho y, trong thanh lâu này không biết dùng thứ gì, tinh dầu trơn láng, còn mang theo một mùi hương kỳ lạ. "Không..."

Chống cự rất nhỏ trong mắt Ôn Khách Hành đều dựa theo tình thú "dục cự hoàn nghênh" mà xử lý, hai ngón tay hắn mò vào hậu huyệt của Chu Tử Thư, vừa dịu dàng khuếch trương cho y, vừa thoa chút tinh dầu lên cự vật của mình, thấy trong mắt Chu Tử Thư còn có một tia do dự, hắn liền dứt khoát cắm vào một nửa, gạo sống nấu thành cơm chín.

Chu Tử Thư phát ra một tiếng kinh hô, không ngờ tính khí của Ôn Khách Hành lại lớn như vậy, y cả đời cao ngạo, cho dù có làm chuyện này với nam tử cũng không thể nào ở dưới, nhưng ai bảo y luôn cưng chiều Ôn Khách Hành...

Y ngước mắt nhìn hắn, người nọ đang một bên không nói đạo lý đâm vào tiểu huyệt của mình, một bên nước mắt lưng tròng nhìn mình: "A Nhứ... ngươi kẹp ta đau quá..."

Chu Tử Thư dở khóc dở cười: "Vậy ngươi ra, để lão tử thượng ngươi."

Ôn Khách Hành lập tức thu lại vẻ đáng thương, ôm chặt Chu Tử Thư cắm đến tận gốc, thở hổn hển bên tai y nói: "Sao ta nỡ để cho ngươi vất vả được, A Nhứ..."

"Miệng lưỡi trơn tru." Chu Tử Thư mắng một câu, lại hỏi: "Ngươi không sợ ta thực sự trông như thế này sao?"

"Chẳng lẽ ngươi không phải như thế này?" Ôn Khách Hành cười giảo hoạt, không ép hỏi y, chỉ ra sức đỉnh eo: "Ta đã cứng rắn thành như vậy, ngươi còn lo lắng bộ dáng của mình làm cái gì..."

Chu Tử Thư bị ô ngôn uế ngữ của hắn nói đến đỏ lỗ tai, chỗ giao hợp trơn ướt, Ôn Khách Hành giống như khoe khoang hai tay chống ở bên người y, hạ lưu đẩy hông, cố ý để cho bụng dưới của mình nhiều lần đụng vào mông y phát ra tiếng bạch bạch vang dội. Hai bắp đùi rắn chắc màu lúa mì gắt gao quấn lên thắt lưng bền chắc của hắn, Ôn Khách Hành cảm nhận được sức lực từ hai bên đùi truyền đến, giống hệt như huyệt nhỏ hắn đang thao, đều gắt gao kẹp lấy hắn không muốn để cho hắn đi.

"A Nhứ, ta có lợi hại không..." Ôn Khách Hành động mạnh vài cái, nghe thấy Chu Tử Thư phát ra một trận ẩn nhẫn rên rỉ, không khỏi đắc ý: "Ngươi chưa từng để người khác làm nơi này đúng không, Ôn tướng công làm ngươi thoải mái sao?"

"Câm miệng..." Chu Tử Thư thấy đối phương được đà lấn tới, muốn nạt hắn nhưng thứ đó của Ôn Khách Hành thực sự làm y sảng khoái. Ôn Khách Hành thấy y không trả lời lại càng ra sức, đại khai đại hợp đỉnh làm.

Chu Tử Thư khàn giọng mắng câu gì đó, động tác của Ôn Khách Hành càng ác liệt hơn, đầu gối của Chu Tử Thư bị hắn đè ở bên hông, cả người gần như gấp lại, cái mông nhổng lên thật cao nghênh đón nam căn của Ôn Khách Hành. Hắn còn cố ý nửa quỳ nửa đứng, làm cho nửa người dưới của Chu Tử Thư gần như treo trên không, chỉ có hai tay gắt gao nắm chặt đệm giường mới không đến mức bị thao tới lắc lư xốc xếch..

"A Nhứ, ngươi còn không thừa nhận mình yêu ta." Ôn Khách Hành ghì chặt lấy y đè dưới thân, để Chu Tử Thư không thể cử động, chỉ có thể ngoan ngoãn ở dưới thân hắn chịu thao: "Mấy thứ bẩn thỉu trên người ngươi là cái gì vậy?"

Chu Tử Thư cắn răng quay đầu sang chỗ khác, mới vừa rồi phía trước của y bị Ôn Khách Hành làm tới bắn ra, phun đầy lên thân thể hai người, Chu Tử Thư cảm thấy mất mặt không chịu nổi, nhưng Ôn Khách Hành cứ hết lần này tới lần khác chặt chẽ đỉnh làm mới càng khiến thân thể của y không chịu nổi, Chu Tử Thư theo động tác của hắn nâng eo lên, đường nét cơ bụng theo đó hiện ra thật sâu.

"Quả nhiên là eo mềm như liễu..." Ôn Khách Hành than thở, lại nhìn thấy khóe mắt Chu Tử Thư đều bị hắn thao đến phiếm hồng, nghĩ đến bình thường y kiêu ngạo hung dữ như vậy, bây giờ lại bị mình làm đến vô cùng đáng thương, Ôn Khách Hành gần như không chịu nổi loại khoái cảm ngập đầu này, dùng hết sức lực đùa giỡn mấy chục cái rồi bắn vào bên trong y.

Lúc này Chu Tử Thư đã gần như tỉnh rượu, tính tình cũng xấu trở lại, Ôn Khách Hành bị y vừa đánh vừa mắng, lại thao y lần nữa, so với lần đầu tiên càng sảng khoái hơn.

"A Nhứ, ngươi gọi tên ta sao lại dễ nghe như vậy?" Ôn Khách Hành vui vẻ ôm Chu Tử Thư làm nũng.

"Ta đang mắng ngươi." cổ họng Chu Tử Thư khàn đặc, ai ngờ càng mắng hắn lại càng hăng hái.

Ôn Khách Hành cười lên, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đêm tuy đã khuya, nhưng hội đèn lồng vẫn náo nhiệt như cũ.

"A Nhứ, chúng ta đi xem hội đèn lồng Thượng Nguyên, sau này sẽ là người một nhà, không bằng hôm nay đoàn viên một chút."

Chu Tử Thư cười hắn nhàm chán, nhưng cũng ngồi dậy: "Nhưng eo của ta đau, ngươi cõng thì ta đi."

Ôn Khách Hành cầu còn không được, về phần hắn cõng Chu Tử Thư đi xem hoa đăng, trở về mới phát hiện người trên lưng chẳng biết đã tháo dịch dung từ lúc nào, làm cho hắn cực kỳ vui mừng, lại để nói sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1640#jz48