[Ôn Chu] Vén mây gặp trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 【温周】拨云见月
Tác giả: shenglaizhiji

Summary: Oneshot lái xe, sướng xong là xong

-═══════-

Trên núi lúc nóng lúc lạnh, chạng vạng thì đổ một trận mưa, đến đêm, sơn trang chợt nổi lên một tầng sương mù dày đặc.

Ôn Khách Hành ngồi ở bên cửa sổ, nhìn sương mù dày đặc từ trên núi chậm rãi tới gần, chớp mắt đã không thấy rõ rừng trúc cách đó mười bước. Hắn buồn bực thu hồi ánh mắt, uống một ngụm rượu, muốn uống hết u sầu xuống cổ họng.

Hắn cảm thấy chuyện của mình sẽ không giấu được bao lâu, hắn từng nghĩ chỉ cần có thể báo thù, trả giá bao nhiêu cũng không từ, mà bây giờ lại do dự, hắn nguyện ý trả giá rất nhiều, nhưng không bao gồm để A Nhứ hận hắn.

Ôn Khách Hành nở nụ cười tự giễu, đầu ngón tay thuần thục xoay ly rượu rỗng, "Ôn Khách Hành ơi là Ôn Khách Hành, sao ngươi càng sống càng giống người vậy."

Nếu như hắn không có những năm tháng đó, có phải hiện tại cũng có thể tâm không tạp niệm vui vẻ cùng A Nhứ sống một cuộc đời bình thường không? Hắn có thể dẫn A Nhứ thăm khắp danh sơn Đại Xuyên, chữa khỏi vết thương của y, sau đó bọn họ liền không tranh sự đời ẩn cư núi rừng, mỗi ngày trồng hoa, trêu chọc chim chóc, thuận tiện khi dễ đồ đệ một chút...

Ly rượu nhỏ xoay qua xoay lại giữa ngón trỏ và ngón giữa thon dài của Ôn Khách Hành, hắn cười khổ một tiếng, cảm thấy tương tư vô ích, nếu thật sự có một ngày thân phận của hắn bị vạch trần, không bằng hiện giờ cứ gặp ái nhân của hắn nhiều một chút.

"A Nhứ?" Ôn Khách Hành mang theo bầu rượu đi tới trước cửa phòng Chu Tử Thư, nhẹ giọng gọi tên y, không trả lời, nhưng đèn trong phòng vẫn sáng, Ôn Khách Hành lại gọi một tiếng, vẫn không có động tĩnh, hắn suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Chu Tử Thư tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi, một cuốn sách lật dở rơi trước ngực y, chăn đắp đến đùi, y dựa vào đầu giường, đã thay tiết y màu trắng, có lẽ là trước khi ngủ muốn đọc sách một lát lại không cẩn thận ngủ quên.

Ôn Khách Hành không khỏi bật cười, lấy sách ra đặt cùng rượu mình mang lên bàn, còn mình thì ngồi bên giường, tỉ mỉ quan sát y.

Mái tóc dài của Chu Tử Thư tùy ý xõa trên vai, cổ của y hơi nghiêng qua một bên, từ góc độ này của Ôn Khách Hành vừa vặn có thể nhìn thấy một mảnh da thịt màu mật bên dưới tiết y rộng rãi.

Ôn Khách Hành giống như bị quỷ ám, nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng gọi y, "A Nhứ?" Gọi hai tiếng vẫn không có phản ứng, Ôn Khách Hành rốt cuộc tin tưởng y đã ngủ.

Cẩn thận từng chút tiến lại gần, như thể người trước mặt làm bằng tuyết, Ôn Khách Hành ngay cả thở mạnh cũng không dám, chóp mũi đụng vào gò má Chu Tử Thư, nhẹ nhàng cọ cọ, sau đó đặt lên môi y một nụ hôn.

Ôn Khách Hành hít sâu một hơi, chút thăm dò lướt qua rồi dừng lại này càng khơi lên dục vọng của hắn, nụ hôn nhỏ vụn từ gò má đi đến khóe miệng, cuối cùng rơi vào đôi môi mỏng nhợt nhạt của Chu Tử Thư.

Thật mềm mại... Còn có chút ngọt ngào. Ôn Khách Hành tinh tế nhấm nháp, giống như mùi rượu hoa quế ngày hôm qua hắn mang về từ dưới núi.

Được lắm A Nhứ, ngươi vậy mà lén lút uống rượu sau lưng ta... trong lòng hắn hồi hộp đến loạn thành một đoàn, lại mơ hồ nghĩ tới cái này.

Chu Tử Thư tựa ở trên giường cũng không nhúc nhích, làm cho lá gan của Ôn Khách Hành càng lúc càng lớn, khẽ hôn qua sườn cổ Chu Tử Thư, nhẹ nhàng vùi mặt vào cổ y, run rẩy hít một hơi thật sâu, mùi hương trong veo phảng phất như Tân Trúc thấm vào tim gan.

Ôn Khách Hành biết mình nên thấy đủ thì dừng, nhưng cổ áo nửa mở kia giống như một lời mời gọi mê người, theo hô hấp của Chu Tử Thư lên lên xuống xuống, trêu chọc sự chú ý của hắn. Ôn Khách Hành nhẹ nhàng thò tay vào cổ áo, sờ vào lồng ngực rắn chắc co giãn của y.

Hô hấp dần trở nên gấp gáp, hắn bắt đầu muốn càng nhiều, nhưng tâm ý của Chu Tử Thư đối với mình hắn còn không dám xác định, coi như là tri kỷ giang hồ, lại là sư huynh đệ thất lạc nhiều năm, cũng không nên làm chuyện vượt lễ này... Ngón tay Ôn Khách Hành lưu luyến nhẹ nhàng vuốt ve ngực Chu Tử Thư, cuối cùng rút ra, hơi ấm của thân thể y vẫn còn, Ôn Khách Hành xoa nhẹ đầu ngón tay, như thể muốn đem cảm giác này khắc ở trong lòng.

Mặc dù Ôn Khách Hành dừng cương trước vực, nhưng thật ra sau khi ôm Chu Tử Thư vào chăn, hắn vẫn không nhịn được sờ soạng hồi lâu, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được căn cốt mê người của A Nhứ.

"A Nhứ..." Ôn Khách Hành thấp giọng gọi tên y, tay phất qua mái tóc trên trán y, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm rời đi, hắn thổi tắt đèn, thân ảnh vừa chuyển liền ẩn vào trong bóng tối.

Nghe được cửa nhẹ nhàng đóng lại, Chu Tử Thư mới chậm rãi mở mắt, thở dài, "Lão Ôn à, cái tật xấu giết người không chôn* này của ngươi, lúc nào mới có thể sửa..."

(管杀不管埋 - quản sát bất quản mai: vốn là một câu nói tàn nhẫn trong giang hồ, có nghĩa là chỉ cần giết người và không quan tâm đến việc chôn cất. Chỗ này chắc ý của Nhứ là Ôn phóng hỏa mà không chịu dập lửa)

Dù sao Chu Tử Thư luyện võ nhiều năm, cũng không phải uống cả một vò Túy Sinh Mộng Tử, lúc hắn dán tới cọ qua cọ lại như cún y liền tỉnh - Chu Tử Thư vốn tưởng rằng có thể thuận nước đẩy thuyền, ai ngờ tên ngốc kia lúc cần đứng đắn thì dáng vẻ như đăng đồ tử, lúc thật sự động tay thì ngược lại sợ đầu sợ đuôi.

Chu Tử Thư bị hắn sờ đến cả người nóng lên, y duỗi tay vào cổ áo, chạm vào nơi Ôn Khách Hành vừa chạm, như thể nơi đó nóng hơn những chỗ khác, khiến lồng ngực y bỏng rát. Chu Tử Thư vốn muốn thôi động nội lực, đè ép cỗ tà hỏa này xuống là ổn, nhưng vừa vận khí đinh trong ngực liền đau âm ỉ, lại thêm đã lâu y không tự an ủi, suy nghĩ một chút không bằng hôm nay dứt khoát phóng túng một phen.

Dây lưng trên tiết y bị Chu Tử Thư đẩy ra, tay của y đưa vào phía dưới nhẹ nhàng cầm lấy thứ kia, chỉ lát sau y đã cắn khóe miệng hừ nhẹ một tiếng, chống một chân lên che ở bên người, hơi thở dần trở nên gấp gáp.

Nóng quá. Sương mù dày đặc bên ngoài dường như không tan, làm cho ngực y rầu rĩ, Chu Tử Thư đá văng chăn ra, một bên tuốt động, tay kia kéo cổ áo xoa nắn lồng ngực bị Ôn Khách Hành chạm qua.

Nhưng vào đúng lúc này, Chu Tử Thư lại nghe được giọng nói của Ôn Khách Hành, quả thực làm cho máu trong người y đông lại.

"Ngươi làm gì vậy? A Nhứ yêu quý của ta."

Chu Tử Thư vội vàng kéo chăn che kín người, sau đó kinh hãi nhìn hắn, trong mắt người kia có một ít giễu cợt lúc bọn họ mới gặp, Ôn Khách Hành giống như đoán được y muốn hỏi cái gì, cười nói, "Ta quên lấy bầu rượu."

"A Nhứ, giả vờ ngủ có vất vả lắm không?"

Chu Tử Thư một câu cũng nói không nên lời, chỉ nhìn thấy Ôn Khách Hành cách y càng ngày càng gần, mãi cho đến hắn đi tới ngồi xuống bên người mình, y muốn trốn về phía sau, bị Ôn Khách Hành đè lại, "A Nhứ, ngươi đang vừa làm vừa nghĩ đến ta sao?"

Không đợi y nói chuyện, Ôn Khách Hành liền đưa tay vào chăn, nắm chặt ngọc hành còn cứng rắn kia, Chu Tử Thư hít ngược một ngụm khí lạnh, "Ngươi... ngươi đi ra."

Ai ngờ Ôn Khách Hành ngược lại đứng dậy nhích người lên phía trước, cười xấu xa nói, "A Nhứ, bảo ta đi ra là sao? Ta còn chưa vào mà."

Chu Tử Thư vừa tức vừa thẹn, mặt đỏ bừng, Ôn Khách Hành đã cởi bỏ tiết y trên người y, thân thể màu mật dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng nhu hòa, Ôn Khách Hành dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua, phát hiện Chu Tử Thư nín thở.

"A Nhứ, ngươi cũng thích ta, tại sao lại không nói với ta?"

Cho tới bây giờ Chu Tử Thư chưa từng xấu hổ như vậy, mặc kệ là ai chuyện như vậy bị phát hiện đều sẽ hận không tìm được một cái hố để mà chui xuống, huống chi đối phương còn là sư đệ của y. Ôn Khách Hành một tay cầm ngọc hành của y trên dưới tuốt động, tay kia còn nhẹ nhàng xoa nắn trái cầu của y.

Chu Tử Thư nhìn dáng vẻ đắc chí vừa lòng của hắn, giận không chỗ phát tiết, cắn răng nói, "Sợ ngươi không được."

Ôn Khách Hành sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cười, hắn xốc chăn lên, để Chu Tử Thư hoàn toàn bại lộ ở dưới mắt mình, "A Nhứ, ngươi nói lời này nhất định sẽ phải hối hận."

Ngón cái có chút chai sạn xoa nắn vòng quanh lỗ sáo của Chu Tử Thư, mật dịch theo thân trụ chảy xuống, chảy tới cửa huyệt bí ẩn dưới thân, Ôn Khách Hành dùng tay kia quét lấy mật dịch nhẹ nhàng xoa ấn miệng huyệt.

"Ưm..." cả người Chu Tử Thư trở nên căng thẳng, tuy rằng năm xưa y lưu luyến yên hoa hạng mạch, nhưng chưa từng thử qua nam sắc, y biết Ôn Khách Hành nam nữ không kỵ hôm nay lại chọc hắn, chắc chắn sẽ bị hắn dùng đủ cách tra tấn.

"A..." ngón tay Ôn Khách Hành nương theo mật dịch bôi trơn, chen vào hậu huyệt của Chu Tử Thư, vách huyệt chặt chẽ ấm áp, quấn quýt vây lấy ngón tay Ôn Khách Hành.

"A Nhứ, thì ra ngươi lưu luyến ta như vậy?" hai ngón tay Ôn Khách Hành cắm tới tận gốc, được thịt mềm trong hành lang bao bọc kín kẽ, hắn hơi cong ngón tay, nghe được Chu Tử Thư hừ khẽ một tiếng.

Ôn Khách Hành tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng ngược lại mỉm cười nói, "A Nhứ, ta lại không biết ngươi dễ tìm như vậy." Dứt lời, dùng ngón tay xoa ấn điểm nhỏ gồ lên sâu trong vách huyệt, cảm nhận được hành lang bỗng nhiên thít chặt.

Chu Tử Thư hơi giãy giụa, y không biết đó là nơi nào, chỉ cảm thấy một trận tê dại truyền lên đỉnh đầu, y nghĩ đến ngón tay vừa dài vừa thẳng của Ôn Khách Hành đang khuấy động trong cơ thể mình, lại nghĩ đến những ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn đỉnh vào chỗ khó nhịn của y, cả người giống như muốn bốc cháy

"Lão Ôn... đừng nháo..."

Ngón tay ở chỗ sâu liên tục xoa ấn, rất nhanh đã truyền đến tiếng nước mơ hồ, dâm thủy theo ngón tay thon dài của Ôn Khách Hành chảy tới lòng bàn tay hắn, Ôn Khách Hành cười khẽ một tiếng, hai tay đồng thời gia tăng cường độ, Chu Tử Thư giãy giụa trên giường giống như cá bị mắc cạn, sau đó tiết ra một cỗ bạch trọc.

Nhưng động tác trên tay Ôn Khách Hành còn chưa dừng lại, ngón tay lúc nhanh lúc chậm ra vào, giống như đã tính toán kỹ lưỡng làm thế nào để Chu Tử Thư cầu mà không được, mỗi lần đều để y dừng ở chỗ cao lại chậm rãi rơi trở về, không quá mấy lần, Chu Tử Thư đã bị tra tấn đến toàn thân phát run, tiếng rên rỉ không ngừng chảy ra.

"Khốn kiếp... Ngươi, ngươi nhanh lên..."

Ôn Khách Hành nghe vậy cố tình ngừng hết lần này tới lần khác, rút tay ra, nhìn ngắm những ngón tay ướt đẫm dâm thủy, "A Nhứ, ngươi thật đúng là cốt nhục làm bằng nước."

Trong bóng tối Chu Tử Thư không thấy rõ Ôn Khách Hành làm cái gì, chỉ nghe được tiếng quần áo sột soạt, tiếp theo hậu huyệt đã bị một thứ cực lớn chen vào.

"Aaaa..." ngón tay không thể nào so sánh với cảm giác xé rách trong nháy mắt nuốt chửng y này, Chu Tử Thư theo bản năng trốn về phía sau, lại bị Ôn Khách Hành cúi người dùng hai tay gắt gao giữ chặt.

"A Nhứ, đừng rời bỏ ta." Ôn Khách Hành ôm siết lấy y nhốt y vào thế giới nho nhỏ trong ngực hắn, thật sâu nhìn y, giống như giờ khắc này trên thế gian chỉ có hai người bọn họ.

"Ôn Khách Hành... A... đau..." Chu Tử Thư ngửa đầu, cố gắng điều chỉnh hô hấp, Ôn Khách Hành rốt cuộc cắm đến tận gốc, bắt đầu chậm rãi cử động.

"Ư.ư.ư..." Ôn Khách Hành cúi người hôn y, tay đè ở ngực y xoa nắn qua lại, ngực Chu Tử Thư rắn chắc tinh xảo, vừa vặn để cho hắn ôm trọn, đầu vú đã trở nên cứng rắn như viên sỏi nhỏ, Ôn Khách Hành vừa đỉnh làm vừa nhào nặn.

Tiếng rên rỉ nhỏ vụn bị chặn trong cổ, Chu Tử Thư rốt cuộc giơ tay lên, ôm chặt lấy Ôn Khách Hành, "Ta sẽ không rời đi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ... mặc kệ ngươi là ai..."

Ôn Khách Hành run lên một cái, hắn không biết Chu Tử Thư là có ý ám chỉ hay là vô tâm chi ngữ, nhưng trong lòng giống như có một dòng nước ấm lan đến toàn thân, hô hấp lại nặng nề thêm ba phần, hắn dứt khoát tách hai chân Chu Tử Thư đặt ở bên người, càng ra sức đỉnh làm.

Không biết qua bao lâu, người dưới thân đã không còn khí lực, mà thịt mềm của hành lang lại càng quấn chặt lấy Ôn Khách Hành, mỗi một lần đẩy vào đều ép dâm thủy trong huyệt tràn ra, nam căn thô lớn cọ xát với hành lang chật hẹp phát ra những lép nhép nặng nhọc.

Ôn Khách Hành gọi cái tên A Nhứ này trăm ngàn lần, miệng gọi càng nhu tình, động tác dưới thân lại càng tàn nhẫn, thẳng đến khi Chu Tử Thư khóc nức nở nói không ra lời, hắn mới cảm thấy mỹ mãn vùi vào chỗ sâu nhất của hành lang mềm mại kia, hoàn toàn phóng thích.

Hai người hô hấp hỗn loạn thật lâu mới an tĩnh lại, Chu Tử Thư khàn giọng kêu hắn đỡ mình đi tắm rửa, lại bị Ôn Khách Hành kéo qua ôm chặt, mặc cho hai người mồ hôi đầm đìa quấn vào cùng một chỗ.

"Ngày mai hãy tắm... Bây giờ ngươi có mùi giống ta, để ta ôm ngươi."

Chu Tử Thư dở khóc dở cười, "Ta không biết thì ra mỗi ngày ngươi còn muốn phân chia lãnh địa."

Ôn Khách Hành không chút để ý, giống như con cún lớn cọ cọ vai y, "Ngày mai Diệp Bạch Y sẽ tới."

Chu Tử Thư trầm mặc chốc lát, "Ừ, ngươi nhớ làm sủi cảo cho ông ấy."

Trên vai truyền đến một cỗ hơi thở ấm áp, là Ôn Khách Hành đang cười, "Ta không bị ông ấy làm nhân sủi cảo đã tốt lắm rồi."

Chu Tử Thư cũng cười, "Ngươi là người của ta, có thành sủi cảo thì cũng là sủi cảo của ta. Mau ngủ đi, bị ngươi giày vò sắp chết rồi."

Ôn Khách Hành đối với ngày mai vô kế khả thi, nhưng hiện tại lại chẳng có một tia lo lắng, thật kỳ quái, hắn nghĩ, tay của hắn vuốt ve bên hông Chu Tử Thư, động tác càng ngày càng chậm, thẳng đến khi ngủ thiếp đi, trong mộng hắn cùng A Nhứ ở Tứ Quý sơn trang trải qua cuộc sống bình thản lại tốt đẹp, hắn biết đó là một giấc mộng, nhưng hắn cũng biết giấc mộng này sẽ trở thành sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1640#jz48