Chương 1:Trùng hợp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Ngọc Như bừng tỉnh trong tiếng gà gáy sớm.

Khi nàng mở mắt ra,trời còn tờ mờ,mặt trời mới nhú lên khỏi đường chân trời,ánh sáng ôn nhu chiếu vào trong phòng.Nha hoàn Ấn Hồng ôm hoa phượng tiên mới ngắt từ trong vườn trở về, cắm vào trong bình hoa rồi mới nhìn về phía Liễu Ngọc Như cười nói: "Tiểu thư tỉnh rồi ạ?"

Liễu Ngọc Như thở gấp, không trả lời,trong đầu nàng bây giờ tất cả là hình ảnh đôi mắt tuyệt vọng lại thống khổ của người kia. Ấn Hồng nhíu mày, đi đến bên người Liễu Ngọc Như,lo lắng hỏi: "Tiểu thư nằm mơ sao?"

Tiếng nói của Ấn Hồng làm Liễu Ngọc Như chậm rãi hoàn hồn, chờ khi nàng phản ứng lại xoa nhẹ vào trên trán mình, thở dài nói: "Ta vừa mơ thấy ác mộng."

Không chỉ là ác mộng, còn là một cơn ác mộng có chút hoang đường.

Nàng không chỉ mơ thấy Cố Cửu Tư – một người vốn dĩ nàng không quen biết,không những vậy còn mơ thấy cả chuyện Lương Vương mưu phản, thiên hạ đại loạn.

Mọi người đều biết Lương Vương trấn thủ vùng đất Tây Nam là một vương gia khác họ trung thành và tận tâm.Trong tay Lương Vương cầm trọng binh, từng mấy lần cứu thiên tử thoát khỏi hiểm nguy, vì làm thiên tử yên tâm, còn đem một nhà già trẻ đều đưa đến Đông Đô làm con tin trấn an mọi người.Nếu ông ta muốn mưu phản thì đã sớm làm phản sao phải chờ đến hiện tại?

Tuy rằng nàng không biết cụ thể tiết độ sứ U Châu hiện giờ là ai, nhưng cũng biết người đó họ Triệu chứ chắc chắn không phải người tên Phạm Hiên như trong mộng.

Mà Cố Cửu Tư cùng Vương Vinh......

Hình như quan hệ hai nhà vẫn luôn khá tốt, tuy rằng không nghe nói Vương Vinh cùng Cố Cửu Tư có lui tới, nhưng quan hệ chắc cũng không kém,không thể có chuyện chàng đánh gãy chân Vương Vinh được?

Sắp xếp lại suy nghĩ,chính bản thân Liễu Ngọc Như cũng cảm thấy buồn cười,vậy mà nàng lại bị cảnh trong mộng dọa cho sợ hãi.

Tại sao lại mơ thấy Cố Cửu Tư chứ?

Nàng cảm thấy bản thân vô cùng kỳ lạ.

Nàng và Cố Cửu Tư từ trước đến nay chẳng có quan hệ gì, Cố Cửu Tư là con trai trưởng của gia tộc phú hào có quyền thế nhất thành Dương Châu này, mà nhà nàng chỉ có một tiệm vải nho nhỏ, nàng lại chỉ là một đích nữ không được sủng ái. Sở dĩ nàng biết tên Cố Cửu Tư đơn giản là bởi vì ngày thường vị thiếu gia này ngày ngày đều náo loạn trong thành Dương Châu đến đi chỗ nào cũng đều nghe nói một hai chuyện của chàng.

Hôm nay nghe nói chàng ở Xuân Phong Lâu vung tiền như rác để mua một nụ cười của hoa khôi, ngày mai lại nghe nói chàng ở sòng bạc thua sạch vạn lượng bạc trắng trong một đêm. Ngẫu nhiên nàng đi chợ, cũng sẽ gặp được Cố Cửu Tư,cậu ấm này còn khá rêu rao, thường mặc bạch y, trong tay cầm quạt xếp xách lồng chim, trên mặt tươi cười xuân phong đắc ý,đuôi lông mày khóe mắt đều là ngạo mạn khinh miệt.

Người đã đẹp lại làm việc gì cũng rêu rao như thế,muốn không biết cũng khó.

Nàng không biết Cố Cửu Tư có biết nàng hay không, nàng nghĩ chắc chắn cũng có nghe qua.Trong thành Dương Châu này,nàng cũng có chút danh tiếng, nhưng thanh danh này cũng không phải tốt đẹp gì,từ bé nàng đã có mệnh khá gian nan.

Nhà nàng ở trong thành Dương Châu miễn cưỡng có thể gọi là phú thương làm nghề bán vải dệt, tơ lụa.Phụ thân nàng Liễu Tuyên trời sinh tính phong lưu, mà mẫu thân Tô Uyển là do cha mẹ hỏi cưới, cho nên tuy là chính thất nhưng lại không được sủng ái cộng thêm thân thể không tốt, nhiều năm như vậy, cũng chỉ sinh được một người con gái là Liễu Ngọc Nhi ngược lại thiếp thất Trương Nguyệt Nhi lại sinh hai nam một nữ.

Nữ tử thời đại này không sinh được con trai là trọng tội, vì thế Tô Uyển tuy là chính thê nhưng chưởng quản nội trợ trong nhà lại là Trương Nguyệt Nhi.Trong nhà đã không có quyền tất nhiên cuộc sống cũng chẳng tốt đẹp gì, vì thế toàn bộ thành Dương Châu đều biết Liễu Tuyên sủng thiếp diệt thê, đối với hai mẹ con Liễu Ngọc Như đều vô cùng thương tiếc.

Sống trong hoàn cảnh như vậy,nên lúc nào Liễu Ngọc Như cũng khá quy củ, biết tiến thối,dĩ hoà vi quý,không làm bất kỳ việc vô bổ nào, trở thành một tiểu thư khuê các điển hình,hi vọng có thể tìm một người phù hợp rồi gả đi một cách thể diện, an phận qua cả đời, đây là tính toán của nàng.

Nàng là người có mục tiêu và luôn tuân thủ để đạt được mục tiêu đề ra.Vì muốn trải qua một cuộc sống mà nàng muốn,từ rất sớm nàng đã quyết định muốn gả cho đại công tử Diệp gia, Diệp Thế An.

Diệp gia cùng thương hộ không giống nhau,xuất thân sĩ tộc, trước kia Diệp gia ở đối diện Liễu gia cũng coi như môn đăng hộ đối. Liễu Ngọc Như cùng đại tiểu thư Diệp gia Diệp Vận là bạn bè, thường hay sang Diệp gia.Nàng đã để ấy rất kỹ,gia phong Diệp gia nghiêm chính,không phải kiểu ngại bần yêu phú, lão thái thái cũng rất thích nàng, mà vị công tử Diệp Thế An này,trước khi đi học ở thư viện Bạch Lộ nàng đã gặp qua vài lần, khi đó còn nhỏ, không nhìn ra được tướng mạo nhưng cũng khá đoan chính, tuy rằng không thích nói chuyện nhưng làm việc lại rất kiên định, khi còn nhỏ đã làm đồng sinh, ngày sau nhất định sẽ còn tiến xa hơn.Bản thân Diệp Thế An không tồi, Diệp gia cũng tốt, gả qua đó,có thể đạt được mục tiêu cả đời "An an ổn ổn" của nàng.

Vì mục tiêu gả cho Diệp Thế An, nàng thường đi Diệp gia tìm Diệp Vận, sau đó cùng Diệp Vận chiếu cố Diệp lão thái thái,nói chuyện làm Diệp lão thái thái vui vẻ, cứ như vậy mà đã bảy tám năm, Diệp lão thái thái cũng đã để nàng trong lòng.Để cháu trai cưới một người không biết nguồn gốc, chi bằng cưới một người hiểu tận gốc rễ lại tri kỷ như Liễu Ngọc Như.

Vì thế trong ngày lễ cập kê của nàng, Diệp lão thái thái tự mình tới cửa làm khách, lén lút nói với nàng: "Một thời gian nữa,bà sẽ đến tìm cha mẹ cháu tâm sự."

Nghe lời này, nàng tất nhiên hiểu rõ ý tứ của Diệp lão thái thái nên vẫn luôn chờ đợi.

Chờ tới hôm nay, nàng rửa mặt, làm chính mình từ trong cơn ác mộng tỉnh táo lại, nghe Ấn Hồng cao hứng nói: "Tiểu thư, Diệp lão thái thái tới!"

Nghe được lời này,tim Liễu Ngọc Như hẫng một nhịp .

Nàng rất muốn đi tiền sảnh nghe lén một chút Diệp lão thái thái nói gì, nhưng nàng là vãn bối chưa được tiền bối gọi mà đi qua là không ổn, đợi một lâu lúc sau, rốt cuộc có người đến đây bảo Liễu Ngọc Như đi tiền sảnh.Liễu Ngọc Như đã rửa mặt chải đầu xong, nàng hít sâu một hơi, đi theo thị nữ tới tiền sảnh.

Đại sảnh ngồi ba người, Diệp lão thái thái ngồi ở ghế bên tay trái ghế chính, Liễu Tuyên ngồi ở bên tay phải còn Trương Nguyệt Nhi mỉm cười ngồi bên cạnh Liễu Tuyên nói chuyện cùng Diệp lão thái thái.

Liễu Ngọc Như đầu tiên là ngẩn người sau đó nhanh chóng cúi đầu che giấu một tia cảm xúc không vui.

Diệp lão thái thái thấy nàng vào tới, cao hứng nói: "Tới đây, Ngọc Như, ngồi xuống đây nói chuyện."

Liễu Ngọc Như ngẩng đầu cười với Diệp lão thái thái,sau đó vẫn là cung kính hành lễ,sau khi được Liễu Tuyên đồng ý mới đến bên cạnh Diệp lão thái thái ngồi xuống. Diệp lão thái thái nắm tay nàng, cười nói: "Ngọc Như là cô nương ngoan ngoãn lễ phép nhất mà ta từng gặp.Trước kia ta đã nghĩ,gia giáo Liễu gia tốt nên mới có thể dạy ra một cô nương tốt như vậy, nếu cô nương này là cháu gái ta vậy thì không còn gì bằng."

"Lão phu nhân nói gì vậy," Liễu Tuyên rót trà cho Diệp lão thái thái, cười nói, "Bởi vì Ngọc Như thường ở bên cạnh người được ngài dạy dỗ tốt. Diệp gia là dòng dõi thư hương, làm Ngọc Như nhà chúng tôi cũng lây dính được một chút hương mực."

Sau khi hai bên lần lượt khen nhau, Liễu Tuyên mới cùng Liễu Ngọc Như nói chuyện chính sự, ho nhẹ một tiếng nói: "Ngọc Như, hôm nay lão phu nhân tới cửa là cùng chúng ta thương nghị chuyện hôn sự của con. Nàng hy vọng con có thể cùng đại công từ Diệp gia kết duyên vợ chồng nên chúng ta gọi con lại đây hỏi một chút,con nghĩ như thế nào?"

Nghe xong lời này, Liễu Ngọc Như đè nặng trái tim đang xúc động, ôn hòa nói: "Ngọc Như nghe lời cha mẹ."

Mọi người nở nụ cười, Liễu Tuyên nói: "Vậy thì định rồi.Nhưng bây giờ đại công tử đang tham gia kỳ thi hương, không biết khi nào đến cầu hôn?"

Nói xong Liễu Tuyên tựa hồ có chút sầu lo: "Tôi nghe nói vị đại công tử Cố gia kia cũng tới tuổi rồi mẫu thân hắn cũng đang tìm vợ khắp nơi cho hắn,mấy hôm trước mới đến tìm Lưu gia,lão phu nhân," Liễu Tuyên quay đầu nhìn Diệp lão thái thái nói, "Nếu có thể thì nên định ra nhanh một chút."

Tất cả mọi người đang ngồi đây đều minh bạch ý nghĩ của Liễu Tuyên, Cố Cửu Tư là bá vương có tiếng ở thành Dương Châu, nhưng nhà hắn có tiền có quyền,tất nhiên cha mẹ hắn muốn cưới cho hắn cô nương tốt nhất thành Dương Châu. Chỉ là cô nương tốt ở thành Dương Châu đều chướng mắt hắn, sợ là hắn lại lui một bước, tới cầu hôn Liễu Ngọc Như, đến lúc đó hắn ỷ vào gia thế bắt buộc thì không muốn gả cũng phải gả.

Nhưng mà Cố Cửu Tư nếu đã đến Lưu gia hẳn là sẽ không tới Liễu gia nữa vì dù sao hoàn cảnh của cô nương Lưu gia Lưu Vũ Tư cũng tốt hơn so với Liễu Ngọc Như. Liễu Tuyên nói như vậy cũng chỉ là muốn nâng cao địa vị của Liễu Ngọc Như mà thôi.

Mà Liễu Ngọc Như nghe thấy "Lưu gia" theo bản năng ngước mắt nhìn, trong lòng có vài phần bất an. Lưu Vũ Tư là bạn khuê mật của nàng,hai người có quan hệ thân thiết vậy mà Cố Cửu Tư lại muốn cầu hôn nàng ấy?

Nàng cụp mắt xuống suy nghĩ muốn một lát nữa đi gặp Lưu Vũ Tư.

Diệp lão thái thái nghe Liễu Tuyên nói xong, cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Ngài yên tâm, chờ thi hương xong, ta lập tức cho con ta mang Thế An tới cửa cầu hôn."

"Vậy không bằng để Diệp lão gia tới cầu hôn trước đi?" Trương Nguyệt Nhi đúng lúc mở miệng, "Vốn dĩ chuyện này cũng là của trưởng bối, đại công tử có trở về hay không cũng không sao, trước tiên cứ định ra trước để tránh xảy ra biến cố."

"Việc này sợ là không được," Diệp lão thái thái lắc đầu, "Một người bằng hữu của con ta mới nhận chứctiết độ sứ U Châu, hắn đến đó chúc mừng, còn chưa trở về."

Nghe được "tiết độ sứ U Châu", Liễu Ngọc Như theo bản năng nói: "Là người họ Phạm ạ?"

Mọi người nhìn về phía nàng, Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng cũng không hiểu vì sao mình lại đột nhiên hỏi câu này.

Có lẽ là cảnh trong mơ buổi sáng vẫn luôn làm nàng có chút hoảng hốt, nhưng mà lời nói cũng đã ra khỏi miệng lại cũng không phải chuyện gì lớn , nàng cố tình hỏi nhỏ, giả vờ ngây thơ nói: "Tiết độ sứ tân nhiệm U Châu chính là họ Phạm tên Hiên đúng không ạ?"

"Sao cháu lại biết biết?" Diệp lão thái thái có chút kinh ngạc,trong lòng Liễu Ngọc Như có chút hốt hoảng nhưng mặt nàng không đổi sắc, chỉ nói, "Nghe bằng hữu nhắc tới,lúc trước cháu còn không tin,vị trí tiết độ sứ này đâu phải muốn đổi là đổi chứ?"

"Thì ra là như thế," Diệp lão thái thái cười rộ lên, "Cháu nói cũng đúng nhưng Phạm Hiên này ở U Châu đã nhậm chức được mười ba năm, căn cơ thâm hậu,trước khi tiết độ sứ đời trước bị bệnh chết đã tiến cử hắn, lúc này hắn mới được lên làm tiết độ sứ."

Nghe được lời này, Liễu Tuyên gật đầu, cảm khái nói: "Thì ra là vậy......"

Việc hôn nhân này coi như định xong, Diệp lão thái thái nói chuyện phiếm một lúc mới đứng dậy rời đi.

Chờ Diệp lão thái thái đi rồi, Liễu Ngọc Như trở lại trong phòng,bảo Ấn Hồng ra ngoài,sau đó bắt đầu bồn chồn.

Nàng đến trước bàn, bắt đầu viết những chuyện xảy ra trong mộng.

"Tiết độ sứ U Châu, Phạm Hiên."

"Cố Cửu Tư, Vương Vinh"

"Lương Vương"

......

Nàng đem mọi chuyện trong mộng viết lại một lần,nhìn tờ giấy đã che kín chữ, trong đầu nàng lại hiện ra đôi mắt của Cố Cửu Tư.

"Cứu ta......"

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại.

Phạm Hiên...... Rốt cuộc là trùng hợp hay là biết trước?

Có lẽ là trùng hợp thôi?

Liễu Ngọc Như cố gắng thuyết phục mình, có lẽ nàng đã từng nghe qua tin tức này ở đâu đó, chỉ là đã quên thôi......

Nàng tìm vô số lý do. Nhưng mà qua hồi lâu, nàng vẫn không nhịn được, đứng lên nói: "Đi nói với Nguyệt di nương một tiếng, ta muốn đi Lưu gia,thỉnh nàng đáp ứng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro