Chương 2: Lần đầu gặp mặt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại người chưởng quản hậu viện là Trương Nguyệt Nhi nên Liễu Ngọc Như muốn ra cửa cần sự cho phép của Trương Nguyệt Nhi.

Ấn Hồng khó hiểu nhìn Liễu Ngọc Như vì thế chỉ có thể nhắc nhở nàng: "Có phải cô nương nên nói cho phu nhân một tiếng về chuyện hôn sự không?"

Liễu Ngọc Như ngẩn người sau đó nàng thở dài: "Ngươi nói đúng nên cùng mẫu thân nói một tiếng."

Nói xong nàng liền cất bước đi vào trong phòng Tô Uyển.Trong phòng Tô Uyển luôn có mùi thuốc,bà ngồi trên giường, đang cúi đầu xem một quyển sách.

Liễu Ngọc Như đi đến, cẩn thận kiểm tra bài trí trong phòng,sau khi xác nhận hạ nhân không chậm trễ Tô Uyển, mới ngồi  xuống cạnh bà, cùng Tô Uyển nói: "Mẫu thân, người có nghe chuyện hôm nay Diệp lão thái thái tới cửa chưa ạ?"

"Nghe nói rồi," Tô Uyển ho nhẹ, cười nói, "Phụ thân cho người tới mời nương nhưng nương bị bệnh,không m tiện gặp khách nên bảo Nguyệt di nương đi qua tiếp đón."

Liễu Ngọc Như nghe xong nhưng không vạch trần lời nói dối của Tô Uyển. Nàng biết Tô Uyển là vì làm trong lòng nàng được thoải mái một ít, nếu không việc hôn nhân của con gái ruột lại không cho bà ra mặt mà cho một tỳ thiếp đi tiếp khách thì thật sự quá mức sỉ nhục.

Liễu Ngọc Như cảm thấy trong lòng hơi khó chịu nhưng trên mặt vẫn tươi cười bưng trà cho Tô Uyển uống rồi tỷ mỷ nói cho Tô Uyển nghe chuyện hôm nay.

"Có lẽ sính lễ Diệp gia khá phong phú nên Nguyệt di nương và phụ thân mới sốt ruột như vậy, sợ có sai sót nên mới thúc giục việc đính hôn ngay." Liễu Ngọc Như cười nói, "Mẫu thân yên tâm đi,con gả qua đó sẽ không chịu ủy khuất gì đâu."

Nhưng mà nghe được lời này,mày Tô Uyển lại nhăn chặt lại.

Nàng tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng lại chỉ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Phụ thân con làm như vậy là không ổn, sẽ làm người ta xem nhẹ con."

Trong lòng Liễu Ngọc Như  khổ sở,sao nàng lại không biết chứ?Nhưng nàng cũng không thể khóc lóc kể lề trước mặt mẫu thân, Tô Uyển cũng không làm được gì mà chỉ làm bà càng thương tâm mà thôi. Vì thế Liễu Ngọc Như giả vờ không hiểu nói: "Mẫu thân nghĩ nhiều rồi, Diệp lão phu nhân rất thương con."

Nhìn nụ cười ngây thơ của con gái, Tô Uyển cũng không biết nên lo lắng hay nên thấy may mắn, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng, dặn dò Liễu Ngọc Như vài câu, nhất định phải làm việc quy củ,bà cũng mệt, liền nằm xuống ngủ.

Từ phòng Tô Uyển đi ra, Liễu Ngọc Như thở dài, nàng nhìn sân viện nhỏ hẹp này, trong lòng suy nghĩ không biết về sau gả tới Diệp gia rồi còn có thể thường xuyên trở về thăm Tô Uyển hay không. Suy nghĩ một lát sau,cuối cùng nàng cất bước,xin chỉ thị từ chỗ Trương Nguyệt Nhi lập tức đi Lưu phủ.

Trên đường trước tiên nàng cho người đi Lưu phủ đưa Bái thiếp cho Lưu Tư Vũ.Khi nàng tới Lưu Tư Vũ đã sớm có chuẩn bị, nhưng mà mới vừa tiến vào phòng, Liễu Ngọc Như cũng nhìn ra Lưu Tư Vũ hẳn là vừa mới khóc không lâu.

Nàng tiến lại gần, giả vờ không biết gì, cười kéo tay Lưu Tư Vũ, nói: "Hôm nay làm sao vậy, sao lại để mắt sưng húp tới gặp ta?"

Vừa nghe lời này,đôi mắt Lưu Tư Vũ lập tức lại đỏ lên. Liễu Ngọc Như cho nha hoàn bên cạnh một ánh mắt làm nha hoàn lui xuống rồi một mình lôi kéo Lưu Tư Vũ đi vào vườn, cùng Lưu Tư Vũ nói: "Trước tiên nàng đừng khóc, ta cùng nàng đi dạo vườn, chờ tâm tình thoải mái chút, lại cùng ta nói chuyện?"

Nghe được lời này, Lưu Tư Vũ hít hít cái mũi muốn cười nhưng cuối cùng vẫn không cười được,cố gắng nhếch nhếch khoé miệng, rốt cuộc nói: "Thôi vậy,nàng ở đây ta cũng chẳng muốn miễn cưỡng cười vui làm gì."

"Rốt cuộc là làm sao vậy nói ra ta nghe một chút?"

"Cố gia lão gia mới tới nhà ta."

Lưu Tư Vũ gian nan mở miệng: "Là hai ngày trước,lão gia và phu nhân Cố gia cùng nhau tới gọi ta vào chính đường, nhìn vài lần,khen vài lời rồi cho ta một cái vòng ngọc."

Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như nhíu mày: "Bọn họ làm vậy là có ý gì?"

"Ta không biết, nhưng cha mẹ ta đoán," Lưu Tư Vũ vừa nói lập tức lại muốn khóc, "Bọn họ sợ là tới làm mai cho Cố Cửu Tư."

Không ngoài suy đoán, Liễu Ngọc Như chỉ biết thở dài,trong đầu nàng hiện lên đôi mắt của Cố Cửu Tư ở trong mộng, trong lòng cân nhắc, không biết mộng này là thật hay là giả thì việc hôn nhân này cũng vẫn không thể kết.

Thời điểm Liễu Ngọc Như gặp mặt Lưu Tư Vũ, ba thanh niên mặc quần áo hạ nhân Lưu gia, cúi đầu đi trong hoa viên.

Hai người đi bên cạnh hơi lùn một chút chỉ có người đi giữa là cao hơn rất nhiều, vì thế khi đi cùng một chỗ liền tạo thành chữ "Sơn".

Tuy rằng ba người bọn họ mặc quần áo hạ nhân,dáng đi cứng đờ, nhưng giơ tay nhấc chân lại không có một chút khúm núm nào, rõ ràng không phải bộ dạng của hạ nhân. Đặc biệt là người đi ở giữa vừa đi còn vừa từ trong tay áo móc ra một cây quạt, nhẹ nhàng chọc thanh niên phía trước nói: "Trần Tầm, rốt cuộc cậu muốn làm cái quỷ gì vậy?"

"Chờ một lát cậu sẽ biết."

Trần Tầm đi phía trước nói: "Cửu Tư,cậu đừng có gấp."

"Cậu nói lời này bao nhiêu lần rồi hả?." Cố Cửu Tư bất mãn nói, "Lúc ở bên ngoài cậu nói khi nào trà trộn vào Lưu phủ sẽ nói cho ta, hiện tại vào Lưu phủ rồi cậu còn không nói,có phải cậu thèm đánh rồi không?"

"Ta tới nói thay hắn đi,"  Dương Văn Xương đi cuối cùng nhịn không được, có chút hưng phấn nói, "Chúng ta muốn mang cậu tới xem thê tử tương lai của cậu!"

"Thê tử tương lai của ta?!"

Cố Cửu Tư đột nhiên dừng lại bước chân, Dương Văn Xương suýt nữa va vào người chàng, hắn nhìn biểu tình khiếp sợ của Cố Cửu Tư, có chút sợ hãi nói: "Đúng vậy."

"Thê tử của ta ở đâu chứ?" Cố Cửu Tư nhăn mày, "Sao chính ta lại không biết?"

"Hai ngày trước cha mẹ cậu đến Lưu phủ," Dương Văn Xương thật cẩn thận nói, "Cậu không biết?"

Nghe được lời này, Cố Cửu Tư hít sâu một hơi,khép lại quạt muốn đi. Dương Văn Xương và Trần Tầm bên cạnh lập tức giữ chặt chàng lại, nhỏ giọng nói: "Đừng đi đừng đi,đã tới đây rồi, tốt xấu gì thì cũng nhìn một cái rồi lại đi,trước tiên xác định xem bộ dạng như thế nào."

"Xinh đẹp như thiên tiên ta cũng không muốn!"

Cố Cửu Tư quát khẽ, Trần Tầm còn muốn nói tiếp, đã bị Dương Văn Xương kéo vào sau núi giả,rồi vội vàng thấp giọng nói: "Có người tới!"

Ba thanh niên hoảng sợ,nhanh chóng chạy trốn vào trong động của núi giả, trong động có chút chật, ba người chen chúc, Cố Cửu Tư còn dùng cây quạt chọc Trần Tầm. Trần Tầm cắn răng không nói lời nào, nắm cây quạt của Cố Cửu Tư, hai người ở trong sơn động yên lặng, dùng ánh mắt chém giết lẫn nhau. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân là hai thiếu nữ nói chuyện với nhau.

Ba người nghe một lúc mới minh bạch thì ra đây là Lưu Tư Vũ, hơn nữa người ta cũng không muốn gả cho Cố Cửu Tư, chính vì vậy mà khóc đến thương tâm muốn chết.

Mà từ xưng hô,vị cô nương kia chính là đích nữ của Liễu gia có tiếng ở thành Dương Châu này là sủng thiếp diệt thê, Liễu Ngọc Như.

Vì thế ba người không đùa giỡn nữa mà bắt đầu nghiêm túc lắng nghe hai thiếu nữ nói chuyện phiếm.Sau đó nghe thấy Lưu Tư Vũ khóc lóc nói: "Ngọc Như, Cố gia có quyền có thế, ta rất sợ cha ta vì tiền đáp ứng gả ta cho hắn,nàng bảo ta phải sống thế nào đây?"

Liễu Ngọc Như nghe vậy, thở dài, cầm tay Lưu Tư Vũ, ôn hòa nói: "Ta có thể lý giải nỗi khổ của nàng, nếu đổi là ta phải gả cho hắn,thì có khi ta còn muốn nhảy hồ ấy."

Nghe được lời này,sắc mặt Cố Cửu Tư không quá đẹp, hai vị huynh đệ của chàng đều nhìn chàng, Cố Cửu Tư ra vẻ bình tĩnh mở cây quạt, làm bộ không nghe thấy gì, nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt. Dương Văn Xương yên lặng giơ tay, đè lại cây quạt luôn muốn đánh vào mặt hắn.

Sau đó ba người bắt đầu tập trung tinh thần nghe cuộc nói chuyện, liền nghe thấy Liễu Ngọc Như đưa ra chủ ý cho Lưu Tư Vũ: "Không bằng như vậy, chúng ta đi hỏi thăm một chút sở thích của hắn, đến lúc đó nàng làm ngược lại, buộc hắn tự mình tới từ hôn."

"Buộc hắn tự mình tới từ hôn?" Lưu Tư Vũ sửng sốt, Liễu Ngọc Như gật gật đầu, tiếp tục nói, "Ví dụ như, ta nghe nói Cố Cửu Tư đến nay chưa từng có hôn phối, chủ yếu là yêu cầu của hắn đối với thê tử rất cao. Hắn chán ghét tiểu thư khuê các tuân thủ lễ nghi phiền phức, đặc biệt chán ghét người hay nói lời thánh nhân.Hôm nay nàng trở về,nhất định phải đọc thuộc tứ thư ngũ kinh, đặc biệt là những lời khuyên người,phải nhớ kỹ,khi nào thấy hắn,thì lúc nào cũng phải khuyên nhủ hắn."

Nghe được lời này, Trần Tầm cùng Dương Văn Xương đều nhìn Cố Cửu Tư,hướng về phía chàng giơ ngón tay cái lên, dùng ánh mắt tán thưởng: "Cô nương này lợi hại."

Cố Cửu Tư không nói chuyện, trong mắt chứa vài phần khinh thường.

Tiếp theo chàng lại nghe Liễu Ngọc Như nói: "Ta còn nghe nói, hắn chán ghét nữ tử chủ động, đặc biệt là người chủ động tới gần hắn, hắn càng chán ghét, ngày sau nếu nàng thấy hắn thì cần phải bóp giọng nói chuyện,nếu hắn nói một câu nặng lời thì nàng liền khóc lóc bù lu bù loa lên,nói năng không cần quá trật tự có thể nói lộn xộn bám chết ăn vạ hắn."

"Chuyện này......" Lưu Tư Vũ do dự nói, "Làm thế không được tốt lắm......"

"Nàng phải làm thật tự nhiên ." Liễu Ngọc Như cười cười, "Trước không cần tiếp xúc chính diện với hắn, lén ngẫu nhiên gặp hắn vài lần, ghê tởm hắn vài lần là được rồi.Thanh danh hắn đã như vậy rồi,kể cả hắn có nói nàng không tốt,mọi người cũng sẽ chỉ cảm thấy hắn mới là người gây sự."

"Được." Lưu Tư Vũ hạ quyết tâm, "Nàng nói đúng, nếu ta không ghê tởm hắn, hắn sẽ tìm ta phiền toái."

"Còn có," Liễu Ngọc Như nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Hắn cũng không tham gia hội hoa mùa xuân, có một hôm Diệp gia tổ chức tiệc rượu,khi hắn đến, có một thị nữ tới gần hắn, hắn liền đánh hai cái hắt xì,trên người thị nữ kia là túi thơm chế tạo từ cánh hoa, có lẽ hắn không ngửi được mùi hoa quá nồng, thậm chí không thích hoa, ta đi tìm cho nàng một cái túi thơm thật nồng, đến lúc đó nếu nàng thấy hắn nhớ rõ đem hương bôi trên khăn tay,phất qua trước mặt hắn nhiều lần một chút."

Dương Văn Xương cùng Trần Tầm càng đồng tình nhìn Cố Cửu Tư.

Cố Cửu Tư ngửi mùi hoa quá nồng sẽ bị hắt xì, thậm chí nổi mẩn đỏ khắp người, loại chuyện đó mà cô nương này cũng quan sát được, nếu nàng thật sự nghiêm túc đi điều tra Cố Cửu Tư, có lẽ Cố Cửu Tư còn gặp càng nhiều bất hạnh hơn.

Cố Cửu Tư nghe kế hoạch của hai  cô nương sửa trị chính mình để làm phá huỷ việc hôn nhân này,chàng cảm thấy rất tức giận.

Đến khi nghe được Lưu Tư Vũ lo lắng nói: "Nếu đến như thế rồi mà hắn vẫn muốn cưới ta thì làm sao bây giờ?"

Cố Cửu Tư thật sự không nghe nổi nữa.

Chàng cảm giác chính mình đã chịu nhục nhã vô cùng, vì thế thừa lúc Trần Tầm và Dương Văn Xương chưa kịp phản ứng, đột nhiên chạy ra khỏi sơn động,nâng cao âm thanh nói: "Ngươi yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không cưới ngươi!"

Liễu Ngọc Như và Lưu Tư Vũ đồng thời quay đầu lại, Liễu Ngọc Như đối mặt với khuôn mặt mới xuất hiện trong mộng sáng nay lập tức liền ngây người, mà Lưu Tư Vũ lại nhăn mày nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi...... Ngươi là hạ nhân ở viện nào?sao lại ở chỗ này? Ngươi......"

Lưu Tư Vũ có chút phản ứng không kịp, đứt quãng hỏi, mà Liễu Ngọc Như nhìn Cửu Tư nhướng mày mở miệng liền biết Cố Cửu Tư muốn báo tên tuổi.

Nhưng việc Cố Cửu Tư ở hậu viện , Lưu gia cũng không làm gì được hắn, đến lúc đó truyền ra tai tiếng, có hại vẫn là nàng và Lưu Tư Vũ.

Vì thế Liễu Ngọc Như cũng bất chấp tất cả, nhanh chóng quyết định tiến lên một bước, phẫn nộ quát: "Nô tài này từ nơi nào đến, dám xông vào hậu viện?! Người tới,kéo xuống cho ta, ném ra khỏi phủ!"

Nói xong, nàng lôi kéo Lưu Tư Vũ quay đầu chạy, Cố Cửu Tư bị Liễu Ngọc Như quát lên như vậy liền ngây ngốc một lát, chờ khi chàng phản ứng lại,chàng cùng Dương Văn Xương, Trần Tầm vừa mới ra khỏi núi giả đã bị gia đinh không biết chuyện gì bao quanh.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời gia đinh Lưu phủ gặp trộm đột nhập vào phủ, tuy rằng cũng không rõ là ai, nhưng đoán chắc cũng chỉ là bọn trộm vặt, vì thế bọn gia đinh dùng toàn bộ nhiệt tình, tiến lên nhất định phải bắt được ba người.

Nhưng mà ngày thường ba người ở trên phố đánh nhau ẩu đả, đặc biệt là Cố Cửu Tư, từ nhỏ học võ, một thân võ nghệ, ở trong đám người trái trốn phải đánh, một tay lôi một người, ba người bị gia đinh đuổi theo một đường,sau đó leo tường ra ngoài.

Chờ ba người bỏ xa được truy binh, quần áo đã xộc xệch thở hồng hộc dựa vào trên tường, Trần Tầm rốt cuộc nói: "Lá gan cô nương kia cũng quá nhỏ, không nói hai lời đã kêu người,dọa chết ta rồi."

"Nàng nhát gan?" Cố Cửu Tư nghe được lời này, trào phúng ra tiếng, "Nàng ta rõ ràng là nhận ra chúng ta còn giả vờ hồ đồ, sợ chúng ta làm hỏng danh dự của các nàng! Liễu Ngọc Như này thật là một bông sen đen, bề ngoài thì thánh khiết, nội tâm quanh co,đen tối như bùn, tâm cơ thâm hiểm hơn nhiều so với Lưu Tư Vũ."

"Trách không được," nghe được lời này, Dương Văn Xương lẩm bẩm nói, "Ta đang thắc mắc nàng như vậy làm sao có thể gả cho Thế An huynh."

"Cậu nói nàng gả cho ai?" Cố Cửu Tư theo bản năng quay đầu lại, Dương Văn Xương vẻ mặt kỳ quái nói: "Là người đứng thứ nhất thư viện Bạch Lộ, Diệp Thế An. Nghe nói Diệp gia lão thái thái đã sớm nói, cháu dâu của bà nhất định phải là Liễu Ngọc Như. Chuyện này cậu không biết sao?"

Vẻ mặt Cố Cửu Tư mộng bức, trong đầu chàng hiện lên bộ dáng cô nương vừa rồi.

Nhìn qua chỉ là một cô nương hết sức bình thường, gia thế cũng bình thường, tính cách thì theo khuôn phép cũ, trừ bỏ tâm tư nhiều một chút nhưng cũng không có điểm gì nổi bật, nàng như vậy mà xứng cái tên ngụy quân tử Diệp Thế An đã sớm được đại học sĩ Tô Văn thu làm đệ tử quan môn, tất cả mọi người đều nói hắn tiền đồ vô lượng, nhưng lại làm chàng đặc biệt chán ghét sao?——

Có thể! Chàng rất mong chờ hôn sự này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro