CHƯƠNG 14 : Phó ban hội học sinh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên lấm lét nhìn lên khuôn mặt của Vương Tuấn Khải, trong phút chốc cậu cảm giác hắn hình như đang cười. Dù chỉ là một nụ cười nhẹ thôi nhưng nó lại khiến cho cậu bị đơ mất mấy giây.

"Ờ... vậy thôi tôi về lớp.", cậu cúi đầu, tâm trạng hỗn loạn quay bước tính rời đi. Ngay lúc này, không biết tên da ngăm học chung lớp với Vương Tuấn Khải tự dưng ở đâu xuất hiện, hắn đứng chắn trước mặt cậu, mặt mày vô cùng rạng rỡ, tên ấy đặt tay lên vai cậu, thì thầm, "Này nhóc, sau này có gì ghé sang lớp anh chơi nhé, em giai dễ thương, ha ha ha....", hắn nở một giọng cười bỉ ổi, rồi nhanh chóng bước vào lớp mình.

Vương Nguyên tự dưng trỗi lên cảm giác buồn nôn khó tả. Mãi một lúc sau cậu mới tiêu hóa hết được những gì tên ấy nói.

Hừ... hừ... cái tên da ngăm ấy còn dám bày trò trêu ghẹo mời mọc cậu nữa chứ... hừ hừ... cái gì mà ghé chơi, cái gì mà dễ thương, Đại Nguyên đây cũng không phải con gái...

"Cái đồ... cái đồ... rồi có ngày ta sẽ cho nhà ngươi biết thế nào là Vương Đại Nguyên!"

Vương Nguyên nhảy đong đỏng lên, mặt mũi đỏ gay, tay nắm chặt lại nện từng bước đi về dãy phòng học khối mười, bộ dạng nhếch nhác đến buồn cười. Vương Tuấn Khải nhìn theo bóng dáng cậu, trong lòng hắn dấy lên một cảm xúc lạ lẫm, nếu hỏi cảm xúc đó là gì thì hắn cũng không giải thích được.

Vương Tuấn Khải cầm hai cuốn tập thẫn thờ bước vào lớp. Vừa đặt mông xuống ngồi vào chỗ thì tên da ngăm từ đâu sáp lại, lấy bút chọt chọt lên bàn, "Này Karry, tên nhóc ấy là ai vậy, em mày à?"

Hắn ngồi im không trả lời.

Bạn học nữ kế bên nghe vậy quay qua nói với tên da ngăm, "Không biết à, cậu nhóc ấy là lớp trưởng của lớp hai bên khối mười đó, cùng phòng ký túc xá với Karry."

Bạn học nữ đẩy gọng kính lên, gấp cuốn tập lại, ánh mắt long lanh, "Nghe đâu được mệnh danh là lớp trưởng hấp dẫn nhất của khối mười đấy, cậu nhóc ấy thật dễ thương quá đi..."

Vương Tuấn Khải nghe vậy cảm thấy thật khôi hài, lớp trưởng hấp dẫn nhất ư, rốt cuộc là hấp dẫn ở chỗ nào? Còn nữa, tên nhóc phiền phức điên khùng ấy nổi tiếng đến như vậy ư?

Tên da ngăm nhíu mày, quay sang Vương Tuấn Khải đang cắm đầu xuống cuốn sách toán, lay lay tay hắn, "Này, nhóc Vương Nguyên ấy cùng phòng với mày phải không?", gương mặt tên ấy nở ra một nụ cười bỉ ổi, ghé sát vào mặt Tuấn Khải nói nhỏ hết mức có thể:

"Giới thiệu cho tao đi."

Vương Tuấn Khải ngạc nhiên ngẩn mặt lên nhìn tên da ngăm, chỉ thấy trong mắt tên ấy bây giờ toàn chứa những tia thèm muốn biến thái. Bàn tay Tuấn Khải vô thức siết chặt lại, ánh mắt trông lạnh lẽo vô cùng, chĩa thẳng lên mặt của tên da ngăm:

"Biến."

Tên da ngăm bất ngờ, đơ mất mấy giây.

"Karry, mày nói gì vậy hả?"

"Tao nói mày biến.", Vương Tuấn Khải nói với một giọng nói rất bình thường, nhưng lúc này ai cũng có thể cảm nhận được xung quanh có một luồng khí lạnh lẽo đang lan ra từ Vương Tuấn Khải, khiến cho người ta tự dưng cảm thấy khó thở.

"Biến thì biến, làm gì dữ vậy.", tên da ngăm nhìn Vương Tuấn Khải, cảm thấy có gì đó kỳ quái ở đây, tên ấy còn tính mở miệng nói cái gì đó nhưng lại thôi. Mấy người xung quanh đang hóng hớt thì cũng trở lại làm tiếp công việc của mình. Tiếng chuống vào học reo lên, ai nấy trở về lại chỗ ngồi, bắt đầu vào tiết học.

Giờ ra chơi, Vương Nguyên cùng Lưu Chí Hoành lôi một đống bài tập ngữ văn và bài tập toán xuống phòng tự học. Vừa mới bước vào liền thấy Vương Tuấn Khải đã ngồi đó tự lúc nào, hắn hiện giờ không học bài cũng không làm bài tập, chỉ ngồi đó đeo tai nghe nghe nhạc. Lưu Chí Hoành ngay lập tức mặt mày rạng rỡ lôi Vương Nguyên chạy đến chỗ hắn, đặt đống tập vở xuống bàn.

Hứ, Đại Nguyên đây không phải là muốn ngồi kế hắn đâu nhá, chỉ tại tên Nhị Hoành, là tên Nhị Hoành này kéo cậu nên cậu mới miễn cưỡng mà ngồi xuống thôi nhá nhá.

Vương Nguyên vừa suy nghĩ vừa kéo cái ghế kế bên hắn rồi thoải mái mà ngồi xuống, hoàn toàn không có một chút gì gọi là 'miễn cưỡng' cả.

"Lớp trưởng Vương này, lão Đặng quả thật là độc ác mà, bài tập toán một câu tớ làm mất hai mươi phút, lão cho một lúc mười câu, có muốn người ta sống nữa không đây...", Lưu Chí Hoành ngồi than ngắn than dài, ánh mắt cứ tia tia sang nam thần Karry đang ngồi phía bên kia.

Vương Nguyên ký nhẹ đầu cậu nhóc, gằn từng chữ, "Chúng ta xuống đây làm bài tập chứ không phải để ngồi than vãn đâu nhé, cậu còn không mau làm đi.", rồi Vương Nguyên nói lớn giọng lên, cố tình để cho người kế bên mình kia nghe được, "Hazza, sắp đến kỳ kiểm tra tập trung rồi, bài tập nhiều vô số kể, chứ đâu như ai kia, rãnh rỗi đến mức không có gì làm ngồi nghe nhạc kia kìa..."

Lời vừa nói ra thì tất cả ánh mắt mọi người có mặt trong phòng đều đồng loạt quay lại nhìn cậu và Vương Tuấn Khải khiến cậu không khỏi giật mình.

Vương Tuấn Khải vẫn ngồi im như tượng, nhắm mắt lại nghe nhạc. Mọi người trong phòng cũng dần thu ánh mắt lại, bắt đầu ngồi làm bài tập.

Vương Nguyên chán nản lấy tay chống cằm. Cậu giở vở ngữ văn ra học bài, nhưng không biết bị gì mà học hoài chẳng thấy vô chữ nào, thế là cậu quyết định gấp tập lại, không học nữa. Cứ ngồi như vậy cậu không tự chủ được mà lia mắt sang Vương Tuấn Khải đang ngồi kế bên kia.

Hắn đeo tai nghe trắng, tay khoanh lại, mắt nhắm nghiền, không biết có đang ngủ hay không nữa. Vương Tuấn Khải lúc này nhìn thế nào cũng thấy thật bình lặng.

Vương Nguyên tự thấy suy nghĩ của mình buồn cười, hắn thì lúc nào chẳng bình lặng chứ.

Xung quanh hắn giống như luôn có một bức tường trong suốt bao lấy, bất cứ ai muốn đến gần đầu bị hất văng ra. Con người hắn lúc nóng lúc lạnh, có nhiều lúc cậu cảm giác mình rất thân với hắn, cũng có nhiều lúc cảm giác thật xa lạ. Giống như bây giờ đây, cậu muốn nói chuyện với hắn, nhưng mà lại thấy không dám, cũng chẳng biết tại sao.

Cái cảm giác này là gì đây...

Phía bên cửa phòng tự học chợt vang lên tiếng động, Vương Nguyên bừng tỉnh, quay mặt qua nhìn thì thấy một người bước vào. Gương mặt cậu ngay lập tức tươi tỉnh hẳn lên, tay xoay bút cười cười nói:

"Mới giờ ra chơi hội học sinh bảo anh đến tìm em sớm vậy?", đúng thế, cả phòng tự học này chỉ thấy có mình cậu là lớp trưởng, không tìm cậu chứ tìm ai đây.

"Tôi tìm cậu làm gì.", người vừa mới bước vào kia kéo cái ghế ra ngồi xuống bên cạnh Tuấn Khải, "Tôi là tôi tìm Karry cơ."

Vương Nguyên ngay lập tức á khẩu.

Vương Tuấn Khải mở mắt ra, tháo tai nghe xuống nhìn người đang ngồi xuống cạnh mình, thờ ơ nói, "Tìm tôi có việc gì?"

Người kia cười cười, chìa tay ra trước mặt Tuấn Khải, "Chào cậu, tôi là Tử Kỳ của ban chấp hành hội học sinh. Nghe nói cậu thành tích không tồi, với lại đã từng có kinh nghiệm nên tôi tới mời cậu tham gia ban chấp hành, làm phó ban của hội học sinh.", lời vừa nói ra, một lần nữa thành công khiến tất cả mọi người trong phòng tự học đồng loạt nhìn về phía Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành cũng tròn mắt nhìn Vương Tuấn Khải.

Mời Vương Tuấn Khải, mời nam thần Karry tham gia ban chấp hành hội học sinh ư? Ái chà, đúng là một tin giật gân...

Vương Tuấn Khải vờ như không nhìn thấy có hai ánh mắt rực lửa đang nhìn mình, đưa tay ra bắt tay với người đối diện, giọng nói không to không nhỏ, "Vậy làm phiền rồi."

Tử Kỳ mỉm cười một cái, nhanh chóng đứng dậy, "Vậy lát nữa mời cậu tới văn phòng hội học sinh nhé, bây giờ tôi đi trước.", sau đó kéo ghế lại rồi quay lưng bước ra khỏi phòng. Đúng là Tử Kỳ, chóng đến mà cũng chóng đi.

Vương Nguyên thấy vậy ngay lập tức đứng bật dậy chạy theo, kéo Tử Kỳ lại đối diện mình, gấp gáp hỏi, "Còn em thì sao, anh có mời em vào ban chấp hành luôn không?"

Lần này đến lượt Lưu Chí Hoành há hốc mồm ra nhìn vị lớp trưởng lớp mình. Đôi mày của Tuấn Khải khẽ nheo lại.

Tử Kỳ bị Vương Nguyên dọa làm cho giật mình, anh ta gỡ tay cậu ra, có chút áy náy, "Không có, tôi tới là chỉ mời Karry thôi.", sau đó anh ta vỗ vỗ vai cậu, rồi nhanh chóng bước đi.

Vương Nguyên đứng ở đó nhìn nhìn theo Tử Kỳ, rồi lại quay sang Vương Tuấn Khải, không hiểu sao lại thấy ganh tỵ. Cái tên mặt than ấy hiện bây giờ lại tiếp tục nhắm mắt nghe nhạc giống mới nãy nữa, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Lưu Chí Hoành thì khỏi nói luôn, tên nhóc ấy hiện đang nhìn Vương Tuấn Khải bằng ánh mắt vô cùng lấp lánh sáng rực còn hơn đèn pha.

Trong lòng cậu bắt đầu nảy sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Cậu ngồi xuống, khều khều hắn, "Này, được mời tham gia ban chấp hành hội học sinh luôn, thật ngưỡng mộ."

Hắn vẫn nhắm mắt ngồi yên không trả lời.

"Tôi thật bất ngờ đó, chúc mừng anh."

"..."

"Lát anh phải khao tôi và Nhị Hoành ăn uống mừng sự kiện này đó nha, ha ha..."

"..."

Vương Nguyên chính thức bùng nổ.

Điên thật chứ, cái tên mặt than này sao mà đáng ghét quá đi mất. Người ta hỏi mà không trả lời, để cho người ta tự nói như tên ngốc vậy. Thật là điên quá đi mà.

Vương Nguyên đóng hết tập vở lại rồi bước nhanh ra khỏi phòng tự học, không thèm ngó ngàng gì đến Lưu Chí Hoành luôn. Không hiểu sao tự nhiên trong người thấy khó chịu như thế nào ấy.

Vương Nguyên hậm hực đi về lớp, bản thân cũng không rõ tại sao mình lại như vậy nữa. Bây giờ cậu chỉ biết mình đang rất rất rất là khó chịu thôi.

Lưu Chí Hoành cũng không ngồi đó nữa, cũng gấp tập vở lại rồi đứng dậy chạy theo Vương nguyên, giọng hét lớn, "Này đợi tớ, đợi tớ với."

Cả phòng tự học giờ chỉ còn vài người và Vương Tuấn Khải ngồi đó, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng bút ghi loạt xoạt, không khí yên tĩnh vô cùng. Hắn tháo tai nghe ra, vẻ mặt thẫn thờ ngước lên nhìn trần nhà bắt đầu suy nghĩ mông lung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro