CHƯƠNG 14 : Phó ban hội học sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Phó ban hội học sinh

***

Vương Nguyên học ở trường nội trú thấm thoát cũng đã gần ba tháng. Nói ba tháng thì lâu chứ thời gian nó qua nhanh vô cùng. Dạo gần đây lão Đặng chủ nhiệm cho bài tập nhiều vô số kể. Gần đến tháng ba, cũng có nghĩa là sắp đến kỳ kiểm tra tập trung giữa học kỳ hai. Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải học bài ôn tập đến tối mắt tối mũi. Vương Tuấn Khải thì không biết ra sao, nhưng Vương Nguyên thì đang cực kỳ cực kỳ cực kỳ gặp khó khăn với môn toán luôn nha. Tuy điểm số của cậu không đến nỗi tệ, nhưng để có thành tích học tập như bây giờ thì cậu phải rất rất cố gắng lắm luôn mới đạt được đó. Bởi vậy, mỗi lần nghĩ về kỳ kiểm tra tập trung sắp tới, cái đầu cậu giống như muốn nổ tung đến nơi.

Với lại thân là lớp trưởng một lớp mà thích tích học tập không tốt, thì cũng chẳng có mặt mũi nào mà nhìn bạn bè nữa.

Thật là mệt mỏi quá đi mà. Nếu như trên đời này không có môn toán thì thật tốt biết mấy, hoặc chí ít nếu như Vương Nguyên cậu học giỏi toán được như Vương Tuấn Khải thì đỡ phải lo rồi.

Vương Nguyên thở dài, cố gắng xua đi mấy suy nghĩ tiêu cực này ra khỏi đầu, bước đến chỗ tủ quần áo. Lại nói đến Vương Tuấn Khải, bữa nay hắn đến lớp cực kỳ sớm nha. Lúc cậu mới từ trong toilet đi ra thì đã thấy hắn đang xỏ giày ở phía cửa, rồi lúc sau nhanh chóng đứng lên, đi ra ngoài luôn.

Tên mặt than ấy là thế đó, đi học không thèm đợi đi chung, cũng không nói chào một tiếng nữa. Biết rõ là hắn đến lớp sớm để tranh thủ ôn tập, nhưng mà không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy hắn như thế này thật khó gần khó ưa kinh khủng.

Cái tên mặt than nhà anh, từ nay tôi sẽ không thèm quan tâm đến anh luôn.

Vương Nguyên lau lau mớ tóc ướt nước của mình, đến cạnh bàn học chuẩn bị soạn sách vở. Ánh mắt cậu vô tình liếc qua bên phía đối diện kia, chợt thấy hai cuốn tập màu cam đặt trên bàn, trông rất quen mắt.

Cậu nhíu mày đi đến, cầm hai cuốn tập lên. Thì ra là vở bài tập toán của Vương Tuấn Khải. Cậu nhìn lên thời khóa biểu dán trên bàn học, ồ, lớp mười một hai hôm nay có tiết toán.

Kiểu này tên mặt than kia vội vàng đi quá quên luôn vở đây mà...

Vương Nguyên ngắm nghía một hồi, đầu óc bắt đầu suy nghĩ linh tinh. Hazza, ai bảo ông trời sinh ra cậu lương thiện thế này chứ, cậu thực tình không muốn đâu, không muốn đâu nhé, nhưng cậu là một người tốt bụng cơ mà, mà người tốt bụng thì luôn làm việc tốt. Thế nên cậu quyết định phải đem hai cuốn tập này lên lớp cho tên cùng phòng kia thôi.

Vương Nguyên thầm nghĩ, bỏ luôn hai cuốn tập vào cặp mình. Loay hoay gần nửa tiếng, cậu mới chuẩn bị xong xuôi hết mọi việc, ngồi xuống xỏ giày vào rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng ký túc xá.

Vương Tuấn Khải, hay còn gọi là nam thần Karry trong mắt tụi con gái lớp cậu và Lưu Chí Hoành, hắn ta là một mẫu người con trai học giỏi lạnh lùng, phong thái tuyệt hảo và là mẫu người yêu lí tưởng trong lòng nữ nhân. Tuy vậy, hắn cũng chỉ là một con người, một học sinh như bao học sinh bình thường khác thôi, cũng chẳng phải là một đại minh tinh gì cho cam, nên cũng không nổi tiếng đến mức đi đâu cũng có người nhắc tới.

Với lại cho dù có đẹp trai, học giỏi, có cool ngầu lòi đến cỡ nào mà suốt ngày cứ trưng ra cái vẻ mặt không thân thiện ấy thì người khác người ta cũng chẳng muốn quan tâm đâu. Tuy suy nghĩ là thế nhưng Vương Nguyên cũng phải công nhận, cứ nhắc đến Karry thì trong trường này không ai là không biết cả.

Lũ con gái lớp hai cứ suốt ngày nam thần Karry nam thần Karry, hẳn cái phong trào này là từ tên Nhị Hoành kia mà ra thôi chứ không đâu.

Bản thân Vương Nguyên thật sự không biết bản thân mình cũng không kém gì Vương Tuấn Khải. Vốn dĩ nam thần Karry nổi tiếng ở lớp hai cậu là bởi vì lớp của bọn họ cũng có một nam thần tiêu soái đẹp trai học giỏi không kém Karry, lại còn ở chung phòng với Karry nữa chứ. Người đó không ai khác chính là vị lớp trưởng Vương Đại Nguyên vừa chuyển đến học kỳ này của họ. Chỉ khác ở chỗ, nam thần Karry mang một khí chất lạnh lùng cao ngạo ngút trời, thì nam thần ở lớp hai này lại mang tính khí khá là thoái mái và dễ gần hơn.

Vương Nguyên loay hoay mất một lúc mới tìm được phòng học của lớp mười một hai. Quả là lớp mười một có khác, học sinh trong lớp không choi choi chạy tới chạy lui như ở đám lớp mười, mà đa số ngồi tụ lại tại một chỗ, lấy bài tập ra làm hoặc tán gẫu với nhau. Sự khác biệt của sự trưởng thành hơn một năm là đây.

Tuy nhiên, không phải là không có những thành phần không tốt.

Vương Nguyên ngó tới ngó lui một hồi, thấy Vương Tuấn Khải đang ngồi ở bàn gần cuối trong góc lớp kia, cậu không một chút ngại ngùng, bước luôn vào trong lớp, thẳng tiến đến chỗ của hắn.

Mọi ánh mắt ngạc nhiên cùng đồng loạt quay sang chĩa thẳng vào người cậu.

Vương Nguyên đi đến đi đến bên bàn thứ ba thì bất chợt có một có một tên con trai cao hơn cậu nửa cái đầu, da ngăm đen, đứng dậy chắn trước mặt cậu.

"Làm phiền anh cho em đi qua một chút.", Vương Nguyên ngước mắt lên nhìn đàn anh kia, giọng điệu không to không nhỏ.

"Hô, đàn em lớp nào hôm nay ghé sang lớp anh đây, tìm ai hả?", tên da ngăm ấy bất chợt lấy tay vuốt lên mặt cậu, "Da trắng quá này, tên gì đây, Vương Nguyên à, ha ha ha...", tên ấy nở một giọng cười bỉ ổi, nhìn vào phù hiệu trước ngực cậu rồi ánh mắt dán chặt vào đôi môi đỏ mọng đang khép hờ của cậu.

Cái quái gì thế này...

Lúc cái tên bại hoại ấy vừa chạm vào mặt Vương Nguyên, toàn thân cậu da gà da vịt đồng loạt nổi lên hết. Cái tên ấy còn mới nói gì nữa cơ, da trắng quá à, nghe sao mà buồn nôn thế...

Ngay lúc cậu đang tính gạt tay cái tên ấy ra thì Vương Tuấn Khải đi tới, hắn kéo tên da ngăm ấy ra rồi dùng cái giọng nói nhỏ hết mức có thể nói với tên ấy, "Về chỗ ngồi đi."

Tên da ngăm ấy giống như không quan tâm đến, khoác vai Tuấn Khải, cười giễu cợt, "Ô Karry Vương, cậu em này là ai vậy, không phải là tìm mày đó chứ?", hắn nói với Tuấn Khải, có thể nhìn thấy vài cọng râu lún phún dưới cằm hắn khẽ rung rung.

Thật kinh tởm quá đi mất.

Tuấn Khải mặt vẫn không biến đổi, vẫn cái giọng điệu như gió ấy nói với tên da ngăm, "Đi về chỗ ngồi đi."

Tên ấy cũng không phải thuộc dạng không biết điều, nghe Vương Tuấn Khải nói vậy chỉ hừ mũi một cái rồi cũng quay qua đi về chỗ bàn học của mình, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải quay sang Vương Nguyên rồi bất chợt nắm tay cậu lôi đi. Hành động này của hắn làm cho cậu hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cậu cũng nhanh chóng chạy theo hắn, cổ tay bị hắn nắm chặt đến đau lên, mặt cậu khẽ nhăn nhó lại, mém chút nữa là làm rớt luôn hai cuốn tập.

Ra đến hành lang, cái tên mặt than ấy mới buông cậu ra, ánh mắt lơ đãng nhìn chỗ khác. Cậu xoa cái cổ tay hơi đỏ lên của mình, ai oán nhìn hắn, giọng như trách móc, "Anh làm cái gì vậy hả, đau quá đi."

Cái tên mặt than khó ưa này, có cần phải như thế không, cứ như việc cậu bước vào lớp hắn làm cho hắn bực mình lắm vậy không bằng.

"Cậu qua lớp mười một hai có việc gì không?"

Vương Nguyên đem hai cuốn tập ra chìa trước mặt hắn, cảm thấy mình đúng là rỗi hơi mới đem lên cho cái tên cùng phòng này, "Nếu không muốn đưa hai cuốn bài tập toán này cho anh thì tôi lên đây làm gì, đúng là làm ơn mắc oán mà. Lần sau đừng để quên đấy, tôi không đem cho anh nữa đâu."

Vương Tuấn Khải mặt mày khó hiểu đưa tay ra lấy hai cuốn vở màu cam chói mắt của hắn. Nhìn biểu tình trên mặt hắn không biết là đang suy nghĩ gì nữa.

Vương Nguyên cũng bắt chước hắn nhìn lên trần nhà, hít một hơi dài rồi thở hắt ra. Thật tình nhìn biểu cảm của hắn kìa, cũng không nói một tiếng cảm ơn gì luôn, lần sau nhất định cậu sẽ không bao giờ quản việc của hắn nữa.

"Cảm ơn."

Ách~

Làm như tên mặt than này đọc được suy nghĩ của cậu hay sao ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro