Tập Tục Cưới Hỏi - Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ca(OH)2

▽▼ Chương 4: Bị đám côn đồ lăng nhục, bị Ngũ ca trừng phạt, chơi mạnh đến mức cửa phòng xém sập~

Kể từ đó, Từ Kỳ quả thật đã trở thành người của Ngũ Triệu Phong. Tư tưởng trong thôn Long Mã còn phong kiến cổ hủ, đám người thấy được loại sự tình này liền mắng con trai của lão Từ là đồ dâm đãng hạ tiện, dám quyến rũ đàn ông trong hôn lễ của mình.

Thậm chí họ còn rủ tai nhau truyền đi khắp mọi nơi, nói rằng Từ Kỳ thật ra là một nữ nhân, mặc sườn xám còn đẹp hơn đàn bà, vú và bím đều có, mới bị đàn ông sờ một cái đã chảy nước.

Nhưng khi nhìn thấy bộ ngực bằng phẳng của Từ Kỳ, mọi người liền biết đám thôn dân này nổ banh nhà đến cỡ nào, tuy nhiên lời đồn đại đó cũng không hẳn là sai hoàn toàn.

Đúng là Từ Kỳ có bộ phận sinh dục giống nữ giới, nhưng nó lại nằm phía dưới dương vật của cậu. Thật ra cậu cũng là một kẻ ích kỷ, biết bản thân có vấn đề, lại vẫn mong muốn cưới tiểu Tuyết, kết quả là gặp báo ứng ngay trong hôn lễ của mình...

Trong thôn này, mọi người rất tin tưởng hai từ "báo ứng", chỉ cần vi phạm quy củ thì chắc chắn sẽ gặp báo ứng, đây là một khái niệm mà ngay từ nhỏ Từ Kỳ đã bị nhồi nhét vào đầu.

Đồng thời, nó cũng là lý do mà lão Từ bắt Từ Kỳ phải làm người của Ngũ Triệu Phong, tuy rằng cậu cảm thấy vô cùng khuất nhục đau khổ, nhưng cuối cùng vẫn ở bên cạnh nam nhân, cam chịu bị nhục nhã đùa bỡn.

'Con trốn không thoát đâu... Nếu dám chạy trốn thì con sẽ gặp báo ứng.....' Cha cậu vẫn luôn nói như vậy.

Từ Kỳ sắc mặc tiều tụy ngồi trên giường, mặc quần áo tử tế, vì hôm nay là ngày cậu phải đi đưa cơm cho Ngũ Triệu Phong.

Tối hôm qua cậu bị hắn lăn lộn thật lâu, hết chơi hoa huyệt, lại tiếp tục chuyển qua lỗ hậu. Cho đến khi hai cái miệng nhỏ đều chứa đầy tinh dịch, hắn liền kéo quần bỏ đi, ngay cả đầu cũng không quay lại, tựa như Từ Kỳ chỉ là một kẻ qua đường có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Từ Kỳ cố sức xuống giường, lão Từ một bên nấu cơm một bên lẩm bẩm, "Này con trai, con có thể sinh con đúng không, nếu vậy thì Từ gia chúng ta sắp có hậu rồi."

Từ Kỳ sững sờ nhìn người cha của mình, cậu cảm thấy ông lúc này thật đáng sợ.

Chờ đến khi làm xong đồ ăn, cậu bưng hộp đồ ăn khập khiễng đi về phía thôn Đông Đầu.

Thôn Đông Đầu là nhà của Ngũ Triệu Phong, nói chính xác hơn thì đó là nơi tụ tập của đám người côn đồ hạ lưu. Từ Kỳ không muốn đi vào, bởi vì chỉ cần đi vào thì sẽ bị đám đàn ông trong đó vũ nhục ngay.

Nhưng không đi không được, Từ Kỳ cắn răng, gõ gõ cổng nhà Ngũ Triệu Phong.

Người mở cửa là một tên đàn ông cao lớn cởi trần nửa thân trên. Gã vừa nhìn thấy Từ Kỳ, lập tức huýt sáo một tiếng, quay đầu nói với đám anh em đang hút thuốc uống rượu của mình, "Nhìn xem ai tới đây này!"

Từ Kỳ căng da đầu đi vào, liền nhìn thấy một đám nam nhân như lang tựa hổ.

Từ Kỳ không ở lâu trong thôn, ngay khi đến sơ trung thì cậu đã đến thành phố đi học, thẳng tới khi học đại học mới trở về một lần. Cậu vẫn nhớ rõ lần trở về đó, lão Từ cao hứng muốn chết, đi khắp nơi khoe với người ta rằng Từ Kỳ là sinh viên duy nhất trong thôn bọn họ.

Lúc ấy, đám thôn dân ngoài mặt cười cười chúc mừng, nhưng sau lưng lại mắng cậu là con mọt sách, sinh viên thì có cái gì ghê gớm, mấy tên con trai cùng tuổi cũng ngứa mắt Từ Kỳ.

Từ Kỳ sống ở quê không thoải mái, rất nhanh liền trở về thành phố, mãi cho đến lúc làm thầy giáo như bây giờ mới quay lại.

Những người trong thôn cũng chưa có cảm tình với cậu, ngoại trừ đứng hóng chuyện thì chính là vui sướng khi người gặp họa.

Mà đám côn đồ này thì càng coi thường cậu hơn nữa, bọn họ vốn không thích đàn ông, nhưng nhìn thanh niên xui xẻo này, trong lòng cũng nổi lên khoái ý muốn trả thù. Vì thế có một tên đàn ông cao lớn cười dữ tợn bước đến, nâng cằm Từ Kỳ lên rồi nói: "Lại tới đưa bím sao, nhóc sinh viên ?"

Từ Kỳ đỏ mắt đẩy gã ra, gã cười lạnh một cái, "Thằng đĩ này vậy mà còn rất hung dữ nha! Ngũ ca nói mày là một con đàn bà, hay là mày cởi quần cho bọn tao nhìn một cái đi ?"

Đám côn đồ phía sau cũng ồn ào cười to, sôi nổi nói: "Cởi quần! Cởi quần! Thằng điếm sinh viên mau cởi quần!"

Từ Kỳ bị vũ nhục khiến cả người phát run, nước mắt không nhịn được mà đảo quanh hốc mắt. Nhưng cậu phải chịu đựng, không được khóc, bởi vì một khi khóc ra, những người này sẽ càng nói cậu là đàn bà.

Không dừng lại ở đó, đám côn đồ nông thôn càng làm quá hơn nữa, mấy tên đàn ông cao to bắt đầu xắn tay áo, xông lên cưỡng ép cởi quần của cậu.

Từ Kỳ la hét giãy giụa, liều mạng dùng tay đấm chân đá, mới vừa đá văng một kẻ, lại thêm một kẻ khác túm chặt lưng quần cậu.

Không được, không thể bị người khác nhìn thấy chỗ đó... Nếu như bị thấy, mình thật sự sẽ chết mất...

Ngay lúc quần lót sắp bị kéo xuống, Ngũ Triệu Phong xuất hiện.

Cơ thể rắn chắc để trần nửa thân trên, trong ngực còn ôm một cô gái có mái tóc uốn xoăn, dường như là người thành phố.

"Hửm, tới rồi ?" Ngũ Triệu Phong lười biếng nói.

Đám côn đồ bên cạnh cười vang nói: "Ngũ ca, bà xã của anh mang cơm tới này, ha ha ha ha......"

Lúc này, cô gái trong ngực kia bỗng bĩu môi, liếc mắt đưa tình mấy tên côn đồ một cái, nũng nịu nói: "Cái gì mà bà xã chớ, người ta mới là bà xã của Ngũ ca nè ~~"

"Ha ha ha, vậy đi, hai tụi mày đứa nào càng dâm càng tiện hơn, liền làm bà xã của Ngũ ca!"

Đám người bên cạnh cũng ồn ào nói: "Cởi quần đi! Nhìn bím ai xinh đẹp hơn, liền làm bà xã của Ngũ ca!"

Cô gái e thẹn vùi vào trong lòng Ngũ Triệu Phong, làm nũng nói: "Anh xem mấy người thủ hạ của anh kìa ~~"

Ngũ Triệu Phong vô tình đẩy ả ra, nhận lấy lon bia mà đám côn đồ đưa cho hắn, "Không phải là thủ hạ, bọn họ là anh em của tôi."

Cô gái mê muội nhìn Ngũ Triệu Phong, uốn éo cơ thể đầy đặn sáp lại gần.

Mà người bị cởi quần nãy giờ là Từ Kỳ, vẫn luôn đứng đó như một người vô hình, nước mắt quanh hốc mắt cậu ứa ra càng lúc càng nhiều.

Cậu cắn răng chịu đựng, mãi đến khi cánh môi bị cắn rách, rốt cuộc cũng có một giọt nước mắt lặng yên chảy xuôi theo gương mặt tái nhợt.

Ngũ Triệu Phong hận cậu.... Cậu không rõ lý do tại sao, nhưng cậu chắc chắn rằng người đàn ông này thật sự rất hận cậu. Từ lúc hôn lễ cho đến tình cảnh nhục nhã như bây giờ, Ngũ Triệu Phong vẫn luôn luôn tra tấn, thậm chí là hận không thể giết chết cậu.

Từ Kỳ để hộp đồ ăn xuống, chậm rãi mặc quần vào, quần lót của cậu đã ươn ướt, trong quần đều là tinh dịch trắng đục chảy từ trong hoa huyệt ra.

Cậu cố nén nước mắt nhìn về phía nam nhân, run giọng nói: "Tôi...... Tôi đi đây......" Nói xong liền xoay người bỏ đi.

Sắc mặt Ngũ Triệu Phong hơi trầm xuống, hắn bước nhanh về phía trước, một phen giữ chặt lấy Từ Kỳ. Hắn nắm cổ tay mảnh khảnh của cậu, dùng sức kéo mạnh lại, khiến thanh niên gầy yếu liền ngã vào trong ngực hắn.

Sức lực của nam nhân rất lớn, làm cậu không cách nào tránh được. Lồng ngực hắn cũng rất ấm áp, ấm đến mức làm tâm Từ Kỳ rung động.

Hơi ấm chưa cảm nhận được bao lâu, giọng nói khàn khàn lạnh băng của Ngũ Triệu Phong đã vang lên, "Chạy cái gì, thế nào cũng phải cho mấy anh em xem một chút chứ. Cậu thấy có đúng hay không, đồ điếm!"

Hai từ "đồ điếm" vừa phát ra, khiến tâm Từ Kỳ triệt để rét lạnh.

Cậu nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, ánh mắt oán hận xen lẫn bi thương. Ngũ Triệu Phong im lặng nhìn, sau đó nhếch môi cười, hắn nâng cằm Từ Kỳ lên, cúi đầu hôn lấy môi cậu.

Như những lần trước, Ngũ Triệu Phong thô bạo cạy đôi môi ra, đầu lưỡi làm càn xông vào khoang miệng cậu. Từ Kỳ khuất nhục giãy giụa, nhưng khoang miệng mềm mại vẫn bị nam nhân tàn sát bừa bãi.

Hắn thô bạo cắn đầu lưỡi của Từ Kỳ, liếm hôn niêm mạc bên trong, thậm chí còn luồn đầu lưỡi sâu vào yết hầu cậu. Không ngừng chuyển động góc độ hôn môi, hai người hôn nhau vừa tình sắc, lại vừa dính nhớp ẩm ướt.

Mấy người côn đồ xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Nước bọt liên tục chảy ra từ khe hở do môi lưỡi giao nhau, nhưng rất nhanh đã bị nam nhân mút liếm đi, sau đó lại đưa vào trong miệng Từ Kỳ, ép cậu nuốt xuống.

Ngũ Triệu Phong vừa hôn Từ Kỳ vừa vuốt ve eo cậu, khi sờ tới đũng quần ướt dầm dề, đôi mắt hắn bỗng tối sầm lại.

Tối hôm qua hắn đã bắn rất nhiều lần, mỗi lần đều bắn vào tử cung, mà người này căn bản sẽ không rửa sạch sẽ, có lẽ là bên trong vẫn còn tồn lại tinh dịch của hắn.

Nghĩ như vậy, dương vật Ngũ Triệu Phong lại căng phồng không chịu được, côn thịt dưới háng dựng đứng chọc vào bụng nhỏ của Từ Kỳ. Theo từng đợt môi lưỡi giao nhau, nửa thân dưới phối hợp cà cà lên người Từ Kỳ, làm cậu vừa xấu hổ lại vừa sợ, khóc lóc liều mạng đẩy nam nhân ra.

"Đồ đê tiện!" Nhân lúc hai người tách ra một chút, hắn hàm hồ mắng Từ Kỳ một câu, một bên mắng, một bên xoa bóp mông cậu, vò mông thịt thành đủ loại hình dạng.

Đám đàn ông bên cạnh trừng lớn đôi mắt nhìn chòng chọc, có người tính dục cao xem đến nỗi đũng quần gồ lên, có người thì nhìn thích đến nỗi vẻ mặt say mê, miệng chảy cả nước miếng.

Mà cô gái thành phố kia thì càng xem lại càng ganh tị, hận không thể đẩy Từ Kỳ ra để thế chỗ mình vào.

Ngũ Triệu Phong làm lơ hết tất cả mọi người, chuyên tâm cường hôn Từ Kỳ, hai tay không ngừng vuốt ve cậu. Động tác của nam nhân hạ lưu tình sắc, mang theo dục hoả cực nóng vô pháp khống chế.

Hai người hệt như một đôi tình lữ lâu ngày không gặp nhau.

Dưới sự mãnh liệt của nam nhân, Từ Kỳ hít thở không thông, đột ngột đẩy hắn ra. Khi hai cơ thể tách nhau, Từ Kỳ bỗng mềm nhũn ngã về phía sau, một tên côn đồ định đưa tay đỡ, thì lại bị Ngũ Triệu Phong giành trước đỡ lấy.

Từ Kỳ bị hôn đến mơ mơ màng màng, khóe mắt ướt át, gương mặt ửng đỏ.

Ngũ Triệu Phong cúi đầu nhìn cậu, mạnh mẽ ôm chầm cậu, Từ Kỳ a ~ một tiếng lại ngã vào trong lòng nam nhân.

Người đàn ông lưu manh này vẫn luôn đối xử với cậu như vậy....

Từ Kỳ hàm chứa nước mắt tựa vào lồng ngực Ngũ Triệu Phong. Đối với nam nhân, có lẽ cậu chỉ là cá nằm trên thớt dưới tay hắn mà thôi, chút giãy giụa chẳng đáng là gì.

"Ưm...... Buông ra...... Buông tôi ra......"

Ngũ Triệu Phong nghe giọng nói nhỏ vụn mang theo âm khóc của cậu, dục hỏa trong người bỗng cháy hừng hực, hắn liền bế ngang cậu lên trước mặt tất cả mọi người.

Thanh niên trắng nõn thanh tú bị đại ca côn đồ ôm vào trong phòng, mấy người bên trong bị đuổi ra ngoài, cả đám nhìn nhau tỏ vẻ không thể hiểu được.

Mà sau khi cánh cửa đóng lại không bao lâu, rất nhanh liền truyền ra tiếng Từ Kỳ xấu hổ khóc kêu.

"A...... Không...... Không được...... Không được làm ở chỗ này......"

Tiếp đó là tiếng xé quần áo vừa thô bạo vừa tình sắc, có lẽ là chiếc áo sơ mi hơi mỏng trên người thanh niên đã bị xét nát toàn bộ.

"Đĩ kỹ nữ, trốn cái gì mà trốn!"

"Không... A a... Đừng...."

"Mẹ nó, thật chặt! Mau tách đùi ra, lão tử muốn chơi chết ngươi!"

"A a a a.... Không.... Đau quá.... Tha tôi đi.... Triệu Phong.... Triệu Phong tha tôi..."

"Dâm tiện, Triệu Phong mà ngươi cũng dám kêu! Đm, bên trong thật ướt, chắc ngậm không ít tinh dịch của lão tử chứ gì ?"

"Ư.... Không có.... Không có...."

Đám côn đồ trố mắt nhìn cánh cửa không ngừng vang lên tiếng đập 'bang bang bang' như sấm rền, một thân hình mảnh khảnh mơ hồ bị ấn ở trên cửa bất lực vặn vẹo.

Ngũ Triệu Phong làm rất hung bạo, vừa nhanh vừa thô, dương vật bự giã 'bép bép bép', địt mạnh đến mức hai mép thịt bướm rung rung lắc lắc. Âm đế phía trên cũng bị nam nhân tàn nhẫn bóp, cơ hồ đã sưng như một quả anh đào.

Lỗ nhỏ chật hẹp ướt mềm bị cắm đến tràn đầy bọt mép, căng thành hình dạng của dương vật!

"Không... Nhẹ chút.... A.... Làm ơn.... Đau quá...."

Từ Kỳ cũng không còn tâm trí lo nghĩ bị người ta nghe thấy nữa, cậu chỉ biết thét lớn để giải toả cơn khoái cảm đáng sợ này.

Ngũ Triệu Phong thô bạo nâng đùi Từ Kỳ lên, để lưng cậu dán lên cánh cửa, sau đó đè cả người mình lên bắt đầu động háng đụ mạnh!

Trạng thái hiện tại của Ngũ Triệu Phong vô cùng điên cuồng, tựa như một con mãnh thú bị kích thích đến hưng phấn, dương vật bự giã phầm phập như mưa rền gió dữ, thô bạo địt cái bướm đầy nước của Từ Kỳ!

'Bạch bạch bạch', thanh âm chơi bướm vang vọng còn hơn lần trước, ngay cả mấy người đứng bên ngoài còn nghe thấy, cả đám bắt đầu cởi quần xóc lọ.

Ngũ Triệu Phong giữ chặt Từ Kỳ, hai tay tách cặp mông mập của cậu ra, lợi dụng điểm tựa là cánh cửa, dùng lực nắc háng thọc vào rút ra. Điều này giúp nam nhân địt càng sâu càng bạo, cũng càng thêm hung mãnh hữu lực!

Từ Kỳ vốn dĩ chỉ khóc thút thít, cuối cùng lại bị nam nhân làm đến trực tiếp khóc lớn ra.

"A a a... Không....! Sẽ chết mất! Làm ơn.... Lỗ nhỏ sắp hỏng rồi....! Tha tôi đi......! Triệu Phong.... Triệu Phong tha tôi.... A a a a! Đau quá.... Cứu với.... Cứu tôi.... Không.... Đừng ~~!!"

Từ Kỳ than khóc xin tha, nhưng không những không nhận được sự thương hại của nam nhân, mà ngược lại còn dẫn đến một trận thô bạo tàn nhẫn hơn nữa!

Ngũ Triệu Phong đỏ ngầu mắt hôn Từ Kỳ, một bên cưỡng hôn, một bên nắc háng địt như điên như dại, khủng bố đến mức khiến cánh cửa 'bang bang bang' vang lớn, gần như muốn sụp đổ!

Cứ như vậy mà chịch hơn mười phút, cánh cửa rốt cuộc lên tiếng báo danh anh hùng sắp hi sinh!

Ngay lúc cánh cửa lung lay như muốn đổ xuống, Ngũ Triệu Phong nhanh tay ôm Từ Kỳ rời đi, sau đó đặt cậu lên trên ghế, tách bắp đùi ra thẳng hai bên, tạo thành chữ M.

Tấm lưng trắng nõn dán lên ghế tựa lạnh lẽo, hai chân chân đặt lên hai tay ghế, bị nam nhân nâng mông tiếp tục tàn nhẫn địt mạnh!

"Không....! A a a.... Sẽ chết! Tôi sẽ chết mất~~~! A a a.... Cứu với.... Ai đó cứu tôi với.... A a a a a ~~!"

Từ Kỳ thật sự bị chơi đến khóc vô số lần, cánh tay trắng nõn của cậu vòng qua người Ngũ Triệu Phong, cặp mông thịt liên tục nảy lên, bím nhỏ đã sưng phồng mập phì, hai mảnh thịt bướm đáng thương lật ra ngoài.

Thảm nhất chính là tử cung, hoàn toàn đã bị dương vật bự thọc nát, cổ tử cung mềm mại bất lực chờ đợi tinh dịch được rót vào!

"A... Đau quá... Cầu xin anh... Xin anh...."

Ngũ Triệu Phong nghe tiếng khóc cầu của cậu, nhưng hắn vẫn mảy may không hề thương tiếc, tiếp tục động háng phát tiết, còn gầm nhẹ thô mắng.

"Ti tiện! Làm chết ngươi! Lão tử con mẹ nó địt chết ngươi, địt nát ngươi! Fuck, đúng là trời sinh dâm tiện, chơi thế nào cũng chảy nước! Ngươi chính là cái thùng rác chứa tinh của đàn ông! Muốn tìm thêm mấy thằng khác cùng chơi ngươi đúng không!!"

Từ Kỳ vừa nghe, lập khóc đến chết đi sống lại, "Không.... Đừng!! Làm ơn, tôi không muốn!!!"

Nghe cậu nói không muốn, máu trong người Ngũ Triệu Phong liền nóng lên, hắn ôm Từ Kỳ ném lên trên giường.

Từ Kỳ đáng thương bị làm đến như muốn tắt thở, hai tay cậu nắm hai bắp đùi, cái bướm nâng cao bị dương vật điên cuồng giã 'phập phập phập' như đóng cọc, làm cho nước dâm văng tung toé khắp nơi, tinh dịch bên trong cũng bị vẩy ra ngoài!

Ngũ Triệu Phong thô bạo như muốn chơi chết Từ Kỳ, làm đến mức bím nhỏ sưng húp lên, tử cung hư nát, cặp đùi trắng nõn run bần bật như đã mất khống chế.

Cứ như vậy mà phịch nhau suốt một giờ, Ngũ Triệu Phong bỗng gầm nhẹ một tiếng, dương vật bự thọc vào điểm sâu nhất, nguyên một cây côn thịt dài một thước chọc thẳng tử cung, rất nhanh một dòng tinh dịch nóng bỏng liền phun vào bên trong!

Từ Kỳ lập tức tan vỡ thét chói tai, hai chân co rút căng chặt, cả người bị nóng đến run bần bật, cuối cùng vặn vẹo gương mặt đạt đến đợt cao trào lần thứ 5.

"A a a a a a...! Nóng quá...! Cứu...." Tiếng rên rỉ thảm thiết vang vọng trong căn phòng, cơ thể Từ Kỳ vẫn run lẩy bẩy, bím nhỏ phun nước nhiều chưa từng có, cuối cùng xụi lơ ngất xỉu trên giường.

Côn thịt của Ngũ Triệu Phong bị kẹp sướng không chịu được, hắn cứ như vậy mà ở bên trong, cảm thụ sự run rẩy cao trào của Từ Kỳ.

Rồi hắn chậm rãi rút ra, một lượng chất dịch trắng đục vì thiếu ngăn chặn nên lập tức chảy ra bên ngoài, một mùi hương tanh tưởi toả ra khắp căn phòng, thậm chí còn lan ra ngoài cửa.

Đám người côn đồ đầu tiên là nghẹn họng mà nhìn, sau đó liền bộc phát ra một trận tiếng hò reo như sói tru!

"Thật trâu bò nha Ngũ ca!!"

"Đcm, thật đúng là mạnh con mẹ nó mẽ! Không hổ là lừa điểu nổi danh!"

"Đậu má! Phải chơi như vậy mới đúng là nam tính! Thao phục đàn bà như vậy mới gọi là đàn ông!"

Cô gái thành phố kia cũng chà xát hai đùi mình, nũng nịu kêu, "A ~~ Ngũ ca ~~~ Ngũ ca chơi em đi ~~ Ngũ ca mau tới ôm em ~~"

Nhưng dù ả có khẩn cầu ra sao thì cũng không được đáp lại, bởi vì Ngũ Triệu Phong đang bận ôm hôn Từ Kỳ, đầu lưỡi khuấy đầu lưỡi, môi dán môi, hắn vừa hôn vừa xoa nắn vú và mông cậu, sờ soạng cơ thể ướt đẫm từ đầu đến chân.

Thật sự để ý mà nói, Ngũ Triệu Phong người này rất mâu thuẫn, một mặt thì chà đạp Từ Kỳ như một kẻ điếm, mặt khác thì nhân lúc thời điểm không ai thấy, lại không đè nén được nhu tình với cậu.

Từ Kỳ bị nam nhân thao đến ngất xỉu, cơ thể trắng nõn run nhè nhẹ, trông thảm thương như ngay cả linh hồn cũng biến mất.

Ngũ Triệu Phong mặc quần áo cho cậu, sau đó bế người lên rồi bước ra khỏi cửa.

Đám người bên ngoài đều bội phục năng lực kéo dài của Ngũ Triệu Phong, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Vốn dĩ cho rằng Ngũ ca cho thanh niên này đến đây để mọi người khi dễ, ai ngờ hai người lại trốn trong phòng như vợ chồng son, hơn nữa còn làm đến tym hưởng bắn ra bốn phía, thật sự có thể nói ân ái còn dài hơn AV.

Cô gái thành phố ghen ghét chạy tới, sờ cơ ngực Ngũ Triệu Phong. Hắn lấy tay sờ mông của ả ta, cảm thấy quá lỏng lẻo, vẫn là của Từ Kỳ tốt hơn, vì thế hắn vô tình nói: "Về trước đi, có thời gian sẽ gọi cô."

Ả tức giận đẩy Ngũ Triệu Phong một cái, đạp giày cao gót bỏ đi.

Mấy người côn đồ kính nể nam nhân không chịu được, trình độ văn hóa của bọn họ thấp, tư tưởng thẳng nam bị ung thư nghiêm trọng, chỉ cảm thấy Ngũ ca như vậy mới gọi là đàn ông.

Ngũ Triệu Phong ôm Từ Kỳ còn thoi thóp ra cửa, nói với đám người rằng hắn muốn tới nơi khác để tiếp tục 'thu thập'.

Vì thế mọi người đều bội phục nhìn theo bóng lưng rời đi của Ngũ ca, nội tâm xúc động thật lâu mới bình tĩnh lại được.

————————————————

Editor: Ca(OH)2

▽▼ Chương 5: Mặc yếm đỏ bị Ngũ ca bạo thao, cái bụng bị bắn đến gồ lên một khối nhỏ (hai người bắt đầu rung động nhau).

Hiện tại, Từ Kỳ đã thật sự trở thành 'bà xã' của Ngũ Triệu Phong, cậu không trốn ra khỏi thôn được, bởi vì ở trong thôn này, ngoại trừ xe của Lý lão nhân ra, ai cũng không được phép ra ngoài.

Mỗi ngày Từ Kỳ đều phải trải qua một cuộc sống vừa dâm loạn lại vừa đau khổ. Cậu hận người cha ngu muội vô tri của mình, cũng càng thêm hận Ngũ Triệu Phong, vì hắn là người đã huỷ hoại đi tất cả mọi thứ của cậu.

Nhưng điều thảm hại nhất chính là, cậu đã phát sinh quan hệ tình dục với hắn dù bất kể ngày hay đêm, tinh thần chịu áp lực, cơ thể bị cường bạo một cách tàn nhẫn.

Tối hôm qua, sau khi làm tình với Ngũ Triệu Phong xong, hắn tùy tiện ném cho Từ Kỳ một đồ vật.

Đó là một cái yếm màu đỏ tươi, cũng là thứ mà mọi cô gái đều có.

Nhưng Từ Kỳ là đàn ông, cậu cắn răng cầm lấy, yên lặng cúi đầu.

Ngũ Triệu Phong đốt điếu thuốc, khàn giọng nói: "Mặc vào đi."

Cơ thể Từ Kỳ run rẩy, sụt sịt mặc yếm vào, chiếc yếm màu đỏ tươi tô điểm cho làn da của cậu càng thêm trắng như tuyết. Đầu tóc ướt mồ hôi dính vào gương mặt thanh tú, da mặt bởi vì vừa trải qua một trận tình dục nên hơi phiếm hồng.

Từ Kỳ cắn môi, cậu nửa ngồi dậy, cầm hai sợi dây trên yếm cột qua vòng eo mảnh khảnh của mình.

Khi vừa ngẩng đầu lên, liền đối diện thẳng ánh mắt thú tính của nam nhân.

"Rất xinh đẹp."

Từ Kỳ khó khăn nhắm mắt lại, ngay sau đó lại bị Ngũ Triệu Phong ấn ngã xuống giường. Thân hình cường tráng nóng rực của nam nhân đè lên, làm cậu hít thở không thông.

Từ Kỳ thở gấp xin tha, "Đừng làm nữa được không...? Chỗ đó của tôi đau lắm..."

Bím nhỏ đáng thương bị lừa điểu đâm thọc bất kể ngày hay đêm, sớm đã chuyển từ phấn hồng non xanh thành đỏ tươi chín rục. Lỗ nhỏ mở rộng chảy ra chất dịch trắng đục, một dòng lại một dòng, làm thế nào cũng không hết được.

Ngũ Triệu Phong rất có hứng thú mà hôn cậu, thấp giọng nói: "Nhưng ngươi rõ ràng rất thích mà."

(Cá: Thích cl què nhà anh, thẳng nhỏ kêu đau mà thấy xót chetme 凸(`ロ')凸)

Mỗi lần làm tình, cây lừa điểu to bự kia luôn có thể thọc vào tử cung, nện cậu đến dục tiên dục tử, nện đến không biết nghỉ là gì, thậm chí còn làm bím nhỏ của cậu phun ra nước tiểu.

Từ Kỳ đau khổ khóc nức nở, "Là anh cưỡng ép tôi... Không phải tôi tự nguyện...... A ~~" Âm thanh cao vút lên một cái, bàn tay to của nam nhân bóp núm vú cách áo yếm của cậu.

Ngón tay thô ráp cứng rắn kẹp cái núm nho nhỏ, thô bạo lôi kéo, một bên thì dùng tay bóp, một bên thì cúi đầu cắn.

Hai quả núm vú thường xuyên bị nam nhân thô bạo mút hôn xoa bóp, làm cho thịt non xung quanh đầu vú đều sưng to lên, bầu vú cũng nhô lên một chút, chú rể vốn ngực phẳng nay đã biến thành cô dâu ngực nhỏ.

Từ Kỳ vừa thấy đau lại vừa thấy ngứa, cậu nhịn không được mà duỗi tay chặn lại, ai ngờ vừa mới chặn một chút thì tay đã bị khẽ 'chách' một cái, "A... Đau.... Xin anh.... Đừng mà...."

Từ Kỳ mếu máo đáng thương cầu xin cũng không có tác dụng nào, thậm chí còn làm núm vú bên phải bị làm ăn hiếp quá đáng hơn nữa!

Ngũ Triệu Phong vừa dùng sức mút núm vú của Từ Kỳ, vừa giương đôi mắt thâm thuý tràn ngập thú tính nhìn cậu, khiến Từ Kỳ bị một phen rùng mình run rẩy.

"Ư... Đau...!" Ngũ Triệu Phong thít mạnh một phát rồi nhả ra, núm vú sưng đỏ liền đàn hồi bắn trở lại, vùng ngực thấm ướt một mảng.

Ngũ Triệu Phong bắt nạt xong núm bên phải, lại mò qua chọc núm bên trái. Đến khi quậy đã đời làm hai cái vú ướt dầm dề, hắn mới vừa lòng hôn Từ Kỳ một cái, sau đó bắt đầu di chuyển dần dần xuống phía dưới.

Dưới bụng nhỏ chính là tính khí của Từ Kỳ, thật ra dương vật của cậu cũng không nhỏ, chỉ là khi so sánh với lừa điểu của Ngũ Triệu Phong thì đúng là nhìn nó như chưa phát dục.

Ngũ Triệu Phong ngậm tính khí của cậu, mút mút vài cái, Từ Kỳ liền không nhịn được mà run rẩy. Chỗ đó của cậu quá nhạy cảm, chỉ cần chạm vào một chút thì sẽ cương cứng ngay.

Chờ đến khi tính khí hoàn toàn sung huyết sưng to, hắn lại nhả ra rồi ngẩng đầu nhìn cậu. Lúc này gương mặt Từ Kỳ đã ửng hồng động tình, hai mắt ướt át ngây ngốc nhìn nam nhân.

Ngũ Triệu Phong nhìn Từ Kỳ thật sâu một đỗi, sau đó mới lần mò xuống phía dưới nữa, mục đích cuối cùng chính là cái bướm của cậu.

Bím nhỏ vừa bị sử dụng quá độ, nên lúc này đã sưng đỏ đáng thương, hai mảnh thịt môi béo mập không khép lại được. Ở giữa là một cái lỗ đỏ hồng đang hé mở, nếp uốn bên trong co bóp run rẩy theo từng đợt hô hấp của cậu.

Ngũ Triệu Phong thổi một cái lên nó, Từ Kỳ lập tức mẫn cảm run lên, lỗ bướm cũng 'ùng ục' ứa ra một dòng chất dịch trắng đục.

Từ Kỳ biết bản thân lại chảy nước, cậu xấu hổ che mặt lại.

"Đừng.... Không được nhìn...."

"Sao lại không được nhìn ? Ngươi nhìn xem, nó rất đẹp, quả thật hoàn mỹ hơn mọi cái *bào ngư mà ta đã gặp qua!"

(*Bào ngư: bộ phận sd của con gái ấy, mọi người search hình là hiểu :">)

Từ Kỳ xấu hổ đến ứa nước mắt, cậu có thể chịu đựng sự cường bạo, hay những lời vũ nhục của Ngũ Triệu Phong, nhưng thật sự không thể chịu nổi lúc hắn trêu đùa ôn nhu như thế này.

"Hức.... Không thích.... Đừng....." Từ Kỳ xấu hổ sụt sịt khép chặt chân, lại bị Ngũ Triệu Phong thô bạo tách ra.

Ngũ Triệu Phong tràn ngập tò mò nhìn cái bướm của Từ Kỳ, hắn dùng ngón tay gãi gãi thịt bím mập phì, rồi bóp một phát lên âm đế sưng đỏ của cậu.

"A ~~~ Không ~~~!"

"Không muốn sao?" Ngũ Triệu Phong cười xấu xa nắm âm đế của Từ Kỳ, ngón tay bắt chước chơi đùa như vừa nãy mới chơi núm vú.

Từ Kỳ lập tức lắc mông rên rỉ, "A ~~~ Mau buông tay ~~~ Ngứa ~~~ Ư ~~~ Buông tay ~~!"

Ngũ Triệu Phong tăng lớn sức lực hết xoa bóp đến nắm kéo, còn dùng tay vỗ 'bốp bốp bốp', làm âm hạch sưng càng lúc càng lớn, cả người Từ Kỳ cũng run rẩy càng ngày càng mạnh.

Cuối cùng, một dòng nước màu vàng phun từ lỗ niệu đạo ra ngoài!

Từ Kỳ một bên phun nước tiểu một bên a a a hét lớn, cơ thể cậu co giật kịch liệt. Hai chân trắng nõn chống xuống giường, bắp đùi banh ra, ưỡn người nâng bướm lên, vừa phun nước tiểu vừa lên đỉnh chảy nước.

Ngũ Triệu Phong bị phun vào mặt, nhưng hắn không những không mảy may để ý, mà thậm chí còn liếm nước tiểu bên khoé miệng mình.

Từ Kỳ xấu hổ muốn xỉu, nhưng loại cảm giác thẹn thùng này lại dẫn đến một cơn khoái cảm khác, làm nước dâm ứa ra càng thêm nhiều.

Ngũ Triệu Phong ngửi thấy mùi động dục của cậu, dục hỏa trong người nháy mắt 'bùm' một tiếng đạt tới maximum.

Hắn nắm cây dương vật tím đen to bự của mình, thân hình cao lớn cường tráng toàn bộ đè lên cơ thể trắng nõn mềm mại của cậu. Côn thịt mập nhắm ngay lỗ bướm đang co rút, thắt lưng nắc mạnh một cái, nguyên một cây lập tức thọc lút cả cán!

"A a a a a a ~~!!"

Thân thể còn đang trong trạng thái lên đỉnh thì bị nam nhân đột ngột địt mạnh một cái, lập tức dẫn đến cơn cao trào tiếp theo, Từ Kỳ thét chói tai ôm Ngũ Triệu Phong, run rẩy mãi không dừng được.

Ngũ Triệu Phong lợi dụng thể trọng của mình để đè chặt Từ Kỳ, bắt đầu nắc háng dùng sức thọc vào rút ra! Hắn địt vừa sâu lại vừa tàn nhẫn, cây dương vật dài một thước thọc thẳng vào tử cung Từ Kỳ.

Phụt phụt phụt! Bép bép bép! Dương vật bự rút ra rồi hung hăng địt sâu vào, lại tiếp tục rút ra, rồi tàn nhẫn địt lút cán!

Theo mỗi lần thọc vào rút ra, Từ Kỳ run rẩy càng ngày càng kịch liệt, cái bướm ướt mềm chín rục của cậu vẫn luôn phun nước. Địt một phát phun nước một lần, lại địt thêm một phát phun nước thêm một lần, quả thật trông hệt như cái suối phun hình người.

"A ~~ To quá...! Không.... Sắp hỏng rồi... A... Quá lớn...! Dương vật bự ~~~ Dương vật bự~~~ Ư ~ Ra... Tôi sắp... ra ~~~!!!"

Một tiếng rên rỉ lên đỉnh ngân dài trong không trung, Từ Kỳ ưỡn cao người, run rẩy kẹp chặt đùi, lỗ bướm 'phụt phụt' phun nước!

Ngũ Triệu Phong đột nhiên rút dương vật ra, chộp thời cơ ngay lúc Từ Kỳ đang cao trào, nắc háng tàn nhẫn đụ mạnh vào!

"A a a a ~~~ Không ~~~!!"

Ngũ Triệu Phong giã phầm phập mấy phát, lai đột ngột rút ra lần nữa, cầm cự điểu của mình nhắm ngay một cái lỗ khác, hung hăng dùng hết toàn lực thọc vào!

"Ư a a a ~~~ Đau quá ~~~!!" Lỗ hậu mềm mại cũng bị dương vật bự thô bạo xâm chiếm, hông của Từ Kỳ bị nam nhân nâng cao lên vài phần, căn cự điểu thô đen to bự dọng thật mạnh từ trên xuống phía dưới.

Động háng dập 'bốp' mạnh một cái, mông thịt liền rung lắc đàn hồi, sau đó lại tiếp tục dập phát nữa, mông thịt lại rung rung lắc lắc, trông hệt như là cái bóng cao su nằm trong nước.

Cứ liên tục lặp đi lặp lại như thế, lỗ đít của Từ Kỳ đã hoàn toàn bị khai thông, căng thành hình dạng dương vật của nam nhân.

"A ~~~ Lớn quá~~ Không ~~~ Tha cho tôi đi ~~~ A ~~~ Đừng làm nữa ~~~" Ngón tay Từ Kỳ nắm chặt bắp đùi to lớn của Ngũ Triệu Phong, móng tay bấu vào da thịt.

Thắt lưng mảnh khảnh nỗ lực nâng lên, cặp mông mập chỉa vào đại điểu đang ép xuống của nam nhân, mông thịt liên tục rung lắc.

Lỗ đít không ngừng co co rụt rụt, cái bướm trống rỗng phía trên cũng co giật rỉ nước lã chã, nhìn như đang cầu xin dương vật bự mau mau sủng hạnh.

Ngũ Triệu Phong địt càng lúc càng điên cuồng, 'bép bép bép', bạo đến mức làm lỗ đít run lẩy bẩy. Đụ đã đời mấy chục phát, cuối cùng hắn thọc mạnh vào chỗ sâu nhất ở bên trong, bắn ra dòng tinh dịch đặc sệt nóng bỏng gần như muốn xuyên thủng nội tạng!

Nhưng ngay lúc vừa mới rót đầy sữa trong lỗ hậu, cây đại điểu lại đột nhiên rút ra, sau đó nhắm ngay cái bướm rồi tàn nhẫn thọc mạnh vào!

Từ Kỳ trợn trắng mắt thét chói tai, tiếng kêu nghe thê thảm lại dâm tiện. Cơ thể vừa mới lên đỉnh lại bị đụ đến lên đỉnh lần thứ ba, tử cung phun nước kẹp chặt quy đầu to bự, co bóp mút mút hôn hôn, quả thật dâm đãng không chịu được!

Ngũ Triệu Phong bị Từ Kỳ kẹp phê đến nổi gân xanh, càng thêm lỗ mãng nện cậu, hung hăng giã 'bép bép bép' không ngừng nghỉ, tần suất nhanh kinh khủng, bạo tới mức làm Từ Kỳ cuồng loạn lắc đầu rên rỉ.

Cuối cùng, nam nhân đụ một phát vào ngay tử cung vốn tràn ngập tinh dịch, sau đó lại rót thêm một dòng sữa tươi mới mẻ nóng bỏng!

Từ Kỳ bị bắn đến chết đi sống lại, thân mình co giật như cá bị mất nước, hai đùi banh rộng, ngón tay mảnh khảnh túm chặt tấm chăn. Đôi môi đỏ bừng không ngừng rên rỉ, khóe mắt ứa ra nước mắt, gần như bị dương vật bự bắn tinh đến chết!

Ngũ Triệu Phong vừa rót từng dòng sữa tươi vào bên trong, vừa cúi đầu nhìn tư thái dâm đãng chưa bao giờ có của Từ Kỳ, trái tim 'thình thịnh' nhảy loạn lên.

Không thể không thừa nhận, hắn đã bị Từ Kỳ mê hoặc, hơn nữa càng ngày càng khó có thể tự kềm chế bản thân. Hắn rốt cuộc không thể chơi đùa với người khác, mỗi ngày hắn chỉ muốn thấy cậu, ôm cậu và làm tình với cậu.

Đầu óc Ngũ Triệu Phong tràn ngập suy nghĩ, hắn phát cuồng mà hôn Từ Kỳ, tham lam cướp lấy hô hấp của cậu. Từ Kỳ bị hôn đến thở dồn dập, gương mặt ửng đỏ, khóe mắt ướt hồng, cơ thể mềm mại đẫm mồ hôi còn ngậm cây cự điểu hùng vĩ của nam nhân.

Tử cung tràn ngập tinh dịch gắt gao kẹp chặt, theo đừng đợt hôn sâu của Ngũ Triệu Phong, nó càng kẹp càng chặt. Cuối cũng, tử cung bỗng dưng thả lỏng ra, ngay lập tức, một dòng nước tiểu màu vàng lại phun ra một lần nữa, làm ướt cả cơ bụng săn chắc của nam nhân.

Cao trào tiếp nối cao trào, Từ Kỳ gần như bị cơn cao trào không dứt này nhấn chết chìm. Cái bướm và lỗ hậu thi nhau phun nước, lỗ niệu đạo cũng bắt chước phun nước theo, cả ba lỗ cùng phun nước, nhìn đồ sộ không chịu được!

Cuối cùng, Từ Kỳ nằm xụi lơ trên giường, bụng nhỏ của cậu hơi hơi nhô lên, bên trong đầy ắp tinh dịch, lỗ bướm mở rộng phun tứ tung chất dịch màu trắng đục.

Ngũ Triệu Phong cởi trần nhìn cậu, hắn vốn định sẽ trực tiếp bỏ đi luôn, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt này thị lại có chút không nỡ.

Mục đích ban đầu của hắn là trả thù, nhưng giờ đây... không chỉ riêng dương vật mềm nhũn, mà tâm cũng mềm đến rối tinh rối mù.

Ngũ Triệu Phong quay lại nằm trên giường, ôm Từ Kỳ đã ngất đi vào trong lòng, cơ ngực rắn chắc kề sát tấm lưng cậu, dương vật chọc vào mông Từ Kỳ, tiếp tục dùng tư thế giao phối ôm cậu ngủ.

***

Sáng hôm sau, Từ Kỳ bị một loại nhiệt độ nóng hầm hập làm tỉnh dậy, cậu cảm giác mình đang bị một cái gì đó cường tráng ôm lấy. Cậu mơ màng sờ mó cánh tay của nam nhân, ý thức dần dần thanh tỉnh lại.

Từ Kỳ nhận ra Ngũ Triệu Phong đang ôm mình, cậu bỗng dưng nhắm chặt mắt lại, vùi một nửa mặt vào trong chăn, gương mặt trắng nõn thanh tú chậm rãi hiện lên một mảnh ửng hồng.

Đây là... lần đầu cậu thức dậy mà có nam nhân ở bên cạnh.

————————————————

Editor: Ca(OH)2

▽▼ Chương 6: Trả tự do cho Kỳ Kỳ nhưng không thành, hai người lại 'bạch bạch bạch', chịt từ ôn nhu đến cuồng bạo ~

Cứ như vậy mà trôi qua một tháng.

Tính tình Từ Kỳ nhu nhược, từ xưa đến nay vẫn luôn nhận nhịn chịu đựng, dù bị Ngũ Triệu Phong nhục nhã tra tấn đến mấy cũng chưa từng nghĩ tới chuyện nhảy sông tự vẫn, hay là tìm cách chạy trốn, mà chỉ biết cắn răng im lặng.

Ban đầu đám côn đồ cho rằng Ngũ Triệu Phong chỉ đơn giản là chơi đùa, khinh nhục, tra tấn Từ Kỳ thôi, nhưng dần dần thì bọn họ thấy thái độ của Ngũ Ca đối với cậu càng lúc càng kỳ quái.

Bắt nạt thì không dám ra tay quá độc ác, một lời sỉ nhục cũng không thốt ra nổi, chỉ có lâu lâu mắng một câu cho đỡ nhàm chán thôi.

Từ Kỳ vẫn đưa cơm cho Ngũ Triệu Phong như mọi ngày, ba món mặn một món canh, hai món thịt một món rau, mỗi ngày mỗi loại đồ ăn khác nhau.

Ngũ Triệu Phong ăn thích vô cùng, ngày qua ngày cứ ăn rồi lại ăn, tinh lực dư thừa thì đè Từ Kỳ ra nện chơi, địt xong cái bướm liền chuyển qua lỗ hậu, phịch đã đời hai cái lỗ rồi thì tiếp tục vọc hai cái vú nhỏ.

Từ Kỳ kẹp chân bị nam nhân chơi kịch liệt, phần thịt non bên trong đùi đỏ bừng một mảnh, vừa đau vừa ngứa không chịu nổi.

Ngũ Triệu Phong rút đại điểu ra, ôm cơ thể mềm mại đang mặc yếm đỏ vào trong lòng mình, khàn giọng nói: "Ngươi là người của ta đúng không?"

Từ Kỳ biết nam nhân muốn nghe điều gì, cậu run giọng nói: "Đúng..."

Ngũ Triệu Phong lại nói: "Thích làm tình với ta không?"

Da mặt Từ Kỳ mỏng, vừa nghe xong khóe mắt liền ứa ra một chút nước mắt, "Tôi... Tôi... thích..."

Ngũ Triệu Phong nhìn bộ dáng khuất nhục của Từ Kỳ, hắn khom lưng hôn lên gương mặt cậu, "Ngươi không tình nguyện đến vậy sao?"

Từ Kỳ mở to mắt, cậu biết bây giờ mình có nói cái gì thì cũng vô dụng, bởi vì người đàn ông thô lỗ này chắc chắn sẽ lại trừng phạt, sẽ lại chơi sưng chỗ đó của cậu lên.

"Không có..."

Ngũ Triệu Phong nhìn thấy cậu khó chịu, trong lòng hắn bỗng nhoi nhói lên, nhưng lại không biết làm gì, ngốc nghếch cưỡng ép cậu sờ lên dương vật của chính mình.

Từ Kỳ rưng rưng cầm lấy dương vật của nam nhân, đó là một cây đại điểu thô đến mức một bàn tay nắm cũng không vừa. Khi vừa chạm vào nó, Ngũ Triệu Phong cầm tay Từ Kỳ rồi bắt đầu tuốt lên tuốt xuống.

Mặt ngoài là lòng bàn tay thô ráp của nam nhân, mặt trong thì là cây côn thịt dữ tợn của hắn, hai bên cùng giáp công, khiến cả bàn tay Từ Kỳ nóng hầm hậm, miệng nhỏ rên rỉ cầu xin trong vô thức, "Hức... Không... Đừng..."

Đáp lại lời cậu là hành động xóc lọ càng nhanh hơn nữa, cứ vậy mà xóc suốt mấy chục phút, đến khi cổ tay mỏi nhừ hết cả, hắn mới gầm nhẹ một tiếng rồi phun tinh lên người cậu.

Tinh dịch trắng đục nóng bỏng phun trúng bụng nhỏ Từ Kỳ, rất nhanh liền thấm vào cái yếm đỏ tươi, cậu xấu hổ mếu máo: "Dơ rồi..." Kết quả lại bị hắn kéo áo yếm lên rồi một phen ngậm lấy núm vú mềm mại.

Hai người ru rú trong phòng chịch xoạc các kiểu hết nửa ngày, rồi mới chịu mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài.

Từ Kỳ mặc quần áo xong liền trở về bộ dáng sinh viên điềm tĩnh đầy sức sống như xưa, cậu khập khễnh bước đi, bỗng nhiên bị Ngũ Triệu Phong giữ lại.

Hắn nói: "Đến thành phố cùng ta đi."

Từ Kỳ đã lâu rồi không ra thôn, cậu vừa nghe liền ngẩn người, sau đó lập tức sáng bừng hai mắt.

Nam nhân nhìn bộ dáng của cậu, cũng không nói gì, chỉ im lặng thuê một chiếc xe.

Chiếc xe nổ máy ầm ầm, chậm rãi lăn bánh ra khỏi thôn Long Mã.

Ngũ Triệu Phong làm việc ở tổng bộ trong thành phố, tuy nói là tổng bộ, nhưng nó chỉ là một bang hội nhỏ mà thôi. Công việc là cho vay rồi đi đòi nợ, cũng có chút giống với xã hội đen, nhưng nếu so với mấy hắc bang to lớn trong thành phố thì còn kém xa lắm.

Ngũ Triệu Phong không được học hành tử tế, ngoại trừ cơ thể bắp thịt ra, chỉ là một kẻ đàn ông cao lớn thô lỗ. Còn Từ Kỳ thì lại là một thầy giáo, đầu óc thông minh, bộ dáng đẹp mắt, số người theo đuổi chắc chắn nhiều không đếm xuể.

Ngũ Triệu Phong suy nghĩ như vậy, ánh mắt càng thêm thâm trầm.

Từ Kỳ không biết nam nhân đang nghĩ gì, cậu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, bím nhỏ bị chiếc xe xóc nảy nên có chút đau xót, khiến cậu không ngừng xê dịch cái mông.

Ngũ Triệu Phong nhận ra cậu không thoải mái, hắn nói: "Lại đây."

Từ Kỳ sửng sốt chốc lát, nam nhân không kiên nhẫn, trực tiếp kéo cậu ôm vào lòng mình.

Từ Kỳ bị Ngũ Triệu Phong ôm trọn, tấm lưng gầy yếu dán vào lồng ngực ấm áp rắn chắc, khiến thân mình cậu ấm hẳn lên, trong lòng bỗng cảm thấy có chút xấu hổ.

Một đỗi sau, Từ Kỳ đột nhiên cảm giác có một cái cây cứng cứng chọc vào mông của mình, cậu dịch mông về phía trước, lại bị Ngũ Triệu Phong túm lại kéo về. Từ Kỳ mất thăng bằng a~ một tiếng ngã ngồi xuống, kẽ mông vừa lúc kẹp lấy dương vật bự.

Cậu xấu hổ quay đầu nhìn nam nhân, hắn liền giả bộ rằng mình không biết gì cả, lười biếng dựa người nói chuyện phiếm với tài xế lái xe.

Từ Kỳ cảm nhận cây dương vật chọc vào mông mình càng lúc càng phình bự, cậu đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: "Này... anh... anh để tôi xuống dưới đi..."

Ngũ Triệu Phong thả tay ra, Từ Kỳ lập tức đứng dậy. Đúng lúc này, chiếc xe đang đi bỗng xóc nảy mạnh một cái, cậu lại bị mất thăng bằng, trực tiếp té ngã về một phía.

Từ trên xe mà ngã xuống, nếu không chết thì chắc chắn cũng bị tàn phế.

Ngũ Triệu Phong hốt hoảng, vội vàng đứng lên, duỗi tay giữ chặt cậu rồi kéo về, sinh viên nhu nhược lập tức lại ngã vào trong lòng hắn.

Từ Kỳ sợ tới mức mặt mày tái nhợt, đôi mắt cũng rưng rưng nước, Ngũ Triệu Phong lo đến tức giận, mắng một câu: "Đồ đàn bà!" Miệng thì nói vậy, nhưng cơ thể lại không nhịn được mà ôm chặt cậu.

Xe vẫn tiếp tục chạy, nam nhân suốt một đường ôm cậu, dù có vào trạm xăng dầu, hắn cũng ôm chặt không buông tay. Từ Kỳ xấu hổ đỏ ửng mặt, nhưng cậu không dám giãy giụa, sợ rằng nếu giãy giụa thì sẽ làm cả mình lẫn nam nhân đều ngã xuống xe.

Khi đã đến thành phố, hai người xuống xe. Ngũ Triệu Phong đưa cho tài xế hai gói thuốc lá, nói: "Cảm ơn chú."

Tài xế nhìn nam nhân, rồi lại nhìn Từ Kỳ đang cúi đầu đứng đằng sau hắn, vẻ mặt ông có chút cổ quái.

Đồng tính luyến ái vốn dĩ là một chuyện kỳ lạ ở mọi nơi, huống chi là còn trong một cái thôn có tư tưởng phong kiến như thôn Long Mã này.

Nhưng Ngũ Triệu Phong là một cô nhi, hơn nữa còn là một tên đại ca côn đồ, cho nên ông cũng không dám nói gì, chỉ gật đầu một cái, "Buổi chiều khoảng năm giờ tôi sẽ đến đón hai người."

Ngũ Triệu Phong nói: "Được." Sau đó xoay người đi về phía trước.

Từ Kỳ sửng sốt, vội vàng đuổi theo.

Thật ra thì, Từ Kỳ còn quen thuộc thành phố này hơn cả Ngũ Triệu Phong, bởi vì cậu đã làm việc ở nơi này nhiều năm rồi, nhưng mà... không biết bây giờ trường học đã đuổi việc cậu chưa nữa...

Từ Kỳ bị Ngũ Triệu Phong cưỡng bức thân thể, điện thoại cũng bị lão Từ tịch thu, cậu hệt như một người phụ nữ bị lừa bán mãi mãi không chạy thoát nổi.

Nhưng cuối cùng, hôm nay cậu cũng đã ra được khỏi thôn, cậu lại được thấy thành phố mình từng ở, và thậm chí cậu còn có thể tố cáo Ngũ Triệu Phong tội can cưỡng hiếp.

Từ Kỳ lề mề đi theo sau nam nhân, trong đầu tưởng tượng đủ mọi tình tiết sẽ xảy ra với người trước mắt: Ngũ Triệu Phong sẽ bị cảnh sát bắt lại, sau đó nam nhân sẽ tức giận nhìn về phía cậu rồi nói: "Cả đời này ngươi đều là người của lão tử!!" Còn cậu thì sẽ nơm nớp lo sợ nhìn hắn bị cảnh sát dẫn đi.

Hoặc là, cậu sẽ lén chạy trốn, nhìn gương mặt tức muốn hộc máu của Ngũ Triệu Phong, tưởng tượng ra cảnh bản thân sẽ bị hắn bắt lại rồi xảy ra đủ loại trừng phạt.

Người đọc sách là như vậy đấy, trí tưởng tượng vô cùng phong phú. Khi Ngũ Triệu Phong đi đến tiệm bán bánh ngọt, Từ Kỳ đã tự ngẫm ra cảnh tượng bản thân chạy trốn ra nước ngoài.

Nam nhân dừng trước cửa tiệm, Từ Kỳ không chú ý, 'a' một tiếng đập trúng người hắn.

Ngũ Triệu Phong quay đầu lại hỏi, "Có đói bụng không ?"

Lúc này Từ Kỳ mới lấy lại tinh thần, cậu có chút hốt hoảng nói: "Hả ? À, Không, không có đói..."

Ngũ Triệu Phong đi thẳng vào trong, một đỗi sau mới phát hiện Từ Kỳ còn đứng ở bên ngoài.

Cậu khoác lên mình một chiếc áo sơ mi màu trắng giản dị, quần áo rộng thùng thình che khuất thân hình mảnh khảnh. Cần cổ trắng nõn tinh tế, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mềm vừa xinh đẹp.

Từ Kỳ đang thất thần thì phát hiện nam nhân đi ra ngoài, cơ thể cậu run lên, bất an cúi đầu.

Ánh mắt Ngũ Triệu Phong tối lại, im lặng không lên tiếng. Hai người đi đến một tòa nhà cũ nát, nam nhân bỏ Từ Kỳ lại, một mình đi vào trong.

Từ Kỳ muốn chạy trốn, nhưng đi được hai bước thì lại lo lắng nam nhân sẽ phát hiện, sau đó sẽ giết chết cậu.

Nhưng nếu không đi thì sẽ không còn cơ hội nữa...

Ước mơ của cậu là trở thành thầy giáo, chứ không phải là làm một kẻ loạn luân.

"Ugh... Tôi phải làm sao đây..." Từ Kỳ rối loạn đến đỏ cả vành mắt. Cơ thể muốn bỏ chạy, nhưng tính tình yếu đuối tận sâu trong đáy lòng lại cưỡng ép cậu ở lại.

Cứ như vậy mà trôi qua một giờ, ngay cả nửa bước Từ Kỳ cũng chưa lết nổi.

Rồi hai giờ lại qua đi, cuối cùng cậu lấy hết can đảm, điên cuồng bỏ chạy về phía trước, trong thâm tâm nơm nớp lo sợ không yên.

Khi Từ Kỳ vừa rời đi, Ngũ Triệu Phong trầm mặc đi xuống lầu. Tất cả đúng như hắn đã dự liệu, Từ Kỳ sẽ bỏ đi, và hắn sẽ một thân một mình trở về thôn.

Hắn là một tên tội phạm cưỡng hiếp ngu ngốc, chỉ có thể dựa vào bạo lực để đe dọa uy hiếp cậu. Hắn không biết yêu, cũng không hiểu nó, cái gì gọi là tình yêu ?

Từ nhỏ hắn đã không có cha mẹ, cũng chưa từng được cảm nhận một loại tình thương nào. Hắn cô độc trải qua 25 năm cuộc đời, cho đến khi gặp Từ Kỳ.

Cha thiếu nợ thì con trả, thiên kinh địa nghĩa.

Lão Từ trước đây đã khinh nhục mẹ của hắn, hại hắn nhà tan cửa nát, bây giờ, Ngũ Triệu Phong hắn sẽ mang những đau khổ và khuất nhục đó trả lại cho con của lão gấp mười lần!

Nhưng kết quả thì sao...?

Hắn lại người trầm luân đầu tiên...

Ngũ Triệu Phong cười khổ một tiếng, trầm mặc đốt một điếu thuốc. Tay cầm bật lửa của hắn run nhè nhẹ, hắn ổn định tâm tình của mình một chút, rồi mới đưa điếu thuốc lên miệng, rít sâu một hơi.

Khói mù lượn lờ che mờ mặt hắn, rất nhanh liền tan vào không khí. Bỗng nhiên, hắn thấy một bóng người.

Người nọ mặc áo sơ mi trắng, chậm rãi tới gần, mang theo một chút sợ hãi bối rối.

Ngũ Triệu Phong lấy điếu thuốc ra, đầu ngón tay bóp tàn thuốc, bị nóng đến phỏng cũng không mảy may cảm nhận được.

Gương mặt trắng nõn của Từ Kỳ lộ vẻ bất an, cậu gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi... Tôi đi tìm nhà vệ sinh..."

Ngay lập tức, cậu bị nam nhân kéo mạnh vào trong lòng, hơi thở quen thuộc nhanh chóng tràn ngập chóp mũi. Từ Kỳ nhắm mắt lại, trong lòng mắng bản thân là một kẻ nhát gan bất lực, nhưng sâu trong thâm tậm lại nhịn không được mà muốn rơi nước mắt.

Thật sự xong rồi...

Người đàn ông này cưỡng hiếp cậu, nhục nhã cậu, hại cuộc đời cậu lộn xộn hết cả lên, nhưng giờ đây, trong lòng cậu lại không nỡ rời đi.

Ngũ Triệu Phong ôm cậu càng lúc càng chặt, Từ Kỳ cũng không nhúc nhích. Một hồi lâu sau, nam nhân khàn giọng nói: "Sao em lại trở về ?"

Vành mắt Từ Kỳ đỏ lên, cắn môi không nói lời nào.

Ngũ Triệu Phong nghĩ đến lão Từ, thanh âm hắn hơi trầm xuống, "Vì cha của em ?"

Từ Kỳ không dám hạ tiện nói bản thân không nỡ rời đi, vì vậy cậu gật gật đầu.

Lúc này, Ngũ Triệu Phong đang tràn ngập nhu tình liền lên cơn bùng nổ, "Xem ra em đúng là một người con hiếu thảo nhỉ!"

Từ Kỳ co rúm lại một chút, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh đã rưng rưng nước.

Ngũ Triệu Phong nghĩ thầm: người này sợ hắn, hận hắn như vậy, nếu không phải vì ông chó lão Từ kia thì chắc sẽ không quay lại đúng không ?

Nam nhân lập tức cười lạnh, "Tôi đã cho em một cơ hội."

Từ Kỳ hơi ngẩn ra.

"Nhưng chính em đã chọn không đi." Thanh âm trầm thấp nguy hiểm.

Từ Kỳ bỗng thấy kinh hoảng, ngay sau đó, cậu đã bị nam nhân khiêng lên như một cái bao cát.

"Nếu đã không đi, thì tiếp tục làm người của lão tử... cho đến khi em mang thai mới thôi!"

"A... Không...!"

Trong tòa nhà cũ nát này có một căn phòng bỏ hoang nhiều năm, Từ Kỳ ôm thân mình như nai con bị cường bạo, mắt hạnh xinh đẹp ngập nước, "Không... Đừng..."

Từ Kỳ bị làm hơn trăm lần, lúc nào cũng nói không với đừng, Ngũ Triệu Phong nghe riết cũng quen, hắn cởi quần móc đại điểu ra.

Từ Kỳ cũng bị cây dương vật này phịch hơn trăm lần, sớm đã quen với kích thước thô dài, nhiệt độ nóng bỏng, và độ ma sát sung sướng mà nó đem lại. Cậu đỏ mặt cúi đầu, mềm giọng nói: "Hôm nay... Hôm nay không làm được không... Tôi không muốn..."

Ngũ Triệu Phong gằn từng chữ, "Không.được."

Trong lòng Từ Kỳ chợt lạnh, cậu nức nở cởi quần áo ra.

Ngũ Triệu Phong giúp cậu cởi đồ, động tác của hắn rất sắc tình, cũng rất thô bạo. Mỗi lần cởi một chiếc áo hay một cái quần xuống, cậu cảm giác như mình đang bị lột từng tầng da ra vậy. Khi đã trần như nhộng, nam nhân bắt đầu xoa bóp vú cậu.

Từ Kỳ từ ngực phẳng biến thành ngực nhỏ, đều nhờ ơn người đàn ông côn đồ này "ban tặng".

Bây giờ cậu thật giống như một cô gái, có ngực cũng có bím, chỉ thiếu điều sinh con cho nam nhân nữa mà thôi.

Ngũ Triệu Phong vừa chơi đùa hai bầu vú, vừa hôn ngấu nghiến bờ môi cậu. Nhân lúc hai người tách ra, hắn khàn giọng nói: "Banh chân ra."

Từ Kỳ xấu hổ tách chân ra, một chân lập tức bị nam nhân kéo đặt lên trên bàn, chân còn lại thì run run đứng thẳng.

Cái bướm của cậu sưng múp đỏ bừng, khi tách ra còn thấy được một dòng dịch nhầy chảy ra. Từ Kỳ xấu hổ banh bướm ra để nam nhìn rõ nó.

"Muốn ăn thịt heo bự không ?"

Bím nhỏ của Từ Kỳ rất có linh tính, vừa nghe đã mấp máy hé mở, hệt như một con bướm thật đang đáp lại.

Ngũ Triệu Phong tựa như đang nói chuyện với bím nhỏ, "Thích tôi không ?"

Cái bướm Từ Kỳ run lên, lỗ nhỏ hé mở, 'ùng ục' chảy ra một dòng nước nhớp nháp, rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng 'tách'.

Ngũ Triệu Phong không nhịn được mà phì cười, hắn nâng chân cậu lên, chỉa cây dương vật bự vào lỗ bướm. Quy đầu to béo tiếp xúc thân mật với lỗ nhỏ, tựa như tình nhân tóc chạm tóc, tai chạm tai.

Quy đầu tiên sinh hung bạo mài mài cái bướm, bím nhỏ liền nha nha tách ra, hai mảnh thịt sưng múp kẹp lấy dương vật bự, như đang hôn môi với quy đầu béo.

"Ưm... Ngứa quá ~" Từ Kỳ xấu hổ, vô thức lắc eo rên rỉ.

Ngũ Triệu Phong động háng, quy đầu béo đột ngột địt 'phụt' vào lỗ bướm ướt dầm dề, cảm giác hệt như đang lạc vào suối nước nóng, vừa ấm lại vừa ướt, tường thịt dính nhớp kẹp chặt. Tuy đã nỗ lực kẹp chặt như vậy, nhưng vẫn ra vào cực kỳ dễ dàng, mới vừa thọc vào đã nuốt được hết nửa cây.

Lừa điểu nhẹ nhàng rút ra, lại xoay lắc địt vào bên trong, nhìn vô hệt như một khối đất đang bị trâu cày. Nam nhân là trâu, còn cậu là đất, dương vật bự nện bướm như trâu đực cày ruộng.

Ngũ Triệu Phong một bên nắc háng đụ Từ Kỳ, một bên vuốt ve khắp cơ thể cậu.

Giờ phút này, nam nhân ôn nhu đến lạ lùng, không còn thô bạo như trước kia nữa. Tuy là vậy, nhưng lực đạo vẫn còn rất mạnh, Từ Kỳ lay động lên xuống, gương mặt cậu ửng đỏ, cơ thể bị chơi đến lắc lư lắc lư.

"Ưm... A... Bự quá..."

Ngũ Triệu Phong nhìn cậu, Từ Kỳ bị nhìn xấu hổ đến im miệng.

Nam nhân không ngừng chuyển động thắt lưng, cơ ngực cường tráng đong đưa trước mặt Từ Kỳ. Cậu mê muội nhìn nó, trong cổ họng tràn ra từng đợt rên rỉ không ngăn lại được, "A... Ưm... A... Chỗ đó... Đừng làm chỗ đó...."

Ngũ Triệu Phong không trực tiếp thọc vào tử cung như trước kia nữa, mà hắn chỉ ma sát cổ tử cung như đang trêu đùa gái nhà lành, cứ chọc mở rồi rút ra, rồi lại chọc mở.

Từ Kỳ thở dốc nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm giác có một bóng người tới gần, hơi thở của người đó ập vào mặt cậu.

Ngũ Triệu Phong không hôn cậu, mà hắn chỉ dùng đôi môi chạm hờ khắp gương mặt cậu. Đến khi gương mặt Từ Kỳ nhuộm một mảnh đỏ bừng, hắn mới cắn một cái lên chóp mũi cậu.

"Ưm... Đừng...." Loại hành động thân mật quái dị này khiến Từ Kỳ cảm thấy xấu hổ, cậu mở mắt ra, vừa lúc nhìn thẳng vào ánh mắt của nam nhân.

Đôi mắt của Ngũ Triệu Phong đen nhánh sáng ngời, đồng tử phản chiếu hình ảnh của Từ Kỳ. Cậu ngây ngốc nhìn hắn, đột nhiên bướm nhỏ đau xót lên, quy đầu to béo rốt cuộc đã thọc vào tử cung!

"A.. Đau quá..." Tử cung bị quy đầu bự thọc vào rút ra, tựa như có hai cái lỗ, nhưng đều bị xỏ xuyên thô bạo bởi cùng một cây đại điểu.

Ngũ Triệu Phong ôm eo cậu, bắt đầu tăng nhanh tốc độ địt vào rút ra, 'phụt phụt phụt', 'nhóp nhép nhóp nhép', tiếng nước dính nhớp vang vọng khắp căn phòng bỏ hoang!

Mông thịt và phần hông va chạm tạo ra thanh âm 'bạch bạch bạch', hai quả trứng chym dọng mạnh vào cái bướm, làm hai mép thịt múp điên cuồng mấp ma mấp máy.

"A a a a ~ Không... Chậm lại một chút... Triệu Phong... Triệu Phong... chậm lại một chút..."

Ngũ Triệu Phong nghe cậu gọi tên mình, cơ bắp cả người bỗng căng chặt, lập tức tàn nhẫn nắc háng giã phầm phập như một con hùng thú lên cơn động dục!

Từ Kỳ dần dần không còn khống chể nổi cơ thể mình nữa, cặp đùi thon dài của cậu lúc la lúc lắc, một cái chân khác thì bị nam nhân nâng lên, như muốn địt cậu càng thêm sâu hơn nữa!

Cái bướm của Từ Kỳ bị kéo căng thành một cái động tròn lớn, cây dương vật bự điên cuồng ra vào lỗ nhỏ, phát ra âm thanh 'phụt phụt phụt'. Tần suất nhanh kinh khủng, đến mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, trông hệt như một cái máy khoan bật công suất lớn.

Thịt non trong bướm bị địt đến lật ra, bọt biển tích tụ xung quanh ngày một nhiều lên.

"A... Không...! Không muốn...! Triệu Phong ~~! Triệu Phong ~~! Từ Kỳ càng lúc càng thích gọi tên hắn, cậu a a a thét chói tai, cơ thể xoay lắc một cách mất khống chế.

Ngũ Triệu Phong càng địt càng mạnh mẽ, bắp thịt to lớn điên cuồng địt 'bép bép bép', hận không thể thọc xuyên luôn tử cung của cậu. Trong lòng hắn đè nén tức giận, toàn thân phun trào dục vọng, hắn gọi tên Từ Kỳ, thô bạo mắng cậu là đĩ bướm nhỏ.

Từ Kỳ nghe nam nhân mắng mình, cậu xấu hổ khóc lóc lắc đầu, miệng nhỏ càng thêm rên rỉ, "Triệu Phong... Triệu Phong..."

Cậu thừa nhận mình rất tiện, bị nam nhân phá hỏng nhân duyên, phá luôn cả thân thể, nhưng cậu lại giống như một kẻ nghiện ma túy mà mê luyến người này.

Mỗi lần làm tình, cậu đều bị hắn chơi xém hỏng, nhưng cao trào nối tiếp cao trào lại khiến cậu sướng đến không còn là chính mình!

Thậm chí cậu đã bắt đầu động tâm, còn vì nam nhân tức giận mà đau thương, vì hắn lạnh lùng mà khổ sở, buổi tối ngày nào cũng mơ thấy hắn, mơ bản thân mình cưới hắn, trở thành vợ của hắn.

Từ Kỳ thật sự muốn điên rồi, cậu khóc lóc giãy giụa.

Ngũ Triệu Phong tên đã lên dây, hắn ấn eo cậu rồi điên cuồng nắc háng, bạo đến mức làm Từ Kỳ thở hổn hển. Sau đó nam nhân bỗng ôm cậu lên, dùng tư thế ôm con xi tiểu tiếp tục địt cậu.

Hai chân Từ Kỳ rung rung lắc lắc, đôi mắt đẫm nước mông lung, Ngũ Triệu Phong hôn lên bờ môi cậu.

Từ Kỳ lập tức hôn đáp lại hắn, cảm thụ lực đạo như muốn chơi hỏng bím nhỏ, lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, cậu sướng đến mức muốn ngất đi.

Ngũ Triệu Phong cảm nhận cái bướm cậu siết chặt lại, liền ra sức dọng mạnh hơn nữa, điên cuồng địt mấy trăm phát, cuối cùng phun một dòng sữa tươi vào trong tử cung cậu.

Từ Kỳ bị bắn đến co rút, dương vật và cái bướm phun nước cùng một lúc. Cậu phóng đãng thét chói tai, cánh tay ôm chặt cổ nam nhân, gương mặt ửng đỏ ướt đẫm nước mắt.

Hai người đều vô cùng quen thuộc cơ thể của đối phương, sau khi đạt cao trào cùng nhau, liền thân mật ôm ấp hôn hít. Từ Kỳ bị hôn đến nhũn người, đại điểu trong cơ thể vẫn còn đang phun sữa, chờ đến khi bụng của cậu gồ lên, nam nhân mới chịu buông ra.

Ngũ Triệu Phong ngồi xuống, banh bướm cậu ra nhìn nước chảy.

Từ Kỳ xấu hổ ửng đỏ cả người, nam nhân vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt. Đến khi tinh dịch đã chảy gần hết, hắn lại cầm dương vật địt vào.

Từ Kỳ thật sự bị nam nhân nện chết, miệng nhỏ không ngừng nói: "Không... Không muốn..." Nhưng cái bướm phía dưới lại hưng phấn phun ra nuốt vào.

Ngũ Triệu Phong chịch suốt hai giờ liền, thân thể Từ Kỳ đã mềm nhũn, ngất đi tỉnh lại không biết bao lần, hắn ôm cậu rồi nói: "Em thích tôi không ?"

Cả người Từ Kỳ run lên, hai mắt đẫm lệ hơi mở to ra, nhưng sau đó thì người thanh niên này lại hôn mê một lần nữa.

Ngũ Triệu Phong thở dài, hắn mặc quần áo cho Từ Kỳ, hôn một cái lên mặt cậu rồi ôm cậu rời đi.

Ngay khi hai người vừa đi, có hai người đàn ông bước ra từ phía sau cánh cửa.

Trong đó, một người thì đeo kính gọng vàng, khuôn mặt trắng nõn mang theo hơi thở bỉ ổi do miệt mài quá độ; người còn lại thì là một tên đàn ông cao lớn, cường tráng hơn Ngũ Triệu Phong, gương mặt vô biểu tình.

Tên bốn mắt bên cạnh y tà khí nói: "Đây là tình nhân của Ngũ Triệu Phong ?"

Nam nhân cao lớn nặng nề ừ một tiếng, bốn mắt liếc qua nhìn y, ánh mắt lộ ra ác ý, "Mày nói xem, nếu như chúng ta cho người luân phiên cậu ta, liệu thằng Ngũ Triệu Phong đó sẽ phản ứng thế nào đây ?"

Nam nhân cao lớn nói: "Mày muốn tự mình ra tay ?"

Tên bốn mắt híp mắt hồi tượng lại mị thái vừa rồi của Từ Kỳ, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười dâm đãng, "Hửm~ Có lẽ ?"

Nam nhân cao lớn lại nói: "Hắn sẽ giết mày."

Bốn mắt nói: "Yên tâm, hắn chỉ nghĩ là do lão đại làm thôi."

"Thủ đoạn hèn hạ."

"Sao, xem thường tao à ?"

"Không."

"Ha ha, có cho thì mày cũng không dám ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro