Tập Tục Cưới Hỏi - Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ca(OH)2

▽▼ Chương 7: Sự thật đau lòng, mỗi người mỗi ngã.

Từ lúc trở về thôn cho đến nay, không khí giữa Từ Kỳ và Ngũ Triệu Phong đã thay đổi đáng kể. Trước kia hắn luôn nổi giận bất chợt, nhưng hiện giờ thì không còn như vậy nữa.

Ngũ Triệu Phong đối xử với Từ Kỳ ôn nhu hơn rất nhiều, nhưng loại ôn nhu này làm cậu hoang mang không biết phải làm sao, cậu nên hận hắn, hay là tha thứ đây...?

Hiện tại, Ngũ Triệu Phong đang ôm Từ Kỳ ăn cơm, dạo này hai người dính nhau cực kỳ. Đám anh em của nam nhân cũng cảm thấy rất khó xử, bọn họ cứ tưởng Từ Kỳ chỉ là món đồ chơi tiêu khiển, nhưng hình như bây giờ đã thành đại tẩu rồi ?!

Từ Kỳ được nam nhân ôm lấy, cậu cẩn thận gỡ xương cá ra rồi để phần thịt lại vào bát của hắn. Ngũ Triệu Phong ngẩng đầu nhìn cậu, mặt Từ Kỳ đỏ lên, hắn lại cười nhẹ một cái, sau đó cúi đầu ăn, "Ngon lắm."

Mặt Từ Kỳ còn đỏ hơn nữa, cậu tiếp tục gỡ xương cá cho hắn.

Sau khi hai người ăn cơm xong, cậu lại giúp nam nhân mặc quần áo. Bây giờ Từ Kỳ đã hoàn toàn như một người phụ nữ có chồng, nhưng cậu vẫn rất vui vẻ, còn thường xuyên vá đồ lại giùm hắn.

Tuy rằng việc may vá của Từ Kỳ rất tệ, nhưng Ngũ Triệu Phong lại cười hạnh phúc vô cùng, còn mặc vào cho cậu xem, sau đó thì nói cậu cởi quần áo ra để bản thân "khen thưởng" cậu.

Từ Kỳ liền ngoan ngoãn nằm lên giường, để dương vật thô to đen bự của hắn liếm cái bướm của mình, làm cho hai cái lỗ nhỏ chảy nước ròng ròng.

Cho đến khi hai người chịt xong thì trời đã sập tối, Từ Kỳ bước đi loạng choạng về nhà, bỗng nhiên đụng trúng một chiếc xe ở trên đường, đó là một chiếc SUV mới có trong thành phố. Từ Kỳ ngẩn người, đột nhiên cậu thấy cửa xe mở ra, tiếp theo là một khuôn mặt tuấn tú nguy hiểm ló ra ngoài.

"Này, muốn đi nhờ xe à ?"

Từ Kỳ mờ mịt lắc đầu, nhà cậu ở trong thôn, đi 10 phút đã đến rồi, sao lại đi nhờ xe chứ.

Người đàn ông kia cười lớn, "Tôi sẽ đưa cậu đến một chỗ vui lắm."

Từ Kỳ cảm thấy có điềm xấu, cậu cuống quýt lùi về sau vài bước, bỗng nhiên bị một tên đàn ông cao lớn khác nắm lấy bả vai.

Gã túm cậu vào xe như túm một con gà, lúc này Từ Kỳ mới phát hiện trên xe còn 5-6 người khác nữa, mỗi người đều nhìn cậu với ánh mắt dâm tà đáng khinh không chịu được. Từ Kỳ sợ tới mức tái mét mặt mày, liên tục gọi tên Ngũ Triệu Phong.

Nhưng căn bản là không có tác dụng gì, chiếc xe rất nhanh đã lăn bánh chạy đi, chỉ để lại trên mặt đất một vết phanh xe và một túi kim chỉ.

Từ Kỳ đã trải qua chuyện gì trên chiếc xe đó ? Không có ai biết cả.

Cậu mất tích ba ngày liền, Ngũ Triệu Phong cũng phát điên trong suốt ba ngày đó. Tuy rằng hắn chỉ là một tên côn đồ, nhưng lòng dạ hắn thâm sâu, cho nên dù hắn có hận lão Từ đến mấy cũng không mảy may biểu hiện ra bên ngoài.

Nhưng lúc này đây, Ngũ Triệu Phong thật sự không chịu nổi, hắn lục soát khắp thành phố như một kẻ điên rồi, thậm chí còn quỳ gối trước lão đại của mình, cầu xin gã có thể cho người tìm Từ Kỳ.

Lão đại đánh giá rất cao thủ hạ này, cũng nguyện ý giúp Ngũ Triệu Phong, nhưng gã lại thấy hắn vì một ả đàn bà mà lâm vào tình trạng này, sau này rất khó làm nên đại sự. Nhưng sau này khi tìm thấy Từ Kỳ, lão đại lại đớ người, rồi gã cảm thấy đồng tính luyến ái thật đáng sợ!

Sáu ngày lại qua đi, rốt cuộc cũng có tin tức về Từ Kỳ, cậu bị nhốt ở trong một cái nhà để xe. Khi Ngũ Triệu Phong đến, hắn thấy cậu yên lặng ngồi trên mặt đất, cả người bao phủ một tầng bóng tối tuyệt vọng.

Trái tim Ngũ Triệu Phong như muốn nứt toác ra, hắn đỏ bừng mắt tiến lên, ôm lấy Từ Kỳ, "Em có sao không ?"

Từ Kỳ chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt như không còn chút máu nào, "Tôi ổn..."

Ngũ Triệu Phong không muốn hỏi tiếp nữa, hắn biết Lăng thiếu là loại người gì, thứ gã mê nhất là cưỡng hiếp vợ của người khác. Trước đây, vợ của lão đại cũng bị Lăng thiếu dụ dỗ, khiến cô không chỉ thất thân mà còn bị nhiều người hãm hiếp, cuối cùng phát điên rồi nhảy sông tự vẫn.

Nghĩ đến điều này, hai mắt Ngũ Triệu Phong gần như muốn xuất huyết, hắn cắn răng định bế Từ Kỳ lên, nhưng vừa đụng vào người thì lại bị cậu đẩy ra.

Trong mắt cậu không còn linh động trong sáng như trước nữa, giờ đây nó giống như con rối gỗ vô hồn, "Đừng chạm vào tôi..."

Ngũ Triệu Phong cho rằng cậu bị luân phiên, trong lòng hắn đau đớn vô cùng, cánh tay gắt gao ôm chặt cậu, phát cuồng hôn lấy Từ Kỳ, "Không sao đâu, đã ổn rồi... Anh không để ý đâu... Không sao đâu..."

Từ Kỳ đờ đẫn được nam nhân ôm vào lòng, cậu nhìn hắn, cuối cùng không kìm nổi mà gào khóc nức nở.

"Aaaaa...."

Ngũ Triệu Phong cho rằng Từ Kỳ không chịu nổi nhục nhã, hắn càng thêm dùng sức ôm chặt cậu, "Là lỗi của anh, lỗi của anh hết, là anh không bảo vệ được em... Đừng khóc nữa Kỳ Kỳ, đừng khóc..."

Từ Kỳ đột nhiên cắt giọng hắn, "Anh hận tôi đúng không ?"

Ngũ Triệu Phong cứng người lại.

"Là cha của tôi hại chết mẹ của anh, đúng không...?"

Tất cả, cậu đã biết hết mọi chuyện rồi, là cha của cậu đã gián tiếp hại chết mẹ của Ngũ Triệu Phong, làm hắn trở thành một cô nhi không cha không mẹ.

Ngũ Triệu Phong vì mục đích báo thù nên mới tiếp cận cậu, nam nhân cũng từng nói với người khác một câu: "Chờ đến khi nó mang thai rồi, tao sẽ quăng nó, để con của nó cũng hiểu được nỗi thống khổ của một kẻ làm cô nhi!"

Những chuyện này đều là do Lăng thiếu nói cho cậu biết, sở thích của gã là đánh sập ý chí, nhìn gương mặt đau khổ của họ trước khi cho người hãm hiếp, người ta càng đau khổ thì gã càng khoái.

Nhưng Từ Kỳ thì không nghĩ như vậy, cậu chỉ hiểu rõ được lý do vì sao lại Ngũ Triệu Phong lại khinh nhục và tra tấn cậu đến thế, mỗi một sự việc được tháo gỡ, tâm cũng theo đó mà dần nguội lạnh.

Mà sau đó đã xảy ra một chút chuyện, cậu được cứu, còn Lăng thiếu thì bị trừng phạt, nhưng tất cả những điều này cũng không thể bù đắp được sự thật đau lòng.

Trong lòng Từ Kỳ vô cùng bi thương, cha cậu đã vũ nhục mẹ của Ngũ Triệu Phong, hại Ngũ Triệu Phong trở thành một cô nhi, làm hắn khổ sở nhiều năm trời, còn khiến hắn ngay từ nhỏ đã là một đứa tạp chủng trong miệng mọi người trong thôn.

Cậu nên đối mặt với hắn như thế nào đây...

Ngũ Triệu Phong trầm mặc không nói, Từ Kỳ đỏ mắt nhìn hắn, chua xót nói: "Chúng ta kết thúc đi..."

Thân hình Ngũ Triệu Phong chấn động, "Em nói cái gì ?"

Từ Kỳ chậm rãi đẩy hắn ra, giọng nói mang theo âm khóc vang lên, "Để tôi tự do đi... Ngũ Triệu Phong... Tôi không cách nào đối mặt với anh được nữa... Xin anh..."

Ngũ Triệu Phong ngây ngẩn nhìn cậu, đột nhiên hắn nở nụ cười như sắp chợt khóc, "Ta đã sớm muốn thả ngươi đi, nhưng chính ngươi đã hạ tiện ở lại! Được... ta sẽ trả tự do cho ngươi, ta quả thật rất hận ngươi, là cha của ngươi đã hại chết mẹ của ta. Con mẹ nó năm ta biết được sự thật là khi 18 tuổi, nhưng lúc đó ta vẫn còn ở trong thôn, nhìn thấy cha ngươi, cũng chỉ có thể bất lực gọi một tiếng 'Từ thúc'".

Ngũ Triệu Phong che mắt lại, miệng vẫn méo mó cười, "Ngay từ đầu lão tử đã muốn chơi ngươi, đời này việc ta đắc ý nhất là chơi được một tên thầy giáo là ngươi!"

"Đừng nói nữa, Ngũ Triệu Phong... Anh đừng nói nữa!" Từ Kỳ đau khổ che tai lại.

"Không nói ? Sao lại không nói ? Hơn nữa... đừng gọi ta là Ngũ Triệu Phong, ngươi không xứng!"

Sắc mặt Từ Kỳ trắng bệch, cậu rơi nước mắt lùi về sau một bước, xoay người bỏ chạy.

Ngũ Triệu Phong thông qua kẽ tay trơ mắt nhìn Từ Kỳ rời đi, thân hình hắn đổ sụp xuống như không còn sức lực, hắn buông cái tay che mắt nãy giờ xuống, lộ ra một nửa phần mặt trên đã ướt đẫm nước mắt tựa bao giờ.

————————————————

Editor: Ca(OH)2

▽▼ Chương 8: Kết thúc viên mãn ~

Tám tháng sau.

Ngũ Triệu Phong đi đến một căn chung cư ở khá gần một trường học.

Nam nhân vẫn là bộ dáng đó, anh tuấn cao lớn, thần sắc lạnh lùng, tây trang phẳng phiu, cả người toát lên khí chất của một dân thành thị. Tuy nhiên, gương mặt của hắn đã gầy đi vài phần, góc cạnh càng thêm rõ ràng, mang theo vẻ kiên nghị và trưởng thành hơn xưa.

Lúc này, Từ Kỳ  đang ngồi ăn cơm trong nhà. Cậu đã mang thai được 9 tháng, bụng bầu tròn vo, toàn thân được đầm bầu mềm mại thoải mái bao lấy, trông như một quả bóng cao su cỡ lớn.

"Aizzz... Khó chịu quá đi..." Thời gian mang thai càng lớn, cơ thể càng nặng, càng khó chịu. Từ Kỳ đã sớm xin phép trường học cho nghỉ 6 tháng với lý do là mắc bệnh nặng, sau đó cậu len lén ở nhà dưỡng thai.

Đứa bé trong bụng mình là con của người đó...

Từ Kỳ vừa nghĩ đến hắn, lồng ngực liền nhoi nhói đau đớn.

Từ Kỳ cố gắng đứng lên, cậu định ăn một chút trái cây, tuy rằng bản thân không muốn, nhưng bé con trong bụng lại rất cần dưỡng chất.

Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng 'cốc cốc'.

Từ Kỳ cho là chuyển phát nhanh đã tới, cậu vội vàng vớ đại một chiếc áo khoác để che bớt bụng bầu của mình, sau đó mở cửa ra.

Cánh cửa vừa hé mở, chiếc áo trên tay Từ Kỳ lập tức rơi xuống đất.

"Triệu..." Triệu Phong, hai chữ tuy đơn giản nhưng không thể thốt lên, bởi vì hắn từng nói rằng cậu không xứng đáng để nói hai chữ này.

Lời có thể không nói, tên có thể không gọi.

Nhưng cảm xúc trong lòng Từ Kỳ lại không cách nào kiềm nén được, vành mắt cậu đỏ lên.

Ngũ Triệu Phong nhìn thấy bụng bầu của Từ Kỳ, ánh mắt của hắn tối đi trong nháy mắt, khoé miệng tràn ra một nụ cười khổ, "Em kết hôn rồi ?"

Từ Kỳ ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu, rồi cậu ôm bụng nói: "Đúng... Đúng vậy..."

Ngũ Triệu Phong trầm mặc trong chốc lát, sau đó hắn đưa hai hộp thuốc bổ cho cậu, "Tôi không biết là em mang thai, nếu như có biết thì tôi đã mua nhiều hơn rồi."

Khí chất nam nhân đã thay đổi hoàn toàn. Nếu là trước kia, làm phật lòng hắn một cái là hắn sẽ nhào lên thao cậu ngay, nhưng giờ đây hắn lại thân sĩ đến mức khiến cậu cảm thấy xa lạ vô cùng.

Từ Kỳ nhìn nam nhân như vậy, lồng ngực cậu bỗng đau đớn như bị xé rách. Cậu không rõ là vì sao, nhưng cậu khó chịu lắm, khó chịu đến muốn khóc.

Từ Kỳ nhận thuốc bổ, cậu cúi đầu, kiềm nén nước mắt nói: "Cảm ơn anh..."

Ngũ Triệu Phong không nói gì nữa, hắn chỉ trầm mặc nhìn cậu.

Từ Kỳ cũng cúi đầu, không khí giữa hai người rất ngưng trọng.

Một lát sau, Ngũ Triệu Phong nói: "Tôi có thể vào không ?" Giọng nói của hắn có chút khàn khàn.

Từ Kỳ cắn môi do dự một hồi, sau đó cậu chậm rãi dịch qua một bên, nhường nam nhân vào nhà. Khi đi qua khe cửa, cơ thể của hai người chạm nhẹ nhau một chút, lượng nước mắt mà Từ Kỳ vất vả kiềm nén bỗng trào ra trong phút chốc.

Ngũ Triệu Phong không phát hiện ra, hắn đánh giá phòng ở của Từ Kỳ, cười nhẹ nói: "Phòng đẹp lắm."

Từ Kỳ không trả lời hắn. Một đỗi sau, cậu ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện nam nhân đang đứng gần mình trong gang tấc.

"Đứa bé trong bụng em là của thằng chó nào hả!"

Giọng nói hung ác vang lên, Từ Kỳ giật cả mình, ngay lập tức bị hắn ôm lấy.

(Cá: mệ mới khen thân sĩ xong giờ lật mặt cái hết hồn =)))))) )

"A... Không được... Đứa nhỏ..."

Ngũ Triệu Phong cảm nhận thân thể mềm mại mang theo mùi sữa của Từ Kỳ, hắn không nhịn được mà hôn cậu một cái.

"Mẹ nó! Có con thì sao, lão tử cũng không ngại làm anh hùng đập chậu cướp bông!"

"A, này... Không được hôn!" Vẫn là người thô lỗ hạ lưu như trước, cái gì mà anh hùng đập chậu cướp bông chớ...

"Ưm... Không... Ưm ưm ưm..." Đôi môi mềm mại bị Ngũ Triệu Phong lấp kín, hắn cạy hàm cậu ra, luồn đầu lưỡi vào khoang miệng đã lâu không có ai xâm nhập.

"Ưn... Đừng..."

Ngũ Triệu Phong một bên hôn Từ Kỳ, một bên bế cậu lên, động tác cẩn thận không đè lên bụng bầu của cậu.

Từ Kỳ là bảo bối đầu quả tim của hắn, nhóc con trong bụng cậu dù của ai thì cũng là bảo bối. Ngũ Triệu Phong hắn tuy là một tên hạ lưu, thô lỗ, nhưng tình cảm đối với Từ Kỳ là thật sự sâu đậm.

"Từ Kỳ... Tôi rất nhớ em."

"Ưm..." Từ Kỳ xấu hổ đỏ mặt, nước mắt lại nhịn không được mà chảy ra, đầu lưỡi nhiệt tình múa máy với nam nhân. Hai người say mê hôn nhau như đôi tình nhân bị chia cắt đã lâu, tình cảm bắn 'chíu chíu' ra bốn phía.

Hôn đã đời một hồi, Ngũ Triệu Phong đè cậu lên giường, Từ Kỳ đẩy hắn ra, thở dốc nói: "Không được..."

Dựng phu đã nghiện còn ngại, hai mắt phủ một tầng nước mỏng, vừa mờ ảo lại vừa ẩn tình.

Ngũ Triệu Phong thở gấp từ trên nhìn xuống cậu, hai cánh tay rắn chắc của hắn chống ở hai bên, tràn ngập áp lực, nhưng lại khiến Từ Kỳ cảm thấy an toàn.

"Oa oa oa..." Từ Kỳ rốt cuộc không nhịn được mà khóc lớn tiếng, khóc như lê hoa đái vũ, mang theo vô vàn u oán.

Ngũ Triệu Phong đau lòng nhìn cậu, cúi người hôn từng giọt nước trên gương mặt tinh tế.

Từ Kỳ lại khóc càng dữ dội hơn nữa, phát tiết hết mọi khổ sở trong những lần trốn đông trốn tây vì sợ bị phát hiện mang thai mà bản thân không dám kể cho ai.

"Hức... Tôi... hức... Tôi hận anh... Ngũ Triệu Phong... Tôi hận anh lắm..."

"Nhưng anh thích em."

Từ Kỳ vừa nghe lại càng khóc hơn nữa, "Tôi không thích anh... Không thích chút nào... Đời này tôi ghét anh nhất... Anh là đồ khốn nạn... Tôi hận anh...."

Nhìn Từ Kỳ vừa khóc vừa mắng hắn, Ngũ Triệu Phong cảm thấy đau lòng vô cùng, hắn nằm lên giường rồi ôm Từ Kỳ vào lòng. Bàn tay to lớn ôn nhu vuốt ve bụng bầu của cậu, thân hình cường tráng kề sát tấm lưng Từ Kỳ, đôi môi hạ xuống cần cổ cậu từng nụ hôn nhỏ lẻ, "Anh thích em."

Ngũ Triệu Phong là người sẽ không nói những lời hoa mỹ bay bướm, hắn chỉ đơn giản bày tỏ trực tiếp, "Anh thích em, anh muốn cưới em."

Tính tình Từ Kỳ mềm mỏng, nghe xong đã mềm lòng hơn phân nửa, oán hận và cảm động hoà lẫn vào nhau. Cậu ngượng ngùng nằm khóc trong lòng Ngũ Triệu Phong.

Đến khi khóc mệt rồi, Từ Kỳ mơ màng nhắm mắt đi vào giấc ngủ, bỗng cảm giác dương vật bự quen thuộc của nam nhân chọc vào mông mình.

....

Ngũ Triệu Phong vẫn lưu manh không thay đổi chút nào...!

***

Lúc này Ngũ Triệu Phong đã là người có tiền, hàng ngày đều mua rất nhiều đồ bổ cho Từ Kỳ, bổ đến mức thân thể cậu mập mạp, khí sắc cũng càng ngày càng tốt.

Có điều, mỗi ngày đều ngửi thấy mùi vị đàn ông của hắn, cho dù là trong lòng vẫn chưa tha thứ, nhưng bím nhỏ vẫn không nhịn được mà chảy dãi.

"A..." Nhân lúc Ngũ Triệu Phong không có ở nhà, Từ Kỳ khép đùi lại, bắt đầu ma sát an ủi cái bướm.

"Ư ~ Ngứa quá..."

Bụng bầu tròn trịa giật giật, giống như bé con trong bụng đang muốn nói rằng mẹ của nó thật dâm đãng quá đi à.

Sức tưởng tượng của Từ Kỳ phong phú, vừa nghĩ như vậy liền cảm thấy xấu hổ vô cùng, cậu không thể không đi thay quần lót khác, trở về bộ dáng dựng phu đoan trang nghiêm chỉnh như thường.

Khi Ngũ Triệu Phong về nhà, Từ Kỳ ngửi được mùi vị nam tính trên người hắn, cả người cậu run lên, cái bướm lại bắt đầu chảy dãi.

Từ Kỳ đỏ bừng mặt, xấu hổ cúi đầu xuống. Ngũ Triệu Phong cho là cậu không thoải mái, hắn vuốt ve bụng cậu, "Em sao vậy ?"

Từ Kỳ cảm nhận được mùi vị nam tính gần người mình, cơ thể liền ngứa ngáy, cắn môi nói: "Em... Em khó chịu..."

Ngũ Triệu Phong nhíu chặt mày, "Khó chịu ở đâu ?"

Từ Kỳ đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: "Ở... Ở...." Bướm nhỏ lại mấp máy, nước rỉ ra càng lúc càng nhiều.

Ngũ Triệu Phong ngửi được mùi dâm, hắn đưa tay sờ thử, quả nhiên vừa sờ đã cảm thấy nguyên bàn tay ướt nhẹp, hai mép thịt bướm cách một lớp quần lót kẹp lấy ngón tay hắn, quả thật đĩ không chịu được.

"A ~ Chỗ đó ~~~" Bướm vừa mới được đụng, dựng phu dâm đãng đã rên lên.

Thật ra Ngũ Triệu Phong đã sớm dựng cứng lâu rồi, từ lúc gặp lại Từ Kỳ thì đã dựng cứng như muốn nổ tung, nhưng vì người hắn thương đang mang thai nên hắn chỉ có thể chịu đựng. Bây giờ cũng vậy, Ngũ Triệu Phong đứng dậy đi về phía WC để tự xử như mọi lần.

Từ Kỳ thấy Ngũ Triệu Phong rời đi, cậu mếu máo đuổi theo, ôm lấy nam nhân từ phía sau, "Em muốn... Em muốn... Xin anh... hức..."

Ngũ Triệu Phong biết cậu muốn cái gì, tính cách thích trêu chọc trong người hắn bỗng nổi dậy, hắn khàn giọng hỏi, "Muốn cái gì ?"

Từ Kỳ đã không làm tình trong 8 tháng qua, giờ dù là đang mang thai, cậu cũng không thèm để ý nữa, "Em... Em muốn anh...." Cậu chậm rãi cởi quần lót ra, vì muốn bày tỏ thành ý, Từ Kỳ nỗ lực tách cái bướm chảy đầy nước nãy giờ của mình ra.

Ngũ Triệu Phong nhìn đĩ bướm đỏ bừng ngon miệng kia, hắn rốt cuộc không khống chế được dục hoả trong người. Nam nhân kéo khoá quần xuống, trực tiếp móc cây đại điểu thô to đen bự ra.

Từ Kỳ ngạc nhiên một chốc, cậu phát hiện cây dương vật kia hình như đã lớn hơn, độ thô cũng kinh khủng hơn trước đây, giống hệt như một cây đuốc lớn. Từ Kỳ cảm thấy vừa muốn lại vừa sợ, bím nhỏ 'ùng ục' một tiếng, lại bắt đầu chảy dãi.

Ngũ Triệu Phong cầm dương vật bự, để quy đầu to béo cọ cọ lỗ bướm, chọc mở hai mép thịt mập.

Hai mép thịt lập tức mở ra như đang tỏ vẻ vô cùng hoan nghênh, mấp ma mấp máy, bị quy đầu béo chọc đến run rẩy, trông như một con bướm đang bay múa. Lỗ bím đỏ hỏn cũng mở ra, nhưng bởi vì đã lâu rồi chưa được sủng hạnh, nên lúc này đã trở lại là một cái động nhỏ, bị quy đầu mập cà cà đến liên tục rỉ nước.

Bướm nhỏ và quy đầu béo trúc trắc hôn môi như là một đôi tình nhân lâu rồi không được gặp nhau. Quy đầu bự bỗng cắm vào lỗ bím, thịt non bên trong liền nhào lên mút mát liếm láp, sau đó quy đầu lại rút ra, chuyển qua chọc sưng âm đế, rồi đột nhiên cắm mạnh vào, không chờ cái bướm kịp thích ứng độ thô to, lại bất ngờ rút ra.

Hành động này làm bím nhỏ khóc huhu, điên cuồng chảy nước tỏ vẻ bất mãn, Từ Kỳ cũng gấp đến độ hai mắt rưng rưng, đôi môi đỏ bừng cầu xin, "A... Mau... Mau đút vào... Dương vật bự... Mau mau đút vào đi...."

Ngũ Triệu Phong thích nhất là nhìn bộ dáng dâm đãng lại thanh thuần này của Từ Kỳ, hắn ôm chặt eo cậu, tiếp tục ma sát cái bướm chảy dãi nãy giờ, trầm giọng hỏi, "Chuẩn bị chưa ?"

Từ Kỳ ngẩng đầu, đôi mắt phủ một tầng nước mỏng mang theo vẻ ngại ngùng, "Mau... Chơi em... Dùng sức chiếm lấy em..."

Vừa dứt lời, Ngũ Triệu Phong lập tức nắc háng địt mạnh, nguyên một cây dương vật hung hăng thọc vào thân thể như một lưỡi dao sắt bén!

Từ Kỳ trừng lớn con mắt, cậu ngưỡng cổ, bụng bầu tròn xoe run lên, trong cổ họng cậu mơ hồ phát ra âm khóc dâm loạn. Lỗ bướm bị căng ra, đau đớn, kích thích, khoái cảm, ba loại cảm giác đồng loạt ập vào đại não của Từ Kỳ.

Dương vật bự của nam nhân vừa mới địt vào, đã làm cho dựng phu dâm đãng lên đỉnh ngay tức khắc!

Từ Kỳ lắc đầu thét lớn, nhưng Ngũ Triệu Phong vẫn tiếp tục nỗ lực thọc vào rút ra. Khi thọc đến chỗ sâu nhất, hắn dừng lại để cho bím nhỏ có thể quen với kích thước của mình, quy đầu béo chọc ngay cổ tử cung, dường như đang vô cùng hoài niệm với cái miệng bảo bối này.

"Em vẫn chặt như vậy." Ngũ Triệu Phong trầm giọng khen cậu.

Từ Kỳ xấu hổ run rẩy, cậu cố gắng banh chân ra để cái bướm có thể nuốt sâu hơn nữa.

Cái bím của Từ Kỳ và dương vật bự của Ngũ Triệu Phong chính là một đôi trời sinh, hai bộ phận sinh dục nhớp nháp kết hợp vào nhau, không có một khe hở nào.

Ngũ Triệu Phong nhìn cảnh xuân trước mắt mình, đại điểu của hắn càng trở nên thô to hơn nữa! Căng tới mức khiến Từ Kỳ rên rỉ thở dốc, hai chân thon dài của cậu vòng qua eo nam nhân, cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ hắn, bụng bầu tròn xoe ma xát với cơ bụng của hắn, để bé con trong bụng tiếp xúc thân mật với ba ba của nó.

Từ Kỳ bị nện đến mức chỉ biết rên rỉ, có xấu hổ, có đau đớn, còn phần lớn đều là khoái cảm sung sướng. Tuy rằng cậu không nói ra, nhưng Ngũ Triệu Phong biết rõ, vì vậy hắn càng thêm điên cuồng nắc háng, tốc độ nhanh kinh khủng.

'Bép bép bép', địt vừa sâu vừa mạnh, nước văng tung toé lên người của hai người, trong phòng vệ sinh quanh quẩn thanh âm cơ thể va chạm nhau!

"Thích không ? A... Em vẫn dâm đãng như vậy! Cái bướm phun đầy nước, nhiều đến mức làm dương vật vô cùng thoải mái!"

"Ưm a... Đừng nói... Không cho nói... Xấu hổ lắm... A... Xấu hổ.... Ư...."

"Em chính là người của anh, vợ của anh! Có gì mà xấu hổ!"

"A... Không phải... Em không phải người của anh...." Từ Kỳ nhớ tới lời nói 8 tháng trước của Ngũ Triệu Phong, trong lòng cậu liền đau nhói, nước mắt cũng ứa ra.

"Anh không thích em... Là Từ gia của em hại chết mẹ anh... Anh hận em... Anh rất hận em...."

Ngũ Triệu Phong trực tiếp hôn môi cậu, dưới háng càng động mạnh hơn, giã 'bép bép bép' làm hai mép thịt mập run lẩy bẩy, hai quả trứng chym dọng mạnh vào lỗ bướm, quy đầu béo cũng thọc mở cả cổ tử cung.

Từ Kỳ bị hành động bất ngờ của hắn làm cho khóc kêu hơn nữa, nhưng đáng tiếc âm thanh của cậu đã bị nam nhân lấp kín hết.

Ngũ Triệu Phong điên cuồng nện cậu, khiến dựng phu dâm đãng chỉ biết run rẩy, cơ thể mềm mại bất lực lắc lư, trông như là một kỹ nữ mang thai đang tiếp khách!

Ngũ Triệu Phong một bên nắc háng địt mạnh, một bên ôm cậu đi ra ngoài, hai người đi tới phòng ngủ. Nam nhân trực tiếp nằm lên giường, Từ Kỳ đổi tư thế thành ngồi trên người hắn, hai đùi banh ra, tiếp tục hầu hạ đại điểu.

Dương vật thô bự ra vào nhanh chóng trong lỗ bướm, quy đầu to béo không ngừng chọc mở cổ tử cung, trứng chym chứa đầy tinh dịch dọng 'bép bép bép' vô lỗ bướm.

"A a a... Muốn chết... Bị làm đến chết mất... Dương vật bự... Sắp bị dương vật bự chọc hư rồi... Tử cung... Tử cung muốn rách rồi ~~~!!"

Một tiếng rên rỉ ngân dài ra, Từ Kỳ đột nhiên ưỡn thẳng người, tính khí nhỏ nhắn lập tức phun ra tinh dịch.

Ngũ Triệu Phong bị cậu bắn trúng mặt, khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi trầm xuống, đưa lưỡi liếm tinh dịch bên khoé miệng, rồi tiếp tục nắc háng địt mạnh.

Từ Kỳ bị nện đến vặn vẹo như rắn nước, lúc thì xoa chân lắc đầu, lúc thì ưỡn bướm đòi đụ, bụng bầu tròn xoe điên cuồng run rẩy như một quả bóng nước, có lẽ bé con bên trong cũng sắp hôn mê luôn rồi.

Ngũ Triệu Phong nện mấy trăm phát, rốt cuộc vẫn sợ tổn thương Từ Kỳ, hắn cố gắng áo chế thú tính trong người, rút cây đại điểu thô to ra. Lỗ bướm mất đi dương vật ngăn chặn, ngay lập tức trào ra một đống nước dâm nhớp nháp.

Nước sốt bên trong thật sự rất nhiều, gần như muốn bao phủ cả cơ bụng. Từ Kỳ bị chịch đến mất hồn, cơ thể vẫn luôn run rẩy, nhưng bướm nhỏ mở rộng vẫn thèm khát như cũ. Từ Kỳ mơ màng mở mắt ra, phát hiện nam nhân không còn chơi mình nữa, cậu xấu hổ khóc một tiếng, "Em muốn... Còn muốn mà... Huhu...."

"Em mang thai, không thể làm tình quá nhiều."

Từ Kỳ ngoan ngoãn nghe theo, mếu máo trèo từ trên người Ngũ Triệu Phong xuống. Cái bướm cậu vẫn còn chảy dãi, cậu kẹp chân lại, cuộn tròn người rồi chui vào trong chăn.

Dương vật Ngũ Triệu Phong vẫn dựng đúng như cũ, hắn ôm eo Từ Kỳ, ngưở mùi hương dễ chịu trên tóc cậu, bàn tay ra sức xóc lọ. Trong đầu tưởng tượng cảnh Từ Kỳ bị hắn địt đến hỏng, địt đến phun sữa, địt đến chảy đầy nước, cuối cùng hắn gầm nhẹ một tiếng rồi xuất tinh.

Sau khi bắn xong, Ngũ Triệu Phong đứng dậy định tắm rửa, bỗng nhiên bị Từ Kỳ xoay người ôm chầm lấy.

Từ Kỳ khóc lê hoa đái vũ, quả thật so với lúc làm tình còn thảm hơn. Ngũ Triệu Phong nhìn cậu khóc đến đau lòng, hắn ôm sát cậu, "Em sao vậy ? Có chuyện gì à ?"

Từ Kỳ rưng rưng nâng bàn tay Ngũ Triệu Phong lên, nhìn tinh dịch dính trên lòng bàn tay, cậu thè lưỡi liếm từng ngón tay hắn như đang liếm dương vật, trông vừa dâm đãng lại vừa động tình.

Ngũ Triệu Phong thật sự sắp bị cậu làm đến phát điên, côn thịt sưng to cọ cọ, ma xát bắp đùi Từ Kỳ. Từ Kỳ liền đưa cái bướm ướt nhễ nhại qua tìm dương vật, khi bím và chym gặp nhau, hai đứa lại triền miên ở bên như Ngưu Lang Chức Nữ.

Tấm chăn trên giường rất nhanh bị vò thành một khối, Ngũ Triệu Phong bế Từ Kỳ lên, hung hăng nắc háng địt như đóng cọc, bụng bầu tròn vo của cậu run lên.

Sau mấy trăm phát, rốt cuộc dương vật bự trong người cũng bắn ra từng dòng tinh dịch nóng bỏng, chính thức âu yếm tử cung bé bỏng sau 8 tháng dài đằng đẳng.

Khi cuộc triền miên qua đi, Từ Kỳ vô lực nằm trong lòng Ngũ Triệu Phong, cậu im lặng một lúc lâu, rồi mới nhẹ giọng nói: "Em... Bé con trong bụng em.... là của anh..."

Ngũ Triệu Phong lập tức sửng sốt.

Từ Kỳ nghĩ là hắn không tin, cậu khóc nói: "Em chỉ có anh thôi... Hức... Em, em không có bị luân gian.... Em mang thai con của anh...."

Ngũ Triệu Phong chua xót cười, "Anh biết, chỉ là anh không nghĩ rằng em sẽ mang thai." Thanh âm hắn trở nên dịu dàng, "Kỳ Kỳ, em là phép màu của anh."

Từ Kỳ khóc nức nở, vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy vô cùng cảm động. Một lát sau, cậu cẩn thận hỏi, "Em... Cha của em..."

Thần sắc Ngũ Triệu Phong bình tĩnh, "Cha em tốt lắm, ăn ngon ngủ được, chỉ là lão nhớ em rất nhiều."

Từ Kỳ nghe thấy Ngũ Triệu Phong bình tĩnh lạ thường, trong lòng cậu khó chịu vô cùng.

Ngũ Triệu Phong dường như biết Từ Kỳ đang nghĩ gì, hắn dùng sức ôm chặt cậu, "Cha em nợ anh, đời này anh muốn em trả, không chỉ là đời này, mà còn kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi em đều là người của anh!"

Từ Kỳ rơi nước mắt ôm lấy Ngũ Triệu Phong, "Triệu Phong... Triệu Phong... Em có thể gọi anh là Triệu Phong sao...."

Ngũ Triệu Phong hôn lên mắt cậu, cười nhẹ nói: "Không được gọi Triệu Phong, chỉ cho gọi ông xã thôi!"

"Xì ~ Sến súa ~~!"

Một lát sau lại mềm giọng gọi một tiếng ông xã.

The End.
5/2/2019 — 31/3/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro