Chương 10: Kỳ Thật Cậu Cũng Không Quá Làm Người Ta Ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#10:  Kỳ thật cậu cũng không quá làm người ta ghét.
Editor: Hắc Bạch Mao(HacBachMao)
*tặng cho bạn manhmanh223* cảm ơn vì lượt bình chọn của bạn! Mao rất cảm động, dù không biết bạn là ai.

"Túi của tôi rơi ở gần nhà bà ngoại. Tôi muốn đi tìm." Giang Noãn không muốn cùng hắn nói quá nhiều, ngay khi muốn đi qua hắn, cánh tay bị bắt lại.

"Để tôi đưa cậu đi đi. Ban đêm không có xe, cậu không về được."

Thanh âm vốn lạnh, thế nhưng trên đường phố một mảnh hàn khí, ngược lại lại mang theo nhiệt độ làm lòng người mềm mại. 

Giang Noãn không nghĩ tới Lục Nhiên vậy mà lại giúp mình, ngây ngốc nhìn đối phương.

"Tôi rất nặng. . ."

"Cho nên sau tết, nên ăn ít một chút."

Lục Nhiên một chân chống xuống đất, nâng cằm ra hiệu Giang Noãn lên xe.

"Tôi có thể nhảy lên."

"Tôi sợ chân cậu chạy nhanh không khoái, lên không nổi."

Lục Nhiên là đang nói tới việc mấy ngày trước hắn cố ý đạp xe nhanh, khiến Giang Noãn không lên xe được.

"Chân tôi không ngắn!"

"Căn bậc hai, cậu cảm thấy chân mình còn có thể dài một gạo(?)?"

"Cậu mới căn bậc hai! Lần trước không phải đo qua sao! Tôi một mét sáu ba! Quần đồng phục của tôi ngắn!"

"Đó là do cậu mập, cho nên bị chống lên."

Mẹ nó, cái này so với việc nói quần áo bị co lại còn quá phận hơn! 

"Bao tay đâu?" Lục Nhiên hỏi.

"Cái gì?" Hai cánh tay Giang Noãn cầm yên xe phía sau, nghiêng đi đầu nghe.

"Tôi nói bao tay cậu đâu?"

"Lúc đi ra sốt ruột, quên ở trong nhà."

Giang Noãn lúc này mới cảm thấy tay có chút lạnh.

Lục Nhiên bỗng nhiên đưa một cái tay hướng về sau.

"Làm gì?" Giang Noãn không hiểu hỏi.

"Tay đâu?"

"Làm gì nha!" Giang Noãn không tình nguyện vừa dùng tay đi vỗ một cái vào đầu ngón tay của Lục Nhiên, liền bị hắn một cái liền chế trụ.

Ngón tay của hắn nhìn rất đẹp, trong lớp học rất nhiều nữ sinh đều nói như vậy, khi bị đôi tay này nắm chặt, Giang noãn phát hiện ngay cả hô hấp cô cũng không dám. 

Lục Nhiên đưa tay cô vào trong túi áo khoác của mình, giọng điệu vẫn không hề thay đổi:" Như này chẳng phải là không lạnh nữa sao."

Chỉ là một câu mà thôi, từ trong lòng đến đầu ngón tay, tựa như là bị cái gì che lấy, lặng yên không một tiếng động ấm áp.

Giang Noãn đem một cái tay khác cũng đặt vào trong túi áo đối phương, thật. . . Thật là ấm áp!

Cô nheo mắt lại, đêm mùa đông không khí dường như không còn lạnh lẽo như vậy, thậm chí bởi vì loại thanh lãnh này mà làm cho cả thế giới đều trở nên trống trải.

"Kỳ thật cậu cũng không quá làm người ta ghét." Giang Noãn nhỏ giọng nói.

"Cái gì?" Lục Nhiên nghiêng mặt, cô nhìn thấy hắn lúc nói chuyện thở ra khói trắng.

"Tôi nói, cậu cũng không mang bao tay!"

Cô mới không thèm khen hắn đâu! Khen hắn, cái đuôi của hắn khẳng định vểnh lên trời!

Đạp xe hơn hai mươi phút, đi tới dưới lầu nhà bà ngoại Giang Noãn, cô thuận theo lối đi bộ, cẩn thận tìm kiếm.

Nếu như không tìm thấy trên đoạn đường này, cô thật sự không nghĩ ra túi của mình còn có thể rơi ở chỗ nào.

Lục Nhiên dắt xe đạp thông qua lối đi bộ bên cạnh đi theo cô.

Đi thẳng đến giao lộ, Giang Noãn vẫn không tìm được.

Cô đứng thẳng dậy, hướng về con đường không mọt bóng người phía sau, trống rỗng, xác thực không có cái túi nhỏ.

"Hình như không có. . . Làm phiền cậu mang tôi đến đây." Giang Noãn ngượng ngùng hướng Lục Nhiên cười cười, trong lòng lại cảm thấy đáng tiếc.

"Cậu rất thích cái túi xách kia sao?" Lục Nhiên hỏi.

Rõ ràng là thanh âm không có cái gì chập trùng cùng nhiệt độ, nhưng dưới ánh đèn đường, lại nhàn nhạt ấm áp.

"Ừm, tôi rất thích. Vì khi tôi học sơ trung(cấp 2), là bà nội đưa cho tôi. Cho nên mỗi khi ăn tết, tôi đều đeo cái túi xách kia đến thăm bà."

"Bên trong có cái gì?" Lục Nhiên lại hỏi.

"Điện thoại. Còn có kẹo sữa đại bạch thỏ và kẹo Ferrero."

Giang Noãn thở ra một hơi.

"Túi xách của cậu có phải màu vàng và đỏ?"

"Ài, làm sao cậu biết? Tôi chưa từng đeo trước mặt cậu." 

Lục Nhiên hất cằm, Giang Noãn thuận theo ánh mắt hắn nhìn sang, liền nhìn thấy cái túi rơi ở giữa bậc thang lối đi bộ và đường lớn.

"A! Túi của tôi!" Trong lòng Giang Noãn không nén được vui sướng, nhặt chóng nhặt nó lên.

Hóa ra là do dây buộc bị lỏng, cho nên rơi mất, chẳng qua lúc đó Giang Noãn không nhận ra.

Nàng mở túi ra, mừng rỡ nói: "Quá tốt rồi, vẫn còn kẹo sữa đại bạch thỏ!"

"Nhìn dáng vẻ của cậu, kẹo sữa đại bạch thỏ so với điện thoại còn quan trọng hơn."

"Đó là đương nhiên. Lúc còn bé, tôi lớn lên ở nhà bà ngoại. Lúc đó kẹo bạch thỏ là loại kẹo lưu hành phổ biến nhất. Nhưng bà ngoại không cho tôi ăn nhiều, vì để tôi ngoan ngoãn đi nhà trẻ, chỉ khi tôi chịu đi vào phòng học, mới cho tôi một cái. Về sau tôi trưởng thành, bà ngoại vẫn luôn nhớ rõ tôi thích ăn kẹo sữa đại bạch thỏ, cho nên mỗi lần ăn tết đều mua cho tôi. Hiện tại, rất khó mua được, nhưng tôi biết mỗi lần bà đều ngồi xe buýt thật lâu, đến nơi buôn bán đồ ăn vặt để mua." Giang Noãn cười cười, cầm một cái Ferrero cho Lục Nhiên.

"Tại sao cho tôi Ferrero?" Lục Nhiên hỏi.

"Cám ơn cậu chứ sao."

"Cậu cảm thấy đại bạch thỏ ăn ngon, hay là Ferrero ăn ngon."

"Ferrero đi. Nhưng mà. . . Tôi có thể không có Ferrero, nhưng không thể nào quên đại bạch thỏ."

"Cho nên cậu không cảm thấy cậu nên đưa thứ cậu nhớ mãi không quên cho tôi, mới xem như chân chính cảm ơn sao?"

Giang Noãn vốn nghĩ nên hồi một câu "Ferrero quý hơn", thế nhưng Lục Nhiên trước mắt khiến cô quên mất phải nói gì.

Đáy mắt của hắn không có cảm giác luôn luôn xa cách, chỉ có thể từ xa đứng nhìn,mà sáng tỏ, đó là đôi mắt xinh đẹp khiến cô hâm mộ. Giang noãn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lục Nhiên trong thang máy, đó là cảm giác kinh diễm, hắn cùng với những nam sinh mà cô từng nhìn thấy không giống nhau. Kể từ lúc kinh diễm lại bị hắn cao ngạo cùng với lời nói không nể mặt mũi đó, đêm nay, Giang Noãn lại một lần nữa nhịn không được một mực nhìn hắn.

"Cầm đi." Giang Noãn lấy một cái đại bạch thỏ cho Lục Nhiên.

"Đã muộn, trở về." Lục Nhiên đem kẹo thu vào trong túi, sau đó đem xe đạp giao cho Giang Noãn.

"A? Cậu không lái?"

"Tôi lái một đường, giờ dổi ngược lại." Lục Nhiên một vẻ hoàn toàn đương nhiên.

"Không phải chứ? Cậu để cho tôi chở cậu? Tôi là nữ sinh! Nào có chuyện nữ sinh chở nam sinh!"

"Cậu kỳ thị giới tính?" Lục Nhiên đã ngồi vào phái sau, chân hắn dài, có thể trực tiếp chống xuống đất, chờ Giang Noãn đạp xe.

"Ài. . . Tôi. . . Tôi nào đâu chở đến động tới cậu?"(?)

"Xem ra lòng biết ơn của cậu cũng không thực sự có thành ý." 

Giang Noãn luôn cảm thấy Lục Nhiên đang chỉnh cô, thế là một mực cầm tay lái, quay đầu nhìn chằm chằm Lục Nhiên.

Nhưng mà trên mặt gia hỏa này không có chút biểu lộ nào. 

"Được, được. Té xuống thì hai chúng ta đồng quy vu tận*!"(cùng chết chung)

Giang Noãn không tin, nếu mình té xuống, Lục Nhiên còn có thể ngồi vững.

Giang Noãn thở hổn hển thở hổn hển đạp xe, bởi vì chân Lục Nhiên cơ hồ ngay trên mặt đất, cho nên hắn nâng lên, Giang Noãn nghĩ thầm, có lẽ phía sau Lục Nhiên giơ chân còn mệt hơn so với việc hắn đạp xe, để xem đến lúc nào gia hỏa này từ bỏ. 

Đạp đạp, Giang Noãn không khỏi nhớ tới Mục Sinh từng nói qua, cự tuyệt Lục Nhiên một lần, Lục Nhiên sẽ không cho đối phương cơ hội thứ hai.

Thế nhưng không phải hắn còn một đường chở cô sao?

Chẳng lẽ gia hỏa này đang trả thù mình không đáp ứng hắn lên xe đạp lần đấy?

Không đến mức đó đi, Ông trời ơi..!

Lục Nhiên cao, dù coi như không mập, cũng sẽ không nhẹ, Giang Noãn khó khăn duy trì thăng bằng, mà loạng chà loạng choạng, đạp năm phút liền thở hồng hộc.

Mẹ nó, nếu như là thật sự muốn chỉnh cô, hiện tại cũng không xê xích gì nhiều có được hay không!

Giang Noãn vừa định muốn bỏ gánh nói mình đạp không được, Lục Nhiên lại mở miệng trước.

"Thể lực như này, trên sàn thi đấu trong vòng ba mươi giây nháy mắt sẽ bị "giết chết"."

Lời nói của Lục Nhiên khiến trong lòng Giang Noãn chợt nhói.

Thật vậy, cô đã thật lâu không còn duy trì việc quản lí thể năng. Từ khi lên cao trung, khi bố cô biểu thị rõ ràng không cho cô tiếp tục luyện kiếm, Giang Noãn đã có chút bỏ mặc.

Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng trong nội tâm kìm nén một cỗ khí, không muốn bị Lục Nhiên xem thường dù chỉ là một chút. Giang Noãn loạng chà loạng choạng đạp, vào lúc quẹo khúc cua cuối cùng lại không khống chế tốt thăng bằng, bị lung lay hai lần.

Một khắc này, eo của cô vững vàng được giữ lại, mạnh mẽ mà hữu lực đỡ được cô.

Xe đạp đã đổ, bánh xe trên mặt đất xoay tròn, phát ra tiếng rầm rầm.

Giang Noãn ngẩn người, nếu như không phải người phía sau tay mắt lanh lẹ đỡ được cô, cô đã sớm ngã xuống.

Cô hít một hơi, hai tay đỡ trên lưng của cô có chút buông ra, cô liền rơi vào lồng ngực của người phía sau.

Cả người Giang Noãn đều trở nên khẩn trương, dường như áo len và áo bông chắn giữa hai người đều bị đốt nóng lên.

Giang Noãn tranh thủ thời gian hướng phía trước tránh đi, nhưng bắp chân lại vướng vào chân đạp, suýt chút nữa là biểu diễn "Bị vùi dập giữa chợ", nhưng Lục Nhiên vẫn luôn ở sau lưng nhoáng một cái lại đỡ được cô. Cánh tay của hắn vòng lấy cô, lưng lập tức va vào ngực hắn, dù chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, lại khiến Giang Noãn ý thức được sự khác biệt giữa nam sinh và nữ sinh. 

Dù cho cô có thể tự mình chuyển một đóng lớn sách tham khảo, có thể mình xây xong tùy thân nghe(?), có thể như cái tiểu gia môn nhi (tạm hiểu là đại gia của một gia tộc nhỏ) ra mặt vì Nhiêu Xán và Đậu Đậu, nhưng mà sau cùng cô và Lục Nhiên sau lưng vẫn là khác biệt.

Hắn so với cô mạnh hơn, phản ứng so với cô càng nhanh hơn, so với cô bao dung hơn, thậm chí thời điểm đầu ngón tay của hắn chế trụ cô cũng mang một loại lực dứt khoát quyết đoán, giống như mỗi khi cô sai lầm hoặc té ngã, hẵn đều vĩnh viễn chuẩn bị kĩ càng để giữ chặt cô lại.

"Cám ơn."

Giang Noãn vừa nói xong, Lục Nhiên liền buông lỏng cô ra.

"Ngồi phía sau đi. Đừng làm hỏng xe của tôi."

Giang Noãn không thấy rõ biểu cảm của Lục Nhiên, chỉ biết Lục Nhiên đạp xe rất ổn, giống như cô ngồi ở phía sau đối với hắn không có trọng lượng.

Giang Noãn bỗng nhiên ý thức được. . . Đây chính là cảm giác ngồi sau xe đạp của nam sinh.

Ngọa tào (đậu mọe). . . Nếu để cho những nữ sinh trong trường luôn tơ tưởng đến hắn biết, cô chắc sẽ bị ánh mắt như đao của các cô ấy đâm thành tổ ong vò vẽ. . . 

Bỗng nhiên lại có chút ít đắc ý.

"Mai gặp."

"Mai cậu còn muốn gặp tôi?" đuôi lông mày củ Lục Nhiên giơ lên.

"Tôi nghĩ thông suốt."

"Cậu nghĩ thông suốt cái gì rồi?"

"Cùng cậu phân cao thấp, giống như cho chính mình ăn thuốc diệt chuột, vẫn còn trông mong cậu sẽ đau khổ. Không có lời." Giang Noãn tự mình gật nhẹ đầu khẳng định.

Lục Nhiên im lặng hai ba giây, vậy mà không có đáp trả cô.

Thình lình, chóp mũi Giang Noãn bị bóp nhẹ một cái.

Giang Noãn đang muốn nhìn Lục Nhiên có biểu tình gì, Lục Nhiên đã đi ra khỏi thang máy.

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm qua thu được thật nhiều tiểu thiên sứ mười năm tròn kỷ niệm trường bình, thật siêu cấp vui vẻ cùng cảm động.

Cũng cám ơn các loại hoạt động đến chúc mừng cùng chân ái thổ lộ của các bằng hữu trên Weibo.

Hết thảy đều không nói, hi vọng mười năm tiếp theo, ta còn viết, mà các ngươi cũng vẫn còn ở đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro