Chương 9: Sữa Canxi Giúp Thanh Thiếu Niên Phát Triển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#9: Sữa canxi giúp thanh thiếu niên phát triển.
Editor: Hắc Bạch Mao(HacBachMao)

Nói đến Giản Minh, trên mặt Giang Hoài không che giấu được kiêu ngạo.

Mà cái tên này, cũng làm cho trái tim Giang Noãn hụt một nhịp.

Mặc dù cô luôn nghe nói về Giản Minh, cũng thường xuyên tại sinh viên đấu kiếm vòng tròn gì đó, hoặc trên TV chiếu các trận tranh giải đấu kiếm thanh niên nhìn thấy hình ảnh của Giản Minh, nhưng từ khi còn bé dường như cũng chỉ luôn nhìn thấy anh đeo hộ mặt đấu kiếm, Giang Noãn cũng chưa nói chuyện với anh bao giờ, chỉ nhớ rõ Giản Minh đã từng cho mình một cái Ferrero.

Giản Minh từ sáu tuổi đã bắt đầu theo Giang Hoài học tập đấu kiếm, vào năm mười hai tuổi bởi vì cha mẹ được điều nhiệm đi đế đô, cũng đi theo rời đi. Nhưng nghe nói vào kì nghỉ đông và nghỉ hè, chỉ cần rảnh rỗi, Giản Minh đều sẽ trở lại câu lạc bộ của Giang Hoài, thỉnh giáo Giang Hoài.

"Tôi nghĩ là tôi nên mời cậu ta tới giúp cậu làm bài thi mô phỏng."

Giang Noãn vừa mới có chút hưng phấn cùng với tâm tình đang bay lên trong nháy mắt tan bỡ.

"Bài thi mô phỏng có cái gì tốt để mà gửi từ đế đô qua đây? Độ khó của đề thi bên này thích hợp hơn!" 

Nhưng nếu là bài thi mô phỏng mà Giản Minh gửi tới. . . Vẫn là xem một chút đi.

Giang Noãn cẩn thận từng li từng tí đem đóng gói bên ngoài bóc ra, bên trong là một cái áo lông màu xanh trắng. 

"Ài, sao lại là áo lông?"

Giang Noãn mở quần áo ra, rõ ràng không thể nào là cho mẹ La Thần của cô.

Giang Hoài cười: "Áo lông của con không phải là bị ướt khi con bị rơi xuống nước lần trước hay sao? Mẹ con muốn dùng máy sấy sấy khô, ai biết sấy khô không được, lại còn khiến lớp lót đều bị cháy hết. Sau đó, con lại luôn ở trong bệnh viện, chưa kịp ra ngoài mua mới. Giản Minh nghe thấy bố nói vậy, nên đã chọn một cái tặng cho con. Bố vốn là muốn nó gửi cho con quyển mô phỏng, nhưng nó nố nếu như vậy tiểu Noãn sẽ ăn Tết không vui, vẫn là nên mua cho con đồ khiến con vui vẻ." 

"Thật ạ?"

Giang Noãn lập tức đem áo khoác có thể ví là cấp bậc đồ cổ của mình cởi ra, mặc áo lông lên người.  

Mẹ cô, La Thần đi tới, lập tức liền cười: "Đây là Giản Minh gửi tới? Phẩm vị của bọn trẻ tiểu hỏa tử quả là không giống với chúng ta. Cảm giác tiểu Noãn mặc lên lập tức có hương vị của thiếu nữ." 

"Con vốn là một thiếu nữ có được hay không!"

Lục Nhiên đang an vị ở trên ghế sa lon nhàn nhạt lườm Giang Noãn một chút.

Giang Hoài đứng dậy đi giúp mẹ cô làm mì sợi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Lục Nhiên cùng Giang Noãn.

Giang Noãn ngẩng đầu, lập tức phát hiện Lục Nhiên đang nhìn mình, lại nhớ đến lần trước mình mặc đồng phục bị Lục Nhiên nói" Xấu đến tấm gương cũng muốn vỡ ra", bèn đến trươsc mặt hắn, nhíu mày sao nói:"Thế nào? Đẹp mắt không? Lần này tấm gương chắc sẽ không bị vỡ đâu nhỉ?"

Lục Nhiên chậm rãi đứng dậy, cúi đầu xuống, ngón tay của hắn điểm nhẹ lên chóp mũi của Giang Noãn, khi cô muốn nói chuyện, Lục Nhiên bỗng hương về phía trước một chút, Giang noãn cả kinh  lui về sau một bước.

"Sợ tôi làm gì cậu?" Thanh âm của hắn vừa nhẹ lại kéo dài.

Giang Noãn không nói chuyện, trong nội tâm luôn cảm thấy Lục Nhiên sẽ cắn nhẹ lên mũi của cô.

"Quỷ sợ. . ." (Ý là: "sợ cái quỷ gì?", nhưng tiếng Trung đọc khác, chưa nói hết được cả câu)

Còn chưa nói hết, Lục Nhiên lại tới gần, trong ánh mắt nghiêm túc của hắn dường như muốn đem Giang noãn vây lại.

Bỗng nhiên đối phương thổi một ngụm, đem tóc mái Giang Noãn nhấc lên, lộ ra cái trán, ngón tay của hắn gảy một cái lên trán cô. 

"Thời điểm cậu không xuyên cái áo lông này,  đào cứt mũi cũng đẹp." (Mao: nhắc nhẹ, đây là nguyên bản tác giả viết vậy nhe :)) )

Giang Noãn còn chưa kịp phản ứng, Lục Nhiên đã lấy túi, đứng dậy nói với La Thần đang bưng bát đi ra từ phòng bếp:" Dì, con vẫn là không ăn đâu. Ăn ở tiệc đứng đã quá no, giờ ăn không được nữa."

"À à, không sao hết. Trở về đi ngủ sớm một chút, ngày mai đã là ba mươi Tết."

"Vâng, chờ cha mẹ con vào mùng hai trở về, sẽ sang nhà dì chúc Tết."

"Được!"

Vừa nghĩ tới từ ngày mai đến ngày mồng hai tết không cần nhìn thấy Lục Nhiên, không ai nhìn chằm chằm cô làm bài tập, trong lòng Giang Noãn cảm giác mười phần tuyệt vời.

Đợi đến khi Lục Nhiên đi, Giang Noãn tiếp tục đứng soi gương,nhưng khi hết thảy an tĩnh lại, cô lại nhịn không được nhớ tới một khắc hắn đẩy trán mình. 

Giang Hoài thấp giọng nói: "Lục Nhiên thế nào? Thời điểm nói lưu nó lại ăn mì vẫn còn tốt mà. Vừa nãy nhìn nó về có vẻ không cao hứng."

La Thần xách tai nữ nhi nói: "Con có phải hay không không nghiêm túc làm bài, muốn đào ngũ, khiến Lục Nhiên tức giận?" 

"Con nào có bản sự chọc cậu ta tức giận! Mà lại nói, cậu ta tức giận hay không đều là một cái biểu tình!"

Mà thời điểm  mọi người không ở đây, hắn cũng từng khi dễ con, mọi người có bao giờ quản đâu!

Đánh răng rửa mặt xong, Giang Noãn nằm nghiêng trên giường, gọi điện thoại cho Nhiêu Xán để hưng sư vấn tội*. (Lên án đối phương)

"Cậu nói cho tớ biết, chuyện xảy ra sau khi ăn xong tiệc đứng là thế nào! Làm sao mà một câu cũng không nói, liền an vị trên yên xe của Mục Sinh!"

"Tớ tưởng cậu muốn ngồi cùng Lục Nhiên, nhưng lại không bỏ được tớ cùng Đậu Đậu, cho nên tớ mới ngồi lên! Ai biết. . ." 

Ai biết đến cuối cùng cô không có ngồi lên xe đạp của Lục Nhiên!

Thực sự là. . . Ngẫm lại liền bực mình!

"Cậu nghe kĩ cho tớ, dù thế nào tớ cũng là loại người chân đạp Phong Hỏa Luân đại náo thiên cung, còn lâu mới để ý đến xe đạp của Lục Nhiên!"

"Đúng! Noãn tiểu gia của tớ là tuyệt nhất!"

"Nói đi nói đi, bài tập nghỉ đông nào không biết làm, tớ đồng Mác một chút(?), qua hết  năm sẽ hỏi Lục Nhiên một chút."

"Ha ha, cậu xem, chúng ta không phải vẫn cần nhờ Lục Nhiên sao?"

Đợi đến khi Nhiêu Xán báo hết cho cô số trang cùng đề mục, Giang Noãn thật dài" ừ ——" một tiếng.

"Thế nào?"

"Không phải. . . Cậu nói những câu này, tớ hình nhú có thể làm được một ít."

Giang Noãn đem mấy đề mình làm được giảng cho Nhiêu Xán.

"Cậu nhìn, bài này F1=kr,F2=qE, sau đó F1=F2, như vậy qE=kQqr, đem q triệt tiêu, E=kQr."

"Ôi. . . Tiểu Noãn, cậu thật giỏi! Trước kia đầu óc cậu cũng không thông minh như vậy!" 

". . . Tớ miễn cưỡng coi như là cậu khen tớ đi. Mà thực ra, bài này thật sự không khó. . ."

"Nhìn trên việc tớ miễn cưỡng theo cậu học ban khoa học tự nhiên, cậu cũng đừng trước mặt tớ khoe khoang IQ của cậu!" Nhiên Xán cười nói. 

"Được, tớ miễn cưỡng giảm xuống một chút trí thông minh của mình cùng cậu giao lưu." 

Cúp điện thoại, Giang Noãn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vọt tới trước mặt mẹ cô, vui vẻ ra mặt dùng ngón tay khoa tay nói: "Mẹ—— con cao hơn nhiều!"

"Thật sao!" La Thần cười, "Xem ra con đã bắt đầu trổ cành. Không uổng phí trước đó Lục Nhiên cứ mỗi tuần đều mang theo sữa bò đến nhà chúng ta."

". . . Cái gì? Lục Nhiên xách sữa bò đến nhà chúng ta?"

"Đúng."

"Đó cũng là. . . Hiếu kính bố con. . ." Lục Nhiên đối với bố cô, chỉ kém không cúng bái dâng hương.

"Hiếu kính bố con? Đưa cho bố con sữa canxi giúp thiếu niên phát triển?" La Thần nở nụ cười.

Giang Noãn ngẩn người, cả buổi chỉ chỉ mình: "Thật sự là đưa cho con? Có khi nào là bố con bảo cậu ta mang tới không?"

"Học kỳ trước có một đoạn thời gian con bắt đầu lớn, mẹ cũng không có chú ý tẩm bổ cho con, có lúc trời tối đi ngủ bắp chân con bị căng gân, đau đến mức cuộn ở trong chăn rên hừ hừ, đều là bố con đấm bóp cho con. Ngày hôm sau lúc mà mẹ muốn đưa con đi học, nó lại đạp xe đến dẫn con đi học. Ban đêm người ta liền mang sữa bò tới, còn ở trong thang máy hỏi qua con có phải là bị rút  gân hay không."

Đó căn bản không phải là sự tình Lục Nhiên sẽ làm.

Giang Noãn hơi nghiêng đầu, lẩm bẩm một câu:" Làm sao lại cảm thấy mình rất không có lương tâm nhỉ?" "

"Nếu con mà có lương tâm, mẹ liền thắp nhang cảm ơn liệt tổ liệt tông."

"Mẹ —— liệt tổ liệt tông nhà mình đều đã ngủ hết rồi. Mẹ đừng quáy rầy bọn họ."

Đêm đó, Giang Noãn kê ba cái gối trên đầu, vẫn không có cách nào ngủ nướng.

Mơ mơ màng màng, cô phát giác mình đứng trên ghế, trong tay cầm từ điển, đặt ở trên đầu người nào, sau đó dùng bút chì nghiêm túc vẽ lấy tuyến.

"Tôi phải nhớ kỹ, cậu sẽ không nháy mắt lại tiếp tục cao lên đấy chứ?" 

"Tôi sẽ chờ cậu."

"Cái người cao như cậu thì chờ đợi cái gì ở tôi!"

Trong hành lang vang lên một trận pháo, lốp bốp kém chút nữa khiến cô lăn xuống đất.

Cô ngồi dậy, đấm đấm đầu, vừa rồi giống như trong giấc mộng. . . Mơ thấy cái gì nhỉ?

Ai nha! Cô muốn đi toilet!

Giang Noãn xuống giường, tìm nửa ngày mới thấy dép lê, vừa tới đến trước cửa, trong nháy mắt ngẩng đầu lên ấy, thấy cách đỉnh đầu mình mười lăm, mười sáu centimet có một vết lằn ngang, cô đưa tay sờ lên.

Đây là cô vẽ sao? Vì cái gì cao như vậy?

Ai nha! Mau tới toilet!

Hôm ba mươi cùng mùng một lần lượt qua nhà gia gia, nãi nãi(ông bà nội) cùng với nhà ông bà ngoại.

Cô mặc áo lông mà Giản Minh chọn, đeo một cái túi chéo nhỏ, thất đại cô, bát đại di đều khen cô có khí chất của thiếu nữ, ngày càng xinh.

Bà ngoại Giang Noãn vẫn luôn coi cô là một đứa trẻ, lấp một nắm lớn đại bạch thỏ vào túi của cô, còn có mấy thanh Ferrero.

Đại bạch thỏ là hương vị tuổi thơ, mà Ferrero cũng là sô cô la cô thích nhất.

Dù sao tiền mừng tuổi cuối cùng vẫn là nộp lên cho thái hậu giữ, cho nên vẫn là Đại bạch thỏ cùng với Ferrero là chân thật nhất. 

Ăn xong cơm tối, bà ngoại kéo Giang Noãn đến một bên, lặng lẽ cho Giang Noãn một ít Mao gia gia*.( Mao gia gia chính là mặt của Mao Trạch Đông- cựu chủ tịch nước cộng hòa Trung Hoa trên tờ tiền ấy)

"Noãn Noãn, bà biết tiền mừng tuổi con cũng không lấy được, mẹ con nói muốn chờ con học đại học xong thì cho con thêm. Nhưng bà ngoại biết, trong tay nữ hài tử vẫn là phải có chút ít tiền. Cái này cho con, không cần phải nói với mẹ con, bà ngoại cũng sẽ không nói."

Giang Noãn ôm chặt lấy bà, dùng sức hôn một cái: "Vẫn là bà ngoại tốt nhất!"

"Đừng cầm đi mua thịt dê nướng! Cái kia không sạch sẽ! Con nên đi mua một ít đồ ăn, quần áo, vở, bút." 

"Vâng!"

Giang Noãn đem tiền mừng tuổi nhét vào túi áo lông, đem nhấn chụp(?) nhấn lên trên.

Ban đêm trở về nhà, đang muốn thay áo lông nhung, phát hiện balo nhỏ trên vai đã mất từ bao giờ. 

"Mẹ! Mẹ cầm giúp con túi ạ?"

"Không có! Mẹ nhớ lúc xuống lầu, con còn tự mình đeo đấy!"

"Thế nhưng không thấy túi!"

"Không có? Bên trong để cái gì? Điện thoại sao?"

"Đúng vậy! Còn có kẹo sữa đường đại bạch thỏ và Ferrero!"

"Con trước tiên nhìn lại trên xe của bố con xem, có phải rơi trên xe hay không. Hoặc là con nhớ nhầm, còn ở bên nhà kia? Nhưng mà mẹ nhớ rõ con đã đeo túi túi lầu."

Giang Noãn đi xuống ga ra tầng ngầm nhìn một chút, túi của cô không có trên xe, gọi điện cho bà ngoại, lại khiến bà sốt ruột, một mực hỏi  trong túi ngoại trừ đại bạch thỏ cùng Ferrero, còn có cái gì quý giá hay không. Giang Noãn vội nói không có, nếu không, bà ngoại biết bên trong có điện thoại, khẳng định sẽ xuống nhà giúp cô tìm.

Dù sao vì ăn tết, người trên đường cũng không nhiều, cô đeo túi xách cũng chính là từ dưới lầu nhà bà ngoại đi đến đoạn đường giao lộ kia, chắc là túi vẫn còn ở nói đó.

Giang Noãn tranh thủ thời gian đi ra ngoài tìm, nhưng đã mười giờ rồi, bởi vì ăn tết, xe buýt kết thúc sớm, trên đường xe taxi cũng ít, lạnh lùng, cả cửa hàng cũng đã tắt hết đèn.

Giang Noãn hít một hơi hơi lạnh, đang nghĩ ngợi cùng lắm thì đi đến nhà bà ngoại, đã nhìn thấy phía xa một thiếu niên xuyên qua ánh đèn đường lành lạnh đạp xe tới, càng ngày càng gần.

Là Lục Nhiên, ngũ quan tuấn tú dưới ánh đèn đường mùa đông băng lanh, dưới ánh đèn trăng trắng của từng nhà dần dần rõ ràng.

"Cậu đang làm gì." Lục Nhiên ngừng lại, hẳn là hắn cũng là vừa tù nhà gia gia của hắn trở về.
---------------
Tác giả có lời muốn nói:

Giang Noãn: Ta phải nhớ kỹ, ngươi sẽ không tiếp tục cao lên chứ!

Lục Nhiên: Ta sẽ chờ ngươi.

Giang Noãn: Cái người cao như ngươi chờ ta làm gì!

Lục Nhiên: Chờ ngươi cao lên, chờ ngươi lớn lên, chờ ngươi lại thích ta một lần.
-------------------
Kẹo Bạch thố (White Rabbit) (Đại bạch thỏ) nổi tiếng của Trung Quốc chính là món quà của Thủ tướng Chu Ân Lai dành cho Tổng thống Mỹ Richard Nixon một trong chuyến thăm lịch sử của mình vào năm 1972. Thế nhưng trong suốt lịch sử phát triển 75 năm của loại kẹo sữa nổi tiếng này, con vật trên giấy gói kẹo đã thay đổi từ chuột Mickey vào năm 1943 và rồi là thỏ trắng vào thập niên 50.

Vào năm 2008, khi sự cố sữa nhiễm melamine khiến cả Trung Quốc chấn động, việc sản xuất kẹo đã phải tạm ngừng trong vài tháng để đảm bảo kẹo an toàn, mặc dù ở Singapore, người tiêu dùng được khuyến cáo là chỉ khiăn đến 47 viên kẹo thì mới thấy tác động của chất độc. Mười năm sau, công ty chỉ sản xuất kẹo chỉ với sữa bột nhập khẩu từ New Zealand.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro