Chương 11: Quẳng Pháo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#11: Quẳng pháo
Editor: Hắc Bạch Mao(HacBachMao)

Mùng hai Tết, từ sớm cha mẹ Giang Noãn đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị đồ ăn trưa, bởi vì cha mẹ của Lục Nhiên sẽ đến nhà.

Giang Noãn ngủ còn chưa dậy, vì mải xem « hải tặc Luffy » mà Lục Nhiên để lại.

Nhưng không được bao lâu, vẫn bị mẹ cô gọi dậy.

"Ôi! Tiểu tổ tông của tôi, đã mấy giờ rồi mà con còn chưa chịu dậy! Chú Lục và dì Viên đều đã tới rồi, Lục Nhiên cũng tới, mau dậy!"

Giang Noãn đối với chú Lục, cũng chính là cha của hắn, đối thủ cũ ngày xưa, nay là lão bằng hữu của bố cô rất tôn trọng, vì vậy cô đứng dậy, đánh răng rửa mặt xong, đi vào phòng khách, híp mắt cười với vợ chồng chú Lục:" Chú Lục, dì Viên, chúc mừng năm mới!"

"Ừm, tiểu Noãn thật ngoan!" Dì Viên kéo Giang Noãn đến trước mặt mình, từ Lục Nhiên có thể thấy được mẹ hắn rất đẹp.

"Mười giờ rồi mới rời giường, xác thực rất ngoan, bé heo ngoan." Âm cuối của Lục Nhiên cao lên, nhìn cô.

"Nếu như con cũng giống như tiểu Noãn làm bé heo ngoan, mẹ cũng thấy con đáng yêu." Nói xong, dì Viên cầm một cái hồng bao đưa cho Giang Noãn, "Năm mới bình an vui vẻ, học tập tiến bộ."

"Cám ơn dì Viên!"

Giang Noãn còn chưa kịp nhét hồng bao vào trong túi , tay của Lục Nhiên đã giơ ra trước mặt cô.

"Làm gì?" Giang Noãn hỏi.

"Năm mới muốn bình an vui vẻ, học tập tiến bộ, khẳng định là cần nhờ tôi. Không cần giao nộp sao?"

"Đừng!" Giang Noãn hất đầu quay đi.

Đúng lúc bố Giang Noãn và bố Lục Nhiên đều muốn uống điểm hoàng tửu, liền đuổi hai người bọn họ ra ngoài mua rượu.

Bình rượu Hoàng tửu có chút nặng, Giang Noãn trả tiền xong, còn tưởng Lục Nhiên sẽ bưng, ai ngờ Lục Nhiên tau đút túi đứng ở đó, một chút ý tứ đưa tay cũng không có.

Giang Noãn nhếch miệng," Cậu không thể bưng một chút sao?"

"Cậu biết dáng vẻ cậu bưng bình rượu phía sau nhìn giống gì không?"

"Giống cái gì?" Giang Noãn cảm thấy chắc chắn không phải lời hữu ích.

"Gấu bắc cực có con non, cho nên tôi quyết định ở phía sau nhìn thế giới động vật nhiều một chút."

". . ."

Cậu nói tôi béo! Nói tôi sưng!

Giang Noãn ôm hũ rượu, hầm hừ đi phía trước.

Hôm qua còn cảm thấy hắn không có đang ghét lắm!

Lục Nhiên không nhanh không chậm đi theo phía sau.

Đại khái ôm một đoạn đường dài, cánh tay Giang Noãn có chút mỏi nhừ, rượu không chìm, bình rượu là thật chìm.(?)

"Giang Noãn!"

Thanh âm của Lục Nhiên vang lên từ trên đỉnh đầu, cô vừa nhấc mắt đã nhìn thấy mấy tên chạy xe máy gào thét vụt qua phía từ phía bên kia đường, phát ra tiếng vang vô cùng phách lối, bờ vai của cô lập tức bị giữ lại, kéo lại.

Bình rượu soạt một tiếng vỡ nát trên mặt đất. Mà bọn xe gắn máy không chút nào để ý đã đi xa.

Bi ai xông lên đầu -- má ơi, đó là cái bình mà cô ôm nó cả đường!

"Cậu không nhìn đường sao? Không phải mỗi lần đều may mắn có tôi. . ." Lục Nhiên nói tới một nửa, giống như cái bình vốn vỡ ra, nay lại bị chặn lại.

Giang Noãn ngẩng đầu lên, ánh mắt của Lục Nhiên khiến cô biết, vừa rồi cô đã dọa sợ hắn.

Mà rất nhiều năm về sau, khi cô lớn lên, mới hiểu được Lục Nhiên nói" Không phải mỗi lần đều may mắn như vậy có tôi", chính là "Tôi lo lắng không thể luôn bên cạnh cậu mỗi khi cậu gặp nguy hiểm."

" Nếu như cậu bưng rượu thì đã chẳng có chuyện gì!" Giang Noãn không vui trả lời một câu.

"Cậu đứng đây đợi, tôi quay về mua rượu." Lục Nhiên nói.

Nghe được câu này, trong lòng Giang Noãn dễ chịu rất nhiều.

Chí ít Lục Nhiên cũng phải đem cái bình rượu lớn kia ôm một đường.

Nhìn Lục Nhiên đi xa, vì chờ quá nhàm chán, Giang Noãn liền chạy tới tiệm hoa pháo ven đường, mua chút ít đồ chơi.

Khi Giang Noãn mới từ trong tiệm ra, đã nhìn thấy Lục Nhiên mang theo một bình rượu xa xa đi tới.

Giang Noãn híp mắt nhìn chằm chằm tay hắn, cho tới khi hắn đi đến trước mặt mình.

"Này! Sao cậu lại mua bình trang!"

"Đều là Hoa Điêu, uống vào miệng bọn họ đều giống nhau. Cậu thật sự cho rằng bọn họ sẽ tinh tế phẩm rượu à."

Lục Nhiên ôm bình rượu, tiếp tục đi về phía trước.

Trong lòng Giang Noãn cũng không sướng được nữa rồi.

Lục Nhiên đang đầu cơ trục lợi! Đây là gian lận!

Giang Noãn càng nghĩ càng tức giận, nếu như thế này cũng coi là mua được rượu về, vậy thì việc cô ôm một đường tính là gì!

Lúc đi qua sân, vừa vặn đi qua nhà bác Trần ở dưới lầu.

Bác Trần ở tầng một, có riêng một khu vườn nhỏ.

Trong sân của bác nuôi một ổ gà, kêu cục tác.

Giang Noãn liếc mắt nhìn cười xấu xa một tiếng -- Lục Nhiên, không phải cậu là đứa bé ngoan đứng đắn hay sao?

Cô lấy pháo vừa mới mua từ trong túi ra, quăng vào trong sân của bác Trần.

Đất bằng vang lên một tiếng "Phanh --", gà bên trong lồng bị cả kinh khan giọng kêu lên, lông gà bay tán loạn.

"Đứa ranh con nào, đáng giết ngàn đao!"

Bác Trần gầm lên giận giữ, đẩy cổng sân vọt ra, nhìn thấy Lục Nhiên đang ôm bình rượu đứng ở cổng.

Còn Giang Noãn, đã sớm chạy xa, từ chỗ ngoặt đầu ở sân thò đầu ra, nhìn Lục Nhiên một cái, lại rụt về.

"Lục Nhiên, sao cháu ở đây? Có nhìn thấy ai ném pháo vào trong nhà bác không?" Bác Trần nhìn thấy Lục Nhiên, vốn đang tức giận ngập trời, lại giảm đi một nửa.

Lục Nhiên hất nhẹ cằm, ám hiệu chỗ ngoặt ở ngoài sân, Giang Noãn lại dựng tai lên, vạn phần nghiêm túc muốn nghe Lục Nhiên phản bác, lại bị bác Trần gọi tên.

"Không phải kia là Giang Noãn à? Đứa nhỏ này từ nhỏ đã thích làm chuyện xấu! Ngày trước bác trồng cây nho ở đây, con bé liền đem trái nho vừa ra quả hái đi! Khi còn bé nó cũng thích đi theo mấy đứa trẻ trong đại viện ném pháo nổ!" Trên mặt bác Trần đều là lo lắng, vỗ vỗ vai Lục Nhiên "Con có bị hù dọa hay không? Con có bị nổ trúng hay không?"

"Không có. Bác Trần, con lên ăn cơm đây."

"À, được, con đi đi!"

Nhưng Giang Noãn tại chỗ ngoặt bị chọc tức.

Logic của bác Trần kiểu gì vậy, tại sao vừa mở cửa trông thấy Lục Nhiên ở ngoài cửa, vậy mà vẫn không nghi ngờ hắn?

Điểm này bác Trần không hề có logic bình thường!

Lục Nhiên không hề chờ đợi Giang Noãn, một mình đi lên nhà.

Giang Noãn dò xét hồi lâu, trông thấy bác Trần trở lại sân của mình, mới nhất cổ tác khí* chạy về phía nhà mình.
*Nhất cổ tác khí: cố gắng nỗ lực cho đến phút cuối

Giang Noãn dò xét cái đầu nhìn hồi lâu, trông thấy Trần đại mụ tiến viện tử, mới nhất cổ tác khí chạy về mình đơn nguyên.

Lại không ngờ rằng bác Trần lại đứng ở cửa sổ nhìn:" Giang Noãn -- quả nhiên là cháu!"

Sợ Lục Nhiên về trước tố cáo cô, cô nhất định phải đuổi kịp Lục Nhiên.

Ngay khi Lục Nhiên nhấn chuông cửa, Giang Noãn vừa lúc vọt tới phía sau hắn.

La Thần mở cửa cho bọn họ, nhận lấy bình rượu.

"Hai đứa đã về! Đồ ăn đã xong, nhanh vào."

cho bọn hắn mở cửa, nhận lấy rượu.

"Hai người các ngươi trở về a! Đồ ăn đều tốt, nhanh lên tiến đến."

Giang Hoài cùng Lục Kình Phong cũng đi đến, Giang Hoài cầm lấy bình rượu mà Lục Nhiên mua lên, cười nói: "Đây là Lục Nhiên mua à?"

"A, làm sao bố biết?" Giang Noãn còn đang định nói Lục Nhiên vì muốn bớt sức lực mà đi mua lọ thủy tinh.

"Bình thường bố đều uống bình rượu giá 68 khối tiền một vò, nhưng Lục thúc thúc của con miệng điêu, nhất định phải uống loại 108 này. Cũng chỉ có Lục Nhiên mới mua loại này. Vừa vặn bố cũng có thể dính được một chút, được uống ngon." Ta bình thường uống đều là 68 khối tiền một vò rượu, ngươi Lục thúc thúc miệng điêu, nhất định phải uống loại này 108. Cũng không cũng chỉ có Lục Nhiên sẽ mua sao? Lúc này ta vừa vặn dính được nhờ, cũng uống miệng tốt."

"A? Không phải cái bình quý hơn hay sao?" Giang Noãn có chút sững sờ.

Cho nên, Lục Nhiên không phải là vì muốn bớt một chút sức lực, mà là hắn chọn bình này vì tốt hơn?

Lục Kình Phong tiến tới vỗ vỗ bả vai Giang Noãn: "Rượu vẫn là cần phải nhìn năm."

Cũng không phải rượu đỏ, nhìn năm làm gì! Cũng không phải Latour 1852!

Quan trọng là Lục Nhiên biết rõ ràng bố bọn họ thích uống cái gì, nhưng lúc cô ôm cái bình lớn kia , vì sao lại không nói!

Không đúng, thời điểm cô chọn cái bình rượu này, vì sao lại không nói!

Giống như việc hai người cùng nhau viết bài thi, Lục Nhiên còn dư chút thời gian liền nhìn Giang Noãn, vừa dò xét hai bước, liền phát hiện Giang Noãn làm sai, mà lại không nói cho cô biết, một mình nộp bài thi có câu trả lời chính xác, hơn nữa lại còn được giáo sư khen ngợi!

Mọi người nói xem có tức hay không!

Trên bàn cơm, Giang Noãn không hề muốn nói chuyện với Lục Nhiên. Thế nhưng không khí lại rất thân thiện, Giang Hoài cùng với Lục Đình Phong nhớ lại năm tháng tranh vanh trước kia, bọn họ cũng là kiểu không đánh nhau thì không quen biết, ngay cả hai mẹ cũng cười rất vui vẻ.

"Tiểu Noãn, nhiều món ăn như vậy lại không thấy con ăn được mấy miếng! Mẹ con làm bát cháo gà Bát Bảo này là món mà dì thích nhất!" Mẹ Lục Nhiên ra hiệu con trai phải cùng Giang Noãn ở chung thật tốt!

Lục Nhiên gắp lên chân gà Bát Bảo, đặt ở trong chén Giang Noãn, âm thanh hắn trầm thấp, dung ngữ khí chững chạc đàng hoàng nói: "Con gà này "hi sinh" chắc hẳn không phải là do bị hù dọa bởi việc nổ pháo!"

Trên mặt của hắn là biểu lộ bình thản lại chính trực.

"Cậu thích nổ pháo như vậy, có muốn tôi mời cậu ăn không?" Giang Noãn nhỏ giọng hỏi lại.

"Cái gì nổ pháo cơ?"

Giang Noãn nghiêng mặt trừng mắt với Lục Nhiên, cảnh cáo đối phương không được nói lung tung.

Lục Nhiên giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra, cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.

Lúc này điện thoại vang lên, mẹ Giang Noãn đứng dậy nhận điện thoại, sau đó lại không ngừng xin lỗi, đến khi bà trở lại bàn cơm, ôm cánh tay nhìn Giang Noãn.

"Ừm, mẹ... sao vậy?"

"Giang Noãn à Giang Noãn, con đúng là một ngày không bị đánh, liền nhảy lên đầu lật ngói!" La Thần cau mày, "Không có chuyện gì lại nổ pháo vào nhà người ta hù dọa đám gà mà bác Trần nuôi làm gì?"

Giang Noãn cứng đờ, không nghĩ tới bác Trần lại gọi điện thoại tới tận nhà bọn họ

"Bác ấy còn không tận mắt nhìn thấy. . ." Giang Noãn biết chuyện mình làm không đúng, nhưng việc bác Trần lại hoàn toàn tin tưởng Lục Nhiên không làm nổ gà nhà bác ấy, lại khiến người ta rất khó chịu.

"Bác Trần của Trần gia nói trông thấy con, nếu không cuối năm người ta không có việc gì lại đi vu hãm con làm gì?" Kì thật La Thần cũng không hề tức giận.

Nửa câu nói sau này, khiến Giang Noãn đột nhiên cảm thấy khó chịu.

"Chừng nào con có thể hiểu chuyện như Lục Nhiên đây?" Học tập không tốt bằng người ta, cũng chưa biết thông cảm cho cha mẹ, lại còn thích gây chuyện thị phi. . ."

Giang Hoài còn chưa nói xong, người vốn một mực không lên tiếng là Lục Nhiên lại lên tiếng: "Thúc thúc, Giang Noãn rất tốt." (Mao: mình muốn để nguyên là thúc thúc cho hay)

"Nó tốt ở chỗ nào?" Giang Hoài lắc đầu bất đắc dĩ.

"Con không muốn ăn."

Giang Noãn đang muốn đứng dậy, nhưng Giang Hoài lại gọi cô lại.

"Được rồi! Một chút chuyện nhỏ mà thôi! Còn có khách ở đây! Con bé này đừng quá tùy hứng!"

Đúng vậy, kỳ thật chỉ là việc nhỏ mà thôi.

Nhưng cô sống đến bây giờ, chưa từng trải qua sóng to gió lớn, cho nên việc nhỏ đối với cô cũng là đại sự.

Hơn nữa, luôn có cảm giác trong lòng ba mẹ cô, Lục Nhiên luôn có một vị trí cao cao tại thượng không thể lay động được. Mà Giang Noãn, lại là trời sinh trái ngược lại, dùng để so sánh.

"Bố, có phải hay không nếu có một ngày thầy giáo nói với bố rằng con cùng bạn cùng nói chuyện trong giờ, bố sẽ lập tức cho rằng đúng như vậy? Nếu có người nói rằng con sẽ không thi đậu đại học, bố cũng sẽ tin là như vậy? Thậm chí có người nói con không có tốc độ, không có lực bạo phát, không có kĩ thuật, luyện kiếm không tốt, thì cả đời này bố cũng sẽ không cho con đụng vào kiếm nữa có đúng hay không? Dù sao thì Lục Nhiên có thành tích tốt, bởi vậy hắn làm chuyện gì cũng là điển hình, là khuôn mẫu! Bố luôn luôn ca ngợi cậu ấy! Mà con không có thành tích tốt như cậu ta bởi vậy con làm cái gì cũng không đáng được tin tưởng?"

Giang Noãn đứng ở đó, nhìn Giang Hoài.

Giang Hoài giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới có một ngày con gái sẽ hỏi ông những vấn đề này, tựa như lên án.

"Tiểu Noãn, con nói chuyện cùng bố mẹ kiểu gì vậy?" La Thần muốn kéo cô ngồi xuống.

Nhưng không biết vì sao, khi mẹ cô nói chuyện Lục Nhiên nói nhìn thấy cô ném pháo nổ không thể là giả, sâu trong nội tâm cô hi vọng rằng mẹ có thể hỏi cô: "Con có thật là đi ném pháo nổ hay không?" (Mao: thật ra chỗ này Mao nghĩ phải là bác Trần cơ, nhưng mình vẫn để nguyên theo bản dịch)

Dù cho mẹ hiểu rất rõ cô, cô mới chỉ dịch dịch cái mông mẹ liền biết cô muốn đi toilet hay là đi vào bếp tìm thức ăn, nhưng cô vẫn hi vọng rằng bà sẽ hỏi cô, mà không phải từ người khác khẳng định chắc chắn cô đã làm cái gì.

"Con cũng không biết làm sao để nói chuyện với mọi người, bố mẹ mới có thể nghe con nói. Bố không chô con luyện đấu kiếm, được thôi. . . Bởi vì con học tập không tốt bằng Lục Nhiên, sẽ bị phân tâm, việc thi đại học sẽ không thi được, mọi người nói rất đúng. Thời điểm chia lớp văn lí, hai người nói rằng khoa văn chọn được nghề rất ít, bố còn mộng tưởng con thi đại học ngành công trình học, mẹ lại mong con học y, vả lại trong nhà không ai học khoa văn, học khoa văn không có tiền đồ, bởi vậy con cũng lưu lại học ban khoa học tự nhiên, moih người có quan tâm đến việc con giãy dụa rất vất vả hay không? Hai người có ai nghĩ tới học khoa văn dù chỉ có mười loại công việc chuyên nghiệp, con cũng có thể học cả mười cái, nhưng khoa học tự nhiên dù có một trăm cái, thì con cũng đều không học được!"

Tác giả có lời muốn nói:

Béo dưa lúc sơ trung, sau tết đang chơi trong sân nhà gia gia nãi nãi, chị họ có tính cách giống như con trai ném pháo nổ vào nhà hang xóm, cả cái sân nhỏ nuôi gà cũng loạn lên như vậy. Chị họ chạy xa, mà ta căn bản chưa phản ứng được chuyện đang xảy ra, bị bắt lại, bắt được ta chính là gia gia nãi nãi. May mà gia gia minh giám, hiểu được là tỷ tỷ ta làm chuyện xấu. Mặc dù nói xin lỗ, nhưng gia gia vẫn nói với ta" Ngươi là khuê nữ ngốc! Tỷ ngươi đã chạy rồi sao ngươi còn chưa chịu chạy!"

Kết quả năm đó ăn tết, thời điểm đường tỷ chơi tiên nữ tuyệt còn đem áo lông của ta đốt thành cái động, ta lại bị mẹ ta nói là bại gia tử, vừa mua áo lông lại chỉ mặc được quá năm. . . real tâm tắc.

Các ngươi đã làm chuyện xấu nhỏ nào? Nói nghe một chút? Hì hì

Mao: halo halo, Mao đã trở lại rồi đây. Quẩy lên nào. Hú hú

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro