Chương 12: Chỗ Nào Con Không Tốt, Cô Ấy Đều Tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#12: Chỗ nào con không tốt, cô ấy đều tốt.
Editor: HacBachMao (Mao)

Giang Noãn cũng không biết hôm nay mình bị làm sao, chỉ là chuyện ném pháo mà thôi, mà người làm sai đều là cô, muốn đùa ác “Vu hãm” Lục Nhiên, kết quả trộm gà không được còn mất nắm gạo, mà mẹ cô cũng không trách cô, thế nhưng chỉ cần dính dáng đến Lục Nhiên, cô liền hold không được.

Trong lòng luôn có một tia ủy khuất.

Cảm giác ấy giống như khi hũ rượu bị nứt ra, rượu chảy ra ùng ục muốn thu cũng không thu được.

"Ôi, tiểu Noãn, ngồi xuống ngồi xuống, bố mẹ con chắc chắn là người yêu con nhất, có gì ngồi xuống từ từ nói chuyện, Nếu vẫn không được, con nói với dì Viên, dì Viên nói lại với bố mẹ con.” Mẹ của Lục Nhiên ôm lấy Giang Noãn.

Mà Giang Hoài đột nhiên bị chặn lại, còn chưa kịp phản ứng, vô ý thức nói một câu: “Chúng ta không phải là nghe bác Trần nói, là do chính con ngày trước đã lịch sử không tốt về việc ném pháo nổ. . . ”

Dưới bàn mặt, Giang Hoài bị lão bà đá nhẹ một cái.

Thế nhưng bốn chữ “Lịch sử không tốt” vẫn khiến trong lòng Giang Noãn nhói một cái.

Cô chợt nhớ tới lúc Nhiêu Xán gọi điện thoại tới có nói với cô, Lý Thư Duyệt trong lớp nói chuyện với cô, kết quả cô lại bị Thái lão sư phạt đứng.

Mặc dù cô không nhớ được rõ ràng, nhưng trong thâm tâm cô biết rõ, dù cho cô nói chuyện này với bố mẹ, bọn họ hẳn cũng chỉ nói: “Lý Thư Duyệt nói chuyện với con, con không để ý tới con bé là được rồi.”

Cô rất hâm mộ những đứa trẻ được bố mẹ yêu chiều, dù làm sai cũng vẫn được bố mẹ bảo hộ. Nhưng với bố mẹ cô, dường như người sai vĩnh viễn đều là cô.

Giang Noãn đứng dậy, bữa cơm này cô khẳng định mình nghẹn ăn không nổi nữa.

"Tiểu Noãn, con đi đâu vậy!" La Thần hỏi.

"Ra ngoài mua pháo nổ, đem gà trên toàn thế giới nổ hết!"

Nói xong, Giang Noãn liền cất túi bỏ đi.

"Tiểu Noãn! Tiểu Noãn!"

"Không có việc gì, không có việc gì, tiểu hài tử nhốn nháo biến xoay một hồi rồi sẽ tốt lên, tôi giữ lại một chút thức ăn cho con bé.” La Thần thở dài, bà cũng nhìn ra lúc này con bé không vui vẻ, cần ra ngoài thả lỏng.

Luôn lấy Lục Nhiên ra so sánh, tích lũy từng ngày từng tháng, bọn họ thật sự đã làm tổn thương con gái.

Giang Hoài ngồi ở đó, nhìn bóng lưng của Giang Noãn, muốn nói điều gì, nhưng bởi vì kiêu ngạo, không biết làm sao để mở miệng.

Cửa đóng lại, qua nửa phút, cửa lại mở.

Giang Hoài tưởng rằng con gái không tức giận, ai biết Giang Noãn chỉ là đến cạnh ghế sa lon cầm bao tay lông của mình lên, rồi lại đi ra ngoài.

La Thần nhìn dáng vẻ trông mong của Giang Hoài, lườm ông một cái nói: “Cái người này! Không biết nói chuyện, thì không cần nói! Quá khứ từ nhỏ đến lớn của anh rất tốt đẹp hay sao?”

"Làm như em biết nói chuyện ấy. Lúc bác Trần gọi điên thoại đến, chẳng phải em cũng khẳng định là tiểu Noãn đắc tội người ta hay sao?”
Ai cũng nhìn ra, Giang Hoài và La Thần cũng chẳng còn tâm tình ăn cơm.

Lúc này, Lục Nhiên bỗng đứng dậy.

“Sao thế, Lục Nhiên?”

“Cậu ấy rất tốt.” Đây cũng là lời mà hắn vừa nói, nhưng mà dường như không có ai nghe, chỉ có giờ phút này các đại nhân tài năng danh vọng đi qua. (?)( chắc là ý nói những người tài giỏi ở đây bây giờ mới nghe rõ. Bạn nào biết hãy cmt nói cho Mao nhé)

Lục Nhiên kệ áo, lấy cái khăn quàng, quấn lên cổ.

“Cái gì?” Giang Hoài không hiểu.

“So với con cậu ấy bao dung hơn, cậu ấy hiểu rõ ràng bản thân mình muốn cái gì hơn con. Chỗ nào con không tốt, cậu ấy đều tốt.”

Nói xong, Lục Nhiên bước ra cửa.

Giang Hoài ngẩn người, La Thần đẩy ông ấy một cái: "Anh xem đi! Anh còn không hiểu chuyện bằng một đứa trẻ! Lúc trước, khi Lục Nhiên còn ở Bắc Kinh có gọi điện về nói với em: “Dì, đừng tiếp tục so sánh con với tiểu Noãn! Khi cậu ấy tự tin thì chuyện gì cũng gì cậu ấy cũng làm tốt.”

"Lục Nhiên. . . Hình như nó đã từng nói qua. . ." Giang Hoài lộ ra biểu lộ hối hận "Cái này. . . Anh cũng chỉ là thuận miệng mà thôi! Đâu thể nào thưc sự so sánh con bé với Lục Nhiên.”

Lúc này, Giang Noãn đang một mình đút tay vào túi áo, hít vào một hơi, nước mũi bị gió lạnh thổi thổi, dường như muốn đóng lại trên mặt.

Cảm giác mình nói nhiều quá, có một chút không xuống đài được.

Nhưng mà. . .  cô cũng không hối hận khi nói như vậy

Bởi vì nếu như không phải do một khắc này máu xông lên não, có lẽ cả đời này cô cũng không thể nói ra miệng, chỉ có thể kìm nén.

Nhưng mà tại sao vừa rồi cô nhớ rõ phải cầm bao tay, nhưng lại quên cầm theo túi giấy ăn? 

Cô vốn muốn chờ xem bố mẹ có đuổi theo cô hay không, nhưng không ngờ được lại nhìn thấy Lục Nhiên, khiến cô cả kinh, lập tức co lại vào chỗ ngoặt ở sân của bác Trần, ngồi xổm xuống.

Chắc chắn là nhóm đại nhân (người lớn) ngại mặt mũi lại ngại ngùng, nên bảo Lục Nhiên xuống tìm cô.

Cô mới không cần!

Đi nhanh lên! Đi nhanh lên! Trở về ăn cơm của cậu đi!

Giang Noãn hít mũi một cái, nghĩ đến chút nữa nên tiêu năm mao tiền mua một túi giấy ăn.

Ngay lúc này, có người đưa đến một cái khăn tay đến trước mặt cô.

"Tranh thủ thời gian lau đi."

Giang Noãn nghiêng mặt, nhìn thấy Lục Nhiên, cả kinh đến mức xém chút nữa ngã trẹo chân.

“Có quỷ mới muốn lấy giấy ăn của cậu.” Giang Noãn hất tay của Lục Nhiên ra.

Gia hỏa này ánh mắt chính là sẽ đánh chuyển sao? (?) Cô ẩn nấp tốt như thế, làm sao hắn có thể tìm thấy cô?

“Không lau, cậu muốn giữ lại ăn à?”

“Cậu mới ăn khăn giấy!”

“. . . Ý tôi là nước mũi”

Nhìn hắn, vốn đã có ủy khuất trong lòng, Giang Noãn bỗng khóc lên.

"Tại sao lại không để cho người ta yên tĩnh một lúc! Cậu đã thắng tôi rồi đấy. Tôi cái gì cũng không sánh bằng cậu, tôi đã không ăn cơm với cậu tại sao cậu vẫn còn muốn tìm cảm giác tồn tại ở chỗ tôi!”

Nước mắt nước mũi không thể khống chế chảy xuống, Giang Noãn thật hận không thể cọ lên trên người Lục Nhiên lau đi.

Lục Nhiên trầm mặc nửa phút, mới chậm rãi mở miệng.

"Đã từng có một đối thủ, lúc cô ấy đứng trước mặt tôi, khi tôi cho rằng mình đã chiếm hết địa lợi nhân hòa* (ưu thế), chắc chắn sẽ thắng. Thế nhưng, thời điểm một kiếm đánh trúng tôi, giống như quá khứ vài chục năm ầm vang mà đi. (?) Từ lúc ấy trở đi, tôi cũng chỉ có thể chấp nhất nhìn cô ấy. Trên đời này, có rất nhiều người xuất chúng, mà tôi, lại chỉ nhìn cô ấy ------- chắc là bởi cô ấy cho tôi một mở màn rất kinh diễm.”

"Có đúng không. . . Đối thủ?" Trước mắt Giang Noãn toàn là hơi nước, căn bản không thể nào thấy rõ biểu tình của Lục Nhiên.

Người mà hắn nói là Giản Minh? Nhưng Lục Nhiên sẽ không bao giờ coi thường Giản Minh!

“Cho đến lúc tôi thua, mới phát hiện về cơ bản đó không phải là một trận tranh tài.” Thanh âm Lục Nhiên vẫn thanh lãnh như trước, nhưng dường như không giống thường ngày.

Giang Noãn cầm lấy khăn tay, hung hang lau một cái, trừng mắt với Lục Nhiên.

“Tại sao lại không nói? Đối thủ là ai? Cậu chỉ là muốn giúp bố tôi lừa tôi trở về đúng không? Mỗi lần họ lấy cậu ra so sánh với tôi, trong lòng tôi ủy khuất ra sao, cậu không thể hiểu được. Bởi vì cậu đứng ở nơi rất cao, mà tôi lại rất bình thường, bình thường đến mức dù làm cái gì cũng không thể khiến bố mẹ tôi hài lòng!”

Dường như cô nghe thấy một tiếng thở dài bên tai, rất nhẹ, nhưng lập tức bị gió thổi đi, bị tiếng hít thở đâm nát.

“Cậu không nhớ rõ cái gì cả” Lục Nhiên đưa giấy ăn tới, dán lên mũi Giang Noãn, dù bị Giang Noãn tiếp tục hung hăng giật ra, Lục Nhiên vẫn không quan tâm mà nắm vuốt tờ giấy ăn.

“Nhớ cái gì?” Cô tức giận hỏi lại.

“Tôi không thích đấu kiếm, nhưng bố tôi từng là một vận động viên đấu kiếm, ông ấy muốn thắng bố cậu, nhưng trong mỗi trận đấu, ông ấy đều không làm được. Thế là ông ấy đem tất cả mong chờ đặt lên người tôi. Nhưng tôi lại thích kỹ thuật truyền thông. Tôi nói với ông, tôi không nghĩ luyện đấu kiếm, về sau tôi muốn đi du học, lựa chọn con đường mà tôi muốn, không muốn sống trong kì vọng của ông. Cha tôi bị tức đến mức huyết áp tăng cao, phải vào bệnh viện.”

Giang Noãn ngẩn người, có chuyện này sao? Cô thật sự không nhớ ra.

“Đứng trước cửa phòng bệnh, tôi mới hiểu được, tôi không thể nào tùy tâm sở dục sinh hoạt. Sự kì vọng của ông ấy như tấm lưới đem tôi giam lại gắt gao, mà tôi giãy dụa sẽ làm tổn thương ông ấy. Mà tôi nếu như không yêu thương ông ấy, làm sao lại để ý đến kì vọng của ông ấy?”

Giang Noãn không biết, Lục Nhiên làm thế nào mới có thể khống chế được tâm tình của mình, mới có thể bình tĩnh nói ra như vậy.

  Giang Noãn ngẩn người, có chuyện này sao? Nàng thật không nhớ rõ.

“Mà ngày đó cậu nói với tôi, cái gì cậu cũng không thể sánh với tôi, chỉ có thành tựu đấu kiếm là có thể vượt qua tôi. Nếu như tôi từ bỏ đấu kiếm, cậu cũng không biết làm thế nào chứng minh cho bố cậu thấy cậu cũng có chỗ ưu tú hơn tôi.”

Giang Noãn ngẩn người, xác thực, bàn về đọc sách, bàn về cách làm trưởng bối vui vẻ, cô không hề có một chút ưu thế nào so với người đang đứng trước mặt mình.

Nhưng đấu kiếm lại không giống như thế. Giang Noãn biết Giản Minh giống như dãy Himalaya, sừng sững đứng phía trước Lục Nhiên.
“Ngày đó, thật ra là cậu thay mẹ cậu đến đưa cơm cho tôi, nhưng cậu lại ăn hết cơm của tôi.”

Giang Noãn quýnh lên, Lục Nhiên hẳn là không bịa đặt, bởi quả thật chuyện này có điểm gống với chuyện cô sẽ làm.

“Cậu hưng phấn nói, cậu nhìn tôi tranh tài cùng với Giản Minh trên TV, đều sẽ phân tích mỗi đường kiếm của tôi, dù là thắng hay thua. Cậu nói, nếu như tôi không kiên trì, thì có lẽ tôi sẽ không thể gặp được một đối thủ như Giản Minh ở các lĩnh vực khác. Đêm đó tôi rất vui vẻ, bởi vì có một người ngoài bố mẹ tôi, ngoài huấn luyện viên của tôi, đang kì vọng ở tôi.  Cho đến nay, bố tôi, câu lạc bộ của tôi, các tạp chí thể dục, toàn bộ thanh niên ở chỗ tập luyện, mỗi lần đề cao tôi đều sẽ nhắc tới Giản Minh. Tôi chính là vị trí dự bị của Giản Minh, là đôi bảo hiểm của cậu ấy.”

Một khắc này, Giang Noãn đau lòng. Trong giới thi đấu thể dục, người thứ hai vĩnh viễn không có giá trị bằng thứ nhất.

Lục Nhiên là dự bị của Giản Minh, là hậu bị của Giản Minh. Khi mà huấn luyện viên, tạp chí đánh giá như thế, không có người nào quan tâm đến hắn có tổn thương hay không, hắn cũng không thể giống như cô bây giờ, có thể nổi giận đối với người đánh giá mình.

“Vì thế, đừng để ý người ta đánh giá, chúng ta không thể tùy tâm sở dục, nhưng ít ra có thể trong lời đánh giá của người khác ngẩng đầu làm chính mình.”

"Thế cái đối thủ mà cậu không thể nào quên kia đâu?” Giang Noãn hỏi.

"Cô ấy… cô ấy đại khái là đang nhìn theo Giản Minh, sẽ không lại nghiêm túc nhìn tôi nữa.”

Thanh âm của Lục Nhiên nhẹ nhàng, người kiêu ngạo như hắn, xưa nay sẽ không nói láo.

Không biết vì sao, mắt Giang Noãn nóng lên.

"Tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không trở về đâu!” Không có cách nào nói ra lời an ủi, Giang Noãn chỉ có thể nói vậy.

“Tôi biết. Cậu trở về rất mất mặt.”

"A?" Giang Noãn quay đầu nhìn Lục Nhiên.

Lục Nhiên khẽ cười, bên trong khóe mắt có một tia cười yếu ớt lại ấm áp, giống như là đối đãi với một đứa bé đang cố tình gây sự, mà hắn sẽ vĩnh viễn quý trọng sự ngây thơ ấy của cô.

Cô chợt nhớ tới một người không biết tên đã lưu lại bình luận trên bài blog của mình —— mong cậu mãi mãi là một con vịt xấu xí chưa trưởng thành.

Giờ phút này, cô bỗng nhiên hiểu ra, chỉ có người từng bị tổn thương mới có thể chúc phúc cô như vậy. 

Nếu như là một con vịt xấu xí chưa trưởng thành, chỉ bị chế giếu là xấu mà thôi. Nhưng khi nó thật sự biến thành thiên nga trắng, nhất định sẽ bị so sánh cùng với con thiên nga mỹ lệ, sẽ phải thừa nhận sự đau đớn khi ngã từ trên cao xuống.

"Thật vất vả mượn đề tài để nói chuyện của mình một chút, nếu không nháo lớn, hiện tại về nhà chắc chắn không có hiệu quả.” Lục Nhiên nói.

"Tôi không có nghĩ như vậy!"

"Cũng phải, trong đầu óc cậu vốn không thể có nhiều cong cong quấn quấn như vậy.”

"Ai cần cậu lo."

Giang Noãn quay đầu tiếp tục đi.

Hiện tại tỉnh táo nghĩ lại, không phải chỉ là chuyện ném pháo dọa gà thôi hay sao, cũng không nổ trúng bác Trần, bị cha mẹ nói cũng không phải là chuyện gì to tát, chủ yếu là. . . Lục Nhiên và cha mẹ hắn đều đang ở đó, siêu cấp mất mặt. 

Đi hai bước, Giang Noãn vừa quay đầu lại, phát hiện Lục Nhiên đã cất túi, đi phía sau mình.

Giang Noãn tức giận nói: "Tôi không cần cậu đi cùng!”

"Có đi 'Hoả tinh thế giới' không?" Lục Nhiên nói.

Ánh mắt Giang Noãn sáng lên, hoả tinh thế giới là một cái mắt xích (?) quán net, mình vụng trộm cùng bọn Nhiêu Xán đi qua một chút, tốc độ đường truyền nhanh đến mức ghê gớm.

"Cậu còn biết 'Hoả tinh thế giới'?" Giang Noãn bất khả tư nghị* nói.
*Bất khả tư nghị: bất ngờ, vượt ra ngoài sự hiểu biết thường ngày.

"Đi giết thời gian, chẳng lẽ cậu thật sự muốn ở bên ngoài nói mát?"

Lần này ngược lại biến thành Lục Nhiên đi trước, Giang Noãn đi theo phía sau.

"Cậu chậm một chút! Chân dài không tầm thường a!"

"Không phải không thừa nhận mình là căn bậc hai sao?"

"Đúng đúng đúng, cậu 1m88, lợi hại nhất!"

Có muốn tôi mời cậu ăn thịch thịch(?)!

Mặc dù vẫn còn đang kì nghỉ tết, nhưng "Hoả tinh thế giới" vẫn còn kinh doanh.

Giang Noãn máy móc cùng Lục Nhiên ngồi cùng một chỗ, gia hỏa này đem khăn quàng cổ treo ở trên ghế, ngồi xuống, hắn lên mạng cũng không chơi game, mà là xem video đấu kiếm tranh giải thế giới, nếu không thì lại làm bài kiểm tra mô phỏng trên mạng, thật là không có gì thú vị.

Khăn quàng cổ treo ở chỗ kia khiến Giang Noãn đặc biệt cay con mắt: "Tôi bảo này, cậu cũng có khăn quàng cổ, đứng quàng nó nữa, không sợ gió lạnh luồn vào khe hở của khăn quàng sao.”

"Tôi chỉ có chiếc khăn quàng cổ này.” Lục Nhiên trả lời.

Giang Noãn không muốn cùng hắn tranh giành, thẳng tiến vọt vào trong trò chơi, cùng đám tiểu đồng bạn đại sát tứ phương.

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Noãn: Ta muốn mua quẳng pháo, đem gà toàn thế giới nổ hết!

Lục Nhiên: Các muội tử cảm thấy ta lão đỗi ngươi, không giúp ngươi, bởi vậy không đủ sủng ngươi. Cho nên ta quyết định giúp ngươi.

Giang Noãn: Ngươi giúp thế nào.

Lục Nhiên: Ngươi nổ gà chỗ nào, ta liền đứng tại cổng nói với người ta, là ta nổ.

Giang Noãn: Ta không mua quẳng pháo, ta mua một chút thuốc cho ngươi uống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro