Chương 4: D, Dụng Ý Khó Dò, Có Mưu Đồ Khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#4:  D, dụng ý khó dò, có mưu đồ khác
( ta sửa lại là cô giáo Thái là nữ nha)

"Đúng rồi. Cậu vừa đi qua chỗ cậu ta, cậu ta bỗng nhiên đứng dậy. Cô giáo Thái hỏi hắn làm sao, hắn liền trực tiếp nói 'Cô giáo Thái, cô chỉ trích Giang Noãn ảnh hưởng đến Lý Thư Duyệt học tập là không đúng với logic.' " 

Giang Noãn ngẩn người, cô thật sự không có cách nào tưởng tượng được dáng vẻ của Lục Nhiên lúc đứng dậy khiêu chiến với cô giáo Thái. 

"Cô Thái liền hỏi 'Logic không đúng ở chỗ nào' . Lục Nhiên liền trả lời 'Giang Noãn lần này Anh ngữ thi được 115 điểm, Lý Thư Duyệt thi được 105, chênh lệch 10 điểm, Giang Noãn làm thế nào vừa lên lớp quấy rầy Lý Thư Duyệt, lại vừa nâng cao thành tích Anh ngữ của mình?'. Các bạn học đều nhìn cô Thái, thậm chí còn có mấy đứa không có đầu óc vỗ tay, cô Thái bị chặn họng không nói được gì, mặt lạnh bảo cậu trở về chỗ ngồi. Nếu như cậu hỏi mình, tại sao cậu lại chọn học ban tự nhiên, mình cảm thấy lí do không phải vì Lục Nhiên, mà bởi vì cô Thái là chủ nhiệm lớp ban Văn, mà cậu cảm thấy cô Thái đối với cậu có thành kiến, mà chuyện lần đó cũng thực sự khiến cậu bị tổn thương, lại thêm chính cậu cũng có sĩ diện, vì thế không thể nào đi ban Văn tiếp nhận cô Thái dạy dỗ." 

Giang Noãn nghiêng đầu, phẳng phất hiện lên một hình bóng mơ hồ, người đó đứng thẳng tắp, không một chút dao động chắn ở phía trước cô, chống cự và chất vấn lại những thứ áp đặt đem đến tổn thương cho cô.

"Cậu đừng nói là quên luôn cả chuyện này nha?" 

". . . Hình như có chút ấn tượng. Như thế. . . Mình liền thích hắn rồi?" 

"Ai biết được. Cậu thích hắn từ lúc nào, chỉ có chính cậu biết thôi." 

Cùng Nhiêu Xán tán ngẫu xong, Giang Noãn ngồi dựa vào đầu giường, cô không dám nhắm mắt lại, bởi vì một khi nhắm mắt, trong đầu cô sẽ hiện lên bóng lưng của Lục Nhiên.

Trong đầu, làm sao cũng không xóa được, làm thế nào cũng không mất đi.

Nhúng Giang Noãn vốn là người vô tâm với những thứ này, không bao lâu sau, chùm chăn lên, cái gì Lục Nhiên, cái gì cô giáo Thái, cái gì Lý Thư Duyệt, đều bị ném đến chín tầng mây.

Ngày thứ hai, Giang Noãn đang đánh nằm trên giường, mẹ cô bỗng mở cửa ra, đem cô kéo dậy.

"Tiểu Noãn, dậy." 

"Ừm. . . Dậy để làm gì. . . Vẫn còn đang nghỉ mà. . ." Giang Noãn nhấc chân đem chăn kẹp lại, đang muốn ngủ tiếp, chăn lại bị rút đi không hề lưu tình.

"Lục Nhiên tới. Hôm qua bố con bảo Lục Nhiên giúp con lấy lại kiến thức của học kì này còn gì." 

"Cái gì! Lục Nhiên tới?" Giang Noãn soạt một tiếng ngồi dậy, nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức ở đầu giường, mới tám giờ sáng nha!

Sớm như vậy, là học bổ túc hay là đầu thai! 

"Đúng vậy. Nhanh, đánh răng rửa mặt, mẹ đi xuống làm điểm tâm cho hai đứa. Ăn xong điểm tâm thì học cho giỏi. Nếu không thì con thật sự sẽ bị lưu ban đó!" 

Giang Noãn nghiêng mặt nhìn thoáng qua, bởi vì cửa mở hé ra, qua khe hở nhìn về phía phòng khách, vừa vặn có thể nhìn thấy một bên mặt của Lục Nhiên, thật tốt. . . Hắn không tiếp tục choàng cái khăn quàng cổ chưa đan xong kia. . . Nếu không thì quýnh chết mất.

Bằng tốc độ nhanh nhất, Giang Noãn đánh răng rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề đi tới.

Mẹ Giang Noãn vừa lúc đem cháo đậu đỏ còn có nóng hổi cùng với bánh bao bưng lên. 

"Mau tới ăn một chút đi." 

Lục Nhiên đứng dậy, trên khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt như có như không: "Cám ơn dì." 

Giang Noãn ngẩn người, Lục Nhiên cười lên nhìn rất đẹp, đáng tiếc cơ hồ chỉ đối với trưởng bối mà hắn tôn kính. 

Quả thực là "tâm cơ boy" nha! Bộ dáng đứng đắn hiểu chuyện, các 'đại nhân' đều tin tưởng hắn. 

Ở trong lòng của Giang Noãn, cao lạnh + đứng đắn + hiểu chuyện = nhàm chán. ( nguyên văn luốn đó, ko phải ta bớt) Nghĩ tới tin đồn mình theo đuổi gia hỏa không thú vị này một học kỳ, cô liền nhức đầu! 

Ý tứ làm gì, xấu hổ làm gì, tất cả chỉ là vật ngoài thân, không cần mặt mũi là có thể thành Phật, Lục Nhiên gì đó chỉ là bọt biển, là huyễn ảnh!

Mày càng để ý, làm việc không tốt, Lục Nhiên sẽ càng dùng "lời đồn đại của giang hồ" kia đến chê cười mày!  

"Ài, Lục Nhiên, cậu sao lại dậy sớm thế? Được thả cả kì nghỉ đông, lại không muốn ngủ nướng à?" Giang Noãn đưa tay cầm lấy một cái bánh bao. 

"Cậu sẽ bị bỏng." 

Thanh âm không hề bận tâm của Lục Nhiên cùng với tiếng kêu thảm của Giang Noãn khi bị bỏng tạo nên chênh lệch rõ ràng. 

Giang Noãn rơi nước mắt, lại nhìn thấy những ngón tay thon dài cầm cái ly pha lê đưa tới trước mặt cô, là Lục Nhiên. 

"Trư Bát Giới nóng vội bị đậu hũ nóng bỏng phá thiên trần nhà." (?)

Giang Noãn dùng sức nhìn chằm chằm Lục Nhiên, hắn có phải hay không đang cười? Có phải hay không đang cười? 

Vào lúc mà mẹ Giang Noãn bưng lên một đống thức ăn vặt, khóe miệng đang hơi lõm xuống của Lục Nhiên giống nhú thuyền nhỏ bị đại dướng bao phủ, cái gì cũng không nhìn thấy nữa.

Đầu lưỡi của Giang Noãn bị đau, liền tranh thủ ngậm một ngụm lớn nước sôi để nguội, Lục Nhiên lại không nhanh không chậm dùng đũa đâm chọt bánh bao trong bát của mình, chờ nhiệt khí từ trong bánh bao thông qua lỗ nhỏ mà đũa tạo ra bay đi.

Mẹ Giang Noãn lại bắt đầu dài dòng: "Giang Noãn, cũng có mấy học sinh cấp ba đi theo bố của con để học luyện kiếm, mà người ta đã làm xong bài tập nghỉ đông, mỗi ngày còn kiên trì tới cơ sở huấn luyện, từ ba giờ chiều đến năm giờ còn có luyện tập đối kháng, nhưng mà mẹ lại không hiểu, con học tập không tốt, suốt ngày la hét muốn cùng bố của con luyện tập đấu kiếm, nhưng mà lại chưa từng nhìn thấy con luyện qua."

Giang Noãn một bên gật đầu, một bên lại muốn đem tai chặn lại.

Lục Nhiên uống một bát cháo, ăn hai cái bánh bao, ngồi tại chỗ cũ, nghiêng mặt nhìn Giang Noãn. 

Sự trầm mặc cùng với ánh mắt của hắn đều khiến Giang Noãn ngồi không yên, nhưng cô vẫn chậm rãi ung dung ăn bánh bao, cố ý muốn đem thời gian có hạn kéo dài vô hạn.

Đại khái qua năm phút, Lục Nhiên liền đứng dậy, ngón tay kẹp lấy cổ áo Giang Noãn.

"Đi. Học tập." 

"Tôi còn chưa ăn xong!" 

"Ăn quá no, quá đầy đủ sẽ khiến cho não của cậu không được cung cấp đủ máu."

Lục Nhiên đầu ngón tay là ấm, mang theo Giang Noãn sau cổ áo lúc, ngón tay dán tại nàng trên gáy, Giang Noãn bả vai lập tức đứng thẳng lên, ngược lại để Lục Nhiên ngón tay thiếp chặt hơn. 

"Cậu. . . Cậu đừng túm tôi! Cổ muốn gãy mất!" 

Giang Noãn ngồi xuống trước bàn, nhìn Lục Nhiên đem số học lớp mười một mở ra trước mặt cô, cô gãi đầu nói:" Ôi! Cậu nên học cái gì thì học đi, nên huấn luyện thì huấn luyện, không cần quản tôi đâu mà! Trí thông minh của tôi và cậu vốn không cùng một cấp độ, cậu muốn tôi trong hơn hai tuần lễ nắm giữ được tri thức của lớp mười một, quả thực là phản nhân loại nha!

"Nhanh. Bắt đầu từ mệnh đề." 

"Cậu để tôi lưu ban cũng được. Cùng lắm thì tôi đi khoa văn."

Giang Noãn ngả người về phía sau, thở dài một hơi, nửa ngày không nghe thấy Lục Nhiên nói câu nào, lúc này mới nghiêng mặt nhìn hắn. 

Biểu lộ của Lục Nhiên lạnh lùng, ngón tay cầm bút mực, bởi vì dùng sức, đốt ngón tay vốn rất đẹp nay đều trắng bệch, nhưng khi Giang Noãn vừa chú ý tới liền buông lỏng ra.

". . . Tôi nói lưu ban hoặc là đi khoa văn, cậu cũng không cần tức giận như vậy đi." Giang Noãn tranh thủ thời gian ngồi thẳng lưng, bày ra dáng vẻ nghiêm túc nói. 

"Tôi vất vả đem cậu đưa vào hạng ba trường thi đứng đầu, cậu lại nói với tôi cậu lựa chọn lưu ban hoặc là đi khoa văn?" Lục Nhiên mang theo thanh âm có tác dụng tỉnh táo não bộ, hắn híp mắt, chống cằm, ngón tay nhẹ nhàng gõ, tựa hồ đang tự hỏi, khiến Giang Noãn có chút khẩn trương. 

"Cậu. . . Cậu đang suy nghĩ gì đấy?" 

"Tôi đang nghĩ, tôi có nên trả thù cậu hay không." Lục Nhiên liếc mắt sang bên cạnh.

"Cậu. . . Cậu nghiêm túc à?" 

"Tiểu Noãn, cậu cùng người khác so sánh, khác biệt nhỏ nhất là trí thông minh, khác biệt lớn nhất là kiên trì." 

Giang Noãn lại không nghiêm túc cười: "Ôi má ơi, Lục Nhiên, cậu đừng rót canh gà cho tôi. Tôi biết thế nhưng mà, càng cố gắng thì tôi càng hiểu rõ ràng sự chênh lệch trí thông minh có bao nhiêu quan trọng. Cậu chưa từng có cảm giác khi mở bài thi ra, đau khổ ngồi trước bàn học cả một đêm nhưng vẫn không thể nào làm được. Đây chính là khác biệt giữa tôi và cậu. Có điều, tôi hiểu cậu. Nếu như coi việc dạy tôi học toán lí hóa như trò chơi, bây giò cậu đột nhiên nhảy đến, khẳng định trong lòng cũng sẽ nén giận nha. Thế nhưng nếu như cậu bỏ ra thời gian bốn tháng để đi qua, cũng không có khả năng khi lần nữa chơi lại chỉ cần hai tuần là hoàn thành." 

"Sao lại không có khả năng? Chí ít lần này sẽ không phải đi đường quanh co." 

Đầu bút của Lục Nhiên điểm một cái trên tờ nháp.

Giang Noãn hít một hơi, nhích lại gần. 

Cô vốn là không có ý định nghiêm túc nghe, nhưng âm thanh của Lục Nhiên thanh lãnh, bất tri bất giác tựa như là bị hắn kéo theo suy nghĩ, một đường dẫn dắt hướng về phía trước, có lẽ học sinh học giỏi như bọn hắn có được chính là trí nhớ tốt cùng với khả năng tự hỏi, giống như một con sông, Giang Noãn thuận theo con sông này mà trôi đi, những tri thức mà cô vốn cảm thấy không thể hiểu được bỗng dưng cứ vậy mà được thông suốt.

Chỉ mới một buổi sáng mà thôi, Lục Nhiên đã giảng xong hình nón đường cong cùng phương trình, còn khiến Giang Noãn giải đề nhiều lần. 

Lúc Đương Giang Noãn kịp phản ứng, đã đến giờ cơm trưa. 

"Cậu nói xem nguyên nhân cậu nhất định phải dạy tôi là vì cái gì? Vì bố tôi?" Giang Noãn tò mò hỏi. 

"Ở đây có bốn đáp án. A dạy cậu so với Olympic càng có tính khiêu chiến, B tôi không mong bố cậu vì cậu mà phiền não, C giữa chúng ta có ước định, D tôi dụng ý khó dò có mưu đồ khác." Lúc Lục Nhiên dùng âm thanh thông thấu đọc lên bốn đáp án, Giang Noãn có cảm giác tựa như vào trường thi.

"Khẳng định là B!" 

Lục Nhiên nhìn cô, ánh mắt của hắn rất sâu xa, càng nhìn, càng giống như bị ánh mắt của hắn hút vào. 

"Chọn bốn đáp án thôi mà còn chọn không đúng, tôi lo lắng toàn cầu có hơn sáu tỷ người, cậu có thể tìm được đúng người hay không."

Không phải B, chẳng lẽ là A? Hoặc là C, chỉ là cô quên đi ước định của bọn họ?

"Lục Nhiên, ở ăn cơm trưa không?" Mẹ Giang Noãn mở cửa phòng hỏi. 

"Không cần đâu dì, con đem thức ăn mang đến ăn cùng với chú Giang."

Hiện tại huấn luyện viên đấu kiếm của Lục Nhiên, chính là bố của Giang Noãn, Giang Hoài.

"A, như thế tốt hơn! Cám ơn con!" 

Trước khi Lục Nhiên đi, đem một tập bài thi trực tiếp để lên đầu Giang Noãn. 

"Buổi chiều làm tập bài thi này. Ban đêm huấn luyện xong tôi sẽ trở về giúp cậu xem một chút, tiện thể giảng cho cậu một chút vật lý."

Giang Noãn đem bài thi từ trên đỉnh đầu lấy xuống, nhìn Lục Nhiên, đáy lòng tràn đầy sự khó hiểu.

Lục Nhiên mang theo thùng giữ ấm, ngồi ở cửa ra vào buộc dây giày.

Ngươi còn chưa nói đáp án là cái gì! Giang Noãn muốn hỏi, nhưng sợ bị Lục Nhiên đỗi. 

"Câu trả lời chính xác là D." 

Lục Nhiên ngẩng đầu lên, đuôi lông mày của hắn hơi nhướng lên, bọn hõ rõ ràng đang cách nhau một khoảng không, không cách nào tois gần được, nhưng lại có thứ gì đó theo ánh mắt của hắn chạm tới trong lòng của Giang Noãn. 

D, dụng ý khó dò, có mưu đồ khác. 

Cậu dựa vào tôi thì có thể được cái gì? Giang Noãn thiếu chút nữa đem đầu óc nghĩ chuyện xấu.

Đây tuyệt đối là Lục Nhiên bẫy cô một cái, để cô phiền não mà thôi! Nếu chăm chỉ nghĩ, sẽ bị cười nhạo!

Trở lại bàn cơm, cố gắng một buổi sáng, Giang Noãn thật sự bị đói chết, ăn hết cả một đầu thịt kho tàu cá sạo, một bát cơm lớn. 

Mẹ cô một bên gắp thức ăn cho cô, một bên nói: "Hôm nay Lục Nhiên đến dạy con, khiến mẹ nhớ tới bộ dáng nó dạy con ngày trước, nhưng bây giờ kiên nhẫn hơn nhiều." 

"A? Trước đó cậu ấy dạy con thế nào?" 

"Thì lúc hỏi con có hiểu hay không, con hỏi 'Từ một bước này làm sao đến bước kế tiếp' ? Lục Nhiên liền giảng cho con, giảng xong con vẫn không hiểu, nó mặc dù không có phát cáu, nhưng nhìn dáng vẻ vò giấy nháp của nó, mẹ đoán kiên nhẫn của đứa nhỏ này bị mài sắp mất hết. Một đề, dùng rất nhiều giấy nháp, trong thùng rác luôn đầy giấy nha! Nhưng là hôm nay dường như không nghe thấy con nói không hiểu."

Giang Noãn tay đang cầm đũa cứng lại, cô nhớ tới lúc Lục Nhiên dạy cô có nói: "Chí ít lần này sẽ không phải đi đường quanh co" . 

Chẳng lẽ là trước kia mình "Tra tấn" Lục Nhiên quá lâu, Lục giáo chủ Cửu Dương Thần Công tu luyện đã đạt tới cảnh giới nhập hóa, đối với giáo hội Giang Noãn đạt đến dung hội quán thông cảnh giới chí cao? (?)

Sáng sớm chuyên chú quá lâu, Giang Noãn ăn cơm xong liền đi ngủ trưa, ngủ rất sâu, một đường ngủ thẳng tới ba giờ rưỡi. 

"Tiểu Noãn, tiểu Noãn!" 

"Ừm, chuyện gì vậy, mẹ. . ." 

"Vừa rồi Lục Nhiên gọi điện thoại đến bảo mẹ nhắc nhở con, đừng quên làm đề toán. Còn thời gian, thì chuẩn bị bài vật lý một chút." 

Giang Noãn vén chăn lên, vẻ mặt cầu xin nói: "Đây đang là nghỉ đông mà! Vì sao không cho con ngủ đến thiên hôn địa ám!" 

"Ài, được rồi! Được rồi!" Mẹ cô tới kéo chăn của Giang Noãn, "Chúng ta sẽ có cái ngày đó vào trăm năm sau, trăm năm về sau, con muốn ngủ bao lâu liền ngủ bấy lâu!" 

Giang Noãn hầm hừ bò dậy, ngồi trước bàn sách bĩu môi, vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy trên bản nháp đầy bàn đều là chữ viết của Lục Nhiên. 

Có người nói nhìn chữ như nhìn người, nhưng mà chữ viết của Lục Nhiên một điểm cảm giác cao ngạo cũng không có, tuấn tú mà trôi chảy, so với Giang Noãn tưởng tượng thì dùng lực hơn. 

Nhiêu Xán giống như đã nói qua với cô, người nghiêm túc mà thâm tình, viết chữ đều dùng sức. 

Tác giả có lời muốn nói: 

Cảm thấy vẫn là phải phân tích một chút trước mắt trong lòng Lục Nhiên nhả rãnh cái gì 

A, đã nói xong thi Thanh Hoa Bắc Đại mà? (có vẻ như khả thi không cao) 

B, ta là học thần có lý chính quy, ngươi còn muốn chạy đi khoa văn đi, muốn được bàn đông, ghế dựa đông, các loại đông sao? 

C, cổ thật đáng yêu, rất muốn sờ sờ 

D, đầu óc lúc nào mới có thể tốt? 

E, mời chư vị tiểu thiên sứ tiếp tục tăng thêm, ha ha ha
------------
(?) Chưa thể dịch được sát nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro