Chương 5: Tình Thâm Cái Quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#5:  Tình thâm cái quỷ
Editor: HacBachMao( Phương Đinh)

"Tình thâm cái quỷ gì!" Giang Noãn cầm nháp trên bàn lên xem.

Cái loại tình thâm này căn bản không phù hợp với Lục Nhiên, tựa như trong thế giới của hắn không có 'Tình # muốn' . 

Cuối kì nghỉ hè, các học sinh trở lại trường sau khi kì thi đại học kết thúc.

Vào thời điểm Giang Noãn cùng Nhiêu Xán đưa tư liệu đến nhà kho vật dụng thể dục, nghe thấy Lục Nhiên cùng với một nũ sinh sắp tốt nghiệp cấp ba nói chuyện.

Lục Nhiên nhận lấy tư liệu mà đối phương đưa cho hắn, nói một câu " Cám ơn " liền quay người, ai biết vị học tỉ kia lại đột nhiên ôm lấy hắn.

Ngay lúc đó cằm của Giang Noãn muốn rơi mất, là Nhiêu Xán che miệng cô lại mới khiến cô không kêu thành tiếng.

Vị học tỷ kia vì cùng với Lục Nhiên tham gia thi biện luận nên mới quen biết nhau, thành tích tốt, cũng rất xinh đẹp. một lên tham gia thi biện luận nhận biết, thành tích tốt, cũng rất xinh đẹp. Mặc váy cùng với đôi giày bi trắng, lung linh xinh đẹp khiến người khác hâm mộ, chị ấy đem mình dính sát sau lưng Lục Nhiên, nhưng không đến một giây liền bị hắn đẩy ra.

"Đem mình, lưu cho đúng người đi." 

Thời học sinh nha, nữ hài tử đều thích hoặc sùng bái nam sinh có thành tích tốt, lại càng không cần phải nói tới Lục Nhiên, cái loại giá trị nhan sắc cao này, cho dug học tỷ lớn hơn bọn cô hai tuổi cũng vẫn là thiếu nữ nha.

Nếu như là các nam sinh khác, đã sớm ôm lấy học tỷ đủ các loại an ủi, nói không chừng còn sẽ có cái hôn tạm biệt tốt nghiệp. Mà Lục Nhiên khi rời đi lại không quay đầu lại, cũng không do dự. 

Hắn sống trong thế giới của chính mình, Giang Noãn không cách nào tưởng tượng được biểu cam dao động của hắn, cùng mất đi những cái kia hắn am hiểu sự vật chuyên chú lực. (?)

Để những suy nghĩ này sang một bên, Giang Noãn một bên xem lại những kiến thức đã viết cùng với Lục Nhiên, vừa làm được nguyên một đề.

Quan trọng nhất chính là, đây là cả bài thi lớn nha, cô không còn viết được mỗi chữ "Giải" nữa! Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, làm bài đều vô cùng trôi chảy!

Điều này không thể nghi ngờ là tăng thêm lòng tự tin của Giang Noãn.

Chẳng lẽ là cô " bùn nhão vẫn có thể trét tường"?

Mặc dù Lục Nhiên nói với cô, muốn cô xem trước một chút vật lí, nhưng mà đang nghỉ đông nha . . . Chính là muốn tiêu dao( thoải mái) một chút! 

Giang Noãn dựa người vào ghế, đung đưa, bỗng nhiên liếc tới quyển « Vua Hải Tặc » được giấu kĩ trên chỗ để bàn phím của bàn đọc sách trước kia.

Ông trời ơi, cái này để ở đây bao lâu rồi! Đến mức có một tầng bụi mỏng, cái này nếu để mẹ cô phát hiện, không đem cô đánh mới là lạ! 

Xem chừng là mình mượn trước khi bị mất trí nhớ, tiền thế chấp ở cửa hàng có lẽ không thể lấy lại, còn không bằng đem sách xem mấy lần để bù đắp tiền thuê?

Giang Noãn liền kéo ngăn bàn phím ra, lấy manga bày lên, đọc say sưa ngon lành, đến mức mẹ cô vốn đang ở trong phòng khách xem tivi mở cửa, nói "Lục Nhiên tới" mà vẫn không nghe thấy. 

Vào khoảnh khắc mẹ Giang Noãn mở cửa, bởi có tật giật mình, vội vàng dùng bụng đẩy một cái, để bàn phím bị đẩy vào, ai biết bởi vì quán tính, sách manga liền rơi xuống, đập vào mu bàn chân.

"Con đang lén lút làm gì đó?" 

Mẹ Giang Noãn rất không thích Giang Noãn đọc sách manga, luôn cảm thấy sẽ bị mê muội mất cả ý chí ảnh hưởng học tập, bà đi tới, đem ngăn bàn phím kéo ra, phía trên cái gì cũng không có. 

Giang Noãn âm thầm thở ra một hơi: "Con. . . Con muốn đứng lên nghênh đón Lục Nhiên đại giá quang lâm, bụng bị đụng vào ngăn đựng bàn phím nên bị đẩy vào thôi!"

Giang Noãn giật giật, lặng lẽ đem sách manga đá sang cạnh gầm giường. 

"Thật sao? Bụng của con thật là lớn!" Mẹ Giang Noãn hoài nghi nói. 

"Đương nhiên!" 

Ngẩng đầu một cái, Giang Noãn liền đối mặt với ánh mắt của Lục Nhiên đang đứng phía sau mẹ cô.

Giang Noãn tin tưởng mình không phải là ảo giác, sâu trong đôi mắt của Lục Nhiên có một tia mỉm cười. Loại cười kia, tựa như là đại nhân xem thấu trò xiếc của tiểu hài tử, mang theo chế nhạo cùng bao dung. Nhưng nhìn kỹ lại, tựa hồ cái gì cũng không có. 

Mẹ Giang Noãn đi tới, muốn nhìn dưới chân Giang Noãn, Giang Noãn lập tức khẩn trương. 

Lục Nhiên đi đến bên cạnh bàn của cô, cầm lên bài thi toán trước mặt cô, "Một bài thi lớn cũng làm đúng, cơ sở xem như nắm giữ. Mặc dù bài thi này đơn giản." 

Lục Nhiên nói lập tức thu hút lực chú ý của mẹ cô.

Nhìn mẹ đi ra ngoài, Giang Noãn thở ra một hơi. 

Lục Nhiên lại không nhanh không chậm đi đến bên ghế của cô,đầu gối khuỵu xuống, dễ như trở bàn tay đe. Quyển sách manga lấy ra.

"Cái kia. . . Tôi cũng cần giải trí. . ." 

Nhưng khiến Giang Noãn không tưởng tượng được là, ngoại trừ « Vua Hải Tặc », Lục Nhiên lại còn lật ra một bản « dòng sông huyền bí »! 

Đó là Trình Đậu Đậu trước kia đến nhà cô chơi để lại! 

Lục Nhiên nhanh chóng lật giấy, Giang Noãn giật nảy cả mình lập tức muốn tiến lên đem quyển sách kia đập xuống, Lục Nhiên rất nhẹ nhàng đem cô nhấn trở về. 

"Cậu vậy mà thích xem loại này." 

"Không phải tôi! Là của Trình Đậu Đậu." 

Má ơi! Mặc dù quyển manga đó cô không nhìn qua chút nào, nhưng cô nhớ kỹ có không ít không thể miêu tả bên trong a! 

Lục Nhiên không trả lời cô, chỉ là đem hai quyển sách manga thu vào trong túi áo khoác của hắn. 

"Này! Này! Cậu lấy sách manga của tôi làm gì?" 

"Trả sách." 

"Cậu biết đi chỗ nào?" Giang Noãn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. 

Thành phố này cửa hàng thuê sách càng ngày càng ít, cái này tiệm sách là do cô thiên tân vạn khổ (trải qua nhiều cực khổ) mới tìm được.

"Biết. Có muốn lần sau tôi giúp cậu mượn không?" Cánh tay của Lục Nhiên lướt qua đầu vai Giang Noãn, lấy ra cuốn sách giáo khoa vật lý, tiện tay mở ra, vừa vặn trông thấy thời điểm Giang Noãn lên lớp nhưng lại không nghe giảng vẽ Luffy.

Mắt Giang Noãn tỏa ánh sáng: "Thật? Cậu nguyện ý giúp tôi mượn« Vua Hải Tặc »!" 

Lục Nhiên lành lạnh ném đi một câu "Nghĩ hay thật", liền đi ra ngoài. 

Giang Noãn sửng sốt một giây đồng hồ, tức giận đến hai chân đạp một cái. 

Tôi trúng tà mới có thể thích cậu! 

Giang Noãn cúi đầu xuống, lại nhìn thấy mình đã từng dùng bút chì vẽ cá voi nhỏ phun nước trên trang sách vật lí.

Nếu như lật nhanh từng tờ từng tờ,sẽ nhìn thấy cột nước trên đỉnh đầu của cá voi nhỏ phun ngày càng cao, miệng của cá voi nhỏ còn cười toe toét.

Ai biết được ở hai trang cuối cùng,bỗng nhiên lại thêm một con cá mập, mở ra miệng rộng, một ngụm đem đầu cá voi nhỏ cắn mất. 

Bả vai Giang Noãn dừng lại, đầu không hiểu sao bỗng đau. 

Hắn sao lại nhàm chán như vậy! Xuyên tạc cá voi nhỏ của cô! 

Sau cơm tối, Giang Noãn bày ra bài thi trước mặt, thế nhưng một đề cũng không làm được —— bởi vì Lục Nhiên vậy mà ngồi bên cạnh nhìn quyển « dòng sông huyền bí »! 

Thanh âm hắn lật sách tựa như trêu chọc thần kinh Giang Noãn, mỗi lần đều khiến trái tim cô nhảy dồn dập. Giang Noãn nghiêng ánh mắt nhìn thoáng qua, Lục Nhiên vừa vặn lật đến hình ảnh vương tử một tay áp đảo nữ chính cưỡng hôn, Giang Noãn thật muốn mình đào một cái lỗ mà chui xuống! ( nguyên văn là tiến vào bên trong kẽ đất)

"Cậu là một nam sinh mà lại nhìn loại manga này rất kỳ quái, nếu như cậu đối với manga có hứng thú, vẫn nên nhìn « Vua Hải Tặc » đi!" 

Van cậu! 

"Cậu sẽ ảo tưởng nhân vật nam chính trong sách đối với cậu như vậy sao?" Lục Nhiên chống cằm, nhẹ nhàng đảo sách. 

Trong giọng nói của hắn không có bất kỳ ngữ khí gì, thế nhưng tiếng nói so với bình thường dường như nhẹ hơn, dưới ánh đèn màu da cam, hết thảy đều trở nên chậm chạp, huyết dịch của Giang Noãn không hiểu sao cũng dường như trầm xuống. 

"Nói nhảm! Tôi đã nói đây là của Trình Đậu Đậu! « Vua Hải Tặc », đó mới là thứ đồ ăn tôi thích!" Giang Noãn lập tức giải thích. 

"Nếu như là ở trong hiện thực, nữ sinh các cậu hẳn là sẽ chán ghét người vương tử này." Lục Nhiên nói. 

"Không có khả năng. Thật nhiều nữ sinh thích hắn thích ghê gớm." Giang Noãn nhìn quyển sách kia, trong lòng tính toán làm sao lấy lại nó.

"Có muốn nghiệm chứng một chút hay không?" Lục Nhiên nói. 

"Làm sao mà nghiệm chứng được!" 

Không có công thức, cũng không có định luật! Càng không giống hóa học thí nghiệm! 

"Nếu như nghiệm chứng xong mà tôi đúng, cậu liền yên ổn mà làm bài. Ngoài thời gian làm bài, cậu đọc manga tôi sẽ mặc kệ." 

"Thật? Được! Tốt nhất cậu sẽ giúp tôi mượn« Vua Hải Tặc ». . ." 

Giang Noãn cứng rắn nói xong, Lục Nhiên bỗng nhiên đứng dậy, thoáng một cái liền đem Giang Noãn bế lên. 

Trong nháy mắt bị nhấc khỏi mặt đất, hô hấp Giang Noãn đều ngưng trệ, lực lượng từ cánh tay của Lục Nhiên vượt qua tưởng tượng của cô, cô mở to hai mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, một giây sau liền bị ném lên trên giường. 

"Này! Cậu làm. . ." 

Giang Noãn vừa muốn lấy cùi chỏ chống mình ngồi dậy, Lục Nhiên dễ dàng giữ lại cổ tay của cô, đưa lên đỉnh đầu, ngón tay của hắn vốn là có sức mạnh, Giang Noãn cả kinh ngay cả lời đều nói không nên lời! 

Cô nhấc chân, nhưng chưa đạp được hắn, khuôn mặt của Lục Nhiên đã tới gần, Giang Noãn suýt chút nữa hét lên, lại bị Lục Nhiên che miệng lại. 

"Cậu xem, bị nam sinh làm như vậy có phải hay không rất chán ghét?" Lục Nhiên mở miệng hỏi. 

Giang Noãn mở to hai mắt thật to nhìn hắn, lập tức gật đầu. 

Một khắc này cô mới hiểu Lục Nhiên là bắt chước lại cảnh tượng bên trong manga.

"Ở trong hiện thực, cậu còn có thể thích hắn?" 

Giang Noãn lắc đầu nguầy nguậy. 

Đâu chỉ là không thích, quả thực là bóng ma tâm lý! 

Tay Lục Nhiên đặt ở trên miệng Giang Noãn buông ra, tay của hắn chế trụ eo của cô, dễ dàng nâng cô ngồi dậy.

"Cậu đọc manga hay là làm bài?" 

"Làm bài!" Giang Noãn vô cùng kiên quyét khẳng định.

Lục Nhiên cuối cùng gấp lại quyển « dòng sông huyền bí ».

Ngày đó thời điểm hắn về, mang đi « Vua Hải Tặc », đem « dòng sông huyền bí » để lại trên bàn của cô. 

"Tôi thật sự là thích « Vua Hải Tặc ». . ." Giang Noãn mắt lom lom nhìn túi Lục Nhiên. 

"Tôi biết, cho nên tôi lưu « dòng sông huyền bí » cho cậu, bởi vì cậu sẽ không xem nó." 

Đâu chỉ sẽ không xem lại, mà tâm hồn thiếu nữ còn sót lại cũng chết sạch!

Giang Noãn thật sự hoài nghi Lục Nhiên có khuynh hướng Sparta, có thể đem cô trong những ngày nghỉ đông giày vò đến mức chỉ có ăn cơm, đi ngủ cùng học tập. 

"Lục Nhiên, ngày mai cậu không cần tới!" Giang Noãn cười, cúi đầu nhìn Lục Nhiên đang xem bài kiểm tra của cô. 

Hắn mặc áo lông cừu màu cà phê, bởi vì vai rộng eo hẹp, cho nên càng là thứ đơn giản ở trên người hắn lại càng có hương vị. 

Thế nhưng Giang Noãn một điểm tâm tình thưởng thức cũng không có, chỉ muốn được có không gian riêng của mình.

"Cậu khôi phục ký ức rồi?" 

Lục Nhiên giương mắt lên lên, nhìn về phía cô. 

Không biết vì sao, ở trong đôi mắt vốn chìm liễm không gợn sóng, lại phảng phất nổi lên một loại chờ mong. 

"Khôi phục ký ức? Cậu dạy tôi những thứ này, là có chút ấn tượng, ngẫu nhiên còn có thể nhớ tới có chút đề mục tôi dường như từng làm qua." 

"Cho nên cậu dự định tự học." Lục Nhiên cúi đầu, bút đỏ trong tay trên bài thi hóa học xẹt qua một đường.

"Không phải, ngày mai tôi muốn cùng Trình Đậu Đậu còn có Nhiêu Xán đi xem phim." 

"Sau đó còn muốn đi Pizza Hut ăn pizza, tâm sự, mà không phải sắp đến tết sao? Còn phải đi trung tâm mua sắm mua bộ quần áo mới?" 

Giang Noãn lập tức gật đầu: "Đúng! Đúng! Đúng!" 

"Cũng được. Bất quá cậu là căn bậc hai, có cái gì tốt để chọn sao?" 

Hai giây sau, Giang Noãn nổi giận.

Căn bậc hai không phải là 1.414 sao? 

"Tôi một mét năm tám! Sắp được một mét sáu!" 

"Vậy tôi vẫn đề nghị cậu đem phương trình hoá học viết lại, thầy giáo sẽ không hiểu phương trình có một không hai của cậu." Ngón tay đẹp đẽ của Lục Nhiên nhẹ nhàng gõ gõ lên quyên mô phỏng hóa học

"Cậu cũng không thể để tôi cả kì nghỉ đông nhưng một điểm giải trí cũng không có nha? Được rồi, được rồi, trung tâm mua sắm tôi có thể không đi." 

Dù sao Giang Noãn đối với cách ăn mặc không có quá nhiều chấp nhất. 

Lục Nhiên cầm bút, bắt đầu viết vào nháp, hắn viết một chữ, Giang Noãn liền đau đầu. 

"Hiện tại cùng cậu giảng một chút phép tắc phối bình phương trình hoá học bội số chung nhỏ nhất." ( cái này theo Mao hiểu là hệ số của phương trình hóa học ấy. VD: 2NaOH+H2SO4 ->Na2SO4+2H2O
Ở đây 2,1,1,2 chính là hệ số nhỏ nhất cần thiết để viết phương trình.)

"Tôi nghe không vào. . ." 

"Tôi nói cho cậu xong, những phương trình sai này nếu có thể viết đúng, xế chiều ngày mai cậu có thể đi ra ngoài chơi, tôi sẽ không tới." 

Mắt Giang Noãn sáng lên, cô rốt cục có thể ra ngoài chơi rồi? 

Cô thề đời này vô luận nghe giáo viên nào giảng bài cũng chưa từng nghiêm túc đến thế, sợ không đuổi theo được mạch suy nghĩ của Lục Nhiên sẽ xong đời. 

Cái gì "Số lẻ phối ngẫu số pháp", "Điện tử được mất pháp", "Đãi định hệ số pháp" những thứ đã từng khiến Giang Noãn cảm thấy so với thiên thư còn khó hiểu hơn, hóa ra cũng không phải là quá cao thâm thần bí. Bọn chúng giống như vốn tồn tại trong đầu của Giang Noãn, chỉ cần được Lục Nhiên nhẹ nhàng chỉ điểm, tất cả đều hiện lên. 

Giang Noãn nghiêng mặt qua, nhìn vẻ mặt chăm chú của Lục Nhiên, bờ môi đẹp khép mở, nhớ rõ từng loại danh từ hóa học, cái người cao cao tại thượng trong trí nhớ kia, tại sao bây giờ lại có thể ngồi bên cạnh cô?

Lục Nhiên dừng bút, hắn cũng không có nghiêng mặt qua, thanh âm của hắn rất nhạt, nhưng khóe miệng lại có một tia cười yếu ớt. 

"Cậu dựa vào tôi gần như vậy là muốn làm gì?" 

Trong đầu không hiểu vì sao bỗng hiện lên khung cảnh Lục Nhiên bắt chước trong manga ngày đó, Giang Noãn lập tức kéo dài khoảng cách, đứng thẳng. 

"Trên ót cậu cũng không có mắt, làm sao biết tôi dựa gần cậu?" 

Lục Nhiên nghiêng mặt qua, lộ ra cổ của hắn, ngón tay nhẹ nhàng chỉ một cái, ý là lúc Giang Noãn tiếp cận, hô hấp đều phả vào nói đó.

Mắt của hắn rất sâu, hình dáng con mắt rất rõ ràng, ánh mắt khi vừa đối diện giống như không có một chút nhiệt độ nào, nhưng càng nhìn lâu, lại phát hiện bên trong đôi mắt ấy có rất rất nhiều thứ đoán không ra, cũng không có cách nào biểu hiện ra ngoài.

Giang Noãn lập tức liền nhớ tới toàn bộ trường trung học đều biết "Chuyện xấu" . Mà hiện tại, cô còn sẽ phải cùng Lục Nhiên ở chung cả kỳ nghỉ đông, vì vậy nhất định phải nói ra, nếu không, cái bầu không khí lúng ta lúng túng này sẽ không thể tiêu hóa hết được.

"Cái kia. . . Tôi nghe nói. . . Học kì trước đó tôi và cậu khá thân thiết?" 

"Xem như thế đi." 

Giang Noãn liếm môi dưới, cô từ trước đến nay luôn không giữ được suy nghĩ trong lòng, nghẹn lâu như vậy đã là việc không dễ dàng.

"Cho nên muốn nói với cậu lời xin lỗi. Tôi về sau sẽ không làm phiền cậu nữa. Tôi cũng biết học sinh tốt giống như cậu nếu có chuyện gì truyền đến yai của các thầy cô giáo, cậu khẳng định cũng sẽ không được tốt."

"Tôi sẽ không bị thầy cô làm khó dễ, bởi vì thành tích của tôi chưa bao giờ bị ảnh hưởng."

Lục Nhiên vân đạm phong khinh nói, lại khiến cho lời nói của Giang Noãn bị nghẹn lại, hắn chậm rãi lại mang ý tứ sâu xa chỉ mình mình hắn hiểu nói: " Cậu cảm thấy . . . Có thể nào là do chính tôi muốn cậu ảnh hưởng tôi?" 

"Nói nhảm! Làm sao có thể! Tôi chỉ là tạm thời mất trí nhớ, không phải mắc chứng vọng tưởng!" Cái giọng điệu này, nếu không phải là muốn trêu chọc cô, thì cũng chính là muốn đỗi(?) cô, tranh thủ thời gian phân rõ giới hạn, "Tôi vô cùng cảm ơn cậu đã dìu dắt suốt cả học kì! Khấu tạ ân cứu mạng của cậu đối với tôi! Từ nay về sau, Giang Noãn tôi đây tất nhiên sẽ mạnh mẽ vươn, tập trung tinh thần học tập cho giỏi, sẽ không tiếp tục làm ra những hành động khiến những bạn học khác hiểu lầm!"

Giang Noãn bày ra một bộ tư thế thề với trời.

Lục Nhiên nhìn cô, hai giây sau lạnh nhạt mở miệng. 

"Cậu có biết Trần Thế Mỹ* không?" 
------
Tác giả có lời muốn nói: 

Giang Noãn: Châu Kiệt Luân nói "Ngươi là {Ưu Nhạc Mỹ} của ta" . Như vậy ta ở trong lòng ngươi là cái gì? 

Lục Nhiên: Ngươi là Trần Thế Mỹ của ta.

Giang Noãn: A? 

Lục Nhiên: Mình muốn! 

Bí đao bảo bảo thật đáng thương, ngày mai ngày mốt ngày kia đều phải đi làm, liên tiếp mười hai ngày trực, muốn ôm một cái, cầu an ủi. 
-----
*Trần Thế Mỹ:
• Trần Thế Mỹ (giản thể: 陈世美; phồn thể: 陳世美, bính âm: Chén Shìmĕi) là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.

Sự thật lịch sử: Trong lịch sử có nhân vật tên Trần Thế Mỹ. Ông không phải người Tống như nhân vật trong kịch mà là một vị quan triều Thanh. Ông có tên là Niên Dục (còn có tên là Thục Mỹ), người Quân Châu tức huyện Quân, Hồ Bắc ngày nay. Ông xuất thân trong gia đình nho sĩ. Vào thời kỳ đầu triều Thanh ông lai kinh ứng thí. Năm thứ 8 Thuận Trị tức năm 165, ông đỗ tiến sĩ khoa Tân Mão. Đầu tiên ông nhậm chức tri huyện tại một huyện thuộc tỉnh Hà Bắc. Sau này được Khang Hi trọng dụng thăng chức và đến làm quan tại Quý Châu. Khi làm quan tại Quý Châu có rất nhiều đồng hương đồng môn tìm đến mưu cầu quan chức nhưng đều bị ông từ chối. Trong số người tìm đến phủ của ông có Hồ Mộng Điệp là người hàng xóm sát vách dưới quê nhà. Hai người đã từng cùng nhau vào kinh ứng thí. Hồ Mộng Điệp cũng đã từng giúp đỡ tiền bạc cho ông, nay nghĩ vì nghĩa xưa mà nhờ vả được, nhưng không ngờ bị khước từ, nên trong lòng sinh thù hận. Hồ Mộng Điệp bèn nghĩ chuyện đổ tội cho ông giờ thăng quan tiến chức làm quan lớn, phát tài mà vong ân bội nghĩa, vứt bỏ vợ con nghèo hèn nơi quê nhà để mưu cầu vinh hoa phú quý. Sau đó, Hồ Mộng Điệp đã biên tập thành vở kịch “Tần Hương Liên” và cho diễn ở Thiểm Tây và Hà Nam. Không ngờ vở kinh kịch nhanh chóng trở nên vô cùng nổi tiếng. Tương truyền, cuối triều Thanh có một đoàn kịch từ Hà Nam đến Quân Châu diễn vở kịch “Tần Hương Liên”. Cháu 8 đời của Trần Thế Mỹ sau khi xem đã nổi giận lôi đình. Ông ta đã tổ chức đại gia đình vây đánh diễn viên và đập đồ của gánh hát. Kết quả có vài người chết và đêm diễn bị dừng lại. Chỉ vì một tư thù nhỏ nhoi cá nhân mà Trần Thế Mỹ đã phải mang nỗi oan suốt hơn 300 năm qua.
(Cảm ơn Wikipedia đã "tài trợ" cho chương trình này)

Đôi lời của Hắc Bạch Mao: sau kì thi đại học, ta đã quay trở lại. Quả là một kì thi mệt mỏi, một năm mệt mỏi vì dịch bệnh. Thành tích môn toán tốt lắm, nhưng môn Tiếng Anh kết quả không được như ý. Có chút thất vọng. Tiện đây cũng muốn nói, ta phát hiện ra bản edit của ta bị một hai trang web gì đó bưng đi chỗ khác, mà chưa được sự cho phép của ta, nên cảm thấy hơi không ổn, dù các bạn có viết nguồn. Ta muốn nói, bản edit chính xác cho đến hiện tại chỉ có trên wattpad của HacBachMao thôi nha.
Mong rằng dịch bệnh sẽ sớm qua đi, mọi thứ sẽ ổn định lại. 加油大家(cố lên mọi người)
----19/08/2020---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro