chương 3. Anh cũng rất nhớ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Răng rắc.” Cửa mở.

Năm phút đồng hồ không chớp mắt, đôi mắt Lý Tinh La thành công trở nên đỏ rực, giống như một con thỏ con. Những cơn gió thổi mạnh qua thân mình nhỏ nhoi, cô đơn càng hiện lên vẻ đáng thương.

Tuy rằng Hoa tỷ luôn nói kỹ thuật diễn của Tinh La có vấn đề, nhưng Tinh La vẫn cảm thấy kỹ thuật diễn của mình rất tốt, nước mắt của cô không phải cho người khác xem, vẻ yếu ớt này chỉ muốn để người thân cận nhất nhìn thấy.

Bùi Dục Uyên vừa đi vào liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

“Làm sao vậy?” Nghe thấy thanh âm của anh sẽ khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo trong thâm tâm, nhưng lúc này anh lại nhíu mày bộc lộ cảm xúc lo lắng.

Bùi Dục Uyên đi đến trước mặt Tinh La, nhìn vẻ mặt muốn khóc mà không khóc được của cô, hay là chịu ủy khuất?

Vừa nghe thấy tiếng động, Lý Tinh La liền ngẩng đầu lên, lúc đầu là vẻ mặt vui vẻ, rất mau, ý cười biến mất, cô vừa lo sợ vừa bất an: “Xin lỗi, vừa rồi em không nên…”

“Đây là có chuyện gì?!” Còn chưa kịp tìm cô tính sổ, lại thấy ngay một mảng da bị sưng đỏ. Một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn đã bị đỏ lên một mảng lớn, mà làn da mịn màng ở đùi cũng bị như vậy. Anh nhìn bàn tay cùng với một bắp đùi của Lý Tinh La, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Cô nhân cơ hội làm nũng, giọng nói mềm mại kêu đau, “Vừa rồi em muốn uống nước, không cẩn thận bị đổ, tê… Đau quá…”

Bùi Dục Uyên đối với Tinh La là đánh không được mà mắng cũng không xong, vốn dĩ đã rất bất ngờ với tình huống ban nãy, hiện nay dù thế nào cũng không thể tức giận được.

“Lớn như vậy, còn để bị thương, sao vừa rồi không biết gọi anh?” Anh vừa đi tìm thuốc vừa bất đắc dĩ nói.

“Em nào không biết xấu hổ!” Lý Tinh La nhỏ giọng nói thầm.

Bùi Dục Uyên cầm hòm thuốc trở lại, “Anh nhìn da mặt em có vẻ rất rắn chắc.” Anh nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên da cô, cố ý nói, “Người nào đó vừa rồi có vẻ rất… hào phóng.”

Tai cô đỏ ửng lên, “Không phải, em chỉ là nhớ anh quá mà.” Thanh âm nhỏ như muỗi kêu. Tuy rằng anh chỉ đi công tác có hai tuần, nhưng em lại rất nhớ anh đó.

Bùi Dục Uyên hơi ngừng động tác, không nói gì, tiếp tục bôi thuốc cho cô, động tác càng thêm ôn nhu.

Lý Tinh La nhìn trộm anh một cái, a? Thế nhưng không có phản ứng gì? Thật là đáng ghét!

Em đã nhớ anh như vậy, mà anh lại không tỏ vẻ gì cả, có phải căn bản là anh không hề nhớ em, hay... là có Chu Hinh Nguyệt là quên em?

Lúc này, trong phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng của tấm rèm cửa đong đưa theo gió. Bùi Dục Uyên cúi đầu bôi thuốc, Lý Tinh La cúi đầu nhìn anh.

Một lát sau, thuốc đã được bôi xong, nhưng chưa kịp thu tay lại, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh.

Bùi Dục Uyên xoay người, mặt không biểu tình, ném bông y tế trên tay xuống.

Sau đó anh xoay người lại… Không đợi Lý Tinh La kịp phản ứng, tay phải của anh vội vàng đỡ lấy cái gáy của cô, chuẩn xác hôn lên đôi môi mềm mại kia. Vừa ôn nhu vừa bá đạo, một lần lại một lần, trong ngoài đều yêu thương.

Nước mắt ngày càng nhiều, ướt lên cả mặt anh. Thẳng đến khi cô không thở nổi, anh mới khó khăn buông tha cho cô, anh bưng một ly nước lại gần, cái trán tựa lên cái trán của cô, thanh âm khàn khàn, hỏi: “Khóc cái gì?”, làm anh đau lòng.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng lau sạch những giọt nước mắt trên má cô.

“Anh... Anh có phải không hề nhớ em, mấy ngày nay?” Có phải căn bản là chưa từng nhớ em? Có phải là rất vui vẻ ở bên cạnh Chu Hinh Nguyệt?

Bộ dáng ủy khuất, thanh âm nghẹn ngào, khiến tâm tình của anh tốt lên, tay trái xoa xoa khuôn mặt nho nhỏ của cô, hôn một cái, “Ai nói?”

Tinh La nhấp nhấp miệng, khẽ hé giọng: “Em đi qua phòng trà nghe thấy…”

Không biết vì sao, thấy bộ dáng muốn tố cáo người khác của cô, anh cảm thấy thoả mãn dị thường. Chỉ là, “Phòng trà đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Tinh La lập tức cáo trạng: “Hừ! Mấy nữ nhân viên ở đó nói bậy!”

Bùi Dục Uyên hơi trầm tư.

Tay trái của cô bám lấy lớp áo bên hông của anh, vẫn chưa từ bỏ ý định lại vừa có chút chờ mong, “Em rất nhớ anh, vậy anh có nhớ em không…” Thanh âm mềm mại, ngọt ngào, làm anh khó có thể tự kiềm chế.

Bùi Dục Uyên nặng nề cười một tiếng, tâm tình tốt vô cùng. Những nụ hôn nhỏ vụn rơi trên cái trán của cô rồi xuống phía dưới, cho đến khi nếm được mùi vị ngọt ngào. Bàn tay nóng bỏng bất tri bất giác đã tiến vào từ dưới lớp váy lên lớp áo, lưu luyến dừng ở hai khối mềm mại. Nụ hôn trở nên dày đặc hơn, sức cũng mạnh hơn, Lý Tinh La khẽ hừ nhẹ một tiếng, “Đau…”

Bùi Dục Uyên trấn an sờ sờ tóc cô, sau đó kéo tay cô đến vị trí giữa hai chân của anh, phủ lên.

Cho dù hai người đã thẳng thắn đối đãi với nhau rất nhiều lần, nhưng Lý Tinh La vẫn bị một đoàn lửa nóng trong tay khiến cho xấu hổ đến nỗi gương mặt ửng đỏ cả lên.

Anh liếm láp vành tai cô, thanh âm ngắt quãng, “Nhớ… Rất muốn… Ngoan…”

Trong lòng Lý Tinh La vui vẻ, hôn một cái lên mặt anh. Vẻ mặt e lệ ngượng ngùng lại ngoài ý muốn lớn mật, dáng vẻ này, thật sự khiến cho Bùi Dục Uyên

Quần áo của hai người không biết từ khi nào bị rút đi, cánh tay non mịn quấn quanh cổ anh, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, “Anh, anh nhẹ chút, em sợ đau… ưm…” Còn chưa nói xong, Bùi Dục Uyên đã vùi đầu xuống trước ngực cô, ngậm nhũ hoa vào trong miệng, ngón tay phía dưới chưa từng ngừng lại, chậm rãi tiến vào bên trong cô, không ngừng tác loạn.

Kỹ xảo của anh so với ngày trước thật là tiến bộ vượt bậc. Đầu óc Lý Tinh La ma xui quỷ khiến nghĩ bậy bạ.

“Ưm…” Nâng chân quấn quanh eo anh, có chút khó nhịn mà cọ cọ, tựa như thúc giục lại tựa như chống đẩy.

Bùi Dục Uyên bị cô cọ đến bốc hỏa, trầm giọng, “Không phải sợ đau sao? Đừng kích thích anh…”

Cô quá nhỏ, kích cỡ của anh lại quá lớn so với cô, mỗi lần làm đều giày vò cô đến thảm thương, cho nên việc chuẩn bị trước là rất quan trọng. Chịu đựng dục hỏa trong cơ thể, chậm rãi đưa ngón tay tiến vào, bên trong ấm áp thật sự là làm anh quyến luyến không rời, nhẫn nại làm cô thoải mái.

Lý Tinh La ở dưới thân anh, rầm rì, tựa hồ như không thể chịu nổi kích thích như vậy.

Bùi Dục Uyên hôn cô, trên trán một giọt mồ hôi rơi xuống nơi mềm mại trước ngực cô, ánh mắt anh khẽ động, thâm sâu hơn vài phần. Dưới thân, ngón tay chuyển động nhanh hơn.

“A… Đừng…” Chỗ mẫn cảm bị anh đụng vào, cô nhịn không được run run.

Chính là nơi này, trong lòng Bùi Dục Uyên hiểu rõ, bỗng dưng tập trung vào chỗ đó mà trêu đùa, những ngón tay còn lại cũng không rảnh rỗi, chơi đùa với viên đậu đỏ bên ngoài.

“A… Dục Uyên, em…” Lý Tinh La gắt gao bám chặt lấy cổ anh, một trận rùng mình.

Bụng nhỏ trắng tinh nhanh chóng co rút, phập phồng lên xuống theo chuyển động của ngón tay Bùi Dục Uyên, cuối cùng là run rẩy trào ra một cổ mật hoa, dính lên tay anh.

Đôi mắt cô thất thần nhìn lên trần nhà, cái miệng nhỏ hơi hé ra, thở dốc.

“Hôm nay nhanh như vậy?” Bùi Dục Uyên thấp giọng cười, “Xem ra thật sự rất muốn anh…”

Lý Tinh La cũng không phủ nhận, dùng đầu nhỏ cọ cổ anh, “Em rất nhớ anh… A…”

Lời còn chưa nói xong, Bùi Dục Uyên liền đưa vật cực đại của mình vào trong cơ thể của cô. Thật là đồ yêu tinh, biết dùng lời nói để kích thích anh.

Bên trong cô ướt át lầy lội vô cùng, anh phảng phất còn có thể nghe thấy tiếng nước “phốc kỉ”.

“Chậm… Chậm… chút a” bị anh làm căng ra, Lý Tinh La có chút không chịu được, lại có chút khẩn trương. Anh đi vào cũng có chút khó khăn, thân mình mềm mại treo trên cơ thể cường tráng, bị đâm không ngừng.

Hôm nay xuân thủy của cô rất nhiều, lúc đi vào cũng không kêu đau như mọi khi. Hai tay Bùi Dục Uyên ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô, đầu tựa lên vai cô, “Chậm không được, anh cũng rất nhớ em …”

Lý Tinh La thích nghe những lời này, hai chân thẳng tắp, trắng nõn quấn chặt hơn, trong cơ thể co rút, mị thịt gắt gao bóp chặt lấy cực đại nóng bỏng.

Bùi Dục Uyên bị cô kẹp chặt khiến ánh lửa dục hỏa trong mắt càng thêm lớn, ôm lấy eo nhỏ của cô, ngậm lấy cái lưỡi nhỏ nhắn, dưới thân tàn nhẫn ra vào, mỗi một lần đều đâm thẳng đến hoa tâm.

“A… ưm… ưm…” Tiếng rên rỉ vang lên không ngừng, hai luồng mềm mại ma sát với lồng ngực rắn chắc của anh, kích thích anh. Cuối cùng, anh cũng chuẩn xác cắn xuống một bên mềm mại, chậm rãi nhấm nháp. Tiếng rên rỉ dần cao hơn, ngón tay bị dục vọng chi phối không điều khiển được mà cào lên lưng anh những đường xước đỏ.

“A… Ngứa…” Cánh môi sưng đỏ, hơi chu lên, ánh mắt mê ly lấp lánh hơi nước, giọng nói có chút ủy khuất.

Bộ dáng này khiến cho trong lòng Bùi Dục Uyên thương tiếc không thôi, hạ thân càng sưng to lên, cơ hồ Lý Tinh La còn có thể cảm giác thấy nó to dần lên, khiến u cốc căng đầy.

“Ngoan.” Ngoài miệng Bùi Dục Uyên dỗ dành, dưới thân vẫn luật động không ngừng. Xuân thủy liên tục tiết ra, giúp quá trình hoan ái thêm dễ dàng, thuận lợi cho anh dùng sức va chạm, tốc độ xỏ xuyên tăng dần.

“Quá… Quá nhanh… A… A… Ân… A!” Người đàn ông giống như con ngựa hoang thoát cương, dũng mãnh vô cùng, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được mình sắp bị khoái cảm cực hạn xâm chiếm làm hoa huyệt run rẩy co rút.

“Ngô…” Bùi Dục Uyên than nhẹ một tiếng, “Chặt quá... Thả lỏng... Tiểu bảo bảo…” Cô yêu kiều rên rỉ là liều thuốc xuân dược mạnh nhất đối với anh, cảm nhận hơi thở của cô ngày càng gấp gáp, quả thực khiến anh nửa bước cũng không dời được, không có biện pháp, anh chỉ có thể tiếp tục ra vào hoa huyệt.

“A…” Lý Tinh La thét lên một tiếng, chỉ cảm thấy trong đầu là một bầu trời rực rỡ pháo hoa, bụng nhỏ ngậm chặt côn thịt, một cỗ hoa dịch phun ra.

Bùi Dục Uyên bị cô thắt chặt đến da đầu tê dại, cố nén ý nghĩ muốn bắn, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ của cô, phút chốc bế cô lên, nhìn chiếc đùi trắng nõn làm đôi mắt anh trở nên đỏ bừng, nhớ lại lúc nãy, khi cô bước vào trong phòng bị người khác nhìn được, trong lòng như có một ngọn lửa nóng vô danh bùng cháy tán loạn, áp thân thể cô xuống, liên tiếp hung mãnh va chạm.

“A… Không cần… sâu quá… Dục Uyên… Anh quá lớn… A quá sâu a…” Lý Tinh La vừa mới cao trào, cơ thể vô cùng mẫn cảm, lúc này lại bị anh mạnh mẽ ra vào, nơi nào còn chịu nổi, hai chân vô lực rũ xuống, khóe mắt còn vương nước mắt, bộ dáng thật đáng thương.

Bùi Dục Uyên nhìn cô như vậy, trong lòng rất thương, nhưng hạ thể vẫn thêm hung ác mà luật động, dùng sức đâm vào đến tận miệng hoa tâm.

“Anh... trướng quá… Thật lớn… Quá sâu… Muốn ra á…” Lý Tinh La thật sự không chịu nổi, khóc nức nở, tay nhỏ một lần nữa sờ loạn trên người anh.

Lời nói của Tinh La như một liều thuốc thúc tình mạnh nhất, ánh mắt Bùi Dục Uyên đỏ rực, anh thở hổn hển, nảy sinh ác độc động mạnh hơn mười cái, cuối cùng cũng ngừng lại, ở bên trong hoa huyệt như được bao quanh bởi hàng vạn cái miệng nhỏ, sảng khoái khiến da đầu anh tê dại.

“A… Không cần… A ha…” Trong cực hạn khoái cảm mà người đàn ông này mang lại, Lý Tinh La ngẩng cổ, liên tục vặn vẹo eo nhỏ, thét lên, trong đầu lại là một bầu trời pháo hoa rực rỡ, mà dưới thân, xuân thủy đã sớm ào ào chảy ra.

Bùi Dục Uyên cảm nhận một dòng dâm dịch chảy ra từ hoa tâm, rốt cuộc cũng không nhẫn nại nữa, thân thể điên cuồng va chạm, cho đến khi một cổ tê dại từ eo truyền đến, cùng với một tiếng gầm nhẹ, anh mới phóng thích tất cả tinh dịch bạch trọc vào trong cơ thể cô.

Nhiệt dịch nóng bỏng không thừa một giọt, toàn bộ tiến vào bụng nhỏ của Lý Tinh La, lúc này cô đã mất hết sức lực dựa vào lồng ngực Bùi Dục Uyên, thở phì phò, nửa ngày không nói nên lời, chỉ có thể nhỏ giọng khóc nức nở.

Bùi Dục Uyên vừa mới phóng thích, nhìn tiểu cô nương mảnh mai vô lực, bị hành hạ tàn nhẫn qua trận hoan ái, trong lòng là một mảnh mềm mại.

“Anh... Anh mau lấy đồ vật của anh ra ngoài, khó chịu… Trướng a…” Cái bụng nhỏ của tiểu cô nương đã trướng phình lên, tất cả đều là ái dịch của hai người.

Nam căn vừa còn mềm nhũn, nghe lời này xong, bỗng chốc trướng đại trở lại.

“Anh…” Cảm nhận được trong cơ thể biến hóa, Lý Tinh La vừa kinh ngạc vừa thẹn thùng.

Bùi Dục Uyên cười khẽ một tiếng, sờ đầu nhỏ của cô, “Hiện tại đã biết anh có nhớ em hay không chưa?” Nói xong, lại áp cô xuống, bắt đầu một vòng luật động mới.
“Ngô… A… Người xấu…”

“Có bao nhiêu xấu?”

“Là xấu như vậy sao?”

Phòng nghỉ một cảnh xuân sắc.

=====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro