chương 5. Bùi Tổng luyến tiếc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Suy nghĩ gì vậy?” Hồi ức bị đánh gãy, Bùi Dục Uyên tựa lưng vào ghế ngồi, vẫy tay với cô, “Lại đây.”

Khuôn mặt Lý Tinh La đỏ bừng lên, đi tới chỗ anh.

Chờ đến khi cô tới gần, Bùi Dục Uyên ôm lấy eo nhỏ của cô, dùng lực nhẹ nhàng, cô thuận thế an vị xuống đùi anh.

Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, hít sâu một hơi, “Ưm, thơm quá.” Ngẩng đầu lên hôn một cái lên môi cô.

Kỳ quái, chỉ cần ở bên tiểu nữ nhân này, anh luôn có thể bình tĩnh lại hơi thở.

Lý Tinh La duỗi tay vòng lấy eo anh, khuôn mặt nhỏ cọ cọ lồng ngực anh, trong lòng tràn đầy ỷ lại.

Bùi Dục Uyên đối với dáng vẻ này của cô cực kỳ hưởng thụ, nhịn không được cắn cắn khuôn mặt nhỏ của cô.

“Sao lại dính người như vậy?” Anh hài hước.

Cô ngẩng đầu, giống như mèo con còn chưa dứt sữa, “Quá nhớ anh nha!” Đôi mắt sáng lấp lánh ánh kim cương.

Đối với Bùi Dục Uyên, Lý Tinh La vẫn luôn nói trắng ra như vậy.

Bùi Dục Uyên thích nhất cô cứ như vậy nói thẳng tiếng lòng ra. Anh cúi đầu hôn cô thêm lần nữa, nhưng lại không cẩn thận chạm vào vết bỏng trên đùi. Dù đã bôi thuốc, nhưng anh nhìn thấy nó lại luôn không thoải mái.

“Còn đau không?” Anh khẽ vuốt làn da xung quanh vết bỏng.

Lý Tinh La dựa vào anh, lắc đầu, có vẻ hết sức ngoan ngoãn.

Xem ra buổi tối trở về cần phải bôi thuốc cho cô.

“Khụ, cái kia… Anh đã để Tống Hiểu Đình đi xử lý.” Bùi Dục Uyên giống như vô tình, thuận miệng nói.

Lý Tinh La nghi hoặc, “Cái gì a?”

“…Phòng trà.” Bùi Dục Uyên mờ mịt nhắc nhở.

Lý Tinh La nghe vậy, cười trộm trong lòng. Sau đó cúi đầu, làm ra dáng “ta rất rộng lượng”, “Ừm… Kỳ thật chuyện này cũng chả có gì, bọn họ nói cũng không sai, Chu tiểu thư…”

“Bọn anh chỉ là quan hệ hợp tác.” Bùi Dục Uyên đột nhiên nói.

“…” Không nghĩ anh sẽ chủ động giải thích, cô nỗ lực áp chế khoé miệng đang muốn giơ lên, “Khụ, nga.”

Trong lòng lại cười như điên: Bùi Tổng nhà cô sao lại có bộ dáng ngốc manh như vậy, hảo đáng yêu nha ——

Không khí có chút kỳ quái, anh hơi hơi khụ một tiếng, “Buổi tối muốn ăn gì?”

“Em trở về làm cho anh?” Gần đây, Lý Tinh La học được một món mới, muốn làm cho anh ăn.
“Vậy phải ghé qua siêu thị?”

“Ừm!”

Người đàn ông to lớn anh tuấn đẩy chiếc xe mua sắm, biểu tình lãnh khốc mà đạm nhiên, duy chỉ đối với cô gái đáng yêu xinh đẹp đang khoác lấy tay anh nói chuyện, anh mới ôn nhu cười nhạt. Một cặp đôi đẹp mắt như thế làm người đi siêu thị thỉnh thoảng lại ghé mắt nhìn.

Có thể vì hôm nay là thứ sáu, lại đúng vào giờ tan tầm, người đi siêu thị có vẻ đặc biệt nhiều.

“Anh đi công tác nửa tháng, mỗi ngày em đều tự mình nấu cơm sao?” Bùi Dục Uyên nghiêng đầu, dán sát vào lỗ tai cô nói.

Cô gái nhỏ vừa chọn rau, vừa  cảm thán nói: “Đúng vậy, việc của em không nhiều lắm, dù sao mỗi ngày đều đến siêu thị mua một ít đồ ăn, sau đó về nhà tự nấu lên, em cảm thấy trù nghệ của mình tăng lên, hắc hắc ——”

Phía sau có một vị bác gái đột nhiên chạy đến, một bộ “Không chen vào được thì không bỏ qua”, Bùi Dục Uyên nhíu mày, trước khi bác gái đó đến gần, nhanh chóng kéo Lý Tinh La lại, dùng thân thể mình che chắn cô khỏi cuộc va chạm với người bác gái đó, anh nhíu mày, “Từ sau đừng một mình đi siêu thị.”

“A?” Lý Tinh La khó hiểu, chớp chớp đôi mắt.

Nghĩ đến sự yêu thích của cô đối với việc bếp núc, anh sửa lại lời nói một chút, “Từ sau muốn đi siêu thị, gọi anh đến đi cùng.”

Lý Tinh La cho rằng anh thích cùng mình đi dạo siêu thị, thích loại không khí gia đình ấm áp như vậy, trong lòng mừng thầm, dùng ánh mắt nhìn tiểu hài tử nhìn anh, ngón tay chọc chọc ngực anh, “Làm ơn, sao mỗi ngày anh đều có thời gian bồi em —— ngẫu nhiên một lần là đủ rồi, khí chất tổng tài không thích hợp mỗi ngày đều dạo tới nơi này ha ha ha!!!”

Khoan đã, sao lại cảm thấy chính mình được tiện nghi còn khoe mã?

Bùi Dục Uyên nghiêm túc nói, “Chỉ cần anh có thời gian, anh sẽ đi cùng em.” Anh đích xác rất vội, nhưng vẫn muốn bồi cô đi siêu thị.

“Hảo hảo hảo, nghe anh. Sủng anh!” Lý Tinh La giữ chặt tay anh, ra sức chen khỏi đám người.
Uy uy uy, rốt cuộc ai sủng ai a!

Vừa ăn xong cơm chiều, điện thoại Bùi Dục Uyên liền vang lên.

Nhìn bát đũa trên bàn, Lý Tinh La cảm thấy vẫn nên giữ hình tượng hiền thê lương mẫu một chút, ngoan ngoãn thu thập bát đũa, sau đó đi vào phòng bếp rửa bát.

Bùi Dục Uyên nói chuyện điện thoại xong, liền đứng ở cửa phòng bếp, ngơ ngẩn nhìn cô gái nhỏ đang bận rộn trong đó, cô đang thuần thục rửa chén. Chiếc cổ thon dài tinh tế hơi hạ thấp, tóc mai nhẹ nhàng lắc lư, âm thanh dòng nước chảy khiến cho căn phòng này phá lệ trở nên tốt đẹp.

Anh tiến lên, từ sau lưng vây quanh cô, cằm gác lên vai cô, “Đừng rửa nữa…”

Khuôn mặt Lý Tinh La đỏ lên, cho rằng anh muốn làm chuyện gì đó, ấp úng nói: “Anh chờ một chút, sắp xong.”

Bùi Dục Uyên chỉ cảm thấy trong lòng dục vọng ngày lan rộng, anh nghiêng đầu, hôn lên môi cô.

“Làm gì nha…” Lý Tinh La nghiêng đầu, trừng mắt nhìn anh, ai nha, thật sự một khắc cũng không chờ được? Cầm thú… Ách, dù là cầm thú cô cũng thích!

Bùi Dục Uy dùng sức xoay người cô lại, một bàn tay đỡ lấy eo cô, ngăn chặn với lớp đá lát lạnh lẽo. Môi răng giao triền.

Cô gái này, một chút ủy khuất anh cũng không muốn cô phải chịu. Đi siêu thị, anh cũng không lỡ cô bị người khác đụng vào, lúc này sao có thể bỏ cô lại chỗ này tự mình dọn dẹp, nhưng anh lại không muốn tìm người làm về.

“Về sau anh sẽ rửa bát.” Anh nói nhỏ.

“Được nha!” Cô khen thưởng mà hôn lên hầu kết của anh.

Bùi Dục Uyên thoáng dùng sức, không tốn chút sức nào mà đặt Lý Tinh La ngồi lên bệ rửa bát, một bàn tay không đáng tin cậy đi vào giữa hai chân cô. Bàn tay còn lại không ngừng du tẩu trên cơ thể mềm mại của cô, âm thanh mút vào ái muội liên tục vang lên. Tay phải vòng qua nách, đỡ lấy chiếc cổ giúp cô ổn định thân mình, tay trái tham lam thâm nhập dưới váy, chạm vào quần lót của cô, cách một lớp vải mỏng, đối diện huyệt khẩu, không nhẹ không nặng mà ấn, xoay quanh.

Cô ưm vài tiếng.

Thực mau, ngón tay liền cảm thấy từng trận ướt át. Anh đẩy chiếc quần lót chướng mắt kia ra, chậm rãi đẩy mạnh động tác.

Lý Tinh La khó nhịn mà vặn vẹo thân mình, hai tay ôm lấy cái đầu đang làm loạn trước ngực mình.

Bùi Dục Uyên ở trên bộ ngực no đủ mượt mà của cô, gieo từng viên dâu tây, cho đến khi tay trái đã đầy rẫy những chất lỏng dính nhớp, anh mới dừng lại. Giữa hai chân là một vật căng trướng, nóng bỏng đến phát đau, nhưng anh lại đủ kiên nhẫn làm từng bước dạo đầu cho người phụ nữ này. Đặt hai chân thon dài của cô vòng quanh eo anh, rồi đỡ lấy vật nóng bỏng của mình dính một ít chất lỏng trong suốt, xâm nhập đường đi chặt chẽ, ướt át.

“Ưm…” Cảm nhận được dị vật tiến vào, Lý Tinh La không khỏi nắm tay thật chặt.

Bùi Dục Uyên rên lên một tiếng, tiểu cô nương của anh thật sự muốn bức anh không còn đường lui. Cứ như vậy đưa đẩy vài cái, anh nhẹ nhàng ôm cô lên, đặt cô tựa vào cánh cửa.

“A… Ân… Chậm, chậm một chút…” Tư thế đột nhiên biến đổi, vật nóng bỏng lập tức đỉnh tới chỗ sâu bên trong hoa huyệt, cô có chút không chịu nổi.

Tiểu cô nương trong lúc hoan ái luôn luôn nghe lời anh. Bùi Dục Uyên truy đuổi cái lưỡi mềm mại của cô, một bàn tay xoa xoa ngực cô.

Cánh tay trắng nõn vòng lấy cổ anh, hai chân thon dài cũng gắt gao quấn chặt lấy eo anh. Thật sự rất ngoan.

Anh từng chút từng chút mà thẳng tiến, ôn nhu lại bá đạo, nỗ lực muốn cô thích ứng chính mình.

“Ngô ưm…” Trong cơ thể chợt dâng lên một cảm giác tê dại cùng ngứa ngáy, khiến Lý Tinh La có chút không biết phải làm sao, chỉ biết ôm chặt người đàn ông phía trước, hai chân khó nhịn mà cọ xát. Trong miệng rầm rì, tựa như thúc giục, lại tựa như ủy khuất.

Bùi Dục Uyên trừng phạt, cắn cô một cái, đồ vô lương tâm này, anh cố gắng dỗ dành: “Được được, anh là lo lắng cho em, lập tức cho em…” Dứt lời, anh liền mạnh mẽ luật động.

Cơ thể Lý Tinh La bị kích thích mà hơi nảy lên, lúc rơi xuống lại bị anh hung hăng xỏ xuyên.

Tư thế này khiến vật nóng bỏng đi vào sâu hơn, tầng tầng lớp thịt non mềm mút chặt lấy dị vật, nhưng rất mau liền bị nó khai phá, u cốc ẩm ướt nhiều lần bị thất thủ. Lý Tinh La nức nở khóc, là thỏa mãn, cũng có thể là khoái cảm bị chinh phục.

Cung khẩu càng ngày càng co rút lại, mị thịt liều mạng ép chặt anh quanh thân Bùi Dục Uyên dâng lên một cỗ sảng khoái vô hình, đôi tay anh chống lên cửa, “Bảo bảo, ôm chặt anh…”

Lý Tinh La càng thêm dùng sức mà bám chặt lấy anh. Trong cơ thể là một trận va chạm cuồng nhiệt. Như có một cái miệng nhỏ, đang ăn mất lý trí của anh, Bùi Dục Uyên dần dần mất khống chế. Anh dũng mãnh chuyển động, trừu động ra vào, cũng không dừng mà liều mạng nghiền nát, mãnh chọc xoay tròn, làm cho Lý Tinh La không ngăn được run rẩy, vẫn nỗ lực mà bám lấy anh.

Va chạm mãnh liệt như thế, thực mau, tiểu cô nương đạt đến đỉnh điểm, đôi mắt lấp lánh đột ngột trừng lớn, vòng eo mềm mại với đôi chân cũng đột nhiên căng chặt lại, tử cung chợt co rút từng trận một, trong tiếng rên rỉ kiều mị, cô bị Bùi Dục Uyên đưa đến cực hạn.

Vật cực đại bị tiểu cô nương điên cuồng mút chặt vào, chất lỏng ấm áp tưới lên quy đầu, Bùi Dục Uyên trong khoái cảm không gì sánh nổi, tiếp tục kịch liệt va chạm, mồ hôi dọc theo cơ thể tráng kiện của anh, uốn lượn chảy xuống.

Phảng phất như vẫn còn lưu lại dư vị sau cao trào, Lý Tinh La vô thức thất thần, cánh tay buông lỏng, trong nháy mắt khi cơ thể cô sắp tụt xuống, Bùi Dục Uyên đúng lúc mà ôm lấy cô, đột nhiên để cô chạm vào hạ thân, trong cơ thể vật thô dài nhanh chóng lớn thêm một vòng, gắng gượng đi vào u cốc ngập nước.

“A ân… Quá… Quá… sâu… Ách ân… A…” Hốc mắt tiểu cô nương đỏ bừng, khóe mắt phiếm ra những giọt nước, cơ thể nhỏ xinh lại lần nữa bị anh va chạm đến nhu nhược, vô lực cầu xin đổi lại sự thương tiếc của anh, nhưng động tác dưới thân vẫn mạnh mẽ không ngừng, ép buộc muốn cô nở rộ hoàn toàn dưới thân anh.

Không muốn đi nghiên cứu sự mâu thuẫn trong thâm tâm này, anh luật động thêm mấy chục cái, rồi nhanh chóng lui ra, xoay Lý Tinh La lại, nâng mông cô lên, lại tiếp tục đi vào địa phương mất hồn kia, chất lỏng dính nhớp văng khắp nơi.

“Anh… Thật lớn… A…” Đôi tay của tiểu cô nương run rẩy chống đỡ, bụng nhỏ trướng đến lợi hại, người phía sau thẳng tắp đưa vũ khí của mình tiến vào, phảng phất như muốn chọc thủng cô. Cường hãn mà hữu lực, cơ thể cô lung lay sắp đổ, trong miệng cũng không ngăn được rên rỉ, “A… A… Ân… Trướng… anh… Ân a… sâu …” Chữ không thành chữ, từ không thành từ.

Lúc này, trong phòng bếp, tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân, cùng với âm thanh mị hoặc đè nén của nữ nhân, thỉnh thoảng xen kẽ tiếng nước tích táp, còn có tiếng da thịt va chạm, tất cả như đang trợ hứng cho hai người bọn họ.

Bùi Dục Uyên ngẩng đầu, hai mắt nhắm chặt, thần sắc khó nhịn, vẫn không biết thoả mãn mà thâm nhập, gắng gượng trong u cốc ấm áp, khiến trong đầu Lý Tinh La pháo hoa nổ không ngừng, khoái cảm như đang cắn nuốt lấy cô, thân mình run lên, nước bọt chảy ra thành sợi chỉ bạc còn không biết.

“A a a… sâu quá… trướng quá… Chịu không nổi a… Ân a… Buông tha… cho em đi…” Lý Tinh La bị cao trào liên tục áp tới, gần như muốn ngất đi.

Hoa huyệt mãnh liệt co rút, cuối cùng cũng khiến Bùi Dục Uyên không kìm được, ý muốn bắn đột nhiên ập tới, anh như điên mà va chậm với u cốc ấm áp kia, không biết mệt mỏi mà ra vào, cuối cùng đưa vật nóng bỏng vào trong chỗ sâu nhất, chợt dừng lại, run rẩy phóng thích tất cả vào cơ thể cô.

“Ách a… Bảo bảo… Ách a… Ách a…”

Bạch trọc cuồn cuộn không ngừng đi vào, xâm nhập nơi ấm áp, ẩm ướt, rất mau liền lấp đầy hoa huyệt.

Bụng nhỏ run rẩy không ngừng.

Bạch trọc vừa nóng lại vừa nhiều, Lý Tinh La bị chúng cấp đến run rẩy, động tình kêu lên: “Ân… nóng… Thật nhiều nha… Ách ân… trướng quá… trướng quá.. a ách… A…” Cô thật dài mà than thở một tiếng.

Một lát sau, cô thật sự không chịu nổi nữa, chủ yếu là do tinh dịch của anh lại tiếp tục bắn thêm một đợt nữa vào trong cơ thể cô, quá trướng… Run rẩy đưa mông xuống, dịch bạch trọc theo kẽ hở ở địa phương giao hợp chảy xuống, rơi xuống mặt đất, hình thành một vũng nước nho nhỏ.

Biết cô khó chịu, Bùi Dục Uyên hơi thở dốc, khom lưng áp lên người cô, anh biết chính mình quá nhiều, nhưng là loại chuyện này anh cũng không có biện pháp, huống hồ hiện tại, anh còn muốn tiếp tục… Cho nên chỉ có thân mật cọ mặt cô coi như an ủi, khống chế vật nóng bỏng trong cơ thể cô nhẹ nhàng trừu động, muốn chính mình hoàn toàn phóng xuất ra hết, đồng thời muốn kéo dài dư vị cao trào của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro