Chương 20: Thao luyện (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ mẹo, trời chỉ mới tờ mờ sáng trong rừng lá cây rậm rạp che khuất ánh sáng làm cho khung cảnh càng thêm âm u, tối tăm.

Năm trăm người xếp thành hàng dài chạy chậm đến, nhìn tốc độ cùng tinh thần của các binh sĩ xem ra không bằng buổi sáng nhiệt huyệt ngày hôm qua.

Đội ngũ chạy vào rừng cây, cho dù dưới ánh sáng u ám nhưng bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấy thân ảnh  làm cho bọn họ mắng suốt đêm qua .

Trên mặt Cố Vân phủ một lớp băng lạnh, không vì cái gì cả, chỉ là thời đại này không có đồng hồ thật sự rất bất tiện.

Một đám xú tiểu tử hại nàng đứng đợi mười năm phút đồng hồ, đương nhiên, nàng sẽ không thừa nhận là do mình đến sớm.

Đội ngũ vừa mới dừng lại, bọn họ đã phát hiện sắc mặt Cố Vân cực kì kém liền âm thầm kinh hãi, nàng ta sẽ không nghĩ ra chiêu số gì tra tấn người khác đi.

"Cát Kinh Vân, Lãnh Tiêu." Thanh âm lạnh băng vang lên.

"Có". Cát Kinh Vân cùng Lãnh Tiêu tiến lên phía trước.

Cố Vân đen mặt nói: "Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày huấn luyện chuyện đầu tiên cần làm chính là mang theo tiểu đội của các ngươi  xuất phát từ nơi này chạy bộ qua một núi rồi trở về, thời gian không thể quá một khắc. Nếu ai vượt quá giờ, giữa trưa không được ăn cơm!"

Mọi người âm thầm thở dài nhẹ nhõm, hoàn hảo chỉ là chạy bộ mà thôi, so với hôm qua thì thật sự rất thoải mái.

Thời điểm bọn hắn âm thầm cảm thấy may mắn, Cố Vân bỗng nhiên chỉ vào  những bao đen đen cách đó không xa được xếp chồng lên nhau giống như một tòa núi nhỏ, gằn từng tiếng: "Nơi đó có mấy bao cát, mỗi người lấy bốn bao, trên lưng hai bao, trên đùi hai bao, cột chắc vào, sau đó lập tức xuất phát."

Ngày hôm qua nàng đi qua giáo trường ngoài ý muốn phát hiện giáo trường bên cạnh có rất nhiều cát, dùng để bọn hắn luyện tập không thể tốt hơn.

"Rõ."Chạy đến mới phát hiện đó là những bao cát thật lớn , buộc ở trên người cử động liên tục đã không tiện, nói chi là chạy bộ, nhưng cố tình lại muốn trong một khắc phải trở về.

Nàng ta quả nhiên là ác ma! Đem bao cát cột chắc vào, đoàn người lắc lư chạy tới phía sau núi, ai cũng không nghĩ rằng giữa trưa sẽ không có cơm ăn.

Nhìn bóng dáng buồn cười của bọn họ, Cố Vân thấp giọng nở nụ cười, tâm tình giống như trời đầy mây chuyển sang trời nắng. Cố Vân đứng dựa vào thân cây đợi Túc Nhậm đem những thứ nàng yêu cầu lại đây.

Mùa hè mặt trời mọc sớm, không lâu sau, ánh mặt trời đã muốn xuyên thấu qua lá cây ẩn ẩn chiếu vào trong rừng. Thời điểm Cố Vân không còn kiên nhẫn chờ thì một thân hình cường tráng như một ngọn núi nhỏ đi đến, theo sau là mười binh lính khiên bảy tám cái rương gỗ đi về phía nàng.

Cố Vân khẽ nhíu mày, Hàn Thúc? Sao lại là hắn đưa tới!

Đi đến trước mặt Cố Vân, Hàn Thúc cao giọng nói:" Đây là những thứ ngươi cần."

Kỳ thật hôm nay hắn đến đây là vì thanh kiếm ngày hôm qua, hắn có chút tò mò, thân kiếm lạnh lẽo như thế, nàng rốt cuộc làm sao mà không có cảm giác gì.

Mở một cái rướng ra, bên trong chứa đầy binh khí, thấy rõ những thứ bên trong, Cố Vân lại nhíu nhíu mày, "Đây là chủy thủ?!"

Hàn Thúc nhìn lướt qua rương, cũng nhíu mày, "Đây không phải chủy thủ thì là cái gì?"

Cố Vân trả lời: "Quá lớn, ta không cần, lấy đi." Cái thứ đó mà kêu là chủy thủ? Ước chừng dài năm mươi cm, kêu đoản đao cũng không sai biệt lắm.

Ở trên chiến trường, chủy thủ như vậy thuộc loại binh khí ngắn, bởi vì bất lợi trong lúc giết địch nên bình thường cũng ít dùng, lục lội toàn bộ phòng binh khí tìm mấy lần mới tìm ra mấy trăm cái, nàng ta lại nói không cần, không muốn.

Hàn Thúc quát lớn một tiếng, "Ngươi cố tình gây sự!"

Cố Vân trực tiếp đóng rương, lười đôi co cùng hắn.

"Ngươi!"Hàn Thúc hàm răng cắn.

Cố Vân cũng không quay đầu lại hừ lạnh nói: "Như thế nào, ngày hôm qua đánh không đủ, hôm nay còn muốn đánh nữa à? Thật có lỗi, ta hiện tại không rảnh!"

Các đốt ngón tay bị Hàn Thúc nắm lại kêu khanh khách, phía sau các tiểu binh đều ngừng thở, chẳng lẽ — tiên phong sẽ động thủ với một nữ nhân sao?

Bên này Hàn Thúc đã tức đến bốc khói, bên kia Cố Vân vẫn tiếp tục xem hai cái rương đựng dây thừng, đối với tiểu binh đứng ở một bên  nói: "Dây thừng ta sẽ giữ lại, chủy thủ thì đem về đi." Tiểu binh không dám động, chờ Hàn Thúc hạ lệnh.

Đôi tay Hàn Thúc cứ nắm rồi lại ra liên tục, một lúc sau vẫn là phất tay với tiểu binh kia, tiểu binh kia như trút được gánh nặng, nâng mấy rương chủy thủ nhanh chóng rời khỏi rừng cây.

Nữ nhân này quả thực không thể nói lý, Hàn Thúc đang chuẩn bị phất tay áo rời đi, lại thấy cách đó không xa binh sĩ hàng ngũ tán loạn, bước chân nặng nề, chạy về phía bên này, Hàn Thúc sắc mặt lập tức đen sì, cả giận nói: " Những binh sĩ kia sao lại như vậy? Tốc độ chậm như rùa vậy." Cho dù là tân binh thì cũng không thể như thế được, khi nào thì Túc gia quân lại có mấy tên vớ vẫn như vậy.

Cố Vân tà tà liếc mắt một cái, cười lạnh trả lời: "Ngươi thử  cột ba mươi cân cát rồi chạy mười dặm xem, chắc cũng không chạy nhanh là bao đâu."

Hàn Thúc sửng sốt, híp mắt nhìn kỹ, xác thực trên lưng trên đùi bọn họ đều treo đầy bao cát. Trừng mắt nhìn Cố Vân, quát to: "Ngươi đây là dùng phương pháp huấn luyện vớ vẫn gì thế này?!"

Người này âm thanh đúng là không nhỏ, làm chấn động đến màng nhĩ khiến nàng thật đau. Miễn cưỡng xoa xoa lỗ tai, Cố Vân trả lời:

"Ngươi xem không vừa mắt có thể lập tức rời đi, sẽ không có ai giữ ngươi lại. Nếu là có hứng thú xem, cũng có thể đứng ở một bên,  học thật tốt cái gọi là thuật luyện binh. Nhưng mà ta nói trước, ngươi tốt nhất không nên nói những lời vô nghĩa làm ảnh hưởng đến ta đang luyện binh."

Bộ dáng kiêu ngạo Cố Vân đã thật sự chọc giận Hàn Thúc, vỗ đùi một cái Hàn Thúc hờn dỗi trả lời: "Được! Ta muốn nhìn xem một nữ nhân như người làm thế nào để luyện binh."

Lúc này, tướng sĩ đầu tiên đã về tới nơi, nhìn thấy Hàn Thúc cao lớn uy vũ hai mắt lập tức sáng ngời vừa cung kính lại sùng bái kêu lên: "Hàn tiên phong!"

Hàn Thúc là  tướng quân tiên phong dũng mãnh nhất của Túc Lăng đại tướng quân. Bọn họ chỉ gặp qua một lần ở xa trong lúc tuyển chọn vào Túc gia quân, bây giờ nhìn gần quả nhiên càng thêm uy mãnh thần võ.

Càng ngày càng nhiều tướng sĩ trở lại rừng cây, lúc đầu còn một bộ dạng nửa chết nửa sống vừa nhìn thấy Hàn Thúc  sống lưng liền thẳng tắp ngay lập tức.

Cố Vân nhẹ nhàng nhướng mày thái độ thờ ơ lạnh nhạt, đúng là một đám xú tiểu tử. Lúc đối mặt với nàng sao không thấy bọn họ cung kính như vậy, xem ra là giáo huấn chưa đủ nhiều. Hàn Thúc trừng mắt quát lớn một tiếng, "Xếp thành hàng, trong lúc luyện binh, không thể nhiều lời."

"Rõ." Năm trăm tướng sĩ lập tức toàn bộ xếp thành hàng, đứng thẳng tắp. Hàn Thúc đắc ý xoay đầu nhìn về phía Cố Vân, hắn nghĩ nàng sẽ tức giận hoặc là xấu hổ, ai ngờ nàng đối với hắn thản nhiên cười cười đi đến phía trước đội ngũ, không có tức giận mà chỉ cao giọng nói: "Có thể cởi những bao cát trên người xuống."

Các tướng sĩ lúc này mới nhớ tớ người huấn luyện bọn họ chính là nữ ác ma trước mắt này. Sau khi cởi những bao cát trên người xuống, các binh sĩ đứng yên không chớp mắt nhìn về phía trước.

Hai tay đưa ra sau lưng, Cố Vân vẫn như trước ngữ khí ôn hòa nói: "Hôm nay huấn luyện hạng mục chỉ có ba phần. Thứ nhất, huấn luyện chịu đòn; thứ hai, huấn luyện  kỹ năng chiến đấu; thứ ba,huấn luyện leo núi."

Không hề ngoài ý muốn khi có nhiều đôi mắt chứa đựng nghi ngờ cùng khó hiểu nhìn về phía nàng, Cố Vân vẫn một bộ dáng không để ý,  khóe môi khẽ nhếch nói:

"Ta là người rất dân chủ, trước khi huấn luyện, các ngươi có vấn đề gì thì có thể hỏi, nhưng khi đã bắt đầu huấn luyện ta không hy vọng nhìn thấy có ai đó chần chừ. Ai muốn hỏi thì nhấc tay lên khi ta chỉ đến hắn, hắn mới có thể nói chuyện."

Cố Vân nhìn chung quanh một vòng, khi ánh mắt của nàng đảo qua không một ai dám giơ tay, một hồi lâu sau, như cố lấy dũng khí, một nam tử cường tráng  giơ tay lên. Cố Vân nhìn về phía hắn, nói: "Ngươi."

Hít sâu một hơi, nam tử cao giọng nói: "Nếu là luyện binh, huấn luyện viên sao không dạy chúng ta cách đánh trận, hoặc là phương pháp bày binh bố trận mà lại muốn chúng ta  chạy tới chạy lui như vậy, cách luyện tập này cả nghe chúng tôi đều chưa nghe qua bao giờ?"

Bọn họ không sợ luyện binh khổ cực nhcũng ưng không muốn học những thứ vô dụng lại càng không muốn nửa tháng sau thua quá khó coi.

Đây không chỉ là tiếng lòng của binh sĩ mà còn là  nghi hoặc của Hàn Thúc, vừa rồi nàng ta nói cái gì mà huấn luyện có ba phần,  cho tới bây giờ cũng chưa được đưa vào nội dung huấn luyện tân binh.

"Thứ nhất, mọi thứ chúng ta làm đều phải có mục đích,  trong nửa tháng này chúng ta luyện tập chính là dạ tập chiến, thuật đánh trận cùng bày binh bố trận chúng ta không phải là không luyện nhưng trong trận đấu này thì chúng không cần thiết; thứ hai, trong nội dung huấn luyện ta đưa ra thì mỗi một hạng mụ đều là vì đề cao năng lực tác chiến của từng binh sĩ các ngươi giúp các ngươi có thể ở trong một thời gian ngắn thích ứng được với dạ tập chiến, trở thành trong tinh anh trong tinh anh."

Cố Vân tất nhiên biết  lý tưởng của bọn họ, bằng không nàng sẽ không cho bọn họ đặt câu hỏi. Nàng muốn bọn họ không chỉ khẩu phục, mà còn phải tâm phục!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro