Chương 19: Băng Luyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Túc Nhậm vẻ mặt thành thật trả lời: "Tẩu là nữ nhân duy nhất mà đại ca an trí ở trong phủ, tẩu không phải tướng quân phu nhân, thì là ai?"Quan trọng nhất là, tẩu là người Băng Luyện lựa chọn làm nữ chủ nhân, ai dám nói tẩu không phải tướng quân phu nhân. (từ khúc này mình sẽ đổi xưng hô của Túc Nhậm đối với Cố Vân nha)

"Ta cùng Túc Lăng không có quan hệ, ngươi tốt nhất không cần tung lời đồn."

Túc Nhậm nhún nhún vai, vẻ mặt ái muội trả lời: "Này sẽ chờ đại ca trở về hai người chậm rãi bàn bạc, chúng ta người ngoài cuộc sao có thể hiểu được nội tình bên trong?"

Đáng chết. Túc Nhậm tuyệt đối là nam nhân thiên hạ không loạn thì không vui. Hít một hơi thật sâu, Cố Vân thuyết phục bản thân bình tĩnh cùng hắn nhiều lời thì cũng vô ích thôi. Cầm trường kiếm phóng đến trà kỷ duy nhất còn lại trong phòng, Cố Vân không nói tiếp vấn đề này nữa mà nói thẳng ra cái nàng muốn, "Ta cần năm mươi sợi dây thừng dài mười trượng, năm trăm chủy thủ, sáng mai giờ mẹo chuẩn bị tốt đem đến cho ta."

"Sáng mai?"Gấp như vậy?

Cố Vân tâm tình vốn đã không tốt, nghe ra hắn chần chờ, không khách khí trả lời: "Chẳng lẽ toàn bộ Túc gia quân, ngay cả cái cơ bản này đều không có dự trữ?"

"Ngươi _" Không ưa nhìn bộ dáng kiêu ngạo nàng, Hàn Thúc vừa muốn rống lên, tay lại bị Túc Nhậm chặn đứng, chỉ nghe hắn khách khí cười nói: "Có. Giờ mẹo nhất định đưa đến."

"Cám ơn."Để lại lời cảm ơn không hề có thành ý nào, Cố Vân xoay người chuẩn bị rời đi.

Túc Nhậm ánh mắt đảo qua Băng Luyện để trên trà kỷ , đáy mắt xẹt qua một chút tinh quang, nhìn bóng dáng Cố Vân kêu lên: "Thanh kiếm này tẩu thích thì cứ cầm lấy dùng đi!"

Cố Vân dừng lại, nhưng không có xoay người, chỉ thản nhiên nói một câu: "Quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác, ta bất quá chỉ là thưởng thức mà thôi. Ngày mai đúng hạn đem những thứ ta cần đến rừng cây là được."

Nhìn bóng dáng không hề quyến luyến, tiêu sái rời đi , Túc Nhậm ngẩn ra, hắn chưa thấy ai đã nhìn qua Băng Luyện mà không bị nó mê hoặc! Nàng sao lại tiêu sái như thế?

Nhìn Túc Nhậm đối với Thanh Mạt cung kính có thêm, Hàn Thúc có chút tin tưởng, nữ nhân kiêu ngạo kia chính là tướng quân phu nhân, nhớ tới lời nàng nói trước khi đi, Hàn Thúc ngạc nhiên hỏi: "Nàng muốn nhiều dây thừng, chủy thủ như vậy để làm gì?"

Túc Nhậm thuận miệng trả lời: "Nàng cùng Tam đệ tỷ thí thao luyện tân binh, thời gian là nửa tháng."

"Dùng dây thừng, chủy thủ luyện binh?"Hàn Thúc sửng sốt, sau đó cười ha ha đứng lên, "Võ công của nàng quả thật không kém, nhưng tập võ và luyện binh là hai chuyện khác nhau, một nữ nhân như thế sao có thể luyện binh?" Không đem Cố Vân để trong mắt, hiện tại Hàn Thúc cảm thấy hứng thú với thanh kiếm ngân bạch kia rốt cuộc là bảo khí gì mà lợi hại như thế.

Túc Nhậm quay đầu, vừa lúc thấy Hàn Thúc đưa tay đến chỗ Băng Luyện, lập tức hét lớn: "Đừng chạm!"Đáng tiếc vẫn là không kịp, Hàn Thúc đã cầm lấy vỏ kiếm.

"A -- "Một tiếng hét thê thảm vang lên, thanh Băng Luyện keng một tiếng rơi xuống mặt đất.

"Lạnh! Lạnh quá!" Hàn Thúc không dám tin nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, nó đã bị đông lạnh và đỏ lên dù hắn chỉ sờ vào thanh kiếm một tí, mờ mịt nhìn phía Túc Nhậm, khó hiểu hỏi: "Vì sao nàng ta cầm mà không bị gì?" Vừa rồi nàng ta đã cầm nó một lúc lâu còn nói là chỉ hơi lạnh mà thôi.

Túc Nhậm đi đến trước giường, đem chăn gấp thành một cái đệm thật dày, đi đến nhặt Băng Luyện đem lên, bằng tốc độ cực nhanh đưa nó trở lại trên tường. Nhưng dù là như thế thì hắn vẫn bị hàn khí đông cứng mười ngón tay. Nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay, Túc Nhậm chỉ thản nhiên trả lời: "Có lẽ là... ý trời!"

Băng Luyện lần này dị động, Xích Huyết hẳn là cảm nhận được đi. Hắn lần đầu tiên mong chờ đến như vậy, đại ca mau nhanh trở về đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro