Chương 25: Thao luyện (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rõ" Làm tốt hết thảy công tác bảo hộ an toàn, Cố Vân hướng hai mươi người phía dưới vách núi nói: "Trèo lên."

Hiển nhiên không ít người đánh giá cao thực lực của chính mình, còn chưa đi đến một phần ba vách núi thì đã có bốn năm cá nhân rớt xuống, mà những người vất vả tiếp tục đi lên cũng chậm giống như con kiến.

Cố Vân nhìn về phía Cát Kinh Vân, nàng nghĩ lực cánh tay của hắn mạnh như vậy , chắc là tốc độ sẽ nhanh nhất, kết quả là nàng sai lầm, tốc độ nhanh nhất là Lãnh Tiêu.

Hắn đi lại nhẹ nhàng, thân thủ phi thường nhanh nhẹn, hơn nữa tính phối hợp đặc biệt tốt, thời điểm trèo đến đỉnh núi , hắn thế nhưng đạp một hòn đá nhô ra, nhảy một cái liền bay lên trên, đây là khinh công trong truyền thuyết sao?

Lại nhìn cánh tay cường tráng của Cát Kinh Vân bộ pháp vững vàng , tuy rằng chậm một chút nhưng cũng đã lên được rồi.

Nửa canh giờ sau, toàn bộ mọi người rốt cục đi đến phía trên vách núi, lần này hoàn thành lại chỉ có chín người.

Chỉ có chín người.

Cố Vân sắc mặt đen sì, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ thì bọn họ biết mình không xong rồi.

Quả nhiên, Cố Vân đứng ở phía trước đội ngũ, chỉ vào một đám nam nhân cao lớn như núi, hét lớn:

"Năm trăm người, năm trăm người lại chỉ có chín người thành công leo lên, nếu doanh trại của địch nằm ngay trên vách đá, các ngươi làm thế nào giết địch?" Trả lời nàng là chỉ có một đám cúi thấp đầu.

Xoay người nhìn chằm chằm mấy người tuy đã lên được đỉnh núi nhưng so với rùa còn chậm hơn, Cố Vân mắng: "Ngươi, ngươi, ngươi. Trong hai khắc đi không đến mười trượng, nếu muốn đánh địch nhân bất ngờ lấy tốc độ này đã sớm bị người ta phát hiện rồi, nếu kẻ thù thả những đá tảng xuống, đổ dầu nóng xuống, các ngươi còn có mạng quay về sao?"

Trả lời lại nàng là những đôi mắt xấu hổ chịu không nổi. Đi đến bên người Cát Kinh Vân cùng Lãnh Tiêu, Cố Vân lại mắng: "Hai người các ngươi làm cho ta quá thất vọng. Thân là đội trưởng, không hề có tinh thần đồng đội, đến được đỉnh núi, nhưng không có nghĩ tới phải giúp các chiến hữu của mình, một đội ngũ không hiểu thế nào là đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau, thì chính là năm bè bảy mảng!"

Trả lời nàng là hai đôi mắt trầm mặc. Cố Vân rống xong liền quay người rời đi mặc kệ bọn họ, nàng muốn đi hít thở không khí một chút.

Nàng thật đúng là tự mình tìm khổ mà với loại tố chất này dù có luyện thì cũng như không thôi.

Thật lâu, sau lưng bỗng nhiên phát ra một âm thanh kỳ quái trầm đục. Cố Vân quay người lại, chỉ thấy đám nam nhi làm nàng hao tổn tâm trí cùng nhiệt huyết, lúc này toàn bộ quỳ trên mặt đất, hai tay ôm quyền, kiên nghị mà thành khẩn ánh mắt thẳng tắp nhìn nàng.

"Khẩn cầu huấn luyện viên dạy chúng ta phương pháp trèo lên!" Nhịp hô đều đến mức đinh tai nhức óc khiến Cố Vân ngẩn ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro