Chương 26: Thao luyện (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giữa hè, sau giờ ngọ ánh mặt trời càng trở nên nóng rực, phía dưới vách núi là một mảnh đất không có bóng cây che chắn, ánh nắng chói lọi đâm thẳng hai mắt khiến cho ai cũng choáng váng, làn da cũng bị mặt trời chói chan đốt đến đau đớn.

Trước mắt là một đám nam nhân to lớn nửa quỳ trên mặt đất, sống lưng thẳng tắp không nhúc nhích, biểu hiện kiên trì cùng quyết tâm của bọn họ.

Mồ hôi cùng bụi đất nàm trên làn da ngăm đen của bọn họ nhìn thật chật vật. Những đôi mắt đã từng chứa đầy sự lạnh lùng, khinh thường, thậm chí là trào phúng giờ phút này lại chứa đầy sự kính nể cùng thành khẩn mà nhìn nàng.

Mà một tiếng "Huấn luyện viên " kia, cũng làm cho Cố Vân cảm thấy vui sướng lạ thường cũng đồng nghĩa với việc bọn họ cũng chính thức tiếp nhận nàng.

Tuy ngoài mặt Cố Vân không chút thay đổi nhưng trong lòng lại không khỏi ngẩn ra, nàng đương nhiên rất vui vẻ dạy dỗ cho đám tiểu tử tuổi trẻ biết thay đổi này, biết phân rõ nặng nhẹ hơn là những kẻ nhu nhược, vô năng lại còn tự cao tự đại!

Cố Vân lạnh mặt không nói gì, chúng tướng sĩ trầm mặc trong chốc lát, lại đồng thanh hét lớn: "Khẩn cầu huấn luyện viên dạy chúng ta phương pháp trèo lên!"

Muốn chết à! Kêu lớn tiếng như vậy! Vốn ở trong sơn cốc dưới vách núi làm cho tiếng hô của bọn họ càng chấn đắc nhâm tâm, trì thần hoảng sợ, song nhĩ nhức óc.

Ngay khi bọn họ chuẩn bị rống lên lần thứ ba, Cố Vân nhíu mày, tiến lên từng bước, ngữ khí lạnh lẽo nói: "Đủ rồi! Đều đứng lên đi, đầu gối chỉ dùng để hoạt động, không phải dùng để quỳ. Về sau ai còn tùy tiện quỳ xuống, phạt nhảy ếch một ngàn mét!"

Chúng tướng sĩ liếc nhau, nàng nói những lời này là nguyện ý tiếp tục dạy bọn họ?

Nhìn những tên đầu gỗ trước mắt còn quỳ trên mặt đất vẻ mặt chần chờ , Cố Vân bỗng nhiên có cảm giác muốn cười , giả bộ muốn nổi giận,  Cố Vân mắng: "Hiện tại muốn bị phạt lắm có phải hay không! Đứng lên, đây là mệnh lệnh!"

"Rõ!"

Cuối cùng nàng đã bắt đầu rít gào lên, chúng tướng liền cảm thấy vui vẻ, đồng thời nhanh chóng đứng lên, bởi vì không ai muốn bị phạt nhảy ếch một nghìn mét hết. Đương nhiên, bọn họ lúc này không biết, bởi vì bọn lực chân của họ quá kém, Cố Vân đã quyết định đem nhảy ếch một nghìn mét thành bài huấn luyện mỗi ngày.

Cố Vân đi đến trước mặt Cát Kinh Vân , vươn tay nói: "Đưa một đầu dây thừng  cho ta, ngươi giúp ta nắm lấy đầu dây còn lại."

"Rõ."

Biết nàng sẽ làm mẫu cho bọn hắn xem, mỗi người đều chờ mong nhìn thật kĩ. Cố Vân một bên cầm dây buộc ở trên người, nói: "Hôm nay là hạng mục huấn luyện thứ ba, chính là dạy các ngươi làm thế nào lợi dụngsức mạnh của mình cùng công cụ đơn giản, trèo lên các ngọn núi cao và hiểm trở mà đại đa số mọi người không thể đi lên. Trong thiên hạ, không có bất cứ ngọn núi nào là hoàn toàn nhất trí một kiểu, dùng tay leo núi  đối với năng lực của các ngươi , tính phối hợp cùng sự mềm dẻo của cơ thể của các ngươi đều có yêu cầu cực kì cao đồng thời đó cũng là kiểm tra khả năng phán đoán và năng lực ứng biến của các ngươi. Bất quá các ngươi yên tâm, những cái đó ta đều đã đề ra từng hạng mục huấn luyện tương ứng  cho các ngươi. Nhưng có một số thứ các ngươi phải tự mình vượt qua, đó chính là.... sợ hãi. Vách núi này chỉ cao mười trượng ( tầm 47 mét), còn có dây thừng kéo các ngươi lại nhưng mà  trong thực chiến thứ các người đối mặt có thể là vach núi trăm trượng, cũng không có người kéo dây thừng cho các ngươi. Khi đó, mới là khảo nghiệm thực sự!"

Đúng! Chính là sợ hãi! Trong lòng các tướng sĩ đều rất rõ ràng, bọn họ đều cho rằng mình không lên được, đại đa số đều xuất phát từ sợ hãi. Lại ngẩng đầu nhìn hướng vách núi, không ít người đều nắm chặt hai tay, âm thầm thề, nhất định phải trèo lên cho bằng được ngọn núi này.

Đi đến phía dưới vách núi, Cố Vân nhìn Cát Kinh Vân một cái, Cát Kinh Vân cánh tay gắt gao quấn dây thừng thành ba vòng, hướng Cố Vân gật gật đầu."Hiện tại ta làm mẫu một lần, các ngươi  nhìn cách ta lựa chọn đường đi cùng các ngươi có gì khác nhau, sử dụng kỹ thuật cùng động tác như thế nào."

Nói xong, Cố Vân quay người đi, đôi mắt nhìn nhanh qua kết cấu cùng các khối đá của toàn bộ vách núi một lần, nhanh chóng lựa chọn một đường đi tốt nhất sau đó bắt đầu leo lên. Tốc độ của nàng rất nhanh, mỗi một động tác đều giãn ra, mỗi một lần chọn chỗ đặt tay để trèo lên  đều rất chuẩn xác, thân thể nhẹ nhàng , cánh tay hữu lực, làm cho nàng có thể thoải mái xê dịch, từ xa nhìn lại, một thân hắc y thân thủ mạnh mẽ ở trên vách đá vững vàng như thằn lằn lại mạnh mẽ giống như chim ưng.Chỉ một lát, nàng đã thoải mái đi đến trung tâm của vách đá, phía dưới một trận ngốc lăng sau, rốt cục bộc phát ra một tiếng than sợ hãi.

"Oa! Huấn luyện viên tốc độ thật nhanh!"

"Quá mạnh mẽ!"

"HLV hoàn toàn không sử dụng khinh công, thật sự leo lên nha"

"Nàng ấy làm như thế nào?"

Hàn Thúc luôn đi phía sau đội ngũ , đôi mắt cũng theo sát Cố Vân một đường hướng về phía trước, ánh mắt nóng bỏng cùng sự kích động trong lòng, chỉ có chính hắn hiểu được.

Vách núi như thế này khi đi hành quân đánh giặc đều có thể thấy được, đại đa số thời điểm quân đội đều đã lựa chọn đi vòng qua, bất đắc dĩ trèo lên tất nhiên chính là quân tiên phong đi trước. Trong vô thức, Hàn Thúc chậm rãi xoa vết thương cũ ở bả vai, miệng vết thương sớm đã không còn đau nữa nhưng tâm hắn lại ở thời khắc chiến đấu đó mà đau đớn.

Một lần đó bọn họ leo lên vách núi so với cái này cao hơn gấp đôi nhưng lúc bọn họ trèo lên nửa đường thì bị quân địch phát hiện. Giống như lời nàng nói, quân địch đã ném đá xuống phía dưới khiến bọn họ thương vong thảm trọng, hắn cũng vì thế mà mất đi một cánh tay đắc lực.

Nếu năm đó bọn họ cũng có tốc độ như thế, có lẽ đã sớm tới đỉnh núi cũng không tử thương vô số như vậy. Đôi mắt sâu thẳm gắt gao nhìn chằm chằm vào nữ tử đã thoải mái trèo lên đỉnh núi, trên mặt Cố Vân thần thái tự tin dưới ánh mặt trời đã khuất vô cùng chói mắt, các tướng sĩ trong mắt đều là sùng bái và kính nể không chút nào che dấu.

Nhìn đám tân binh tràn đầy lòng tin nóng lòng muốn thử, trong đầu Hàn Thúc bỗng nhiên lại nghĩ tới giữa trưa nàng khi nhắc tới bộ đội đặc chủng, có lẽ Túc gia quân thật sự cần một nhóm người như vậy.

Cố Vân cởi dây thừng ra đi về hướng đám binh sĩ có chút hưng phấn quá mức. Bọn hắn hưng phấn cái gì, bọn họ không biết, nàng có thể nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ này là vì nàng từ 14 tuổi đã thích leo núi, sau đó tiến vào đội đặc công trải qua hệ thống huấn luyện mới được thân thủ như hiện tại, bọn họ muốn luyện tập được thân thủ như vậy còn lâu lắm. Cố Vân cười lạnh, cho các ngươi tự chuốc lấy đau khổ.

Nhìn về phía Cát Kinh Vân trầm ổn , Cố Vân nói: "Hiện tại chia làm hai tổ, Cát Kinh Vân, mang theo tiểu đội của ngươi đi luyện tập, mỗi người đều thử một lần, tìm một chút cảm giác. Năm người một tổ, chú ý an toàn."

"Rõ."Cát Kinh Vân mang đội rời đi.

Cố Vân tiếp tục nói: "Lãnh Tiêu, mang theo tiểu đội của ngươi đi theo ta tập hít xà đơn và luyện tập dây chằng."

Tập hít xà đơn là cái gì?

Luyện tập dây chằng lại là cái gì?

Chúng tướng sĩ trong lòng đều là dấu chấm hỏi, bất quá lần này cũng không ai dám đưa ra một câu nghi vấn. Cố Vân hiển nhiên biết bọn họ không rõ, nói như vậy chỉ là muốn cho bọn họ hiểu biết về thuật ngữ nàng hay dùng. Đưa bọn họ tới bên cạnh vách núi có rất nhiều cành cây, Cố Vân chỉ vào một tân binh bên cạnh nàng nói: "Ngươi, bước ra khỏi hàng."

"Rõ." Tiểu tướng không chút do dự bước lên từng bước.

Tìm một nhánh cây rắn chắc , Cố Vân nói: "Bắt lấy nhánh cây phía trên."

"Rõ." Dùng sức nhảy lên tân binh gắt gao bắt lấy nhánh cây không dám nhúc nhích treo người ở đấy.

Cố Vân đứng ở bên cạnh hướng dẫn hắn, "Ngươi hiện tại chậm rãi gấp khúc khuỷu tay, đem thân thể hướng lên phía trên, cho đến khi cằm ngươi vượt qua nhánh cây rồi lại duỗi thẳng cánh tay thả chậm thân thể trở lại vị trí bắt đầu, cứ thế coi như hoàn thành một lần."

Tân binh thoải mái mà hoàn thành một cái, mọi người âm thầm vui sướng, may mà không phải rất khó, Cố Vân nói thêm một câu lại đưa bọn họ đánh vào vực sâu, "Sáu mươi người làm một tổ, ta muốn năm tổ."

Trong lòng khóc thét nổi lên bốn phía, lại không một ai dám cãi lại. Nhìn bọn họ khóc không ra nước mắt, Cố Vân cười thầm trong lòng, khóe miệng giảo hoạt khẽ nhếch, cười nói: "Về phần huấn luyện dây chằng thôi — "

Ánh mắt ở trong đám người tìm tòi một chút Cố Vân nâng tay, chỉ vào nam hài lúc ở trong rừng cây nghi ngờ về nhu đạo, ôn nhu lạ thường kêu lên: "Ngươi, lại đây."

"Rõ."

Nam hài sau lưng chợt lạnh, sợ hãi rụt đầu lại, nhưng dưới chân không dám đình trệ, chạy chậm đến trước mặt Cố Vân.

"Kế tiếp là huấn luyện dây chằng, động tác đầu tiên chính là dạng thẳng chân!"Cố Vân chỉ vào hắn chân, nói: "Chân tách ra, trọng tâm hạ xuống."

Nam hài sửng sốt một chút, mới nhanh chóng tách hai chân ra.

Cái này gọi là dạng thẳng chân sao?

Cố Vân vỗ tay hắn, nói: "Xuống phía dưới. Tay chống xuống trên thân không được cong lưng thât thẳng cho ta."

Tay chống sang hai bên?

Nam hài gian nan đem chân mở rộng, thắt lưng không dám gấp khúc, đầu ngón tay thật vất vả mới đụng tới đất, hai chân hắn liền đau giống như bị rút gân.

"Tiếp tục hạ xuống."

Cố Vân không kiên nhẫn mới thế này mà đã dừng rồi cách mặt đất còn xa lắm. Nàng chọn tên này không phải cố ý chỉnh hắn mà là thoạt nhìn hắn trẻ nhất dây chằng co dãn hẳn là tốt nhất, cho hắn làm mẫu có thể làm cho binh sĩ càng hiểu được yêu cầu của nàng, ai biết hắn vô dụng như vậy.

Còn muốn hạ xuống?

Nam hài suy sụp, hắn thật sự bị rút gân rồi. Ánh mắt Cố Vân trở nên sắc bén, nam hài lại cố gắng thêm một phen, bàn tay thật vất vả chống toàn bộ xuống mặt đất, hắn đã đau đến mức khóc lớn: "Không được! Thật sự không được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro