Chương 32: Huấn luyện ban đêm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mang theo bọn họ đi qua rừng cây đi đến chỗ vách núi họ đã luyện tập vô số lần, ánh trăng chiếu vào vách đá nhưng vẫn là không thấy rõ. Cố Vân chỉ vào vách núi, giọng nói so với ánh trăng còn muốn lạnh hơn, "Hiện tại bắt đầu huấn luyện trèo lên vào ban đêm, tuy rằng là cùng một vách núi nhưng ban đêm so với ban ngày sẽ càng hung hiểm hơn gấp trăm lần. Các tướng sĩ bên phải , ở dưới phụ trách giữ dây thừng. Còn lại chia làm năm mươi người một tổ, mỗi lần đi lên ba tổ. Cái ta muốn nhìn thấy, không phải là ai leo lên tới đỉnh nhanh nhất, mà là tổ nào có tất cả toàn bộ đội viên leo lên tới đỉnh nhanh nhất, rõ chưa?"

"Đã rõ."Tiếng đáp lại chỉnh tề mà vang dội, sĩ khí mười phần. Mà âm thanh nhất tề hô lên làm cho Cố Vân thực vừa lòng, nhưng cũng đánh thức bóng đen đang ngủ ở phía sau núi trên cây ngô đồng trăm tuổi.

Con ngươi đen mở ra, một đôi mắt lạnh như băng, cả người tràn đầy hơi thở lạnh lùng, bóng dáng to lớn phi thân nhảy lên như một con báo, người kia đã nhảy lên cái cây cao nhất, sợi tóc màu bạc ở dưới ánh trăng như ánh sao băng xẹt qua bầu trời đêm.

Ngao Thiên dựa lưng vào thân cây, lạnh lùng nhìn lại, một đội mấy trăm binh lính đang ở sườn núi cách đó không xa tập kết, không biết là muốn làm gì. Hắn sở dĩ nhận định những người này là binh lính, bởi vì ở đây là phạm vi của tướng quân phủ , một đám người như vậy nếu không phải binh lính thì cũng không có khả năng xuất hiện ở trong này. Con ngươi đen xẹt qua một chút không kiên nhẫn cùng chán ghét, Ngao Thiên chuẩn bị rời đi, lại vào lúc này nghe được một giọng nói cách đó không xa truyền đến, trong trẻo mà sắc bén "Bắt đầu huấn luyện."

Trong quân đội có cũng nữ nhân à? Đúng là trăm năm khó gặp, lòng hiếu kỳ làm cho Ngao Thiên dừng cước bộ, hắn híp mắt nhìn lại, chỉ thấy mệnh lệnh này vừa ra, mấy trăm binh lính lập tức xếp hàng, động tác nhanh chóng đi về phía vách núi động tác nhanh chóng như con thằn lằn leo lên.

Ngao Thiên con ngươi đen xẹt qua một tia kinh ngạc.

Độ cao này đối với người có khinh công cao cường không tính cái gì, nhưng là đối người thường mà nói, thật là khó để thực hiện, có thể đem toàn bộ binh lính huấn luyện thành các tinh binh am hiểu leo núi quả thật không dễ dàng, mà giọng nói kia lại là nữ? Thân là tiền thưởng thợ săn, có tin tức đều không nên bỏ qua nha.

Một bóng dáng nhảy xuống, hướng vách đá đi tới.

"Người phía trước chú ý tìm kiếm tốt lộ tuyến, ánh mắt phải nhanh, động tác phải chuẩn xác, tay chân phải lanh lẹ."

Cố Vân hai tay khoanh ở trước ngực, chân mày chặt, nàng đoán lần đầu tiên leo núi trong đêm sẽ rất khó nhưng không thể tưởng được bọn họ ngay cả đường cũng không biết cách chọn.

Lại còn có người rơi xuống.

Cố Vân căm tức quát: "Người rơi xuống đi đến phía sau đội ngũ xếp hàng, không cần gây trở ngại cho người phía sau. Mau! Mau! Mau! Động tác chậm như vậy, các ngươi còn mơ ngủ à"

Ngao Thiên đi đến chỗ rừng cây phía sau vách đá,dựa vào thân cây, âm thầm quan sát một đội nhân mã cách đó không xa, con ngươi đen híp lại, lạnh lùng nhìn vào bóng dáng kia. Đúng là không thể tin được, nàng là ai? Túc gia quân, khi nào thì có nữ tử làm tướng?

Mặc dù cách đó không xa, nhưng vì ở trong bóng tối gần như không thấy năm ngón tay, hắn tin là sẽ không có người có thể phát hiện ra hắn. Đáng tiếc, ngay khi hắn đang nhìn ra chú tâm, nữ tử bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào hắn. Ngao Thiên chấn kinh, thân thể lui về phía sau, núp ở phía sau thân cây.

Đôi mắt sắc bén quét qua rừng cây một lần, không phát hiện chỗ khả nghi, mới vừa rồi nàng rõ ràng có một cảm giác bị nhìn trộm nhưng lại không thấy nữa, chẳng lẽ là ảo giác? Hay là -- kẻ đó đã rời đi rồi?

Kiểm tra một lúc không có phát hiện gì, Cố Vân rốt cục thu hồi tầm mắt. Ngao Thiên vẫn dựa lưng vào thân cây không dám làm ra động tác gì. Trước đến giờ hắn rất ít khi bị phát hiện hành tung của mình, là do nàng quá mức nhạy bén, hay là hôm nay hắn ẩn thân không đạt tiêu chuẩn?

Cảm giác bị nhìn trộm không còn xuất hiện nữa, Cố Vân đem lại tinh thần trở về trên người các tướng sĩ. Trong chốc lát sau, đã có vài tổ đều hoàn thành xong, có lẽ biết mình biểu hiện không tốt hoặc là sắc mặt Cố Vân rất khó coi, một đám lại một đám tiểu tử thật cẩn thận xếp thành hàng, đến hít thở cũng không dám.

Trầm mặc thật lâu, thời điểm tâm mọi người ở đây bắt đầu hốt hoảng , Cố Vân lạnh giọng nói: "Hôm nay tốc độ nhanh nhất, là tổ thứ ba do Lãnh Tiêu dẫn dắt. Nhưng biểu hiện tốt nhất, là tổ thứ nhất của Cát Kinh Vân."

Nhìn về gương mặt không chút thay đổi của Lãnh Tiêu, Cố Vân giương giọng kêu lên: "Lãnh Tiêu bước ra khỏi hàng."

"Có."Lãnh Tiêu lập tức tiến lên từng bước.

Cố Vân không nhẹ không nặng hỏi: "Ngươi có biết vì sao tổ củangươi không phải là tổ biểu hiện tốt nhất ?"

"Không biết."Thái độ lạnh lùng, thản nhiên cùng kiệt ngạo đem câu "Không biết " này biểu lộ không bỏ sót một chút nào.

Không biết? Tốt lắm! Trong đội ngũ của nàng không cần nhất chính là kẻ kiệt ngạo bất tuân. Chậm rãi tiến lên, cùng Lãnh Tiêu đứng đối diện nhau, Cố Vân gằn từng tiếng nói: " Phía sau tiếp nối phía trước, không hề đoàn kết, càng không cần nói đến tinh thần hợp tác. Không thể dẫn dắt tốt tổ của mình, thất trách lớn nhất chính là ở chỗ ngươi. Bây giờ đã biết chưa?"

Nữ nhân cao còn không đến hắn ngực , lại có thể khiến cho người ta có cảm giác bị áp bách, Lãnh Tiêu âm thầm hít sâu một hơi, mới trả lời: "Đã biết."

"Hiểu được là tốt rồi! Ngày mai ngươi mang theo những người trong tổ đêm nay, từ doanh địa nhảy ếch đến rừng cây tập hợp, không muốn nhảy hoặc là đến muộn, trực tiếp cút cho ta!"

Lãnh Tiêu sắc mặt lập tức đen sì, đội ngũ cũng vang lên một tiếng hút khí lạnh và phát ra âm thanh hoảng sợ. Đây không chỉ là vấn đề vất vả mà nó còn rất kinh khủng.

Cố Vân bỏ lại những lời này xong liền không hề để ý đến Lãnh Tiêu mà đi đến bên người Cát Kinh Vân, không nhẹ không nặng hỏi: "Ngươi có biết vì sao tổ của các ngươi lại không đủ nhanh hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro