Chương 36: Thương lượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa rồi còn như người đàn bà đanh đá, giờ phút này lại bình tĩnh dị thường, hắn muốn nghe xem nàng muốn nói chuyện gì, Túc Lăng ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng trầm giọng trả lời: "Nói."

Cố Vân cũng không dây dưa, nói thẳng nói: "Ta biết, Khung Nhạc hoàng đế đem ta đưa vào Tướng Quân phủ, ngươi cũng mất hứng, cũng không muốn ta. Mà khi ta xuất hiện, tựa hồ cũng nhiễu loạn cuộc sống bình thường của Tướng Quân phủ, một khi đã như vậy, ta đề nghị một phương án giải quyết. Ta ở Tướng Quân phủ một đoạn thời gian, đợi sau khi Hoàng Thượng không chú ý đến chuyện này nữa, ngươi liền tùy tiện đưa ra một lý do, đem ta đuổi ra phủ đưa đến nơi khác. Như vậy cuộc sống trong Tướng Quân phủ có thể khôi phục như trước, ngươi cũng có thể trở lại như ngày thường."

Nàng khá giỏi trong việc đọc biểu cảm trên gương mặt, tự nhiên nhìn ra được Túc Lăng tuyệt không thích nàng, cho dù hắn ngẫu nhiên biểu hiện ra chút tò mò với nàng nhưng rất khó để che dấu đi chán ghét dưới đáy mắt, một khi đã như vậy, nàng tự động cầu đi, hắn hẳn là cao hứng mới đúng đi.

Đáng tiếc, trên mặt Túc Lăng một chút cũng không động, hai mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng, Cố Vân trong lòng liền có dự cảm không tốt , nhưng là hắn nãy giờ không nói gì, Cố Vân cũng chỉ có thể hỏi: "Ý của ngươi thế nào?"

Quả nhiên như nàng sở liệu, Túc Lăng chỉ nói bốn chữ, "Không có khả năng."

"Vì cái gì?"

Quả nhiên nữ nhân đúng là phiền toái, Túc Lăng lạnh giọng ra lệnh nói: "Ngươi nếu đã vào Tướng Quân phủ vậy cũng đừng mong rời đi, về phần an bài cho ngươi sau này, ta đã có chủ trương, ngươi không cần quản nhiều ."

Nữ nhân không phải đều coi trọng nhất danh tiết sao? Nàng một nữ nhân tiến vào Tướng Quân phủ , lại bị đuổi đi ra, có kết cục như thế nào không cần nói cũng biết. Hắn chán ghét nữ nhân phiền toái nhưng cũng sẽ không mặc kệ sống chết của nàng, nếu nàng ở trong Tướng Quân phủ không quen thì hắn ở ngoài thành mua một cái biệt viện cho nàng ở lại cũng tốt, mắt không thấy tâm không phiền.

Cố Vân tất nhiên không biết trong lòng hắn nghĩ gì, chỉ nghe lời hắn nói xong, Cố Vân bỗng nhiên cười rộ lên, trả lời: "Đơn giản mà nói, ý của ngươi chính là không liên quan đến việc ngươi muốn hay không muốn, cũng không cần để ý đến cảm nhận của ta cho dù chính là làm một vật trang trí thì ta cũng phải cả đời đều vây ở trong Tướng Quân phủ chờ của ngươi định đoạt?"

Quả thực buồn cười, hắn nghĩ đến hắn là ai vậy?

Cố Vân bén nhọn hỏi lại làm cho Túc Lăng tức giận, hắn muốn làm gì cũng không cần giải thích với một nữ nhân , Túc Lăng kiệt ngạo trả lời: "Đúng."

"Không thể thương lượng đường sống?"Cố Vân cuối cùng hỏi.

Con ngươi đen u lãnh của Túc Lăng đã nói lên hết thảy, Cố Vân đứng dậy, Túc Lăng nghĩ nàng muốn khóc lóc om sòm nhưng chỉ thấy nàng thản nhiên nói một tiếng, "Ta hiểu được."

Cùng nói chuyện với nam nhân như vậy, căn bản không thể bàn tiêls được nữa, nếu đã đàm phán thất bại, nàng chỉ có thể dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm thôi, tóm lại muốn vây khốn nàng cả đời ở đây, hừ, không có khả năng!

Cố Vân quá mức bình tĩnh, trong mắt khinh thường cùng kiên quyết làm cho Túc Lăng không hiểu vì sao cảm thấy bất an, ngay khi nàng vừa đứng dậy thì Túc Lăng cũng theo đó mà đứng lên, bóng dáng cao lớn đứng trước mặt Cố Vân.

"Tránh --ra -- "Lần này Cố Vân cũng không có tốt tính như trước, chủy thủ bên hông đồng thời ra khỏi vỏ ngay khi nàng gầm nhẹ , Cố Vân chỉ muốn bức lui Túc Lăng sớm một chút rời đi, chủy thủ trong tay vừa mới đến gần Túc Lăng, hắn đã nhanh nhẹn lui về phía sau vài bước. Cố Vân đang muốn nhân cơ hội này rời đi, Túc Lăng bỗng nhiên đưa tay ra, tiến về phía nàng, cho dù Cố Vân trong tay cầm chủy thủ, nhưng Túc Lăng dù sao cũng là người tập võ nhiều năm, công lực thâm hậu, chỉ mới mấy chiêu, Cố Vân đã biết, nàng không phải đối thủ của Túc Lăng.

Nàng cư nhiên động đao, Túc Lăng ưng mâu phát lạnh, xuống tay cũng càng thêm ngoan lệ, hai người giao thủ hơn mười chiêu, Túc Lăng bằng vào lực cánh tay mạnh mẽ, một phen túm lấy cổ tay Cố Vân, Cố Vân chỉ cảm thấy cổ tay đau xót, tựa như bị kìm sắt gắt gao kẹp lấy cổ tay, lực đạo to lớn khiến Cố Vân rốt cuộc không chịu nổi, chủy thủ loảng xoảng rơi xuống đất.

Cho dù tay đau đến cơ hồ sắp gãy, Cố Vân vẫn kiên trì không rên một tiếng, kĩ không bằng người, nàng không có lời nào để nói, nhưng là muốn cho nàng cầu xin tha thứ, hắn nằm mơ đi.

Túc Lăng thật không ngờ nàng lại biết võ công, hơn nữa công phu còn không yếu, chỉ là sức hơi kém một chút. Nhìn mồ hôi lạnh trên trán nàng rơi xuống nhưng vẫn quật cường không chịu nhận thua, Túc Lăng tim đập mạnh mẽ, tay càng dùng sức, hắn muốn nhìn, nàng rốt cuộc có thể chịu đựng tới trình độ nào.

Đau quá!

Toàn bộ cánh tay phải đều bởi vì cổ tay vặn vẹo mà đau lên, hắn nếu lại dùng lực, tay nàng phỏng chừng sẽ gãy, Cố Vân cắn chặt hàm răng, nàng một chân chống lên bàn đá mới có thể đứng vững, ngay cả như vậy, Cố Vân vẫn như trước không chịu thỏa hiệp nửa câu.

Mồ hôi chạy dọc trên trán, một giọt một giọt rơi xuống bàn đá, trong đó có một giọt nhẹ nhàng dừng ở trên Băng Luyện. Khiến người ta không ngờ chính là, giọt mồ hôi kia vừa rơi vào thân kiếm thì trong nháy mắt đã bị hút đi biến mất vô tung.

Mà tay Cố Vân càng ngày càng đau, Băng Luyện thật vất vả để an tĩnh bây giờ lại chấn động đứng lên, một đạo bạch quang đẹp mắt đi qua, trên bàn đá đã không còn bóng dáng của Băng Luyện.

Huyền bạch thân kiếm như lưu quang nhanh chóng đánh về phía Túc Lăng, Túc Lăng kinh hãi, nhanh chóng buông Cố Vân ra, sau lùi về sau mấy bước, mới khó khăn tránh thoát khỏi hàn khí của Băng Luyện.

Băng Luyện rốt cuộc muốn làm gì. Không nhận thức rõ ai mới là chủ nhân của nó sao?

Túc Lăng chưa hoàn hồn lại, sau đó lại kinh ngạc phát hiện.

Băng Luyện thẳng tắp đứng trước mặt Cố Vân, bày ra một tư thái bảo hộ nàng, chẳng lẽ -- nữ nhân này là do nó lựa chọn?! Quả nhiên là một thanh kiếm ngu xuẩn.

"Băng... Băng Luyện?"Cố Vân cũng kinh ngạc cực độ nhìn chằm chằm trường kiếm trước mắt, này -- này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì sao thanh kiếm này có thể tự mình động đậy, còn treo ở giữa không trung nữa, hơn thế còn phát ra ánh sáng kỳ dị như vậy. Băng Luyện thỉnh thoảng lại tới gần nàng, giống như muốn gần gũi với nàng, nhưng Túc Lăng chỉ cần hơi hơi động một chút, nó liền lập tức tiến ra nghênh đón, bày ra một tư thái bảo hộ nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro