Chương 39: Huấn luyện cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huấn luyện ngày thứ mười ba.

Chạng vạng tối.

Mặt trời lặn về phía tây, cách trời tối còn một canh giờ, tối hôm qua không có huấn luyện, HLV nói đêm nay sẽ là huấn luyện quan trọng và khắc nghiệt nhất, tâm mọi người đều bị treo lên tới cổ, bởi vì bình thường HLV mà nói "sẽ không quá mệt mỏi hoặc là tùy tiện luyện tập một chút" cũng đã đem bọn họ thao luyện đến nửa chết nửa sống, lần này ngay cả " huấn luyện khắc nghiệt nhất" nàng đều nói ra rồi... Thật sự là không dám tưởng tượng bọn họ sẽ ra sao.

Cố Vân đưa toàn bộ tướng sĩ đi đến phía sau núi, cách rừng cây bọn họ thường huấn luyện khoảng năm sáu lí (khoảng 2000-2500m). Ở nơi đây phía sau là núi, phía trước thì không có gì che chắn, ngay lúc các tướng sĩ dứng ngồi không yên chờ Cố Vân hạ mệnh lệnh thì nàng lại ở phụ cận đi tới đi lui, không biết đang tìm cái gì.

Thật vất vả tìm được nhánh cây to như ngón trỏ, nàng lấy từ tay áo ra một lá cờ nhỏ hình tam giác đi đến bọn họ trước mặt, thoải mái mà cười nói: "Còn hai ngày nữa là bắt đầu chiến đấu dạ tập, đêm nay sẽ là lần huấn luyện ban đêm cuối cùng, ta muốn kiểm tra thành quả luyện tập của các ngươi, hạng mục huấn luyện đêm nay chính là - diễn luyện dạ tập ."

Diễn luyện?

Không nghĩ tới hạng mục huấn luyện sẽ là như vậy, chúng tướng trong nháy mắt đều ngờ nghệch, Cố Vân không quan tầm phản ứng của bọn họ vẫn tiếp tục nói: "Đêm nay đội công sẽ là đội của Cát Kinh Vân, đội thủ sẽ là đội của Lãnh Tiêu, ở trong lúc diễn luyện, ta sẽ không cho các ngươi ý kiến và mệnh lệnh, các ngươi tự mang hai trăm bốn mươi người, để hoàn thành trận chiến này."

Cầm nhánh cây có lá cờ nhỏ trong tay đưa cho Lãnh Tiêu, Cố Vân tiếp tục nói: "Đây là soái kỳ, Lãnh Tiêu, đội của ngươi phải bảo vệ tốt soái kỳ này nếu bị đội của Cát Kinh Vân cướp đi thì tính là các ngươi thua, trái lại, chính là Cát Kinh Vân thua. Nơi này chính là chủ doanh của Lãnh Tiêu và nơi bình thường chúng ta luyện tập, chính là doanh địa của Cát Kinh Vân. Hiện tại cho các ngươi một cái canh giờ chuẩn bị sẵn sàng, một cái canh giờ sau, diễn luyện chính thức bắt đầu."

Đây đều là một đám tân binh, không có trải qua chiến tranh thực sự, trong nháy mắt mọi người hai mặt nhìn nhau, còn có chút ngây ngốc .

"Rõ chưa?"Cố Vân đột nhiên rống lên, rốt cục cũng kéo thần trí bọn họ trở về, nhanh chóng nghiêm mặt trả lời: "Đã rõ."

"Đều tự chuẩn bị đi." Cố Vân vừa lòng gật gật đầu cái gì cũng không nói mà mang theo chưa đến hai mươi người rời đi, phía sau ở giữa sườn núi xuất hiện một chỗ tầm nhìn trống trải, nhàn nhã ngồi ở kia.

Đêm nay, nàng muốn nhìn, ai có thể trở thành quân tiên phong cho nàng vào đêm mai .

Hai mươi binh sĩ đứng ở phía sau Cố Vân không rõ cho lắm, nhìn hai đội nhân mã phía dưới đã bắt đầu chuẩn bị tích cực, bọn họ không rõ nàng để bọn họ ở đây có ích lợi gì? Tuy rằng không hiểu, nhưng nửa tháng huấn luyện này đã cho bọn họ khắc sâu một cái chân lý, chính là không cần phản bác nàng, nàng việc làm, nhất định có đạo lý của nàng, cho dù điều đó thoạt nhìn rất quái lạ.

Quả nhiên, đại khái qua một khắc, Cố Vân rốt cục quay đầu, nói với bọn họ: "Hai người một tổ, khoảng cách từ cánh rừng đến doanh địa này, các ngươi phân thành năm hướng, đứng ở bìa rừng quan sát, có tình huống gì tùy thời báo lại. Các ngươi chỉ cần đứng nhìn, dù là tình huống gì cũng không được nhúng tay vào. Rõ chưa?"

Không dám chần chờ, hai mươi người trăm miệng một lời dáp: "Rõ."

Phất tay với bọn họ, Cố Vân dựa lưng vào vách tường, đôi mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào tình huống phía dưới, kỳ thật nàng ở mặt ngoài thoải mái bình tĩnh nhưng trong lòng lại lo lắng. Bọn họ đều là tân binh chưa từng trải qua chiến tranh nhưng lại phải đối mặt với tinh binh mãnh tướng dưới trướng Túc Nhậm. Trong trận chiến dạ tập này, muốn so huấn luyện tân binh với Túc Vũ không khó nhưng muốn nghênh chiến với Túc Nhậm thì nàng không nắm chắc.

Lần diễn luyện này nói là vì khảo nghiệm năng lực bọn họ, không bằng nói là muốn khảo nghiệm sự gan dạ sáng suốt cùng năng lực ứng biến của bọn họ, hy vọng bọn họ sẽ không làm cho nàng thất vọng.

Cố Vân nhìn xuống phía dưới xem, đôi mắt đột nhiên nhíu lại, Lãnh Tiêu đang làm gì vậy?

Hai trăm binh sĩ đang xếp hàng chỉnh tề bỗng chia làm hai đội, trừ bỏ ba mươi người đứng bất động ở phía sau Lãnh Tiêu, còn lại đều phân ra nhiều phương hướng chạy đi.

Sắc mặt Cố Vân từ từ tối sầm lại, tay cũng dần dần nắm thành quyền, hít thở sâu vài lần, tay mới chậm rãi buông ra vẫn tiếp tục nhìn bọn họ một cách lạnh lùng như không có việc gì cả, Lãnh Tiêu cùng với tướng sĩ của hắn tuy rằng sắc mặt không chút thay đổi nhưng vẫn để lộ ra vài phần đắc ý.

Sắc trời bắt đầu tối, đã đến thời gian dạ tập, Lãnh Tiêu đốt lên hai ngọn lửa, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn về hướng Cố Vân, nhưng vì Cố Vân ngồi ở vị trí có bóng che khuất, sắc trời lại tối, Lãnh Tiêu không thấy rõ biểu tình của nàng, nhưng lại có thể cảm giác được có một đôi mắt sắc bén đang lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn trước kia tuyệt đối không tin một nữ nhân có thể có ánh mắt sắc bén thanh minh như vậy, tính cách cứng cỏi mà mạnh mẽ đến thế, nhưng từ sau khi gặp nàng , hắn rốt cục tin tưởng, trên đời này thực sự một nữ nhân khiến hắn không thể không bội phục.

Hắn biết, đêm nay nàng muốn
từ trong hai người bọn hắn ( là Lãnh Tiêu + Cát Kinh Vân á) để chọn ra một tướng lãnh, hắn nhất định phải chứng minh, hắn so với Cát Kinh Vân vĩ đại hơn, mưu lược hơn, cũng có tài hoa hơn.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chỉ chốc lát một gã tiểu tướng đi đến phía sau Cố Vân nói: "Báo. Cát Kinh Vân phân binh ra làm ba đường, theo hướng đông, nam, tây của doanh địa mà xuất phát."

Cố Vân nhẹ nhàng gật đầu, không nói cái gì, tiểu tướng chần chờ một hồi, không thấy nàng phân phó, lại chạy nhanh về tiếp tục giám thị.

Trong một khắc, lại một gã tiểu tướng chạy tới, hồi bẩm nói: "Báo. Lãnh Tiêu phân ra bốn đội nhân mã, ở bốn phương hướng, dùng bùn và chiếm cứ ở trên cao để bày trận phục kích chờ đợi địch quân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro