Chương 38: Tàn tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Túc Lăng bỗng nhiên hét lớn một tiếng, "Ai cũng không được bước vào."

Chuyện Băng Luyện lựa chọn Thanh Mạt, hắn còn chưa muốn cho Nhậm và Vũ biết, nếu không mấy lão già trong tộc nếu biết thì sẽ rất phiền toái.

Túc Vũ vừa mới đi tới cửa liền khựng lại, vội la lên: "Đại ca, đã xảy ra chuyện gì?"

Vừa rồi có một âm thanh dị thường bén nhọn vang lên từ Lăng Vân các phát ra, không chỉ ở tướng quân phủ, phỏng chừng trong phạm vi năm dặm đều có thể nghe thấy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Túc Nhậm đứng ở phía sau Túc Vũ, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa cũng không có bao nhiêu lo lắng, đại ca vừa rồi rống lên trung khí mười phần, đủ thấy huynh ấy không có việc gì.

Trong viện, Cố Vân cúi đầu xem kỹ thanh kiếm đã khôi phục như lúc ban đầu nhưng vẫn lạnh như băng, hỏi: "Kiếm này vì sao lại..."

Ai ngờ nàng vừa mới nói, Túc Lăng đã lãnh khốc đánh gãy lời nàng, "Nó không phải của ngươi, ngươi cũng không cần phải biết."

Cố Vân mày liễu nhăn lại, cầm trường kiếm cho vào vỏ, tức giận đem kiếm ném về phía đống đá vụn, hừ lạnh nói: "Ai thèm chứ."

Có gì đặc biệt hơn người, tuy rằng nàng thực thích thanh kiếm này, nhưng cũng biết kiếm này không phải của nàng, càng chưa từng nghĩ muốn có nó, hắn quả thực lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà.

Cố Vân xoay người rời đi, trường kiếm trên bàn lại bỗng nhiên bay lên chặn ở trước mặt Cố Vân, sau đó cắm thân kiếm xuống bên chân nàng, tuy rằng nó không nói nhưng Cố Vân cũng cảm nhận được nó không muốn rời xa nàng. Hơi ngồi xổm xuống, Cố Vân nhẹ nhàng vỗ vỗ chuôi kiếm, không nói gì mà đứng dậy cũng không nhìn Túc Lăng một cái, vẫn như trước tiêu sái đi ra ngoài viện.

Mở cửa viện ra, vừa lúc gặp Túc Vũ đang canh ở bên ngoài, Túc Vũ ngạc nhiên nói: "Thanh Mạt? Sao ngươi lại ở đây?"

Thanh Mạt không để ý đến hắn, yên lặng đi về hướng hậu viện.

Túc Vũ lại không hiểu ra làm sao, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Trong viện, Túc Lăng đi đến bên cạnh Băng Luyện, muốn đem nó trở về chỗ cũ, ai ngờ dùng lực như thế nào Băng Luyện vẫn không nhúc nhích, giống như đang sinh khí với hắn, ngươi đem chủ nhân của ta đuổi đi, ta mới không thèm để ý tới ngươi.

Thử thêm vài lần, Túc Lăng cũng tức giận, "Ngươi là quyết tâm chọn nàng đúng không?"

Băng Luyện còn không sợ chết lóe lóe, tựa hồ nói cho hắn biết, ta chính là chọn nàng, ngươi làm gì được ta.

Tốt lắm! Túc Lăng cầm Xích Huyết lên , để lại một đống hỗn độn cùng Băng Luyện quật cường nằm trên mặt đất, phẩy tay áo bỏ đi.

Túc Lăng người đầy lửa giận đi ra đến ngoài cửa, không đợi Túc Vũ hỏi, lạnh lùng bỏ lại một câu, "Thời điểm ta trở về muốn nhìn thấy Lăng Vân các giống như trước đây." Nói xong thân ảnh của Túc Lăng đã đi ra ngoài ba trượng.

Nhìn bóng dáng Túc Lăng phừng phừng lửa giận, Túc Vũ mạc danh kỳ diệu hỏi: "Là có ý gì?" Lăng Vân các có biến hóa gì sao?

Túc Nhậm trong mắt xẹt qua một chút tinh quang, tựa hồ có chút sáng tỏ, thản nhiên cười nói: "Vào xem sẽ biết."

Đoàn người cùng nhau đi vào trong viện, một mùi khen khét xông thẳng vào mũi nhưng nhiệt độ trong viện lại lạnh hơn so với bên ngoài, nhìn kỹ lại tất cả mọi người bị cả kinh mà trợn mắt há mồm.

Cả viện sao lại trở thành bộ dáng này, cây tùng cháy có thể là do lửa, nhưng vì cái gì mà lại có cây kết thành một tầng băng dày như vậy? Bây giờ đang là tháng sáu nha.

Vì trời tối nên bọn họ không thấy rõ mọi thứ, nhưng là có thể khẳng định cả viện không còn lại cái gì cả, ngay cả một ngọn cỏ cũng không còn.

"Này, vừa rồi rốt cuộc đsx phát sinh chuyện gì?" Túc Vũ thật sự nghĩ không ra đại ca sao lại đem Lăng Vân các biến thành như vậy? Huynh ấy mới trở về chưa đến hai canh giờ đi?

Túc Nhậm hí mắt nhìn xem, một thanh trường kiếm trắng noãn ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, là Băng Luyện.

Túc Nhậm đi đến bên người nó ngồi xổm xuống, nếu là bình thường chỉ cần không đụng đến nó thì nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy lạnh thôi, nhưng giờ phút này Túc Nhậm chỉ mới ngồi bên cạnh nó đã cảm thấy lạnh đến tận xương.

Vừa rồi nhất định là có trò hay đã diễn ra, đáng tiếc hắn không có nhìn thấy, Túc Nhậm liếc nhìn đình viện vô cùng thê thảm xung quanh, không thể không nói... thật là kinh khủng nha.

Tiến vào trong phòng lấy hộp gỗ, nhẹ nhàng cầm thanh kiếm lên, đem Băng Luyện bỏ vào trong hộp gỗ, vỗ nhẹ ,Túc Nhậm nhỏ giọng cười nói: "Băng Luyện, ngươi yên tâm, ta sẽ đem ngươi đưa ngươi đến tay chủ nhân của ngươi."

Túc Nhậm khóe môi giơ lên một chút hứng thú mà, như vậy tương lai sau này mới càng đáng chờ mong, không phải sao?

Bên kia Túc Lăng bị tức giận rời đi, bên này Cố Vân cũng khó chịu đến cực điểm.

Trở lại phòng nhỏ ở hậu viện , Cố Vân đem trường cung đeo ở sau người hung hăng ném lên trên bàn, tên nhìn trộm chết tiệt, Túc Lăng chết tiệt.

Ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm trường cung trên bàn, bởi vì bị nàng đối đãi thô bạo mà lắc lư không ngừng, Cố Vân mâu quang càng ngày càng âm trầm. Trải qua đêm nay, nàng sâu sắc hiểu được có binh khí tiện tay là quan trọng đến cỡ nào, nếu là nàng có vũ khí tiện tay có thể bắn ở cự ly xa thì con chuột kia chắc chắn sẽ không, nhưng đêm nay nếu nàng không có Băng Luyện tương trợ, tuyệt đối cũng không có khả năng chống lại Túc Lăng .

Băng Luyện là thần khí khả ngộ bất khả cầu, súng lục là vũ khí nóng cũng không có khả năng ở trong thời đại này chế tạo thành công, so với mơ tưởng không thực tế, không bằng nàng tận dụng khả năng trước mắt chế tác ra một loại vũ khí thực dụng có thể mang theo, có thể liên tục bắn chết mà hiệu suất lại cao.

Trong lòng có đã có ý tưởng, Cố Vân lập tức vẽ ra giấy, đem bút lông và nghiên mực để qua một bên, nàng không thích dùng bút lông cùng mực tàu, ngòi bút mềm rất khó khống chế, nghiên mực lại cực kỳ phiền toái, vì thế trên bàn của nàng lúc nào cũng có mấy khối than củi.

Cầm cung trên tay nghiên cứu một hồi, Cố Vân tựa hồ có một chút linh cảm, nàng liền vẽ lên giấy xoẹt xoẹt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro