Chương 45: Dạ tập bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Báo!" Tiếng thông báo ngoài cửa vang lên.

Túc Nhậm tâm tư đều đặt trong chén trà, không chút để ý nói: "Nói đi."

"Phụ cận phát hiện có người khả nghi"

Mắt Hàn Thúc sáng lên, vốn nghĩ đến tối mới có trò hay để xem, không thể tưởng được nhanh như vậy đã giao phong?

Đáng tiếc Túc Nhậm đã để cho hắn thất vọng, một tay vội vàng rót thêm nước sôi vào ấm trà, thuận miệng trả lời: "Giữ đúng vị trí, mặc kệ bọn họ."

"Rõ."

Hàn Thúc bất mãn, giọng nói cũng to lên, "Ngài cố ý thả bọn họ như vậy, công bằng mà nói, ta cũng không còn phấn khích chờ mong dạ tập nữa." Mệt cho hắn cố ý chạy tới xem, nếu như chiến đấu như vậy, còn có gì đáng xem đâu.

Túc Nhậm thản nhiên cười, ra vẻ thần bí nói: "Đây là thế trận thứ nhất mà ta bày ra, sẽ không để ngươi nhàm chán đâu cứ chờ xem đi."

Phải không? Vậy để hắn xem rồi nói sau, nhìn Túc Nhậm lại rót cho mình một chén trà, Hàn Thúc cũng đem cái chén đưa qua, Túc Nhậm ngẩng đầu liếc mắt một cái, hướng ra bên ngoài kêu lên: "Người tới! Đi nhà bếp lấy một tách trà lớn lại đây!"

Hàn Thúc sửng sốt, trong nháy mắt dở khóc dở cười, hắn không phải là uống trà có chút nhanh thôi sao? Có cần phải thế không?

Giờ Dậu.

Cách phía Tây năm dặm có một cái đình

Trong đình có một chiếc bàn đá không lớn, một bản vẽ được mở ra, tuy có được vẽ gấp gáp, cũng không quá tinh xảo nhưng mà có thể thấy rõ các nơi quan trọng.

Cố Vân đứng ở giữa, Cát Kinh Vân đứng bên phải, chỉ vào bản vẽ, nói: "Ngoài doanh địa trong vòng một dặm trống không, bên ngoài một dặm toàn bộ đều là rừng cây cùng các bụi cây nhỏ. Vào đêm sau, quân ta có thể ẩn núp ở trong đây, cách doanh địa gần nhất, cây cối cũng rậm rạp, không dễ bị phát hiện."

Cố Vân gật gật đầu, Cát Kinh Vân tiếp tục chỉ vào giữa bản vẽ giải thích: "Bên trong doanh địa có tổng cộng sáu mươi bảy phòng, trong đó phần lớn các phòng đều tập trung ở phía sau doanh địa, phía trước chủ yếu là chủ doanh, ba cái thiên thính, hai cái thư phòng, còn có ở phía sau cửa thành chính là phòng nhỏ cho binh lính nghỉ tạm. Lính canh bên trong doanh địa, ở cửa thành có ba trăm tướng sĩ, ở những nơi tường cao cũng có hơn một trăm người thủ thành, toàn bộ doanh địa, chỉ có đình viện nơi các tướng sĩ nghỉ ngơi thủ vệ mới lơi lỏng, chúng ta có thể từ nơi này đi vào. Nhưng ta phát hiện, các phòng phía sau doanh địa các thủ vệ tập trung phi thường nghiêm mật, cứ nửa nén hương sẽ có một đội nhân mã tuần tra, muốn ở bên trong tìm hộp gỗ thực không dễ dàng."

Ở khu vực phòng phía sau doanh địa khoanh một vòng tròn, Cát Kinh Vân có chút tự tin nói: "Cho nên ta đoán, hộp gỗ hẳn là ngay ở nơi này."

Chỉ cần nhìn qua một lần, cấu tạo cơ bản của doanh địa đã ghi tạc trong đầu, đem bản vẽ giao cho Cát Kinh Vân, Cố Vân nói: "Ra lệnh cho thủ hạ của ngươi ghi nhớ bản đồ địa hình này, phải ghi nhớ bản đồ đến mức dù ở trong bóng tối cũng phải rõ như lòng bàn tay."

"Rõ."Cát Kinh Vân đi ra ngoài đình, Cố Vân nhìn về phía bên Lãnh Tiêu, hỏi: "Vũ khí của ngươi chuẩn bị thế nào?"

Lãnh Tiêu trả lời: "Đã chuẩn bị ba trăm tấm chắn, năm ngàn hỏa tiễn. Còn có những thứ ngài muốn cũng đã chuẩn bị thỏa đáng."

Vừa lòng gật gật đầu, nhìn sắc trời đã dần tối, Cố Vân cao giọng nói: "Các ngươi tự chuẩn bị đi, một nén hương sau xuất phát."

"Rõ."Lại một tiếng trả lời hùng tráng đã cho thấy sĩ khí của các binh sĩ trẻ tuổi tăng vọt, niềm tin tràn đầy, chẳng qua...

Sau hai canh giờ mai phục, cái loại ý chí chiến đấu dâng trào này thực dễ tăng lên vì xao động, trời sẩm tối bọn họ đã ở trong này canh giữ, ai cũng không nghĩ tới một lần canh chính là hai canh giờ. Cố Vân một chữ cũng không giải thích, cũng không có đưa ra mệnh lệnh nào khác, bọn họ cũng chỉ có thể nằm sấp như thế này. Nếu không phải đã từng được huấn luyện tính nhẫn nại, bọn họ sớm đã chịu không nổi.

Nhìn các tướng sĩ càng ngày càng thấp thỏm không kiên nhẫn, Cát Kinh Vân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Cố Vân, nhỏ giọng hỏi: "HLV, chúng ta bây giờ làm gì đây?"

Trong góc các tướng sĩ đã vội vàng xao động nhưng Cố Vân vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt quan sát xung quanh, chỉ lạnh lùng nói một chữ: "Chờ."

Chờ? Chờ cái gì? Cát Kinh Vân không hiểu, Cố Vân nhìn chằm chằm ở nơi xa hơi hơi hí mắt, trả lời: "Chờ Túc Vũ đến đây."

Vì sao phải chờ Túc phó tướng đến? Cát Kinh Vân ngạc nhiên nói: "Thời hạn dạ tập là ba ngày, ngài sao có thể khẳng định ngài ấy đêm nay sẽ đến, hiện tại đã là canh ba, cho dù ngài ấy thật sự đến, chúng ta không phải nên tiên hạ thủ vi cường sao?"

(tiên hạ thủ vi cường: giành trước)

"Các ngươi không phải đã nói, chúng ta chỉ có năm trăm người, làm thế nào đấu với một ngàn người à? Ta đang đợi năm trăm người kia của Túc Vũ ." Ở xa, bụi cỏ rung lên đã hấp dẫn lực chú ý của Cố Vân, xem ra người nàng đợi tựa hồ đã đến rồi.

Lãnh Tiêu cũng tiến lên hỏi: "Ngài cùng với ngài ấy liên minh?"

Liên minh? Phải nói là lợi dụng đi! Cố Vân có chút xấu hổ cười nói: "Xem như vậy đi."

Cát Kinh Vân vẫn là không thể hiểu "Chúng ta cùng ngài ấy không phải là đối thủ sao? Sao có thể liên minh?" Dạ tập lần này không phải là vì tỷ thí xem ai luyện binh lợi hại hơn sao? Liên minh rồi thì so cái gì?

Cố Vân lãnh mâu híp lại, nhìn về phía Cát Kinh Vân cùng Lãnh Tiêu, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm thấp mà lãnh liệt, "Trên chiến trường, không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, chúng ta làm hết thảy mọi thứ, mục đích chỉ có một, chính là thắng lợi hoàn thành nhiệm vụ."

Mục tiêu duy nhất là hoàn thành nhiệm vụ. Còn lại đều là thủ đoạn thôi, là ý tứ này sao? Lãnh Tiêu cùng Cát Kinh Vân nhìn nhau một cái, những lời này chậm rãi lắng đọng trong lòng hai người.

Xa xa, ánh lửa chói lọi đã bùng lên, cũng thành công hấp dẫn sự chú ý của tướng sĩ thủ thành, Cố Vân thản nhiên cười, hắn đến rồi, trò chơi cũng nên bắt đầu thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro