Chương 44: Kế hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong rừng cây, năm trăm tướng sĩ chỉnh tề dứng đó, phía trước đội ngũ vẫn là nữ tử một thân hắc y, khác với nửa tháng trước, bây giờ trên mặt của những binh sĩ trẻ tuổi đã không còn cười nhạo cùng miệt thị, mà là thật tâm khâm phục cùng thần phục, mà dáng người càng thêm cao ngất, tràn đầy sức mạnh cùng với ý chí kiên cường. Đây đều là nữ tử lạnh như băng này mang đến cho bọn họ.

Trận chiến dạ tập lần này, bọn họ tuyệt đối không thể thua. Nếu nửa tháng trước bọn họ không có niềm tin thì hôm nay của nửa tháng sau , bọn họ tuyệt đối tin tưởng, bọn họ có thể thắng.

Cố Vân nhẹ nhàng giơ mi, có chút không hiểu nhìn một đám nam nhân đang hưng phấn, tuy nàng cũng thực thích nhìn bộ dáng tràn đầy ý chí chiến đấu sục sôi của bọn họ, nhưng cũng không cần phấn khởi như vậy đi.

Không có lời dạo đầu vớ vẩn gì đó, Cố Vân gọn gàng dứt khoát nói: "Trải qua thương nghị, thời gian cùng nội dung tỷ thí đều đã được xác định, địa điểm là doanh địa phía tây của Túc gia quân, Túc Nhậm sẽ dẫn dắt một ngàn tinh binh đóng quân ở đó. Nội dung tỷ thí chính là: Túc Nhậm sẽ ở doanh địa tùy ý chọn một phòng để một cái hộp gỗ, bên trong hộp gỗ có một thứ, ai có thể đem hộp gỗ trộm đi thì người đó liền thắng, thời hạn là ba ngày. Nhưng mà ta cùng Túc Vũ chỉ cần có một bên lấy được hộp gỗ,t ỷ thí lập tức kết thúc."

Cố Vân nói xong, âm thầm quan sát biểu tình của bọn họ, kỳ quái là không có bất luận kẻ nào sợ hãi cùng bất an, thủ doanh là Túc Nhậm cùng một ngàn tinh binh, bọn họ không phải sẽ có phản ứng gì đó sao?

Cố Vân nhíu mi, "Các ngươi cảm thấy rất đơn giản à?"

"Không phải." Giọng nam to mà chỉnh tề đồng loạt vang lên.

Không phải? Vẻ mặt bọn họ rất chắc chắc.

Cố Vân không biết, những người này tín nhiệm không phải mình, mà là tin tưởng -- nàng.

Nhìn về phía Cát Kinh Vân ở bên phải , Cố Vân lạnh giọng hỏi: "Cát Kinh Vân, ngươi nói."

Lần này Cát Kinh Vân có vẻ cẩn thận, tiến lên từng bước, thật lâu mới cao giọng trả lời: "Đối phương chủ soái là Túc Nhậm, thủ doanh đều là tinh binh thân kinh bách chiến, mà địa hình bên trong doanh địa chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, càng không biết trong doanh địa rốt cuộc có bao nhiêu phòng, cũng không biết trong doanh thủ vệ an bài như thế nào, muốn thần không biết quỷ không hay đem hộp gỗ trộm ra ngoài, so với trực tiếp tiến công càng thêm khó hơn rất nhiều."

Cố Vân gật gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy trước mắt nên làm thế nào bây giờ?"

"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, tỷ thí nội dung là dạ tập, ban ngày nhất định là thủ vệ lơi lỏng nhất, lúc này tới gần doanh không dễ bị phát hiện, hẳn là thừa dịp ban ngày đem địa hình xung quanh cùng với bố cục trong doanh địa vẽ ra, để ban đêm có thể lẻn vào."

Không sai, hắn đã thông suốt, Cố Vân tâm tình nhẹ nhàng nhếch khóe môi, ngược lại nhìn về phía Lãnh Tiêu, nói: "Lãnh Tiêu, ngươi có ý kiến gì không?"

Lãnh Tiêu tựa hồ sớm đã có chuẩn bị, không có làm cho Cố Vân chờ lâu lắm, trả lời: "Trong doanh có một ngàn tinh binh đóng quân, mà ta quân chỉ có năm trăm người, binh lực cách xa, chúng ta nên mượn dùng vũ khí để tăng lực sát thương khi chiến đấu."

"Tiếp tục nói."

Cố Vân trên mặt không có biểu tình gì, nhìn không ra nàng vui hay giận, trong lòng Lãnh Tiêu có chút bồn chồn, âm thầm hít sâu, tiếp tục nói: "Tuy rằng không biết tình huống bên trong doanh địa, nhưng trong doanh địa đều có tường thành cao hai trượng vây quanh, gặp được quân tập kích dùng nhiều nhất chỉ là kiếm trận ngăn cản bên tiến công, bên ta lúc này nếu có tấm chắn hộ thân, sau đó lấy hỏa tiễn công thành, nhất định có thể làm cho tướng thủ thành điều binh lực ra ngoài."

Cố Vân trầm mặc thật lâu, nhưng một bên khác Cát Kinh Vân không ủng hộ nói: "Ngươi muốn tiến công chính diện? Như vậy rất mạo hiểm. Các tinh binh này đều là mãnh tướng có kinh nghiệm tác chiến phong phú, cho dù có tấm chắn hỏa khí, cũng không có khả năng đi vào."Đến lúc đó chỉ có thể hao binh tổn tướng mà thôi.

Lãnh Tiêu cười khinh thường , trả lời: "Ta khi nào thì nói muốn công vào? Có tấm chắn che dấu, lại là ban đêm, người trên đài cao căn bản nhìn không ra có bao nhiêu người công thành, chỉ cần bọn họ đem đại đa số binh lực tiến đến tường thành chống đỡ, thủ vệ trong doanh địa tự nhiên lơi lỏng, lúc này chỉ cần phái vài tiểu đội từ sau lẻn vào doanh, phụ trợ cho ngươi như lời vừa rồi vẽ ra bản đồ địa hình, còn sợ tìm không thấy hộp gỗ sao?"

Thì ra là thế! Tuy rằng thái độ Lãnh Tiêu có chút ngạo mạn, nhưng Cát Kinh Vân không có để ở trong lòng, khen: "Dương đông kích tây, chiêu này hay a."

Bọn họ hai người tự cố tự nói được vui mừng, Cố Vân cũng không quấy rầy bọn họ, thẳng đến khi bọn họ cũng thấy được mình có chút đắc ý liền yên lặng khép miệng lại.

Nàng vẫn cho rằng Cát Kinh Vân cùng Lãnh Tiêu đều là nhân tài hiếm có, chỉ là một người thì ổn trọng nhưng không biết cách ứng biến, một người thì tâm tư sâu sắc nhưng lại cuồng vọng tự đại, nếu bọn họ có thể bù trừ cho nhau, liền hoàn mỹ. Hôm nay xem ra, hai người cuối cùng hiểu được cái gì thương lượng.

Cố Vân tâm tình khá tốt, nhưng trên mặt không mảy may biểu hiện gì, hai cái đại nam nhân yên lặng nhìn thoáng qua nhau, sắc mặt đều có chút ngưng trọng, phỏng chừng lại không thể thiếu một chút mắng.

Ai ngờ Cố Vân chỉ nhẹ nhàng lắc tay, trả lời: "Nếu đã có kế hoạch, vậy đi chuẩn bị đi, còn ngốc ở đây làm gì?"

Ý của nàng là -- đồng ý với kế hoạch của bọn họ? Không chỉ có Cát Kinh Vân và Lãnh Tiêu ngoài ý muốn mà các tướng sĩ cùng nhau chờ bị mắng đều sửng sốt, một lúc sau, lại nhảy nhót không thôi. Nàng vậy mà lại đồng ý, thật sự là quá tốt.

"Hiện tại là giờ Tỵ , giờ Dậu tập hợp ngoài quân doanh năm dặm của phía tây doanh địa."Cố Vân âm thầm cười khổ, bọn họ làm như nàng cả ngày chỉ thích mắng chửi người. Nàng mắng người là một chuyện, chủ ý hay nàng vẫn là tiếp nhận.

"Rõ."

Lãnh Tiêu cùng Cát Kinh Vân mang theo hai tiểu đội tự hành động, Cố Vân lại bỗng nhiên kêu lên: "Lãnh Tiêu, ngươi ngoại trừ chuẩn bị vài thứ vừa rồi, giúp ta chuẩn bị vài thứ nữa."

Cái gì? Lãnh Tiêu nghi hoặc nhìn Cố Vân, Cố Vân mỉm cười, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói một câu, Lãnh Tiêu lúc đầu sửng sốt, sau đó rất nhanh hiểu rõ, lớn tiếng trả lời: "Nhất định chuẩn bị tốt!"

Ân ~ trẻ nhỏ dễ dạy.

Phía Tây doanh địa, nơi đóng quân.

Chủ doanh.

Trong doanh trại rộng lớn, chỉ có hai người, hai đại nam nhân ngồi đối diện nhau, không thảo luận binh pháp, cũng không thăm dò địa hình. Càng kì lạ hơn là, ban ngày trời nắng nóng đáng lí ra không nên cần chậu than nhưng bên chân hai người lại đặt một chậu than và một ấm nước sôi ba ba rung động.

Nam tử tương đối gầy nhàn nhã lấy ra một bao trà nhỏ, nhẹ nhàng mở ra, hương thơm ở bên trong tràn ngập ra ngoài. Đem lá trà chậm rãi bỏ vào một ấm trà, nam tử cẩn thận, tao nhã đem ấm nước sôi rót vào ấm trà. Khi nước sôi cùng lá trà tiếp xúc, một hương thơm thanh nhã lập tức trở nên nồng đậm, tựa hồ từ mũi đi vào tâm phế, chiếm lấy cảm quan, hương vị này không phải là trà, nhưng là nó quả thật là trà, danh gọi tháng sáu..Cũng là trà mà Túc Nhậm thích nhất.

Hạt màu đỏ chậm rãi rót vào chén bạch ngọc, ngón tay thon dài đem chén ngọc nhẹ nhàng để trước mặt người đối diện, sau đó mới tự mình bưng chén lên, tinh tế phẩm trà.

Hàn Thúc bĩu môi, cầm lên chén ngọc, uống một hơi cạn sạch. Hắn không rõ, uống trà mà thôi sao lại phiền toái như vậy, trực tiếp lấy một cái bát lớn, đem lá trà cho vào, đổ nước, khi nào uống liền uống, còn có thể uống một cách sảng khoái. Một chén ngọc nho nhỏ này, để cho hắn nhuận cổ cũng không đủ.

Đem chén để xuống, Hàn Thúc nhịn không được cười nói: "Ngài thật là nhàn nhã."

Túc Nhậm vẻ mặt đáng tiếc nhìn chén, đáng thương tháng sáu, về sau hắn sẽ không lãng phí trà với loại người không hiểu thưởng thức là gì này.

Cảm thụ được hương trà chậm rãi thấm vào ruột gan cam thuần, Túc Nhậm không sao cả trả lời: "Ngươi cũng thế." Nói đến nhàn, hắn cũng không để ý người làm ra vẻ có chuyện không làm, đến đây xem náo nhiệt.

Hàn Thúc không nói gì, hắn, quả thật là tới xem náo nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro